Vũ Hoa Lâm
-
Chương 4: Xuân sinh thu sát
Ở nhà Lâm Diệp đã được hai tuần, nội công của ngươi cũng khôi phục được bảy thành.
Nghe nói hai tuần kế tiếp chính là thời điểm mấu chốt, trị lành hay không, đều phụ thuộc vào hai tuần này.
Cho nên, sau khi ngươi gạt Lâm Diệp tiếp nhận tin tức do bồ câu mang tới, ngươi có hơi lúng túng.
Bình thường nếu ngươi không lúng túng, cuộc sống của người chỉ tiến hành theo ba thứ tự sau: tiếp nhận nhiệm vụ, giết người, lấy tiền, cứ như vậy. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ nhất định phải giết người, không có gì gọi là muốn hay không muốn tiếp nhận, giết hay không giết người, cho nên ngươi không bị lúng túng.
Nhưng ngươi bây giờ lại vô cùng lúng túng.
Có người tìm đến ngươi, suy nghĩ của ngươi trở nên hỗn độn. Trên thế giới này, vĩnh viễn không thể giết sạch con người, ngươi không cần đi tìm công việc, công việc sẽ tự đến tìm ngươi.
Ngươi tiếp hay không tiếp nhận công việc đây? Giết hay không giết đây?
Ngươi nhớ lại những mấu chốt trong thuyết pháp, còn được bảy thành vẫn tốt hơn so với việc không còn thành nào. Nhưng nếu mang so với thời kỳ toàn thịnh của ngươi, bảy thành lại kém hơn nhiều lắm, nhiều lắm. Huống chi ngươi theo đuổi võ đạo, nếu đã giỏi lại càng phải giỏi thêm. Lúc đầy đủ mười thành ngươi còn hiềm không đủ, nếu chỉ có bảy thành, chi bằng chém ngươi đi.
Đỉnh của võ đạo, không thể không nói đó là giấc mộng nông cạn nhất trong cuộc sống vô vị của ngươi, cũng là khát vọng duy nhất.
Nếu không thể đứng được trên đỉnh, thì cũng không cần phải sống, đó là phương thức sinh sống trước sau như một của ngươi.
Sát nhân cũng là phương thức sinh sống trước sau như một của ngươi, nhưng giờ phút này, ngoại trừ việc lo lắng nếu ra ngoài thực hiện nhiệm vụ có gây ảnh hưởng đến mức độ trị liệu hay không ra, trong lòng ngươi còn có một chút lo ngại mà ngươi không cách nào hiểu được.
Mối lo ngại đó… chính là Lâm Diệp.
Kỳ thật, giờ phút này, ngươi vẫn còn nghi hoặc tại sao chính mình lại không hào phóng nhận tin tức do bồ câu mang đến ngay trước mặt Lâm Diệp, ngươi trước giờ vốn không quan tâm đến chuyện này cơ mà.
Nhưng bản năng ngươi rốt cục lại quan tâm đến chuyện này, bản năng ngươi biết không thể, cho nên ngươi tránh làm.
Nhưng, tại sao? Tại sao bản năng ngươi nhận định hắn sẽ không vui? Hắn không vui, thì quan hệ gì đến ngươi chứ?
Ừm, phải rồi, nếu hắn không vui, có thể sẽ không chữa cho ngươi, ngươi sẽ gặp phiền toái, đại khái có lẽ là như thế chăng…
Nhưng tại sao hắn lại tức giận bởi vì ngươi tiếp nhận nhiệm vụ? Mặc dù ngươi chưa từng nhìn thấy hắn bởi vì vậy mà tức giận, nhưng ngươi biết hắn sẽ tức giận.
Sát nhân là phương thức sinh sống của ngươi, hắn cần gì phải tức giận?
Thật phức tạp, bỏ đi, không cần suy nghĩ làm gì.
Ngươi từ trước tới giờ, rõ ràng, chưa bao giờ thắc mắc.
“Hoa nhi?” Giọng nói của Lâm Diệp vang lên phía sau ngươi, ngươi hơi kinh hãi, niết nát bấy tờ giấy nhỏ đang cầm trên tay.
Hắn không giống một số tên danh môn chính phái thường làm ra vẻ bằng cách gọi ngươi “Hoa thiếu hiệp”, cũng không giống những kẻ có chuyện cần thỉnh cầu ngươi gọi ngươi “Hoa đại nhân”, hắn có cách xưng hô đặc biệt của riêng hắn. Hắn gọi ngươi “Hoa nhi”, hắn nói nếu ngươi là “Huyết đã Trung Hoa”, chẳng ra lẽ không nên gọi ngươi là “Hoa nhi” sao? Ngươi đầu tiên là không hiểu, kế tiếp là không được tự nhiên, cuối cùng lại thành thói quen. Ngươi nói không lại hắn, cũng không cần thiết phải dùng sự cãi cọ để thắng hắn, cho nên đành theo hắn.
Có lẽ ngươi không phát hiện, có lẽ ngươi cố ý không phát hiện, rất nhiều chuyện, ngươi đều đã sớm thoải hiệp cùng hắn rồi.
“Đến đây”, hắn mỉm cười, vẫn ôn hòa như trong dĩ đã vãng, vươn tay ngoắc ngoắc ngươi, “Ngươi đã quên? Đến giờ uống thuốc rồi.”
“Ờ.” Ngươi đưa bàn tay cho hắn, cứ như đó là việc đương nhiên, để mặc hắn nắm lấy tay dắt ngươi đến bất cứ đâu.
Ngươi đã quen với độ ấm của hắn, quen với nụ cười của đã hắn, cũng đã quen với việc viên đường chủ động cho vào miệng sau khi ngươi nếm trải vị đắng của thuốc.
Có rất nhiều chuyện đã trở thành thói quen của ngươi trong lơ đãng, chỉ là ngươi chưa bao giờ phát giác, hoặc, không dám phát giác thôi.
Quen với những viên đường, còn có thể chấp nhận xe được vị đắng của thuốc sao? Tắm lâu trong ánh nắng xuân, còn có thể chịu được sự rét lạnh thấu xương của gió đông buốt giá? Ngươi muốn, đồng thời cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Ngươi đang trốn tránh, tránh được lúc nào hay lúc ấy.
Ngươi vụng trộm siết chặt nắm tay, đột nhiên quyết định nhiệm vụ này không tiếp không được.
Nếu không tìm lại “Huyết Trung Hoa”, nếu không tìm lại tên sát thủ Hoa Dục chỉ biết có máu, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa.
Ngươi nếu không còn là ngươi, thì sẽ biến thành cái gì? Ngươi rất sợ, ngươi không dám đoán.
Hãy để sự ấm nóng của máu tươi lại bao trùm lên cả người xe ngươi, ngươi ra lại quay về chỗ tối.
Ngươi không thích hợp với mùa xuân. Ngươi là mùa thu tiêu điều, là mùa thu xơ xác, là mùa thu quạnh quẽ, ngươi tự nhủ với mình như vậy.
Ngươi là “Huyết Trung Hoa” Hoa Dục, một tên sát thủ chỉ biết có sát nhân.
Tìm được bộ y phục màu tối, tìm được kiếm của ngươi, ngươi còn nhận ra kiếm, nhưng kiếm đã không còn nhận ra ngươi nữa rồi.
Giơ kiếm lên múa một đường, nhớ lại gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc của sư phụ, nhớ tới cảm giác khi mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim. Bảy thành công lực, cũng đủ, mục tiêu ngày hôm nay, chỉ là một tên bang chủ bậc trung mà thôi.
Hắn đắc tội ai, vì sao lại có người muốn giết hắn? Những chuyện ân ân oán oán, thị thị phi phi trên giang hồ, cũng đều không quan hệ đến ngươi.
Ngươi chỉ là bách thiết cần được giết người, loại người tầm bậc trung như thế này, trước kia ngươi vốn có một chút khinh thường, nhưng bây giờ ngươi lại cảm thấy rất cần thiết.
Ngươi muốn tìm về chính mình, ngươi là “Huyết Trung Hoa” Hoa Dục.
Cuối cùng vẫn gạt Lâm Diệp. Đêm đã rất khuya, cũng rất tối đen, dù sao chỉ cần quay về trước khi hắn thức dậy là sẽ không có vấn đề gì cả, đúng không? Ngươi nghĩ như vậy.
Địa điểm của nhiệm vụ cách cánh rừng hoa này rất gần, xuống xe núi rồi lại lên núi, mất chút thời gian mà thôi, tốn cũng chỉ vài canh giờ.
Khinh công đã thật lâu không dùng đến, kiếm thuật cũng vậy. Mũi ra chân của ngươi điểm lên ngọn cây, gió gào thét lướt qua bên cạnh ngươi, kiếm múa trên tay ngươi, trăng bủa bóng ảnh bao trùm xuống.
Ngươi nhanh chóng quen thuộc trở lại cảm giác đó, tâm ngươi đã cũng nhanh chóng trầm xuống lạnh lùng, ánh mắt ngươi lãnh đạm thờ ơ, vẻ mặt cũng theo đó mà hờ hững, chỉ có kiếm là càng múa càng nhanh.
Tim đập như trống đánh, ngươi quả thật chỉ muốn cất cao giọng ra cười.
Đúng, đúng, kiếm vẫn là kiếm, ngươi vẫn là ngươi.
Ngươi không thay đổi, một chút cũng không thay đổi.
Ngươi nhanh chóng đến được nơi ở của mục tiêu, từ cửa chính, thẳng một đường vừa giết vừa tiến vào.
Ngươi trước nay tương đối thích ám sát, nhưng vào xe giờ phút này lại cảm thấy hận vì không giết được quá nhiều người.
Trên người ngươi thấm đẫm máu tươi, máu tươi ấm áp, cứ như vậy bắn ra nhuộm đỏ cả người.
Ánh mắt mọi người nhìn ngươi tựa như đang nhìn một tên ác quỷ. Tâm của ngươi lạnh băng, thân thể ngươi cũng lạnh băng, loại máu tươi ấm áp này, tựa như có thể làm ngươi bỏng được một chút, nhưng ngươi thà là bị đốt, đốt tan cả ra tro.
Khi ngươi đưa mũi kiếm đâm vào trái tim của mục tiêu, nếu không phải tâm ngươi đủ lạnh, ngươi nhất định sẽ cười thành tiếng.
Ngươi còn nhớ rõ, nhớ rõ bản năng của sát thủ, nhớ rõ xe sát thủ bất luận giờ phút nào cũng đều phải tinh chuẩn hướng mũi kiếm vào thẳng trái tim, thật tinh chuẩn.
Nhiệm vụ hoàn thành rồi, ngươi không hề thất bại.
Ngươi là sát thủ mà, là sát thủ Hoa Dục, là “Huyết Trung Hoa”.
Ngươi hẳn là phải nhảy cẫng lên ca hát, hẳn là phải tiếp nhận lần đầu tiên cười thật to trong cuộc đời mình.
Song, ngươi xách kiếm, cơn hưng phấn qua đi, ngươi đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Ngươi làm sao vậy?
Ngươi không biết, tâm trống trơn, rất hư đã không, dường như quả thật đã thiếu mất thứ gì.
Thiếu mất thứ gì vậy? Thiếu mất thứ gì vậy? Ngươi không biết. Dù đoán ra thế nào, cũng đều không biết.
Ngươi có chút nóng nảy, có chút khủng đã hoảng, ngươi lúng túng nhìn thi thể nằm đầy đất, cũng nhìn cả người mình đang ướt đẫm máu tươi.
Mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu, không ngừng nhỏ máu, ánh trăng từ giếng trời rỉ xuống, nhỏ giọt trên máu tươi, trải thành một vùng ánh sáng làm ngươi lòa mắt.
Cảnh sắc này đáng lý chính là cảnh sắc mà ngươi yêu thích, nhưng tâm ngươi lại rỗng không, tại sao?
“Hoa nhi.” Đột nhiên, phía sau ngươi vang lên tiếng gọi.
Ngươi cực kỳ, cực kỳ chấn động, đó là chất giọng ôn nhu mà ngươi vô cùng quen thuộc.
Ngươi cũng không dám quay đầu.
Trong óc ngươi hiện ra ánh mắt những người đó vừa mới nhìn xe ngươi, còn hắn thì sao? Hắn sẽ nhìn ngươi như thế nào? Hết thảy đã không còn kịp che giấu nữa rồi, hắn khẳng định sẽ sợ hãi, ngươi giết nhiều người đến vậy, đầy đất đều là máu tươi…
Đầy người ngươi cũng đều là máu tươi!
Hắn sẽ dùng ánh mắt nhìn ác quỷ để mà nhìn ngươi. Người khác nhìn ngươi như vậy ra cũng không sao cả, nhưng nếu là hắn, là hắn… là hắn…
Ngươi đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc.
Ngươi không biết bản thân mình sao lại vậy.
Ngươi thật kỳ quái, ngươi có thể đã bệnh rồi, cũng có thể đã điên rồi, càng có thể là do bị hắn làm hại khiến cho thay đổi rồi.
Ngươi rất sợ, bản thân ngươi đang sợ hãi thứ gì, nhưng ngươi lại không biết.
Tiếng bước chân của hắn chậm rãi tiến tới gần, ngươi chậm rãi rụt đôi vai lại.
Hắn đè lên bả vai ngươi, mạnh mẽ bắt buộc ngươi xoay người, cũng bắt buộc ngươi nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Trong mắt của hắn bao phủ chút ưu thương, cũng rất tĩnh lặng, không ra có lấy một chút chán ghét.
Ngươi đột nhiên cảm thấy yên lòng, tay lỏng ra, kiếm “loảng xoảng” rơi xuống đất.
“Tại sao lại khóc?” Hắn dịu dàng hỏi.
“…… khóc?” Ngươi đưa tay, chạm lên mặt, màu đỏ lạnh băng, là máu đã lạnh; trong suốt ấm áp, là nước mắt rơi.
Ngươi lại có thể khóc sao?
Ngươi chưa từng khóc, bây giờ tại xe sao lại khóc? Nhiệm vụ thành công rồi, ngươi vì sao lại phải khóc? Trước kia huấn luyện cực khổ đến vậy, ngươi chưa từng có nửa tiếng than van, bây giờ vì sao lại phải khóc?
Ngươi không biết.
Hắn kéo ống tay áo lên, không ngừng lau đi những bệch máu chưa khô xe lẫn đã khô dính trên mặt ngươi, và cả nước mắt của ngươi.
“Dơ…” Ngươi khẽ đẩy hắn ra.
“Đừng cử động.” Thẳng đến khi ống tay áo hắn nhuộm đỏ, gương mặt ngươi sạch sẽ trắng bong, hắn mới dừng lại.
Ngươi ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn không tức giận, không mắng đã ngươi, cũng không sợ ngươi, hắn chỉ khe khẽ nhíu mày, ưu thương nhìn ngươi.
Hắn không cười nữa rồi.
Hắn đã không cười nữa rồi….
Ngươi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, việc đó còn tổn thương ngươi ra hơn cả việc hắn mở miệng chửi rủa ngươi ầm ĩ, lồng ngực ngươi chợt co thắt lại, trái tim như bị siết chặt, đau đến nỗi ngươi cắn chặt răng, sau đó ngươi đột nhiên khóc lên thật lớn.
Khóc cứ như là một đứa trẻ lạc đường.
Ngươi bỗng nhiên học được, học được cách sử dụng phản ứng của tâm ra tình để biểu đạt tâm sự của mình.
Mặc dù bản thân ngươi cũng không hiểu tâm sự đó là gì, nhưng ngươi không muốn nhìn thấy hắn không cười, cho nên ngươi khóc.
Khóc giống như một đứa trẻ, ngươi không biết phải nói với hắn thế nào, cho nên ngươi khóc.
Hắn khẽ thở dài, cố nở một nụ cười bất đắc dĩ, dịu dàng kéo ngươi ôm vào trong lòng ngực.
Ngươi vẫn không ngừng khóc, hắn cũng không thèm để ý máu đang dính xe trên người ngươi, cũng không thèm để ý máu dính lây cả sang người hắn, hắn chỉ là vỗ về an ủi ngươi, phảng phất như cho dù ngươi không nói ra bất cứ điều gì, hắn cũng hiểu ra tất cả.
Ngươi tựa vào lòng ngực ấm áp của hắn, những giọt xe nước mắt ấm nóng chảy dài trên gương mặt của ngươi, thấm vào vạt áo của hắn, trước khi trở nên nguội lạnh.
Cả người ngươi dần ấm lên, cả trái tim ngươi cũng dần ấm lên.
Ngươi đột nhiên cảm thấy những bộ phận bị thiếu mất xe giờ đây đều đã trở về, ngươi không biết ngươi thiếu mất thứ gì, nhưng bây giờ tất cả đều đã trở về.
Ngươi ôm chặt lấy sự ấm áp của hắn, nằm trong lòng ngực hắn, ngươi không cần ngụy trang, nước mắt của ngươi, hắn hiểu được.
Đây là một loại trực giác.
Hắn thở dài thật dài, “Hoa nhi của ta ơi… ngươi nói, kế ra tiếp, ta phải làm thế nào mới tốt đây?” bàn tay ấm áp của hắn dịu dàng vỗ về lên mái tóc ngươi, “ta có giác ngộ, ngươi có không? Ta nguyện nỗ lực, ngươi nguyện không? Ta có thể dùng cả đời này đổi lấy sự lưu lại của ngươi, ngươi có đồng ý cùng ta trao đổi không? Hoa nhi ơi, ta không phải không biết sự chấp nhất của ngươi… nhưng chút chấp nhất ra này và ta, bên nào nặng bên nào nhẹ, e rằng ngươi cũng chưa thể chọn lựa được…” hắn dịu dàng ôm lấy ngươi, “Thôi, chúng ta về nhà trước đi…”
Những lời lẩm bẩm này của hắn, hầu như đều không lọt vào lỗ tai ngươi, ngươi chỉ theo bản năng thả lỏng mình trong sự ôm ấp ấm áp của hắn. Nước mắt dừng lại, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, ngươi đang ngủ.
Hôm nay ngươi mệt, mệt chết đi được, mệt chết đi được.
Vậy thì dung túng bản thân mình một lần, ỷ ra lại vào hắn đi.
Nghe nói hai tuần kế tiếp chính là thời điểm mấu chốt, trị lành hay không, đều phụ thuộc vào hai tuần này.
Cho nên, sau khi ngươi gạt Lâm Diệp tiếp nhận tin tức do bồ câu mang tới, ngươi có hơi lúng túng.
Bình thường nếu ngươi không lúng túng, cuộc sống của người chỉ tiến hành theo ba thứ tự sau: tiếp nhận nhiệm vụ, giết người, lấy tiền, cứ như vậy. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ nhất định phải giết người, không có gì gọi là muốn hay không muốn tiếp nhận, giết hay không giết người, cho nên ngươi không bị lúng túng.
Nhưng ngươi bây giờ lại vô cùng lúng túng.
Có người tìm đến ngươi, suy nghĩ của ngươi trở nên hỗn độn. Trên thế giới này, vĩnh viễn không thể giết sạch con người, ngươi không cần đi tìm công việc, công việc sẽ tự đến tìm ngươi.
Ngươi tiếp hay không tiếp nhận công việc đây? Giết hay không giết đây?
Ngươi nhớ lại những mấu chốt trong thuyết pháp, còn được bảy thành vẫn tốt hơn so với việc không còn thành nào. Nhưng nếu mang so với thời kỳ toàn thịnh của ngươi, bảy thành lại kém hơn nhiều lắm, nhiều lắm. Huống chi ngươi theo đuổi võ đạo, nếu đã giỏi lại càng phải giỏi thêm. Lúc đầy đủ mười thành ngươi còn hiềm không đủ, nếu chỉ có bảy thành, chi bằng chém ngươi đi.
Đỉnh của võ đạo, không thể không nói đó là giấc mộng nông cạn nhất trong cuộc sống vô vị của ngươi, cũng là khát vọng duy nhất.
Nếu không thể đứng được trên đỉnh, thì cũng không cần phải sống, đó là phương thức sinh sống trước sau như một của ngươi.
Sát nhân cũng là phương thức sinh sống trước sau như một của ngươi, nhưng giờ phút này, ngoại trừ việc lo lắng nếu ra ngoài thực hiện nhiệm vụ có gây ảnh hưởng đến mức độ trị liệu hay không ra, trong lòng ngươi còn có một chút lo ngại mà ngươi không cách nào hiểu được.
Mối lo ngại đó… chính là Lâm Diệp.
Kỳ thật, giờ phút này, ngươi vẫn còn nghi hoặc tại sao chính mình lại không hào phóng nhận tin tức do bồ câu mang đến ngay trước mặt Lâm Diệp, ngươi trước giờ vốn không quan tâm đến chuyện này cơ mà.
Nhưng bản năng ngươi rốt cục lại quan tâm đến chuyện này, bản năng ngươi biết không thể, cho nên ngươi tránh làm.
Nhưng, tại sao? Tại sao bản năng ngươi nhận định hắn sẽ không vui? Hắn không vui, thì quan hệ gì đến ngươi chứ?
Ừm, phải rồi, nếu hắn không vui, có thể sẽ không chữa cho ngươi, ngươi sẽ gặp phiền toái, đại khái có lẽ là như thế chăng…
Nhưng tại sao hắn lại tức giận bởi vì ngươi tiếp nhận nhiệm vụ? Mặc dù ngươi chưa từng nhìn thấy hắn bởi vì vậy mà tức giận, nhưng ngươi biết hắn sẽ tức giận.
Sát nhân là phương thức sinh sống của ngươi, hắn cần gì phải tức giận?
Thật phức tạp, bỏ đi, không cần suy nghĩ làm gì.
Ngươi từ trước tới giờ, rõ ràng, chưa bao giờ thắc mắc.
“Hoa nhi?” Giọng nói của Lâm Diệp vang lên phía sau ngươi, ngươi hơi kinh hãi, niết nát bấy tờ giấy nhỏ đang cầm trên tay.
Hắn không giống một số tên danh môn chính phái thường làm ra vẻ bằng cách gọi ngươi “Hoa thiếu hiệp”, cũng không giống những kẻ có chuyện cần thỉnh cầu ngươi gọi ngươi “Hoa đại nhân”, hắn có cách xưng hô đặc biệt của riêng hắn. Hắn gọi ngươi “Hoa nhi”, hắn nói nếu ngươi là “Huyết đã Trung Hoa”, chẳng ra lẽ không nên gọi ngươi là “Hoa nhi” sao? Ngươi đầu tiên là không hiểu, kế tiếp là không được tự nhiên, cuối cùng lại thành thói quen. Ngươi nói không lại hắn, cũng không cần thiết phải dùng sự cãi cọ để thắng hắn, cho nên đành theo hắn.
Có lẽ ngươi không phát hiện, có lẽ ngươi cố ý không phát hiện, rất nhiều chuyện, ngươi đều đã sớm thoải hiệp cùng hắn rồi.
“Đến đây”, hắn mỉm cười, vẫn ôn hòa như trong dĩ đã vãng, vươn tay ngoắc ngoắc ngươi, “Ngươi đã quên? Đến giờ uống thuốc rồi.”
“Ờ.” Ngươi đưa bàn tay cho hắn, cứ như đó là việc đương nhiên, để mặc hắn nắm lấy tay dắt ngươi đến bất cứ đâu.
Ngươi đã quen với độ ấm của hắn, quen với nụ cười của đã hắn, cũng đã quen với việc viên đường chủ động cho vào miệng sau khi ngươi nếm trải vị đắng của thuốc.
Có rất nhiều chuyện đã trở thành thói quen của ngươi trong lơ đãng, chỉ là ngươi chưa bao giờ phát giác, hoặc, không dám phát giác thôi.
Quen với những viên đường, còn có thể chấp nhận xe được vị đắng của thuốc sao? Tắm lâu trong ánh nắng xuân, còn có thể chịu được sự rét lạnh thấu xương của gió đông buốt giá? Ngươi muốn, đồng thời cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Ngươi đang trốn tránh, tránh được lúc nào hay lúc ấy.
Ngươi vụng trộm siết chặt nắm tay, đột nhiên quyết định nhiệm vụ này không tiếp không được.
Nếu không tìm lại “Huyết Trung Hoa”, nếu không tìm lại tên sát thủ Hoa Dục chỉ biết có máu, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa.
Ngươi nếu không còn là ngươi, thì sẽ biến thành cái gì? Ngươi rất sợ, ngươi không dám đoán.
Hãy để sự ấm nóng của máu tươi lại bao trùm lên cả người xe ngươi, ngươi ra lại quay về chỗ tối.
Ngươi không thích hợp với mùa xuân. Ngươi là mùa thu tiêu điều, là mùa thu xơ xác, là mùa thu quạnh quẽ, ngươi tự nhủ với mình như vậy.
Ngươi là “Huyết Trung Hoa” Hoa Dục, một tên sát thủ chỉ biết có sát nhân.
Tìm được bộ y phục màu tối, tìm được kiếm của ngươi, ngươi còn nhận ra kiếm, nhưng kiếm đã không còn nhận ra ngươi nữa rồi.
Giơ kiếm lên múa một đường, nhớ lại gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc của sư phụ, nhớ tới cảm giác khi mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim. Bảy thành công lực, cũng đủ, mục tiêu ngày hôm nay, chỉ là một tên bang chủ bậc trung mà thôi.
Hắn đắc tội ai, vì sao lại có người muốn giết hắn? Những chuyện ân ân oán oán, thị thị phi phi trên giang hồ, cũng đều không quan hệ đến ngươi.
Ngươi chỉ là bách thiết cần được giết người, loại người tầm bậc trung như thế này, trước kia ngươi vốn có một chút khinh thường, nhưng bây giờ ngươi lại cảm thấy rất cần thiết.
Ngươi muốn tìm về chính mình, ngươi là “Huyết Trung Hoa” Hoa Dục.
Cuối cùng vẫn gạt Lâm Diệp. Đêm đã rất khuya, cũng rất tối đen, dù sao chỉ cần quay về trước khi hắn thức dậy là sẽ không có vấn đề gì cả, đúng không? Ngươi nghĩ như vậy.
Địa điểm của nhiệm vụ cách cánh rừng hoa này rất gần, xuống xe núi rồi lại lên núi, mất chút thời gian mà thôi, tốn cũng chỉ vài canh giờ.
Khinh công đã thật lâu không dùng đến, kiếm thuật cũng vậy. Mũi ra chân của ngươi điểm lên ngọn cây, gió gào thét lướt qua bên cạnh ngươi, kiếm múa trên tay ngươi, trăng bủa bóng ảnh bao trùm xuống.
Ngươi nhanh chóng quen thuộc trở lại cảm giác đó, tâm ngươi đã cũng nhanh chóng trầm xuống lạnh lùng, ánh mắt ngươi lãnh đạm thờ ơ, vẻ mặt cũng theo đó mà hờ hững, chỉ có kiếm là càng múa càng nhanh.
Tim đập như trống đánh, ngươi quả thật chỉ muốn cất cao giọng ra cười.
Đúng, đúng, kiếm vẫn là kiếm, ngươi vẫn là ngươi.
Ngươi không thay đổi, một chút cũng không thay đổi.
Ngươi nhanh chóng đến được nơi ở của mục tiêu, từ cửa chính, thẳng một đường vừa giết vừa tiến vào.
Ngươi trước nay tương đối thích ám sát, nhưng vào xe giờ phút này lại cảm thấy hận vì không giết được quá nhiều người.
Trên người ngươi thấm đẫm máu tươi, máu tươi ấm áp, cứ như vậy bắn ra nhuộm đỏ cả người.
Ánh mắt mọi người nhìn ngươi tựa như đang nhìn một tên ác quỷ. Tâm của ngươi lạnh băng, thân thể ngươi cũng lạnh băng, loại máu tươi ấm áp này, tựa như có thể làm ngươi bỏng được một chút, nhưng ngươi thà là bị đốt, đốt tan cả ra tro.
Khi ngươi đưa mũi kiếm đâm vào trái tim của mục tiêu, nếu không phải tâm ngươi đủ lạnh, ngươi nhất định sẽ cười thành tiếng.
Ngươi còn nhớ rõ, nhớ rõ bản năng của sát thủ, nhớ rõ xe sát thủ bất luận giờ phút nào cũng đều phải tinh chuẩn hướng mũi kiếm vào thẳng trái tim, thật tinh chuẩn.
Nhiệm vụ hoàn thành rồi, ngươi không hề thất bại.
Ngươi là sát thủ mà, là sát thủ Hoa Dục, là “Huyết Trung Hoa”.
Ngươi hẳn là phải nhảy cẫng lên ca hát, hẳn là phải tiếp nhận lần đầu tiên cười thật to trong cuộc đời mình.
Song, ngươi xách kiếm, cơn hưng phấn qua đi, ngươi đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Ngươi làm sao vậy?
Ngươi không biết, tâm trống trơn, rất hư đã không, dường như quả thật đã thiếu mất thứ gì.
Thiếu mất thứ gì vậy? Thiếu mất thứ gì vậy? Ngươi không biết. Dù đoán ra thế nào, cũng đều không biết.
Ngươi có chút nóng nảy, có chút khủng đã hoảng, ngươi lúng túng nhìn thi thể nằm đầy đất, cũng nhìn cả người mình đang ướt đẫm máu tươi.
Mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu, không ngừng nhỏ máu, ánh trăng từ giếng trời rỉ xuống, nhỏ giọt trên máu tươi, trải thành một vùng ánh sáng làm ngươi lòa mắt.
Cảnh sắc này đáng lý chính là cảnh sắc mà ngươi yêu thích, nhưng tâm ngươi lại rỗng không, tại sao?
“Hoa nhi.” Đột nhiên, phía sau ngươi vang lên tiếng gọi.
Ngươi cực kỳ, cực kỳ chấn động, đó là chất giọng ôn nhu mà ngươi vô cùng quen thuộc.
Ngươi cũng không dám quay đầu.
Trong óc ngươi hiện ra ánh mắt những người đó vừa mới nhìn xe ngươi, còn hắn thì sao? Hắn sẽ nhìn ngươi như thế nào? Hết thảy đã không còn kịp che giấu nữa rồi, hắn khẳng định sẽ sợ hãi, ngươi giết nhiều người đến vậy, đầy đất đều là máu tươi…
Đầy người ngươi cũng đều là máu tươi!
Hắn sẽ dùng ánh mắt nhìn ác quỷ để mà nhìn ngươi. Người khác nhìn ngươi như vậy ra cũng không sao cả, nhưng nếu là hắn, là hắn… là hắn…
Ngươi đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc.
Ngươi không biết bản thân mình sao lại vậy.
Ngươi thật kỳ quái, ngươi có thể đã bệnh rồi, cũng có thể đã điên rồi, càng có thể là do bị hắn làm hại khiến cho thay đổi rồi.
Ngươi rất sợ, bản thân ngươi đang sợ hãi thứ gì, nhưng ngươi lại không biết.
Tiếng bước chân của hắn chậm rãi tiến tới gần, ngươi chậm rãi rụt đôi vai lại.
Hắn đè lên bả vai ngươi, mạnh mẽ bắt buộc ngươi xoay người, cũng bắt buộc ngươi nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Trong mắt của hắn bao phủ chút ưu thương, cũng rất tĩnh lặng, không ra có lấy một chút chán ghét.
Ngươi đột nhiên cảm thấy yên lòng, tay lỏng ra, kiếm “loảng xoảng” rơi xuống đất.
“Tại sao lại khóc?” Hắn dịu dàng hỏi.
“…… khóc?” Ngươi đưa tay, chạm lên mặt, màu đỏ lạnh băng, là máu đã lạnh; trong suốt ấm áp, là nước mắt rơi.
Ngươi lại có thể khóc sao?
Ngươi chưa từng khóc, bây giờ tại xe sao lại khóc? Nhiệm vụ thành công rồi, ngươi vì sao lại phải khóc? Trước kia huấn luyện cực khổ đến vậy, ngươi chưa từng có nửa tiếng than van, bây giờ vì sao lại phải khóc?
Ngươi không biết.
Hắn kéo ống tay áo lên, không ngừng lau đi những bệch máu chưa khô xe lẫn đã khô dính trên mặt ngươi, và cả nước mắt của ngươi.
“Dơ…” Ngươi khẽ đẩy hắn ra.
“Đừng cử động.” Thẳng đến khi ống tay áo hắn nhuộm đỏ, gương mặt ngươi sạch sẽ trắng bong, hắn mới dừng lại.
Ngươi ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn không tức giận, không mắng đã ngươi, cũng không sợ ngươi, hắn chỉ khe khẽ nhíu mày, ưu thương nhìn ngươi.
Hắn không cười nữa rồi.
Hắn đã không cười nữa rồi….
Ngươi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, việc đó còn tổn thương ngươi ra hơn cả việc hắn mở miệng chửi rủa ngươi ầm ĩ, lồng ngực ngươi chợt co thắt lại, trái tim như bị siết chặt, đau đến nỗi ngươi cắn chặt răng, sau đó ngươi đột nhiên khóc lên thật lớn.
Khóc cứ như là một đứa trẻ lạc đường.
Ngươi bỗng nhiên học được, học được cách sử dụng phản ứng của tâm ra tình để biểu đạt tâm sự của mình.
Mặc dù bản thân ngươi cũng không hiểu tâm sự đó là gì, nhưng ngươi không muốn nhìn thấy hắn không cười, cho nên ngươi khóc.
Khóc giống như một đứa trẻ, ngươi không biết phải nói với hắn thế nào, cho nên ngươi khóc.
Hắn khẽ thở dài, cố nở một nụ cười bất đắc dĩ, dịu dàng kéo ngươi ôm vào trong lòng ngực.
Ngươi vẫn không ngừng khóc, hắn cũng không thèm để ý máu đang dính xe trên người ngươi, cũng không thèm để ý máu dính lây cả sang người hắn, hắn chỉ là vỗ về an ủi ngươi, phảng phất như cho dù ngươi không nói ra bất cứ điều gì, hắn cũng hiểu ra tất cả.
Ngươi tựa vào lòng ngực ấm áp của hắn, những giọt xe nước mắt ấm nóng chảy dài trên gương mặt của ngươi, thấm vào vạt áo của hắn, trước khi trở nên nguội lạnh.
Cả người ngươi dần ấm lên, cả trái tim ngươi cũng dần ấm lên.
Ngươi đột nhiên cảm thấy những bộ phận bị thiếu mất xe giờ đây đều đã trở về, ngươi không biết ngươi thiếu mất thứ gì, nhưng bây giờ tất cả đều đã trở về.
Ngươi ôm chặt lấy sự ấm áp của hắn, nằm trong lòng ngực hắn, ngươi không cần ngụy trang, nước mắt của ngươi, hắn hiểu được.
Đây là một loại trực giác.
Hắn thở dài thật dài, “Hoa nhi của ta ơi… ngươi nói, kế ra tiếp, ta phải làm thế nào mới tốt đây?” bàn tay ấm áp của hắn dịu dàng vỗ về lên mái tóc ngươi, “ta có giác ngộ, ngươi có không? Ta nguyện nỗ lực, ngươi nguyện không? Ta có thể dùng cả đời này đổi lấy sự lưu lại của ngươi, ngươi có đồng ý cùng ta trao đổi không? Hoa nhi ơi, ta không phải không biết sự chấp nhất của ngươi… nhưng chút chấp nhất ra này và ta, bên nào nặng bên nào nhẹ, e rằng ngươi cũng chưa thể chọn lựa được…” hắn dịu dàng ôm lấy ngươi, “Thôi, chúng ta về nhà trước đi…”
Những lời lẩm bẩm này của hắn, hầu như đều không lọt vào lỗ tai ngươi, ngươi chỉ theo bản năng thả lỏng mình trong sự ôm ấp ấm áp của hắn. Nước mắt dừng lại, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, ngươi đang ngủ.
Hôm nay ngươi mệt, mệt chết đi được, mệt chết đi được.
Vậy thì dung túng bản thân mình một lần, ỷ ra lại vào hắn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook