Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Chương 186: Ngoại truyện 2: Tiểu ác ma Độc Cô gia (2)

Bên trong vườn, Độc Cô Diễm đang ôm Hướng Tiểu Vãn, hai người chàng chàng thiếp thiếp, rất thân mật.

Độc Cô Diễm hôn mặt của Hướng Tiểu Vãn một cái, gương mặt cưng chìu. “Vãn nhi, bây giờ ta cảm thấy thật hạnh phúc.”

Hướng Tiểu Vãn tựa vào đầu vai Độc Cô Diễm, cười đến gương mặt cũng ngọt ngào. “Diễm, ta cũng cảm thấy thật hạnh phúc.” Dùng sức ngửi khí dương cương của nam tử, Hướng Tiểu Vãn hưởng thụ nhắm hai mắt lại.

Ban đêm tốt đẹp và an tĩnh như vậy, thật là quá hoàn mỹ.

Độc Cô Diễm nhìn Hướng Tiểu Vãn cười đến mặt cũng ngọt ngào, trái tim nóng lên, môi lửa nóng không khỏi cúi xuống, thở gấp nồng đậm mút hôn trên môi đỏ của Hướng Tiểu Vãn.

Hướng Tiểu Vãn ngẩng đầu lên, nhiệt tình đáp lại hôn của Độc Cô Diễm.

Hơi thở nóng bỏng, tràn đầy khoang miệng hai người, lửa dục nồng đậm hành hạ hai người, cọ sát nhau một phen, hai tròng mắt Độc Cô Diễm dần dần tối, nơi đó che lấp nồng đậm tình dục.

Bàn tay chạy ở trên thân thể xinh xắn của Hướng Tiểu Vãn, đến mức, hắn cũng cảm thấy phía dưới run rẩy, giống như đóa hoa nở rộ vào buổi tối, cực lực nở rộ vì mình hắn.

Động tác của Độc Cô Diễm cuồng nhiệt, mút hôn càng thêm trở nên điên cuồng.

Hướng Tiểu Vãn ở trong lòng hắn, chỉ cảm thấy đầu óc trống không, hơi thở càng thêm dồn dập.

Đôi mắt nàng mê ly, tĩnh mịch như nước suối trên Thiên sơn, Độc Cô Diễm nhìn đến đầu càng thêm căng thẳng, không tự kiềm chế nữa, mà chỉ muốn đè người trong ngực ở dưới, hung hăng sủng ái một phen.

Dĩ nhiên, Độc Cô Diễm không chỉ là muốn, cũng quả thật làm như vậy, bàn tay kéo Hướng Tiểu Vãn quay lại, để Hướng Tiểu Vãn nằm ngang trên ghế đá, Độc Cô Diễm chống người trên ghế, một tay bắt đầu xé rách quần áo trên người Hướng Tiểu Vãn.

Quần áo ở ngực bị xé ra, một cỗ xúc cảm mát mẻ đánh úp tới, thân thể nhạy cảm của Hướng Tiểu Vãn run lên một cái, đầu dần dần thanh tỉnh.

Nàng vươn tay, thẹn thùng ngăn cản Độc Cô Diễm. “Diễm, nơi này là bên ngoài.”

囧, dã chiến trong truyền thuyết, cũng quá dâm đãng đi. Thật không biết xấu hổ.

Độc Cô Diễm nhìn mặt thẹn thùng của Hướng Tiểu Vãn, cười đến rất tà tứ, hắn cúi đầu ghé vào vành tai Hướng Tiểu Vãn, khẽ cắn nói: “Vãn nhi, sợ cái gì, bên ngoài mới có tình thú.”

Nói xong, quần Hướng Tiểu Vãn liền bị hắn kéo xuống, mùi thơm đặc biệt của nữ nhân lẳng lặng phát ra dưới đêm trăng.

Lửa dục vọng trong hai tròng mắt Độc Cô Diễm thiêu đốt, khó cầm giữ nữa rồi. Hắn khom người xuống, hai ba bước trừ đi quần áo cản trở, nâng hai chân Hướng Tiểu Vãn lên, đang chuẩn bị động thân đi vào, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp giữa hai người.

Nhưng ngay vào lúc này, một thanh âm thanh thúy giết phong cảnh vang lên.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người đang đánh nhau sao?” Độc Cô Tuyết ngây ngốc nhìn chằm chằm một màn trước mắt này.

Ôi mẹ nó, phụ thân và mẫu thân không phải là đang diễn hình ảnh cấp cao hạn chế trẻ em sao, đúng rồi, Tứ tỷ vẽ chính là tình cảnh này, tiểu thụ bị lãnh công đụng ngã, lãnh công hoa hoa lệ lệ đem một thứ thô cứng nhét vào trong lỗ hậu...

Ha ha ha ha ha, phiên bản người thật, lại để cho bé thấy được, thật tốt quá.

Mặc dù Độc Cô Tuyết cực lực để cho mình thoạt nhìn rất ngây thơ vô tà, nhưng hai tròng mắt giảo hoạt cũng quá đáng kích động, khiến bé xem ra cực kỳ tà khí.

Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn đồng thời nhìn về phía Độc Cô Tuyết, thấy Độc Cô Tuyết đang hưng phấn nhìn bọn họ chằm chằm, hai người cho dù có nhiệt tình hơn nữa, lập tức cũng đều bị dập tắt.

Độc Cô Diễm bị cắt đứt, tính khí tự nhiên không tốt, giọng nói không khỏi chìm mấy phần. “Tuyết Nhi, đã trễ thế này còn chưa ngủ, ở chỗ này làm gì?”

PN 2.2: Tiểu ác ma Độc Cô gia

Hướng Tiểu Vãn coi như là mở ra, lúc này bị một đôi mắt ngây thơ rồi lại hưng phấn nhìn chằm chằm, nàng nói thế nào cũng sẽ ngượng ngùng, không khỏi động động thân thể, trốn trong ngực Độc Cô Diễm, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài.

Ngủ? Đùa gì thế, giờ mà đi ngủ, không phải là sẽ không thấy được phiên bản người thật đặc sắc sao.

Lập tức, Độc Cô Tuyết đi tới, nụ cười tràn đầy chói mắt. “Phụ thân, Tuyết Nhi không ngủ được, không bằng Tuyết Nhi ở lại chỗ này bồi phụ thân cùng mẫu thân có được hay không?”

Nhìn gương mặt Độc Cô Tuyết cười đến lấy lòng, Độc Cô Diễm chân mày nhíu lại thật chặt. “Không được, lập tức đi về ngủ.”

Độc Cô Tuyết thấy mình giả trang khéo léo không có hiệu quả, không khỏi cúi đầu, mặt bị thương nức nở khóc. “Phụ thân, mẫu thân, hai người không thích Tuyết Nhi sao, hai người cho tới bây giờ đều không bồi Tuyết Nhi chơi, các ca ca tỷ tỷ cũng không thích Tuyết Nhi, thấy Tuyết Nhi liền tránh, Tuyết Nhi chỉ là một đứa bé thật nhàm chán, muốn được mọi người chơi cùng con, nhưng mọi người đều không để ý con, đều không để ý con...” Ha ha ha, mình giả bộ đến đáng thương như vậy, cũng không tin phụ thân cùng mẫu thân còn có thể tâm địa sắt đá.

Chân mày Độc Cô Diễm nhíu chặt hơn, thanh âm cũng chậm mấy phần, nhưng cũng không có vì vậy mà thỏa hiệp.”Tuyết Nhi ngoan, phụ thân cùng mẫu thân không phải không thích con, chẳng qua là phụ thân cùng mẫu thân còn có chuyện phải làm, chờ chuyện xong xuôi, phụ thân cùng mẫu thân nhất định đi tìm con, ngoan nha, trở về phòng nghỉ ngơi.”

Mẹ nó, có lầm hay không, như vậy còn không được, bé có chút hoài nghi, bé thật sự là con ruột của phụ thân cùng mẫu thân sao?

Hừ, chiêu này không được, bé còn có chiêu tuyệt hơn.

Vì vậy, Độc Cô Tuyết oa một tiếng khóc to hơn. “Phụ thân và mẹ chính là không thích Tuyết Nhi, Tuyết Nhi là dư thừa mà, Tuyết Nhi là đứa nhỏ đáng thương không ai yêu.”

Hướng Tiểu Vãn thấy thế, đau lòng không dứt. Nàng từ trong ngực Độc Cô Diễm tránh ra ngoài, chỉnh lại quần áo, ôn nhu đem Tuyết Nhi ôm lấy, vừa vì nàng lau nước mắt, vừa ôn nhu nói: “Tuyết Nhi nói bậy gì thế, mẫu thân hiểu rõ Tuyết Nhi nhất mà, lại đây, mẫu thân ôm con trở về phòng ngủ.”

“Vãn nhi, nàng...” Độc Cô Diễm mặt thối thối, mới làm một nửa đã bị cắt đứt hắn cũng không thoải mái, bây giờ ngay cả kiều thê cũng bị con gái của mình chiếm mất, rất là oán niệm lên tiếng.

Hướng Tiểu Vãn trừng mắt liếc hắn một cái, cắt đứt lời của hắn.”Diễm, không nhìn thấy Tuyết Nhi đang khóc sao, chàng về phòng ngủ trước đi, ta chậm chút sẽ đi qua tìm chàng.”

Thật vất vả dụ dỗ Độc Cô Tuyết ngủ, Hướng Tiểu Vãn đẩy cửa ra đang chuẩn bị trở về phòng, đúng lúc này, bóng dáng cao lớn của Độc Cô Diễm xuất hiện, một tay kéo nàng vào trong ngực, nụ hôn nhanh chóng rơi xuống, nóng rực cuồng dã làm Hướng Tiểu Vãn không chống đỡ được.

Ánh mắt như nước trừng giận Độc Cô Diễm một cái.”Chàng người này thế nào vội vã như vậy, ghét.”

Độc Cô Diễm bị mắng yêu như vậy, tâm cũng theo bay lên, thanh âm càng thêm ám ách đến mê người.”Vãn nhi, ta chờ nàng ước chừng một canh giờ rồi, có thể không gấp sao, nàng xem...” Nói xong, lôi kéo tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn cầm nơi nào đó đã sớm thật ngạnh của hắn...

“Chàng...” Hướng Tiểu Vãn cảm nhận được cường độ cùng nhiệt độ trong tay truyền tới, không khỏi ngượng ngùng cúi đầu.

Đáng chết, có thể đừng YD như vậy không, quá nhiệt tình, thật là làm cho nàng có chút không chịu nổi.

“Vãn nhi, lần này ai cũng đừng mong quấy rầy chúng ta, lại đây, Vãn nhi, chúng ta ở chỗ này đi.”

“Không được, Tuyết Nhi đang ngủ.”

“Sợ cái gì, Tuyết Nhi ngủ sẽ không tỉnh lại.” Độc Cô Diễm vừa nói, vừa triển khai hành động.

Thanh âm cự tuyệt của Hướng Tiểu Vãn biến thành vô lực thở gấp.

Đang trong lúc hai người nhiệt hỏa khó nhịn, muốn giải dục - hỏa thì bóng dáng ác ma của Độc Cô Tuyết kia lần nữa xuất hiện, bé xoa xoa ánh mắt tỉnh táo, uất ức nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, nức nở nói: “Mẫu thân lừa con, cũng không có phụng bồi con cùng nhau ngủ.”

Hướng Tiểu Vãn mặt cười nịnh, vội vàng giải thích: “Không thể nào, mẫu thân chẳng qua là ra ngoài xem cảnh đêm một chút mà thôi, được rồi, xem xong rồi, mẹ cùng con ngủ.”

Độc Cô Diễm bị dục - hỏa thiêu đốt nhìn Hướng Tiểu Vãn lần nữa đi vào gian phòng của Độc Cô Tuyết, cả người đều trong trạng thái vô lực.

Đáng chết, Tuyết Nhi này đơn giản chính là một ác ma, sau này muốn ân ái vợ chồng thì hắn nhất định phải đem Vãn nhi mang tới một địa phương không người nào tìm được, tránh cho ba lần bốn lượt bị quấy nhiễu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương