Vú Em Là Bạch Cốt Tinh
Chương 5-1: Này, hóa ra là hai trăm năm (1)

Bạch Cốt Tinh ôm Bạch Tiểu Linh một đường chạy trốn đi được hơn mười dặm.

Bước đi của hắn nhanh như bay, trong lúc đi qua hoang sơn dã lĩnh lại rất tự nhiên, thẳng đến khi chạy một đường đi ngang qua một con suối, hắn bỗng nhiên dừng lại. Sau đó hắn liền sửng sốt một chút, ở tại chỗ vòng vo thành một cái vòng tròn nhỏ, hắn bắt đầu có điểm mờ mịt.

Này, hóa ra trong đầu của hắn một chút không thể nghĩ ra nhiều chuyện này nọ như vậy, mới vừa rồi chạy trốn coi như còn chuyên chú, lúc này thấy dòng nước một màu trắng xóa, hắn lại nghĩ không ra vì sao mình phải bỏ chạy.(=. =|||)

Hắn đứng ở ven bờ suối thâm trầm suy tư một trận.

Nhưng mà chỉ số thông minh cơ bản của yêu quái này không cùng một cấp bậc. Hắn không có biện pháp giống con người, chỉ cần có thể tập trung tinh thần suy nghĩ một lúc là có thể nghĩ ra chuyện tình. Không đến một lúc, hắn đã bắt đầu không yên lòng nhìn ngó xung quanh.

Tiếng nước chảy "ào ào" liền dẫn đi lực chú ý của hắn. Hắn cúi đầu nhìn về phía nước suối trong vắt ở dưới chân, một đôi huyết đồng bông nhiên sáng ngời. Hắn để Bạch Tiểu Linh ngồi trên một khối đá lớn ở ven bờ suối, còn mình thì xoay người một cái, mãnh liệt nhào vào trong dòng nước. Theo đà, dòng nước bắn tung tóe lên những bọt nước lớn.

Linh Linh nghĩ rằng hắn muốn bơi lội đâu, nàng thẳng chụp đôi tay nhỏ bé hoan hô.

Nhưng này, hiển nhiên là không có khả năng đi, hắn là một thân Cốt Đầu xấu xí khi xuống nước liền mạnh mẽ chìm vào trong nước, không đến một lúc liền thẳng tắp chìm hẳn xuống tận đáy. Hắn thế nhưng một chút cũng không sốt ruột, thản nhiên nằm ngửa ở dưới đáy nước đầy bùn đất rong rêu, xuyên thấu qua mặt nước trong vắt nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao.

Bạch Tiểu Linh ở trên bờ quá sợ hãi, nàng không thấy Cốt Đầu, gấp đến độ oa oa kêu to.

Nàng tuổi còn quá nhỏ, kham kham bất quá mới năm tuổi, nàng nào có biết được nhiều như vậy, người này đến cướp nàng đi, nàng chính là mất hứng, quay đầu lại liền không nhớ được nhiều như vậy .

Cốt Đầu trầm mình ở dưới nước suối lạnh lẽo, thập phần hưởng thụ. Bản thân hắn là tà vật thuần âm, theo Âm Dương Ngũ Hành, lửa thuần dương, nước thuần âm, hắn tự nhiên sẽ thích nước. Lại thêm mới vừa rồi hắn bị trọng thương, đúng là thời điểm cần tu dưỡng, nước suối này âm khí đầy đủ, hắn nằm xuống liền không muốn đi lên.

Bạch Tiểu Linh một hồi quá sợ hãi, nàng liền ngay ở ven bờ suối ngồi xổm xuống nghịch nước.

Từ nhỏ, nàng đã được mẫu thân dạy qua đạo lý phải yêu sạch sẽ, nàng bị Cốt Đầu cướp về đã một ngày một đêm, vẫn chưa có tẩy rửa qua. Lúc này nàng nhớ đến lời mẫu thân dạy, liền ngồi xổm xuống ở ven bờ. Sau đó, nàng nhẹ nhàng rút xuống bạch bố(vải trắng)ở khuỷu tay, đem một góc tẩm nước ướt nhẹp, tinh tế rửa khuôn mặt, lại nhã nhặn cởi hài, chỉnh tề để ở lớp cỏ trên bờ, vén cao làn váy, vươn ra một đôi chân nhỏ trắng noãn ngâm mình ở trong dòng nước suối mát. Nàng một bên nghịch bọt nước một bên đá nước, chơi đùabất diệc nhạc hồ*.

Bất diệc nhạc hồ*: trích trong sách Luận ngữ:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.


Cốt Đầu ở dưới nước thấy bên bờ sóng nước dập dờn, một đôi chân nhỏ đô đô toàn thịt ở trong nước đá tới đá lui, hắn nhìn một hồi, sau đó ở dưới nước lặng lẽ từ từ đi qua. Hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn chân của nàng. Bạch Tiểu Linh tưởng là cá nhỏ cắn nàng, chân nàng ngứa cười "hì hì", hai chân nhỏ ngắn ở trong nước đá loạn không ngừng.

Hai người vui đùa náo loạn một trận, Bạch Tiểu Linh đá nước, chính mình rước lấy một thân ướt nhẹp. Cốt Đầu liền ôm nàng lên trên bờ, chính mình lại lẻn vào trong nước.

Bạch Tiểu Linh ngồi xổm ở trên bờ vùi đầu vào nghịch bèo. Nàng nghịch trong chốc lát, nhớ tới Cốt Đầu, nàng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Cốt Đầu thúc thúc..."

Xung quanh nơi này hoang tàn vắng vẻ, đêm dài tĩnh lặng, dã thú ở nơi thâm sơn thỉnh thoảng tru lên, thanh âm quanh quẩn trong bầu trời đêm trống vắng, nàng nhất thời có chút sợ hãi, ném bèo ở trong tay xuống, sau đó liền chạy về hướng lòng suối.

Nàng chạy về phía trước không quá vài bước, nước suối liền thấm ướt mép váy của nàng, thấy nước vẫn không qua ngực, nàng tiếp tục hướng ở chỗ sâu hơn, vừa đi vừa kêu. Cốt Đầu đang nhàn nhã ở trong nước, nghe thấy thanh âm của nàng liền từ trong nước đi ra, Linh Linh lập tức nhào vào trong lòng của hắn.

Cốt Đầu thấy vậy thập phần cao hứng, ôm lấy nàng từ trong nước đi lên trên bờ.

Ánh trăng u tĩnh, hắn ôm Linh Linh ở trên bờ ngơ ngác đứng một hồi. Ban đêm gió lớn, Bạch Tiểu Linh bị gió thổi qua, nhịn không được đánh hắt xì một cái.

Cốt Đầu tự nhiên không cẩn thận được như con người, hắn chỉ có thể nhận thấy được nàng một thân ướt đẫm, nếu trúng gió không ổn, hắn liền ôm chặt nàng. Hắn thích ôm nàng, tiểu nhân nhi nhiều thịt, ấm áp mềm mại nhỏ nhỏ, hoà thuận vui vẻ như vậy, hắn ôm rồi sẽ không nghĩ muốn buông ra. Hắn nhìn xung quanh, quyết định sẽ đi tìm một cái sơn động đem nàng giấu đi.

Dưới ánh trăng, hắn một đường chạy vội theo hướng thâm sơn bên cạnh, y phục của Bạch Tiểu Linh vốn ướt đẫm, lại bị gió lạnh thổi qua, nàng đánh hắt xì liên tục không ngừng.

Cốt Đầu này là kẻ không có đầu óc, hắn căn bản sẽ không thể nuôi dưỡng được đứa nhỏ. Cũng lạ, hắn không thể nuôi dưỡng được một đứa nhỏ có thể vui vẻ khỏe mạnh, người nào sau đó đều nửa chết nửa sống bị trả về. Sinh mệnh của tiểu cô nương này chính là khoẻ mạnh, nhưng hắn nếu cứ nuôi dưỡng theo phương pháp như vậy, sớm muộn gì cũng ép buộc nàng sinh bệnh.

Nhưng Cốt Đầu này trước kia nuôi dưỡng thất bại rất nhiều đứa nhỏ, hắn đã mấy trăm năm ở xung quanh cướp đứa nhỏ, ít nhất cũng nuôi dưỡng trên trăm người. Nhưng hắn không nuôi dưỡng được một đứa nhỏ nào vượt qua một tháng, ngay cả khi hắn không có trí nhớ, một đoạn thời gian dưỡng dục thất bại này, vẫn để lại cho tâm linh yếu ớt của hắn một bóng ma thật lớn hơn nữa còn khắc sâu.

Cho nên, khi hắn thấy Bạch Tiểu Linh ho khan vài tiếng, đánh vài cái hắt xì, hắn lập tức liền khẩn trương vạn phần.

Lấy kinh nghiệm của hắn, đứa nhỏ một khi khóc nháo không ngớt không chịu ăn cái gì, thì phải đưa nó trở về. Hắn đối với đứa nhỏ chính là thật tình yêu thương bọn họ, mỗi khi đến lúc này, hắn liền đặc biệt khổ sở. Hắn thường ôm đứa nhỏ ngơ ngác ngồi ở trên đỉnh núi, tốt nhất là ngồi thật lâu. Đối với đứa nhỏ, hắn luyến tiếc buông tay, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tha cho bọn nhỏ, nếu không bệnh tình của bọn họ sẽ càng ngày càng nặng.

Hắn đứng dưới một tàng cây cổ thụ, trước mắt thời tiết đã vào thu, từng quả lớn đỏ tươi treo đầy ở trên ngọn cây, tỏa ra mùi hương thơm mê người.

Linh Linh nuốt nước miếng, nàng chính là thấy đói, từ buổi sáng ăn cơm, sau đó đến giờ nàng còn chưa có ăn cơm. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn quả lớn treo đầy ở trên cây đại thụ, lại xoay mặt nhìn về phía Cốt Đầu, ánh mắt vụt lên những tia sáng, giống như những ngôi sao sáng lung linh trong bầu trời đêm tối, đặc biệt sáng ngời chói mắt.

Cốt Đầu ở trên cây hái được mấy quả đỏ thẫm như máu, sau đó liền nhét vào trong tay của Bạch Tiểu Linh, nàng cầm lấy liền 'A ô' cắn một ngụm.

Hắn yên lòng, sau đó, tiếp tục chạy vội ở trong gió đêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương