Vú Em Là Bạch Cốt Tinh
-
Chương 49: Yêu tinh bắt áp trại phu nhân: Thật sự không hề đùa giỡn lưu manh!
Editor: Ưu Tịch
Cốt Đầu vừa xuất quan, Linh Linh lại bất chấp mưa gió tới tìm.
Đương nhiên, nàng vẫn bị Hi Chân chặn bên ngoài động như trước kia, chỉ có thể khóc ô ô, sau đó lau lệ trở về.
Dọc đường Linh Linh vừa đi vừa khóc, càng nghĩ nàng càng khẳng định Cốt Đầu thúc thúc nhất định là đã giận nàng, không muốn nhìn mặt nàng nữa rồi. Cứ đi được mấy chục thước nàng lại nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn lại một lần, rồi lại ô ô gạt lệ đi thêm mấy chục thước nữa, lại quay đầu nhìn lại. Cứ như vậy, nàng đi một đoạn khóc một đường, đến khi trở lại ngọn núi cao nhất, cặp mắt đã sưng lên như hạch đào.
Lại nói lúc này Bạch Tiểu Mậu vừa mới đi ra từ trong phòng luyện đan, đang nói nói cười cười với vài vị đệ tử. Thấy Linh Linh vừa đi vừa khóc, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì mỗi ngày đều phải đến ngọn núi cao nhất cùng đám sư huynh tỷ muội cùng nhau tu đạo luyện kiếm, cho nên từ lúc Bạch Phượng Hoàng rời đi nàng liền tới ở cùng các vị sư tỉ. Cứ bốn nữ đệ tử ở một phòng, nàng là tiểu muội nhỏ tuổi nhất nên bình thường các sư tỷ cũng rất chiếu cố nàng. Mà các sư huynh lại càng không cần phải nói, có ai lại không thích vị tiểu muội thiên chân vô tà, trong sáng đáng yêu như nàng đâu.
Một đám thiếu niên bọn họ, thật giống như mấy chú khỉ vụng về, người nào cũng luống cuống tay chân, không biết phải làm gì. Bạch Tiểu Mậu là một trong những người cầm đầu đám thiếu niên, trước kia hắn vốn có muội muội, cho nên cũng có chút kinh nghiệm dỗ dành nữ nhi.
Hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi Linh Linh: "Thanh Ngưng, có chuyện gì thế, sao muội lại khóc?"
Linh Linh ngồi bệt xuống, lau nước mắt khóc ô ô: "Cốt Đầu thúc thúc của muội không để ý tới muội, hắn không cần muội nữa..."
Nàng khóc thực thương tâm, hai hàng nước mắt rơi hoài không dứt. Nàng tuy đã trưởng thành, nhưng diện mạo vẫn có đôi phần tương tự như khi còn bé. Muội muội Bạch Tiểu Mậu cũng là một tiểu nữ oa hay khóc, hắn nhìn nàng lại càng nhớ tới muội muội bản thân, liền đặc biệt kiên nhẫn dịu dàng dỗ nàng: “Cốt Đầu thúc thúc đó là ai?"
Linh Linh nghĩ nghĩ, tiếp tục khóc: "Ô ô... Là cha muội."
Bỗng nàng thấy thực thương tâm. Cốt Đầu thúc thúc nuôi nàng lớn, yêu nàng như vậy; giống như đại tỷ tỷ nói, Cốt Đầu thúc thúc cũng là cha nàng, cũng rất thương Linh Linh nàng. Vậy mà tới khi nàng có phụ thân lại không cần Cốt Đầu thúc thúc nữa, trách không được Cốt Đầu thúc thúc tức giận, không cần nàng nữa.
Nàng càng khóc càng thương tâm, Bạch Tiểu Mậu vô cùng đau đầu, sao càng khuyên nàng lại càng khóc lớn hơn?!
Vài tên thiếu niên mới lớn đều nghe nàng khóc đến tâm hoảng ý loạn, Bạch Tiểu Mậu lại hỏi: "Thanh Ngưng sư muội, muội có thể nói với huynh, vì sao Cốt Đầu thúc thúc lại không để ý tới muội không?"
Linh Linh ngước khuôn mặt ướt đầm nước mắt, khóc thút thít nghẹn ngào: "Cha ruột muội đến đây, phụ thân không muốn muội với Cốt Đầu thúc thúc ở cùng một chỗ, Cốt Đầu thúc thúc liền giận muội, không cần muội nữa..."
"Là vị đại thần tiên ngày ấy cưỡi mây bay tới?" Ánh mắt Bạch Tiểu Mậu thập phần nghi hoặc, hắn còn nhớ rõ bộ dáng vị tiên kia thập phần tương tự cha hắn. Nếu hắn là phụ thân Thanh Ngưng, mà bộ dạng Thanh Ngưng sư muội cũng rất giống muội muội hắn đã đánh mất trước kia, trong lòng hắn thầm nghĩ —— thứ duyên phận gì đây!
Linh Linh cúi đầu nghẹn ngào: "Là phụ thân muội."
Bạch Tiểu Mậu nhanh nhảu nói: "Đừng khóc, muội muội thấy đấy, sắc trời hôm nay đã muộn rồi, đợi đến ngày mai các sư huynh sẽ cùng muội đi tìm Cốt Đầu thúc thúc. Hắn là cha muội, làm sao có thể không cần muội. Nào, đứng lên."
Hắn đỡ Linh Linh đứng dậy, vài vị đệ tử khác cũng đi tới chín người mười ý khuyên nhủ Linh Linh, đều hào khí bừng bừng vỗ ngực, cam đoan ngày mai nhất định sẽ hộ tống sư muội đi tìm cha. Linh Linh thấy bọn họ đều quan tâm mình như vậy, tuy còn có chút băn khoăn, cũng ngượng ngùng không khóc nữa.
Đêm hôm đó, ước chừng vào khoảng canh tư, Cốt Đầu tên ngốc này lén lút tìm đến chỗ Linh Linh.
Hôm nay nó học được với Hi Chân hai câu nói như vậy, liền muốn tìm đến chỗ Linh Linh nói cho nàng nghe. Trong lòng nó vui vẻ nghĩ, ở trong U tuyền chờ tới nửa đêm, thừa dịp đến đêm khuya nguyệt hắc phong cao yên tĩnh, nó sẽ tới chỗ nàng.
Mới đầu nó chạy tới Tổ Thần điện, ai ngờ Linh Linh không ở đó, hắn liền tìm Linh Linh náo loạn khắp núi, kinh động tới đệ tử gác đêm, phải đưa đồ ngốc này tới nơi ở của Hư Ngụy.
Hư Ngụy vốn sắp đi vào giấc ngủ, đệ tử đánh bạo đi tới gõ cửa, nói là tối nay không biết Cốt Đầu đồ ngốc này lên cơn thần kinh gì mà đi loạn lung tung khắp xung quanh núi. Hư Ngụy rời giường mặc lại y phục, bước ra từ trong cửa phòng, vừa nâng mặt thấy rõ nhân dạng của Cốt Đầu, cả kinh thiếu chút nữa té ngã quỵ xuống trước mặt đệ tử.
Đây, đây, đây chẳng phải là tên tà thần Tướng Diêu kia sao?
Nhưng tới khi hắn tập trung nhìn kỹ, mái tóc trút xuống đen bóng như quỳnh ngọc của Cốt Đầu, so với mái tóc trắng như sương tuyết của Tướng Diêu khác nhau hoàn toàn.
Hơn nữa khí chất của hai bên hoàn toàn bất đồng, Tướng Diêu nhu diễm uyển chuyển hàm xúc, nói cười yến yến tựa như hoa rơi tuyết lăng(bay), làm người ta liếc mắt nhìn một cái kinh diễm, chỉ có một chữ —— mỹ!
Còn Cốt Đầu tuy rằng có cùng dung mạo tuyệt sắc, nhưng lại mang một thân khí chất trầm tĩnh điềm đạm, phong thanh cốt tuấn, thiên chất tự nhiên, tựa như là kiệt tác đến từ thiên nhiên, tựa như bầu trời xanh lam trong vắt, đại dương mênh mông sâu thẳm, trầm tĩnh mà đại khí, khiêm tốn mà hoa lệ, làm tâm hồn người ta thư thái dễ chịu.
Khí chất hoàn toàn bất đồng, khác nhau rõ ràng như vậy, khẳng định là hai người khác nhau!
Hư Ngụy nắm tay để lên môi, ho khụ khụ che dấu luống cuống. Dạo này Cốt Đầu không đi tìm Linh Linh làm hắn vốn đang hoài nghi, mà nay tất nhiên chỉ cần một cái liếc mắt này liền hiểu rõ, hóa ra là tên ngốc này đang cố gắng tu luyện nhân hình, làm mình mạnh lên. Hắn mỉm cười bảo tên đệ tử kia đưa Cốt Đầu đi qua bên sương phòng của đám nữ đệ tử.
Tiểu Phượng Hoàng được lệnh phụ trách trông coi Linh Linh phi ngay từ trên cây ngô đồng xuống. Hắn phụng mệnh Phượng vương quản lý công chúa, cho nên khi Cốt Đầu mới vừa bước vào trong viện, hắn đã phi ngay xuống dưới, hóa thành một tiểu hài đồng chừng mười tuổi trắng noãn nộn nộn, ngăn Cốt Đầu lại: "Yêu nghiệt, không được quấy rầy công chúa!"
Hắn nói chuyện nãi thanh nãi khí(tiếng nói của trẻ con thường trong trẻo và có hơi sữa), khuôn mặt vốn nhỏ nhắn đáng yêu lại cố gắng ra vẻ nghiêm nghị lão khí hoành thu. Cốt Đầu đâu có hiểu, hắn trực tiếp đi thẳng về trước.
Tiểu Phượng Hoàng liền hóa thành nguyên hình bay giữa không trung, phun ra luồng lửa đỏ rực nhắm thẳng Cốt Đầu bay tới. Ai ngờ Cốt Đầu giờ đây lại muốn “ngọc thạch câu phần” (Ngọc đá cùng nát, ý bảo liều mạng cả hai cùng chết), dũng cảm tiến tới, xông thẳng vào trong biển lửa. Mái tóc dài bị sóng nhiệt cuồn cuộn bao phủ, trong nháy mắt liền nóng rực như sắp bốc cháy, nhưng hắn vẫn vùi đầu chạy về phía trước, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt liền nhanh chóng thoát khỏi biển lửa bắt lấy tiểu Phượng Hoàng, lại dùng thủy thằng (dây trói bằng nước) trói nó lại, thả chìm nó xuống đáy giếng, sau đó liền nhanh chóng chạy vào phòng ôm Linh Linh.
Bên trong phòng đốt duy nhất một ngọn đèn đang lờ mờ tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt ảm đạm. Mấy vị nữ đệ tử cũng không bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, vẫn ngủ mê man. Cốt Đầu liếc mắt một cái liền tìm thấy Linh Linh, nhanh nhảu chạy qua trèo lên giường nằm, tay dài chân dài ôm nàng vào trong lòng. Linh Linh ngủ say, cũng không biết là Cốt Đầu đến, Cốt Đầu nay có nhân thân, lồng ngực rộng lớn ấm áp này lại làm cho Linh Linh hoảng hốt nghĩ rằng đây là Bạch Phượng Hoàng, khuôn mặt liền cọ cọ vào trong lòng hắn, mơ hồ nỉ non: "Phụ thân..."
Cốt Đầu nghe được, nhất thời cũng rất bi thương, ánh mắt hắn vô cùng ủy khuất.
Tay hắn nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Linh Linh, ôm lấy nàng đi ra khỏi phòng đi thẳng ra sau núi. Mà vị đệ tử dẫn đường kia vẫn còn đang duy trì tư thế nâng tay chuẩn bị gõ cửa-hóa đá ở trước cửa phòng —— ta nói này ngự thú đại nhân, ngươi ít nhiều cũng phải chú ý tới khoảng cách giữa nam và nữ chứ! Đó là khuê phòng của nhóm nữ đệ tử, tại sao ngươi lại có thể hô cũng không hô một tiếng, trực tiếp vọt vào ôm người ta?
Trở lại trong động, Cốt Đầu nhẹ nhàng đặt Linh Linh trên giường, lại kéo chăn lên cao đắp cho nàng thật kín, lẳng lặng nhìn dung nhan an tường khi ngủ say của nàng một hồi lâu. Ánh mắt kia ôn nhu như nước, tràn đầy yêu thương. Sau đó, đứng dậy đi về phía Hi Chân.
Hi Chân vốn ngủ ở góc đối diện nằm ngay cạnh hỏa lò, mơ mơ màng màng thấy Cốt Đầu bế Linh Linh tiến vào nàng còn sửng sốt một hồi lâu, sau đó nhảy dựng lên xoay người ngồi dậy: "Ta nói này đại nhân, đại nhân, đại nhân của ta ơi, người ít nhất cũng phải biết khắc chế một chút chứ, đã bảo người phải biết chịu nhục, nói người trước tích tiền rồi mới tiêu tiền, kêu người nằm gai nếm mật trời ơi —— "
Cốt Đầu một cước đá nàng bay ra ngoài. (Phũ!:p)
Ni mã hắn, bạo quân bạo quân bạo quân, đại bạo quân qua song đoạn cầu! Hi Chân vuốt cái mông phát đau ngồi xổm ngoài động, nước mắt lưng tròng nắm nắm tay, vẽ vòng tròn nguyền rủa—— ni mã trung trực tử gián quả nhiên không thể có kết cục tốt, về sau coi như ta sẽ là một gian thần gian thần gian thần!
Cốt Đầu đá bay Hi Chân ra ngoài, sau đó liền vui vẻ ngọt ngào xốc chăn lên chui vào ôm lấy Linh Linh. Hắn cũng không đánh thức Linh Linh, nhẹ nhàng mà hôn hôn lại cọ cọ khuôn mặt của nàng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vui vẻ, ôm Linh Linh đầu tựa đầu cùng nhau đi ngủ.
Mấy ngày nay hắn liều mạng khổ luyện, cũng đã mấy ngày mấy đêm rồi không được nghỉ ngơi tử tế, tự ép buộc chính mình. Lần này nó được ôm Linh Linh nên thập phần thỏa mãn, ngủ cũng đủ sâu.
Sáng sớm khi Linh Linh tỉnh lại, Cốt Đầu vẫn còn ngủ thập phần say giấc. Mới đầu Linh Linh còn hoảng sợ; mở mắt ra thấy gần trong gang tấc là một gương mặt xa lạ, lại phát hiện bị một nam tử xa lạ ôm lấy ngủ cùng, là ai cũng không bình tĩnh nổi.
Nhưng nàng chợt nhớ ra đây chẳng phải là hình dáng mà Cốt Đầu đã nói phải biến thành, nàng lại giương mắt nhìn sơn động quen thuộc đã ở nhiều năm, lúc này nàng mới xác định được người ôm mình là Cốt Đầu thúc thúc.
Linh Linh cực kỳ vui vẻ, hóa ra Cốt Đầu thúc thúc không phải không cần mình, hắn thật sự phải bế quan.
Nàng cũng không đánh thức Cốt Đầu, vui vẻ một hồi liền nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường. Hôm nay nàng thức dậy cũng không tính muộn, chỉ là nơi này cách ngọn núi cao nhất quá xa, ngay cả rửa mặt nàng cũng phải làm vội vội vàng vàng, sau đó liền lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới ngọn núi cao nhất, tránh khỏi việc bỏ lỡ buổi học đầu tiên.
Nàng rời đi không bao lâu Cốt Đầu liền tỉnh lại, hắn nằm trên giường, ánh mắt mơ hồ nhìn trái nhìn phải. Linh Linh không ở đây, hắn liền xoay người đứng dậy, sau đó cũng chạy tới ngọn núi cao nhất.
Linh Linh hoàn thành buổi học sáng liền đi tới Truyền Công Điện cùng các đệ tử Nam Hoa tu tập đạo pháp, buổi chiều lại đi võ trường luyện tập kiếm thuật. Hành tung nàng mơ hồ như thế, đệ tử Nam Hoa những hơn một ngàn, mà ngọn núi cao nhất cũng phi thường lớn, Cốt Đầu ngốc đương nhiên không biết phải đi đâu tìm Linh Linh, hắn lại như rắn mất đầu đi loạn lên ở trên núi Nam Hoa sơn, bị các đệ tử phát hiện đưa đi gặp Hư Ngụy.
Hư Ngụy cũng không chán ghét gì hắn, chỉ là Linh Linh còn đang trong giờ học, hắn đương nhiên không đồng ý để Cốt Đầu đi quấy rầy đệ tử mình, liền giữ Cốt Đầu lại. Tiểu ngốc mới nhìn ngó chung quanh một chút đã đứng ngồi không yên, Hư Ngụy liền cố ý làm lơ, ngưng thần ngồi xuống. Đến khi tính ra đã đến thời gian tan học, lúc này mới gọi đệ tử tới đưa Cốt Đầu đi trường luyện võ tìm Linh Linh.
Đệ tử Nam Hoa rất đông, thời gian nhập môn của mọi người cũng bất đồng, cho nên cũng chia ra rất nhiều cấp bậc. Linh Linh nàng có căn cốt kỳ giai, lại thêm mấy năm nay vẫn do thủ tọa tự mình dạy nàng đạo thuật kiếm thuật, cho nên tu vi của nàng ở Nam Hoa chính là xếp top đầu, bị phân vào giáp cao nhất trong ban, có đệ tử mặc áo bào xanh, đúng là cùng ban với Bạch Tiểu Mậu.
Tiếng chuông tan học vang lên, nhóm người này áo xanh chỉnh tề, thiếu niên thiếu nữ đều thu lại trường kiếm, nói cười rôm rả túm năm tụm ba thành từng nhóm từng nhóm đi về phía thiện đường, chuẩn bị dùng bữa tối. Các sư huynh của Linh Linh hôm qua đã thề son sắt đảm bảo nói muốn cùng nàng đi tìm cha, lúc này cũng đều vây quanh lại, mời Linh Linh cùng đi dùng bữa, sau đó đưa nàng đi tìm cha.
Trong lòng Linh Linh vui vẻ ấm áp, cười đặc biệt sáng lạn, gật đầu đáp ứng, cùng bọn họ đi đến thiện đường. Lúc này chợt nghe thấy từng đợt tiếng than sợ hãi ở phía trước, còn có nhiều đệ tử kích động gào to gọi bậy. Linh Linh đang cùng Bạch Tiểu Mậu nói chuyện, nghi hoặc quay đầu nhìn về hướng những âm thanh hỗn tạp đó phát ra...
Dưới mảng nắng của buổi chiều tà mùa hạ đỏ rực như lửa, hắn đi về phía nàng.
Bỗng một trận gió núi thổi tới làm thanh thủy trường sam phất phơ bay lên, tóc đen như mực hơi rối, ống tay áo dài bay bổng bị cuồng phong thổi phất tung. Hắn hơi ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt như họa thần thái thoát tục. Ánh nắng chiều ánh vào trong đôi đồng tử trong suốt đen thăm thẳm, tựa như hai vệt hỏa diễm lại như sao băng bay qua còn đọng lại. Ánh mắt nóng rực, nhìn về phía nàng, chỉ nhìn chăm chú vào nàng, chỉ có nàng, chậm rãi đi tới chỗ nàng...
Đám đệ tử ven đường đều dạt ra hai bên, ánh mặt trời trải xuống, tạo thành một con đường đỏ tươi, hắn đạp ánh nắng chiều đi tới chỗ nàng, đứng ở trước mặt nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, chậm rãi mở miệng...
Câu đầu tiên hắn nói với nàng, trong lần đầu tiên bọn họ trao đổi nói chuyện, hắn nói ra câu nói có ý nghĩa vượt thời gian với nàng:
"Hách oa toái thấy..." (Tại sao không deep thêm một tẹo nữa thôi tác giả ơi!!! TTxTT)(Muốn hiểu nghĩa xin mời mọi người coi lại
"..." Khắp nơi một mảnh lặng im.
Đây thật sự không phải là đùa giỡn lưu manh, hắn thật sự muốn Linh Linh cùng nằm ngủ với hắn.
Nhưng toàn bộ đám đệ tử xung quanh đã trừng mắt cứng lưỡi nhìn về phía hai người, Linh Linh vừa thẹn lại vừa quẫn, mặt trướng đỏ bừng. Cốt Đầu thấy Linh Linh trợn tròn mắt nhìn mình, còn đặc biệt đắc ý lặp lại: "Hách oa toái thấy... Hách oa tây tìm..."
Linh Linh vẫn thực vui vẻ, dịu dàng nói với hắn: "Không thể cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ, Cốt Đầu thúc thúc, ta đã là đại cô nương."
Cốt Đầu mới mặc kệ nhiều chuyện phiền phức như vậy, ôm lấy Linh Linh bay vèo về phía sau núi, trước mặt toàn bộ chư vị đệ tử Nam Hoa, bắt người bỏ chạy.
"..." Áp trại phu nhân!!!
Trời ơi, tên yêu tinh này dám minh mục trương đảm (= đường đường chính chính giữa ban ngày ban mặt) bắt áp trại phu nhân ngay trên núi Nam Hoa, trước mặt bao nhiêu người!!!
Toàn bộ đám đệ tử Nam Hoa đều nổ tung, một tên yêu tinh nói ngọng đã bắt cóc tiểu muội ngay trước mặt toàn bộ bọn họ làm áp trại phu nhân đó!!!
Vì thế, chỉ nghe thấy một tiếng thanh ngân nga của kiếm rút ra khỏi vỏ vang tận mây xanh, trên núi Nam Hoa trong thoáng chốc liền thấy từng luồng kiếm quang thanh lam lục tím dày đặc, kiếm tiên bay loạn đầy trời. Tất cả các đệ tử có thể ngự kiếm toàn bộ đều lên kiếm đuổi theo, toàn bộ các đệ tử còn lại như ong vỡ tổ chạy đi tìm tứ đại trưởng lão cáo trạng: trưởng lão, tên yêu tinh kia dám bắt cóc sư muội của chúng ta! Bắt nàng ngủ cùng với hắn!!!
Tứ trưởng lão đờ mặt không biết phải nói gì —— cái tên phá phách Cốt Đầu này, ngươi bắt thì cứ bắt, nhưng cũng phải biết điệu thấp một chút chứ!
Cốt Đầu vừa xuất quan, Linh Linh lại bất chấp mưa gió tới tìm.
Đương nhiên, nàng vẫn bị Hi Chân chặn bên ngoài động như trước kia, chỉ có thể khóc ô ô, sau đó lau lệ trở về.
Dọc đường Linh Linh vừa đi vừa khóc, càng nghĩ nàng càng khẳng định Cốt Đầu thúc thúc nhất định là đã giận nàng, không muốn nhìn mặt nàng nữa rồi. Cứ đi được mấy chục thước nàng lại nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn lại một lần, rồi lại ô ô gạt lệ đi thêm mấy chục thước nữa, lại quay đầu nhìn lại. Cứ như vậy, nàng đi một đoạn khóc một đường, đến khi trở lại ngọn núi cao nhất, cặp mắt đã sưng lên như hạch đào.
Lại nói lúc này Bạch Tiểu Mậu vừa mới đi ra từ trong phòng luyện đan, đang nói nói cười cười với vài vị đệ tử. Thấy Linh Linh vừa đi vừa khóc, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì mỗi ngày đều phải đến ngọn núi cao nhất cùng đám sư huynh tỷ muội cùng nhau tu đạo luyện kiếm, cho nên từ lúc Bạch Phượng Hoàng rời đi nàng liền tới ở cùng các vị sư tỉ. Cứ bốn nữ đệ tử ở một phòng, nàng là tiểu muội nhỏ tuổi nhất nên bình thường các sư tỷ cũng rất chiếu cố nàng. Mà các sư huynh lại càng không cần phải nói, có ai lại không thích vị tiểu muội thiên chân vô tà, trong sáng đáng yêu như nàng đâu.
Một đám thiếu niên bọn họ, thật giống như mấy chú khỉ vụng về, người nào cũng luống cuống tay chân, không biết phải làm gì. Bạch Tiểu Mậu là một trong những người cầm đầu đám thiếu niên, trước kia hắn vốn có muội muội, cho nên cũng có chút kinh nghiệm dỗ dành nữ nhi.
Hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi Linh Linh: "Thanh Ngưng, có chuyện gì thế, sao muội lại khóc?"
Linh Linh ngồi bệt xuống, lau nước mắt khóc ô ô: "Cốt Đầu thúc thúc của muội không để ý tới muội, hắn không cần muội nữa..."
Nàng khóc thực thương tâm, hai hàng nước mắt rơi hoài không dứt. Nàng tuy đã trưởng thành, nhưng diện mạo vẫn có đôi phần tương tự như khi còn bé. Muội muội Bạch Tiểu Mậu cũng là một tiểu nữ oa hay khóc, hắn nhìn nàng lại càng nhớ tới muội muội bản thân, liền đặc biệt kiên nhẫn dịu dàng dỗ nàng: “Cốt Đầu thúc thúc đó là ai?"
Linh Linh nghĩ nghĩ, tiếp tục khóc: "Ô ô... Là cha muội."
Bỗng nàng thấy thực thương tâm. Cốt Đầu thúc thúc nuôi nàng lớn, yêu nàng như vậy; giống như đại tỷ tỷ nói, Cốt Đầu thúc thúc cũng là cha nàng, cũng rất thương Linh Linh nàng. Vậy mà tới khi nàng có phụ thân lại không cần Cốt Đầu thúc thúc nữa, trách không được Cốt Đầu thúc thúc tức giận, không cần nàng nữa.
Nàng càng khóc càng thương tâm, Bạch Tiểu Mậu vô cùng đau đầu, sao càng khuyên nàng lại càng khóc lớn hơn?!
Vài tên thiếu niên mới lớn đều nghe nàng khóc đến tâm hoảng ý loạn, Bạch Tiểu Mậu lại hỏi: "Thanh Ngưng sư muội, muội có thể nói với huynh, vì sao Cốt Đầu thúc thúc lại không để ý tới muội không?"
Linh Linh ngước khuôn mặt ướt đầm nước mắt, khóc thút thít nghẹn ngào: "Cha ruột muội đến đây, phụ thân không muốn muội với Cốt Đầu thúc thúc ở cùng một chỗ, Cốt Đầu thúc thúc liền giận muội, không cần muội nữa..."
"Là vị đại thần tiên ngày ấy cưỡi mây bay tới?" Ánh mắt Bạch Tiểu Mậu thập phần nghi hoặc, hắn còn nhớ rõ bộ dáng vị tiên kia thập phần tương tự cha hắn. Nếu hắn là phụ thân Thanh Ngưng, mà bộ dạng Thanh Ngưng sư muội cũng rất giống muội muội hắn đã đánh mất trước kia, trong lòng hắn thầm nghĩ —— thứ duyên phận gì đây!
Linh Linh cúi đầu nghẹn ngào: "Là phụ thân muội."
Bạch Tiểu Mậu nhanh nhảu nói: "Đừng khóc, muội muội thấy đấy, sắc trời hôm nay đã muộn rồi, đợi đến ngày mai các sư huynh sẽ cùng muội đi tìm Cốt Đầu thúc thúc. Hắn là cha muội, làm sao có thể không cần muội. Nào, đứng lên."
Hắn đỡ Linh Linh đứng dậy, vài vị đệ tử khác cũng đi tới chín người mười ý khuyên nhủ Linh Linh, đều hào khí bừng bừng vỗ ngực, cam đoan ngày mai nhất định sẽ hộ tống sư muội đi tìm cha. Linh Linh thấy bọn họ đều quan tâm mình như vậy, tuy còn có chút băn khoăn, cũng ngượng ngùng không khóc nữa.
Đêm hôm đó, ước chừng vào khoảng canh tư, Cốt Đầu tên ngốc này lén lút tìm đến chỗ Linh Linh.
Hôm nay nó học được với Hi Chân hai câu nói như vậy, liền muốn tìm đến chỗ Linh Linh nói cho nàng nghe. Trong lòng nó vui vẻ nghĩ, ở trong U tuyền chờ tới nửa đêm, thừa dịp đến đêm khuya nguyệt hắc phong cao yên tĩnh, nó sẽ tới chỗ nàng.
Mới đầu nó chạy tới Tổ Thần điện, ai ngờ Linh Linh không ở đó, hắn liền tìm Linh Linh náo loạn khắp núi, kinh động tới đệ tử gác đêm, phải đưa đồ ngốc này tới nơi ở của Hư Ngụy.
Hư Ngụy vốn sắp đi vào giấc ngủ, đệ tử đánh bạo đi tới gõ cửa, nói là tối nay không biết Cốt Đầu đồ ngốc này lên cơn thần kinh gì mà đi loạn lung tung khắp xung quanh núi. Hư Ngụy rời giường mặc lại y phục, bước ra từ trong cửa phòng, vừa nâng mặt thấy rõ nhân dạng của Cốt Đầu, cả kinh thiếu chút nữa té ngã quỵ xuống trước mặt đệ tử.
Đây, đây, đây chẳng phải là tên tà thần Tướng Diêu kia sao?
Nhưng tới khi hắn tập trung nhìn kỹ, mái tóc trút xuống đen bóng như quỳnh ngọc của Cốt Đầu, so với mái tóc trắng như sương tuyết của Tướng Diêu khác nhau hoàn toàn.
Hơn nữa khí chất của hai bên hoàn toàn bất đồng, Tướng Diêu nhu diễm uyển chuyển hàm xúc, nói cười yến yến tựa như hoa rơi tuyết lăng(bay), làm người ta liếc mắt nhìn một cái kinh diễm, chỉ có một chữ —— mỹ!
Còn Cốt Đầu tuy rằng có cùng dung mạo tuyệt sắc, nhưng lại mang một thân khí chất trầm tĩnh điềm đạm, phong thanh cốt tuấn, thiên chất tự nhiên, tựa như là kiệt tác đến từ thiên nhiên, tựa như bầu trời xanh lam trong vắt, đại dương mênh mông sâu thẳm, trầm tĩnh mà đại khí, khiêm tốn mà hoa lệ, làm tâm hồn người ta thư thái dễ chịu.
Khí chất hoàn toàn bất đồng, khác nhau rõ ràng như vậy, khẳng định là hai người khác nhau!
Hư Ngụy nắm tay để lên môi, ho khụ khụ che dấu luống cuống. Dạo này Cốt Đầu không đi tìm Linh Linh làm hắn vốn đang hoài nghi, mà nay tất nhiên chỉ cần một cái liếc mắt này liền hiểu rõ, hóa ra là tên ngốc này đang cố gắng tu luyện nhân hình, làm mình mạnh lên. Hắn mỉm cười bảo tên đệ tử kia đưa Cốt Đầu đi qua bên sương phòng của đám nữ đệ tử.
Tiểu Phượng Hoàng được lệnh phụ trách trông coi Linh Linh phi ngay từ trên cây ngô đồng xuống. Hắn phụng mệnh Phượng vương quản lý công chúa, cho nên khi Cốt Đầu mới vừa bước vào trong viện, hắn đã phi ngay xuống dưới, hóa thành một tiểu hài đồng chừng mười tuổi trắng noãn nộn nộn, ngăn Cốt Đầu lại: "Yêu nghiệt, không được quấy rầy công chúa!"
Hắn nói chuyện nãi thanh nãi khí(tiếng nói của trẻ con thường trong trẻo và có hơi sữa), khuôn mặt vốn nhỏ nhắn đáng yêu lại cố gắng ra vẻ nghiêm nghị lão khí hoành thu. Cốt Đầu đâu có hiểu, hắn trực tiếp đi thẳng về trước.
Tiểu Phượng Hoàng liền hóa thành nguyên hình bay giữa không trung, phun ra luồng lửa đỏ rực nhắm thẳng Cốt Đầu bay tới. Ai ngờ Cốt Đầu giờ đây lại muốn “ngọc thạch câu phần” (Ngọc đá cùng nát, ý bảo liều mạng cả hai cùng chết), dũng cảm tiến tới, xông thẳng vào trong biển lửa. Mái tóc dài bị sóng nhiệt cuồn cuộn bao phủ, trong nháy mắt liền nóng rực như sắp bốc cháy, nhưng hắn vẫn vùi đầu chạy về phía trước, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt liền nhanh chóng thoát khỏi biển lửa bắt lấy tiểu Phượng Hoàng, lại dùng thủy thằng (dây trói bằng nước) trói nó lại, thả chìm nó xuống đáy giếng, sau đó liền nhanh chóng chạy vào phòng ôm Linh Linh.
Bên trong phòng đốt duy nhất một ngọn đèn đang lờ mờ tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt ảm đạm. Mấy vị nữ đệ tử cũng không bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, vẫn ngủ mê man. Cốt Đầu liếc mắt một cái liền tìm thấy Linh Linh, nhanh nhảu chạy qua trèo lên giường nằm, tay dài chân dài ôm nàng vào trong lòng. Linh Linh ngủ say, cũng không biết là Cốt Đầu đến, Cốt Đầu nay có nhân thân, lồng ngực rộng lớn ấm áp này lại làm cho Linh Linh hoảng hốt nghĩ rằng đây là Bạch Phượng Hoàng, khuôn mặt liền cọ cọ vào trong lòng hắn, mơ hồ nỉ non: "Phụ thân..."
Cốt Đầu nghe được, nhất thời cũng rất bi thương, ánh mắt hắn vô cùng ủy khuất.
Tay hắn nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Linh Linh, ôm lấy nàng đi ra khỏi phòng đi thẳng ra sau núi. Mà vị đệ tử dẫn đường kia vẫn còn đang duy trì tư thế nâng tay chuẩn bị gõ cửa-hóa đá ở trước cửa phòng —— ta nói này ngự thú đại nhân, ngươi ít nhiều cũng phải chú ý tới khoảng cách giữa nam và nữ chứ! Đó là khuê phòng của nhóm nữ đệ tử, tại sao ngươi lại có thể hô cũng không hô một tiếng, trực tiếp vọt vào ôm người ta?
Trở lại trong động, Cốt Đầu nhẹ nhàng đặt Linh Linh trên giường, lại kéo chăn lên cao đắp cho nàng thật kín, lẳng lặng nhìn dung nhan an tường khi ngủ say của nàng một hồi lâu. Ánh mắt kia ôn nhu như nước, tràn đầy yêu thương. Sau đó, đứng dậy đi về phía Hi Chân.
Hi Chân vốn ngủ ở góc đối diện nằm ngay cạnh hỏa lò, mơ mơ màng màng thấy Cốt Đầu bế Linh Linh tiến vào nàng còn sửng sốt một hồi lâu, sau đó nhảy dựng lên xoay người ngồi dậy: "Ta nói này đại nhân, đại nhân, đại nhân của ta ơi, người ít nhất cũng phải biết khắc chế một chút chứ, đã bảo người phải biết chịu nhục, nói người trước tích tiền rồi mới tiêu tiền, kêu người nằm gai nếm mật trời ơi —— "
Cốt Đầu một cước đá nàng bay ra ngoài. (Phũ!:p)
Ni mã hắn, bạo quân bạo quân bạo quân, đại bạo quân qua song đoạn cầu! Hi Chân vuốt cái mông phát đau ngồi xổm ngoài động, nước mắt lưng tròng nắm nắm tay, vẽ vòng tròn nguyền rủa—— ni mã trung trực tử gián quả nhiên không thể có kết cục tốt, về sau coi như ta sẽ là một gian thần gian thần gian thần!
Cốt Đầu đá bay Hi Chân ra ngoài, sau đó liền vui vẻ ngọt ngào xốc chăn lên chui vào ôm lấy Linh Linh. Hắn cũng không đánh thức Linh Linh, nhẹ nhàng mà hôn hôn lại cọ cọ khuôn mặt của nàng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vui vẻ, ôm Linh Linh đầu tựa đầu cùng nhau đi ngủ.
Mấy ngày nay hắn liều mạng khổ luyện, cũng đã mấy ngày mấy đêm rồi không được nghỉ ngơi tử tế, tự ép buộc chính mình. Lần này nó được ôm Linh Linh nên thập phần thỏa mãn, ngủ cũng đủ sâu.
Sáng sớm khi Linh Linh tỉnh lại, Cốt Đầu vẫn còn ngủ thập phần say giấc. Mới đầu Linh Linh còn hoảng sợ; mở mắt ra thấy gần trong gang tấc là một gương mặt xa lạ, lại phát hiện bị một nam tử xa lạ ôm lấy ngủ cùng, là ai cũng không bình tĩnh nổi.
Nhưng nàng chợt nhớ ra đây chẳng phải là hình dáng mà Cốt Đầu đã nói phải biến thành, nàng lại giương mắt nhìn sơn động quen thuộc đã ở nhiều năm, lúc này nàng mới xác định được người ôm mình là Cốt Đầu thúc thúc.
Linh Linh cực kỳ vui vẻ, hóa ra Cốt Đầu thúc thúc không phải không cần mình, hắn thật sự phải bế quan.
Nàng cũng không đánh thức Cốt Đầu, vui vẻ một hồi liền nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường. Hôm nay nàng thức dậy cũng không tính muộn, chỉ là nơi này cách ngọn núi cao nhất quá xa, ngay cả rửa mặt nàng cũng phải làm vội vội vàng vàng, sau đó liền lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới ngọn núi cao nhất, tránh khỏi việc bỏ lỡ buổi học đầu tiên.
Nàng rời đi không bao lâu Cốt Đầu liền tỉnh lại, hắn nằm trên giường, ánh mắt mơ hồ nhìn trái nhìn phải. Linh Linh không ở đây, hắn liền xoay người đứng dậy, sau đó cũng chạy tới ngọn núi cao nhất.
Linh Linh hoàn thành buổi học sáng liền đi tới Truyền Công Điện cùng các đệ tử Nam Hoa tu tập đạo pháp, buổi chiều lại đi võ trường luyện tập kiếm thuật. Hành tung nàng mơ hồ như thế, đệ tử Nam Hoa những hơn một ngàn, mà ngọn núi cao nhất cũng phi thường lớn, Cốt Đầu ngốc đương nhiên không biết phải đi đâu tìm Linh Linh, hắn lại như rắn mất đầu đi loạn lên ở trên núi Nam Hoa sơn, bị các đệ tử phát hiện đưa đi gặp Hư Ngụy.
Hư Ngụy cũng không chán ghét gì hắn, chỉ là Linh Linh còn đang trong giờ học, hắn đương nhiên không đồng ý để Cốt Đầu đi quấy rầy đệ tử mình, liền giữ Cốt Đầu lại. Tiểu ngốc mới nhìn ngó chung quanh một chút đã đứng ngồi không yên, Hư Ngụy liền cố ý làm lơ, ngưng thần ngồi xuống. Đến khi tính ra đã đến thời gian tan học, lúc này mới gọi đệ tử tới đưa Cốt Đầu đi trường luyện võ tìm Linh Linh.
Đệ tử Nam Hoa rất đông, thời gian nhập môn của mọi người cũng bất đồng, cho nên cũng chia ra rất nhiều cấp bậc. Linh Linh nàng có căn cốt kỳ giai, lại thêm mấy năm nay vẫn do thủ tọa tự mình dạy nàng đạo thuật kiếm thuật, cho nên tu vi của nàng ở Nam Hoa chính là xếp top đầu, bị phân vào giáp cao nhất trong ban, có đệ tử mặc áo bào xanh, đúng là cùng ban với Bạch Tiểu Mậu.
Tiếng chuông tan học vang lên, nhóm người này áo xanh chỉnh tề, thiếu niên thiếu nữ đều thu lại trường kiếm, nói cười rôm rả túm năm tụm ba thành từng nhóm từng nhóm đi về phía thiện đường, chuẩn bị dùng bữa tối. Các sư huynh của Linh Linh hôm qua đã thề son sắt đảm bảo nói muốn cùng nàng đi tìm cha, lúc này cũng đều vây quanh lại, mời Linh Linh cùng đi dùng bữa, sau đó đưa nàng đi tìm cha.
Trong lòng Linh Linh vui vẻ ấm áp, cười đặc biệt sáng lạn, gật đầu đáp ứng, cùng bọn họ đi đến thiện đường. Lúc này chợt nghe thấy từng đợt tiếng than sợ hãi ở phía trước, còn có nhiều đệ tử kích động gào to gọi bậy. Linh Linh đang cùng Bạch Tiểu Mậu nói chuyện, nghi hoặc quay đầu nhìn về hướng những âm thanh hỗn tạp đó phát ra...
Dưới mảng nắng của buổi chiều tà mùa hạ đỏ rực như lửa, hắn đi về phía nàng.
Bỗng một trận gió núi thổi tới làm thanh thủy trường sam phất phơ bay lên, tóc đen như mực hơi rối, ống tay áo dài bay bổng bị cuồng phong thổi phất tung. Hắn hơi ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt như họa thần thái thoát tục. Ánh nắng chiều ánh vào trong đôi đồng tử trong suốt đen thăm thẳm, tựa như hai vệt hỏa diễm lại như sao băng bay qua còn đọng lại. Ánh mắt nóng rực, nhìn về phía nàng, chỉ nhìn chăm chú vào nàng, chỉ có nàng, chậm rãi đi tới chỗ nàng...
Đám đệ tử ven đường đều dạt ra hai bên, ánh mặt trời trải xuống, tạo thành một con đường đỏ tươi, hắn đạp ánh nắng chiều đi tới chỗ nàng, đứng ở trước mặt nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, chậm rãi mở miệng...
Câu đầu tiên hắn nói với nàng, trong lần đầu tiên bọn họ trao đổi nói chuyện, hắn nói ra câu nói có ý nghĩa vượt thời gian với nàng:
"Hách oa toái thấy..." (Tại sao không deep thêm một tẹo nữa thôi tác giả ơi!!! TTxTT)(Muốn hiểu nghĩa xin mời mọi người coi lại
"..." Khắp nơi một mảnh lặng im.
Đây thật sự không phải là đùa giỡn lưu manh, hắn thật sự muốn Linh Linh cùng nằm ngủ với hắn.
Nhưng toàn bộ đám đệ tử xung quanh đã trừng mắt cứng lưỡi nhìn về phía hai người, Linh Linh vừa thẹn lại vừa quẫn, mặt trướng đỏ bừng. Cốt Đầu thấy Linh Linh trợn tròn mắt nhìn mình, còn đặc biệt đắc ý lặp lại: "Hách oa toái thấy... Hách oa tây tìm..."
Linh Linh vẫn thực vui vẻ, dịu dàng nói với hắn: "Không thể cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ, Cốt Đầu thúc thúc, ta đã là đại cô nương."
Cốt Đầu mới mặc kệ nhiều chuyện phiền phức như vậy, ôm lấy Linh Linh bay vèo về phía sau núi, trước mặt toàn bộ chư vị đệ tử Nam Hoa, bắt người bỏ chạy.
"..." Áp trại phu nhân!!!
Trời ơi, tên yêu tinh này dám minh mục trương đảm (= đường đường chính chính giữa ban ngày ban mặt) bắt áp trại phu nhân ngay trên núi Nam Hoa, trước mặt bao nhiêu người!!!
Toàn bộ đám đệ tử Nam Hoa đều nổ tung, một tên yêu tinh nói ngọng đã bắt cóc tiểu muội ngay trước mặt toàn bộ bọn họ làm áp trại phu nhân đó!!!
Vì thế, chỉ nghe thấy một tiếng thanh ngân nga của kiếm rút ra khỏi vỏ vang tận mây xanh, trên núi Nam Hoa trong thoáng chốc liền thấy từng luồng kiếm quang thanh lam lục tím dày đặc, kiếm tiên bay loạn đầy trời. Tất cả các đệ tử có thể ngự kiếm toàn bộ đều lên kiếm đuổi theo, toàn bộ các đệ tử còn lại như ong vỡ tổ chạy đi tìm tứ đại trưởng lão cáo trạng: trưởng lão, tên yêu tinh kia dám bắt cóc sư muội của chúng ta! Bắt nàng ngủ cùng với hắn!!!
Tứ trưởng lão đờ mặt không biết phải nói gì —— cái tên phá phách Cốt Đầu này, ngươi bắt thì cứ bắt, nhưng cũng phải biết điệu thấp một chút chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook