Vú Em Là Bạch Cốt Tinh
-
Chương 1-1: Cướp đứa nhỏ, quái cây cao lương (1)
Thành trấn nơi đây, trước giờ là một thị trấn nhỏ thái bình, quanh năm phồn hoa tấp nập. Nhưng gần đây, cư nhiên lại xảy ra một sự kiện, dẫn đến kinh động đến cả châu quận, khiến cho lòng người hoảng sợ.
Bạch Ngọc Thư mang theo thê nhi* ở huyện lý, đi qua liền đến nhìn xem một chút. Nguyên bản, gặp một cái thành nhỏ phồn hoa tấp nập mà nay, chỉ còn là một mảnh lạnh lùng. Mặt trời chói lọi ở ban ngày có treo cao hơn nữa, nhưng giữa ban ngày mà trên đường cái không có thấy một ảnh bán cá, mặt mày hắn không khỏi nhăn lại.
(thê nhi*: thê tử và nhi tử là vợ con)
Bọn họ một đường từ kinh thành đến đây, phong trần mệt mỏi, ngay cả tìm mấy cái khách điếm để ngủ trọ cũng khó. Mới đầu, khi bọn họ đến, chưởng quầy ra đón chào đều trưng ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy đứng bên chân vợ chồng bọn họ là một đôi tiểu oa nhi, lúc này dù bọn họ có nói thế nào, chưởng quầy cũng nhất quyết không chịu tiếp khách. Bọn họ gặng hỏi, hắn cũng không nói nguyên nhân, toàn bộ chính là một loại tư thái: "Lão ngài, thỉnh xuất môn, quẹo phải, đến nha môn hỏi đi".
Ngay cả vài lần bọn họ tìm đến quán ăn, nhưng tất cả cũng đều đóng cửa không tiếp khách. Bạch Ngọc Thư thật đúng là mạc danh kỳ diệu*.
(mạc danh kỳ diệu*:không hiểu ra sao cả)
Trên đường, hắn gặp một đội nha dịch đi tuần phố liền tiến lên hỏi. Hỏi ra thế mới biết, ở trong thành mấy ngày nay có chuyện đại sự phát sinh. Tất cả khách điếm, quán ăn sẽ không nhận lữ khách có mang theo đứa nhỏ, hắn muốn tìm nơi ngủ trọ, chỉ có thể đi đến thành Tây, đến Duyệt Lai khách điếm.
Bạch Ngọc Thư nghĩ nghĩ, đây là cái tình huống gì a, nào có đạo lý không thu đứa nhỏ?
Hắn đành phải mang theo thê nhi đi trước, theo địa chỉ của nha dịch, đi đến Duyệt Lai khách điếm tìm nơi ngủ trọ.
Một đường lại đây, thỉnh thoảng lại nhìn thấy bổ đầu cùng nha dịch đi tuần phố.
Sau khi đến Duyệt Lai khách điếm kia, chỉ thấy ở trên phố là những tiểu thương tập hợp lại, rao hàng ra giá, tiếng nói cao thấp, người đến người đi như nước chảy. Đây chính là một diện mạo khác của thị trấn này a, thật náo nhiệt.
Bạch Ngọc Thư đứng ở trước cửa của khách điếm. Sau khi hắn cẩn thận lắng nghe một đội thương lữ nói chuyện với nhau xong, hắn mới biết được hiện tại là đang có chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai, gần đây thị trấn này có một kẻ quái nhân đến đây. Hắn ở xung quanh đây cướp đứa nhỏ. Đoạt đi rồi, sau đó là không biết đối đãi như thế nào, cách mấy ngày hắn lại đưa đứa bé đó về. Chính là, trên người những đứa nhỏ này, không hề tìm thấy một đạo thương tích nào, thế nhưng, đứa nào cũng đều mắc bệnh hấp hối. Bọn họ suy đoán, quái nhân này đem đứa nhỏ đưa về, ước chừng là muốn để cho đứa nhỏ được cứu trị. Bởi vì mấy đứa nhỏ này còn quá nhỏ, thân mình cùng sinh mệnh lao lực một chút liền hư nhược. Trong đó, còn có một đứa nhỏ bị bệnh lợi hại nhất, rất cuộc, vẫn không cứu được nó trở về.
Sau đó, quái nhân kia có một đoạn thời gian chưa từng đến đây. Mọi người nguyên tưởng rằng, đứa nhỏ đã chết kia, sẽ làm cho tâm người này sinh ra áy náy, hắn sẽ không tái phạm nữa. Thế này dân chúng ở trong thành mới thoáng lơi lỏng, nhưng khởi liệu trước đó không lâu, hắn ta lại ngóc đầu trở lại, sau đó là đoạt đi một đứa nhỏ mang đi mất.
Đứa nhỏ này nửa tháng trước mới bị đưa về, thời điểm bị cướp đi chính là còn khỏe mạnh hoạt bát. Nhưng đến khi bị đưa về liền bệnh nặng hấp hối. Đến nay, còn không biết có cứu sống được không.
Y theo dĩ vãng, bọn họ đã rút ra được một kinh nghiệm. Chính là, quái nhân này ước chừng cách nhiều ngày sẽ lại đến đây một lần để mang đứa nhỏ đi. Vì thế, tâm của mọi người ở trong thành sinh nhất thời liền ra hoảng sợ. Nhà nào có đứa nhỏ đều đóng cửa kín mít, không ai chịu ra ngoài. Bọn họ đem đứa nhỏ bảo hộ cực kỹ, chỉ kém nữa là không đào hầm mà giấu đứa nhỏ đi thôi.
Nha môn cực kỳ chú ý tới vụ án này, thậm chí kinh động đến cả châu quận, huyện lệnh đại nhân đến trễ, liền bị cách chức điều tra vụ án. Bạch Ngọc Thư lần này đến đây, hắn chính là tân huyện lệnh đến đây để nhậm chức.
Bạch Ngọc Thư đang tiến hành tân khoa trạng nguyên, người triều đình tạm thời không thiếu, chỉ là phải ở kinh lý hậu. Bạch gia là thư hương thế gia, của cải nhiều, hắn chính là không thèm để ý đến vài cái bổng lộc kia. Lăn lộn trong quan trường nửa năm, khó khăn chờ đến khi triều đình văn thư nhận mệnh, Bạch đại nhân liền khẩn cấp mang theo thê nhi đi nhậm chức. Hắn chưa thông tri nha môn, chính là có dự định. Trước tiên, hắn muốn đi đến đây để nhìn xem một chút, nghe một chút dân tình. Hắn đến đúng là không ai biết cho nên hắn thật là thật tự do tự tại theo dõi.(tha thứ cho ta vô năng, đoạn này là ta chém a)
Thị trấn của huyện này thật không nhỏ. Mỗi ngày thương lữ lui tới đây rất nhiều, nha môn bởi vậy mà phải điều động người chuyên môn, đến Duyệt Lai khách điếm tiếp thu những thương lữ có mang theo đứa nhỏ, từ nha môn phái người bảo hộ. Bạch đại nhân thấy tình thế hiện nay như thế, tất nhiên tâm cực kỳ khẩn trương phòng bị. Hắn chỉ thuê một gian phòng tốt nhất, một nhà bốn người cùng ở trong một gian phòng ấy, ban đêm cũng rất tốt để coi chừng đứa nhỏ.
Bạch phu nhân mang theo nha hoàn đi lên lầu an trí trước, còn Bạch Ngọc Thư thì mang theo hai hài tử của hắn, ở dưới lầu ngồi nghe chút tin tức bát quái của khách trà.
Hắn ngồi trong một góc uống trà, nhóm khách trà vẫn nghị luận đều đều. Trưởng quầy của khách điếm thì đang đứng ở quầy sau, đang cầm bàn tính bằng hạt châu vùi đầu vào tính sổ. Sau khi trưởng quầy nghe thấy một chút tin tức không thật, hắn không khỏi lắc đầu, nhẹ giọng nói thầm: "Theo ta thấy, quái nhân kia làm sao có thể là người a, rõ ràng là yêu quái biến thành."
Bạch đại nhân cách quầy rất gần, lỗ tai hắn linh, nghe được rõ ràng, bước lên phía trước bắt chuyện: "Tiên sinh tại sao lại nói ra lời ấy?"
Trưởng quầy kia vốn cũng không dám nói nhiều. Thấy vậy, Bạch đại nhân liền châm trà cho hắn, hắn nhìn tả hữu* một lượt, sau khi thấy không có người chú ý, mới nói nhỏ: "Tiên sinh có điều không biết, cháu của ta ở nha môn làm việc, chính là hắn biết chút tin tức. Tiên sinh ngươi tưởng, nha môn tại sao lại xuất động nhân lực cùng vật lực lớn như thế, bắt người nọ phạm tội gần một năm. Ngay cả nha môn châu phủ đều đã kinh động đến, dùng mọi biện pháp, nhưng cho đến bây giờ đều không được bắt được người đâu?" Trưởng quầy khách điếm ra vẻ thần bí.
Bạch đại nhân liền nhíu mi: "Đây là vì sao?"
(tả hữu*: Trái, phải)
Trưởng quầy kia liền vỗ quầy thật mạnh: "Bởi vì hắn là yêu quái a! Có khả năng thông thiên triệt địa, một cái bổ nhào của hắn, ít nhất có thể cách xa vạn dặm, đừng nói là quan sai châu phủ trên dưới, cho dù là hoàng đế điều ra ngự lâm quân ở hoàng thành đến, kia không là hắn chỉ cần một cái bổ nhào, là ngay lập tức hắn có thể thoát đi ngay dưới mí mắt của bọn họ đâu? Theo ta thấy, cùng với việc điều động quan phủ đến, không bằng lên núi thỉnh vài người đạo sĩ Thu Yêu tới, thật sự có thể trị được hắn a."
Bạch đại nhân cảm thấy buồn cười không thôi. Trưởng quầy này không đi thuyết thư, triều đình thật đúng là đã mất đi một nhân tài không được trọng dụng a. Hắn xưa nay không tin thuyết quỷ thần, đang muốn hỏi lại cẩn thận, trưởng quầy kia trong lúc vô tình lại thoáng nhìn ra bên ngoài của khách điếm, lo lắng nói: "Tiên sinh, đó là không phải hai đứa nhỏ nhà ngươi sao, mau mau gọi bọn chúng tiến vào, đừng để chúng chạy xa a."
Bạch đại nhân quay đầu nhìn ra ngoài khách sạn, sau đó là hắn liền nhìn thấy, trên đường cái, một đôi tiểu oa nhi tay trong tay, giọng nói thì oang oang vọng lại. Chính là hai tiểu oa nhi này đang ở dưới dòng người đông xem tây ngó.
Tiểu nam hài kia bộ dáng mới 8 tuổi, mặt mày thanh tú xinh đẹp, bên người còn đi theo một tiểu cô nương, bộ dáng mới bốn năm tuổi. Tiểu cô nương diện mạo cũng thật ngọt đáng yêu, sau đầu là kiểu tóc oản nụ hoa kế búi cao cao, tóc mái nhất tề song song với một đôi mắt to tròn đen láy, mặc một thân tiểu nhu váy màu hồng quả lựu, khuỷu tay còn kèm theo một dây lụa phi bạch thật dài, giống y như một tiểu thục nữ. Tiểu cô nương kia hiện tại đang bị ca ca nắm tay, chậm rãi hành tẩu ở trong đám người, trong tay còn giơ kẹo hồ lô đỏ au, cả một đường đi, một bên vừa liếm, một bên thì tò mò nhìn ngó xung quanh.
Hai hài tử kia, quần áo sáng rõ, vừa nhìn thấy liền biết ngay, bọn họ chính là thiếu gia tiểu thư con nhà phú quý. Vì thế, dẫn tới các tiểu thương chung quanh đều hướng tới bọn họ, ngoắc lời mời chào sinh ý.
Đi ngang qua một cái sạp bán cá vàng, tiểu cô nương liền ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn nhìn mấy con cá tiểu ngư nhi(cá nhỏ)đang bơi bơi vui vẻ, sau đó là vươn đôi tay nhỏ bé ra nghịch nghịch, miệng thì cười "hì hì" không ngừng. Tiểu nam hài đứng ở bên cạnh, tự nhiên không để cho nữ hài tử thích ngoạn ý, nhìn vài lần liền cảm thấy không thú vị, liền lôi kéo muội muội đứng lên, hai người liền chạy tới ở chỗ ngã rẽ ở phía trước.
Bạch đại nhân lúc này mới nhảy dựng lên: "Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, còn không mau trở về cho ta." Hắn liền sải hai ba bước chân, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài khách sạn, sau đó là đem hai hài tử trở về trong khách điếm, ôm lấy khuê nữ nhà mình, để nữ nhi ngồi ở trên đầu gối của mình, sau đó lại cùng bắt chuyện với trưởng quầy.
Bạch Ngọc Thư mang theo thê nhi* ở huyện lý, đi qua liền đến nhìn xem một chút. Nguyên bản, gặp một cái thành nhỏ phồn hoa tấp nập mà nay, chỉ còn là một mảnh lạnh lùng. Mặt trời chói lọi ở ban ngày có treo cao hơn nữa, nhưng giữa ban ngày mà trên đường cái không có thấy một ảnh bán cá, mặt mày hắn không khỏi nhăn lại.
(thê nhi*: thê tử và nhi tử là vợ con)
Bọn họ một đường từ kinh thành đến đây, phong trần mệt mỏi, ngay cả tìm mấy cái khách điếm để ngủ trọ cũng khó. Mới đầu, khi bọn họ đến, chưởng quầy ra đón chào đều trưng ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy đứng bên chân vợ chồng bọn họ là một đôi tiểu oa nhi, lúc này dù bọn họ có nói thế nào, chưởng quầy cũng nhất quyết không chịu tiếp khách. Bọn họ gặng hỏi, hắn cũng không nói nguyên nhân, toàn bộ chính là một loại tư thái: "Lão ngài, thỉnh xuất môn, quẹo phải, đến nha môn hỏi đi".
Ngay cả vài lần bọn họ tìm đến quán ăn, nhưng tất cả cũng đều đóng cửa không tiếp khách. Bạch Ngọc Thư thật đúng là mạc danh kỳ diệu*.
(mạc danh kỳ diệu*:không hiểu ra sao cả)
Trên đường, hắn gặp một đội nha dịch đi tuần phố liền tiến lên hỏi. Hỏi ra thế mới biết, ở trong thành mấy ngày nay có chuyện đại sự phát sinh. Tất cả khách điếm, quán ăn sẽ không nhận lữ khách có mang theo đứa nhỏ, hắn muốn tìm nơi ngủ trọ, chỉ có thể đi đến thành Tây, đến Duyệt Lai khách điếm.
Bạch Ngọc Thư nghĩ nghĩ, đây là cái tình huống gì a, nào có đạo lý không thu đứa nhỏ?
Hắn đành phải mang theo thê nhi đi trước, theo địa chỉ của nha dịch, đi đến Duyệt Lai khách điếm tìm nơi ngủ trọ.
Một đường lại đây, thỉnh thoảng lại nhìn thấy bổ đầu cùng nha dịch đi tuần phố.
Sau khi đến Duyệt Lai khách điếm kia, chỉ thấy ở trên phố là những tiểu thương tập hợp lại, rao hàng ra giá, tiếng nói cao thấp, người đến người đi như nước chảy. Đây chính là một diện mạo khác của thị trấn này a, thật náo nhiệt.
Bạch Ngọc Thư đứng ở trước cửa của khách điếm. Sau khi hắn cẩn thận lắng nghe một đội thương lữ nói chuyện với nhau xong, hắn mới biết được hiện tại là đang có chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai, gần đây thị trấn này có một kẻ quái nhân đến đây. Hắn ở xung quanh đây cướp đứa nhỏ. Đoạt đi rồi, sau đó là không biết đối đãi như thế nào, cách mấy ngày hắn lại đưa đứa bé đó về. Chính là, trên người những đứa nhỏ này, không hề tìm thấy một đạo thương tích nào, thế nhưng, đứa nào cũng đều mắc bệnh hấp hối. Bọn họ suy đoán, quái nhân này đem đứa nhỏ đưa về, ước chừng là muốn để cho đứa nhỏ được cứu trị. Bởi vì mấy đứa nhỏ này còn quá nhỏ, thân mình cùng sinh mệnh lao lực một chút liền hư nhược. Trong đó, còn có một đứa nhỏ bị bệnh lợi hại nhất, rất cuộc, vẫn không cứu được nó trở về.
Sau đó, quái nhân kia có một đoạn thời gian chưa từng đến đây. Mọi người nguyên tưởng rằng, đứa nhỏ đã chết kia, sẽ làm cho tâm người này sinh ra áy náy, hắn sẽ không tái phạm nữa. Thế này dân chúng ở trong thành mới thoáng lơi lỏng, nhưng khởi liệu trước đó không lâu, hắn ta lại ngóc đầu trở lại, sau đó là đoạt đi một đứa nhỏ mang đi mất.
Đứa nhỏ này nửa tháng trước mới bị đưa về, thời điểm bị cướp đi chính là còn khỏe mạnh hoạt bát. Nhưng đến khi bị đưa về liền bệnh nặng hấp hối. Đến nay, còn không biết có cứu sống được không.
Y theo dĩ vãng, bọn họ đã rút ra được một kinh nghiệm. Chính là, quái nhân này ước chừng cách nhiều ngày sẽ lại đến đây một lần để mang đứa nhỏ đi. Vì thế, tâm của mọi người ở trong thành sinh nhất thời liền ra hoảng sợ. Nhà nào có đứa nhỏ đều đóng cửa kín mít, không ai chịu ra ngoài. Bọn họ đem đứa nhỏ bảo hộ cực kỹ, chỉ kém nữa là không đào hầm mà giấu đứa nhỏ đi thôi.
Nha môn cực kỳ chú ý tới vụ án này, thậm chí kinh động đến cả châu quận, huyện lệnh đại nhân đến trễ, liền bị cách chức điều tra vụ án. Bạch Ngọc Thư lần này đến đây, hắn chính là tân huyện lệnh đến đây để nhậm chức.
Bạch Ngọc Thư đang tiến hành tân khoa trạng nguyên, người triều đình tạm thời không thiếu, chỉ là phải ở kinh lý hậu. Bạch gia là thư hương thế gia, của cải nhiều, hắn chính là không thèm để ý đến vài cái bổng lộc kia. Lăn lộn trong quan trường nửa năm, khó khăn chờ đến khi triều đình văn thư nhận mệnh, Bạch đại nhân liền khẩn cấp mang theo thê nhi đi nhậm chức. Hắn chưa thông tri nha môn, chính là có dự định. Trước tiên, hắn muốn đi đến đây để nhìn xem một chút, nghe một chút dân tình. Hắn đến đúng là không ai biết cho nên hắn thật là thật tự do tự tại theo dõi.(tha thứ cho ta vô năng, đoạn này là ta chém a)
Thị trấn của huyện này thật không nhỏ. Mỗi ngày thương lữ lui tới đây rất nhiều, nha môn bởi vậy mà phải điều động người chuyên môn, đến Duyệt Lai khách điếm tiếp thu những thương lữ có mang theo đứa nhỏ, từ nha môn phái người bảo hộ. Bạch đại nhân thấy tình thế hiện nay như thế, tất nhiên tâm cực kỳ khẩn trương phòng bị. Hắn chỉ thuê một gian phòng tốt nhất, một nhà bốn người cùng ở trong một gian phòng ấy, ban đêm cũng rất tốt để coi chừng đứa nhỏ.
Bạch phu nhân mang theo nha hoàn đi lên lầu an trí trước, còn Bạch Ngọc Thư thì mang theo hai hài tử của hắn, ở dưới lầu ngồi nghe chút tin tức bát quái của khách trà.
Hắn ngồi trong một góc uống trà, nhóm khách trà vẫn nghị luận đều đều. Trưởng quầy của khách điếm thì đang đứng ở quầy sau, đang cầm bàn tính bằng hạt châu vùi đầu vào tính sổ. Sau khi trưởng quầy nghe thấy một chút tin tức không thật, hắn không khỏi lắc đầu, nhẹ giọng nói thầm: "Theo ta thấy, quái nhân kia làm sao có thể là người a, rõ ràng là yêu quái biến thành."
Bạch đại nhân cách quầy rất gần, lỗ tai hắn linh, nghe được rõ ràng, bước lên phía trước bắt chuyện: "Tiên sinh tại sao lại nói ra lời ấy?"
Trưởng quầy kia vốn cũng không dám nói nhiều. Thấy vậy, Bạch đại nhân liền châm trà cho hắn, hắn nhìn tả hữu* một lượt, sau khi thấy không có người chú ý, mới nói nhỏ: "Tiên sinh có điều không biết, cháu của ta ở nha môn làm việc, chính là hắn biết chút tin tức. Tiên sinh ngươi tưởng, nha môn tại sao lại xuất động nhân lực cùng vật lực lớn như thế, bắt người nọ phạm tội gần một năm. Ngay cả nha môn châu phủ đều đã kinh động đến, dùng mọi biện pháp, nhưng cho đến bây giờ đều không được bắt được người đâu?" Trưởng quầy khách điếm ra vẻ thần bí.
Bạch đại nhân liền nhíu mi: "Đây là vì sao?"
(tả hữu*: Trái, phải)
Trưởng quầy kia liền vỗ quầy thật mạnh: "Bởi vì hắn là yêu quái a! Có khả năng thông thiên triệt địa, một cái bổ nhào của hắn, ít nhất có thể cách xa vạn dặm, đừng nói là quan sai châu phủ trên dưới, cho dù là hoàng đế điều ra ngự lâm quân ở hoàng thành đến, kia không là hắn chỉ cần một cái bổ nhào, là ngay lập tức hắn có thể thoát đi ngay dưới mí mắt của bọn họ đâu? Theo ta thấy, cùng với việc điều động quan phủ đến, không bằng lên núi thỉnh vài người đạo sĩ Thu Yêu tới, thật sự có thể trị được hắn a."
Bạch đại nhân cảm thấy buồn cười không thôi. Trưởng quầy này không đi thuyết thư, triều đình thật đúng là đã mất đi một nhân tài không được trọng dụng a. Hắn xưa nay không tin thuyết quỷ thần, đang muốn hỏi lại cẩn thận, trưởng quầy kia trong lúc vô tình lại thoáng nhìn ra bên ngoài của khách điếm, lo lắng nói: "Tiên sinh, đó là không phải hai đứa nhỏ nhà ngươi sao, mau mau gọi bọn chúng tiến vào, đừng để chúng chạy xa a."
Bạch đại nhân quay đầu nhìn ra ngoài khách sạn, sau đó là hắn liền nhìn thấy, trên đường cái, một đôi tiểu oa nhi tay trong tay, giọng nói thì oang oang vọng lại. Chính là hai tiểu oa nhi này đang ở dưới dòng người đông xem tây ngó.
Tiểu nam hài kia bộ dáng mới 8 tuổi, mặt mày thanh tú xinh đẹp, bên người còn đi theo một tiểu cô nương, bộ dáng mới bốn năm tuổi. Tiểu cô nương diện mạo cũng thật ngọt đáng yêu, sau đầu là kiểu tóc oản nụ hoa kế búi cao cao, tóc mái nhất tề song song với một đôi mắt to tròn đen láy, mặc một thân tiểu nhu váy màu hồng quả lựu, khuỷu tay còn kèm theo một dây lụa phi bạch thật dài, giống y như một tiểu thục nữ. Tiểu cô nương kia hiện tại đang bị ca ca nắm tay, chậm rãi hành tẩu ở trong đám người, trong tay còn giơ kẹo hồ lô đỏ au, cả một đường đi, một bên vừa liếm, một bên thì tò mò nhìn ngó xung quanh.
Hai hài tử kia, quần áo sáng rõ, vừa nhìn thấy liền biết ngay, bọn họ chính là thiếu gia tiểu thư con nhà phú quý. Vì thế, dẫn tới các tiểu thương chung quanh đều hướng tới bọn họ, ngoắc lời mời chào sinh ý.
Đi ngang qua một cái sạp bán cá vàng, tiểu cô nương liền ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn nhìn mấy con cá tiểu ngư nhi(cá nhỏ)đang bơi bơi vui vẻ, sau đó là vươn đôi tay nhỏ bé ra nghịch nghịch, miệng thì cười "hì hì" không ngừng. Tiểu nam hài đứng ở bên cạnh, tự nhiên không để cho nữ hài tử thích ngoạn ý, nhìn vài lần liền cảm thấy không thú vị, liền lôi kéo muội muội đứng lên, hai người liền chạy tới ở chỗ ngã rẽ ở phía trước.
Bạch đại nhân lúc này mới nhảy dựng lên: "Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, còn không mau trở về cho ta." Hắn liền sải hai ba bước chân, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài khách sạn, sau đó là đem hai hài tử trở về trong khách điếm, ôm lấy khuê nữ nhà mình, để nữ nhi ngồi ở trên đầu gối của mình, sau đó lại cùng bắt chuyện với trưởng quầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook