Vũ Đấu Tinh Không
-
Chương 57: Vu Thiên
Mười mấy đạo thương ảnh cuồng bạo, trên những đạo thương ảnh này đều mang theo từng đạo kình phong sắc bén bay vũ ngập trời.
Nhưng mà, dưới công kích hung hãn của Cát lão, Dịch Phong lại không có vẻ gì quá mức ngưng trọng. Đột nhiên ngân quang tuôn trào, trong giây lát trước mặt liền hình thành một cái ngân sắc lôi chùy to gần mười trượng.
- Lôi Chùy Chấn Thiên Chưởng!
Lôi chùy như được đúc từ bạc thật này vừa hình thành, xung quanh lấp lánh những tia lôi điện chạy quanh như ngân xà. Với tu vi Đấu Hoàng tạm thời, Dịch Phong đã có thể thi triển ra loại Vương giai đấu kỹ uy lực này.
Dịch Phong vung tay, lôi chùy liền gào thét bay ra giống như núi cao đập xuống, tiếng nổ đì đùng vang lên liên tục, lá khô trên mặt đất bị biến thành bột phấn chỉ trong nháy mắt.
Lôi chùy đè mạnh xuống, từng đạo thương ảnh trực tiếp tan ra. Dễ dàng phá nát công kích của đối thủ, ngân quang trên lôi chùy chỉ hơi ảm đạm một chút, sau đó liền mạnh mẽ đè xuống người Cát lão đang ở gần trong gang tấc.
Sắc mặt lão cuồng biến, hai tay vội vàng kết ấn, trước người Cát lão liền ngưng tụ ra một tấm thuẫn. Tấm thuẫn được tạo ra từ năng lượng được lão nâng lên chắn trước người, phát ra ánh sáng kim sắc sáng chói. Kim hệ đấu khí, công thủ song toàn, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản ba hơi thở, liền vỡ tan thành từng mảnh tiêu tán trong không khí. Trước sắc mặt hãi hùng của Cát lão, Lôi chùy to lớn thuận thế nặng nề giáng lên thân thể lão.
- Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong khu rừng, một cỗ kình khí ba động vô cùng cường đại bạo phát ra. Trong phạm vi mấy chục trượng tất cả các cây đại thụ đều bị chấn cho tan nát, đá vụn trên mặt đất cũng trở thành cát bụi, tung bay mù mịt.
Nhìn một kích cường hãn này, hai tên trưởng lão cũng sợ đến toát mồ hôi, vội vàng lui lại để tránh bị ảnh hưởng.
Khói bụi dần tán đi, để lộ ra một thân ảnh già nua, không ai khác chính là Cát lão. Giờ phút này một tay lão đang chống ngân thương, thân thể nửa quỳ trên mặt đất liên tục ho ra mau tươi, một tay cầm thuẫn lúc nãy thì trực tiếp bị chấn tan, chỉ còn lại một mảnh ống tay áo rách tả tơi bay lất phất trong gió lạnh. Y phục trước ngực lão cũng rách toạc ra, để lộ ra một kiện nội giáp màu bạc xen lẫn huyết nhục bầy nhầy. Tuy bị thương khá nặng, nhưng cũng không đến nỗi mất mạng, hiển nhiên kiện nội giáp này đã cứu lão một mạng.
Dịch Phong lạnh lùng nhìn lão, bỗng đôi đồng tử của hắn vặn vẹo biến hóa, xuất hiện những hình vòng xoáy màu trắng, những đường màu trắng ấy nằm trên con ngươi màu đen, hai màu hắc bạch đan xen, càng nhìn càng cho người ta cảm giác vô cùng tà dị.
Đột nhiên từ trong mắt Dịch Phong có một cột sáng màu xám bắn ra. Cột sáng bao trùm lấy thân thể Cát lão.
Một cỗ lực lượng thôn phệ vô cùng cường hãn cũng nhanh chóng theo đó bạo xuất ra. Dưới loại lực lượng thôn phệ này, Cát lão nhất thời cảm thấy trong đầu truyền đến đau nhức kịch liệt, phảng phất như toàn bộ tinh khí thần đều bị mạnh mẽ hút ra khỏi thân thể vậy, sinh cơ và đấu khí của lão đang nhanh chóng bị hút đi. Kẻ này, lại đang hút tu vi của lão. Khi hiểu ra, trong lòng lão dâng lên sóng gió ngập trời.
Dưới sự vận chuyển của tu vi hiện tại, nhãn đồng càng lúc càng phát ra cột sáng cường đại. Tựa như hóa thành một đầu thượng cổ hung thú Thao Thiết, khát vọng cắn nuốt, muốn đoạt hết tất cả năng lượng trong thiên địa này vô cùng mãnh liệt. Một cỗ năng lượng mạnh mẽ tựa như dòng nước lớn không ngừng chảy vào cơ thể Dịch Phong.
Thân thể lão run rẩy, muốn rống lên một tiếng kêu gào thảm thiết nhưng không thể, thân thể lão nhanh chóng héo rũ đi, cho đến khi toàn thân chỉ còn da bọc xương, đôi mắt không còn ánh sáng nữa, tuyệt khí bỏ mình.
Dịch Phong thầm than, lão không hề có thù hận sâu sắc gì với hắn, nhưng xuất hiện ở nơi đây, chủ động ra tay muốn diệt mình. Dẫu cho có là vì Vu Lãnh nên mới làm thế, nhưng nếu lão đã quyết định làm như vậy, thì tất cả đều là mệnh của lão.
Lúc này, ở xung quanh sơn cốc đều trở nên yên tĩnh, hai tên trưởng lão khác của Thiên La Tông trợn tròn mắt.
Giờ khắc này, sắc mặt bọn họ đều hiện lên biểu tình hoảng sợ và tuyệt vọng, tâm thần bị sợ hãi mãnh liệt bao trùm. Bóng ma sinh tử này, đã vượt qua nhiệm vụ mà Thiên La Tông giao cho bọn họ.
Hai người đều không chút chần chờ, lập tức xoay người, triển khai độn pháp mạnh nhất của mình liều lĩnh bỏ chạy. Lão giả lùn mập lấy ra một viên đan dược, sau khi phục dụng, toàn thân lão lập tức nổi lên một tầng khói tím, khiến cho tốc độ của lão nháy mắt bùng nổ.
Còn tên trung niên dâu rê triển khai một môn độn pháp khiến cơ thể trở nên héo rũ, không ngại hao tổn tinh huyết kích phát tốc độ, nháy mắt đi xa.
Về phần Vu Lãnh kia, khi nhìn thấy cảnh thân thể Cát lão sụp đổ, sắc mặt gã cũng tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Hiển nhiên lúc này đã bị biểu hiện của Dịch Phong khiến cho chết khiếp.
Bất quá, Vu Lãnh tuy là một tên ăn chơi, song cũng không ngốc. Giới chỉ trên tay gã lóe lên u quang, trong tay xuất hiện một miếng ngọc giản lục sắc, bề mặt trơn nhẵn, thoạt nhìn có vẻ tinh xảo. Gã cắn đầu ngón tay trích ra một giọt máu tươi, nhỏ vào miếng ngọc giản. Ngay lập tức, ngọc giản lóe lên huyết quang vô cùng kỳ dị.
Dịch Phong vươn ngón trỏ lên, lập tức tia chớp màu đỏ trong khoảnh khắc liền ngưng tụ tại đầu ngón tay hắn. Đây lôi kiếp mà Dịch Phong hấp thu được từ lần thôn phệ thiên kiếp của Liliana, dưới sự tá trợ của tu vi Đấu Hoàng hiện tại, uy lực của nó càng tăng lên rất nhiều lần. Hắn vung tay điểm ra một chỉ, một tia chớp màu đỏ tức lao thẳng về phía lão giả lùn mập toàn thân được mây tím quấn quanh, đang nhanh chóng chạy trốn. Tia chớp này xẹt qua không trung, trở thành một vệt sáng dài truy kích theo.
Cùng lúc đó, tay phải Dịch Phong nâng lên trảo vào hư không, ngân thương của Cát lão đột nhiên bay vào tay hắn. Dịch Phong cầm thương, một luồng tử sắc hỏa diễm từ tay hắn ngay lập tức tràn ra bao trùm lấy toàn bộ thân thương, sức nóng khủng khiếp khó có thể hình dung lan ra khiến không khí xung quanh vặn vẹo uốn khúc.
Dịch Phong cầm thương mạnh mẽ phóng thẳng ra xa, thanh ngân thương kia gào thét mà đi, lao về phía tên trung niên râu dê đang triển khai tốc độ cao nhất để chạy trốn kia.
Rất nhanh sau đó chỉ trong chớp mắt, một người trong đó, đã bị tia lôi kiếp kia lập tức đuổi kịp. Nháy mắt khi tia chớp này va chạm, thân thể người này ầm ầm nổ tung sụp đổ.
Về phần người còn lại, tốc độ mặc dù mau, nhưng lại không nhanh bằng ngân thương, ngân thương xuyên thấu qua, hỏa diễm màu tím bao phủ người này. Trong tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều biến thành tro tàn, ngay cả xương cốt cũng không thừa lại.
Mọi chuyện nói thì chậm, nhưng trên thực tế, từ lúc hai người bắt đầu bỏ chạy, cho đến tận lúc toàn bộ tử vong, thì chỉ khoảng mười hơi thở.
Quay lại một chút, tại thời khắc ngay khi Vu Lãnh nhỏ một giọt máu vào ngọc giản với thì ở phía đông Nhạc Quốc.
Trên một dãy núi hùng vĩ cách kinh thành chỉ hơn hai mươi dặm. Có một tông môn trực tiếp được kiến tạo trên đỉnh núi. Từng tòa điện đường, lầu các rộng lớn nguy nga chiếm cứ hoàn toàn dãy núi hùng vĩ này, đây chính là tông môn của Thiên La Tông, một trong những tông phái hàng đầu tại Nhạc quốc.
Tại một khu rừng đào sâu bên trong Thiên La Tông, chim hót líu lo, giống như tiên cảnh, trong đó có một đình nghỉ mát, bên trong đình có một lão giả đang ngồi. Lão giả áo bào trắng, khoanh chân ngồi đả tọa không hề nhúc nhích, dường như ý thức trên thế gian này của lão đã lâm vào vĩnh hằng. Trừ phi là Thiên La Tông xảy ra đại sự long trời lở đất, bằng không, lão sẽ không thức tỉnh. Toàn tâm đắm chìm trong bế quan quanh năm tu luyện. Lão chính là tông chủ của Thiên La Tông, cũng là phụ thân của Vu Lãnh, một trong những Đấu Hoàng cường giả có danh tiếng không nhỏ tại Nhạc quốc, Vu Thiên.
Ngày bình thường, Vu Thiên chỉ bế quan, những chuyện khác, là giao cho các trưởng lão trong tông phụ trách.
Giờ phút này, Vu Thiên từ từ mở hai mắt, lão lấy ra một miếng ngọc giản trông giống y hệt miếng ngọc giản của Vu Lãnh.
Lão nhìn miếng ngọc giản đang tỏa huyết quang âm u. Sắc mặt lão thủy chung vẫn duy trì vẻ tĩnh lặng như mặt hồ, chỉ có điều sâu trong mắt lão thoáng lộ ra một tia dao động hiếm thấy.
Bỗng nhiên hai vai lão run lên, xuất hiện một đôi cánh năng lượng màu xanh lục mạnh mẽ bắn ra, hai cánh rung lên, thân thể khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện thì đã ở giữa không trung, dựa theo phương hướng cảm ứng của ngọc giản trong tay mà lao vút đi, xé rách không khí tạo nên từng đợt khí lãng.
Trong sơn cốc, Dịch Phong ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Vu Lãnh. Bị tầm mắt Dịch Phong nhìn tới, Vu Lãnh lập tức run rẩy, thân thể không ngừng lui về phía sau, cảm thấy bất an vô cùng nhưng vẫn hét lớn một tiếng:
- Cha ta chính là Tông chủ của Thiên La Tông, ngươi nếu như dám động đến ta, cha ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
- Ngu xuẩn, nhìn ta có giống như đang quan tâm không?
Dịch Phong hờ hững nói, lúc nói hắn cất bước đi tới phía trước. Mỗi bước đi về phía trước, uy áp tràn ra khiến sắc mặt Vu Lãnh trắng bệch, gã liên tục phun ra bảy tám ngụm máu, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, mồ hôi lạnh chảy xuống đất, thân thể run rẩy thụt lùi ra sau.
Nhưng gã chưa lùi được quá xa thì Dịch Phong thân hình như quỷ mị, trực tiếp tới gần Vu Lãnh. Hắn nâng đầu gối lên hướng về phía giữa hai chân Vu Lãnh, hung hăng lên một gối.
- Răng rắc!
Loại đau đớn này khiến Vu Lãnh rú ầm lên, toàn thân gã khom lại, nhưng vừa mới rú lên thì Dịch Phong đã giơ tay túm lấy cổ Vu Lãnh, khiến tiếng kêu đó bị nghẹn trong cổ họng, không thể nào phát ra được. Gã chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, khuôn mặt bị nghẹn tới đỏ tím lên, không thể phát tiết, tiếng kêu không thể ra khỏi miệng, khiến loại đau đớn này lại tăng lên mấy chục lần.
Hai mắt gã trợn tròn lên, lộ ra vẻ thống khổ cực hạn, thân thể run rẩy không thôi.
Cả đời Vu Lãnh làm vô số chuyện ác, chỉ có gã hành hạ người khác, chứ chưa bao giờ nếm trải tư vị này. Một cỗ thống khổ xen lẫn oán độc tràn ngập trong mắt gã, khiến sắc mặt gã trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Vu Lãnh. Nhưng đột nhiên sắc mặt đột biến, ánh mắt nhìn về phía đông. Ở đó đột nhiên truyền tới tiếng xé gió khe khẽ.
Tiếng xé gió này tuy nhỏ nhưng khiến Dịch Phong dựng hết cả tóc gáy. Một cảm giác vô cùng căng thẳng đột nhiên dâng trên trong lòng hắn.
Một lát sau, tiếng xé gió vù vù ngày một lớn dần đột nhiên ập đến. Dịch Phong ngưng trọng nhìn lên không. Bởi vì hắn nhìn thấy ở thiên không trước mặt, một làn sóng không khí truyền tới, lập tức, một bạch bào lão nhân giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn.
Dịch Phong cảnh giác nhìn lão nhân trên không trung kia. Từ trên người lão nhân đó, hắn cảm nhận được một loại khí tức vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà, dưới công kích hung hãn của Cát lão, Dịch Phong lại không có vẻ gì quá mức ngưng trọng. Đột nhiên ngân quang tuôn trào, trong giây lát trước mặt liền hình thành một cái ngân sắc lôi chùy to gần mười trượng.
- Lôi Chùy Chấn Thiên Chưởng!
Lôi chùy như được đúc từ bạc thật này vừa hình thành, xung quanh lấp lánh những tia lôi điện chạy quanh như ngân xà. Với tu vi Đấu Hoàng tạm thời, Dịch Phong đã có thể thi triển ra loại Vương giai đấu kỹ uy lực này.
Dịch Phong vung tay, lôi chùy liền gào thét bay ra giống như núi cao đập xuống, tiếng nổ đì đùng vang lên liên tục, lá khô trên mặt đất bị biến thành bột phấn chỉ trong nháy mắt.
Lôi chùy đè mạnh xuống, từng đạo thương ảnh trực tiếp tan ra. Dễ dàng phá nát công kích của đối thủ, ngân quang trên lôi chùy chỉ hơi ảm đạm một chút, sau đó liền mạnh mẽ đè xuống người Cát lão đang ở gần trong gang tấc.
Sắc mặt lão cuồng biến, hai tay vội vàng kết ấn, trước người Cát lão liền ngưng tụ ra một tấm thuẫn. Tấm thuẫn được tạo ra từ năng lượng được lão nâng lên chắn trước người, phát ra ánh sáng kim sắc sáng chói. Kim hệ đấu khí, công thủ song toàn, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản ba hơi thở, liền vỡ tan thành từng mảnh tiêu tán trong không khí. Trước sắc mặt hãi hùng của Cát lão, Lôi chùy to lớn thuận thế nặng nề giáng lên thân thể lão.
- Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong khu rừng, một cỗ kình khí ba động vô cùng cường đại bạo phát ra. Trong phạm vi mấy chục trượng tất cả các cây đại thụ đều bị chấn cho tan nát, đá vụn trên mặt đất cũng trở thành cát bụi, tung bay mù mịt.
Nhìn một kích cường hãn này, hai tên trưởng lão cũng sợ đến toát mồ hôi, vội vàng lui lại để tránh bị ảnh hưởng.
Khói bụi dần tán đi, để lộ ra một thân ảnh già nua, không ai khác chính là Cát lão. Giờ phút này một tay lão đang chống ngân thương, thân thể nửa quỳ trên mặt đất liên tục ho ra mau tươi, một tay cầm thuẫn lúc nãy thì trực tiếp bị chấn tan, chỉ còn lại một mảnh ống tay áo rách tả tơi bay lất phất trong gió lạnh. Y phục trước ngực lão cũng rách toạc ra, để lộ ra một kiện nội giáp màu bạc xen lẫn huyết nhục bầy nhầy. Tuy bị thương khá nặng, nhưng cũng không đến nỗi mất mạng, hiển nhiên kiện nội giáp này đã cứu lão một mạng.
Dịch Phong lạnh lùng nhìn lão, bỗng đôi đồng tử của hắn vặn vẹo biến hóa, xuất hiện những hình vòng xoáy màu trắng, những đường màu trắng ấy nằm trên con ngươi màu đen, hai màu hắc bạch đan xen, càng nhìn càng cho người ta cảm giác vô cùng tà dị.
Đột nhiên từ trong mắt Dịch Phong có một cột sáng màu xám bắn ra. Cột sáng bao trùm lấy thân thể Cát lão.
Một cỗ lực lượng thôn phệ vô cùng cường hãn cũng nhanh chóng theo đó bạo xuất ra. Dưới loại lực lượng thôn phệ này, Cát lão nhất thời cảm thấy trong đầu truyền đến đau nhức kịch liệt, phảng phất như toàn bộ tinh khí thần đều bị mạnh mẽ hút ra khỏi thân thể vậy, sinh cơ và đấu khí của lão đang nhanh chóng bị hút đi. Kẻ này, lại đang hút tu vi của lão. Khi hiểu ra, trong lòng lão dâng lên sóng gió ngập trời.
Dưới sự vận chuyển của tu vi hiện tại, nhãn đồng càng lúc càng phát ra cột sáng cường đại. Tựa như hóa thành một đầu thượng cổ hung thú Thao Thiết, khát vọng cắn nuốt, muốn đoạt hết tất cả năng lượng trong thiên địa này vô cùng mãnh liệt. Một cỗ năng lượng mạnh mẽ tựa như dòng nước lớn không ngừng chảy vào cơ thể Dịch Phong.
Thân thể lão run rẩy, muốn rống lên một tiếng kêu gào thảm thiết nhưng không thể, thân thể lão nhanh chóng héo rũ đi, cho đến khi toàn thân chỉ còn da bọc xương, đôi mắt không còn ánh sáng nữa, tuyệt khí bỏ mình.
Dịch Phong thầm than, lão không hề có thù hận sâu sắc gì với hắn, nhưng xuất hiện ở nơi đây, chủ động ra tay muốn diệt mình. Dẫu cho có là vì Vu Lãnh nên mới làm thế, nhưng nếu lão đã quyết định làm như vậy, thì tất cả đều là mệnh của lão.
Lúc này, ở xung quanh sơn cốc đều trở nên yên tĩnh, hai tên trưởng lão khác của Thiên La Tông trợn tròn mắt.
Giờ khắc này, sắc mặt bọn họ đều hiện lên biểu tình hoảng sợ và tuyệt vọng, tâm thần bị sợ hãi mãnh liệt bao trùm. Bóng ma sinh tử này, đã vượt qua nhiệm vụ mà Thiên La Tông giao cho bọn họ.
Hai người đều không chút chần chờ, lập tức xoay người, triển khai độn pháp mạnh nhất của mình liều lĩnh bỏ chạy. Lão giả lùn mập lấy ra một viên đan dược, sau khi phục dụng, toàn thân lão lập tức nổi lên một tầng khói tím, khiến cho tốc độ của lão nháy mắt bùng nổ.
Còn tên trung niên dâu rê triển khai một môn độn pháp khiến cơ thể trở nên héo rũ, không ngại hao tổn tinh huyết kích phát tốc độ, nháy mắt đi xa.
Về phần Vu Lãnh kia, khi nhìn thấy cảnh thân thể Cát lão sụp đổ, sắc mặt gã cũng tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Hiển nhiên lúc này đã bị biểu hiện của Dịch Phong khiến cho chết khiếp.
Bất quá, Vu Lãnh tuy là một tên ăn chơi, song cũng không ngốc. Giới chỉ trên tay gã lóe lên u quang, trong tay xuất hiện một miếng ngọc giản lục sắc, bề mặt trơn nhẵn, thoạt nhìn có vẻ tinh xảo. Gã cắn đầu ngón tay trích ra một giọt máu tươi, nhỏ vào miếng ngọc giản. Ngay lập tức, ngọc giản lóe lên huyết quang vô cùng kỳ dị.
Dịch Phong vươn ngón trỏ lên, lập tức tia chớp màu đỏ trong khoảnh khắc liền ngưng tụ tại đầu ngón tay hắn. Đây lôi kiếp mà Dịch Phong hấp thu được từ lần thôn phệ thiên kiếp của Liliana, dưới sự tá trợ của tu vi Đấu Hoàng hiện tại, uy lực của nó càng tăng lên rất nhiều lần. Hắn vung tay điểm ra một chỉ, một tia chớp màu đỏ tức lao thẳng về phía lão giả lùn mập toàn thân được mây tím quấn quanh, đang nhanh chóng chạy trốn. Tia chớp này xẹt qua không trung, trở thành một vệt sáng dài truy kích theo.
Cùng lúc đó, tay phải Dịch Phong nâng lên trảo vào hư không, ngân thương của Cát lão đột nhiên bay vào tay hắn. Dịch Phong cầm thương, một luồng tử sắc hỏa diễm từ tay hắn ngay lập tức tràn ra bao trùm lấy toàn bộ thân thương, sức nóng khủng khiếp khó có thể hình dung lan ra khiến không khí xung quanh vặn vẹo uốn khúc.
Dịch Phong cầm thương mạnh mẽ phóng thẳng ra xa, thanh ngân thương kia gào thét mà đi, lao về phía tên trung niên râu dê đang triển khai tốc độ cao nhất để chạy trốn kia.
Rất nhanh sau đó chỉ trong chớp mắt, một người trong đó, đã bị tia lôi kiếp kia lập tức đuổi kịp. Nháy mắt khi tia chớp này va chạm, thân thể người này ầm ầm nổ tung sụp đổ.
Về phần người còn lại, tốc độ mặc dù mau, nhưng lại không nhanh bằng ngân thương, ngân thương xuyên thấu qua, hỏa diễm màu tím bao phủ người này. Trong tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều biến thành tro tàn, ngay cả xương cốt cũng không thừa lại.
Mọi chuyện nói thì chậm, nhưng trên thực tế, từ lúc hai người bắt đầu bỏ chạy, cho đến tận lúc toàn bộ tử vong, thì chỉ khoảng mười hơi thở.
Quay lại một chút, tại thời khắc ngay khi Vu Lãnh nhỏ một giọt máu vào ngọc giản với thì ở phía đông Nhạc Quốc.
Trên một dãy núi hùng vĩ cách kinh thành chỉ hơn hai mươi dặm. Có một tông môn trực tiếp được kiến tạo trên đỉnh núi. Từng tòa điện đường, lầu các rộng lớn nguy nga chiếm cứ hoàn toàn dãy núi hùng vĩ này, đây chính là tông môn của Thiên La Tông, một trong những tông phái hàng đầu tại Nhạc quốc.
Tại một khu rừng đào sâu bên trong Thiên La Tông, chim hót líu lo, giống như tiên cảnh, trong đó có một đình nghỉ mát, bên trong đình có một lão giả đang ngồi. Lão giả áo bào trắng, khoanh chân ngồi đả tọa không hề nhúc nhích, dường như ý thức trên thế gian này của lão đã lâm vào vĩnh hằng. Trừ phi là Thiên La Tông xảy ra đại sự long trời lở đất, bằng không, lão sẽ không thức tỉnh. Toàn tâm đắm chìm trong bế quan quanh năm tu luyện. Lão chính là tông chủ của Thiên La Tông, cũng là phụ thân của Vu Lãnh, một trong những Đấu Hoàng cường giả có danh tiếng không nhỏ tại Nhạc quốc, Vu Thiên.
Ngày bình thường, Vu Thiên chỉ bế quan, những chuyện khác, là giao cho các trưởng lão trong tông phụ trách.
Giờ phút này, Vu Thiên từ từ mở hai mắt, lão lấy ra một miếng ngọc giản trông giống y hệt miếng ngọc giản của Vu Lãnh.
Lão nhìn miếng ngọc giản đang tỏa huyết quang âm u. Sắc mặt lão thủy chung vẫn duy trì vẻ tĩnh lặng như mặt hồ, chỉ có điều sâu trong mắt lão thoáng lộ ra một tia dao động hiếm thấy.
Bỗng nhiên hai vai lão run lên, xuất hiện một đôi cánh năng lượng màu xanh lục mạnh mẽ bắn ra, hai cánh rung lên, thân thể khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện thì đã ở giữa không trung, dựa theo phương hướng cảm ứng của ngọc giản trong tay mà lao vút đi, xé rách không khí tạo nên từng đợt khí lãng.
Trong sơn cốc, Dịch Phong ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Vu Lãnh. Bị tầm mắt Dịch Phong nhìn tới, Vu Lãnh lập tức run rẩy, thân thể không ngừng lui về phía sau, cảm thấy bất an vô cùng nhưng vẫn hét lớn một tiếng:
- Cha ta chính là Tông chủ của Thiên La Tông, ngươi nếu như dám động đến ta, cha ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
- Ngu xuẩn, nhìn ta có giống như đang quan tâm không?
Dịch Phong hờ hững nói, lúc nói hắn cất bước đi tới phía trước. Mỗi bước đi về phía trước, uy áp tràn ra khiến sắc mặt Vu Lãnh trắng bệch, gã liên tục phun ra bảy tám ngụm máu, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, mồ hôi lạnh chảy xuống đất, thân thể run rẩy thụt lùi ra sau.
Nhưng gã chưa lùi được quá xa thì Dịch Phong thân hình như quỷ mị, trực tiếp tới gần Vu Lãnh. Hắn nâng đầu gối lên hướng về phía giữa hai chân Vu Lãnh, hung hăng lên một gối.
- Răng rắc!
Loại đau đớn này khiến Vu Lãnh rú ầm lên, toàn thân gã khom lại, nhưng vừa mới rú lên thì Dịch Phong đã giơ tay túm lấy cổ Vu Lãnh, khiến tiếng kêu đó bị nghẹn trong cổ họng, không thể nào phát ra được. Gã chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, khuôn mặt bị nghẹn tới đỏ tím lên, không thể phát tiết, tiếng kêu không thể ra khỏi miệng, khiến loại đau đớn này lại tăng lên mấy chục lần.
Hai mắt gã trợn tròn lên, lộ ra vẻ thống khổ cực hạn, thân thể run rẩy không thôi.
Cả đời Vu Lãnh làm vô số chuyện ác, chỉ có gã hành hạ người khác, chứ chưa bao giờ nếm trải tư vị này. Một cỗ thống khổ xen lẫn oán độc tràn ngập trong mắt gã, khiến sắc mặt gã trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Vu Lãnh. Nhưng đột nhiên sắc mặt đột biến, ánh mắt nhìn về phía đông. Ở đó đột nhiên truyền tới tiếng xé gió khe khẽ.
Tiếng xé gió này tuy nhỏ nhưng khiến Dịch Phong dựng hết cả tóc gáy. Một cảm giác vô cùng căng thẳng đột nhiên dâng trên trong lòng hắn.
Một lát sau, tiếng xé gió vù vù ngày một lớn dần đột nhiên ập đến. Dịch Phong ngưng trọng nhìn lên không. Bởi vì hắn nhìn thấy ở thiên không trước mặt, một làn sóng không khí truyền tới, lập tức, một bạch bào lão nhân giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn.
Dịch Phong cảnh giác nhìn lão nhân trên không trung kia. Từ trên người lão nhân đó, hắn cảm nhận được một loại khí tức vô cùng nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook