Vũ Đấu Tinh Không
-
Chương 46: Bạch Linh chiến Ngân Lôi Tử
Điền Hạo nhướng mày lên, hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Dịch Phong, bất quá khi thấy Dịch Phong chỉ là lục tinh Đấu Sư, hắn cười mỉa mai nói:
- Ngươi là ai, sao dám chen vào chuyện của ta?
- Ta là gia gia ngươi.
Dịch Phong cười nhăn nhở đáp.
- Hừ, tiểu tử mạnh miệng không biết sống chết, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết.
Điền Hạo âm trầm quát.
- Gia gia ngươi lại sợ ngươi quá cơ.
Dịch Phong quái khiếu nói.
"Vù"
Bỗng một bóng người yểu điệu nhảy lên võ đài đứng bên cạnh Dịch Phong, mùi thơm nhàn nhạt như u lan tỏa ra vô cùng quyến rũ.
- Có cần ta giúp ngươi một tay không!
Thanh âm mềm mại của Lữ Hồng vang lên.
- Đa ta hảo ý của cô nương, ta tự lo liệu được. Phiền ngươi đưa hắn xuống dưỡng thương.
Dịch Phong mỉm cười nhìn Lữ Hồng, hơi đưa mắt về phía Lý Vân Kỳ đang trọng thương.
- Cẩn thận!
Lữ Hồng gật đầu, dìu Lý Vân Kỳ dậy. Trước khi đi xuống, Lý Vân Kỳ quay đầu lại hướng về bóng lưng của Dịch Phong, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Tiểu tử, chết đi cho ta.
Điền Hạo quát lạnh một tiếng, lôi điện quanh người bạo trướng, thậm chí còn cường thịnh hơn nhiều so với lúc chiến đấu với Lý Vân Kỳ, rõ ràng lúc nãy hắn vẫn chưa dùng hết thực lực, một Lý Vân Kỳ căn bản không xứng để hắn dùng toàn bộ thực lực, lúc nãy nếu như không phải Dịch Phong một chưởng đánh vỡ nắm đấm lôi điện, hắn vẫn sẽ giữ lại vài phần thực lực, nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn một chiêu triệt để đánh ngã đối phương, khiến hắn còn bại thảm hơn Lý Vân Kỳ.
- Lôi Quang Thiểm!
Một bước tiến lên, mặt đất bị dẫm nát, Điền Hạo tay phải bọc lôi quang, như một cánh tay lôi điện, khí thế hung mãnh đánh ra, mang theo một đường lôi quang như lưu tinh bắn ra, kéo theo cái đuôi dài mấy chục mét, trên cái đuôi ấy là những tia lửa điện quấn chặt với nhau như lôi xà, thi nhau phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Trên đường đi nó cuốn tung một lớp đất đá, vô số những mảnh đất vỡ mang theo điện quang chằng chịt cũng theo đó đánh ra, tựa hồ như cả không gian đang ép về phía Dịch Phong.
Đối với thế công hung mãnh của đối phương Dịch Phong chỉ cười nhạt, xung quanh cơ thể hắn nổi lên chằng chịt những tia chớp hình cung màu đỏ. Dịch Phong bất di bất dịch, để mặc cho lôi quang thiểm của đối phương đánh lên người.
Mặt đất xung quanh nơi Dịch Phong đã nứt nẻ như hình mai rùa, sau đó, từng mảng đất vỡ vụn nổi lên, trong không khí có điện cung chớp loé, lấp đầy không gian.
- Haha!
Điền Hạo cuồng tiếu, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc, hắn cảm thấy dường như sắp được chứng kiến cảnh Dịch Phong tan thành tro bụi.
Trong điện quang chằng chịt, Dịch Phong bình thản, bạch y chỉnh tề sạch sẽ, không dính chút bụi trần, điện xà hội tụ thế nào cũng không thể tiếp cận được hắn quá ba thước, bị lôi kiếp màu đỏ hộ thể nghiền nát. Thậm chí, hắn còn đang thúc dục Viêm Lôi Quyết thôn phệ, luyện hóa lôi điện của đối phương.
Dịch Phong có lôi kiếp hộ thể, hơn nữa công pháp của hắn chuyên về thôn phệ lôi điện. Dưới tình huống trong cùng cảnh giới, hắn hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối trước người mang trong mình lôi hệ đấu khí.
Nụ cười treo trên mặt của Điền Hạo dần chuyển sang khó coi, hắn phát hiện ra Dịch Phong chẳng những không hề hấn gì, hơn nữa khí tức dần dần tăng lên giống như tu vi sắp đột phá.
- Không thể nào!
Sắc mặt Điền Hạo lộ ra vẻ chấn kinh, thất thanh kêu lên.
Phía bên trên, ngân bào lão giả ánh mắt cũng không thể che dấu sự bất ngờ và không thể tin nổi, hấp thu công kích của đối phương để đột phá, lão sống đến ngần này tuổi rồi vẫn chưa có nghe nói qua điều kỳ lạ này.
"Tiểu tử này có bí mật".
Ánh mắt ngân bào lão giả lóe lên quang mang tham lam, lão cảm thấy đã nắm chắc trong tay một cơ duyên trời ban, đáy lòng liên tục cười lạnh.
Thoáng chốc, lôi điện xung quanh dần tan đi nhanh chóng.
Dịch Phong bước ra, bạch y không gió tự bay, tu vi của hắn nhờ hấp thu lôi điện đã có chút tinh tiến, đạt đến lục tinh Đấu Sư đỉnh phong.
Điền Hạo sắc mặt liên tục biến đổi lộ vẻ chần chừ, nhưng sau đó cắn răng, ánh mắt lóe lên quang mang hung tàn cười gằn nói:
- Tiểu tử, cho dù thực lực ngươi có nằm ngoài dự đoán của ta như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ phải bại dưới tay ta.
Một luồng huyết vụ không ngừng từ trong cơ thể Điền Hạo tuôn ra, cơ thể hắn dần dần biến đổi một cách quái dị, toàn thân bỗng mọc lên lông mao đen nhánh bao phủ khắp toàn thân, bộ mặt giờ đây bao phủ đầy lông đen, răng nanh nhọn hoắt chìa ra, ở hai bàn tay của hắn cũng mọc ra móng vuốt cong cong, trông cực kỳ sắc bén, cơ bắp toàn thân nhô lên, khí tức nguy hiểm như một đầu dã thú đang tỏa ra từng chút một từ trên thân thể của hắn.
Biến hóa này chỉ xảy ra trong nháy mắt đã hoàn thành, sau khi biến hóa thành bộ dáng nửa người nửa thú, khí tức của Điền Hạo đã tăng lên một cách kinh khủng, dần dần chạm đến cảnh giới Đại Đấu Sư.
Đây là một loại đấu kỹ làm cho thực lực tăng phúc trong một thời gian ngắn, nhưng mà di chứng của nó rất lớn, hao tổn sinh cơ và tinh huyết của bản thân.
- Có thể ép ta tới bước này, ngươi có chết cũng không hối tiếc.
Vừa nói xong, thân hình của Điền Hạo đã lao đi như tên bắn, đôi mắt đỏ tươi giống như dã thú nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Toàn thân Điền Hạo bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, công kích hệt như mưa sa hướng về thân thể Dịch Phong mà đánh. Dịch Phong cũng không hề nao núng, quyền chưởng liên tục biến đổi, đồng thời thi triển ra tựa như lưu thủy hành vân, hoàn toàn chặn đứng được thế công cuồng mãnh kia. Trên võ đài, giao chiến càng lúc càng cực kỳ kịch liệt, bóng người qua lại không ngớt, quyền đầu chưởng ấn của song phương, đều giống như liệt thạch trút xuống đối phương, dưới công kích liên tục và dữ dội, hai người cũng đều bị trúng chiêu, y phục cũng bị chấn động xé rách ra vài chỗ. Lại là một cái đối chiêu mạnh mẽ, Dịch Phong và Điền Hạo đều lùi lại mấy bước.
"Bịch bịch!"
Cước bộ Điền Hạo giẫm mạnh xuống đất, cưỡng ép thân thể ổn định lại, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm Dịch Phong, trên tay phải, đột nhiên đấu khí ba động tuôn ra mãnh liệt. Mà cùng với đấu khí của Điền Hạo điên cuồng tuôn ra, chỉ thấy trên tay hắn ánh sáng huyết sắc cũng càng ngày càng mãnh liệt, về sau ngưng tụ lại giống như một chiếc quyền sáo huyết sắc bao bọc lấy bàn tay hắn.
- Huyết Sát Trảo!
Điền Hạo gầm lên, đột nhiên hắn vung ra một trảo, cả người hóa thành một đạo thân ảnh đỏ như máu bay vút lên, tốc độ này nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Nhìn đạo hồng ảnh mang theo khí thế hung mãnh đang nhanh chóng tới gần, sắc mặt Dịch Phong trở nên nghiêm túc.
"Tử Hỏa Biến!"
Đối mặt với công kích của Điền Hạo. Dịch Phong không dám lơ là chút nào, ấn ký tử sắc hỏa diễm ở mi tâm vặn vẹo thiêu đốt như đang sống dậy, thân thể nổi lên một tầng hỏa diễm màu tím vô cùng huyễn lệ, tóc dài dần dần chuyển sang màu tím giống như một ngọn tử hỏa tung bay trong gió.
Dưới sự tăng phúc của Tử Hỏa Biến, chiến lực của hắn ngay lúc này bạo tăng.
"Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng!"
Trước vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú, Dịch Phong tung ra một chưởng. Chưởng ảnh xanh biếc như ngọc trực tiếp va chạm với lợi trảo sắc bén.
- Bang!
Một tiếng nổ lớn giống như sấm rền vang lên. Sau vụ nổ, một thân ảnh bay ngược ra phía sau, kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ trong miệng ộc ra, sắc mặt tái nhợt đi, một dòng máu ở miệng vẫn không ngừng chảy ra, nặng nề rơi xuống khiến bụi đất tung lên.
- Là Điền Hạo.
Nhìn thân ảnh rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc sững sỡ, có những tiếng thất thanh kêu lên, hiển nhiên đây là sự thực khó có thể tin.
Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Điền Hạo, hai mắt hắn bỗng nổi lên hoa văn hình vòng xoáy tà dị vô cùng, một luồng hôi quang từ song nhãn của hắn bắn ra, không phát ra một chút tiếng động gì chiếu lên người Điền Hạo.
- Không...!
Điền Hạo rống lên thảm thiết như dã thú bị thương, đấu khí của hắn đang liên tục bị luồng hôi quang điên cuồng cắn nuốt. Hắn cố sức vùng vẫy nhưng bản thân đang trọng thương, hơn nữa đấu khí nhanh chóng mất đi khiến cơ thể dần suy yếu, không tài nào đứng dậy nổi.
- Tiểu tử ngươi dám.
Ngân bào lão giả rống giận, cấp tốc lao đến ứng cứu.
"Vù!"
Chợt tiếng xé gió vang lên, một bóng người thoáng qua, trên đầu mọi người xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi, khí thế kiêu ngạo như nữ vương, phong hoa tuyệt đại, tựa như một đóa tuyết liên nở rộ giữa thanh thiên, đẹp đến mức làm cho người ta không thở nổi, sau lưng nàng hai cánh đấu khí màu xanh ngọc vô cùng hoa mỹ. Không ai khác, nàng chính là Bạch Linh.
Ngân bào lão giả đồng tử co rút lại, cảm nhận được khí thế của Bạch Linh hơn xa lão, lão liền dừng lại, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng hỏi:
- Các hạ là ai, vì sao lại xen vào chuyện của lão phu?
- Ta là ai, ngươi còn chưa đủ tư cách biết.
Bạch Linh môi hồng hé mở, nhàn nhạt nói. Nàng nói những lời y hệt mà lão đã nói lúc nãy. Chỉ có điều thanh âm của nàng trong trẻo tựa như tiên âm vậy, lãnh diễm mà cao ngạo. Khác xa với cái giọng khàn khàn như vịt kêu của lão.
Dưới đấu trường, sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ chấn kinh không thể tưởng tượng được. Đấu Hoàng cường giả ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ngờ ngày hôm nay tại Minh Diệp thành nho nhỏ này lại xuất hiện. Không chỉ một mà có tới hai vị.
Mấy tên nam tử lúc nãy ngồi gần Dịch Phong cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí. Đồng thời bọn hắn cũng bội phục Dịch Phong sát đất, không ngờ ngay cả Đấu Hoàng cường giả cao cao tại thượng cũng cưa đổ được. Bản lĩnh tán gái của tên này có thể nói là kinh thế hãi tục, quỷ khóc thần sầu.
- Đấu Hoàng sắp giao thủ, lực phá hoại khủng khiếp, mọi người mau rời khỏi nơi này.
Thành chủ Âu Dương Hải vội lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, mọi người biến sắc nhao nhao rời khỏi đấu trường, do đấu trường có nhiều cửa ra vào nên cũng không đến nỗi chen lấn, bất quá vẫn là vô cùng chật chội trước dòng người đông như kiến này.
Song vẫn có không ít kẻ gan lớn cắn răng nán lại xem Đấu Hoàng cường giả đại triển thần uy, ánh mắt lộ vẻ khát khao cùng chờ mong. Cái này gọi là chả mấy khi a.
Dịch Phong thu hồi nhãn thuật, mạnh mẽ áp chế tu vi đang rục rịch muốn đột phá. Hắn nhìn thoáng qua Điền Hạo, thu lại giới trạc của đối phương. Bộ dáng của Điền Hạo lúc này vô cùng thê thảm, hai má tóp lại, cả người héo rũ, hơi thở đã tắt.
Dịch Phong phóng ra tử hỏa bao trùm lấy Điền Hạo. Tên Điền Hạo này đã tàn sát không ít người, xem như đây là nhân quả báo ứng.
Dịch Phong nhảy lên khán đài, bỗng một luồng bạch quang sáng chói bao bọc toàn thân hắn, dần hình thành một bộ khải giáp tạo hình vô cùng đẹp mắt, trên khải giáp có từng đạo hoa văn như hình lân xà.
Dịch Phong hơi ngẩn ra nhìn bộ khải giáp, sau đó hắn chợt hiểu, ánh mắt ngước lên không trung nhìn Bạch Linh, mỉm cười nhu hòa.
- Hừ, các hạ đừng có khinh người quá đáng, Ngân Lôi Tử ta bình sinh chưa ngại ai bao giờ.
Sắc mặt ngân bào lão giả trầm xuống quát lên, tuy là nói vậy nhưng trong lòng lão vô cùng kiêng kị, hai tay nhanh như chớp biến hóa vô số ấn pháp.
Theo sự biến hóa của ấn pháp, một đại chưởng ấn màu bạc to đến hơn mười trượng xuất hiện giữa không trung, xung quanh bao bọc bởi vô số tia chớp lấp lánh vô cùng chói mắt. Lão đẩy mạnh tay lên, chưởng ấn ầm ầm lao đi nhanh như điện đánh về phía Bạch Linh.
Đối với chưởng ấn đang bạo xuất mà đến, ngọc thủ trắng nõn của nàng nhanh chóng hình thành một quả cầu gió đang điên cuồng xoay tròn, bên trong tràn ngập năng lượng phong bạo. Nàng vung tay lên, quả cầu gió gào thét lao đi, phong cầu nhanh chóng phóng đại, đến khi gặp cự thủ kia thì đã lớn tới cả chục trượng.
- Oanh!
Phong cầu hung hăng đâm mạnh vào cự chưởng, chưởng ấn lại bị phản chấn bắn lên, trong nháy mắt băng toái thành vô số tia chớp nhỏ, dần tan biến trong không khí.
Ngân Lôi Tử lùi ra sau vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt lộ vẻ âm trầm đáng sợ. Lão là ngũ tinh Đấu Hoàng, mà Bạch Linh là bát tinh Đấu Hoàng, qua lần giao thủ này đã được thể hiện rõ ràng ai mạnh ai yếu.
- Vù vù ầm ầm!
Trong khi lão vừa lóe lên suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Linh ngọc thủ khẽ đưa lên, một đoàn thanh sắc long quyển phong dần ngưng tụ trước người nàng, lúc đầu chỉ lớn chừng nửa trượng, song không ngừng có thiên địa năng lượng dung nhập vào, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cái long quyển phong cao đến vài trăm trượng, cuồng phong gào thét, quần loạn khắp bầu trời, như một con nộ long đang hung dữ gầm rống.
Thanh sắc long quyển phong gào thét bạo xoáy dần dần áp súc lại hóa thành một cái đĩa gió khí tức cuồng bạo cuồn cuộn.
Ánh mắt Bạch Linh lạnh băng, chỉ thấy cánh tay thon dài mềm mại của nàng nâng lên đĩa gió khổng lồ đường kính đến cả mấy chục trượng. Cả người nàng tựa như phong trung chi vương, vẻ đẹp tuyệt thế kết hợp với sự cuồng bạo hủy diệt như tạo nên một bức tranh hài hòa.
- Vèo vèo vèo!
Ngọc thủ thon dài ưu nhã nhẹ nhàng vung lên, đĩa gió ầm ầm xoay tít với tốc độ siêu thanh, gào thét phá không mà lao đi với thế tựa vũ bão, bầu không khí lập tức nổ tung phát ra tiếng rít chói tai.
Sắc mặt Ngân Lôi Tử cuồng biến, lão gầm nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên lôi quang lấp lánh, hai tay lão liên tục kết ấn.
- Lôi Chùy Chấn Thiên Chưởng!
Trước người lão nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh đại chùy hình tròn màu bạc, xung quanh bề mặt lấp lóe lôi quang hình cung, to đến hàng chục trượng hệt như một hòn núi nhỏ.
Lão rống lên một tiếng vung tay lên, ngân sắc đại chùy ầm ầm lao đi, không khí xung quanh như bị chấn nát.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ngân sắc đại chùy và đĩa gió xoáy thanh sắc va chạm, hai màu sắc bất đồng điên cuồng giằng co trên không trung. Vài phút sau, ngân sắc cự chùy bị đĩa gió cắt làm đôi, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp bầu trời, dường như ánh nắng mặt trời cũng bị che lấp, mặt đất nứt ra vô số rãnh lớn nhỏ, tiếp đó vô số những tảng đá lớn rơi xuống tạo nên hàng trăm lỗ lớn nhỏ trên đấu trường, kình khí lan ra xung quanh như sóng biển, đá lớn bị hất tung lên, một số người đứng gần vẫn bị vạ lây hộc máu bay ra ngoài. Sức phá hoại này khiến không ít người phải run rẩy kinh hãi.
Đĩa gió uy lực hơi giảm nhưng vẫn điên cuồng lao đi giáng mạnh lên người Ngân Lôi Tử.
"Phốc", Ngân Lôi Tử phun máu, bị đánh văng xuống mặt đất.
- Rầm!
Lão nặng nề rơi xuống trung tâm đấu trường, bụi đất bị chấn tung lên mù mịt. Sắc mặt lão trắng bệch đáng sợ, trước ngực lộ ra một vết rách lõm xuống vô cùng dọa người, một ngụm lớn máu tươi xen lẫn nội tạng phun ra.
- Ngươi là ai, sao dám chen vào chuyện của ta?
- Ta là gia gia ngươi.
Dịch Phong cười nhăn nhở đáp.
- Hừ, tiểu tử mạnh miệng không biết sống chết, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết.
Điền Hạo âm trầm quát.
- Gia gia ngươi lại sợ ngươi quá cơ.
Dịch Phong quái khiếu nói.
"Vù"
Bỗng một bóng người yểu điệu nhảy lên võ đài đứng bên cạnh Dịch Phong, mùi thơm nhàn nhạt như u lan tỏa ra vô cùng quyến rũ.
- Có cần ta giúp ngươi một tay không!
Thanh âm mềm mại của Lữ Hồng vang lên.
- Đa ta hảo ý của cô nương, ta tự lo liệu được. Phiền ngươi đưa hắn xuống dưỡng thương.
Dịch Phong mỉm cười nhìn Lữ Hồng, hơi đưa mắt về phía Lý Vân Kỳ đang trọng thương.
- Cẩn thận!
Lữ Hồng gật đầu, dìu Lý Vân Kỳ dậy. Trước khi đi xuống, Lý Vân Kỳ quay đầu lại hướng về bóng lưng của Dịch Phong, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Tiểu tử, chết đi cho ta.
Điền Hạo quát lạnh một tiếng, lôi điện quanh người bạo trướng, thậm chí còn cường thịnh hơn nhiều so với lúc chiến đấu với Lý Vân Kỳ, rõ ràng lúc nãy hắn vẫn chưa dùng hết thực lực, một Lý Vân Kỳ căn bản không xứng để hắn dùng toàn bộ thực lực, lúc nãy nếu như không phải Dịch Phong một chưởng đánh vỡ nắm đấm lôi điện, hắn vẫn sẽ giữ lại vài phần thực lực, nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn một chiêu triệt để đánh ngã đối phương, khiến hắn còn bại thảm hơn Lý Vân Kỳ.
- Lôi Quang Thiểm!
Một bước tiến lên, mặt đất bị dẫm nát, Điền Hạo tay phải bọc lôi quang, như một cánh tay lôi điện, khí thế hung mãnh đánh ra, mang theo một đường lôi quang như lưu tinh bắn ra, kéo theo cái đuôi dài mấy chục mét, trên cái đuôi ấy là những tia lửa điện quấn chặt với nhau như lôi xà, thi nhau phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Trên đường đi nó cuốn tung một lớp đất đá, vô số những mảnh đất vỡ mang theo điện quang chằng chịt cũng theo đó đánh ra, tựa hồ như cả không gian đang ép về phía Dịch Phong.
Đối với thế công hung mãnh của đối phương Dịch Phong chỉ cười nhạt, xung quanh cơ thể hắn nổi lên chằng chịt những tia chớp hình cung màu đỏ. Dịch Phong bất di bất dịch, để mặc cho lôi quang thiểm của đối phương đánh lên người.
Mặt đất xung quanh nơi Dịch Phong đã nứt nẻ như hình mai rùa, sau đó, từng mảng đất vỡ vụn nổi lên, trong không khí có điện cung chớp loé, lấp đầy không gian.
- Haha!
Điền Hạo cuồng tiếu, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc, hắn cảm thấy dường như sắp được chứng kiến cảnh Dịch Phong tan thành tro bụi.
Trong điện quang chằng chịt, Dịch Phong bình thản, bạch y chỉnh tề sạch sẽ, không dính chút bụi trần, điện xà hội tụ thế nào cũng không thể tiếp cận được hắn quá ba thước, bị lôi kiếp màu đỏ hộ thể nghiền nát. Thậm chí, hắn còn đang thúc dục Viêm Lôi Quyết thôn phệ, luyện hóa lôi điện của đối phương.
Dịch Phong có lôi kiếp hộ thể, hơn nữa công pháp của hắn chuyên về thôn phệ lôi điện. Dưới tình huống trong cùng cảnh giới, hắn hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối trước người mang trong mình lôi hệ đấu khí.
Nụ cười treo trên mặt của Điền Hạo dần chuyển sang khó coi, hắn phát hiện ra Dịch Phong chẳng những không hề hấn gì, hơn nữa khí tức dần dần tăng lên giống như tu vi sắp đột phá.
- Không thể nào!
Sắc mặt Điền Hạo lộ ra vẻ chấn kinh, thất thanh kêu lên.
Phía bên trên, ngân bào lão giả ánh mắt cũng không thể che dấu sự bất ngờ và không thể tin nổi, hấp thu công kích của đối phương để đột phá, lão sống đến ngần này tuổi rồi vẫn chưa có nghe nói qua điều kỳ lạ này.
"Tiểu tử này có bí mật".
Ánh mắt ngân bào lão giả lóe lên quang mang tham lam, lão cảm thấy đã nắm chắc trong tay một cơ duyên trời ban, đáy lòng liên tục cười lạnh.
Thoáng chốc, lôi điện xung quanh dần tan đi nhanh chóng.
Dịch Phong bước ra, bạch y không gió tự bay, tu vi của hắn nhờ hấp thu lôi điện đã có chút tinh tiến, đạt đến lục tinh Đấu Sư đỉnh phong.
Điền Hạo sắc mặt liên tục biến đổi lộ vẻ chần chừ, nhưng sau đó cắn răng, ánh mắt lóe lên quang mang hung tàn cười gằn nói:
- Tiểu tử, cho dù thực lực ngươi có nằm ngoài dự đoán của ta như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ phải bại dưới tay ta.
Một luồng huyết vụ không ngừng từ trong cơ thể Điền Hạo tuôn ra, cơ thể hắn dần dần biến đổi một cách quái dị, toàn thân bỗng mọc lên lông mao đen nhánh bao phủ khắp toàn thân, bộ mặt giờ đây bao phủ đầy lông đen, răng nanh nhọn hoắt chìa ra, ở hai bàn tay của hắn cũng mọc ra móng vuốt cong cong, trông cực kỳ sắc bén, cơ bắp toàn thân nhô lên, khí tức nguy hiểm như một đầu dã thú đang tỏa ra từng chút một từ trên thân thể của hắn.
Biến hóa này chỉ xảy ra trong nháy mắt đã hoàn thành, sau khi biến hóa thành bộ dáng nửa người nửa thú, khí tức của Điền Hạo đã tăng lên một cách kinh khủng, dần dần chạm đến cảnh giới Đại Đấu Sư.
Đây là một loại đấu kỹ làm cho thực lực tăng phúc trong một thời gian ngắn, nhưng mà di chứng của nó rất lớn, hao tổn sinh cơ và tinh huyết của bản thân.
- Có thể ép ta tới bước này, ngươi có chết cũng không hối tiếc.
Vừa nói xong, thân hình của Điền Hạo đã lao đi như tên bắn, đôi mắt đỏ tươi giống như dã thú nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Toàn thân Điền Hạo bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, công kích hệt như mưa sa hướng về thân thể Dịch Phong mà đánh. Dịch Phong cũng không hề nao núng, quyền chưởng liên tục biến đổi, đồng thời thi triển ra tựa như lưu thủy hành vân, hoàn toàn chặn đứng được thế công cuồng mãnh kia. Trên võ đài, giao chiến càng lúc càng cực kỳ kịch liệt, bóng người qua lại không ngớt, quyền đầu chưởng ấn của song phương, đều giống như liệt thạch trút xuống đối phương, dưới công kích liên tục và dữ dội, hai người cũng đều bị trúng chiêu, y phục cũng bị chấn động xé rách ra vài chỗ. Lại là một cái đối chiêu mạnh mẽ, Dịch Phong và Điền Hạo đều lùi lại mấy bước.
"Bịch bịch!"
Cước bộ Điền Hạo giẫm mạnh xuống đất, cưỡng ép thân thể ổn định lại, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm Dịch Phong, trên tay phải, đột nhiên đấu khí ba động tuôn ra mãnh liệt. Mà cùng với đấu khí của Điền Hạo điên cuồng tuôn ra, chỉ thấy trên tay hắn ánh sáng huyết sắc cũng càng ngày càng mãnh liệt, về sau ngưng tụ lại giống như một chiếc quyền sáo huyết sắc bao bọc lấy bàn tay hắn.
- Huyết Sát Trảo!
Điền Hạo gầm lên, đột nhiên hắn vung ra một trảo, cả người hóa thành một đạo thân ảnh đỏ như máu bay vút lên, tốc độ này nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Nhìn đạo hồng ảnh mang theo khí thế hung mãnh đang nhanh chóng tới gần, sắc mặt Dịch Phong trở nên nghiêm túc.
"Tử Hỏa Biến!"
Đối mặt với công kích của Điền Hạo. Dịch Phong không dám lơ là chút nào, ấn ký tử sắc hỏa diễm ở mi tâm vặn vẹo thiêu đốt như đang sống dậy, thân thể nổi lên một tầng hỏa diễm màu tím vô cùng huyễn lệ, tóc dài dần dần chuyển sang màu tím giống như một ngọn tử hỏa tung bay trong gió.
Dưới sự tăng phúc của Tử Hỏa Biến, chiến lực của hắn ngay lúc này bạo tăng.
"Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng!"
Trước vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú, Dịch Phong tung ra một chưởng. Chưởng ảnh xanh biếc như ngọc trực tiếp va chạm với lợi trảo sắc bén.
- Bang!
Một tiếng nổ lớn giống như sấm rền vang lên. Sau vụ nổ, một thân ảnh bay ngược ra phía sau, kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ trong miệng ộc ra, sắc mặt tái nhợt đi, một dòng máu ở miệng vẫn không ngừng chảy ra, nặng nề rơi xuống khiến bụi đất tung lên.
- Là Điền Hạo.
Nhìn thân ảnh rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc sững sỡ, có những tiếng thất thanh kêu lên, hiển nhiên đây là sự thực khó có thể tin.
Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Điền Hạo, hai mắt hắn bỗng nổi lên hoa văn hình vòng xoáy tà dị vô cùng, một luồng hôi quang từ song nhãn của hắn bắn ra, không phát ra một chút tiếng động gì chiếu lên người Điền Hạo.
- Không...!
Điền Hạo rống lên thảm thiết như dã thú bị thương, đấu khí của hắn đang liên tục bị luồng hôi quang điên cuồng cắn nuốt. Hắn cố sức vùng vẫy nhưng bản thân đang trọng thương, hơn nữa đấu khí nhanh chóng mất đi khiến cơ thể dần suy yếu, không tài nào đứng dậy nổi.
- Tiểu tử ngươi dám.
Ngân bào lão giả rống giận, cấp tốc lao đến ứng cứu.
"Vù!"
Chợt tiếng xé gió vang lên, một bóng người thoáng qua, trên đầu mọi người xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi, khí thế kiêu ngạo như nữ vương, phong hoa tuyệt đại, tựa như một đóa tuyết liên nở rộ giữa thanh thiên, đẹp đến mức làm cho người ta không thở nổi, sau lưng nàng hai cánh đấu khí màu xanh ngọc vô cùng hoa mỹ. Không ai khác, nàng chính là Bạch Linh.
Ngân bào lão giả đồng tử co rút lại, cảm nhận được khí thế của Bạch Linh hơn xa lão, lão liền dừng lại, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng hỏi:
- Các hạ là ai, vì sao lại xen vào chuyện của lão phu?
- Ta là ai, ngươi còn chưa đủ tư cách biết.
Bạch Linh môi hồng hé mở, nhàn nhạt nói. Nàng nói những lời y hệt mà lão đã nói lúc nãy. Chỉ có điều thanh âm của nàng trong trẻo tựa như tiên âm vậy, lãnh diễm mà cao ngạo. Khác xa với cái giọng khàn khàn như vịt kêu của lão.
Dưới đấu trường, sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ chấn kinh không thể tưởng tượng được. Đấu Hoàng cường giả ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ngờ ngày hôm nay tại Minh Diệp thành nho nhỏ này lại xuất hiện. Không chỉ một mà có tới hai vị.
Mấy tên nam tử lúc nãy ngồi gần Dịch Phong cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí. Đồng thời bọn hắn cũng bội phục Dịch Phong sát đất, không ngờ ngay cả Đấu Hoàng cường giả cao cao tại thượng cũng cưa đổ được. Bản lĩnh tán gái của tên này có thể nói là kinh thế hãi tục, quỷ khóc thần sầu.
- Đấu Hoàng sắp giao thủ, lực phá hoại khủng khiếp, mọi người mau rời khỏi nơi này.
Thành chủ Âu Dương Hải vội lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, mọi người biến sắc nhao nhao rời khỏi đấu trường, do đấu trường có nhiều cửa ra vào nên cũng không đến nỗi chen lấn, bất quá vẫn là vô cùng chật chội trước dòng người đông như kiến này.
Song vẫn có không ít kẻ gan lớn cắn răng nán lại xem Đấu Hoàng cường giả đại triển thần uy, ánh mắt lộ vẻ khát khao cùng chờ mong. Cái này gọi là chả mấy khi a.
Dịch Phong thu hồi nhãn thuật, mạnh mẽ áp chế tu vi đang rục rịch muốn đột phá. Hắn nhìn thoáng qua Điền Hạo, thu lại giới trạc của đối phương. Bộ dáng của Điền Hạo lúc này vô cùng thê thảm, hai má tóp lại, cả người héo rũ, hơi thở đã tắt.
Dịch Phong phóng ra tử hỏa bao trùm lấy Điền Hạo. Tên Điền Hạo này đã tàn sát không ít người, xem như đây là nhân quả báo ứng.
Dịch Phong nhảy lên khán đài, bỗng một luồng bạch quang sáng chói bao bọc toàn thân hắn, dần hình thành một bộ khải giáp tạo hình vô cùng đẹp mắt, trên khải giáp có từng đạo hoa văn như hình lân xà.
Dịch Phong hơi ngẩn ra nhìn bộ khải giáp, sau đó hắn chợt hiểu, ánh mắt ngước lên không trung nhìn Bạch Linh, mỉm cười nhu hòa.
- Hừ, các hạ đừng có khinh người quá đáng, Ngân Lôi Tử ta bình sinh chưa ngại ai bao giờ.
Sắc mặt ngân bào lão giả trầm xuống quát lên, tuy là nói vậy nhưng trong lòng lão vô cùng kiêng kị, hai tay nhanh như chớp biến hóa vô số ấn pháp.
Theo sự biến hóa của ấn pháp, một đại chưởng ấn màu bạc to đến hơn mười trượng xuất hiện giữa không trung, xung quanh bao bọc bởi vô số tia chớp lấp lánh vô cùng chói mắt. Lão đẩy mạnh tay lên, chưởng ấn ầm ầm lao đi nhanh như điện đánh về phía Bạch Linh.
Đối với chưởng ấn đang bạo xuất mà đến, ngọc thủ trắng nõn của nàng nhanh chóng hình thành một quả cầu gió đang điên cuồng xoay tròn, bên trong tràn ngập năng lượng phong bạo. Nàng vung tay lên, quả cầu gió gào thét lao đi, phong cầu nhanh chóng phóng đại, đến khi gặp cự thủ kia thì đã lớn tới cả chục trượng.
- Oanh!
Phong cầu hung hăng đâm mạnh vào cự chưởng, chưởng ấn lại bị phản chấn bắn lên, trong nháy mắt băng toái thành vô số tia chớp nhỏ, dần tan biến trong không khí.
Ngân Lôi Tử lùi ra sau vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt lộ vẻ âm trầm đáng sợ. Lão là ngũ tinh Đấu Hoàng, mà Bạch Linh là bát tinh Đấu Hoàng, qua lần giao thủ này đã được thể hiện rõ ràng ai mạnh ai yếu.
- Vù vù ầm ầm!
Trong khi lão vừa lóe lên suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Linh ngọc thủ khẽ đưa lên, một đoàn thanh sắc long quyển phong dần ngưng tụ trước người nàng, lúc đầu chỉ lớn chừng nửa trượng, song không ngừng có thiên địa năng lượng dung nhập vào, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cái long quyển phong cao đến vài trăm trượng, cuồng phong gào thét, quần loạn khắp bầu trời, như một con nộ long đang hung dữ gầm rống.
Thanh sắc long quyển phong gào thét bạo xoáy dần dần áp súc lại hóa thành một cái đĩa gió khí tức cuồng bạo cuồn cuộn.
Ánh mắt Bạch Linh lạnh băng, chỉ thấy cánh tay thon dài mềm mại của nàng nâng lên đĩa gió khổng lồ đường kính đến cả mấy chục trượng. Cả người nàng tựa như phong trung chi vương, vẻ đẹp tuyệt thế kết hợp với sự cuồng bạo hủy diệt như tạo nên một bức tranh hài hòa.
- Vèo vèo vèo!
Ngọc thủ thon dài ưu nhã nhẹ nhàng vung lên, đĩa gió ầm ầm xoay tít với tốc độ siêu thanh, gào thét phá không mà lao đi với thế tựa vũ bão, bầu không khí lập tức nổ tung phát ra tiếng rít chói tai.
Sắc mặt Ngân Lôi Tử cuồng biến, lão gầm nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên lôi quang lấp lánh, hai tay lão liên tục kết ấn.
- Lôi Chùy Chấn Thiên Chưởng!
Trước người lão nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh đại chùy hình tròn màu bạc, xung quanh bề mặt lấp lóe lôi quang hình cung, to đến hàng chục trượng hệt như một hòn núi nhỏ.
Lão rống lên một tiếng vung tay lên, ngân sắc đại chùy ầm ầm lao đi, không khí xung quanh như bị chấn nát.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ngân sắc đại chùy và đĩa gió xoáy thanh sắc va chạm, hai màu sắc bất đồng điên cuồng giằng co trên không trung. Vài phút sau, ngân sắc cự chùy bị đĩa gió cắt làm đôi, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp bầu trời, dường như ánh nắng mặt trời cũng bị che lấp, mặt đất nứt ra vô số rãnh lớn nhỏ, tiếp đó vô số những tảng đá lớn rơi xuống tạo nên hàng trăm lỗ lớn nhỏ trên đấu trường, kình khí lan ra xung quanh như sóng biển, đá lớn bị hất tung lên, một số người đứng gần vẫn bị vạ lây hộc máu bay ra ngoài. Sức phá hoại này khiến không ít người phải run rẩy kinh hãi.
Đĩa gió uy lực hơi giảm nhưng vẫn điên cuồng lao đi giáng mạnh lên người Ngân Lôi Tử.
"Phốc", Ngân Lôi Tử phun máu, bị đánh văng xuống mặt đất.
- Rầm!
Lão nặng nề rơi xuống trung tâm đấu trường, bụi đất bị chấn tung lên mù mịt. Sắc mặt lão trắng bệch đáng sợ, trước ngực lộ ra một vết rách lõm xuống vô cùng dọa người, một ngụm lớn máu tươi xen lẫn nội tạng phun ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook