Vũ Đấu Tinh Không
-
Chương 44: Xuất chiến
Dịch Phong điểm nhẹ chân một cái, từ trên khán đài nhảy xuống, vững vàng đứng ở trong võ đài, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Phía đối diện, một người thiếu niên có vóc dáng khôi ngô phi thân nhảy xuống, một chân giẫm trên mặt đất thì nhất thời làm cho cả võ đài đều run lên, khuôn mặt chữ điền hếch lên lộ vẻ vô cùng kiêu ngạo. Hắn chính là Lăng Thiên Vũ, đối thủ của Dịch Phong.
- Tiểu tử, muốn tự nhận thua hay phải để ta ra tay phế ngươi?
Lăng Thiên Vũ khóe môi nhếch lên cười lạnh nói, thái độ vô cùng kiêu căng, không thèm để Dịch Phong vào mắt.
- Tiểu nhân vô tri, bớt nói nhảm được không.
Dịch Phong lạnh nhạt nói.
- Đã như vậy thì đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn...
Lăng Thiên Vũ xuất thủ, chỉ thấy mấy ngón tay của đối phương như lợi kiếm, xuyên thấu qua không khí, lao tới yết hầu của Dịch Phong.
Trên ngón tay dài mảnh khảnh của đối phương, đấu khí hùng hậu ba động ngưng tụ thành một luồng đấu khí phát ra kim sắc vô cùng bén nhọn, hiển nhiên đây là kim hệ đấu khí, loại đấu khí có lực công kích được liệt vào hàng mạnh nhất. Uy lực của một chỉ này cho dù là sắt thép cũng bị xuyên thủng.
- Chỉ phong thật ác liệt!
Ở ngoài trận, mọi người nhìn thấy thế tấn công của Lăng Thiên Vũ thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Đối mặt với thế tiến công của Lăng Thiên Vũ, sắc mặt Dịch Phong lạnh nhạt, hai mắt của hắn nhìn chăm chú vào chỉ phong đang tới gần, khi chỉ còn cách người hắn một xích thì hắn mới như một con báo đột nhiên xuất thủ.
Đấu khí ngưng tụ ở bàn tay của Dịch Phong, sau đó bàn tay của hắn lướt lên, vỗ vào cổ tay của đối phương, đấu khí hóa thành xảo kình, hóa giải thế tấn công của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng mà Lăng Thiên Vũ đâu phải quả hồng mềm, chiêu đầu tiên bị hóa giải, hắn không lùi mà tiến tới, mười ngón tay như hoa lên, kình phong sắc bén giống như mưa bao phủ thân hình Dịch Phong.
- Xoẹt xoẹt xoẹt...
Thấy thế tiến công của Lăng Thiên Vũ trở nên hung hãn, Dịch Phong cũng không tránh né, chưởng thức biến đổi, chỉ thấy đôi tay nổi lên quang mang màu xanh bóng loáng như ngọc.
Dịch Phong tu luyện Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng đã tới mức đăng phong tạo cực, khi đã thi triển thì chưởng ấn đầy trời, như mưa to trút xuống.
Chưởng ảnh cuồn cuộn khắp trời giống như tường đồng vách sắt, dễ dàng hóa giải thế tiến công sắc bén của Lăng Thiên Vũ.
Dịch Phong thúc đẩy Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng lên đến cực hạn, đánh ra mỗi chưởng để lại một chuỗi chưởng ấn xanh như ngọc trên không trung như hồ điệp bay múa, ngưng mà không tán, chưởng phong như thần binh lợi khí cực kỳ đáng sợ.
- Phanh!
Lăng Thiên Vũ bị trúng một chưởng. Tuy rằng có đấu khí sa y chống đỡ, nhưng mà hắn vẫn phải bật ngược về sau mấy bước, khí huyết nhộn nhạo.
- Thú vị, ngươi có tư cách để ta xuất toàn lực.
Lăng Thiên Vũ cười âm trầm, nạp giới lóe lên u quang, trong tay hắn xuất hiện một cây trường thương tỏa ra huyết khí nồng nặc.
Thân hình lóe lên biến mất, lúc xuất hiện thì đã tới gần Dịch Phong, một thương lăng lệ đâm ra.
Dịch Phong bất động thanh sắc, vô cùng linh hoạt lách người vung chưởng đập vào thân thương, chưởng kình và thương chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ như sấm rền.
Một dòng điện theo chưởng của Dịch Phong truyền vào thân thương, dòng điện theo thân thương rất nhanh truyền vào cách tay của Lăng Thiên Vũ. Cánh tay nắm chặt trường thương của Lăng Thiên Vũ lập tức run rẩy, sắc mặt hắn đại biến, trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển đấu khí, đem luồng năng lượng tê dại từ trong cơ thể dần dần trục xuất ra ngoài.
Lăng Thiên Vũ hơi kinh hãi, hắn không ngờ Dịch Phong sở hữu lôi hệ đấu khí. Đấu khí thuộc tính lôi điện, loại đấu khí này không chỉ có lực công kích cường hãn, nhưng lại còn mang thêm vào thuộc tính phụ gây tê liệt, khi giao chiến làm cho đối phương cực kì đau đầu. Lôi hệ đấu khí cùng với băng hệ và phong hệ là một trong những hệ đấu khí hiếm gặp.
Lăng Thiên Vũ công kích càng mãnh liệt hơn, từng đường thương mang từ bốn phương tám hướng bao phủ Dịch Phong, xuy xuy rung động.
"Vân Vũ Bộ"
Vừa thi triển thân pháp, thân ảnh Dịch Phong như biến mất, từng đường thương mang đánh vào mặt đài, thủng lỗ chỗ như tổ ong.
- Phanh... phanh... xoẹt!
Trên mặt đài chỉ có thể nhìn thấy chưởng ảnh và thương mang giao phong, thân hình hai người bởi vì quá nhanh, quá quỷ dị, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo tàn ảnh.
Lăng Thiên Vũ lúc này hắn đã triệt để chấn động, Dịch Phong thân pháp vô cùng quỷ dị, giống như u linh rất khó đánh trúng.
- Vạn Thương Xuyên Tâm!
Lăng Thiên Vũ một thương điểm ra, hư không tràn ngập thương mang, thương mang phá vỡ không khí, những tiếng xùy xùy vang lên không dứt.
- Phốc phốc phốc phốc phốc...
Thân ảnh Dịch Phong thoáng cái bị xuyên thủng, đánh tan, thì ra chỉ là một đạo tàn ảnh.
- Thực lực của ngươi chỉ có vậy thôi à?
Thanh âm nhàn nhạt Dịch Phong vang lên từ sau lưng Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ thẹn quá hóa giận, thân thể tựa hồ gió xoáy, kịch liệt xoay tròn, vô số thương ảnh kích xạ bốn phương tám hướng, một số thương mang thậm chí còn xuyên quá cột đá xung quanh võ đài.
Ánh mắt Dịch Phong sắc bén, thân hình lóe lên, xuyên qua vô số thương mang, những thương mang này không phải phóng phát cùng một lúc mà có trước có sau, có nhanh có chậm, dựa vào Vân Vũ Bộ thân pháp ảo diệu và tốc độ của thân thể cường hãn, Dịch Phong như cá trạch, tận dụng mọi khe hở, ba bước di chuyển đến trước mặt Lăng Thiên Vũ, một quyền đánh ra, gọn gàng mà linh hoạt.
Một quyền mang theo đấu khí lôi hệ vô cùng hùng hồn, trong khoảng khắc đánh trúng Lăng Thiên Vũ, một tia lôi quang màu đỏ từ nắm đấm của Dịch Phong tuôn ra.
Tia chớp đỏ này xuất hiện chỉ trong chớp mắt nhưng Dịch Phong vẫn có thể trông thấy, ánh mắt của hắn hơi lóe lên.
Lăng Thiên Vũ bay ngược ra sau, máu tươi từ trong miệng trào ra, sắc mặt tái nhợt. Một dòng máu ở miệng vẫn không ngừng chảy ra.
Nhìn thân ảnh rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc sững sỡ, có những tiếng thất thanh kêu lên, hiển nhiên đây là sự thực khó có thể tin.
- Dịch Phong thắng!
Sâu thoáng chốc im lặng, tiếng của trọng tài vang lên. Ngay lập tức khiến cho toàn trường sôi trào.
- Thất tinh đấu sư Lăng Thiên Vũ lại thua trong tay Dịch Phong, một lục tinh đấu sư.
- Ừm, quả nhiên là bất ngờ. Tên Dịch Phong này cũng thật lạ mặt, ta chưa từng nghe nói qua.
- Trên đời này có những thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, hẳn tên Dịch Phong này là một trong số đó.
Lăng Thiên Vũ nghe đến đây liền ngất đi, thoáng chốc có người lên đưa hắn xuống.
Phía trên khán đài, thành chủ hài lòng gật đầu, Lữ Chiến cũng ngầm lộ vẻ tán thưởng, thấp giọng thảo luận với thành chủ.
Hàn Vân Sơn thì hít một hơi thật sâu, sắc mắt lộ vẻ trầm trọng xen lẫn sát cơ lập lòe. Hắn không ngờ Dịch Phong lại tiến bộ nhanh chóng đến vậy, chỉ trong vòng vài tháng tu vi đã lên tới lục tinh đấu sư, hơn nữa sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.
Chiếu theo tốc độ này sẽ không lâu nữa thực lực Dịch Phong sẽ bỏ xa hắn, thậm chí là cả cha hắn. Hai bên vốn đã là ở thế bất lưỡng lập, Hàn gia của hắn không thể nghi ngờ gì là gặp phải một tai hoạ ngập đầu. Bên cạnh, Hàn Vân Long ánh mắt cũng đầy hàn ý, như có cùng suy nghĩ.
Dịch Phong nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi, ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Bạch Linh, bộ dáng vô vùng nhàn nhã khiến lũ nam nhân xung quay con mắt như muốn lồi ra.
Trận tiếp theo, Hàn Vân Sơn đấu với một thiếu niên tên Lý Vân Kỳ. Tên Lý Vân Kỳ này cực kỳ tuấn mỹ, rõ ràng là nam nhân nhưng dung mạo tuấn mỹ đến mức có thể nói là xinh đẹp, mặt mày trắng nõn, chân mày lá liễu thanh tú, môi mỏng lại đỏ lóng lánh, da trắng như ngọc, nhẵn nhụi bóng loáng, một đôi mắt to ngập nước câu hồn đoạt phách.
Toàn trường ồn ào hơn trước, hiển nhiên bị vẻ đẹp của thiếu niên làm cho khiếp sợ. Dịch Phong cũng không khỏi líu lưỡi, nếu không trông thấy thiếu niên này có hầu kết và bộ ngực bằng phẳng, Dịch Phong còn tưởng hắn là nữ giả trang nam.
- Ha ha, tiểu bạch kiếm mau bại đi.
Hàn Vân Sơn cười lớn một tiếng, tay hắn xuất hiện một thanh thiết côn, thiết côn vung lên vù vù, phát ra tiếng kêu như yêu như ma, hắn hét to một tiếng, lao cả người về phía Lý Vân Kỳ, một côn chính diện đánh ra.
Ô ô ô!
Không khí bị xé toạc, phát ra tiếng kêu giống như lệ quỷ gào khóc thê lương.
Lý Vân Kỳ thân thể hơi nghiêng, chân phải giơ lên, hai động tác nhìn vô cùng đơn giản, một luồng gió xoáy nhỏ hội tụ, dung nhập vào hữu cước.
- Phanh!
Một thoái đá ra, côn ảnh tan rã, trùng kích lực mạnh mẽ ép Hàn Vân Sơn không thể không ngừng lui lại phía sau.
- Hay, cước hay, đá cho hắn thành đầu heo cho ta.
Dịch Phong ở tên khán đài liên tục vỗ tay, vui mừng gào lớn.
Lý Vân Kỳ hơi lộ vẻ bất ngờ, ánh mắt liếc về hướng Dịch Phong rồi thản nhiên cười, tản ra ngàn vạn phong tình như sóng lớn ngập trời, làm cho Dịch Phong rõ ràng biết hắn là nam nhân cũng nhịn không được tim đập thình thịch.
Thấy vậy, Dịch Phong toàn thân lông tơ dựng đứng, mao cốt tủng nhiên. Hắn vội ôm chầm lấy Bạch Linh để lấy lại tinh thần.
Trên võ đài, Hàn Vân Sơn chân đạp mạnh xuống đất tiếp tục lao đến Lý Vân Kỳ, triển khai đợt tấn công thứ hai, một tay co lại thành trảo.
- Cuồng Sư Trảo!
Ô ô ô... hống hống!
Trảo phong mang theo đấu khí màu vàng đất hóa thành một đầu mãnh sư hư ảo, áp lực trầm trọng tựa như áp đỉnh ô vân bao phủ Lý Vân Kỳ.
Trước trảo phong cương mãnh dữ dội, Lý Vân Kỳ há miệng hét lớn một tiếng.
- Phong Ảnh Thoái.
Đứng giữa trung tâm bình đài, Lý Vân Kỳ khí thế nâng cao vô hạn, một thoái đá ra, thoái kình như vũ bão cuồng phong, cuồn cuộn không thôi.
Một thoái này câu động đại thế, tạo thành một trận cuồng phong quét qua võ đài, mang theo thoái kình bàng bạc, nghênh đón trảo ảnh sư tử.
Ầm!
Tựa hồ như có tiếng sấm truyền ra, cả võ đài nổi lên bụi bay mịt mù, khó có thể nhìn rõ.
Một khắc sau!
Một bóng người bay ngược ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thân ảnh đang chật vật kia, mọi người đã có kết quả trận đấu. Hàn Vân Sơn đã bại, Lý Vân Kỳ thắng.
Lý Vân Kỳ tiêu sái bước xuống đài, bộ dáng tuấn mỹ xinh đẹp đến kỳ lạ. Trước khi xuống đài không quên quăng cho Dịch Phong một cái "mị nhãn" khiến khóe miệng hắn không khỏi co quắp.
Các trận đấu tiếp theo liên tục diễn ra, có trận thì vô cùng kịch liệt căng thẳng, có trận lại tương đối nhẹ nhàng một vài chiêu đã phân định thắng bại.
Sau khi tất cả mười lăm trận đấu đã kết thúc, số lượng tuyển thủ từ ba mươi đã giảm đi một nửa xuống còn mười lăm người. Sắc trời cũng dần ngả về chiều, trọng tài tuyên bố kết thúc ngày thi đấu thứ nhất, hai ngày sau sẽ tiếp tục bốc thăm để chia ra các cặp đấu.
Mọi người lục tục kéo nhau ra về. Thành chủ Âu Dương Hải và Lữ Chiến thì rất vui mừng vì Dịch Phong và Lữ Hồng đã dành chiến thắng. Còn Hàn Vân Long thì không thấy bóng dáng đâu, chắc đã vôi vã đi xem xét tình hình của con trai hắn.
Dịch Phong và Bạch Linh sau khi đi dạo chơi một vòng thì quay trở về phủ.
Phía đối diện, một người thiếu niên có vóc dáng khôi ngô phi thân nhảy xuống, một chân giẫm trên mặt đất thì nhất thời làm cho cả võ đài đều run lên, khuôn mặt chữ điền hếch lên lộ vẻ vô cùng kiêu ngạo. Hắn chính là Lăng Thiên Vũ, đối thủ của Dịch Phong.
- Tiểu tử, muốn tự nhận thua hay phải để ta ra tay phế ngươi?
Lăng Thiên Vũ khóe môi nhếch lên cười lạnh nói, thái độ vô cùng kiêu căng, không thèm để Dịch Phong vào mắt.
- Tiểu nhân vô tri, bớt nói nhảm được không.
Dịch Phong lạnh nhạt nói.
- Đã như vậy thì đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn...
Lăng Thiên Vũ xuất thủ, chỉ thấy mấy ngón tay của đối phương như lợi kiếm, xuyên thấu qua không khí, lao tới yết hầu của Dịch Phong.
Trên ngón tay dài mảnh khảnh của đối phương, đấu khí hùng hậu ba động ngưng tụ thành một luồng đấu khí phát ra kim sắc vô cùng bén nhọn, hiển nhiên đây là kim hệ đấu khí, loại đấu khí có lực công kích được liệt vào hàng mạnh nhất. Uy lực của một chỉ này cho dù là sắt thép cũng bị xuyên thủng.
- Chỉ phong thật ác liệt!
Ở ngoài trận, mọi người nhìn thấy thế tấn công của Lăng Thiên Vũ thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Đối mặt với thế tiến công của Lăng Thiên Vũ, sắc mặt Dịch Phong lạnh nhạt, hai mắt của hắn nhìn chăm chú vào chỉ phong đang tới gần, khi chỉ còn cách người hắn một xích thì hắn mới như một con báo đột nhiên xuất thủ.
Đấu khí ngưng tụ ở bàn tay của Dịch Phong, sau đó bàn tay của hắn lướt lên, vỗ vào cổ tay của đối phương, đấu khí hóa thành xảo kình, hóa giải thế tấn công của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng mà Lăng Thiên Vũ đâu phải quả hồng mềm, chiêu đầu tiên bị hóa giải, hắn không lùi mà tiến tới, mười ngón tay như hoa lên, kình phong sắc bén giống như mưa bao phủ thân hình Dịch Phong.
- Xoẹt xoẹt xoẹt...
Thấy thế tiến công của Lăng Thiên Vũ trở nên hung hãn, Dịch Phong cũng không tránh né, chưởng thức biến đổi, chỉ thấy đôi tay nổi lên quang mang màu xanh bóng loáng như ngọc.
Dịch Phong tu luyện Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng đã tới mức đăng phong tạo cực, khi đã thi triển thì chưởng ấn đầy trời, như mưa to trút xuống.
Chưởng ảnh cuồn cuộn khắp trời giống như tường đồng vách sắt, dễ dàng hóa giải thế tiến công sắc bén của Lăng Thiên Vũ.
Dịch Phong thúc đẩy Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng lên đến cực hạn, đánh ra mỗi chưởng để lại một chuỗi chưởng ấn xanh như ngọc trên không trung như hồ điệp bay múa, ngưng mà không tán, chưởng phong như thần binh lợi khí cực kỳ đáng sợ.
- Phanh!
Lăng Thiên Vũ bị trúng một chưởng. Tuy rằng có đấu khí sa y chống đỡ, nhưng mà hắn vẫn phải bật ngược về sau mấy bước, khí huyết nhộn nhạo.
- Thú vị, ngươi có tư cách để ta xuất toàn lực.
Lăng Thiên Vũ cười âm trầm, nạp giới lóe lên u quang, trong tay hắn xuất hiện một cây trường thương tỏa ra huyết khí nồng nặc.
Thân hình lóe lên biến mất, lúc xuất hiện thì đã tới gần Dịch Phong, một thương lăng lệ đâm ra.
Dịch Phong bất động thanh sắc, vô cùng linh hoạt lách người vung chưởng đập vào thân thương, chưởng kình và thương chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ như sấm rền.
Một dòng điện theo chưởng của Dịch Phong truyền vào thân thương, dòng điện theo thân thương rất nhanh truyền vào cách tay của Lăng Thiên Vũ. Cánh tay nắm chặt trường thương của Lăng Thiên Vũ lập tức run rẩy, sắc mặt hắn đại biến, trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển đấu khí, đem luồng năng lượng tê dại từ trong cơ thể dần dần trục xuất ra ngoài.
Lăng Thiên Vũ hơi kinh hãi, hắn không ngờ Dịch Phong sở hữu lôi hệ đấu khí. Đấu khí thuộc tính lôi điện, loại đấu khí này không chỉ có lực công kích cường hãn, nhưng lại còn mang thêm vào thuộc tính phụ gây tê liệt, khi giao chiến làm cho đối phương cực kì đau đầu. Lôi hệ đấu khí cùng với băng hệ và phong hệ là một trong những hệ đấu khí hiếm gặp.
Lăng Thiên Vũ công kích càng mãnh liệt hơn, từng đường thương mang từ bốn phương tám hướng bao phủ Dịch Phong, xuy xuy rung động.
"Vân Vũ Bộ"
Vừa thi triển thân pháp, thân ảnh Dịch Phong như biến mất, từng đường thương mang đánh vào mặt đài, thủng lỗ chỗ như tổ ong.
- Phanh... phanh... xoẹt!
Trên mặt đài chỉ có thể nhìn thấy chưởng ảnh và thương mang giao phong, thân hình hai người bởi vì quá nhanh, quá quỷ dị, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo tàn ảnh.
Lăng Thiên Vũ lúc này hắn đã triệt để chấn động, Dịch Phong thân pháp vô cùng quỷ dị, giống như u linh rất khó đánh trúng.
- Vạn Thương Xuyên Tâm!
Lăng Thiên Vũ một thương điểm ra, hư không tràn ngập thương mang, thương mang phá vỡ không khí, những tiếng xùy xùy vang lên không dứt.
- Phốc phốc phốc phốc phốc...
Thân ảnh Dịch Phong thoáng cái bị xuyên thủng, đánh tan, thì ra chỉ là một đạo tàn ảnh.
- Thực lực của ngươi chỉ có vậy thôi à?
Thanh âm nhàn nhạt Dịch Phong vang lên từ sau lưng Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ thẹn quá hóa giận, thân thể tựa hồ gió xoáy, kịch liệt xoay tròn, vô số thương ảnh kích xạ bốn phương tám hướng, một số thương mang thậm chí còn xuyên quá cột đá xung quanh võ đài.
Ánh mắt Dịch Phong sắc bén, thân hình lóe lên, xuyên qua vô số thương mang, những thương mang này không phải phóng phát cùng một lúc mà có trước có sau, có nhanh có chậm, dựa vào Vân Vũ Bộ thân pháp ảo diệu và tốc độ của thân thể cường hãn, Dịch Phong như cá trạch, tận dụng mọi khe hở, ba bước di chuyển đến trước mặt Lăng Thiên Vũ, một quyền đánh ra, gọn gàng mà linh hoạt.
Một quyền mang theo đấu khí lôi hệ vô cùng hùng hồn, trong khoảng khắc đánh trúng Lăng Thiên Vũ, một tia lôi quang màu đỏ từ nắm đấm của Dịch Phong tuôn ra.
Tia chớp đỏ này xuất hiện chỉ trong chớp mắt nhưng Dịch Phong vẫn có thể trông thấy, ánh mắt của hắn hơi lóe lên.
Lăng Thiên Vũ bay ngược ra sau, máu tươi từ trong miệng trào ra, sắc mặt tái nhợt. Một dòng máu ở miệng vẫn không ngừng chảy ra.
Nhìn thân ảnh rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc sững sỡ, có những tiếng thất thanh kêu lên, hiển nhiên đây là sự thực khó có thể tin.
- Dịch Phong thắng!
Sâu thoáng chốc im lặng, tiếng của trọng tài vang lên. Ngay lập tức khiến cho toàn trường sôi trào.
- Thất tinh đấu sư Lăng Thiên Vũ lại thua trong tay Dịch Phong, một lục tinh đấu sư.
- Ừm, quả nhiên là bất ngờ. Tên Dịch Phong này cũng thật lạ mặt, ta chưa từng nghe nói qua.
- Trên đời này có những thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, hẳn tên Dịch Phong này là một trong số đó.
Lăng Thiên Vũ nghe đến đây liền ngất đi, thoáng chốc có người lên đưa hắn xuống.
Phía trên khán đài, thành chủ hài lòng gật đầu, Lữ Chiến cũng ngầm lộ vẻ tán thưởng, thấp giọng thảo luận với thành chủ.
Hàn Vân Sơn thì hít một hơi thật sâu, sắc mắt lộ vẻ trầm trọng xen lẫn sát cơ lập lòe. Hắn không ngờ Dịch Phong lại tiến bộ nhanh chóng đến vậy, chỉ trong vòng vài tháng tu vi đã lên tới lục tinh đấu sư, hơn nữa sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.
Chiếu theo tốc độ này sẽ không lâu nữa thực lực Dịch Phong sẽ bỏ xa hắn, thậm chí là cả cha hắn. Hai bên vốn đã là ở thế bất lưỡng lập, Hàn gia của hắn không thể nghi ngờ gì là gặp phải một tai hoạ ngập đầu. Bên cạnh, Hàn Vân Long ánh mắt cũng đầy hàn ý, như có cùng suy nghĩ.
Dịch Phong nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi, ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Bạch Linh, bộ dáng vô vùng nhàn nhã khiến lũ nam nhân xung quay con mắt như muốn lồi ra.
Trận tiếp theo, Hàn Vân Sơn đấu với một thiếu niên tên Lý Vân Kỳ. Tên Lý Vân Kỳ này cực kỳ tuấn mỹ, rõ ràng là nam nhân nhưng dung mạo tuấn mỹ đến mức có thể nói là xinh đẹp, mặt mày trắng nõn, chân mày lá liễu thanh tú, môi mỏng lại đỏ lóng lánh, da trắng như ngọc, nhẵn nhụi bóng loáng, một đôi mắt to ngập nước câu hồn đoạt phách.
Toàn trường ồn ào hơn trước, hiển nhiên bị vẻ đẹp của thiếu niên làm cho khiếp sợ. Dịch Phong cũng không khỏi líu lưỡi, nếu không trông thấy thiếu niên này có hầu kết và bộ ngực bằng phẳng, Dịch Phong còn tưởng hắn là nữ giả trang nam.
- Ha ha, tiểu bạch kiếm mau bại đi.
Hàn Vân Sơn cười lớn một tiếng, tay hắn xuất hiện một thanh thiết côn, thiết côn vung lên vù vù, phát ra tiếng kêu như yêu như ma, hắn hét to một tiếng, lao cả người về phía Lý Vân Kỳ, một côn chính diện đánh ra.
Ô ô ô!
Không khí bị xé toạc, phát ra tiếng kêu giống như lệ quỷ gào khóc thê lương.
Lý Vân Kỳ thân thể hơi nghiêng, chân phải giơ lên, hai động tác nhìn vô cùng đơn giản, một luồng gió xoáy nhỏ hội tụ, dung nhập vào hữu cước.
- Phanh!
Một thoái đá ra, côn ảnh tan rã, trùng kích lực mạnh mẽ ép Hàn Vân Sơn không thể không ngừng lui lại phía sau.
- Hay, cước hay, đá cho hắn thành đầu heo cho ta.
Dịch Phong ở tên khán đài liên tục vỗ tay, vui mừng gào lớn.
Lý Vân Kỳ hơi lộ vẻ bất ngờ, ánh mắt liếc về hướng Dịch Phong rồi thản nhiên cười, tản ra ngàn vạn phong tình như sóng lớn ngập trời, làm cho Dịch Phong rõ ràng biết hắn là nam nhân cũng nhịn không được tim đập thình thịch.
Thấy vậy, Dịch Phong toàn thân lông tơ dựng đứng, mao cốt tủng nhiên. Hắn vội ôm chầm lấy Bạch Linh để lấy lại tinh thần.
Trên võ đài, Hàn Vân Sơn chân đạp mạnh xuống đất tiếp tục lao đến Lý Vân Kỳ, triển khai đợt tấn công thứ hai, một tay co lại thành trảo.
- Cuồng Sư Trảo!
Ô ô ô... hống hống!
Trảo phong mang theo đấu khí màu vàng đất hóa thành một đầu mãnh sư hư ảo, áp lực trầm trọng tựa như áp đỉnh ô vân bao phủ Lý Vân Kỳ.
Trước trảo phong cương mãnh dữ dội, Lý Vân Kỳ há miệng hét lớn một tiếng.
- Phong Ảnh Thoái.
Đứng giữa trung tâm bình đài, Lý Vân Kỳ khí thế nâng cao vô hạn, một thoái đá ra, thoái kình như vũ bão cuồng phong, cuồn cuộn không thôi.
Một thoái này câu động đại thế, tạo thành một trận cuồng phong quét qua võ đài, mang theo thoái kình bàng bạc, nghênh đón trảo ảnh sư tử.
Ầm!
Tựa hồ như có tiếng sấm truyền ra, cả võ đài nổi lên bụi bay mịt mù, khó có thể nhìn rõ.
Một khắc sau!
Một bóng người bay ngược ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thân ảnh đang chật vật kia, mọi người đã có kết quả trận đấu. Hàn Vân Sơn đã bại, Lý Vân Kỳ thắng.
Lý Vân Kỳ tiêu sái bước xuống đài, bộ dáng tuấn mỹ xinh đẹp đến kỳ lạ. Trước khi xuống đài không quên quăng cho Dịch Phong một cái "mị nhãn" khiến khóe miệng hắn không khỏi co quắp.
Các trận đấu tiếp theo liên tục diễn ra, có trận thì vô cùng kịch liệt căng thẳng, có trận lại tương đối nhẹ nhàng một vài chiêu đã phân định thắng bại.
Sau khi tất cả mười lăm trận đấu đã kết thúc, số lượng tuyển thủ từ ba mươi đã giảm đi một nửa xuống còn mười lăm người. Sắc trời cũng dần ngả về chiều, trọng tài tuyên bố kết thúc ngày thi đấu thứ nhất, hai ngày sau sẽ tiếp tục bốc thăm để chia ra các cặp đấu.
Mọi người lục tục kéo nhau ra về. Thành chủ Âu Dương Hải và Lữ Chiến thì rất vui mừng vì Dịch Phong và Lữ Hồng đã dành chiến thắng. Còn Hàn Vân Long thì không thấy bóng dáng đâu, chắc đã vôi vã đi xem xét tình hình của con trai hắn.
Dịch Phong và Bạch Linh sau khi đi dạo chơi một vòng thì quay trở về phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook