Vũ Đấu Tinh Không
-
Chương 40: Lãng quên
Trên bầu trời xanh ngắt, mây trắng phiêu lãng, một đầu nhị giai ma thú Thanh Phong Thứu đang phi hành, toàn thân lông vũ một màu xanh, sải cánh rộng lớn, dài tới ba trượng. Cặp mắt lấp lánh, bộ móng vuốt và cặp mỏ sắc nhọn như lưỡi dao.
Trên lưng thứu đang chở hai người, nam anh tuấn tiêu sái, nữ thanh lệ thoát tục. Chính là Dịch Phong và Bạch Linh, hai người đang trên đường trở về Viêm Thành.
Hơn hai tháng rèn luyện trong Hoang Cổ Sâm Lâm, tự nhiên đã đến lúc Dịch Phong phải trở về để đoàn tụ với Sở Liên và Mạc Tuyết, hẳn các nàng đang rất trông mong.
Từ Hoang Cổ Sâm Lâm đi đến Viêm Thành mất khoảng một tuần lộ trình. Dịch Phong chính là không thể phi hành nên Bạch Linh đã gọi một con Thanh Phong Thứu đến, thong thả chở hai người.
Dọc đường Dịch Phong ngồi sau, ôm lấy eo nhỏ của Bạch Linh. Thi thoảng chiếm chút tiện nghi khiến khuôn mặt nàng ửng hồng, khóe mắt tràn đầy xuân ý, thập phần quyến rũ.
Dần dần, trong tầm mắt hai người hiện lên một khu thành thị của nhân loại, chi chít những nóc nhà, lầu các, nhìn không thấy điểm cuối. Chính là Viêm Thành.
Trong biệt phủ của Dịch Phong, tại tiểu đình nhỏ giữa thủy đàm. Mạc Tuyết mất đi vẻ nhí nhảnh hồn nhiên như mọi ngày. Thay vào đó là một khuôn mặt rầu rĩ, đôi mắt dễ thương u sầu nhìn qua đàn cá bơi trong hồ.
Bên cạnh nàng là một tuyệt sắc nữ tử đang ngồi, nữ nhân chừng ba mươi tuổi, thành thục giống như mật đào chín mọng, dáng vẻ cao quý, cặp mắt trong suốt như pha lê, bờ môi cong vút gợi cảm, mái tóc được búi lên gọn gàng, một cây phượng trâm điểm xuyết trên đầu càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên sáng rực, từ làn da, cử chỉ, trang phục của nàng đều toát lên khí chất cao quý, quả thật là làm cho người khác ngưỡng mộ, nàng chính là Âu Dương Sở Liên.
Nàng đang tấu một khúc nhạc, tiếng đàn ai oán bi thương như nước chảy, âm luật dường như câu nhiếp nhân tâm, trong âm luật giống như nhìn thấy một nữ tử u buồn đang gảy đàn giải sầu, nhưng càng gảy đàn càng thêm sầu.
Bất chợt trong sân gió lớn nổi lên, mặt hồ dập dờn nổi sóng. Một đầu Thanh Phong Thứu đáp xuống sân, hai nàng sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ thất thanh hét lên.
- Haha, đừng hoảng sợ, là ta.
Dịch Phong nhảy xuống khỏi lưng Thanh Phong Thứu, cất tiếng cười lớn.
Sau khi trông thấy thân ảnh Dịch Phong, hai người ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó là mừng như điên lao đến ôm chầm lấy hắn, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau khóc.
- Nàng ta là ai?
Chợt Sở Liên hỏi hắn, ánh mắt nhìn về phía Bạch Linh.
- Ta là nữ nhân của hắn.
Không đợi Dịch Phong trả lời. Bạch Linh đã nhanh chóng đáp.
- Những điều nàng ta nói có phải không?
Sở Liên khóe miệng hơi giật giật hỏi. Bên cạnh, Mạc Tuyết cũng bắt đầu lộ vẻ tức giận.
Dịch Phong thầm kêu không ổn, hắn cảm thấy trong không khí mùi dấm chua vô cùng nồng nặc. Hắn đã nói chuyện với Bạch Linh về việc hắn còn có Sở Liên và Mạc Tuyết nên nàng đã chấp nhận. Hơn nữa nàng còn là nữ nhân "đầu tiên" của hắn nên nàng phi thường vui vẻ. Nhưng bây giờ làm sao để xoa dịu hai nàng kia đây.
Dịch Phong đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc gật đầu nói:
- Những điều nàng ấy nói đều là sự thật. Nàng ấy là nữ nhân của ta.
- Chàng thật hoa tâm, thiếp tưởng rằng chàng gặp chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Ai ngờ chàng lại phong lưu khoái hoạt như vậy.
Âu Dương Sở Liên lộ giận dỗi nói.
- Phong ca là siêu cấp đại sắc lang.
Mạc Tuyết cũng chu môi mắng.
Ánh mắt Dịch Phong nhìn xa xăm, thầm than một tiếng, thoáng buồn nói:
- Đối với ta, khó khăn nhất không phải là lên núi đao, xuống biển lửa, không phải là núi sông cách trở, không phải âm dương ngăn cách... mà chính là lãng quên. Muốn ta phải quên đi bất kỳ ai trong các nàng, ta không làm được.
Tam nữ ánh mắt nhất thời trở nên thất thần, nước mắt bất giác lăn dài trên má.
Sở Liên và Mạc Tuyết ôm chầm lấy hắn, khóc như hoa lê đái vũ. Sở Liên ánh mắt ngập nước nói:
- Thiếp hiểu rồi, chỉ cần trong lòng chàng có thiếp là được.
- Muội cũng hiểu rồi!
Mạc Tuyết cũng nức nở nói.
Dịch Phong kéo luôn Bạch Linh ngồi vào lòng, thơm nhẹ mỗi nàng mỗi cái, cười lên vui vẻ.
Buổi tối, Dịch Phong ngồi uống trà, bên cạnh là ba nàng, oanh oanh yến yến, mỗi nàng một vẻ, đều vô cùng xinh đẹp, đều là tuyệt sắc giai nhân.
Âu Dương Sở Liên ngồi gảy đàn, tiếng đàn du dương êm tai, như bách điểu tranh minh, như trăm hoa đua nở, như vạn điệp phi vũ, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thư thái...
Mạc Tuyết ánh mắt lấp lánh, đôi môi anh đào đang cắn hạt dưa, bộ dáng thanh thuần, như một tiểu tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa.
Bạch Linh thì toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, lãnh diễm cao quý như một vị nữ vương, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm cho người ta mê đắm, chỉ cần một nụ cười cũng có thể làm cho trăm hoa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm.
Dịch Phong thi thoảng nhấp một ngụm trà, tâm tình vô cùng tốt, đôi lúc càng là cười không khép miệng lại được. Hắn cảm thấy có đôi khi tĩnh tâm an nhàn, tận hưởng cuộc sống cũng là một loại tu luyện.
Sáng hôm sau, sau khi nghe tin Dịch Phong trở về, Âu Dương thành chủ liền đích thân sang thăm. Sau khi trông thấy Bạch Linh, ánh mắt lão không tự chủ được mà co lại. Bằng kinh nghiệm và lịch duyệt của mình, lão cảm nhận được Bạch Linh cho lão một cảm giác áp bách vô cùng mạnh, phản phất chỉ cần một ngón tay của cũng đủ cho lão hôi phi yên diệt. Nhất thời không dám thở mạnh.
Sau khi hỏi thăm một chút về tình hình của Hoang Cỗ Sâm Lâm, lão liền cáo từ gia về. Nhân tiện báo luôn cho hắn biết, hai tháng nữa Liên Thành Chiến sẽ diễn ra để hắn tiện chuẩn bị.
Dịch Phong trong lòng cảm khái thời gian trôi nhanh, nhân sinh bất định. Ngót nghét đã một năm trôi qua kể từ khi hắn đặt chân đến mảnh đất này, nơi gọi là Đấu Vân Tinh. Một thế giới mới nhiều điều mới lạ, đặc sắc, đầy những cơ duyên nhưng đi kèm với đó là không ít hiểm nguy.
Đêm xuống!
Sau khi sắp xếp cho Bạch Linh một căn phòng, nàng nói hắn ở lại, hắn liền thì thầm: "Dù sao nơi đây cũng còn có Mạc Tuyết và Sở Liên, không nên quá lộ liễu hắc hắc".
Sau khi trở về phòng mình, hắn từ từ lên giường nằm. Chợt, hắn đụng phải một thân thể mềm mại trong chăn, mùi hương mê người tỏa ra.
Dịch Phong kéo chăn ra, Âu Dương Sở Liên đang nằm đó, thân thể trắng nõn, khuôn mặt hàm xuân, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, e lệ đầy nhu tình, bốn mắt không rời nhau, cùng trao đổi xuân tình, hai người thân thể như bị thiêu đốt, đều không thể chống cự nổi, điên cuồng ôm lấy nhau, hai cặp môi xoắn xuýt cùng một chỗ.
Dịch Phong cúi đầu ngậm lấy hai hạt anh đào phấn hồng kia rồi từ từ trượt xuống khu rừng rậm. Sở Liên thân thể vặn vẹo nóng rực, thi thoảng lại ngâm lên yêu kiều.
Một lúc sau, cây đại bổng hùng dũng tiến vào, phá tan chướng ngại. Sở Liên nhíu mày đau đớn, chẳng qua là trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Theo tình hình chiến đấu càng lúc càng quyết liệt, nàng dần dần quen với trùng kích mạnh mà hữu lực kia, không chỉ không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy thư sướng vô cùng.
Tiếng rên rỉ ở trong phòng vang lên hơn nửa đêm mới dần dần trở lại bình thường.
Sáng hôm sau, hắn dẫn ba nàng đi dạo trong thành. Chủ yếu là để Bạch Linh dần thích nghi với cuộc sống mới sau bao nhiêu năm sống trong sơn lâm.
Trên lưng thứu đang chở hai người, nam anh tuấn tiêu sái, nữ thanh lệ thoát tục. Chính là Dịch Phong và Bạch Linh, hai người đang trên đường trở về Viêm Thành.
Hơn hai tháng rèn luyện trong Hoang Cổ Sâm Lâm, tự nhiên đã đến lúc Dịch Phong phải trở về để đoàn tụ với Sở Liên và Mạc Tuyết, hẳn các nàng đang rất trông mong.
Từ Hoang Cổ Sâm Lâm đi đến Viêm Thành mất khoảng một tuần lộ trình. Dịch Phong chính là không thể phi hành nên Bạch Linh đã gọi một con Thanh Phong Thứu đến, thong thả chở hai người.
Dọc đường Dịch Phong ngồi sau, ôm lấy eo nhỏ của Bạch Linh. Thi thoảng chiếm chút tiện nghi khiến khuôn mặt nàng ửng hồng, khóe mắt tràn đầy xuân ý, thập phần quyến rũ.
Dần dần, trong tầm mắt hai người hiện lên một khu thành thị của nhân loại, chi chít những nóc nhà, lầu các, nhìn không thấy điểm cuối. Chính là Viêm Thành.
Trong biệt phủ của Dịch Phong, tại tiểu đình nhỏ giữa thủy đàm. Mạc Tuyết mất đi vẻ nhí nhảnh hồn nhiên như mọi ngày. Thay vào đó là một khuôn mặt rầu rĩ, đôi mắt dễ thương u sầu nhìn qua đàn cá bơi trong hồ.
Bên cạnh nàng là một tuyệt sắc nữ tử đang ngồi, nữ nhân chừng ba mươi tuổi, thành thục giống như mật đào chín mọng, dáng vẻ cao quý, cặp mắt trong suốt như pha lê, bờ môi cong vút gợi cảm, mái tóc được búi lên gọn gàng, một cây phượng trâm điểm xuyết trên đầu càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên sáng rực, từ làn da, cử chỉ, trang phục của nàng đều toát lên khí chất cao quý, quả thật là làm cho người khác ngưỡng mộ, nàng chính là Âu Dương Sở Liên.
Nàng đang tấu một khúc nhạc, tiếng đàn ai oán bi thương như nước chảy, âm luật dường như câu nhiếp nhân tâm, trong âm luật giống như nhìn thấy một nữ tử u buồn đang gảy đàn giải sầu, nhưng càng gảy đàn càng thêm sầu.
Bất chợt trong sân gió lớn nổi lên, mặt hồ dập dờn nổi sóng. Một đầu Thanh Phong Thứu đáp xuống sân, hai nàng sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ thất thanh hét lên.
- Haha, đừng hoảng sợ, là ta.
Dịch Phong nhảy xuống khỏi lưng Thanh Phong Thứu, cất tiếng cười lớn.
Sau khi trông thấy thân ảnh Dịch Phong, hai người ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó là mừng như điên lao đến ôm chầm lấy hắn, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau khóc.
- Nàng ta là ai?
Chợt Sở Liên hỏi hắn, ánh mắt nhìn về phía Bạch Linh.
- Ta là nữ nhân của hắn.
Không đợi Dịch Phong trả lời. Bạch Linh đã nhanh chóng đáp.
- Những điều nàng ta nói có phải không?
Sở Liên khóe miệng hơi giật giật hỏi. Bên cạnh, Mạc Tuyết cũng bắt đầu lộ vẻ tức giận.
Dịch Phong thầm kêu không ổn, hắn cảm thấy trong không khí mùi dấm chua vô cùng nồng nặc. Hắn đã nói chuyện với Bạch Linh về việc hắn còn có Sở Liên và Mạc Tuyết nên nàng đã chấp nhận. Hơn nữa nàng còn là nữ nhân "đầu tiên" của hắn nên nàng phi thường vui vẻ. Nhưng bây giờ làm sao để xoa dịu hai nàng kia đây.
Dịch Phong đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc gật đầu nói:
- Những điều nàng ấy nói đều là sự thật. Nàng ấy là nữ nhân của ta.
- Chàng thật hoa tâm, thiếp tưởng rằng chàng gặp chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Ai ngờ chàng lại phong lưu khoái hoạt như vậy.
Âu Dương Sở Liên lộ giận dỗi nói.
- Phong ca là siêu cấp đại sắc lang.
Mạc Tuyết cũng chu môi mắng.
Ánh mắt Dịch Phong nhìn xa xăm, thầm than một tiếng, thoáng buồn nói:
- Đối với ta, khó khăn nhất không phải là lên núi đao, xuống biển lửa, không phải là núi sông cách trở, không phải âm dương ngăn cách... mà chính là lãng quên. Muốn ta phải quên đi bất kỳ ai trong các nàng, ta không làm được.
Tam nữ ánh mắt nhất thời trở nên thất thần, nước mắt bất giác lăn dài trên má.
Sở Liên và Mạc Tuyết ôm chầm lấy hắn, khóc như hoa lê đái vũ. Sở Liên ánh mắt ngập nước nói:
- Thiếp hiểu rồi, chỉ cần trong lòng chàng có thiếp là được.
- Muội cũng hiểu rồi!
Mạc Tuyết cũng nức nở nói.
Dịch Phong kéo luôn Bạch Linh ngồi vào lòng, thơm nhẹ mỗi nàng mỗi cái, cười lên vui vẻ.
Buổi tối, Dịch Phong ngồi uống trà, bên cạnh là ba nàng, oanh oanh yến yến, mỗi nàng một vẻ, đều vô cùng xinh đẹp, đều là tuyệt sắc giai nhân.
Âu Dương Sở Liên ngồi gảy đàn, tiếng đàn du dương êm tai, như bách điểu tranh minh, như trăm hoa đua nở, như vạn điệp phi vũ, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thư thái...
Mạc Tuyết ánh mắt lấp lánh, đôi môi anh đào đang cắn hạt dưa, bộ dáng thanh thuần, như một tiểu tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa.
Bạch Linh thì toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, lãnh diễm cao quý như một vị nữ vương, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm cho người ta mê đắm, chỉ cần một nụ cười cũng có thể làm cho trăm hoa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm.
Dịch Phong thi thoảng nhấp một ngụm trà, tâm tình vô cùng tốt, đôi lúc càng là cười không khép miệng lại được. Hắn cảm thấy có đôi khi tĩnh tâm an nhàn, tận hưởng cuộc sống cũng là một loại tu luyện.
Sáng hôm sau, sau khi nghe tin Dịch Phong trở về, Âu Dương thành chủ liền đích thân sang thăm. Sau khi trông thấy Bạch Linh, ánh mắt lão không tự chủ được mà co lại. Bằng kinh nghiệm và lịch duyệt của mình, lão cảm nhận được Bạch Linh cho lão một cảm giác áp bách vô cùng mạnh, phản phất chỉ cần một ngón tay của cũng đủ cho lão hôi phi yên diệt. Nhất thời không dám thở mạnh.
Sau khi hỏi thăm một chút về tình hình của Hoang Cỗ Sâm Lâm, lão liền cáo từ gia về. Nhân tiện báo luôn cho hắn biết, hai tháng nữa Liên Thành Chiến sẽ diễn ra để hắn tiện chuẩn bị.
Dịch Phong trong lòng cảm khái thời gian trôi nhanh, nhân sinh bất định. Ngót nghét đã một năm trôi qua kể từ khi hắn đặt chân đến mảnh đất này, nơi gọi là Đấu Vân Tinh. Một thế giới mới nhiều điều mới lạ, đặc sắc, đầy những cơ duyên nhưng đi kèm với đó là không ít hiểm nguy.
Đêm xuống!
Sau khi sắp xếp cho Bạch Linh một căn phòng, nàng nói hắn ở lại, hắn liền thì thầm: "Dù sao nơi đây cũng còn có Mạc Tuyết và Sở Liên, không nên quá lộ liễu hắc hắc".
Sau khi trở về phòng mình, hắn từ từ lên giường nằm. Chợt, hắn đụng phải một thân thể mềm mại trong chăn, mùi hương mê người tỏa ra.
Dịch Phong kéo chăn ra, Âu Dương Sở Liên đang nằm đó, thân thể trắng nõn, khuôn mặt hàm xuân, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, e lệ đầy nhu tình, bốn mắt không rời nhau, cùng trao đổi xuân tình, hai người thân thể như bị thiêu đốt, đều không thể chống cự nổi, điên cuồng ôm lấy nhau, hai cặp môi xoắn xuýt cùng một chỗ.
Dịch Phong cúi đầu ngậm lấy hai hạt anh đào phấn hồng kia rồi từ từ trượt xuống khu rừng rậm. Sở Liên thân thể vặn vẹo nóng rực, thi thoảng lại ngâm lên yêu kiều.
Một lúc sau, cây đại bổng hùng dũng tiến vào, phá tan chướng ngại. Sở Liên nhíu mày đau đớn, chẳng qua là trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Theo tình hình chiến đấu càng lúc càng quyết liệt, nàng dần dần quen với trùng kích mạnh mà hữu lực kia, không chỉ không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy thư sướng vô cùng.
Tiếng rên rỉ ở trong phòng vang lên hơn nửa đêm mới dần dần trở lại bình thường.
Sáng hôm sau, hắn dẫn ba nàng đi dạo trong thành. Chủ yếu là để Bạch Linh dần thích nghi với cuộc sống mới sau bao nhiêu năm sống trong sơn lâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook