Vũ Đấu Tinh Không
-
Chương 37: Bạch xà
Lão giả thần bí sắc mặt đột nhiên biến đổi, lão phát hiện, kẻ mà mới vài phút trước chỉ cần một ngón tay của lão cũng đủ để nghiền nát như kiến hôi, thì lúc này, một cỗ khí thế cường đại không hề thua kém hắn chút nào đột nhiên chậm rãi phát tán ra từ bên trong thân thể Dịch Phong.
Cảm nhận được cỗ khí thế cường đại phát tán ra, trên khuôn mặt của lão rốt cuộc cũng lộ ra một nét rung động.
- Tiểu tử, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Lão giả thần bí lộ vẻ ngưng trọng, âm trầm nói.
- Kiệt kiệt, câu này là ta phải hỏi ngươi mới đúng.
Dịch Phong nhại lại điệu cười của lão, quái khiếu nói.
- Cho dù ngươi đang dở trò quỷ gì, thì hôm nay ngươi cũng phải chết.
Lão giả cười âm u, ánh mắt lóe lên sát khí xen lẫn vẻ ngưng trọng, bàn tay khô gầy như que củi liên tục kết ấn, điều động năng lượng thiên địa.
Ngay lập tức trước người hàn khí ngưng tụ, hình thành nên hơn trăm mũi thương bằng băng sắc nhọn, mỗi cái dài đến vài trượng, tản ra bạch quang lạnh lẽo bén nhọn vô cùng.
Tay lão điểm nhẹ một chỉ, hơn trăm mũi thương bằng băng cấp tốc xoay tròn như mũi khoan, gào thét phá không mà đi.
Tới cấp bậc Đấu Hoàng này. Khi chiến đấu đã có thể sử dụng đấu khí trong cơ thể mình, cùng với thiên địa năng lượng ở bên ngoài sinh ra cộng hưởng. Sau đó thao túng chúng, phát huy uy lực kinh khủng. Cũng bởi vậy. Đấu Hoàng cường giả lực phá hoại mới làm cho người ta kinh sợ.
Nhìn hàng trăm băng thương như mũi tên khổng lồ đang đến. Dịch Phong, mà thực chất là Thanh Mai đang tạm thời điều khiển cơ thể hắn mạnh mẽ vung một chưởng.
- Viêm Long Ấn!
Theo một chưởng vung ra, một con hỏa long dài đến hơn chục trượng nhanh chóng hình thành, toàn thân phát ra sức nóng khủng khiếp, hỏa long như có linh tính hống lên một tiếng dữ dội lao vào đám băng thương, những nơi nó đi qua từng đám mây như tuyết gặp ánh nắng tan đi trong nháy mắt.
- Ầm!
Băng thương và hỏa long va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ như kinh lôi, băng hỏa lưỡng trọng cắn nuốt lẫn nhau bộc phát ra sức hủy diệt dữ dội thêm mấy lần khiến xung quanh không gian liên tục vặn vẹo, sau đó ầm ầm triệt tiêu lẫn nhau.
Khói bụi dần tan lộ ra thân ảnh Dịch Phong, tay hắn liên tục chém ra từng đạo tử sắc đao khí cong như vầng tử nguyệt, đao khí xé gió bay thẳng về phía lão giả kia.
Ngay lập tức, lão giả kia hai tay kết ấn, điều động năng lượng nhanh chóng hình thành một cỗ hàn khí lạnh thấu xương ngưng kết trước người lão, lão gầm nhẹ một tiếng:
- Băng thuẫn!
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra cực nhanh, trước mặt lão hình thành một băng thuẫn to lớn như một bức tường thành vững chắc, đón đỡ đao khí sắc bén đang điên cuồng giáng xuống.
- Đinh đinh...!
Đao khí trảm xuống, băng thuẫn vang lên tiếng kêu răng rắc ròn tan, những vết nứt như mạnh nhện trên băng thuẫn dần dần lan ra, "ầm" một tiếng, băng thuẫn vỡ tan thành từng mảnh, băng vụn lấp lánh bay đầy trời vô cùng hoa mĩ.
Dư kình lan ra xung quanh như sóng gợn, lão giả vốn đang ở gần trực tiếp bay ra sau vài bước, ánh mắt lão lộ vẻ âm hàn, tay lão vung lên, một hạt băng nho nhỏ như ngón tay lập tức lao ra hóa thành một người khổng lồ cao đến trăm trượng.
Người khổng lồ ầm ầm chạy đến Dịch Phong, mỗi lần hắn giẫm chân xuống đất, đều lưu lại trên mặt đất một cái hố rất sâu. Vô số cây đại thụ bị bẻ gãy, mặt đất rung lên ầm ầm, khắp nơi đều xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn, dã thú trong rừng rú lên hoảng sợ điên cuồng tháo chạy.
Dịch Phong đồng tử co rút lại, nhanh chóng lui lại phía sau, hai tay liên tục kết ấn, quát lên một tiếng trầm thấp:
- Phong Hỏa Long Quyển Phong
Cuồng phong dữ dội như vũ bão nổi lên, dần dần hình thành một cơn lốc xoáy cao đến vài chục trượng, kỳ dị hơn trong cơn lốc xoáy đó tràn ngập hỏa diễm ngập trời đang điên cuồng chuyển động.
Dịch Phong phất tay một cái, lốc xoáy lửa gào thét lao về phía cự nhân bằng băng.
Một băng và một hỏa kịch liệt giằng co lẫn nhau, lốc xoáy lửa vừa nóng vừa xoáy mạnh khiến cho cự nhân băng dần dần bị ăn mòn, tan ra. Trong khi đó hàn khí lạnh thấu xương từ cự nhân lan ra khiến cơn lốc lửa cũng dần bị suy yếu.
"Hừ, chết tiệt, sợ rằng động tĩnh quá lớn sẽ kéo theo rắc rối đến". Lão giả sắc mặt lộ vẻ lo ngại, chợt lão cắn răng một cái lộ vẻ quyết tuyệt, quát lớn một tiếng:
- Bạo!
Ngay sau đó lão phun ra một ngụm máu tươi, cả người tràn ngập huyết quang vô cùng quỷ dị, tốc độ bạo tăng lóe lên, thuấn di chạy đi.
Oanh!
Băng cự nhân nổ tung, khói lửa mù mịt phô thiên cái địa điên cuồng lan ra khiến cả một vùng trời đêm trong phút chốc sáng rõ như ban ngày. Mặt đất ầm ầm rung lên, không gian vặn vẹo lộ ra từng vết rách. Sóng xung kích mang theo gió lửa ngập trời nhấn chìm thân ảnh Dịch Phong trong đó.
Trong một góc của khu rừng rậm rạp, một đoàn ánh sáng hình trứng từ từ đáp xuống. Đoàn ánh sáng dần tan đi để lộ ra thân ảnh Dịch Phong.
- Phốc xuy!
Sắc mặt hắn tái nhợt phun ra một ngụm nghịch huyết, nhẹ thở ra một hơi. Vừa rồi, nếu không có Thanh Mai ngưng tụ ra một không gian quang tráo hình trứng bao bọc lấy hắn, thì e rằng hắn đã lành ít dữ nhiều trước uy lực tự bạo của băng cự nhân.
" Dịch Phong, vừa rồi ngăn cản một kích tự bạo kia khiến linh hồn lực lượng của ta bị tiêu hao hầu như không còn. Ta sẽ cần ngủ say một đoạn thời gian để chậm rãi khôi phục, ngươi nhớ bảo trọng."
Giọng nói suy yếu của Thanh Mai vang lên trong đầu Dịch Phong, nàng dần dần lâm vào ngủ say.
"Thanh Mai, xin lỗi nàng". Dịch Phong thầm than, chung quy lại thực lực của hắn còn quá yếu. Nếu tu vi của hắn sánh ngang với lão giả kia thì Thanh Mai đã không phải ra tay, sẽ không vì bảo vệ hắn mà linh hồn bị suy yếu. Dịch Phong xiết chặt tay, hắn cần lực lượng, hắn cần nỗ lực để trở lên mạnh hơn nữa, mới có thể bảo vệ những người thân yêu bên cạnh mình.
Trời dần dần sáng, những tia nắng ban mai ấm áp rải đều khắp sâm lâm, thân ảnh Dịch Phong chạy như bay trên những tán cây rậm rạp. Suốt một đêm, Dịch Phong triển khai Vân Vũ Bộ chạy như bay trong rừng phòng ngừa lão già kia bất ngờ quay lại.
Chạy thêm một lát nữa, trước mắt hắn dần dần hiện ra một sơn cốc, trong sơn cốc hoa cỏ xinh đẹp rực rỡ, muôn màu muôn vẻ. Có một hồ nước lớn nằm trong sơn cốc, nước trong hồ lăn tăn gợn sóng, trong xanh mát lạnh.
Sau khi quan sát một lúc không phát hiện có bóng dáng ma thú, Dịch Phong từ từ tiến lại gần hồ nước. Tay vục một ít nước lên rửa mặt, uống vài ngụm cho tỉnh táo.
- Ầm!
Bỗng nhiên một tiếng vang lớn phát ra, nước trong hồ bỗng tung bay trắng xóa, bọt sóng nổi lên dữ dội.
- Ngang!
Một con mãng xà to lớn từ bên trong hồ nước nổi lên phát ra tiếng rống như long ngâm. Đó là một con mãng xà to, toàn thân màu trắng tinh như tuyết. Đường kính mãng xà khoảng bốn trượng, dài gần trăm trượng. Một đôi nhãn đồng to như hai cái đèn lồng đang nhìn chằm chằm Dịch Phong.
- Ách, cái này, sao ta lại xui xẻo vậy a!
Dịch Phong sắc mặt tái nhợt đi, suýt bị lão quái vật Đấu Hoàng bắt, giờ lại gặp phải con mãng xà khí thế không kém này. Nghĩ đến đây, hắn điên cuồng quay đầu bỏ chạy.
- Ngang!
Mãng xà gầm lên một tiếng dữ tợn, lao ra khỏi hồ nước, tốc độ nhanh như một cơn lốc, thoáng chốc đã chặn đường Dịch Phong. Cái đuôi lớn quất mạnh xuống, Dịch Phong biến sắc vội lách người né tránh.
- Oanh!
Đuôi rắn cực lớn nện mạnh xuống đất tạo nên một cái rãnh sâu vài thước. Kình khí mạnh mẽ lan ra khiến Dịch Phong bị đánh văng xuống đất, khóe miệng trào ra một tia máu tươi.
- Nhân loại ti tiện, ngươi đến đây có mục đích gì?
Bạch xà âm lãnh phát ra tiếng nói như người. Một số cao gia ma thú linh trí đã không thua kém gì nhân loại, thậm chí còn có thể hóa thành hình người, thực lực vô cùng cường đại.
- Ách, tại... tại hạ tình cờ đi ngang qua chốn này...
Dịch Phong lắp bắp nói.
- Nói nhảm, có phải lão già khốn khiếp kia phái ngươi đến đây không?
Bạch xà lạnh lùng nói.
- Lão già nào? tại hạ không biết.
Dịch Phong hơi lộ vẻ trầm tư nói.
- Hừ, ngươi định lừa bản vương sao, dù phải hay không thì người cũng phải chết.
Bạch xà ánh mắt phát ra quang mang hung lệ, vung chiếc đuôi lên toan quất xuống.
- Khoan đã, ta thấy ngươi bị thương không nhẹ, ta là một y sư, có thể sẽ giúp được ngươi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dịch Phong bất ngờ để ý thấy trên người mảng xà lộ ra một vết thương hết sức dữ tợn, một vết rách khá dài, xung quang loang lổ máu tươi. Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, hắn vội vàng bịa ra mình là y sư.
Mãng xà hơi ngừng lại, nhãn đồng xoay chuyển, lạnh lùng nói:
- Có thật không?
- Thật, đương nhiên là thật!
- Vậy ngươi thử đến xem, đừng giở trò quỷ gì, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi.
Bạch xà âm trầm nói, ánh mắt lộ ra hung mang rợn người.
Dịch Phong hít sâu một hơi, cố gắng trấn định tâm thần, từ từ tiến lại gần xem xét vết thương cho bạch xà. Khi lại gần, Dịch Phong cảm thấy trên người bạch xà ngoài một mùi máu tanh nồng ra, còn xen lẫn hương thơm nhàn nhạt vô cùng kỳ lạ.
- Đây là, hàn khí.
Nhìn vết máu đã bị kết thành băng, Dịch Phong hơi kinh ngạc nói. Vết thương tỏa ra hàn khí lạnh băng khiến cây cỏ gần đó cũng phủ một lớp băng sương.
- Ân, đúng vậy.
Bạch xà ánh mắt lóe lên nói.
- Nếu là hàn khí thì có lẽ ta sẽ có cách chữa trị.
Nói xong, Dịch Phong mỉm cười vung tay phải lên, lập tức một luồng tử sắc hỏa diễm hiện lên trên lòng bàn tay.
Cảm nhận được sức nóng của tử hỏa, bạch xà lộ ra vẻ kinh ngạc, trong đó còn có vài phần chờ mong nói:
- Vậy ngươi mau thử xem.
Dịch Phong gật đầu, trước ánh mắt chăm chú của bạch xà, Dịch Phong từ từ điều một tia hỏa diễm vào vết thương.
- Tê!
Bạch xà rống lên một tiếng đau đớn.
- Ngươi hãy chịu khó một chút!
Dịch Phong vội nói, tay phải liên tục điều động tử hỏa xâm nhập vào xua tan hàn khí.
Thời gian từ từ trôi qua, Dịch Phong trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn yên lặng ngồi điều khiển từng tia tử hỏa xâm nhập vào vết thương của bạch xà. Chỉ thấy tử hỏa đi đến đâu, hàn khí chậm rãi tan đi như tuyết gặp ánh nắng. Một lúc sau, Dịch Phong từ từ thu hồi tử hỏa, thở ra một hơi nói:
- Hàn độc quá nhiều, trong ngày một ngày hai ta khó có thể khu trừ hết được, cần phải có một khoảng thời gian nhất định.
- Ân, vậy ngươi ở lại đây. Khi nào chữa khỏi cho ta ngươi có thể đi.
Bạch xà mệt mỏi nói, chậm rãi cuộn mình lại một góc.
- Một lời đã định.
Dịch Phong hơi mỉm cười nói. Tuy vậy trong đầu vẫn thầm cảnh giác, có trời mới biết nó có đổi ý không a.
Thời gian như nước chảy mây trôi, thấm thoắt đã qua một tháng.
Trong một tháng này, Dịch Phong chuyên tâm chữa thương cho bạch xà. Thương thế của nó trong khoảng thời gian này có tiến triển rất tốt. Hơn nữa khả năng khôi phục của bạch xà cũng rất đáng kinh ngạc, vết thương ngoài da đã lành, đang lên một lớp da non. Chỉ còn một đoàn hàn khí liên tục suy yếu dần, co rút lại vào một góc trong cơ thể.
Nhờ có Dịch Phong mà bạch xà cảm thấy cơ thể dần trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, thoát khỏi nguy cơ sinh tử, áng chừng chẳng bao lâu nữa hàn khí sẽ bị loại bỏ. Theo đó, hảo cảm của bạch xà đối với Dịch Phong dần tăng lên.
Dịch Phong ngồi xếp bằng điều động từng tia tử hỏa tiến vào cơ thể bạch xà. Dựa theo tình hình, hôm nay là ngày cuối cùng Dịch Phong sẽ khu trừ hoàn toàn hàn khí.
Cảm nhận được cỗ khí thế cường đại phát tán ra, trên khuôn mặt của lão rốt cuộc cũng lộ ra một nét rung động.
- Tiểu tử, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Lão giả thần bí lộ vẻ ngưng trọng, âm trầm nói.
- Kiệt kiệt, câu này là ta phải hỏi ngươi mới đúng.
Dịch Phong nhại lại điệu cười của lão, quái khiếu nói.
- Cho dù ngươi đang dở trò quỷ gì, thì hôm nay ngươi cũng phải chết.
Lão giả cười âm u, ánh mắt lóe lên sát khí xen lẫn vẻ ngưng trọng, bàn tay khô gầy như que củi liên tục kết ấn, điều động năng lượng thiên địa.
Ngay lập tức trước người hàn khí ngưng tụ, hình thành nên hơn trăm mũi thương bằng băng sắc nhọn, mỗi cái dài đến vài trượng, tản ra bạch quang lạnh lẽo bén nhọn vô cùng.
Tay lão điểm nhẹ một chỉ, hơn trăm mũi thương bằng băng cấp tốc xoay tròn như mũi khoan, gào thét phá không mà đi.
Tới cấp bậc Đấu Hoàng này. Khi chiến đấu đã có thể sử dụng đấu khí trong cơ thể mình, cùng với thiên địa năng lượng ở bên ngoài sinh ra cộng hưởng. Sau đó thao túng chúng, phát huy uy lực kinh khủng. Cũng bởi vậy. Đấu Hoàng cường giả lực phá hoại mới làm cho người ta kinh sợ.
Nhìn hàng trăm băng thương như mũi tên khổng lồ đang đến. Dịch Phong, mà thực chất là Thanh Mai đang tạm thời điều khiển cơ thể hắn mạnh mẽ vung một chưởng.
- Viêm Long Ấn!
Theo một chưởng vung ra, một con hỏa long dài đến hơn chục trượng nhanh chóng hình thành, toàn thân phát ra sức nóng khủng khiếp, hỏa long như có linh tính hống lên một tiếng dữ dội lao vào đám băng thương, những nơi nó đi qua từng đám mây như tuyết gặp ánh nắng tan đi trong nháy mắt.
- Ầm!
Băng thương và hỏa long va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ như kinh lôi, băng hỏa lưỡng trọng cắn nuốt lẫn nhau bộc phát ra sức hủy diệt dữ dội thêm mấy lần khiến xung quanh không gian liên tục vặn vẹo, sau đó ầm ầm triệt tiêu lẫn nhau.
Khói bụi dần tan lộ ra thân ảnh Dịch Phong, tay hắn liên tục chém ra từng đạo tử sắc đao khí cong như vầng tử nguyệt, đao khí xé gió bay thẳng về phía lão giả kia.
Ngay lập tức, lão giả kia hai tay kết ấn, điều động năng lượng nhanh chóng hình thành một cỗ hàn khí lạnh thấu xương ngưng kết trước người lão, lão gầm nhẹ một tiếng:
- Băng thuẫn!
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra cực nhanh, trước mặt lão hình thành một băng thuẫn to lớn như một bức tường thành vững chắc, đón đỡ đao khí sắc bén đang điên cuồng giáng xuống.
- Đinh đinh...!
Đao khí trảm xuống, băng thuẫn vang lên tiếng kêu răng rắc ròn tan, những vết nứt như mạnh nhện trên băng thuẫn dần dần lan ra, "ầm" một tiếng, băng thuẫn vỡ tan thành từng mảnh, băng vụn lấp lánh bay đầy trời vô cùng hoa mĩ.
Dư kình lan ra xung quanh như sóng gợn, lão giả vốn đang ở gần trực tiếp bay ra sau vài bước, ánh mắt lão lộ vẻ âm hàn, tay lão vung lên, một hạt băng nho nhỏ như ngón tay lập tức lao ra hóa thành một người khổng lồ cao đến trăm trượng.
Người khổng lồ ầm ầm chạy đến Dịch Phong, mỗi lần hắn giẫm chân xuống đất, đều lưu lại trên mặt đất một cái hố rất sâu. Vô số cây đại thụ bị bẻ gãy, mặt đất rung lên ầm ầm, khắp nơi đều xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn, dã thú trong rừng rú lên hoảng sợ điên cuồng tháo chạy.
Dịch Phong đồng tử co rút lại, nhanh chóng lui lại phía sau, hai tay liên tục kết ấn, quát lên một tiếng trầm thấp:
- Phong Hỏa Long Quyển Phong
Cuồng phong dữ dội như vũ bão nổi lên, dần dần hình thành một cơn lốc xoáy cao đến vài chục trượng, kỳ dị hơn trong cơn lốc xoáy đó tràn ngập hỏa diễm ngập trời đang điên cuồng chuyển động.
Dịch Phong phất tay một cái, lốc xoáy lửa gào thét lao về phía cự nhân bằng băng.
Một băng và một hỏa kịch liệt giằng co lẫn nhau, lốc xoáy lửa vừa nóng vừa xoáy mạnh khiến cho cự nhân băng dần dần bị ăn mòn, tan ra. Trong khi đó hàn khí lạnh thấu xương từ cự nhân lan ra khiến cơn lốc lửa cũng dần bị suy yếu.
"Hừ, chết tiệt, sợ rằng động tĩnh quá lớn sẽ kéo theo rắc rối đến". Lão giả sắc mặt lộ vẻ lo ngại, chợt lão cắn răng một cái lộ vẻ quyết tuyệt, quát lớn một tiếng:
- Bạo!
Ngay sau đó lão phun ra một ngụm máu tươi, cả người tràn ngập huyết quang vô cùng quỷ dị, tốc độ bạo tăng lóe lên, thuấn di chạy đi.
Oanh!
Băng cự nhân nổ tung, khói lửa mù mịt phô thiên cái địa điên cuồng lan ra khiến cả một vùng trời đêm trong phút chốc sáng rõ như ban ngày. Mặt đất ầm ầm rung lên, không gian vặn vẹo lộ ra từng vết rách. Sóng xung kích mang theo gió lửa ngập trời nhấn chìm thân ảnh Dịch Phong trong đó.
Trong một góc của khu rừng rậm rạp, một đoàn ánh sáng hình trứng từ từ đáp xuống. Đoàn ánh sáng dần tan đi để lộ ra thân ảnh Dịch Phong.
- Phốc xuy!
Sắc mặt hắn tái nhợt phun ra một ngụm nghịch huyết, nhẹ thở ra một hơi. Vừa rồi, nếu không có Thanh Mai ngưng tụ ra một không gian quang tráo hình trứng bao bọc lấy hắn, thì e rằng hắn đã lành ít dữ nhiều trước uy lực tự bạo của băng cự nhân.
" Dịch Phong, vừa rồi ngăn cản một kích tự bạo kia khiến linh hồn lực lượng của ta bị tiêu hao hầu như không còn. Ta sẽ cần ngủ say một đoạn thời gian để chậm rãi khôi phục, ngươi nhớ bảo trọng."
Giọng nói suy yếu của Thanh Mai vang lên trong đầu Dịch Phong, nàng dần dần lâm vào ngủ say.
"Thanh Mai, xin lỗi nàng". Dịch Phong thầm than, chung quy lại thực lực của hắn còn quá yếu. Nếu tu vi của hắn sánh ngang với lão giả kia thì Thanh Mai đã không phải ra tay, sẽ không vì bảo vệ hắn mà linh hồn bị suy yếu. Dịch Phong xiết chặt tay, hắn cần lực lượng, hắn cần nỗ lực để trở lên mạnh hơn nữa, mới có thể bảo vệ những người thân yêu bên cạnh mình.
Trời dần dần sáng, những tia nắng ban mai ấm áp rải đều khắp sâm lâm, thân ảnh Dịch Phong chạy như bay trên những tán cây rậm rạp. Suốt một đêm, Dịch Phong triển khai Vân Vũ Bộ chạy như bay trong rừng phòng ngừa lão già kia bất ngờ quay lại.
Chạy thêm một lát nữa, trước mắt hắn dần dần hiện ra một sơn cốc, trong sơn cốc hoa cỏ xinh đẹp rực rỡ, muôn màu muôn vẻ. Có một hồ nước lớn nằm trong sơn cốc, nước trong hồ lăn tăn gợn sóng, trong xanh mát lạnh.
Sau khi quan sát một lúc không phát hiện có bóng dáng ma thú, Dịch Phong từ từ tiến lại gần hồ nước. Tay vục một ít nước lên rửa mặt, uống vài ngụm cho tỉnh táo.
- Ầm!
Bỗng nhiên một tiếng vang lớn phát ra, nước trong hồ bỗng tung bay trắng xóa, bọt sóng nổi lên dữ dội.
- Ngang!
Một con mãng xà to lớn từ bên trong hồ nước nổi lên phát ra tiếng rống như long ngâm. Đó là một con mãng xà to, toàn thân màu trắng tinh như tuyết. Đường kính mãng xà khoảng bốn trượng, dài gần trăm trượng. Một đôi nhãn đồng to như hai cái đèn lồng đang nhìn chằm chằm Dịch Phong.
- Ách, cái này, sao ta lại xui xẻo vậy a!
Dịch Phong sắc mặt tái nhợt đi, suýt bị lão quái vật Đấu Hoàng bắt, giờ lại gặp phải con mãng xà khí thế không kém này. Nghĩ đến đây, hắn điên cuồng quay đầu bỏ chạy.
- Ngang!
Mãng xà gầm lên một tiếng dữ tợn, lao ra khỏi hồ nước, tốc độ nhanh như một cơn lốc, thoáng chốc đã chặn đường Dịch Phong. Cái đuôi lớn quất mạnh xuống, Dịch Phong biến sắc vội lách người né tránh.
- Oanh!
Đuôi rắn cực lớn nện mạnh xuống đất tạo nên một cái rãnh sâu vài thước. Kình khí mạnh mẽ lan ra khiến Dịch Phong bị đánh văng xuống đất, khóe miệng trào ra một tia máu tươi.
- Nhân loại ti tiện, ngươi đến đây có mục đích gì?
Bạch xà âm lãnh phát ra tiếng nói như người. Một số cao gia ma thú linh trí đã không thua kém gì nhân loại, thậm chí còn có thể hóa thành hình người, thực lực vô cùng cường đại.
- Ách, tại... tại hạ tình cờ đi ngang qua chốn này...
Dịch Phong lắp bắp nói.
- Nói nhảm, có phải lão già khốn khiếp kia phái ngươi đến đây không?
Bạch xà lạnh lùng nói.
- Lão già nào? tại hạ không biết.
Dịch Phong hơi lộ vẻ trầm tư nói.
- Hừ, ngươi định lừa bản vương sao, dù phải hay không thì người cũng phải chết.
Bạch xà ánh mắt phát ra quang mang hung lệ, vung chiếc đuôi lên toan quất xuống.
- Khoan đã, ta thấy ngươi bị thương không nhẹ, ta là một y sư, có thể sẽ giúp được ngươi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dịch Phong bất ngờ để ý thấy trên người mảng xà lộ ra một vết thương hết sức dữ tợn, một vết rách khá dài, xung quang loang lổ máu tươi. Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, hắn vội vàng bịa ra mình là y sư.
Mãng xà hơi ngừng lại, nhãn đồng xoay chuyển, lạnh lùng nói:
- Có thật không?
- Thật, đương nhiên là thật!
- Vậy ngươi thử đến xem, đừng giở trò quỷ gì, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi.
Bạch xà âm trầm nói, ánh mắt lộ ra hung mang rợn người.
Dịch Phong hít sâu một hơi, cố gắng trấn định tâm thần, từ từ tiến lại gần xem xét vết thương cho bạch xà. Khi lại gần, Dịch Phong cảm thấy trên người bạch xà ngoài một mùi máu tanh nồng ra, còn xen lẫn hương thơm nhàn nhạt vô cùng kỳ lạ.
- Đây là, hàn khí.
Nhìn vết máu đã bị kết thành băng, Dịch Phong hơi kinh ngạc nói. Vết thương tỏa ra hàn khí lạnh băng khiến cây cỏ gần đó cũng phủ một lớp băng sương.
- Ân, đúng vậy.
Bạch xà ánh mắt lóe lên nói.
- Nếu là hàn khí thì có lẽ ta sẽ có cách chữa trị.
Nói xong, Dịch Phong mỉm cười vung tay phải lên, lập tức một luồng tử sắc hỏa diễm hiện lên trên lòng bàn tay.
Cảm nhận được sức nóng của tử hỏa, bạch xà lộ ra vẻ kinh ngạc, trong đó còn có vài phần chờ mong nói:
- Vậy ngươi mau thử xem.
Dịch Phong gật đầu, trước ánh mắt chăm chú của bạch xà, Dịch Phong từ từ điều một tia hỏa diễm vào vết thương.
- Tê!
Bạch xà rống lên một tiếng đau đớn.
- Ngươi hãy chịu khó một chút!
Dịch Phong vội nói, tay phải liên tục điều động tử hỏa xâm nhập vào xua tan hàn khí.
Thời gian từ từ trôi qua, Dịch Phong trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn yên lặng ngồi điều khiển từng tia tử hỏa xâm nhập vào vết thương của bạch xà. Chỉ thấy tử hỏa đi đến đâu, hàn khí chậm rãi tan đi như tuyết gặp ánh nắng. Một lúc sau, Dịch Phong từ từ thu hồi tử hỏa, thở ra một hơi nói:
- Hàn độc quá nhiều, trong ngày một ngày hai ta khó có thể khu trừ hết được, cần phải có một khoảng thời gian nhất định.
- Ân, vậy ngươi ở lại đây. Khi nào chữa khỏi cho ta ngươi có thể đi.
Bạch xà mệt mỏi nói, chậm rãi cuộn mình lại một góc.
- Một lời đã định.
Dịch Phong hơi mỉm cười nói. Tuy vậy trong đầu vẫn thầm cảnh giác, có trời mới biết nó có đổi ý không a.
Thời gian như nước chảy mây trôi, thấm thoắt đã qua một tháng.
Trong một tháng này, Dịch Phong chuyên tâm chữa thương cho bạch xà. Thương thế của nó trong khoảng thời gian này có tiến triển rất tốt. Hơn nữa khả năng khôi phục của bạch xà cũng rất đáng kinh ngạc, vết thương ngoài da đã lành, đang lên một lớp da non. Chỉ còn một đoàn hàn khí liên tục suy yếu dần, co rút lại vào một góc trong cơ thể.
Nhờ có Dịch Phong mà bạch xà cảm thấy cơ thể dần trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, thoát khỏi nguy cơ sinh tử, áng chừng chẳng bao lâu nữa hàn khí sẽ bị loại bỏ. Theo đó, hảo cảm của bạch xà đối với Dịch Phong dần tăng lên.
Dịch Phong ngồi xếp bằng điều động từng tia tử hỏa tiến vào cơ thể bạch xà. Dựa theo tình hình, hôm nay là ngày cuối cùng Dịch Phong sẽ khu trừ hoàn toàn hàn khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook