Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 167

Hai chân chạm đất, không khí không trong lành như thế giới khác, đường phố tràn ngập ô tô chen chúc, tiếng còi inh ỏi và khói bụi mang theo mùi vị đặc trưng của đô thị. Lúc này Tiêu Bắc mới có một tia cảm giác chân thật.

“Chúng ta đã trở lại?” Tiêu Bắc không xác định hỏi một câu, Lam Minh vẫn ôm chặt cậu, như sợ cậu ngã xuống.

“Bắc Bắc, là anh phải không?” Hi Tắc Nhĩ vừa nãy còn thấy Tiêu Bắc bị Đại Tế Ti “giấu đi”, còn bây giờ người đang nói chuyện hình như chính là Bắc Bắc: “Đại Tế Ti đâu?”

“À…” Tiêu Bắc gật đầu: “Hình như hắn không đi theo.”

“Bắc Bắc!” Cổ Lỗ Y bay nhào tới ôm cổ Tiêu Bắc, ở trên má cậu cọ cọ. Vừa rồi nó còn cho rằng Tiêu Bắc đã bị cướp đi!

“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc cũng ôm Cổ Lỗ Y cọ cọ, Lam Minh một bên thì mặt tái mét, xách Cổ Lỗ Y ném vào tay Hi Tắc Nhĩ.

“Cô!” Cổ Lỗ Y nhảy dựng lên tỏ vẻ kháng nghị, Hi Tắc Nhĩ sợ nó bị đòn, nhanh chóng ôm lấy nó: “Bỏ đi, Cổ Lỗ Y.”

Lam Minh cầm tay Tiêu Bắc bỏ đi.

“Đi đâu vậy?” Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo đi.

“Còn có thể đi đâu? Đương nhiên là về EX tắm rửa, thay đồ rồi nghỉ ngơi.” Lam Minh quay đầu nhìn Tiêu Bắc: “Cuộc sống mới phải bắt đầu rồi, cậu nói có đúng không, Bắc Bắc ?”

Lam Minh ở chữ “Mới” nhấn âm một chút, đảm bảo là cố ý làm Tiêu Bắc vô thức đỏ mặt tim đập liên hồi, đối với cuộc sống “Mới” cũng có vài phần mong đợi.

“Cuối cùng cũng trở lại.” Khế Liêu đứng tại chỗ, ngẩng mặt nhìn một bóng đen trên không trung đang dần biến mất.

“Cửa thế giới khác đóng lại cũng không mở ra nữa phải không?” Tiếu Hoa hỏi Khế Liêu: “Vậy tức là sẽ không có mấy thứ loạn thất bát tao gì đó lén chạy ra ngoài nữa!”

“Chắc vậy.” Khế Liêu khoác vai Tiếu Hoa, nhỏ giọng ý bảo anh xem Lam Minh và Tiêu Bắc đang tay cầm tay phía trước: “Hơn nữa anh xem hai người bọn họ đi, phỏng chừng cũng không cần nghĩ cách giải trừ chú ấn trên tay đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tiếu Hoa cũng cao hứng thay hai người: “Lần này Lam Minh cũng có thể trở về, ít nhiều gì cũng nhờ Tiêu Bắc.”

“Cho nên nói người tốt đều có thiên tướng.” Khế Liêu duỗi lưng: “Thế giới khác khôi phục hòa bình, Juneau cũng có thể quả lý Lang tộc bên đó thật tốt, tôi cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”

“Lang nhân cũng biết mệt sao?” Tiếu Hoa vui vẻ, đưa tay sờ đầu Khế Liêu: “Tai và đuôi có biến ra không?”

“Muốn biết?” Khế Liêu xáp tới, ghé vào bên tai Tiếu Hoa nói: “Về cho anh xem!” Nói xong, dắt người đi.

Hi Tắc Nhĩ cũng thở phào một cái, vừa cười tủm tỉm đi về vừa an ủi Cổ Lỗ Y còn đang giận dỗi: “Cổ Lỗ Y, tốt xấu ngươi cũng phải cho Lam Minh một cơ hội chứ, hắn đối với Tiêu Bắc nghiêm túc như vậy, Bắc Bắc cũng cam tâm mạo hiểm dù bị kẹt lại thế giới khác cũng phải dẫn cùng về, ngươi cũng đừng quấy rối Lam Minh nữa.”

“Chậc!” Cổ Lỗ Y khoanh tay đong đưa cái đuôi, vươn một ngón tay lắc lắc tỏ vẻ không tán thành, huyên thuyên một tràng.

Hi Tắc Nhĩ thường ở cùng đám Long bảo bảo, nên nghe hiểu. Cổ Lỗ Y nói là _ nó phải không ngừng khảo nghiệm Lam Minh, chỉ cần hắn có một tia dao động, vậy nó sẽ đoạt lấy Bắc Bắc, chờ mình lớn lên sẽ chiếu cố Bắc Bắc!

Hi Tắc Nhĩ nhìn trời _ xem ra Lam Minh có một tình địch rất mạnh a.

Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay đi lên vai Tiêu Bắc. Càng đi về trước càng náo nhiệt, Bắc Bắc không đeo ba lô nhưng lại mặc áo choàng, nên giấu nó vào trong áo choàng. Sphinx cũng bay lên trời để tránh bị người khác nhìn thấy, ở thế giới thật vẫn là thu liễm chút để tránh gây ra hoảng loạn.

Mọi người cùng nhau bước nhanh về EX.

Cảnh Diệu Phong đi đến góc đường, chú ý thấy trên màn hình lớn quảng cáo đang phát tin tức, nói với Bạch Lâu: “Hoá ra chúng ta đã đi gần nửa năm, thời gian ở thế giới thật so với thế giới khác hình như nhanh hơn.”

“Lâu như vậy sao?” Bạch Lâu trong thời gian ở thế giới khác, ân oán với Cảnh Diệu Phong cũng vơi đi một ít, nghe hắn nói thì trả lời.

“Ừh.” Cảnh Diệu Phong thỏa mãn gật đầu, ý bảo Bạch Lâu xem tin tức. Bạch Lâu ngẩng mặt, đúng lúc nhìn thấy trên bầu trời có một cái bóng mờ mờ xẹt qua.

“Giống Đại Tế Ti nói, có vài thứ lén lút theo chúng ta đến đây. Những thứ này không thuộc về thế giới thật, chúng ta phải nhanh bắt chúng lại giải quyết sạch sẽ mới được!” Bạch Lâu cảm thấy bất đắc dĩ: “Đáng tiếc anh đã từ chức, nếu anh còn ở cục cảnh sát, hẳn là sẽ rất tiện cho việc tìm tư liệu.”

“Tiểu Lâu, em đang yêu cầu anh à?” Cảnh Diệu Phong hưng phấn nhìn Bạch Lâu.

Bạch Lâu thấy hắn hớn hở, có chút không được tự nhiên, lầm bầm một câu: “Ai yêu cầu gì anh chứ, tôi đi về.”

“Anh có thể trở lại cục cảnh sát.” Cảnh Diệu Phong vội vàng đuổi theo, dính lấy Bạch Lâu nói: “Lúc đi, cấp trên cũng nhắc qua, bởi vì có vài việc chỉ anh mới có thể đảm nhiệm.”

“Hừ, bọn họ biết anh là thân bất tử, đương nhiên sẽ buông tha người tài giỏi như rồi.”

“Anh về đó có thể sẽ được phân vào tổ điều tra đặc biệt.” Cảnh Diệu Phong cùng Bạch Lâu nói chuyện phiếm.

“Chuyên điều tra Thần Ma phạm tội?” Bạch Lâu cảm thấy kiến nghị này không tồi: “Nếu để Long Tước và Tiếu Hoa nghe được, nhất định sẽ nói hợp tác với Ex đi, sau đó xin kinh phí, như vậy mới là nhất cử lưỡng tiện.”

“Anh cũng có mục đích này. Em chỉ cần nói, anh lập tức đi làm ngay.” Cảnh Diệu Phong tinh thần sáng láng nhìn Bạch Lâu, hai mắt sáng rực. (Cc: giống đại cẩu ghêJ))

“Anh muốn làm gì thì làm.” Bạch Lâu bị nhìn cho tâm hoảng ý loạn, nhỏ giọng thì thầm một tiếng. Cảnh Diệu Phong cười vui vẻ: “Vậy anh đi đây!” Nói xong, xoay người chạy.

Bạch Lâu thấy Cảnh Diệu Phong hạnh phúc chạy đi, không tự giác cong khóe miệng, nhưng chợt ý thức được mình đang cười, Bạch Lâu vội xoa mặt, tự cảnh cáo mình không được dễ dàng tha thứ người kia như vậy! Nghĩ xong, chạy chậm đuổi theo bọn Lam Minh.

Ở thế giới thật những toà nhà cao tầng che khuất bầu trời, nhưng ánh sáng phản chiếu vào thuỷ tinh rọi xuống người lại làm cho người ta có cảm giác tồn tại. Tuy từ khi làm quỷ sư, Bạch Lâu không còn cảm giác đặc biệt gì, nhưng lần này, lại thật sự cảm thấy vui vẻ… Quả nhiên trở về là tốt nhất.

Cửa chính EX hiện lên trước mắt, vẫn theo lẽ thường mở cửa kinh doanh.

“Xem ra tình hình vẫn rất tốt.” Tiêu Bắc không thể chờ được nữa đẩy cửa ra, Khế Liêu sau lưng rống lên: “Lão tử đã về rồi!”

Theo tiếng gọi vang vọng của hắn, từ trong sân chạy ra một đám sói con. Nguyên một đám đứa nào đứa nấy béo ú khỏe mạnh, xông tới vây quanh Khế Liêu, hưng phấn nhảy nhót, miệng “Ô ô” gọi.

“Oa, ta không ở nhà, đợt này sinh không ít nha!” Khế Liêu vươn tay nhấc một đứa lên bóp, thấy nó vừa béo vừa khỏe mạnh, rất thoả mãn.

Tiêu Bắc cũng ôm lấy hai con. Đám sói con này không bị bạch tạng, thậm chí đốm cũng không có, xem ra chúng không bị hắc ám lực lượng ảnh hưởng. Mà vườn hoa linh lan của Phong Danh Vũ cũng đã khôi phục sinh khí, từng đó đua nhau nở rộ… Địa linh cũng đã khôi phục!

“Bọn Bắc Bắc về rồi!” Phong Tiểu Vũ là người đầu tiên mang theo Sỉ Mị chạy ra, hướng bên trong hô to. Sau đó Long Tước, Phong Danh Vũ cũng đều chạy ra.

Mọi người đã lâu không gặp thấy nhau vẫn bình yên vô sự cũng yên tâm.

“Bắc Bắc, anh đã trở lại, mọi người trong đoàn kịch đều rất nhớ anh đó!” Phong Tiểu Vũ kéo Tiêu Bắc kể tình hình gần đây, Phong Danh Vũ chuẩn bị mang mọi người ra ngoài ăn một bữa. Tiếu Hoa đã trở lại đồng nghĩa với việc có người san sẻ việc làm với cô, không cần tự mình loay hoay nữa .

Ăn cơm chúc mừng tự nhiên không thể thiếu. Hết thảy đều rất thuận lợi, mọi người cũng nghỉ ngơi tốt điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cuộc sống mới.

Trải qua hành trình đến thế giới khác, quan hệ của mọi người cũng có một số tiến triển nhất định.

Ví dụ như, quan hệ của Khế Liêu và Tiếu Hoa rõ ràng tốt đẹp hơn không ít. Khế Liêu tiếp tục làm cái đuôi bám theo Tiếu Hoa, thư kí kiêm vệ sĩ. Hắn không nhàm chán bám theo giống như trước kia mà là nghiêm túc trợ giúp Tiếu Hoa, vô cùng nghe lời.

Cảnh Diệu Phong phục chức, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong cục cảnh sát, mướn EX làm nhân viên ngoài biên chế, cùng ngành tình báo tạo thành một đội đặc biệt chuyên xử lý những sự kiện liên quan đến phi nhân loại. Quan hệ của anh và Bạch Lâu cũng cải thiện, ít nhất Bạch Lâu không coi anh như không khí nữa, được khuyến khích Cảnh Diệu Phong mỗi ngày đều động lực mười phần.

Hi Tắc Nhĩ sau khi trở về thì tiếp tục cùng Long Tước chăm sóc đám tiểu Long bảo bảo, Phong Tiểu Vũ cùng Sỉ Mị thì đã sớm ngọt như mật, tóm lại tất cả đều rất bình thường, phát triển tốt. Cặp duy nhất không bình thường ngược lại lại là Lam Minh cùng Tiêu Bắc.

Từ sau khi trở về, Tiêu Bắc lại khôi phục sinh hoạt bình thường, bận tối mày tối mặt. Lam Minh vốn tính toán sau khi trở về sẽ cùng Tiêu Bắc tiến thêm một bước, dù sao khi về hắn đã thổ lộ, Tiêu Bắc cũng không phản đối.

Ai dè sau khi trở về, Bắc Bắc lại biến thành đà điểu, hơn nữa không biết có phải do Đại Tế Ti rời đi hay không, linh lực của Bắc Bắc cũng bị ảnh hưởng. Năng lực chữa bệnh và linh cảm thì còn nhưng năng lực điều khiển ngoại giới thần bí cường đại thì lại biến mất.

Lam Minh đè Tiêu Bắc ra, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, phát hiện sau cổ cậu có thêm một cục u hình tam giác

Là vết bỏng, nhìn kỹ lại thì là do chú văn tạo thành, đụng vào rất đau _ xem ra lúc rời đi, Đại Tế Ti đã phong ấn sức mạnh của Tiêu.

Đối với chuyện này, Bắc Bắc lại tỏ vẻ không sao cả, dù sao sức mạnh đáng sợ đó ở thế giới thật cũng không giúp được gì. Có khi năng lực mạnh quá ngược lại sẽ mang đến bất hạnh.

Mà làm Lam Minh bốc hỏa nhất chính là Cổ Lỗ Y. Cổ Lỗ Y lúc nào cũng dính lấy Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, dính chặt hơn keo, còn dùng mọi cách phá đám không để mình cùng Bắc Bắc ở riêng.

Trong mắt Lam Minh, Cổ Lỗ Y đã hoàn toàn bộc lộ bản chất tiểu ác ma của Long Tộc.

Long Tộc là thần bảo vệ, bọn họ hoàn toàn thần phục chủ nhân của mình, vô cùng nghe lời, có thể vì hạnh phúc của chủ nhân trả giá hết thảy. Hơn nữa Cổ Lỗ Y chỉ là trẻ con, mọi việc đều theo bản năng. Nói cách khác, tình cảm của Lam Minh còn chưa được Cổ Lỗ Y _ vị thần giữ cửa này đồng ý…

Lam Minh biết, đây là chuyện không thể cưỡng cầu. Cứ xem như mình đánh Cổ Lỗ Y một trận, nó cũng sẽ không khuất phục. Mặt khác, bản năng của Long Tộc rất mạnh và đáng tin, chẳng lẽ mình còn chỗ nào chưa được, không đủ tư cách cùng Tiêu Bắc một chỗ? Thỉnh thoảng, Lam Minh lại tự kiểm điểm như vậy.

Qua chừng một tháng, mọi người quay lại quỹ đạo sinh hoạt trước kia, thời tiết cũng lạnh dần, mùa đông đã đến.

“Mùa đông năm nay có vẻ đặc biệt lạnh.” Tiêu Bắc chuẩn bị đến đoàn kịch luyện múa, mặc áo khoác ngoài màu đen, thoạt nhìn vô cùng đẹp trai.

“Cổ Lỗ Y, trời lạnh vậy cưng ở nhà nha?” Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y cạnh lò sưởi đang cố gắng mặc thêm cái áo lông thứ hai, có chút đau lòng xoa đầu nó: “Ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ về rất nhanh.”

“Cô!” Cổ Lỗ Y không chịu, nói phải bảo vệ Tiêu Bắc. Chỉ là nó mặc quá nhiều cánh mở không ra, bay không được, bị Lam Minh bắt lấy nhét vào chăn: “Sợ lạnh còn dám ra ngoài? Bên ngoài có tuyết rơi a! Âm năm độ đấy! Lạnh đóng băng được luôn đó!”

Cổ Lỗ Y nghe mà bắt đầu run, Lam Minh nhân cơ hội kéo Tiêu Bắc chạy ra ngoài đóng cửa lại. Cổ Lỗ Y muốn nhảy cửa sổ đuổi theo, nhưng vừa mở cửa sổ, gió lạnh ập tới…

Cổ Lỗ Y vội đóng kín cửa sổ, chui vào chăn ôm lấy lò sưởi, thò đầu ra chống cằm phụng phịu.

“Meo meo.”

Fanny nhảy lên, dùng móng vuốt gẩy cái điều khiển từ xa, cái đuôi lông xù cọ cọ đuôi Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, đừng giận.”

“Fanny, Lam Minh xấu lắm!” Cổ Lỗ Y phàn nàn, vừa ấn điều khiển, xem TV.

Fanny meo meo hai tiếng, hỏi Cổ Lỗ Y, sao lại muốn phá Lam Minh cùng Tiêu Bắc chứ? Rõ ràng quan hệ của hai người có cơ hội phát triển, Bắc Bắc cũng không phải không muốn mà.

Cổ Lỗ Y khoanh tay lắc đầu _ thái độ của Bắc Bắc rất mềm yếu dễ bị cảm động, quá tiện nghi cho Lam Minh, hắn đối Bắc Bắc còn chưa đủ tốt.

“Còn chưa đủ tốt?” Fanny không rõ: “Lần nào Lam Minh cũng đều liều mạng cứu Bắc Bắc mà!”

“Lam Minh lợi hại như vậy, hắn cứu Bắc Bắc là chuyện phải làm, trái lại, Bắc Bắc còn khen hắn!” Cổ Lỗ Y càng nhớ càng tức: “Lam Minh là đồ nửa chết nửa sống !”

Fanny giật giật lỗ tai, ngồi xuống liếm móng vuốt rửa mặt: “Tình cảm của nhân loại chính là như vậy, chúng ta sẽ không hiểu đâu.”

“Còn lâu ta mới dễ dàng để cho Lam Minh thành công.” Cổ Lỗ Y chuyển kênh, trong miệng nói thầm: “Lam Minh là tên hổn đản, lúc đầu hắn vì chuyện Bắc Bắc là Đại Tế Ti mà lộn xộn không rõ, hắn còn khiến cho Bắc Bắc nghĩ mình là thế thân. Sau đến thế giới khác, hắn hung dữ vớiBắc Bắc! Sau nữa, hắn cho rằng chỉ cần thổ lộ là Bắc Bắc sẽ chấp nhận chắc? Không dễ vậy đâu, phải rèn dũa lại hắn!”

“Oa, Cổ Lỗ Y ngươi hảo nghiêm khắc !” Fanny cảm khái.

“Đó là đương nhiên !” Cổ Lỗ Y hùng tâm bừng bừng quyết phải giúp Bắc Bắc khảo nghiệm Lam Minh.

Trên TV đang tại phát tin tức, gần đây S thị đã xảy ra vài tai nạn chữa bệnh thập phần nghiêm trọng.

“Tai nạn chữa bệnh à?” Fanny nằm trên giường dựng đuôi: “Thật đáng sợ, những bác sĩ thú y ta từng gặp cũng rất dọa người, hay là do Thần Ma nhỉ.”

“Ai, chỉ cần Bắc Bắc ở đây sờ một cái thì tốt rồi.” Cổ Lỗ Y đi tìm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình.

“Cáp a…”

Trong rạp hát, Lam Minh ngồi trên khán đài của thính phòng không người, xem bọn Tiêu Bắc tập luyện. Lam Minh nhìn cái gì cũng không vừa mắt, những vũ giả kia quá gần Tiêu Bắc, khó chịu à. Tiêu Bắc nghiêm túc nghiên cứu từng bước nhảy hắn cũng không vui… Lam Minh nhìn trời tự kiểm điểm, loại tình cảm thuộc về nhân loại này gọi là ghen tị! Phải khống chế, nếu không sẽ dễ dàng trở thành phẫn nộ, sau phẫn nộ sẽ có cừu hận, cừu hận rồi lại dễ dẫn đến mấy chuyện đỗ máu!

Đang khiêu vũ cùng Tiêu Bắc là một vũ giả mới gia nhập đoàn kịch trong thời gian Tiêu Bắc không ở đây. Vóc dáng rất cao, mặt mũi tạm được, họ Tần, gọi Tần Mạch. Tiểu tử này múa không tệ bất quá quá sùng bái Bắc Bắc, lúc nào cũng bám theo ra cùng ra vào cùng vào, so với Cổ Lỗ Y còn chướng mắt hơn.

“Rầm” một tiếng.

Lam Minh đang cân nhắc xem có cách gì để đuổi Tần Mạch đi, có thể bí mật hủy thi diệt tích càng tốt thì đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

“A, chảy máu rồi!”

Lam Minh giật mình ngẩng đầu, thấy Tiêu Bắc đang ngồi xổm cạnh bàn.

“Bắc Bắc!” Trong nháy mắt Lam Minh cho rằng Tiêu Bắc bị thương, tâm nói bảo sao mình không thích cậu ta luyện múa, rất dễ bị thương. Chạy lên mới phát hiện người bị thương không phải Bắc Bắc, mà là Tần Mạch.

Lam Minh lập tức muốn vỗ tay khen hay, bất quá lúc này mà làm xác định chắc chắn sẽ bị Bắc Bắc đánh. Tần Mạch vừa rồi không biết vì sao lại bị ngã, va phải thùng đạo cụ, ống chân bị đè trúng, máu chảy không ngừng hơn nữa nhìn cậu ta đau thành như vậy chắc xương bị thương rồi.

“Nhanh gọi xe cứu thương!” Lão Dương vội bảo Phong Tiểu Vũ gọi điện thoại.

Tiêu Bắc kiểm tra vết thương của Tần Mạch, thấy Lam Minh bên cạnh bộ dáng có chút hả hê, tim nhảy một cái. Chờ xe cứu thương đến, nhân viên cấp cứu dùng cáng nâng Tần Mạch lên xe, Tiêu Bắc lặng lẽ kéo Lam Minh ra sau hộp đèn, nhỏ giọng hỏi: “Uy! Không phải anh đang giở trò quỷ đấy chứ?”

Lam Minh vẻ mặt oan uổng nhún vai: “Bắc bắc, đừng oan uổng người vô tội a! Tôi đâu có!”

“Thật sự không có?” Bắc Bắc híp mắt nhìn Lam Minh.

Lam Minh cười hì hì gật đầu: “Đương nhiên không! Tôi áp chế lòng ghen tị rất tốt. “

“Vậy tại sao cậu ta lại ngã? Đó cũng đâu phải là động tác có độ khó gì cao.” Tiêu Bắc nghe được hai chữ “Ghen tị”, trong lòng liền có cảm giác vi diệu, khẽ ho khan một tiếng đổi chủ đề.

“Sáng nay Tần Mạch bị xe đụng, có vẻ lúc đó chân bị trẹo.” Phong Tiểu Vũ chờ mọi người thay quần áo, chuẩn bị cùng đi xem Tần Mạch.

“Xe đụng?” Tiêu Bắc kinh ngạc: “Vậy tại sao cậu ta không nói?”

“Có thể lúc ấy không đau.” Phong Tiểu Vũ chậc chậc hai tiếng: “Lúc này đến bệnh viện, phải cẩn thận một chút .”

“Đúng vậy!” Mọi người một bên phụ họa.

Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, trong lòng tự nhủ đám người này mắc gì lại sợ đến bệnh viện vậy?

“Bắc Bắc, có phải anh không biết không?” Phong Tiểu Vũ nhớ lại mấy ngày gần đây Tiêu Bắc rất tập trung luyện tập, không nghe tin tức, Lam Minh lại không thích nhiều chuyện, liền xáp tới nói với hai người: “Tháng này đã xảy ra rất nhiều sự cố, nghe nói còn có bác sĩ phát điên, rạch bụng người bệnh!”

“Thiệt hay giả vậy?” Tiêu Bắc cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng.

“Bác sĩ đột nhiên nổi điên?” Lam Minh nghe ra một ít đầu mối, hỏi Phong Tiểu Vũ: “Là bệnh viện của ai?”

“Mấu chốt không phải bệnh viện của ai, mà là bệnh viện nào cũng như vậy!” Phong Tiểu Vũ sầm mặt nói: “S thị tổng cộng có năm bệnh viện công lập, vô số phòng khám, rất nhiều bác sĩ đều xuất hiện tình trạng mất khống chế.”

“Không có địa điểm đặc biệt, xảy ra ngẫu nhiên?” Lam Minh nhíu mày cân nhắc: “Tà môn như vậy?”

“Tóm lại chúng ta đi xem Tần Mạch, chữa xong thì lập tức đưa cậu ta về, đừng ở lại bệnh viện!” Nói xong, cả đám chạy đi.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh ra ngoài lấy xe, thấy hắn trầm tư thì hỏi: “Lam Minh, anh cảm thấy là Thần Ma tác quái sao?”

“Đúng là rất giống bị oán linh ảnh hưởng.” Lam Minh gọi cho Bạch Lâu, bảo anh hỏi Cảnh Diệu Phong một chút xem mấy tai nạn y tế gần đây có gì lạ không.

Không quá lâu, bên Cảnh Diệu Phong truyền đến tin tức _ đúng là mấy vụ tai nạn đó rất khả nghi, anh đã bảo cơ quan tình báo bắt tay điều tra tư liệu.

Đến cửa bệnh viện, xuống xe, Lam Minh đưa xe xuống hầm, Tiêu Bắc đứng đợi trước cửa bệnh viện. Đợi một lát, Tiêu Bắc có cảm giác là lạ, bắt đầu quan sát tình hình bệnh viện… Nhìn lại nhìn, Tiêu Bắc vô ý thức ngẩng đầu.

Lúc này, cậu mới phát hiện chỗ có vấn đề _ phía trên bệnh viện là một tầng mây dày đặc che phủ. Tầng mây này tựa hồ thoát ly những tầng mây khác, khiến Tiêu Bắc khó hiểu nhất chính là, mây sao lại di chuyển nhanh như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương