Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 152

Tiêu Bắc vốn cho là công tước Carson sẽ là một đại thúc vừa ngầu vừa đẹp, nhưng bước vào toà thành nguy nga, nhìn thấy con gấu béo ngồi trên vương vị, Tiêu Bắc có một loại xúc động muốn đập đầu.

Cậu còn tưởng rằng sẽ gặp một phu nhân xinh đẹp quyến rũ như nữ hoàng Sissi hay một ông chú như Công tước râu xanh, ai ngờ lại là quái vật.

“Cô cô cô ~~” Cổ Lỗ Y bị cái tên công tước Carson chọc cười, ngồi trên vai Tiêu Bắc ôm bụng cười lăn lộn.

Bọn Hi Tắc Nhĩ và Bạch Lâu cũng vất vả nhịn cười.

Công tước Carson lại không nhận ra mọi người đang cười mình, hắn vừa thấy bọn Tiêu Bắc đã kinh ngạc há to miệng, không nói nên lời!

“Ngươi… Lam Minh? !” Thật lâu sau, công tước Carson đứng lên: “Sao có thể…”

Mà bên cạnh công tước Carson cũng có ít những quý tộc khác, dưới mắt Tiêu Bắc thì đều là “hình thù kỳ quái”, sau khi nghe thấy cái tên “Lam Minh” cũng đều kinh ngạc trợn mắt há hốc.

“Ra ngoài hết cho ta!” Carson đột nhiên giận tái mặt, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng cửa lâu đài, chậm rãi đi tới trước mặt bọn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc ngẩng lên nhìn hắn, âm thầm cảm thán _ ai nha, thật khổng lồ!

Cổ Lỗ Y cũng không dám cười nữa, gấu bự thật nha.

Công tước Carson đi tới trước mặt Tiêu Bắc, quỳ một gối xuống thành kính hành lễ: “Đại Tế Ti, được gặp ngài là vinh hạnh của ta.”

Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, lén nhích lại gần Lam Minh, người gấu này quỳ xuống mà vẫn còn cao hơn cả mình.

“Ta còn tưởng rằng thế giới này đã kết thúc, không nghĩ tới các ngươi lại đến đây!” Carson cảm khái nói: “Tốt rồi! Quả nhiên Thần không nói dối.”

“Xảy ra chuyện gì? Carson.” Đặc Lạp Cổ Lạp đi tới: “Nghe nói con của ngươi bị bệnh?”

“Đại lục phương bắc đã bị hắc ám bao phủ. Lam Minh, Đại Tế Ti! Ta muốn cho các ngươi xem vài thứ.” Công tước Carson đột nhiên kích động, hắn dẫn mọi người vào một cánh cửa nhỏ đi lên tháp.

Tới gian phòng cao nhất lâu đài, cạnh giường đặt một cái kính viễn vọng.

Công tước Carson điều chỉnh kính viễn vọng hướng về phương bắc, ra hiệu cho bọn Tiêu Bắc Lam Minh đến xem.

Lam Minh nhìn một cái, bất giác chau mày. Bầu trời phương bắc đen kịt, tựa có vẻ như đang bị một tầng mây đen bao phủ.

“Ai nha, này là điềm cực xấu mà!” Sphinx nhịn không được nói: “Phương bắc có yêu ma hoành hành!”

“Hơn nữa còn là yêu ma có pháp lực cực mạnh.” Sắc mặt công tước Carson u ám: “Phong ấn phương bắc… có thể sắp xảy ra chiến loạn, hoặc là một ác ma cực mạnh nào đó sắp sống lại. “

Tiêu Bắc thấy mọi người đều vô thức nhìn Lam Minh, trong lòng khẽ động. Quả nhiên, sắc mặt Lam Minh ngưng trọng, tựa hồ tâm sự nặng nề.

Không cần hỏi cũng biết, phong ấn phương bắc hẳn là chỉ phụ thân Lam Minh, Đại Ma vương có quan hệ huyết thống với hắn, kẻ chỉ cần Lam Minh còn sống thì dù hắn có biến thành tro cũng sẽ không biến mất.

“Đây là nguyên nhân lực lượng hắc ám thâm nhập vào thế giới thật sao.” Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày: “Chúng ta phải ngăn lại.”

“Chúng ta thực sự phải đến đó.” Đặc Lạp Cổ Lạp nói đoạn, khẽ nhìn thoáng qua la bàn Tiêu Bắc đeo trước ngực. Kim la bàn thẳng tắp chỉ hướng bắc, tựa hồ có phản ứng mãnh liệt với địa vực đen tối đó.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh nhìn nhau _ Vũ Dạ tập ở đó sao!

Lam Minh gật đầu. Xem ra, bọn họ phải đến phương bắc một chuyến để tìm Vũ Dạ tập. Đồng thời hắn cũng cảm thấy, đây nói không chừng… lại là một âm mưu.

Sau đó, Bạch Lâu đi kiểm tra cho con trai công tước Carson, quả thật là do bị lực lượng hắc ám ảnh hưởng, khiến cho hắn trở nên suy yếu.

Tiêu Bắc ù ù cạc cạc dùng “Năng lực” mạnh mẽ của mình chữa khỏi cho hắn. Công tước Carson để thể hiện lòng biết ơn liền tặng mọi người một chiếc xe hơi chạy đá ma pháp tốt nhất, cùng vô số trang bị, tự mình tiễn mọi người đi. Mọi người liền dựa theo hướng la bàn chỉ, chạy tới phương bắc.

Thời điểm khởi hành, Vu sư Lạp Mậu nhắc nhở mọi người: “Gần đây hắc vu sư đang tìm kiếm một thủ lĩnh để ổn định cục diện hỗn loạn sau khi Đại Tế Ti biến mất. Tiêu Bắc đột nhiên xuất hiện có khả năng sẽ dẫn đến một ít rối loạn, phải cẩn thận đề phòng.”

Có xe đúng là khác hẳn, đường ở thế giới khác rất rộng, ít người, con đường bằng phẳng dẫn thẳng ra ngoài. Mặc dù cũng có chút đá vụn cỏ dại này nọ nhưng cũng có thể trực tiếp phóng qua.

Dùng cách nói của Tiêu Bắc để tổng kết, xe hơi đá ma pháp giống như xe tăng, bất khả chiến bại!

Xe chạy suốt ba ngày, bọn Tiêu Bắc bắt đầu cảm thấy đau lưng… tối hôm thứ ba, mọi người tới thành Auert.

Khác với thành Sawyer, thành Auert khiến người khác có cảm giác âm u hỗn loạn, hơn nữa trời còn tối, những hồ nước và kiến trúc hình thù kỳ dị làm cho cả tòa thành có vẻ đặc biệt âm trầm.

Đặc Lạp Cổ Lạp nhắc nhở mọi người: “Thành Auert là một nơi tương đối hiểm ác đáng sợ, nhất là trong thành có rất nhiều ác ma thị huyết, nhân loại tới đây phải đặc biệt cẩn thận!” Nói xong, đầy thâm ý nhìn Tiêu Bắc và Tiếu Hoa.

Khế Liêu biết dòng máu nhân loại thuần tuý của Tiếu Hoa nhất định sẽ thu hút rất nhiều ác ma loạn thất bát tao, với cả cậu cũng không giống Tiêu Bắc có được năng lực đặc biệt nên càng phải trông chừng cẩn thận.

Xe hơi trực tiếp lái vào thành Auert, sau cửa thành là một quảng trường cực rộng. Giữa quảng trường có một đài phun nước trang trí… nước đổ ra ào ào… màu đen.

“Là dầu mỏ sao?” Tiêu Bắc nhìn chất lỏng màu đen đặc dính.

“Ngô.” Cổ Lỗ Y bịt mũi lắc đầu với Tiêu Bắc, ý bảo _ thối thối!

Mọi người đến gần suối phun cũng ngửi thấy mùi hôi nồng nặc.

Tiêu Bắc nhịn không được nhíu mày: “Ô nhiễm nặng quá vậy? !”

“Đó là hắc thủy, ở thế giới nhân loại không có đâu.” Lam Minh nói khẽ với Tiêu Bắc nói: “Hắc thủy tạo ra từ ma pháp hắc ám, đương nhiên, đối với Ma tộc đen tối thị huyết mà nói, cũng quan trọng như nước dùng để uống vậy.”

Tiêu Bắc vừa nghe nói Ma tộc uống loại nước này, lập tức cảnh giác nhìn Lam Minh: “Anh cũng uống?”

Lam Minh trợn mắt : “Đời nào!”

“Ngao ô ô…”

Xe hơi tiến vào đường cái, trên đỉnh núi xa xa chợt truyền đến một trận tiếng hú cổ quái.

Tiếng hú này rất quen, mọi người ăn ý quay qua Khế Liêu, bộ dáng như muốn hỏi: “Có gì bất mãn hả?”

Khế Liêu cũng mờ mịt: “Không phải tôi… bất quá đúng là tiếng của người sói.”

“Có vẻ Lang tộc đang tụ họp.” Sphinx nhắc nhở Lam Minh: “Phải cẩn thận! Lang tộc ở thế giới khác hành động độc lập, cũng không ôn hoà như thế giới thật đâu.”

“Đụng phải Lang tộc cũng không có gì phải sợ.” Lam Minh cười nhìn Khế Liêu ngồi sau: “Lang Vương ở đây nè.”

“A.” Khế Liêu cười cười: “Ta biết Lang tộc ở thế giới khác như thế nào, cơ bản cũng giống đám lang tộc điên ở thế giới thật _ hoàn toàn không có linh hồn chỉ biết giết chóc!”

Tiêu Bắc nghe xong có chút để ý, thấp giọng hỏi Lam Minh: “Là ma sói trong truyền thuyết sao?”

Lam Minh thở dài xoa đầu cậu: “Bắc Bắc, cậu xem mấy cái phim linh tinh đó nhiều quá rồi.”

Xe dừng trước cửa một quán ăn, bọn Tiêu Bắc đều đã đói bụng, nghĩ muốn xuống ăn một bữa nóng sốt.

Mở cửa quán ăn, âm thanh náo nhiêt bên trong lập tức im bặt.

Không ít người quay lại nhìn bọn họ, trong mắt toát ra vẻ ngạc nhiên.

Tiêu Bắc nhìn khác trong quán, cảm giác mình đang ở thế giới khác lại càng mãnh liệt _ bởi vì so với thành Sawyer, khách ở đây đều bẩn vô cùng, còn hung thần ác sát hình thù kỳ quái hơn.

Tìm chỗ trống ngồi xuống, phục vụ tới ghi món. Đó là một cô gái quyến rũ, hai mắt thỉnh thoảng lại quay tròn loạn chuyển.

Tiêu Bắc đột nhiên chú ý tới người phụ nữ này khi nhìn hai mí mắt không phải chớp mà là nhấp nháy, tròng mắt cũng là màu vàng, đồng tử rất lớn, giống thằn lằn _ có chút đáng sợ.

Lam Minh nhìn menu, phát hiện món nhân loại có thể ăn không nhiều lắm, liền gọi bánh mì, pho mát và lạp xưởng.

Cổ Lỗ Y gặm bánh mì cả ngày, phát hiện lại phải ăn những thứ này, lập tức lăn lộn trong ba lô _ nó muốn ăn ngon !

Tiêu Bắc đưa tay vào ba lô xoa đầu trấn an nó, chờ mấy ngày nữa đến một nơi náo nhiệt hơn là có thể ăn rồi.

“Cạch” một tiếng, một đĩa lạp xưởng bị ném lên bàn.

Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn, người đem thức ăn lên là một người đàn ông, cao lớn vạm vỡ, điểm khác biệt duy nhất với nhân loại chính là trong miệng hắn có hai khỏa răng nanh mọc ngược lên. Tiêu Bắc có chút lo lắng thay hắn, lúc ăn cơm không biết có tự cắn phải lưỡi chính mình không?

Động tác bưng thức ăn lên của hắn rất thô lỗ, nếu mà ở thế giới thật nhất định sẽ bị khiếu nại dịch vụ quá tệ, bất quá ở thế giới khác thì… không thể nói gì, Tiêu Bắc thậm chí còn chưa quen với luật pháp ở đây.

Lam Minh nhìn mọi người xung quanh, nhích tới nói khẽ với Tiêu Bắc: “Cậu nghe lén nội tâm của họ thử xem! Biết đâu có thể thám thính được chút manh mối!”

Tiêu Bắc giật mình _ thiếu chút nữa đã quên mình còn có siêu năng lực này, năng lực của mình chuyên dùng để nghe lén, hơn nữa còn là trực tiếp nghe thấy nội tâm của người khác

Vì vậy, Tiêu Bắc cầm li bia ổn định tâm tình, loại trừ những tiếng nói bên ngoài, tập trung nghe nội tâm của khách trong quán.

Quả nhiên từ lúc bọn họ bước vào, rất nhiều người đều hiếu kì _ đám người này là ai a? Sư tử bay và bạch long, nhất định không phải nhân vật đơn giản.

Mà mặt khác, Tiêu Bắc cũng nghe được vài thứ rất đáng sợ, ví dụ như _ nhân loại! Thoạt nhìn rất ngon.

Tiêu Bắc vô thức liếc đối phương một cái, đối phương lập tức cả kinh, hình như không nghĩ tới Tiêu Bắc có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, vội vã cúi đầu.

Tiêu Bắc tiếp tục lắng nghe, mà giữa vô số giọng nói đột nhiên có một giọng nói trầm thấp bị cậu nghe được _ Lam Minh! Đúng là không ngờ được!

Tiêu Bắc sửng sốt _ ở nơi này có người nhận ra Lam Minh?

Cậu nghĩ muốn nhìn xem người nói chuyện trông như thế nào, trước mắt lập tức loé lên một hình ảnh, trong góc tối có hai tròng mắt đỏ rực đang nhấp nháy.

Tiêu Bắc giật mình, không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng sợ, có chút không muốn nhìn rõ mặt của hắn… đồng thời, hình ảnh nhoè đi.

“Bắc Bắc.” Hi Tắc Nhĩ đẩy Tiêu Bắc : “Nghĩ gì thế?”

” Uhm ?” Tiêu Bắc phục hồi tinh thần: “A…”

“A.” Cổ Lỗ Y cướp lấy sandwich Lam Minh định đưa cho Tiêu Bắc, đưa đến bên miệng Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc cười cắn một miếng, xoa đầu thưởng cho nó: “Cổ Lỗ Y thật lanh lợi nha!”

Lam Minh tức giận đến không thốt lên lời, tên nhóc chết tiệt dám giành công của mình.

“Bắc Bắc, sao sắc mặt xấu quá vậy?” Bạch Lâu đưa cho cậu một chén trà: “Thấy gì rồi?”

Tiêu Bắc khẽ lắc đầu, quay sang hỏi Lam Minh: “Anh xem thử xem ở đây có ai quen biết không?”

Lam Minh hơi ngẩn người, nhìn quanh một vòng, lắc đầu: “Không có.”

Tiêu Bắc nhíu mày: “Tôi rõ ràng nghe thấy có người gọi tên anh, còn là một người rất đáng sợ.”

” Hả?” Lam Minh còn đang nghi hoặc, đột nhiên cửa ra vào bị đẩy ra, có ba người nghênh ngang đi đến.

Tiêu Bắc lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Ba người đi vào vóc dáng vạm vỡ, lưng hơi còng, nhưng rất cường tráng. Trên vai mỗi người đều khiêng xác một con gì đó. Hẳn là vừa mới bắt được, trên cổ xác mỗi con thú có một vết thương vô cùng xấu xí.

Tiêu Bắc rốt cục cũng hiểu mùi máu tươi là từ đâu tới, là máu từ vết thương của những con thú kia chảy xuống, bọn họ đi tới đâu, trên mặt đất liền xuất hiện một vũng máu. Nhìn kỹ lại, bọn họ mặt mày dữ tợn, khóe miệng còn dính máu.

Khi bọn họ tiến vào, những vị khách thoạt nhìn rất ‘hung mãnh’ trong quán đều vội vã bỏ chạy, có vẻ rất sơ.

Tiêu Bắc nhanh chóng nghe lén bọn họ, muốn xem thử ba người này có địa vị như thế nào.

Lại nghe được một câu _ Lang tộc đến rồi! Không muốn chết thì chạy mau!

Lang tộc? !

Tiêu Bắc vô thức nhìn Lam Minh, lại thấy hắn đang cầm đũa chọt chọt bụng Cổ Lỗ Y, hình như đang trả thù.

Mà Khế Liêu cũng là một bộ ung dung tự gắp tự ăn.

Tiêu Bắc nhìn Khế Liêu, lại nhìn nhìn ba lang tộc vừa vào, cảm thán _ tuy đều là lang tộc, nhưng không phải sói nào cũng giống sói nào.

Ba người kia sau khi ngồi xuống, liền gọi mấy ly máu, uống ừng ực.

Tiếu Hoa thấy vậy, đột nhiên khều khều Khế Liêu, nhích tới nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng có muốn gọi một ly không?”

Khế Liêu nhíu mày: “Tôi chỉ muốn uống máu anh.”

Tiếu Hoa che cổ trừng Khế Liêu. Khế Liêu xấu hổ gãi mũi: “Thứ họ uống là máu heo, cũng không phải Huyết tộc chỉ uống máu, người sói là loài ăn tạp, không nhất thiết phải uống máu. Hơn nữa uống thứ đó cũng ghê lắm.”

Khế Liêu vừa dứt lời, ba người kia hình như nghe thấy, quay lại nhìn một cái liền… sửng sốt.

Bọn họ cũng không phải đang nhìn Khế Liêu, mà là Tiếu Hoa và Tiêu Bắc.

Hai người này có rõ ràng có những đặc điểm của nhân loại, hơn nữa trên người còn truyền đến mùi thơm động vật khát máu khó có thể cưỡng lại.

Ba tên người sói nhìn chằm chằm Tiêu Bắc và Tiếu Hoa, còn vô thức chảy nước miếng.

Đời này đây là lần đầu tiên Tiêu Bắc bị kẻ khác xem như thức ăn, hơn nữa còn là thứ kinh tởm như vậy, nhịn không được nhíu mi, trong lòng tự nhủ _ nhìn cái gì hả, uống máu heo của ngươi đi.

Ba tên người sói lại có vẻ không nghĩ vậy, bọn chúng híp mắt nhìn Tiêu Bắc và Tiếu Hoa, ném mấy chén máu heo xuống đất.

Phục vụ và chủ quá đều vội vàng trốn ra sau, lang tộc uống máu thì đặc biệt táo bạo thích giết chóc, lạy trời đến lúc đó đừng kéo cả họ theo.

Đám người sói tản ra, tựa như bầy sói đang chuẩn bị tấn công con mồi, chậm rãi đi về phía bọn Tiêu Bắc.

Cổ Lỗ Y ló đầu ra, cảnh giác nhìn ba người nọ, nó cảm giác được nguy hiểm, trong mắt ba người kia không chút hảo ý.

Bọn Lam Minh tự nhiên lại càng khó chịu hơn Cổ Lỗ Y.

Khế Liêu bỏ sandwich trên tay xuống, ý bảo mọi người không cần ra tay. Hắn đứng lên: “Ta xử lý.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương