Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 149

Tiêu Bắc mất vài ngày đọc hết ghi chép của Đại Tế Ti, lại phối hợp với Vũ Dạ tập đã có, vừa xem vừa học, ngắn ngủn vài ngày năng lực đã tăng lên không ít.

Trong ghi chép của Đại Tế Ti viết rất nhiều về ma pháp, có cả cách sử dụng năng lực tiên đoán và chữa thương, nhưng lại không ghi chép về cuộc sống năm đó của Đại Tế Ti.

Tiêu Bắc cảm thấy, vị Đại Tế Ti này phỏng chừng là một tên cuồng công việc, không mấy chú ý đến niềm vui thú của cuộc sống, quan hệ bên ngoài khẳng định rất kém.

Mấy ngày nay Đặc Lạp Cổ Lạp cũng không nói xấu bọn Lam Minh nữa, mà kể cho Tiêu Bắc không ít chuyện cũ của Đại Tế Ti. Tiêu Bắc cảm thấy, kiếp trước của mình có thể xem là một nhân vật huyền thoại a. Bất quá Tiêu Bắc cũng cảm giác bản thân Đặc Lạp Cổ Lạp cũng không quá hiểu Đại Tế Ti, hắn có thể đúng là một người không biết nói chuyện tình cảm, nhưng nhân loại dù sao cũng là nhân loại, sẽ có nhiệt độ. Nếu như Đại Tế Ti thật sự lãnh khốc vô tình như vậy, thì cũng sẽ không có Lam Minh hiện nay.

Theo trong ghi chép, Tiêu Bắc còn học được cách tạm thời phong ấn cửa đến thế giới khác, đúng là rất trừu tượng, giống như dùng trình tự sửa điện trên máy tính vậy, tìm ra nơi rò rỉ năng lượng hắc ám rồi bịt lại.

Mà ngoài việc quan trọng nhất là học thêm được Vũ dạ tập, Tiêu Bắc cũng phát hiện bảo bối.

Đại Tế Ti có một cây trượng và một sợi dây chuyền, vẫn được Đặc Lạp Cổ Lạp bảo quản.

Cây trượng hình rắn, trên đỉnh đầu rắn có gắn một viên bảo thạch màu lam, hìm như làm bằng xương nhưng rất cứng. Tiêu Bắc hỏi ra mới biết quả nhiên sử dụng xương đòn bạch long làm ra, cực kì cứng chắc.

Mặt dây chuyền có hình giọt nước. Chỉ cần Tiêu Bắc niệm một câu chú ngữ, giơ vòng lên thì bản đồ của thế giới khác sẽ hiện ra.

Trên bản đồ hiện vị trí của bọn họ, và cả phương hướng của Vũ Dạ tập. (Cc : giống game RPG vậy =_=)

“Oa, hiện đại ghê!” Tiêu Bắc đeo vòng lên cổ, dưới yêu cầu mãnh liệt của Đặc Lạp Cổ Lạp, cũng cầm thủ trượng lên. Tiêu Bắc đột nhiên rất muốn đi tìm một cái áo choàng xám mặc vào, thêm một bộ tóc giả trắng và mũi giả là có thể COS Gandalf rồi. (1 nhân vật trong ‘chúa tể những chiếc nhẫn’)

Lại dành thêm một ngày, Tiêu Bắc dùng những gì học được lấp lại lỗ thủng trên cửa, bất quá nghe nói không thể duy trì quá lâu, trong vòng một năm nhất định sẽ bị phá. Hơn nữa đến lúc đó những phong ấn khác cũng bị ảnh hưởng, thủng một lỗ càng lớn.

Tiêu Bắc lại một lần nữa liên lạc với nhóm Địa linh, tình hình hiện tại đã khá hơn, năng lực thanh tẩy của nhóm Địa linh đã khôi phục, có thể từ từ thanh tẩy số lực lượng hắc ám còn lại.

Sau đó là quyết định thành viên hành trình lần này .

Tiêu Bắc và Lam Minh nhất định phải đi, Sphinx vốn đến từ thế giới khác, lại khó kiếm được thú cưỡi bên đó, đương nhiên cũng phải đi.

Khế Liêu muốn đi, bởi vì thế giới khác vẫn còn khá nhiều Lang tộc. Khế Liêu cũng có một chút dã tâm muốn thu phục bọn họ.

Tiếu Hoa là nhân loại, không thích hợp đến thế giới khác, nhưng anh lại vô cùng hiếu kì với thế giới kia, mặt khác, Khế Liêu có vẻ cũng muốn dẫn anh đi cùng. Tuy nói là nhân loại, nhưng Tiếu Hoa cũng không phải không có tác dụng, ít nhất… miệng rất độc.

Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ không đi, muốn ở lại chăm sóc đám sói con, Phong Danh Vũ phải để ý kinh doanh của công ty.

Cảnh Diệu Phong vốn không đi được, bởi vì Cục cảnh sát luôn rất bận rộn. Bạch Lâu lại muốn đi, đến thế giới khác tìm Vũ dạ tập cần có anh. Vì vậy, Cảnh Diệu Phong tàn nhẫn dứt khoát… bỏ việc, mọi người cảm thấy quá vội vàng, nhưng theo Cảnh Diệu Phong nói, anh làm cảnh sát là vì tìm Bạch Lâu, giờ đã tìm được rồi, công việc… cái gì?! Không biết ! (Cc : vô trách nhiệm ! bất quá em thix ~)

Long Tước muốn chăm sóc Long bảo bảo, cũng không đi.

Hi Tắc Nhĩ ban đầu cũng muốn ở lại, nhưng Lucifer lại gọi tới nói muốn Lam Minh dẫn Hi Tắc Nhĩ đến thế giới khác rèn luyện, bằng không thân là Ma vương kế nhiệm mà ngay cả thế giới khác còn chưa đi qua sẽ bị mọi người chê cười.

Đặc Lạp Cổ Lạp thân là từ điển sống biết đi và trí tuệ giả, dĩ nhiên cũng đi theo.

Vì vậy, bảy người, một con cừu, một con sư tử, năm con ngựa, hợp thành một nhóm tương đối lớn, chuẩn bị tiến vào thế giới khác… đương nhiên, còn có Cổ Lỗ Y lúc nào cũng dính lấy Tiêu Bắc.

Chuẩn bị xong xuôi, mọi người ở lại biệt thự của Đặc Lạp Cổ Lạp thêm một đêm, ngày mai sẽ đến thế giới khác.

Mà đêm đó, Lam Minh lại mất ngủ.

Sau khi Tiêu Bắc đi vệ sinh về, phát hiện Lam Minh vẫn ngồi trên cửa sổ, nhìn bức tượng trước lối vào thế giới khác cách đó không xa ngẩn người.

“Anh còn chưa ngủ?” Tiêu Bắc đi qua giục hắn: “Nghỉ ngơi đủ rồi à?”

Lam Minh quay lại, nhìn Tiêu Bắc: “Khi cậu đến thế giới khác, năng lực có thể sẽ mạnh thêm một bậc.”

“Vậy sao?” Tiêu Bắc cũng nhảy lên bệ cửa sổ, song song ngồi cạnh hắn: “Vậy thì quá tốt rồi!”

“Thế giới khác cũng không phải nơi thú vị gì.” Lam Minh nhàn nhạt nói: “Khắp nơi đều là giết chóc, người thường căn bản không cách nào ngủ yên.”

“Ừh, nếu vậy chúng ta tìm được Vũ Dạ tập rồi về ngay.” Tiêu Bắc gật đầu, vươn tay vỗ đầu Lam Minh: “Ở bên kia có quá khứ của anh phải không?”

Lam Minh không nói gì, bên kia đã hoàn toàn thay đổi, sẽ không giống trước kia.

“Đúng rồi, thế giới khác có nhân loại không?”

“Có, là một bộ tộc của thế giới khác.” Lam Minh khẽ gật đầu: “Bất quá cũng không tính là nhân loại hoàn toàn, có vài người rất già, tuổi của bọn họ ít nhất cũng lớn gấp mấy chục lần nhân loại. Ngoài ra còn có một bộ phận có vóc dáng khổng lồ hoặc nhỏ con. “

“Giống người Hobbit à?” Tiêu Bắc cười xấu xa.

Lam Minh bất đắc dĩ nhìn cậu: “Người lùn cũng có, bất quá là dị tộc, cũng là phi nhân loại, hoàn toàn khác với những bộ phim cậu hay xem. Cậu cũng đừng vui vẻ như vậy, đến lúc đó coi chừng lại bị đám ác ma biến thái đó hù chết.”

“Tôi còn lâu mới bị hù chết dễ như vậy.” Tiêu Bắc đong đưa chân ngoài cửa sổ: “Anh đoán, bên kia có thể có người nào đó đang làm gì nên năng lực hắc ám mới tràn ra không?”

Trán Lam Minh hiện lên một tia u sầu nhàn nhạt: “Không phải Đặc Lạp Cổ Lạp đã nói rồi sao, tình hình bên kia rất xấu. Phỏng chừng là chiến tranh, hoặc là bộ tộc hắc ám mới nào đó ra đời, hay tranh giành ngôi vua này nọ…”

Tiêu Bắc thấy Lam Minh nhìn bầu trời xa xa ngẩn người, đành vỗ lưng hắn: “Ngủ sớm một chút.” Rồi trèo khỏi cửa sổ, kéo Lam Minh về giường, đè xuống, đắp chăn, còn mình thì đi ra ngoài.

Lam Minh khó hiểu hỏi cậu: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đi tìm đồ ăn khuya, sắp chết đói rồi.” Tiêu Bắc nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến phòng khách, đánh thức Đặc Lạp Cổ Lạp đang ngủ trên ghế, còn không cẩn thận dẫm phải đuôi Sphinx đang nằm trên thảm lông.

“Bắc Bắc… Muộn như vậy còn chưa ngủ à?” Sphinx xoa cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc ngồi xuống cạnh Đặc Lạp Cổ Lạp, đột nhiên cảm giác trên vai hơi nặng nặng, đảo mắt thì thấy Cổ Lỗ Y đang ngáp cũng theo xuống, theo thói quen ôm cổ cậu gà gật.

Đặc Lạp Cổ Lạp thấy vẻ mặt Tiêu Bắc có chút lo lắng, an ủi: “Chủ nhân, không cần lo lắng, thế giới khác cũng không đáng sợ như vậy. Hơn nữa nhân duyên của Lam Minh ở bên đó cũng không tệ. Có hắn, còn có cả Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ như thế, hơn nữa lấy cả pháp lực của ngài, không ai có thể dễ dàng làm hại chúng ta.”

“Những lực lượng hắc ám kia là do ai đang giở trò? Mục đích của hắn là gì? Ngươi có manh mối nào không?” Tiêu Bắc hỏi vấn đền mà cho tới bây giờ mọi người vẫn luôn cố ý hoặc vô ý lảng tránh.

Đặc Lạp Cổ Lạp có chút khó xử nhìn Sphinx.

Sphinx nhìn lên lầu: “Bắc Bắc… thế giới khác đại biểu cho Ma vương hắc ám, hắn là nguồn gốc của lực lượng hắc ám, hắn là ai hẳn cậu cũng có thể đoán được.”

Tiêu Bắc sửng sốt: “Cha Lam Minh sao?”

“Gần đây phía Hắc Ám Sâm Lâm rất không ổn định, nên thế giới khác cũng nổi lên lời đồn, nghe nói quả thật là có một nhóm lực lượng muốn hồi sinh Ma chủ, nhưng không có vật dẫn!”

“Vật dẫn?” Tiêu Bắc giật mình, vô thức nhìn Spinx: “Người lần trước tôi nằm mơ gặp…”

Sphinx biết Tiêu Bắc lo lắng chuyện gì, cũng bất đắc dĩ: “Một khi sức mạnh của hắn khôi phục, hậu quả sẽ không thể tưởng tưởng nổi, lần này đối với Lam Minh là một đợt khảo nghiệm.”

“Đương nhiên, cũng đây có thể là một cái bẫy, đối phương chỉ muốn dùng lực lượng hắc ám dụ dỗ Lam Minh.” Đặc Lạp Cổ Lạp khẽ ho khan một tiếng.

“Dụ dỗ?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Như vậy nếu Lam Minh đi, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

“Chỉ cần đem Vũ dạ tập về, phong ấn kết giới, cửa đến thế giới khác sẽ biến mất, bên thế giới khác cũng sẽ không thể làm được gì.” Đặc Lạp Cổ Lạp bình tĩnh nói: “Chủ nhân, chúng ta chỉ cần tìm ra Vũ Dạ tập là được, về phần Lam Minh thì cứ kệ hắn, quản hắn đi đâu? Dù sao ma quỷ đều rất độc… Ai nha.”

Đặc Lạp Cổ Lạp còn chưa dứt lời đã trúng một đấm của Tiêu Bắc.

Cổ Lỗ Y lần đầu tiên thấy Tiêu Bắc đánh người, lập tức tỉnh ngủ ngồi trên vai cậu vỗ tay cổ vũ.

“Chủ nhân?” Đặc Lạp Cổ Lạp bị đánh, kinh hãi nhìn Tiêu Bắc.

“Lần sau ngươi còn dám nói như vậy, nhất định sẽ thịt ngươi hầm cách thủy!” Tiêu Bắc bất mãn trừng Đặc Lạp Cổ Lạp.

Sphinxh cười hì hì nhắc nhở Đặc Lạp Cổ Lạp: “Không phải ta đã nói rồi sao, Lam Minh bây giờ là người quan trọng của Bắc… Ai nha.”

Còn chưa dứt lời, cũng đã trúng một cước của Tiêu Bắc.

“Đã cùng đi thì phải cũng về, ai cũng không được ở lại!” Nói xong, Tiêu Bắc đứng lên, bế Cổ Lỗ Y về phòng. Hắn rốt cục cũng hiểu vì sao Lam Minh cứ luôn lo lắng, liên tưởng đến những chuyện trước kia, quả thật lần này rất có thể là một cái bẫy. Cái tên Rafah bí ẩn kia, lực lượng thần bí, còn có giấc mộng báo trước và những gì trong ghi chép của Đại Tế Ti ghi lại về vận mệnh của Lam Minh cũng làm cho Tiêu Bắc bất an.

Trở lại phòng lại thấy Lam Minh nằm trên giường hai mắt nhìn trần nhà, hiển nhiên vẫn chưa ngủ. Cửa phòng khép hờ, hẳn là hắn cũng đã nghe được những gì bọn họ vừa nói dưới lầu.

Xoay người nằm xuống giường, Tiêu Bắc gối tay sau đầu: “Chúng ta đi lấy Vũ Dạ tập xong rồi về luôn, nếu gặp rắc rối gì cũng có thể cùng nhau giải quyết.”

Lam Minh nhìn Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, kỳ thật tôi không thuộc về thế giới này, tôi vẫn tự hỏi vì sao sau khi bị phong ấn lại được triệu hồi đến đây.”

Tiêu Bắc nhún vai: “Là vì tôi tới thư viện gọi anh dậy chứ sao, còn mang đến vô số thứ kỳ quái chưa từng thấy nữa.”

“Có lẽ… tôi nên trở lại đó…” Lam Minh thì thầm.

“Được.” Tiêu Bắc khó chịu: “Vậy anh đi đi, bên đó có bạn của anh mà.”

Lam Minh nhích tới: “Lời này của cậu có tính là giận dỗi không? Bên kia tôi cũng không có người bạn nào, không cần ghen.”

Tiêu Bắc quay sang, đem Cổ Lỗ Y để lên giữa gối, chọc chọc bả vai Lam Minh: “Anh đừng quên, chúng ta vẫn đang bị dính vào nhau.”

Lam Minh sửng sốt, nháy mắt nhớ tới Thủ hộ chú trên tay hai người.

Xoay người, Lam Minh cầm tay Tiêu Bắc: “Cậu xem nhiều Vũ Dạ tập như vậy mà vẫn không giải được à?”

“Không giải được, nếu không đã giải lâu rồi.” Tiêu Bắc thoáng giật mình vội vào chui vào chăn, tức giận nói: “Anh tưởng là tôi muốn dính với anh lắm chắc?”

“Tôi chỉ nghĩ là cậu muốn ở cùng tôi, không nỡ tách ra, nên mới không bỏ nó.” Khóe miệng Lam Minh khẽ nhếch, nhích về phía trước.

Cổ Lỗ Y đang nằm giữa hai người, đã chật muốn chết rồi, mà hai người lớn này cứ lăn qua lăn lại, càng làm cho nó không ngủ được. Nó đẩy Lam Minh ra, lại bị Lam Minh xách lên, ném tới cuối giường.

Cổ Lỗ Y có vẻ rất buồn ngủ rồi, dứt khoát chui vào chăn, chọn một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Mà lúc này giữa Tiêu Bắc cùng Lam Minh cũng không còn ngăn cách .

Lam Minh lại nhích tới, Tiêu Bắc xoay người kéo chăn lên: “Ngủ ngủ.”

Lam Minh ôm lấy Tiêu Bắc, thấp giọng nói: “Cậu xem ghi chép của Đại Tế Ti rồi phải không.”

“Gì cơ?” Tiêu Bắc giả bộ không hiểu Lam Minh đang nói cái gì, nhưng cậu thực sự đã xem.

“Nó nói không sai về vận mệnh của tôi, phương pháp khiến người kia vĩnh viễn không thể nào sống lại là dừng trái tim của tôi lại.” Giọng Lam Minh trầm thấp: “Khi phong ấn của tôi bị giải trừ, linh hồn của hắn cũng sẽ thức tỉnh, bắt đầu tìm kiếm vật dẫn mới, mang đến tinh phong huyết vũ.”

Tiêu Bắc vỗ lưng Lam Minh: “Không nên tin mấy thứ mê tín dị đoan đó.”

Lam Minh bậy cười, dụi đầu vào gáy Tiêu Bắc: “Đừng lo lắng, nếu hắn tỉnh thật thì tôi cũng có cách làm cho hắn ngủ lại, đừng lo.”

Tiêu Bắc thầm hoảng sợ, ý Lam Minh, chỉ cần hắn chết thì cha hắn sẽ không thể sống lại sao? Trong ghi chép của Đại Tế Ti quả thực có chuyện này, lúc ấy cậu đã rất sợ.

“Luôn có một cách nào đó!” Tiêu Bắc giật tóc Lam Minh để hắn tỉnh táo lại, không muốn thấy hắn tỏ vẻ chán chường như vậy, Lam Minh thì phải luôn có bộ dáng kiêu ngạo muốn ăn đòn mới đúng.

“Chúng ta sẽ nghĩ ra cách!” Tiêu Bắc dùng chăn bao lấy Lam Minh: “Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, mau ngủ đi!”

Lam Minh hiếm khi lộ ra nụ cười ôn hòa, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, gối lên vai Tiêu Bắc ngủ, mà Tiêu Bắc mở mắt mãi đến hừng đông.

Cậu nghĩ đến một việc, trong ghi chép của Đại Tế Ti có ghi lại ở một nơi trong thế giới khác cất giấu một quyển Cứu thế thư (sách cứu thế) năm đó tổ tiên Thiên nhân lưu lại.

Trong quyển sách này có vài chú ngữ cực mạnh có thể biến đổi vận mệnh

Khi Đại Tế Ti còn sống vẫn luôn tìm kiếm quyển sách này. Quả thật, trong phong ấn năm đó, Lam Minh là mấu chốt, hắn và cha hắn có chung rằng buộc huyết thống không thể tách rời, hai người sống chết cùng một nhịp thở, đây là vận mệnh của Lam Minh. Nhưng nếu tìm được Cứu thế thư Thiên nhân lưu lại thì có thể tìm ra cách cắt đứt trói buộc huyết thống này! Cũng từ đó mà thay đổi vận mệnh Lam Minh.

Tiêu Bắc âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải tìm được quyển sách kia!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương