Vũ Dạ Kỳ Đàm
-
Chương 147
Tiêu Bắc khôi phục năng lực, cũng vui đùa một chập, Lam Minh tóm Cổ Lỗ Y còn đang hí hửng ném cho Khế Liêu, bảo mọi người ra ngoài đợi. Hắn thì cầm tay Tiêu Bắc không chịu buông.
Lam Minh có chút buồn cười nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì mới đúng? Tôi có nói muốn gì đâu, chỉ định cùng cậu ngươi đi tìm địa linh thôi mà!”
“Địa linh?” Trong đầu Tiêu Bắc bây giờ trống rỗng, dù biết vẫn là Lam Minh cầm tay mình, nhưng cảm giác tựa hồ có chút bất đồng so với trước kia!
“Ừh, nằm xuống.” Lam Minh ấn Tiêu Bắc xuống giường, rồi cũng nằm xuống cùng Tiêu Bắc trên chiếc giường lớn mềm mại. Tiêu Bắc bắt đầu bướcvào trạng thái ý thức, lần này, cậu thuận tiến vào thế giới khác. Nơi cậu đến cũng là phiến cỏ xinh đẹp nọ, chỉ là cảnh sắc bên hồ so với trước kia kém hơn rất nhiều, phiến cỏ xanh mướt đã khô vàng , hoa cũng không thấy một bông nào.
Tiêu Bắc cầm tay Lam Minh, nhìn chung quanh _ không thấy Địa linh đâu, có chút lo lắng.
“Bắc Bắc.” Lam Minh chỉ bụi cỏ cách đó không xa.
Hai người đi qua xem, đều kinh hãi.
Trên mặt đất là rất nhiều địa linh đang nằm, trên người đầy những đốm đen, tình trạng giống như đám sói con bị mắc chứng bạch tạng. Nhóm Địa linh môn đang hấp hối, bộ dáng không khác đã chết bao nhiêu.
Tiêu Bắc nhíu mày, ngồi xuống kiểm tra chúng, vừa hỏi Lam Minh: “Có thể cứu không?”
“Hẳn là được!” Lam Minh nâng một con có đầu lớn nhất dậy: “Bắc Bắc, dùng cách vừa rồi cứu đám sói con trị cho chúng.”
“Lúc nãy là do năng lực của tôi bị nhiễu loạn…”
“Không, cậu vốn có năng lực này!” Lam Minh nói rất chắc chắn, đè chặt vai Tiêu Bắc: “Cậu phải tin tưởng, năng lực trị thương của cậu cũng mạnh không kém năng lực cảm ứng của cậu đâu!
Tiêu Bắc nghe xong, gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt Địa linh, nghĩ _ mau khoẻ lại đi!
Nói cũng lạ, sau khi Tiêu Bắc vừa sờ như vậy, bớt đen trên người địa linh biến mất hơn nửa, ngực cũng bắt đầu phập phồng, tựa hồ có hô hấp.
Lam Minh nhìn Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, ngay lúc này mau thanh tẩy!”
“Tôi?” Tiêu Bắc chỉ chỉ bản thân, bắt đầu nhìn quanh tìm dao, không có máu thì thanh tẩy như thế nào.
“Không cần! Với lại bây giờ cậu cũng không phải thật thể sao có thể chảy máu được.” Lam Minh nghiêm túc nói với Tiêu Bắc: “Khống chế bản thân, sau đó kêu gọi lực lượng cường đại! Bất quá phải nhớ kỹ, cậu là Tiêu Bắc, không phải người khác!”
Tiêu Bắc ngẩn người một chút, lại nghĩ tới tới thường ngày Lam Minh hay nói ghét vị Đại Tế Ti kia và thích mình.
Có chút xấu hổ cúi đầu, Tiêu Bắc nhắm mắt lại, nhanh chóng lắc những cảm xúc và những thứ loạn thất bát tao khiến mình bối rối ra khỏi đầu, bắt đầu thanh tẩy cho nhóm địa linh.
Nương theo kí ức, Tiêu Bắc cố gắng nhớ lại sơn cốc xinh đẹp tựa như thiên đường, hy vọng nước sẽ trong lại, những vật có sinh mệnh sẽ hồi sinh, nhóm địa linh cũng sẽ có thể khỏe mạnh lại.
Theo tưởng tượng của Tiêu Bắc, khung cảnh xung quanh cũng dần thay đổi… Hoa cỏ héo rũ dần biến thành màu xanh, bớt đen trên người địa linh cũng mờ dần.
Hai người vui mừng nhìn nhau, Tiêu Bắc vỗ vỗ một địa linh, nó chậm rãi tỉnh lại, những thứ khác địa linh cũng từ từ ngồi dậy.
Sau đó, Lam Minh hỏi thăm bọn họ về vị trí trường năng lượng.
Một địa linh lớn nhất có vẻ đã có chút tuổi, hắn nói cụ thể thì hắn cũng không biết, bất quá hắn biết một toạ độ, muốn cho Tiêu Bắc nhìn thử.
Tiêu Bắc cảm giác địa linh cầm lấy tay mình, trong nháy mắt, một hình ảnh được truyền vào đầu. Đó là một tòa nhà kiến trúc cổ quái, thoạt nhìn khá giống một biệt thự cổ, trước cửa có một bức tượng vô cùng đặc biệt. Đầu chim, mắt to, thân rắn, chân người, ngồi xổm trên một cái bục, trên lưng nó còn có một đôi cánh dơi. Bức tượng đậm chất cổ xưa, bên ngoài được tráng một lớp men xanh nhạt… Tuy chỉ là một bức tượng bình thường, nhưng lại có cảm giác tà ác cổ quái. Hoa cỏ xung quanh bức tượng đều héo úa, dây leo đã hoá thành màu đen bám lên cả toà nhà, những thứ khác… Tiêu Bắc thấy không rõ lắm .
Bất quá cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng, cũng không rõ thành phố S có nơi này không. Nhìn phong cách có vẻ giống ở nước ngoài hơn, dù sao cậu cũng chưa từng thấy nơi này!
Từ nhóm Địa linh chỉ tìm thêm được một chút manh mối, Tiêu Bắc muốn thừa dịp còn chưa quên, nhanh chóng kéo Lam Minh trở về.
Rời khỏi thế giới của nhóm Địa linh, hai người tỉnh lại. Mọi người đợi bên ngoài cũng đã sớm mất kiên nhẫn chạy vào tranh nhau hỏi tình hình.
Tiêu Bắc bịt tai bảo mọi người đừng nói nữa, bằng không sẽ quên đó, vừa gọi Cổ Lỗ Y lấy giấy bút tới cho mình.
Sau đó, Tiêu Bắc xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ lại bức tượng cổ quái kia.
“Này là cái gì?” Mọi người khinh bỉ nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cũng thấy mình vẽ quá khó xem! Nếu năng lực cảm ứng có thể như máy scan và máy in thì tốt rồi… in thẳng ra luôn cho lẹ.
Bạch Lâu đem máy tính đến, bảo Tiêu Bắc đem hình ảnh vừa thấy chuyển lên màn hình thử xem.
Tiêu Bắc làm theo, bất quá cái này hơi khó, năng lực của cậu bảo phát sóng trực tiếp thì còn có thể, nhưng truyền sang thì… có chút tốn sức.
Hơn nửa ngày, cuối cùng cũng làm hình ảnh hiện lên.
“Cái này là tượng con gì?” Khế Liêu cảm thấy có thể là đồ đằng (vật tổ) nào đó, ít nhất hắn chưa từng thấy qua vật sống nào như này.
“Các ngươi hẳn là không biết đâu.” Sphinx đi tới, nhìn chằm chằm thứ trên màn hình một hồi lâu: “Đây là Đồ đằng Tà linh cổ đại, đừng nói nhân loại, Thần Ma trẻ một chút cũng rất khó biết đến.”
“Thứ này dùng để làm gì?” Lam Minh thắc mắc.
Mà Tiêu Bắc thì kinh ngạc, ngay cả Lam Minh cũng không biết sao?
“Nó là độ đằng của một bộ tộc thời cổ đại… bộ tộc này không những tà ác hơn nữa còn rất mạnh.” Sphinx thở dài: “Năm đó sau khi bị Thần Ma trấn áp, hẳn là đã tuyệt chủng rồi mới phải … sao giờ lại xuất hiện?”
“Địa linh nói nơi phát ra lực lượng hắc ám nằm ở đây.” Sau khi Tiêu Bắc nghe được mấy chữ tà ác và rất mạnh, cảm thấy bồn chồn, sao những thứ tà ác lại luôn mạnh vậy?
“Toà nhà này nằm trong thành phố S sao?” Bạch Lâu bắt đầu kiểm tra bản đồ.
Long Tước rất quen thuộc địa hình, nhưng hắn dám đám bảo trong thành phố S chưa từng nhìn thấy toà nhà cổ quái này.
“Hình dáng thật cổ quái.” Hi Tắc Nhĩ nói: “Ta cảm thấy có thể là ở trong núi hoặc là một nơi vắng vẻ không ai lui tới.”
“Có khả năng này!” Lam Minh mở miệng, lại bổ sung một câu: “Hoặc đã bị làm phép che dấu, người thường không thể nhìn thấy.”
Lúc này, Tiếu Hoa đột nhiên lẩm bẩm nói: “Tôi nhớ… hình như từng thấy ở đâu rồi!”
Mọi người kinh hỉ, Khế Liêu vội vàng hỏi: “Thật sao? Thấy ở đâu.”
“Tôi không nhớ, nhưng hẳn là mới thấy trong năm nay, không lâu lắm.” Tiếu Hoa vỗ đầu, cảm thấy rất quen. Khế Liêu thấy Tiếu Hoa tự đánh mình, vội khuyên anh đừng vội, từ từ nghĩ.
Nhưng Tiếu Hoa nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra được manh mối gì, gấp đến độ vò đầu. Cuối cùng Khế Liêu bị đuổi ra, nghe nói là nhìn thấy cậu sẽ có áp lực ảnh hưởng nhớ lại. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y, Bạch Lâu ôm laptop trợ giúp Tiếu Hoa nhớ lại.
Bọn Lam Minh nhẫn nại đứng chờ ngoài cửa.
Hi Tắc Nhĩ hỏi Khế Liêu: “Không phải ngươi luôn ở cùng Tiếu Hoa sao? Gần đây anh ấy có đi qua nơi này không?”
“Không.” Khế Liêu cũng không nhớ nổi: “Anh ta ra ngoài không phải đi bàn chuyện làm ăn thì cũng là ký hợp đồng, ngày nào cũng đi làm. “
Trong phòng…
“Tôi ngày nào cũng đi làm!”Tiếu Hoa khoanh tay nghĩ không ra.
“Có thể là liên quan đến công việc hoặc khi đi làm thì đi ngang qua không?” Tiêu Bắc cùng Bạch Lâu ở một bên nhắc.
“Liên quan đến công việc? Tháng này ngoại trừ tham dự một buổi triển lãm nhiếp ảnh, thì hầu như không đi đâu… A?” Nói đến đây, Tiếu Hoa đột nhiên dừng lại, sờ cằm trầm tư hỏi Bạch Lâu: “Lần trước tôi đến một buổi triển lảm nhiếp ảnh của một nhiếp ảnh gia nước ngoài gọi là Kells, có thể tìm được tác phẩm của hắn không?”
“Kells?” Bạch Lâu nhanh chóng lên mạng tìm, rất nhanh đã tìm được thông tin liên quan đến buổi triển lãm, trên giấy giới thiệu có vài tấm ảnh in kèm để ảnh quảng cáo, chủ yếu là ảnh kiến trúc. Tiêu Bắc liếc một cái liền nhận ra trong số đó có một tấm ảnh chụp một tòa nhà, phía trước nó là một bức tượng giống hệt.
“Chính là chỗ này!” Tiêu Bắc hưng phấn hô một tiếng, đồng thời, cửa bị đá văng, Khế Liêu chạy ào vào: “Tiếu Hoa, còn nhớ buổi triển lãm lần trước chúng ta đi không?”
“Chúng tôi cũng tìm được rồi!” Bạch Lâu nói.
“Nhiếp ảnh gia này nhất định biết chỗ kia ở đâu!” Lam Minh muốn tìm phương thức liên lạc của hắn nhưng không có.
“Tôi quen Giám đốc bảo tàng mỹ thuật!” Tiếu Hoa lấy điện thoại gọi cho vị Giám đốc nọ. Đối phương rất nhanh đã cung cấp cho anh địa chỉ của nhiếp ảnh gia. Nhiếp ảnh gia đó tên là Kells, sống ở một nơi rất hẻo lánh ngoại thành thành phố S.
“Chỗ này có người ở? Tôi còn cho là vườn cây hoặc khu bảo vệ gì đó chứ.” Tiêu Bắc tìm trên bản đồ: “Đúng là vùng núi mà.”
“Có thể chỗ kia nằm gần nhà hắn.” Lam Minh cầm chìa khóa xe, cùng mọi người lái xe tới vùng ngoại thành, đi tìm nhiếp ảnh gia Kells kia.
Nhưng chỗ kia thật sự quá xa, hơn nữa còn là trên sườn núi, xe hơi chỉ có thể đi đến chân núi. Mọi người đành phải đi bộ dọc đường nhỏ lên, còn không thể đi nhanh.
Chẳng mấy chốc trời đã tối.
“Còn chưa tới nữa sao?” Tiêu Bắc và Tiếu Hoa đều đã đi hết nổi: “Ngọn núi này thường cao như vậy à?”
“Hình như chúng ta vẫn chưa vào.” Sphinx cũng phát hiện vấn đề, đi tới gọi lại Lam Minh: “Không đúng.”
“Ừh.” Lam Minh gật đầu, có người làm phép.
“Có khi nào chúng ta chọn sai đường lúc ở ngã ba không?” Tiếu Hoa xoa cổ hỏi.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tiêu Bắc gật đầu: “Cái bảng sửa đường vừa nãy nói không chừng là thủ thuật che mắt.”
“Cái gì sửa đường?”
Bọn Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc và Tiếu Hoa.
“Vừa nãy các anh không thấy?” Tiêu Bắc nhìn mọi người, không lý nào một người nhìn lầm, tất cả đều nhìn lầm phải không?
“Ngay giao lộ.” Tiếu Hoa quay đầu chỉ hướng dưới núi: “Tấm biển chặn ấy!”
Lam Minh nhìn mọi người, ngoại trừ Tiêu Bắc cùng Tiếu Hoa là nhân loại, những người khác đều không phát hiện. Phong Tiểu Vũ không đến, nói cách khác, Thần Ma không thể nhìn thấy sao?
Mọi người quyết định quay lại chỗ vừa rồi nhìn thử.
Đến dưới núi chỗ bọn Tiêu Bắc nói, lại xảy ra chuyện lạ!
Tiêu Bắc và Tiếu Hoa đều nói thấy tấm biển chặn đường, hai người chỉ vào lùm cây nói “chỗ này” nhưng Lam Minh, Bạch Lâu, Khế Liêu tất cả đều không nhìn thấy! Chỉ thấy rừng cây chằng chịt rậm rạp.
“Có thât mà!” Tiêu Bắc sốt ruột, hỏi Cổ Lỗ Y trên vai, Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, ý bảo đâu thấy cái gì.
Tiêu Bắc đưa thay sờ thử tấm biển, rõ ràng có thể sờ được, liền ôm Cổ Lỗ Y để lên.
Cổ Lỗ Y quả thật ngồi lên được, nhưng trong mắt bọn Lam Minh thì chỉ thấy nó đang ngồi ở giữa không trung.
“Cô!” Cổ Lỗ Y đưa thay sờ sờ, khi chạm vào tấm biển, nháy mắt nó thấy phía sau quả nhiên có đường.
“Này là thủ thuật che mắt nhằm vào Thần ma!” Bạch Lâu nói xong đưa tay sờ tấm biển vô hình dưới mông Cổ Lỗ Y, lập tức, cảnh tượng trước mắt trở nên giống hệt như bọn Tiêu Bắc thấy!
Mọi người làm theo, cũng thấy được cảnh tượng phía sau tấm biển.
“Cái này nói rõ, có người không muốn chúng ta tiếp cận! Cũng không muốn chúng ta phát hiện.” Lam Minh nhấn mạnh hai chữ “Chúng ta”… Đối phương không muốn Thần Ma tới gần! Xem ra, người nọ cũng không đơn giản chỉ là một nhiếp ảnh gia.
Mọi người đi theo con đường nhỏ bị ghi sửa đường nguy hiểm kia, một đường lên núi lại nhìn thấy một cây cầu gãy bắc ngang vách núi. Bất quá khoảng cách cũng không phải quá xa, dĩ nhiên không ngăn được bọn họ.
Qua cầu đi thêm một hồi, sau khi qua một chỗ ngoặt, ngẩng lên… trên sườn núi có một biệt thự nhỏ.
“Hẳn là chỗ đó!” Tiêu Bắc thấy cuối cùng cũng tìm đúng nơi, vui mừng, muốn đi nhanh một chút. Nhưng còn chưa đi được hai bước, dưới chân dẫm lên một cái bẫy bị cỏ che khuất…
“A!”
Tiêu Bắc ngã xuống, Lam Minh nhanh tay túm lấy cổ áo cậu, đồng thời bốn phía vang lên tiếng “Sưu sưu”.
Lam Minh ôm lấy Tiêu Bắc, Khế Liêu kéo Tiếu Hoa, mọi người nhanh chóng tránh đi… từ trong rừng có vô số mũi tên bắn ra.
Mọi người một đường vừa tránh vừa né, lông tóc vô thương vượt qua đoạn đường này. Quay đầu nhìn lại, trên cả con đường đều là bẫy đã bị phá, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.
“Ai lại bày nhiều bẫy như vậy, rất nguy hiểm!” Tiêu Bắc nhíu mày: “Nếu người bình thường lạc đường sơ ý đi vào hoặc đứa trẻ nào chạy tới đây chơi, không phải đều sẽ chết oan sao?”
“Có thể thấy được người bên trong rất không hoan nghênh chúng ta.” Sphinx chậm rì rì bước tới: “Bất quá lại nói, loại này cơ quan có chút quen mắt.”
“Theo tôi được biết…” Lam Minh đột nhiên mở miệng: “Kẻ sẽ làm những thứ này, xuất thân từ bộ tộc tà ác cổ đại, biết rất nhiều chuyện lại thích đùa dai, còn thích làm bẫy, thật là có một người!”
“Ai?” Tiêu Bắc tự nhủ nhiếp ảnh gia kia chẳng lẽ cũng là Thần Ma hay là người quen cả Lam Minh? Cầu trời là bạn đừng là địch, bất quá ngẫm lại lại cảm thấy không thể nào, bộ tộc tà ác mà.
“Nếu là người quen thì không phải rất tốt sao.” Khế Liêu nói: “Đỡ rắc rối.”
“Người kia…” Lam Minh có chút muốn nói lại thôi: “Nếu thật là cái tên tôi biết kia… tôi cũng không muốn đi cầu hắn.”
“A?” Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn.
“Hy vọng không phải.” Lam Minh lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Bắc.
Không mất bao lâu, mọi người tới trước biệt thự, thứ đầu tiên đập vào mất chình là một cái huy hiệu to đùng ngay giữa cổng.
Cái huy hiệu này rất kỳ quái, một cái đĩa tròn lớn, chính giữa treo một cái đầu lâu cừu, xung quanh vẽ đầy các ký hiệu cổ quái.
“Quả nhiên là hắn.” Sphinx nhíu mày.
“A?”
Mọi người còn đang thắc mắc là ai thì sau lưng vang lên tiếng người nói chuyện… tiếng kêu kia ngoại trừ ngạc nhiên thì còn… nói thế nào nhỉ, quái quái.
Quay lại, Tiêu Bắc lập tức hiểu vì sao lại cảm thấy quái.
Trong một thoáng, mọi người cũng sửng sốt.
Cổ Lỗ Y đột nhiên che miệng lại, “Phốc” một tiếng phì cười, mọi người cũng dở khóc dở cười, bởi vì ‘người’ vừa lên tiếng phía sau bọn họ, không phải một người, nhìn cái sừng thì kia phải nói là _ một con cừu bự!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook