Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 141

Hình như Khế Liêu phát hiện ra vài thứ, mọi người đi theo hắn.

Sau khi rời khỏi hồ nước, Tiêu Bắc hỏi hắn: “Cậu phát hiện cái gì rồi?”

“Trong trường này có hai kẻ ăn thịt người!” Khế Liêu làm mặt quỷ: “Tôi vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm !”

Tiêu Bắc khó hiểu, Lam Minh đạp Khế Liêu một cước: “Nói rõ ràng, là cái gì?”

“Không nói rõ được!” Khế Liêu cũng rất oan uổng. Mọi người đi vòng vòng rồi đến trước một ký túc xá… ký túc xá này tương đối cũ hơn so với ký túc xá nữ bọn Tiêu Bắc từng thấy.

Khế Liêu thấp giọng nói: “Trong toà nhà đằng sau ký túc xá này!”

Hi Tắc Nhĩ không rõ: “Không phải ngươi đi theo dõi Trần chủ nhiệm sao? Sao lại chạy đến đây?”

Khế Liêu nhún vai: “Bà Trần chủ nhiệm kia về văn phòng thì ôm ảnh chụp con trai khóc. Ngươi cũng biết ta ghét nhất là thấy người khác khóc mà, nên đi dạo xung quanh một chút. Không nghĩ tới lại nhìn thấy có hai người lén lén lút lút ra khỏi rừng, chạy vào khu nhà phía sau ký túc xá. Ta tò mò vào theo thì lập tức ngửi thấy một cỗ mùi thối. Loại mùi này không thể xuất hiện trên người sống, ta tưởng là cương thi, vừa định về gọi mọi người thì lại nghe thấy bên trong có người nói chuyện. Hình như một người rất sợ hãi, người còn lại an ủi hắn không sao, sẽ không bị phát hiện, còn nói cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ chứng minh bọn họ ăn người, giống ba năm trước, bị coi là tự sát rồi chìm xuống. Lão tử vừa nghe liền biết có manh mối, nhưng không rõ tình hình lại sợ đả thảo kinh xà, nên đi tìm các ngươi trước.”

Cảnh Diệu Phong thấy có vài nam sinh từ trong ký túc xá đi ra, liền túm một người lại hỏi: “Toà nhà đằng sau là chỗ nào vậy?”

Nam sinh nhìn đằng sau ký túc xá, nói: “A, bên đó là phòng thí nghiệm vật lý.”

“Sao lại xây ở nơi vắng vẻ như vậy?” Bạch Lâu hỏi xong, lại cảm thấy không đúng: “Mà không phải đây là trường múa sao, sao lại có phòng thí nghiệm?”

Nam sinh kia cười cười: “Trước kia trường này cũng là trường đại học tổng hợp, sau này sinh viên ít đăng kí nên dứt khoát đổi thành trường múa. Phòng thí nghiệm đã bị bỏ hoang từ lâu, còn bị đồn là có ma nên bình thường không ai lui tới.”

Mọi người liếc nhau một cái, quả nhiên có vấn đề! Vì vậy mọi người lặng lẽ tới gần toà nhà.

Vừa vào cửa chính, đã cảm giác thấy một cỗ âm trầm. Mặc dù là ban ngày, nhưng ánh sáng trên hành lang cũng không tốt, âm u hôn ám, còn có mùi thối rữa.

Khế Liêu chỉ chỉ nơi hắn vừa tới, phía trước là một cánh cửa sắt đóng chặt, trên cửa dán mấy chữ “phòng vật lý “.

Lam Minh cùng Khế Liêu nhẹ nhàng đi đến trước cửa, áp tai nghe ngóng tình hình.

Bên trong truyền ra tiếng người, còn đang cãi nhau.

“Đều tại ngươi muốn ăn những thứ kia, lúc này thì hay rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ !”

“Ngươi sợ cái gì! Chỉ cần ăn một người là có thể sống lâu vài năm, ngươi không muốn sao?”

“Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị phát hiện! Có người vừa nhìn thấy chúng ta đó!”

“Ngươi sợ cái gì, chúng ta có siêu năng lực mà! Mấy năm nay sung sướng thế nào ngươi quên rồi sao?!”

“Vậy ngươi bắt hắn tới đây làm gì? Giờ đang ầm ĩ, vạn nhất lại chết thêm một người, nhất định sẽ lớn chuyện!”

“Hắn biết rõ bí mật của chúng ta, không thể lưu lại sao!”



Khế Liêu nháy mắt với Lam Minh _ có vẻ bọn họ vừa lại bắt người, vậy quá tốt, bắt trộm bắt cả tang (vật)!

Lam Minh nghe một hồi không hiểu sao cứ cảm thấy một trong hai giọng nói này có chút quen tai, đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ.

Đang tò mò, một bàn tay nhỏ xíu ú na ú nu vỗ lên vai hắn. Lam Minh xoay mặt, Cổ Lỗ Y không biết nhảy lên vai hắn từ khi nào, mắt to chớp chớp, hoa chân múa tay làm ra một động tác quái dị.

Lam Minh ngẩn người, chợt nhớ ra giọng nói kia _ là bạn trai Vương Như Xa, Quân Tần!

Lúc này mọi người đã đến , Lam Minh cũng lười suy nghĩ, đơn giản một cước đá văng cửa chính.

“Rầm” một tiếng, tuy cửa sắt khóa trong nhưng vẫn bị Lam Minh đá văng. Trong căn phòng âm u, hai nam học sinh đang đứng nói chuyện, ngoài ra còn có một người đàn ông bất tỉnh nằm trên mặt đất.

“Thầy Tào!” Tiêu Bắc vừa thấy người nọ liền giật mình, ngươi đang hôn mê chính là người vừa rồi chạy theo cậu nhờ chuyện án kiện và nghi ngờ chuyện ma ám _ Tào lão sư.

Mà hai nam sinh đứng cạnh thầy Tào, một người là bạn trai Vương Như Xa Quân Tần, còn lại là một nam sinh chưa từng gặp qua, phỏng chừng không phải năm nhất.

Bạch Lâu xem xét tình hình một chút liền phát hiện vài vấn đề, mùi trên người hai người rất đặc biệt, tựa hồ có mùi hôi thối của cương thi, nhưng theo lý mà nói cương thi không nói chuyện cũng không suy nghĩ, sao có thể duy trì đặc tính của người bình thường?

Mọi người liếc Khế Liêu, minh bạch vì sao hắn không chịu nói hai người này là ai, đúng là không thể phán đoán chính xác.

Quân Tần vừa nhìn thấy Tiêu Bắc cùng Lam Minh đã sợ đến choáng váng, giọng nói sợ hãi vừa rồi đúng là hắn, mà nam sinh còn lại thì có vẻ khinh thường nhìn mọi người, cười lạnh mở miệng: “Lại có thêm thức ăn…”

Cảnh Diệu Phong nheo mắt, ác ma không nhận thức được Thần Ma sao? Xem ra chỉ mới biến thành như vậy.

Quân Tần lôi kéo nam sinh kia, nhìn Cảnh Diệu Phong: “Hắn là cảnh sát!”

“Cảnh sát thì thế nào!” Hai mắt nam sinh lộ ra hung quang: “Đã biết bí mật của chúng ta thì đều phải chết!” Nói xong hắn vung tay, hai phiến cửa sắt rầm một tiếng đóng lại, căn phòng vốn không sáng mấy trở nên âm u.

Quân Tần lại càng hoảng sợ, ngăn cản hắn: “Ngươi muốn làm gì? Bọn họ là cảnh sát đó.”

“Cảnh sát thì thế nào!” Nam sinh cười lạnh một tiếng, rút ra một con dao dấu phía sau, bóng người nhoáng một cái vọt tới trước mặt mọi người.

Tiêu Bắc kinh ngạc, nhân loại sao có thể có tốc độ nhanh như vậy được? Nhưng nam sinh kia lao tới, vừa hé miệng lộ ra một hàm răng nhọn hoắt, đã bị Khế Liêu đứng phía trước một cước đạp bay.

“Ngô…” Cả cơ thể hắn đập mạnh xuống mặt đất, tựa hồ không thể tin chuyện vừa xảy ra, trợn to mắt nhìn mọi người.

Khế Liêu lắc đầu: “Quả nhiên là cải tạo !”

Nam sinh lại rú lên một tiếng muốn đứng lên, nhưng lại cảm giác có vật gì đó đi đến nhấc chân dẫm lên lưng hắn. Hắn giương mắt nhìn, là một con sư tử rất lớn.

Sphinx hé cái miệng đỏ lòm đứng cạnh hắn, đôi cánh khẽ đập nhìn người nọ.

Quân Tần sợ tới mức hét lên, người bình thường nhìn thấy cảnh này còn bị doạ, huống chi Sphinx còn có cánh.

“Tiểu quỷ.” Khế Liêu đi qua nhìn hai người, đôi mắt đỏ rực của người sói trong căn phòng âm u có vẻ rõ ràng dị thường, còn cả hàm răng sắc nhọn.

“A!” Quân Tần kêu lớn: “Ngươi không phải người, không phải nhân loại…”

“Ngươi cũng không phải mà.” Hi Tắc Nhĩ không biết bay ra phía sau hắn từ lúc nào, lưỡi hái thật dài gác lên vai hắn.

“Lưỡi hái của ta có phản ứng với người chứng tỏ ngươi căn bản không phải nhân loại!” Hi Tắc Nhĩ cảm thấy hứng thú, cười hỏi: “Vậy rốt cục ngươi là cái gì thế?”

“Cắt ra nhìn thử xem.” Lam Minh lấy đao ra dọa Quân Tần, hắn lập tức lớn tiếng cầu xin: “Không phải, chúng tôi là người, chúng tôi chỉ ăn vài thứ…”

“Thứ gì?” Tiêu Bắc khẽ nhíu mày.

Quân Tần nhìn nam sinh trên mặt đất, lúc này hắn cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ vừa rồi, đại khái cũng đang sợ hãi.

“Là… một loại trái cây kì lạ, lục sắc, vị có chút giống táo nhưng bề ngoài lại giống như nho.” Quân Tần nơm nớp lo sợ nói: “Sau khi ăn, thân thể của tôi bắt đầu thay đổi .”

“Thay đổi như thế nào?”

“Khí lực rất lớn, tốc độ tăng lên, không còn cảm giác đói, tóm lại… giống như biến thành siêu nhân, cảm giác rất tốt!” Quân Tần vừa nói, vừa hối hận, cúi đầu.

“Vậy tại sao cậu lại giết Vương Như Xa?” Tiêu Bắc hỏi: “Nam sinh ba năm trước cũng là do các cậu giết sao?”

Quân Tần ủ rĩ gật đầu: “Đó là sau khi chúng tôi vừa ăn thứ trái cây nọ, vừa vặn trùng hợp gặp nam sinh kia… Không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên rất muốn ăn cái gì đó, vừa tới gần hắn ngửi một cái, hắn lại chết!”

Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn Lam Minh _ Thần Ma có năng lực này?

Lam Minh khẽ cau mày không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ.

Quân Tần nói tiếp: “Lần đó, chúng tôi ném thi thể xuống hồ, sau một thời gian dài, chúng tôi cũng không có loại cảm giác này nữa, cũng dần quên chuyện này. Chỉ là lần này, tôi và Xa Xa vốn đang tâm sự bên hồ nước, bởi vì gần đây tôi lại cảm thấy không khoẻ, có khi rất đói nhưng lại không hứng thú với thức ăn bình thường… Lúc ấy Xa Xa cách tôi rất gần, đầu óc tôi hỗn loạn, đến khi tỉnh lại, Xa Xa đã chết rồi!”

Quân Tần nói đến đây, bắt đầu khóc: “Thầy Tào theo dõi tôi, nghe thấy chúng tôi nói chuyện, chúng ta đành phải đánh ngất ông ta đem về đây.”

Bạch Lâu lắc đầu: “Chu kì đi săn của ma vật là ba năm một lần, sau đó giảm dần còn một năm rưỡi, cuối cùng biến thành tám tháng, bốn tháng… đến khi ngày nào cũng muốn ăn thì đã hoàn toàn biến thành ma vật. Này đơn giản chỉ là quá trình ma hóa, người cho các cậu loại năng lực này tuyệt đối muốn hại chết các cậu, sau đó còn muốn các cậu giết nhiều người hơn.”

Quân Tần càng buồn bã, hối hận cúi đầu.

“Cậu mua thứ trái cây kia ở đâu ? Có còn không?” Lam Minh truy vấn.

“Không phải, là một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ cho bọn tôi.” Quân Tần thành thật khai báo: “Khi đó, chúng tôi đang đi thám hiểm mỏ đá hoang thì gặp người đàn ông kia tựa hồ đang tìm gì đó.”

“Mỏ đá…” Lam Minh nghe thấy người kia tương tự Rafah, sắc mặt lập tức trầm xuống, hỏi Cảnh Diệu Phong: “Phụ cận có mỏ đá nào sao?”

“Có!” Cảnh Diệu Phong gật đầu, đằng sau trường học có một mỏ đá, bất quá mỏ đá đó từ nhiều năm trước rất hay có nguy cơ sạt lở đất nên đã bị bỏ hoang.

“Người đàn ông kia đang tìm cái gì?” Tiêu Bắc hỏi Quân Tần, cậu biết Rafah xuất hiện nhất định sẽ khiến Lam Minh cảnh giác.

“Đá.” Quân Tần trả lời: “Bọn tọi đi qua xem, phát hiện hắn đang gom một đống đá lớn màu đen.”

“Đá màu đen…” Bạch Lâu nghi hoặc, chẳng lẽ là kết tinh thạch hoặc ma pháp thạch nào đó sao?

“Sau đó thì sao?” Lam Minh sốt ruột thúc giục: “Ngươi không nói luôn một lượt được hả?”

“Sau đó bọn tôi thấy hắn có vẻ ngớ ngẩn, định cướp chút tiền, chỉ là hắn vừa giơ tay, bọn tôi đều văng ra ngoài. Bọn tôi nhận ra hắn không giống người bình thường. Lúc ấy bọn tôi rất sợ, muốn bỏ chạy nhưng hắn lại đột nhiên đứng trước mặt bọn tôi, nói hắn rất bận, nên muốn bọn tôi tìm giúp một người. Sau khi tìm được, hắn có thể đáp ứng một nguyện vọng của chúng tôi!”

“Hắn bảo các cậu tìm ai?” Tiêu Bắc thấy Lam Minh sắp mất kiên nhẫn, liền giục hắn.

“Ân… Một sinh viên ngoại quốc tên là Lauck.” Quân Tần trả lời: “Bọn tôi tìm thấy cậu ta trong trường Đại học nghệ thuật, ngôi trường đó đầu vào rất khó, chỉ nhận thiên tài. Lauck học vũ đạo dân tộc, một khoa chỉ có 15 sinh viên nên rất dễ tìm. Lúc ấy cậu ta lại vừa tốt nghiệp, bọn tôi báo cho người đàn ông đeo mặt nạ kia. Sau đó hắn thực hiện lời hứa, nguyện vọng của bọn tôi là trở nên mạnh mẽ, có thể sử dụng siêu năng lực, hắn cho bọn tôi ăn một loại trái cây màu xanh, chỉ là không nghĩ tới…”

“Lauck?” Mọi người còn đang phân tích lời Quân Tần, Tiêu Bắc lại đột nhiên lẩm bẩm: “Stevie Lauck…”

“Đúng rồi Bắc Bắc.” Bạch Lâu hỏi Tiêu Bắc: “Hình như cậu cũng là học vũ đạo dân tộc phải không?”

“Ừh… Tôi cũng tốt nghiệp ở trường đó.” Tiêu Bắc ngẩng đầu: “Hơn nữa tôi cũng quen một người tên Lauck!”

“A?” Mọi người sửng sốt, Lam Minh nhíu mày: “Quen như thế nào?”

“Trước kia cậu ta cũng học ở đó, là một người rất tốt, bất quá cậu ta lại không thích học vũ đạo lắm. Nhưng cha mẹ cậu ta đều là những vũ đạo gia nổi danh, họ hy vọng cậu ta cũng có thể đi theo nghề này, nên nhận cho cậu ta rất nhiều buổi diễn làm Lauck không có cả thời gian thở lấy hơi. Năm đó tôi cũng muốn đi làm thêm kiếm học phí, thế là cậu ta nhờ tôi đi thay, thù lao buổi diễn cũng cho tôi. Sân khấu rất lớn, diễn viên lại đông, chỉ cần hoá trang, đeo thêm chút đồ trang sức là có thể qua mặt người khác, sẽ không bị nhận ra…”

“A.” Hi Tắc Nhĩ hỏi chen vào: “Bắc Bắc, anh gạt người?”

Tiêu Bắc có chút xấu hổ: “Nhưng nếu thật sự là Lauck vừa tốt nghiệp ba năm trước, thì hẳn chính là cậu ta!”

“Sau đó thì sao, người kia có đi tìm Lauck không?” Lam Minh hỏi Quân Tần.

“Bọn tôi không biết .” Hai người bất đắc dĩ nói: “Sau khi chúng tôi ăn thứ trái cây kia cũng không gặp lại hắn ta!”

“Bắc Bắc, đi tìm gã Lauck kia.” Lam Minh bắt lấy cánh tay Tiêu Bắc, kéo cậu chạy đi, Cổ Lỗ Y vội vàng đuổi theo.

“A!” Hi Tắc Nhĩ và Bạch Lâu muốn đuổi theo, Cảnh Diệu Phong túm hai người lại, lắc đầu _ kẻ đeo mặt nạ kia dính dáng quá sâu tới vài chuyện, hơn nữa còn có quan hệ sâu xa với Lam Minh, chuyện này không cần nhúng tay, để Lam Minh tự giải quyết. Còn bọn họ giải quyết hai tên ngu ngốc, bị người hại chết cũng không biết này đã.

Cảnh Diệu Phong bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nhìn Quân Tần và nam sinh đang thất vọng còn lại, thở dài: “Nói cho các cậu biết một tin không may, ba năm trước, cá cậu đã chết rồi.”



“Đi đâu?” Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo ra khỏi trường học.

“Bắc Bắc.” Lam Minh khởi động xe: “Cậu vừa mới nói, cậu thường thay thế Lauck đi diễn phải không?”

“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu.

“Cho nên mọi người xem diễn đều nghĩ đến cậu là Lauck?”

” Đúng vậy.” Tiêu Bắc không rõ Lam Minh muốn hỏi cái gì.

“Tôi cảm thấy… bọn họ đã nhầm Lauck là cậu.” Lam Minh quay sang, nhìn Tiêu Bắc nói: “Cho tới bây giờ bọn chúng không tìm tới cậu gây phiền phức, lần trước Rafah cũng không có ấn tượng với cậu, có thể là vì bọn họ còn chưa bắt được người bạn kia của cậu!”

Tiêu Bắc há to miệng: “Chuyện này…”

“Bất quá có thể khẳng định một chuyện.” Lam Minh khẽ cau mày: “Môt khi bị tìm được, người bạn kia của cậu sẽ gặp phiền toái không nhỏ, hơn nữa tôi vẫn khó hiểu rốt cục Rafah tìm cậu làm cái gì!”

“Ừhm!” Tiêu Bắc minh bạch, gật đầu: “Nói mới nhớ, Lam Minh, Lauck có thể cũng là phi nhân loại, hơn nữa năm đó thay cậu ta đi diễn, tuy lý do của cậu ta rất đầy đủ, nhưng tôi cảm thấy cậu ta là cố ý để tôi đi. Tôi luôn cho rằng cậu ta muốn giúp tôi, bởi vì năm đó tôi xoay sở học phí và sinh hoạt phí rất vất vả.”

Lam Minh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Hắn ta có lẽ đã sớm nhìn ra thân phận của cậu, cho nên muốn bảo vệ cậu. Đúng rồi, cậu có hình của hắn không?”

Tiêu Bắc nghĩ nghĩ: “Trong ảnh tốt nghiệp chắc có, không thì ở trường chắc cũng có lưu trong hồ sơ.”

“Tôi muốn xem ảnh của hắn!” Lam Minh lái xe chạy về: “Có thể, tôi biết hắn!”



Địa linh chi nguy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương