Vũ Cực Đỉnh Phong
-
Chương 180: Gia chủ La Hùng (1)
Nguyên La gia đều biết ân oán giữa La Thiên Phách và La Thiên Phong, La Dật là con trai duy nhất của La Thiên Phong, năm xưa hắn chỉ là một củi mục, La Thiên Phách không thèm để bụng. Hiện tại La Dật dần lộ thiên tư, La Thiên Phách muốn đối phó hắn nằm trong dự đoán của nhiều người.
Nhưng khi nghe tiếng nổ nhức óc ngoài đình viện của La Tam, mọi người giật mình vì thực lực thật sự của La Dật, e rằng hắn không đơn giản như đã biểu hiện ra ngoài hôm đó.
Chẳng lẽ La Dật kế thừa tư chất của phụ thân mình? Bây giờ La Dật mới mười bảy tuổi đã có thể đối kháng với La Tam sơ kỳ đệ bát giai sao?
Lúc bấy giờ mọi người nổi lên suy đoán làm người hết hồn.
Nhưng khi tiếng nổ nhức óc cuối cùng vang lên, La Thiên Phách nói câu:
- Tiến vào, chữa trị La Tam cho tốt.
Mọi người ngây như phỗng.
La Tam? La Tam thua? Dường như không chỉ thua mà còn bị thương nặng?
Mọi người hút ngụm khí lạnh. La Dật mới mười bảy tuổi! Mười bảy tuổi đã làm bị thương La Tam sơ kỳ đệ bát giai? Vậy La Dật đến trình độ thế nào? Chẳng lẽ là trung kỳ đệ bát giai trở lên? Vậy thì... Đó là tư chất như thế nào?
Suốt buổi chiều hôm qua mọi người phỏng đoán lung tung.
Sáng sớm lại có tin tức mới truyền đến.
- Hôm qua La Dật đại náo đình viện của La Tam. Chặt hai chân, móc hai mắt của La Tam. La Dật bị đại gia đuổi theo vào sau núi, đã đánh chết.
- Cái gì? Hai chân La Tam bịchém. Hai mắt bị móc? La Dật bị đánh chết?
- Ừm! Mới rồi ta đi qua chỗ chữa bệnh của gia tộc vô tình nghe y sư ở bên trong thảo luận. Hai chân La Tam đã gãy, đôi mắt bị móc ra, hoàn toàn thành phế nhân. Chuyện La Dật bị giết là hai vị y sư nghe đại gia tự mình nói.
- Ta có nghe các lão nô La gia vô tình nhắc đến, La Tam thì ra là con riêng của địa gia.
- Cái gì? La Tam là con riêng của đại gia? Hèn gì dám làm mưa làm gió trong La gia, năm ngoái còn dám đánh La Dật bị thương nặng, hóa ra vì có thân phận đặc biệt.
Có người nghi ngờ hỏi:
- Mà tại sao La Dật phải giết vào sân của La Tam, đánh La Tam bị thương nặng vậy? Hay là báo thù nam trước ăn một chưởng?
Có người biết chuyện kể tỉ mỉ:
- Không phải, nghe đồn hơn một tháng trước La Tam đột nhiên xông vào Phần Thiên viện của La Dật, bẻ gãy hai chân, móc đôi mắt của một tỳ nữ nuôi hắn tới lớn. La Tam còn bẻ gãy một tay quản gia của La Dật, móc một con mắ. Hôm qua La Dật về phủ thấy cảnh đó mới khùng lên giết hướng phủ đệ của La Tam.
- A! Sao La Tam làm như vậy? Lý do?
- Không biết nữa, chắc liên quan tới đại gia, không thì sao Hắc Y Vệ canh giữ ngoài phủ đệ của La Tam cấm không cho ai tới gần?
Có người lo âu khẽ thở dài:
- Nghe đâu hôm nay gia chủ và các vị trưởng lão đều xuất quan, đại gia tính kế La Dật và đánh chết hắn, La gia sắp loạn rồi.
Vị trái trung tâm nhất chính giữa La gia, cái sân hoàn mỹ tột độ, đường cái thẳng hướng công lớn. Bên ngoài cổng lớn có hai hộ vệ cao to uy mãnh đứng hai bên, cạnh đó là hai con sư tử đực điêu bằng bạch ngọc ưỡn ngực đứng, đôi mắt uy nghiêm thẳng hướng khung trời, cảm giác uy nghiêm túc mục sinh ra.
Trên cánh cổng có tấm biển ghi Cuồng Long viện, ba chữ to cứng cáp sức mạnh, tranh sắt ngân câu, uy mãnh và ngôn nghênh như cuồng long giương mắt.
Chỉ nhìn ba chữ to này là thấy bản lĩnh và lòng dạ khí phách của người viết.
Sân này là nơi La gia dùng để chiêu dãi khách quý, cũng là nơi cư cụ các đời gia tộc La gia.
Trong Cuồng Long viện, đại sảnh.
Trong đại sảnh rộng rãi đứng đầy người.
Tinh Sư La Hùng sắc mặt âm trầm ngồi ở ngôi cao, ngồi hai bên là trưởng lão đương thời của La gia.
La gia có mười bốn vị trưởng lão, trừ bảy vị không ở trong gia tộc ra, bảy vị trưởng lão khác đều có mặt.
Hai bên đại sảnh đứng nhiều dòng chính đời thứ hai của La gia, La Thiên Hưng, La Thiên Song, La Thiên Lâm, La Thiên Pháchc vân vân, khoảng hai mươi mấy người.
La Thiên Phách đứng một mình giữa đại sảnh. Mắt không vui không buồn, đón nhận đôi mắt âm trầm tức giận của La Hùng nhưng chẳng hề sợ hãi, nhìn thẳng vào La Hùng.
Đại sảnh yên tĩnh, thậm chí không có tiếng hít thở. Không khí nặng nề, đặc quánh khiến người tức ngực.
Ánh mắt La Hùng âm trầm lạnh lùng nhìn La Thiên Phách sừng sữn không sợ, bàn tay gã giấu trong ống tay áo rộng lớn siết chặt nổi gân xanh.
Qua thật lâu sau La Hùng thở hắt ra, khép hờ mắt, thanh âm uy nghiêm chậm rãi phá vỡ tĩnh lặng trong đại sảnh.
- Theo như ngươi nói La Dật thật sự chết chưa hết tội?
La Thiên Phách bình tĩnh gật đầu nói:
- La Tam là tổng quản thứ ba của La gia ta, dù lý do gì thì La Dật không có tư cách tùy ý đánh giết La Tam. Thậm chí khi ta đã ra lệnh La Dật dừng tay nhưng hắn vẫn hung dữ xuống tay, càn rỡ không bút mực nào tả xieét. Khi điệt nhi muốn bắt giữ La Dật thì hắn còn hết sức chống cự, thậm chí muốn giết diệt nhi! Cái tên đại nghịch bất đạo thế này nếu không giết thì khó tránh khỏi người ta bắt chước theo hắn!
La Thiên Phách nói năng dõng dạc, đám La gia đời thứ hai đứng xung quanh mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Bọn họ liếc trộm La Thiên Phách sau đó vội cúi đầu, không ai nói chuyện.
- Không ai được đụng vào uy gia pháp, điệt nhi biết La Dật là đứa con của Phong đệ đã khuất, tuy lòng thương xót nhưng điệt nhi nhận trọng trách từ gia chủ, gánh vác trách nhiệm giữ gìn uy nghiêm của gia pháp. Dù đau lòng nhưng điệt nhi không dám bỏ qua gia pháp, nếu gia chủ cảm thấy điệt nhi làm không ổn thì hãy cắt chức điệt nhi, thậm chí giáng tội thì điệt nhi không dám không phục.
La Thiên Phách khom người chắp tay, biểu tình trầm lặng.
Thoạt trông La Thiên Phách rất là cứng cỏi chính trực, đường hoàng chính nghĩa.
Nhưng đám người đời thứ hai ánh mắt càng kỳ dị hơn.
Những người có mặt ai chẳng biết La Tam là con riêng của La Thiên Phách, là trưởng tử thật sự. Mọi người từ lâu biết La Thiên Phách cưng chiều La Tam cỡ nào. Bọn họ là huynh đệ càng rõ ràng ân oán gút mắt giữa La Thiên Phách và La Thiên Phong. La Thiên Hưng thậm chí từng nhận lệnh của La Thiên Phách muốn ám sát La Dật.
Hiện tại cái người trước kia ra lệnh ám sát La Dật lại vẻ mặt chính khí nói gì mà ‘uy nghiêm gia pháp’, ‘gánh vác trách nhiệm giữ gìn gia pháp’, khiến người thấy kỳ cục.
Nhưng hiểu là một nhẽ, không ai vạch ra. Trong phòng có người nào, trưởng lão nào, La Hùng hay những người khác trong gia tộc, ai không hiểu?
Hiểu không có nghĩa gì, đôi lúc tầng cửa sổ giấy có tác dụng rất quan trọng, nếu đâm thủng tức là hai bên sẽ trở mặt.
La Hùng ngồi trên ngôi cao thân thể run nhẹ, tiếng răng rắc phát ra từ khớp xương ngón tay. La Hùng rất muốn một chưởng đập chết La Thiên Phách đứng trong đại ảnh, nhưng biết rằng mình không thể.
Phụ thân của La Thiên Phách là trưởng lão thứ mười ba trong trưởng lão, địa vị cao quyền trọng, thực lực ngang ngửa với La Hùng. Đôi phụ tử này có căn cơ rất thâm sâu trong La gia.
Nhưng khi nghe tiếng nổ nhức óc ngoài đình viện của La Tam, mọi người giật mình vì thực lực thật sự của La Dật, e rằng hắn không đơn giản như đã biểu hiện ra ngoài hôm đó.
Chẳng lẽ La Dật kế thừa tư chất của phụ thân mình? Bây giờ La Dật mới mười bảy tuổi đã có thể đối kháng với La Tam sơ kỳ đệ bát giai sao?
Lúc bấy giờ mọi người nổi lên suy đoán làm người hết hồn.
Nhưng khi tiếng nổ nhức óc cuối cùng vang lên, La Thiên Phách nói câu:
- Tiến vào, chữa trị La Tam cho tốt.
Mọi người ngây như phỗng.
La Tam? La Tam thua? Dường như không chỉ thua mà còn bị thương nặng?
Mọi người hút ngụm khí lạnh. La Dật mới mười bảy tuổi! Mười bảy tuổi đã làm bị thương La Tam sơ kỳ đệ bát giai? Vậy La Dật đến trình độ thế nào? Chẳng lẽ là trung kỳ đệ bát giai trở lên? Vậy thì... Đó là tư chất như thế nào?
Suốt buổi chiều hôm qua mọi người phỏng đoán lung tung.
Sáng sớm lại có tin tức mới truyền đến.
- Hôm qua La Dật đại náo đình viện của La Tam. Chặt hai chân, móc hai mắt của La Tam. La Dật bị đại gia đuổi theo vào sau núi, đã đánh chết.
- Cái gì? Hai chân La Tam bịchém. Hai mắt bị móc? La Dật bị đánh chết?
- Ừm! Mới rồi ta đi qua chỗ chữa bệnh của gia tộc vô tình nghe y sư ở bên trong thảo luận. Hai chân La Tam đã gãy, đôi mắt bị móc ra, hoàn toàn thành phế nhân. Chuyện La Dật bị giết là hai vị y sư nghe đại gia tự mình nói.
- Ta có nghe các lão nô La gia vô tình nhắc đến, La Tam thì ra là con riêng của địa gia.
- Cái gì? La Tam là con riêng của đại gia? Hèn gì dám làm mưa làm gió trong La gia, năm ngoái còn dám đánh La Dật bị thương nặng, hóa ra vì có thân phận đặc biệt.
Có người nghi ngờ hỏi:
- Mà tại sao La Dật phải giết vào sân của La Tam, đánh La Tam bị thương nặng vậy? Hay là báo thù nam trước ăn một chưởng?
Có người biết chuyện kể tỉ mỉ:
- Không phải, nghe đồn hơn một tháng trước La Tam đột nhiên xông vào Phần Thiên viện của La Dật, bẻ gãy hai chân, móc đôi mắt của một tỳ nữ nuôi hắn tới lớn. La Tam còn bẻ gãy một tay quản gia của La Dật, móc một con mắ. Hôm qua La Dật về phủ thấy cảnh đó mới khùng lên giết hướng phủ đệ của La Tam.
- A! Sao La Tam làm như vậy? Lý do?
- Không biết nữa, chắc liên quan tới đại gia, không thì sao Hắc Y Vệ canh giữ ngoài phủ đệ của La Tam cấm không cho ai tới gần?
Có người lo âu khẽ thở dài:
- Nghe đâu hôm nay gia chủ và các vị trưởng lão đều xuất quan, đại gia tính kế La Dật và đánh chết hắn, La gia sắp loạn rồi.
Vị trái trung tâm nhất chính giữa La gia, cái sân hoàn mỹ tột độ, đường cái thẳng hướng công lớn. Bên ngoài cổng lớn có hai hộ vệ cao to uy mãnh đứng hai bên, cạnh đó là hai con sư tử đực điêu bằng bạch ngọc ưỡn ngực đứng, đôi mắt uy nghiêm thẳng hướng khung trời, cảm giác uy nghiêm túc mục sinh ra.
Trên cánh cổng có tấm biển ghi Cuồng Long viện, ba chữ to cứng cáp sức mạnh, tranh sắt ngân câu, uy mãnh và ngôn nghênh như cuồng long giương mắt.
Chỉ nhìn ba chữ to này là thấy bản lĩnh và lòng dạ khí phách của người viết.
Sân này là nơi La gia dùng để chiêu dãi khách quý, cũng là nơi cư cụ các đời gia tộc La gia.
Trong Cuồng Long viện, đại sảnh.
Trong đại sảnh rộng rãi đứng đầy người.
Tinh Sư La Hùng sắc mặt âm trầm ngồi ở ngôi cao, ngồi hai bên là trưởng lão đương thời của La gia.
La gia có mười bốn vị trưởng lão, trừ bảy vị không ở trong gia tộc ra, bảy vị trưởng lão khác đều có mặt.
Hai bên đại sảnh đứng nhiều dòng chính đời thứ hai của La gia, La Thiên Hưng, La Thiên Song, La Thiên Lâm, La Thiên Pháchc vân vân, khoảng hai mươi mấy người.
La Thiên Phách đứng một mình giữa đại sảnh. Mắt không vui không buồn, đón nhận đôi mắt âm trầm tức giận của La Hùng nhưng chẳng hề sợ hãi, nhìn thẳng vào La Hùng.
Đại sảnh yên tĩnh, thậm chí không có tiếng hít thở. Không khí nặng nề, đặc quánh khiến người tức ngực.
Ánh mắt La Hùng âm trầm lạnh lùng nhìn La Thiên Phách sừng sữn không sợ, bàn tay gã giấu trong ống tay áo rộng lớn siết chặt nổi gân xanh.
Qua thật lâu sau La Hùng thở hắt ra, khép hờ mắt, thanh âm uy nghiêm chậm rãi phá vỡ tĩnh lặng trong đại sảnh.
- Theo như ngươi nói La Dật thật sự chết chưa hết tội?
La Thiên Phách bình tĩnh gật đầu nói:
- La Tam là tổng quản thứ ba của La gia ta, dù lý do gì thì La Dật không có tư cách tùy ý đánh giết La Tam. Thậm chí khi ta đã ra lệnh La Dật dừng tay nhưng hắn vẫn hung dữ xuống tay, càn rỡ không bút mực nào tả xieét. Khi điệt nhi muốn bắt giữ La Dật thì hắn còn hết sức chống cự, thậm chí muốn giết diệt nhi! Cái tên đại nghịch bất đạo thế này nếu không giết thì khó tránh khỏi người ta bắt chước theo hắn!
La Thiên Phách nói năng dõng dạc, đám La gia đời thứ hai đứng xung quanh mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Bọn họ liếc trộm La Thiên Phách sau đó vội cúi đầu, không ai nói chuyện.
- Không ai được đụng vào uy gia pháp, điệt nhi biết La Dật là đứa con của Phong đệ đã khuất, tuy lòng thương xót nhưng điệt nhi nhận trọng trách từ gia chủ, gánh vác trách nhiệm giữ gìn uy nghiêm của gia pháp. Dù đau lòng nhưng điệt nhi không dám bỏ qua gia pháp, nếu gia chủ cảm thấy điệt nhi làm không ổn thì hãy cắt chức điệt nhi, thậm chí giáng tội thì điệt nhi không dám không phục.
La Thiên Phách khom người chắp tay, biểu tình trầm lặng.
Thoạt trông La Thiên Phách rất là cứng cỏi chính trực, đường hoàng chính nghĩa.
Nhưng đám người đời thứ hai ánh mắt càng kỳ dị hơn.
Những người có mặt ai chẳng biết La Tam là con riêng của La Thiên Phách, là trưởng tử thật sự. Mọi người từ lâu biết La Thiên Phách cưng chiều La Tam cỡ nào. Bọn họ là huynh đệ càng rõ ràng ân oán gút mắt giữa La Thiên Phách và La Thiên Phong. La Thiên Hưng thậm chí từng nhận lệnh của La Thiên Phách muốn ám sát La Dật.
Hiện tại cái người trước kia ra lệnh ám sát La Dật lại vẻ mặt chính khí nói gì mà ‘uy nghiêm gia pháp’, ‘gánh vác trách nhiệm giữ gìn gia pháp’, khiến người thấy kỳ cục.
Nhưng hiểu là một nhẽ, không ai vạch ra. Trong phòng có người nào, trưởng lão nào, La Hùng hay những người khác trong gia tộc, ai không hiểu?
Hiểu không có nghĩa gì, đôi lúc tầng cửa sổ giấy có tác dụng rất quan trọng, nếu đâm thủng tức là hai bên sẽ trở mặt.
La Hùng ngồi trên ngôi cao thân thể run nhẹ, tiếng răng rắc phát ra từ khớp xương ngón tay. La Hùng rất muốn một chưởng đập chết La Thiên Phách đứng trong đại ảnh, nhưng biết rằng mình không thể.
Phụ thân của La Thiên Phách là trưởng lão thứ mười ba trong trưởng lão, địa vị cao quyền trọng, thực lực ngang ngửa với La Hùng. Đôi phụ tử này có căn cơ rất thâm sâu trong La gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook