Vụ Bí Ẩn: Cầu Vồng Biến Mất
-
Chương 12: Đi xuống
Bà Agatha Allward thức dậy. Bà nghe tiếng đào bới.
Bà nằm trên giường một hồi, lắng tai nghe. Đúng rồi: bọn thần lùn lại đào dưới tầng hầm nữa.
Hai cậu con trai có nghe thấy không? Từ phòng hai cậu không có tiếng động gì hết. Có thể hai cậu còn ngủ. Đúng là hai cậu nhiệt tình thật, nhưng con trai thường ngủ say lắm. Bà gọi:
- Hannibal ơi! Peter ơi!...
Không có trả lời.
Bà Allward dậy, khoác áo choàng vào. Rồi bà ra hành lang, chạy đến phòng hai cậu.
- Hai cháu ơi! Bà kêu.
Cũng không có trả lời. Bà Allward mở cửa ra, tìm công tắc, bật đèn sáng lên.
Hai giường trống không.
Tim đập thật mạnh, bà Allward nhìn quanh phòng. Hai bộ đồ ngủ xếp cẩn thận, đặt trên ghế. Các bao nhựa, trong đó hai cậu chứa thiết bị, vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu bà Allward là hai cậu đã hoảng sợ và đi về nhà. Bà cảm thấy mình bị bỏ rơi.
- Trời ơi, ta sẽ làm gì đây? Bà nói khẽ.
Ở lại trong nhà à? Bà không chịu nổi nữa. Hai cậu con trai, khỏe mạnh và đầy thiện ý như Hannibal Jones và Peter Crentch, mà cũng bỏ chạy, thì làm thế nào bà, già yếu như thế lại dám nghĩ đến chuyện đối đầu với bọn thần lùn?
Không, bà sẽ đến ở nhà Roger, như cháu bà đã nhiều lần mời bà.
Bà bước xuống tầng trệt, nơi có điện thoại. Tay bà run mạnh đến nỗi bà không quay được số. Khi giọng nói ấm áp của cháu bà vang lên trong ống nghe, bà chỉ nói được đức đoạn:
- Bọn thần lùn! Chúng đang ở đây! Dì nghe thấy chúng, Roger ơi! Dì không thể ở đây được nữa. Dì đến nhà cháu được không? Ngày mai, dì sẽ bán nhà cho ông Jordan.
- Dì ơi - Roger trả lời, đây là một sáng kiến rất hay, nhưng để sáng mai hai dì cháu ta nói chuyện. Bây giờ, dì hãy chuẩn bị những gì cần thiết để qua đêm, cháu sẽ đến rước dì ngay.
- Ôi! Cám ơn, Roger à! Cám ơn nhiều!
Can đảm hơn một chút, nhưng vẫn rất căng thẳng, bà Allward vội vàng thay đồ. Bà chỉ cảm thấy thật sự an toàn khi cửa xe đóng lại sau bà.
Trong khi đó, Hannibal và Peter cũng không được an tâm lắm.
Chạy từ hành lang này sang hành lang kia, từ cầu thang này qua cầu thang khác, hai thám tử cố gắng tìm một chỗ trốn ở phần trên cao của nhà hát, nhưng không thấy đâu hết. Hai cậu chỉ dùng đèn pin khi nào không thể làm khác được. Phần nhiều thời gian hai cậu lợi dụng bóng tối để di chuyển, trong mùi ẩm mốc và giữa làn bay của mấy con dơi.
Đôi khi sát gần bên mình, hai thám tử nghe tiếng kêu chí chóe của bọn rượt theo. Thỉnh thoảng, giọng nói ồn ào của Rawley vang lên.
- Nếu bà Allward không gọi ngay cảnh sát, chúng ta có thể rơi vào một tình thế khó chịu đấy, Hannibal thì thầm.
- Còn bây giờ, mình không hiểu cậu gọi tình thế này là gì? Peter đáp.
Ở cuối hành lang, hai cậu nhìn thấy một cánh cửa chưa mở thử. Đèn pin chiếu sáng một tấm bảng lề: "Tháp. Cấm vào".
- Tháp là một chỗ hướng ra gió từ khắp mọi phía. - Hannibal nói. Đi thử, mình có sáng kiến.
Hai cậu đẩy thật mạnh và mở cửa ra được. Phía sau có cầu thang hình xoắn ốc.
Hai cậu đóng cửa lại và leo lên cầu thang.
Một hồi sau, hai cậu lên đến một sân thượng nhỏ có mái che. Phía dưới là con đường vắng vẻ và được chiếu sáng yếu ớt từ một đèn đường.
- Rồi bây giờ đi đâu nữa? Peter mỉa mai hỏi. Lần này là toi rồi, Babal à.
- Con đường chỉ cách khoảng hai mươi mét phía dưới. Hannibal đáp.
- Đúng. Theo chiều thẳng đứng!
- Nhưng chúng ta có ba mươi mét dây nylon chắc! Nó có thể chịu được hai lần trọng lượng của cậu mà không đứt.
- Trọng lượng của mình hả? Tại sao lại hai lần trọng lượng của mình. Peter phản đối. Tại sao không phải là hai lần trong lượng của cậu?
- Bởi vì mình không có gì giống vận động viên điền kinh cả. Còn cậu thì giống. Ta sẽ cột sợi dây này vào cột dây. Cậu sẽ xuống và chạy đi kêu cảnh sát.
Peter cầm sợi dây trong tay.
- Dây mỏng và trơn quá - Peter tuyên bố - Mình sẽ bị dây cứa đứt tay mất.
- Cậu có găng tay lót da trong lòng bàn tay. Cậu cứ quấn dây quanh cổ tay, rồi trượt từ từ xuống.
Peter làm thử và thấy làm được.
- Đồng ý - Peter nói - Nhưng mình sẽ nói gì với cảnh sát? Rằng bọn mình đã phát hiện thấy thần lùn à?
- Những thằng người nhỏ bé có thật đang tìm một kho báu có thật - Hannibal vừa nói vừa cột dây vào cột. Đáng lẽ mình phải nghĩ ra.
- Tại sao đáng lẽ cậu phải nghĩ ra? Peter ngạc nhiên hỏi. Làm sao cậu có thể đoán ra được rằng có kho báu dưới nhà hà Allward?
- Dưới nhà bà Allward không có kho báu, Hannibal đáp. Cậu hãy thử suy nghĩ một chút xem nào. Kho báu gần nhất nằm ở đâu?
- Mình không biết. Chắc là ở biển Caraibes.
- Không phải. Kho báu gần nhất nằm trong ngân hàng, phía bên kia nhà bà Allward.
- Trong ngân hàng à? Ý cậu nói sao?
- Trên đường đi cậu sẽ hiểu ra. Nhanh lên. Nhưng đừng mạo hiểm nhé.
- Yên tâm! Peter vừa nói vừa bước qua lan can.
Peter đã quyết đi xuống bằng cách dùng chân tự đẩy mình ra khỏi tường. Như vậy nguy cơ té sẽ giảm đi.
Cẩn thận không nhìn xuống dưới để không bị chóng mặt. Peter trượt dọc theo dây, đặt chân vào tường. Peter tiến xuống dưới như thế, từng bước một. Mọi việc xảy ra tốt đẹp, và Peter đã xuống được nửa đường, thì nghe tiếng nói phía trên. Giọng của Hannibal trước, rồi giọng Rawley, sau đó là im lặng.
Peter xuống nhanh hơn. Phải chăng Hannibal đã bị kẻ thù phát hiện? Đột nhiên, sợi dây bị giật mạnh đến nỗi Peter xém buông ra. Giọng nói của Rawley vang lên đầy đe dọa.
- Ê! Thằng nhóc đằng kia.
Peter không trả lời. Dây bị giật một lần nữa. Peter không chịu được nữa.
- Chuyện gì vậy? Peter hỏi.
- Leo trở lên!
- Tôi muốn xuống.
- Vậy thì tao sẽ cho mày xuống nhanh. Lấy dao cắt một cái là mày sẽ xuống nhanh hơn mày muốn.
Peter nhìn xuống dưới. Còn một chục mét nữa mới đến lề đường. Nếu trên cỏ, trên đất mềm thì được còn trên bê tông thì không! Trong trường hợp tốt nhất, Peter sẽ bị gãy hai chân. Peter hoàn toàn không muốn như vậy.
- Tao đếm đến ba là tao cắt! Rawley gầm lên.
- Khoan đã! Khoan đã! Peter la lên. Tôi lên. Chờ tôi cầm sợi dây cho chắc lại, nó đang tuột ra.
- Được! Nhưng đừng hòng chơi tao đấy!
Peter có một ý. Có lẽ cũng vô ích thôi. Nhưng sao không thử vận may.
Peter dùng răng tháo găng tay phải ra, vẫn leo bằng tay trái. Rồi Peter lấy viên phấn xanh dương trong túi ra, vẽ một dấu chấm hỏi vĩ đại trên tường nhà hát. Rồi cậu bỏ rơi viên phấn, xỏ găng tay vô lại.
- Sao, thằng nhóc? Rawley hét lên. Chọn lựa xong chưa: lên hay xuống?
- Lên, lên! Peter đáp.
Tay này đặt lên tay kia. Peter leo trở lên. Cực khổ nhưng khi gần đến nơi, có hai bàn tay khỏe mạnh chụp lấy cậu, nâng cậu vào tháp.
Trên sân thượng có ba người đàn ông. Hai người đang giữ Hannibal thật chặt.
Nét mặt Hannibal biểu lộ sự lo lắng lẫn lộn với sự tức giận, giống như cảm giác của Peter.
Thám tử phó định dặt câu hỏi. thì Rawley ra lệnh.
- Thằng nhóc không được nói chuyện. Chuck và Dick, mang hai thằng này xuống tầng hầm. Chúng ta có việc.
Vừa bị đẩy vừa bị kéo, Hannibal và Peter trở xuống cầu thang xoắn ốc, và nhiều cầu thang khác nữa, cho đến khi xuống tận tầng hầm của nhà hát. Các bức tường xây bằng bê tông và có hai nồi hơi vĩ đại chiếm phần lớn chỗ trống. Một trong những bức tường có nhiều cánh cửa đề: “Than 1", "Than 2" và “Than 3”.
Rawley mở cánh cửa “Than 1” ra và xô hai thám tử vào bên trong.
Khi đó Peter thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Thật vậy, trong một góc phòng hầm chứa than, bốn thần lùn đánh nhau với hai thám tử khi tối đang ngồi. Bọn chúng chơi đánh bài và chỉ liếc nhìn hai cậu một cái, rồi tiếp tục đánh bài.
Xe cút kít, xuổng, cuốc chim và đèn pin to rải đầy dưới đất. Một bức tường bị đập phá. Có một cái lỗ to đen trên đó. Qua lỗ có thể thấy một đường hầm dài, hoàn toàn tối om.
Peter vận dụng khả năng định hướng. Đường hầm đi về hướng nhà bà Allward, nhưng ở độ sâu này, chắc chắn nó đi thấp hơn hầm nhà bà Allward, và đi tiếp về một đích khác.
Đích nào?
Khi đó, Peter hiểu ra ý của Hannibal, khi cậu nói về kho báu trong ngân hàng.
Ba gã đàn ông và những bạn nhỏ của chúng đúng là băng trộm đã nghĩ ra một cách thức tài tình để đục phòng sắt của ngân hàng bên cạnh.
Bà nằm trên giường một hồi, lắng tai nghe. Đúng rồi: bọn thần lùn lại đào dưới tầng hầm nữa.
Hai cậu con trai có nghe thấy không? Từ phòng hai cậu không có tiếng động gì hết. Có thể hai cậu còn ngủ. Đúng là hai cậu nhiệt tình thật, nhưng con trai thường ngủ say lắm. Bà gọi:
- Hannibal ơi! Peter ơi!...
Không có trả lời.
Bà Allward dậy, khoác áo choàng vào. Rồi bà ra hành lang, chạy đến phòng hai cậu.
- Hai cháu ơi! Bà kêu.
Cũng không có trả lời. Bà Allward mở cửa ra, tìm công tắc, bật đèn sáng lên.
Hai giường trống không.
Tim đập thật mạnh, bà Allward nhìn quanh phòng. Hai bộ đồ ngủ xếp cẩn thận, đặt trên ghế. Các bao nhựa, trong đó hai cậu chứa thiết bị, vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu bà Allward là hai cậu đã hoảng sợ và đi về nhà. Bà cảm thấy mình bị bỏ rơi.
- Trời ơi, ta sẽ làm gì đây? Bà nói khẽ.
Ở lại trong nhà à? Bà không chịu nổi nữa. Hai cậu con trai, khỏe mạnh và đầy thiện ý như Hannibal Jones và Peter Crentch, mà cũng bỏ chạy, thì làm thế nào bà, già yếu như thế lại dám nghĩ đến chuyện đối đầu với bọn thần lùn?
Không, bà sẽ đến ở nhà Roger, như cháu bà đã nhiều lần mời bà.
Bà bước xuống tầng trệt, nơi có điện thoại. Tay bà run mạnh đến nỗi bà không quay được số. Khi giọng nói ấm áp của cháu bà vang lên trong ống nghe, bà chỉ nói được đức đoạn:
- Bọn thần lùn! Chúng đang ở đây! Dì nghe thấy chúng, Roger ơi! Dì không thể ở đây được nữa. Dì đến nhà cháu được không? Ngày mai, dì sẽ bán nhà cho ông Jordan.
- Dì ơi - Roger trả lời, đây là một sáng kiến rất hay, nhưng để sáng mai hai dì cháu ta nói chuyện. Bây giờ, dì hãy chuẩn bị những gì cần thiết để qua đêm, cháu sẽ đến rước dì ngay.
- Ôi! Cám ơn, Roger à! Cám ơn nhiều!
Can đảm hơn một chút, nhưng vẫn rất căng thẳng, bà Allward vội vàng thay đồ. Bà chỉ cảm thấy thật sự an toàn khi cửa xe đóng lại sau bà.
Trong khi đó, Hannibal và Peter cũng không được an tâm lắm.
Chạy từ hành lang này sang hành lang kia, từ cầu thang này qua cầu thang khác, hai thám tử cố gắng tìm một chỗ trốn ở phần trên cao của nhà hát, nhưng không thấy đâu hết. Hai cậu chỉ dùng đèn pin khi nào không thể làm khác được. Phần nhiều thời gian hai cậu lợi dụng bóng tối để di chuyển, trong mùi ẩm mốc và giữa làn bay của mấy con dơi.
Đôi khi sát gần bên mình, hai thám tử nghe tiếng kêu chí chóe của bọn rượt theo. Thỉnh thoảng, giọng nói ồn ào của Rawley vang lên.
- Nếu bà Allward không gọi ngay cảnh sát, chúng ta có thể rơi vào một tình thế khó chịu đấy, Hannibal thì thầm.
- Còn bây giờ, mình không hiểu cậu gọi tình thế này là gì? Peter đáp.
Ở cuối hành lang, hai cậu nhìn thấy một cánh cửa chưa mở thử. Đèn pin chiếu sáng một tấm bảng lề: "Tháp. Cấm vào".
- Tháp là một chỗ hướng ra gió từ khắp mọi phía. - Hannibal nói. Đi thử, mình có sáng kiến.
Hai cậu đẩy thật mạnh và mở cửa ra được. Phía sau có cầu thang hình xoắn ốc.
Hai cậu đóng cửa lại và leo lên cầu thang.
Một hồi sau, hai cậu lên đến một sân thượng nhỏ có mái che. Phía dưới là con đường vắng vẻ và được chiếu sáng yếu ớt từ một đèn đường.
- Rồi bây giờ đi đâu nữa? Peter mỉa mai hỏi. Lần này là toi rồi, Babal à.
- Con đường chỉ cách khoảng hai mươi mét phía dưới. Hannibal đáp.
- Đúng. Theo chiều thẳng đứng!
- Nhưng chúng ta có ba mươi mét dây nylon chắc! Nó có thể chịu được hai lần trọng lượng của cậu mà không đứt.
- Trọng lượng của mình hả? Tại sao lại hai lần trọng lượng của mình. Peter phản đối. Tại sao không phải là hai lần trong lượng của cậu?
- Bởi vì mình không có gì giống vận động viên điền kinh cả. Còn cậu thì giống. Ta sẽ cột sợi dây này vào cột dây. Cậu sẽ xuống và chạy đi kêu cảnh sát.
Peter cầm sợi dây trong tay.
- Dây mỏng và trơn quá - Peter tuyên bố - Mình sẽ bị dây cứa đứt tay mất.
- Cậu có găng tay lót da trong lòng bàn tay. Cậu cứ quấn dây quanh cổ tay, rồi trượt từ từ xuống.
Peter làm thử và thấy làm được.
- Đồng ý - Peter nói - Nhưng mình sẽ nói gì với cảnh sát? Rằng bọn mình đã phát hiện thấy thần lùn à?
- Những thằng người nhỏ bé có thật đang tìm một kho báu có thật - Hannibal vừa nói vừa cột dây vào cột. Đáng lẽ mình phải nghĩ ra.
- Tại sao đáng lẽ cậu phải nghĩ ra? Peter ngạc nhiên hỏi. Làm sao cậu có thể đoán ra được rằng có kho báu dưới nhà hà Allward?
- Dưới nhà bà Allward không có kho báu, Hannibal đáp. Cậu hãy thử suy nghĩ một chút xem nào. Kho báu gần nhất nằm ở đâu?
- Mình không biết. Chắc là ở biển Caraibes.
- Không phải. Kho báu gần nhất nằm trong ngân hàng, phía bên kia nhà bà Allward.
- Trong ngân hàng à? Ý cậu nói sao?
- Trên đường đi cậu sẽ hiểu ra. Nhanh lên. Nhưng đừng mạo hiểm nhé.
- Yên tâm! Peter vừa nói vừa bước qua lan can.
Peter đã quyết đi xuống bằng cách dùng chân tự đẩy mình ra khỏi tường. Như vậy nguy cơ té sẽ giảm đi.
Cẩn thận không nhìn xuống dưới để không bị chóng mặt. Peter trượt dọc theo dây, đặt chân vào tường. Peter tiến xuống dưới như thế, từng bước một. Mọi việc xảy ra tốt đẹp, và Peter đã xuống được nửa đường, thì nghe tiếng nói phía trên. Giọng của Hannibal trước, rồi giọng Rawley, sau đó là im lặng.
Peter xuống nhanh hơn. Phải chăng Hannibal đã bị kẻ thù phát hiện? Đột nhiên, sợi dây bị giật mạnh đến nỗi Peter xém buông ra. Giọng nói của Rawley vang lên đầy đe dọa.
- Ê! Thằng nhóc đằng kia.
Peter không trả lời. Dây bị giật một lần nữa. Peter không chịu được nữa.
- Chuyện gì vậy? Peter hỏi.
- Leo trở lên!
- Tôi muốn xuống.
- Vậy thì tao sẽ cho mày xuống nhanh. Lấy dao cắt một cái là mày sẽ xuống nhanh hơn mày muốn.
Peter nhìn xuống dưới. Còn một chục mét nữa mới đến lề đường. Nếu trên cỏ, trên đất mềm thì được còn trên bê tông thì không! Trong trường hợp tốt nhất, Peter sẽ bị gãy hai chân. Peter hoàn toàn không muốn như vậy.
- Tao đếm đến ba là tao cắt! Rawley gầm lên.
- Khoan đã! Khoan đã! Peter la lên. Tôi lên. Chờ tôi cầm sợi dây cho chắc lại, nó đang tuột ra.
- Được! Nhưng đừng hòng chơi tao đấy!
Peter có một ý. Có lẽ cũng vô ích thôi. Nhưng sao không thử vận may.
Peter dùng răng tháo găng tay phải ra, vẫn leo bằng tay trái. Rồi Peter lấy viên phấn xanh dương trong túi ra, vẽ một dấu chấm hỏi vĩ đại trên tường nhà hát. Rồi cậu bỏ rơi viên phấn, xỏ găng tay vô lại.
- Sao, thằng nhóc? Rawley hét lên. Chọn lựa xong chưa: lên hay xuống?
- Lên, lên! Peter đáp.
Tay này đặt lên tay kia. Peter leo trở lên. Cực khổ nhưng khi gần đến nơi, có hai bàn tay khỏe mạnh chụp lấy cậu, nâng cậu vào tháp.
Trên sân thượng có ba người đàn ông. Hai người đang giữ Hannibal thật chặt.
Nét mặt Hannibal biểu lộ sự lo lắng lẫn lộn với sự tức giận, giống như cảm giác của Peter.
Thám tử phó định dặt câu hỏi. thì Rawley ra lệnh.
- Thằng nhóc không được nói chuyện. Chuck và Dick, mang hai thằng này xuống tầng hầm. Chúng ta có việc.
Vừa bị đẩy vừa bị kéo, Hannibal và Peter trở xuống cầu thang xoắn ốc, và nhiều cầu thang khác nữa, cho đến khi xuống tận tầng hầm của nhà hát. Các bức tường xây bằng bê tông và có hai nồi hơi vĩ đại chiếm phần lớn chỗ trống. Một trong những bức tường có nhiều cánh cửa đề: “Than 1", "Than 2" và “Than 3”.
Rawley mở cánh cửa “Than 1” ra và xô hai thám tử vào bên trong.
Khi đó Peter thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Thật vậy, trong một góc phòng hầm chứa than, bốn thần lùn đánh nhau với hai thám tử khi tối đang ngồi. Bọn chúng chơi đánh bài và chỉ liếc nhìn hai cậu một cái, rồi tiếp tục đánh bài.
Xe cút kít, xuổng, cuốc chim và đèn pin to rải đầy dưới đất. Một bức tường bị đập phá. Có một cái lỗ to đen trên đó. Qua lỗ có thể thấy một đường hầm dài, hoàn toàn tối om.
Peter vận dụng khả năng định hướng. Đường hầm đi về hướng nhà bà Allward, nhưng ở độ sâu này, chắc chắn nó đi thấp hơn hầm nhà bà Allward, và đi tiếp về một đích khác.
Đích nào?
Khi đó, Peter hiểu ra ý của Hannibal, khi cậu nói về kho báu trong ngân hàng.
Ba gã đàn ông và những bạn nhỏ của chúng đúng là băng trộm đã nghĩ ra một cách thức tài tình để đục phòng sắt của ngân hàng bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook