Edit: Gluhwein

Khoảng hơn mười phút sau, Hàn Khâm gấp sách lại, Thời Nghiên nhìn anh với vẻ mặt mờ mịt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em tôi phải đi về ăn cơm.” Anh bất đắc dĩ phải mở miệng.

Cô gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài với anh: “Vậy anh về trước đi, đi chậm một chút nhé.”

Hàn Khâm ngây ngẩn cả người, nhìn cô bằng vẻ mặt quái lạ. Cô cười nói: “Sao vậy?”

“Không cần tôi đưa về à?” Anh cười lạnh ra tiếng. Cô xua xua tay: “Nhà em cũng không xa, đi mấy bước là đến.”

Hàn Khâm nhìn cô chằm chằm, không nói gì, nhìn cô chạy nhanh như chớp ra khỏi cửa.

Hàn Hi Hi nhìn anh trai, cho rằng anh sẽ đuổi theo cô, kết quả anh lại chẳng nói gì, vỗ vỗ đầu cô bé: “Về nhà ăn cơm.”

“Mấy chị gái kia sẽ không đánh chị ấy chứ?”

“Sao em lại không sợ chị ấy sẽ đánh mấy chị kia chứ?” Hàn Khâm có chút buồn cười. Chờ cô bé ngồi lên xe, anh đạp xe ra khỏi trường học, lần này Thời Nghiên chạy còn rất nhanh, ra cổng trường cũng không thấy bóng dáng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật ra anh thấy đáng lẽ anh không nên lo lắng cho Thời Nghiên, chí ít là hiện tại không cần lo lắng. Có lẽ cô vốn không để mấy người kia vào mắt, vậy mà lúc trước anh lại còn lo lắng chạy quay lại.

Có chút nực cười.

“Cô tìm tôi à?” Thời Nghiên đi vào đầu phố, nhìn thấy mấy cô gái trước mặt thì bật cười: “Chắc là các cô đang tìm tôi hả?”

“Mày ngứa đòn hả?” Tào Kỳ Kỳ trợn trắng mắt, không muốn để ý tới cô lắm: “Mày và Hàn Khâm có quan hệ gì, tao lười phải quan tâm, dù sao bà đây không thích cậu ta, tao cũng lười phải dạy dỗ mày, cút đi.”

Thời Nghiên cười đi đến trước mặt cô ta: “Cô bắt nạt nhiều người lắm rồi nhỉ?”

“Sao? Muốn làm hiệp sĩ chính nghĩa à?” Cô ta bật cười, có chút xấc láo.

Thời Nghiên nhún vai: “Sau này đừng bắt nạt Cung Tây Thi nữa.”

“Tại sao? Nó thích người yêu của bà đây, hiểu không?”


“Nhưng cô ấy không quấy rối các người mà?” Thời Nghiên có chút buồn cười. Cung Tây Thi sợ Tào Kỳ Kỳ như vậy, thế mà còn dám để ý tới Lâm Thần Thư à?

“Vậy thì sao? Cũng không nhìn lại xem bản thân béo như lợn, còn định cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à? Ghê tởm muốn chết.” Tào Kỳ Kỳ mở miệng nói lời khinh bỉ. Thời Nghiên mở to mắt nhìn cô không thể tin nổi.

“Nếu như Lâm Thần Thư không thích Cung Tây Thi thì cứ nói thẳng, tại sao cô lại dùng lời nói để công kích người khác?”

“Dùng lời nói để công kích à?” Tào Kỳ Kỳ bỗng nhiên bật cười. Mấy cô gái bên cạnh cũng cười trào phúng thành tiếng.

“Tao không đánh chết nó thì đã tính là không tệ rồi.” Cô ta hung ác nói.

Thời Nghiên cười lạnh một tiếng: “Ngang ngược.” Cô chuẩn bị đi vòng qua cô ta, nhưng lại bất đắc dĩ nói: “Vậy cô định đánh tất cả những người nhìn bạn trai của mình à?”

“Bọn nó xứng chắc?”

Thời Nghiên không còn lời nào để nói, lắc đầu, xoay người về nhà, một kẻ cố chấp mắc bệnh tâm thần giai đoạn cuối mà thôi.

Mục Niên đứng ở cửa, kể từ lúc cô xuất hiện trong tầm mắt thì chưng ra vẻ mặt âm trầm, nhìn cô đi tới đây với vẻ mặt tràn ngập sự không vui: “Anh còn tưởng anh phải đi nhặc xác cho em đấy.”

“Ai dám đánh em chứ.” Thời Nghiên hất cằm hừ lạnh thành tiếng, đi vào trong nhà với vẻ hợp tình hợp lý, sải từng bước to.

“Vậy sao lúc trước em không đánh lại chứ?” Cậu ta là đang nói tới chuyện ở trường cũ của cô. Thời Nghiên bĩu môi, đánh trả thì làm sao chuyển trường được.

Thật ra Mục Niên còn khá tò mò. Quả thật cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng để tới trường cứu cô, kết quả cô đã bình an quay về, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu: “Em… Vậy Tào Kỳ Kỳ thật sự không đi tìm em hả?”

“Tìm chứ, nhưng đánh không lại em.” Thời Nghiên tự rót nước cho mình.

“Ai tin em chứ.” Mục Niên hừ lạnh một tiếng: “Em đàm phán điều kiện với cô ta à?”

“Em có điều kiện gì để nói với cô ta à?” Thời Nghiên cười.

Mục Niên ngẫm lại cũng thấy đúng, sau đó, chuyện này cũng trở thành một câu đố không lời giải.

Dù sao hôm sau quay lại trường đi học, cậu ta cũng từng nhìn thấy Tào Kỳ Kỳ mấy lần. Nhưng dáng vẻ lại là hoàn toàn không có phản ứng gì, cũng không giống như bị đánh.

Lần đầu tiên trả một bài kiểm tra nhỏ, Thời Nghiên nhìn điểm trên bài thi mà xấu hổ che nó lại, còn chột dạ nhìn xung quanh. Bên kia chính là Hàn Khâm đang nhàn nhã quay bút, khóe môi hơi cong lên.


“Cậu được mấy điểm thế?” Cung Tây Thi dùng đôi mắt sáng như đèn pha để nhìn chằm chằm vào bài thi của cô, có ý định nhìn ra điểm của cô.

Thời Nghiên xấu hổ đẩy cô ấy ra: “Cậu đừng hỏi, cao hơn cậu.”

“Ồ.” Cung Tây Thi nhíu mày, nhìn cô vo viên bài thi ném vào trong ngăn bàn.

Thầy Tống hắng giọng ở phía trên, nhưng phía dưới cũng không yên tĩnh hơn bao nhiêu. Thầy ấy nói: “Thầy sẽ dán bảng điểm lần này lên bảng đen, để mọi người tự mình cố gắng.”

Nói xong, thầy ấy lấy một cuộc băng dính ra, dán danh sách lên bảng đen. Thời Nghiên hóa đá, trố mắt nhìn động tác của thầy Tống.

Hàn Khâm quay đầu làm như vô tình liếc nhìn cô, bỗng nhiên cười một cái, tâm trạng rất tốt.

Cung Tây Thi không đợi thầy Tống rời đi đã sải bước nhanh như gió, chạy lên bục giảng nhìn danh sách.

“Thời Nghiên, môn Lý của cậu đứng nhất từ cuối lên đấy.” Cô ấy kích động hét lên một câu. Thời Nghiên đỏ mặt nhìn cô ấy, nghe thấy tiếng cười ồ lên ở xung quanh, cô cắn răng nằm bò lên mặt bàn, chỉ sợ đồng đội ngốc mà.

Cung Tây Thi che miệng quay lại chỗ ngồi. Thầy Tống trừng mắt liếc cô ấy một cái, vẫy vẫy tay: “Yên lặng đi, sao có thể cười nhạo bạn cùng lớp chứ, môn Văn của người ta cũng chỉ xếp sau Hàn Khâm thôi.”

“Thật xin lỗi, Thời Nghiên.” Cung Tây Thi hối hận muốn chết. Cô thấy mỗi ngày Thời Nghiên đều rất nghiêm túc nghe giảng, nào ngờ sẽ có thành tích như vậy chứ.

Thời Nghiên lắc đầu, thở dài một tiếng.

Thầy Tống nói mấy câu cổ vũ rồi rời đi, Hàn Khâm nhìn danh sách đằng trước. Thật ra anh đã xem qua từ sáng sớm rồi. Sáng nay, anh bị thầy Tống gọi lên phê bình một trận vì chuyện chép bài tập giúp người khác, vô tình nhìn thấy danh sách, lúc ấy anh cũng rất giật mình.

Sau khi tan học, Mục Niên đi đến trước bàn cô, gõ mặt bàn: “Đưa bài thi cho anh.”

Thời Nghiên bất đắc dĩ phải đưa cho cậu ta xem.

“Mười chín…” Mục Niên nhìn thấy bài thi môn Vật lý thì sửng sốt, nhíu mày nói: “Cho dù lộn ngược điểm số này thì cũng chỉ mới đủ đạt tiêu chuẩn của con nít thôi.”

“Môn Văn của em xếp thứ hai, anh xếp thứ ba.” Thời Nghiên không vui nói. Cậu ta lạnh nhạt ồ một tiếng: “Không cần em nhắc, không có môn Văn thì anh cũng có thể đứng trong top 20, còn là toàn khối ấy.”

Thời Nghiên nằm bò lên mặt bàn tự giận mình, nhìn Hàn Khâm làm đề ở bên kia thì cảnh đẹp ý vui hơn Mục Niên nhiều, cô thoải mái thở dài.

Hình như Hàn Khâm cảm nhận được nên nhìn qua, cười một cái, lục lọi ngăn bàn, lấy trứng gà mà bà nội mới luộc lúc sáng ra, bắt đầu bóc vỏ. Thời Nghiên trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng không vui, cắn răng quay đầu đi không nhìn anh nữa.


“Với thành tích này thì em vẫn nên chọn khoa xã hội đi, nhưng lớp chúng ta sắp phải lên kế hoạch chuyển thành lớp tự nhiên rồi.”

“Lên kế hoạch á?” Đây là lần đầu tiên Thời Nghiên nghe thấy cách nói này, thật là lạ lùng, không phải là lên lớp mười một mới chia khoa tự nhiên và xã hội à? Sao lại còn có chuyện lên kế hoạch nữa chứ.

“Trường chúng ta lẫn lộn nhiều người, làm theo hứng thôi.”

Thời Nghiên cười một cái: “Cũng không biết mấy năm sau, trường học này sẽ trở thành dáng vẻ gì nhỉ.”

Mục Niên không nghe rõ, hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

“Không có gì, khoa tự nhiên thì khoa tự nhiên, em học bù là được.”

“Ý của anh là bảo em chuyển sang khoa xã hội ấy.” Mục Niên cảm thấy bất đắc dĩ, hóa ra là đàn gảy tai trâu.

“Không cần.” Cô từ chối, lấy bút ra rồi bắt đầu sửa bài: “Em muốn học khoa tự nhiên.”

“Tùy em.” Mục Niên trợn trắng mắt rời đi.

Hàn Khâm ăn một quả trứng gà nên dạ dày thoải mái hơn không ít. Lưu Toàn ở đằng sau chọc chọc anh: “Có phải hôm nay thầy Tống bảo cậu đừng chép bài tập nữa, đúng không?”

“Ờ.”

“Vậy cậu có chép nữa không?”

“Chép chứ, giá tăng thêm năm tệ.”

“Đậu, cậu định ra giá cắt cổ à.” Tề Gia Tắc ở bên cạnh bất mãn mở miệng. Hàn Khâm trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Từ này dùng như vậy à?”

Tề Gia Tắc nghĩ một chút, móc quyển từ điển rất dày về các câu thành ngữ ra. Hàn Khâm trợn trắng mắt , Lưu Toàn đánh cậu ta một cái: “Chính là dùng như vậy đấy, tra cái rắm ấy.”

Buổi trưa Cung Tây Thi và Thời Nghiên ra cổng trường ăn cơm. Hai người sán vào tủ đông chọn kem: “Tớ mời cậu nhé.” Cung Tây Thi hiếm khi hào phóng một lần, chính là muốn xin tha lỗi, là vì chuyện lúc sáng.

Thời Nghiên không từ chối, mua một chiếc bánh có nhân để ăn, quả nhiên đồ nóng ăn rất ngon, nhưng mà quá mỡ, không thể ăn nhiều.

Lần này, Tào Kỳ Kỳ tới đây cùng với Lâm Thần Thư, chỉ có hai người bọn họ. Hai người đó mua một chai nước có ga rồi uống chung. Tào Kỳ Kỳ nhìn Cung Tây Thi đầy khiêu khích Cung Tây Thi lùi ra sau. Thời Nghiên kéo cô ấy lại: “Đừng để ý tới cô ta.”

Hai người ngồi ở một bên ăn kem, Thời Nghiên không nhịn được nói: “Cậu vẫn còn thích Lâm Thần Thư à?”

Cung Tây Thi im lặng một lát, nắm chặt vỏ kem: “Tớ biết là không nên thích cậu ấy nên tớ đang thay đổi rồi.”

“Chỗ nào trên đời này mà chẳng có cỏ thơm, đúng không?” Thời Nghiên khí phách vỗ cô ấy một cái, tiện tay chỉ một người: “Tớ thấy cậu chàng kia rất đẹp trai đấy, cười ngọt như sữa vậy.”

Cậu chàng kia ngậm nắp chai, xoay người nhìn sang. Nụ cười của Thời Nghiên trở nên cứng đờ, cái xoay người lại này đúng là khéo thật, vừa vặn để lộ Hàn Khâm đang ngồi đối diện cậu ta không sót chút nào.


Ngón tay còn chưa kịp rút lại của cô hơi giật giật, Cung Tây Thi ở một bên cố nhịn cười. Ánh mắt của Hàn Khâm bắt đầu có ẩn ý sâu xa.

Cậu chàng ngọt như sữa cười lớn tiếng, nói: “Chị gái nhỏ đang nói em à?”

Thời Nghiên rụt tay lại: “Tôi nói người đối diện với cậu ấy, ngọc thụ lâm phong*, phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ đường đường, cậu không phải là mẫu người mà tôi thích.”

*Ngọc thụ lâm phong: dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.

Cung Tây Thi không nhịn được cười phá lên. Chàng trai kia gục mặt xuống, uể oải mà “Ồ” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

Cô cảm thấy Hàn Khâm chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, giờ phút này, anh nhìn cô bằng vẻ mặt chán ghét khiến cho Thời Nghiên rối rắm cau chặt hai hàng lông mày.

“Vừa rồi chính là Tạ Dương, cậu không nhớ à? Lần trước không phải đã chỉ cho cậu rồi à?” Cung Tây Thi buồn cười nhìn cô. Thời Nghiên nhếch nhếch khóe miệng: “Làm sao tớ nhớ nổi.” Lúc ấy nhiều người như vậy, cô chỉ quen Hàn Khâm mà thôi.

Trên đường hai người quay về lớp học, Hàn Khâm đi theo ở đằng sau, sau đó là Tạ Dương. Tạ Dương cười chào hỏi với Thời Nghiên. Cô lúng túng đáp lại, liếc nhìn Hàn Khâm, người sau nhướng mày nhìn cô: “Hóa ra cậu thích tôi như vậy à?”

“Đừng nói bậy, em thích mẫu người nào mà anh không biết chắc?”

“Kiểu nào vậy?”

“Giống như anh ấy.” Thời Nghiên cười nhìn anh. Anh rụt cổ lại, chợp mắt hai cái, nói một câu ‘có bệnh’ rôi chạy đi. Thời Nghiên cười ra tiếng: “Đừng ngại mà.”

Anh chạy càng nhanh hơn, Thời Nghiên hừ một tiếng, cô còn không hiểu rõ Hàn Khâm chắc, chớp mắt nhanh như vậy, ai chẳng biết anh đang xấu hổ.

“Cậu thích Hàn Khâm à?” Tạ Dương nhìn cô với vẻ hơi đau lòng, hai mắt long lanh, vô cùng đáng thương.

Thời Nghiên nhìn cậu ta không nói chuyện, nhỏ giọng hỏi Cung Tây Thi: “Tớ nói này, liệu cậu ta có khóc không vậy?”

Cung Tây Thi sâu xa nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cùng một giuộc với Hàn Khâm, chỉ thấy làm chuyện ác chứ chưa thấy bị ai bắt nạt bao giờ.”

Thời Nghiên hiểu ra, suýt nữa thì quên, tên này cũng không phải là người hiền lành gì, cô trở nên tự tin hơn: “Thì sao?”

Tạ Dương lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói: “Vậy bây giờ Hàn Khâm còn chưa thích cậu đâu, cậu phải tiếp tục cố gắng lên nhé.”

Sau đó, cậu ta vui vẻ chạy đi, Thời Nghiên khiếp sợ nhìn cậu ta: “Không đi diễn tuồng thì đáng tiếc quá.”

“Thật ra thì Lâm Thần… tốt hơn chút, những người khác đều chẳng ra sao.” Cung Tây Thi tốt bụng mở miệng: “Cậu còn chưa hiểu Hàn Khâm đâu.”

Thời Nghiên thở dài: “Lâm Thần Thư tốt chỗ nào chứ? Ở bên người như Tào Kỳ Kỳ thì có thể tốt chỗ nào chứ?”

Cung Tây Thi không còn gì để nói: “Nếu cậu hiểu rõ, cậu còn…” Cô ấy quả thật rất khó nói ra câu tiếp theo. Nhưng Thời Nghiên là một cô gái không tầm thường, thông minh xinh đẹp, can đảm lại hiểu lý lẽ, chỉ có điều lại đâm đầu vào người như Hàn Khâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương