Vòng Vây Luyến Ái
-
Chương 22
Để tránh vận động mạnh thêm một phần để Giang Ngữ Hân hồi phục cơ thể, tái tạo máu nhanh chóng nên những ngày vừa qua, kể từ lúc Ngữ Hân tỉnh lại, Lãnh Mạc luôn căn dặn bác sĩ riêng của hắn kê cho cô loại thuốc an thần tốt nhất, vì vậy Ngữ Hân ngủ li bì suốt như mèo lười. Khi Ngữ Hân tỉnh lại, có người hầu hạ cơm bê nước rót, việc đi tắm của cô cũng có hầu gái lo lắng kỹ lưỡng, và rồi Ngữ Hân lại lăn ra ngủ.
Đến tận hôm nay, Ngữ Hân mới cảm thấy khỏe hẳn, mi mắt khẽ động đậy, ý thức đã sống lại. Bất chợt nhận ra đây không phải là căn phòng “số tám” mà là nơi khác. Căn phòng rộng gấp năm lần nơi cũ, mà còn sang trọng nữa, quan trọng nhất là yên tĩnh vô cùng. Đảo mắt nhìn xung quanh, Ngữ Hân bất giác nghĩ có phải đây là thiên đường không nhỉ, nhưng rồi cô bật cười chính mình, một sát thủ như cô thì làm sao đến thiên đường được.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói lãnh đạm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngữ Hân.
“Không giết tôi?” Giang Ngữ Hân cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng vô lực, bởi vì cổ tay bên phải của cô là một cục bột lớn chiếm hữu.
“Nằm yên” Lãnh Mạc nghiêm nghị
“Sao tôi phải nghe lời anh?” Giang Ngữ Hân nhếch môi, cô vẫn còn một tay bên trái nên dù khó khăn vẫn ngồi dậy được mà không cần sự giúp đỡ từ ai cả. Thấy Ngữ Hân vẫn ngang ngược, Lãnh Mạc đè cô nằm lại xuống giường, hắn dùng cánh tay to lớn chặn cô lại không cho cô cơ hội tẩu thoát.
“Lãnh Mạc, anh làm cái khỉ gì vậy?” Ngữ Hân quát lớn, đầu lắc qua lắc lại, quả thực cô không thể phản công lúc này, suy nghĩ chống đối chỉ một giây sau lại bị dẹp bỏ, Ngữ Hân thay đổi sắc mặt, cô cười tà mị “hay là anh muốn dụ dỗ tôi”
“Giang Ngữ Hân, tôi còn lâu mới dụ dỗ phụ nữ, trước giờ chỉ toàn là phụ nữ dụ dỗ tôi trước” Lãnh Mạc nhếch môi nhìn cô gái dưới thân hắn, bất giác một ngón tay lướt trên gương mặt Ngữ Hân “là cô dụ dỗ tôi trước”
“Chết tiệt, tôi có điên cũng không thèm một tên biến thái như anh, buông tôi ra” Giang Ngữ Hân la hét inh ỏi, lúc này hầu gái từ bên ngoài không biết chuyện gì nên đã xông vào, ba người hầu gái bắt gặp tình cảnh kinh đảm trên giường, bắt gặp đôi mắt Giang Ngữ Hân đang cầu cứu, nhưng họ vẫn khép nép lui ra bởi vì người đang cùng Ngữ Hân trên giường chính là Lãnh Mạc, chủ nhân của bọn họ.
“Cô thử la to lên xem họ có dám xông vào không?” con ngươi Lãnh Mạc đỏ ngầu nhìn Ngữ Hân hắn ta cười tà mị “cô rất cứng đầu, rất khó bảo, rất nhiều chiêu trò độc ác nhưng cũng rất nhân từ, khiến tôi cảm thấy thú vị, Giang Ngữ Hân chúng ta cùng nhau tình một đêm, sau hôm nay tôi sẽ thả cô và ông cậu”
Giang Ngữ Hân tròn xoe mắt, hai chân cô đạp tứ tung làm rơi cả chăn gối, đầu tóc rối bời vì sợ hãi, liên tục né tránh những cái hôn của tên kia “Lãnh Mạc, anh không thiếu phụ nữ…tại sao lại là tôi chứ?”
“Cô khác với bọn họ” Lãnh Mạc nói dứt khoác, hắn liền phủ lên đôi môi của Ngữ Hân, một tay hắn cố định hai tay cô, một tay còn lại áp đặt thân dưới “ngoan đi Tiểu Hân” Lãnh Mạc cười ác ý.
Ngữ Hân vừa mới bệnh dậy, gặp phải tình huống này cô cũng không đủ sức phản kháng, biết thế lúc nãy đừng châm chọc cơn điên của hắn, Ngữ Hân khi biết hối hận cũng đã không kịp, bởi vì ở đây là Lãnh gia, không phải là khách sạn Ngân Doanh nữa, có kêu cứu cũng không ai để ý đến cô. Mặc kệ hắn ta làm gì làm, dù sap Ngữ Hân cũng chẳng phải hạng người phong kiến, hơn nữa cô là một sát thủ phóng khoáng, chỉ cần đạt được mục tiêu cho dù điều kiện khó đến đâu cô cũng đồng ý. Huống hồ gì điều kiện của hắn ta tốt như vậy, Ngữ Hân cười thầm trong lòng.
“Có thật anh thả tôi và ông cậu ra không? Có phải từ nay về sau anh sẽ không truy bắt chúng tôi nữa phải không? Và còn không can thiệp đến chuyện của tôi nữa, còn nữa anh cũng không…ưm” Giang Ngữ Hân đang chất vấn Lãnh Mạc thì bị hắn cắn vào ngực làm cho đau điếng “nhẹ thôi đồ điên, anh là chó hay sao sao mà cắn người”
“Im lặng đi” Lãnh Mạc trong lúc gặm nhắm cơ thể Ngữ Hân vẫn trong tác phong lạnh lùng “nếu không thì điều kiện bị hủy”
“Anh dám…” Ngữ Hân tức giận
“Thử nói nữa, xem ai chịu thiệt” Lãnh Mạc thờ ơ, nhìn vẻ mặt phục tùng này của cô, hắn ta cong môi cười. Đây cũng là lần đầu tiên Giang Ngữ Hân thấy Lãnh Mạc cười một cách vui vẻ chứ không phải nụ cười khinh bỉ đối với cô. Tự dưng lúc này Giang Ngữ Hân cảm thấy hắn đẹp lạ thường, cô mau chóng vơ lấy cái gối đang nằm úp lên để che bộ mặt đỏ bừng của mình lại.
Chết tiệt, Giang Ngữ Hân, mày điên rồi, hắn ta là ác quỷ, là ác quỷ từng quan hệ với rất nhiều cô gái, khiến bọn họ điên đảo, chẳng lẽ mày cũng muốn bị…mẹ kiếp…
“Áaaáa nhẹ thôi đồ điên” Nước mắt Giang Ngữ Hân tuôn ra vì đau đớn như người của cô vừa bị xé ra làm đôi, cô nhìn thấy máu lan ra một góc giường, sợ hãi “tôi…bị…gì vậy?”
“Ngữ Hân không sao hết, đừng sợ” Lãnh Mạc vòng tay ôm gọn tấm thân nhỏ bé của cô, lau đi những giọt nước mắt, hai người cùng hòa thành một.
Sáng hôm sau, khi Giang Ngữ Hân tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức ê ẩm, cứ như đêm qua cô phải chết đi sống lại mấy lần, bây giờ đến ngồi dậy cũng là một cực hình, chỉ biết nằm ôm bụng chửi rủa Lãnh Mạc.
“Tiểu thư, đồ ăn sáng của cô” hầu gái Tiểu Thúy bưng bát cháo nhân sâm đến bên giường Ngữ Hân.
“A, Tiểu Thúy là cô sao?” Ngữ Hân được Tiểu Thúy dìu ngồi dậy, tựa vào thành giường, chải tóc gọn gàng “cô vẫn còn nhớ tôi chứ, Ngữ Hân, Giang Ngữ Hân đây haha”
“Dạ, tôi biết thưa tiểu thư” Tiểu Thúy cúi đầu, mùc một thìa cháo nhỏ đưa đến tận miệng Ngữ Hân, không dám ngẩng cao đầu “mời tiểu thư ăn ạ”
Giang Ngữ Hân cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhíu mày, hạ giọng “tiểu thư? Là ai?”
“Là cô đấy ạ, em được lệnh thiếu gia hầu hạ cô” Tiểu Thúy nhẹ nhàng “cô ăn đi ạ”
Giang Ngữ Hân hoang mang tột độ, cô chẳng hiểu gì cả “Tiểu Thúy, cô và tôi đều là thân phận người làm mà, tại sao…”
“Cô ăn đi ạ” Tiểu Thúy tránh né câu hỏi của Ngữ Hân, vẫn cắm mặt mà nói chuyện “đừng làm khó em”
“Cô không nói tôi cũng không hỏi nữa, dù gì cũng là một tên gọi, xem như tôi không tên Giang Ngữ Hân nữa mà tên là Giang Tiểu Thư đi, dù sao cái tên đó nghe vẫn thấy buồn nôn” nói đến đây cả hai người đều bật cười, nhưng Tiểu Thúy vẫn cứ cúi đầu, khiến Ngữ Hân cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng cô chợt nhớ ra “thím Lý đâu?”
“Dạ, thím Lý về quê rồi ạ” Tiểu Thúy cũng chỉ nghe tin này được nhiều người truyền miệng mà không hoài nghi gì, về việc thím ấy đã bị giết chết không một ai biết ngoại trừ Lãnh Mạc và Dany, người đàn ông đã trực tiếp đánh nhau với Giang Ngữ Hân.
“Thật chứ?” Ánh mắt Ngữ Hân lóe lên tia vui mừng.
“Dạ thật thưa cô” Tiểu Thúy đáp
“Được rồi, cám ơn cô, đưa bát cháo đây, tôi tự ăn được mà, cám ơn cô” Giang Ngữ Hân giật lấy bát cháo từ tay Tiểu Thúy, tự xúc từng thìa cháo cho vào miệng. Quả thực dở tệ, ước gì bây giờ có càng cua rang muối, tôm nướng, và thịt bò hầm củ cải thì hay biết mấy, tiếc là…nơi này tuy giàu có nhưng lại rất keo kiệt đối với người bệnh như Ngữ Hân, xuất thân từ nô bộc thấp kém nên bị cho ăn cháo trắng nhân sâm.
Giang Ngữ Hân thầm oán trách, nhưng cũng thầm nhẹ lòng. Tên Lãnh Mạc kia xem ra vẫn còn có lương tâm, thím Lý an toàn là tốt rồi. Mình cũng sắp gặp lại ông cậu, cùng rời khỏi nơi ma quái này. Thật tốt, giấc mơ tự do cuối cùng cũng chạm tới được rồi.
Đến tận hôm nay, Ngữ Hân mới cảm thấy khỏe hẳn, mi mắt khẽ động đậy, ý thức đã sống lại. Bất chợt nhận ra đây không phải là căn phòng “số tám” mà là nơi khác. Căn phòng rộng gấp năm lần nơi cũ, mà còn sang trọng nữa, quan trọng nhất là yên tĩnh vô cùng. Đảo mắt nhìn xung quanh, Ngữ Hân bất giác nghĩ có phải đây là thiên đường không nhỉ, nhưng rồi cô bật cười chính mình, một sát thủ như cô thì làm sao đến thiên đường được.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói lãnh đạm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngữ Hân.
“Không giết tôi?” Giang Ngữ Hân cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng vô lực, bởi vì cổ tay bên phải của cô là một cục bột lớn chiếm hữu.
“Nằm yên” Lãnh Mạc nghiêm nghị
“Sao tôi phải nghe lời anh?” Giang Ngữ Hân nhếch môi, cô vẫn còn một tay bên trái nên dù khó khăn vẫn ngồi dậy được mà không cần sự giúp đỡ từ ai cả. Thấy Ngữ Hân vẫn ngang ngược, Lãnh Mạc đè cô nằm lại xuống giường, hắn dùng cánh tay to lớn chặn cô lại không cho cô cơ hội tẩu thoát.
“Lãnh Mạc, anh làm cái khỉ gì vậy?” Ngữ Hân quát lớn, đầu lắc qua lắc lại, quả thực cô không thể phản công lúc này, suy nghĩ chống đối chỉ một giây sau lại bị dẹp bỏ, Ngữ Hân thay đổi sắc mặt, cô cười tà mị “hay là anh muốn dụ dỗ tôi”
“Giang Ngữ Hân, tôi còn lâu mới dụ dỗ phụ nữ, trước giờ chỉ toàn là phụ nữ dụ dỗ tôi trước” Lãnh Mạc nhếch môi nhìn cô gái dưới thân hắn, bất giác một ngón tay lướt trên gương mặt Ngữ Hân “là cô dụ dỗ tôi trước”
“Chết tiệt, tôi có điên cũng không thèm một tên biến thái như anh, buông tôi ra” Giang Ngữ Hân la hét inh ỏi, lúc này hầu gái từ bên ngoài không biết chuyện gì nên đã xông vào, ba người hầu gái bắt gặp tình cảnh kinh đảm trên giường, bắt gặp đôi mắt Giang Ngữ Hân đang cầu cứu, nhưng họ vẫn khép nép lui ra bởi vì người đang cùng Ngữ Hân trên giường chính là Lãnh Mạc, chủ nhân của bọn họ.
“Cô thử la to lên xem họ có dám xông vào không?” con ngươi Lãnh Mạc đỏ ngầu nhìn Ngữ Hân hắn ta cười tà mị “cô rất cứng đầu, rất khó bảo, rất nhiều chiêu trò độc ác nhưng cũng rất nhân từ, khiến tôi cảm thấy thú vị, Giang Ngữ Hân chúng ta cùng nhau tình một đêm, sau hôm nay tôi sẽ thả cô và ông cậu”
Giang Ngữ Hân tròn xoe mắt, hai chân cô đạp tứ tung làm rơi cả chăn gối, đầu tóc rối bời vì sợ hãi, liên tục né tránh những cái hôn của tên kia “Lãnh Mạc, anh không thiếu phụ nữ…tại sao lại là tôi chứ?”
“Cô khác với bọn họ” Lãnh Mạc nói dứt khoác, hắn liền phủ lên đôi môi của Ngữ Hân, một tay hắn cố định hai tay cô, một tay còn lại áp đặt thân dưới “ngoan đi Tiểu Hân” Lãnh Mạc cười ác ý.
Ngữ Hân vừa mới bệnh dậy, gặp phải tình huống này cô cũng không đủ sức phản kháng, biết thế lúc nãy đừng châm chọc cơn điên của hắn, Ngữ Hân khi biết hối hận cũng đã không kịp, bởi vì ở đây là Lãnh gia, không phải là khách sạn Ngân Doanh nữa, có kêu cứu cũng không ai để ý đến cô. Mặc kệ hắn ta làm gì làm, dù sap Ngữ Hân cũng chẳng phải hạng người phong kiến, hơn nữa cô là một sát thủ phóng khoáng, chỉ cần đạt được mục tiêu cho dù điều kiện khó đến đâu cô cũng đồng ý. Huống hồ gì điều kiện của hắn ta tốt như vậy, Ngữ Hân cười thầm trong lòng.
“Có thật anh thả tôi và ông cậu ra không? Có phải từ nay về sau anh sẽ không truy bắt chúng tôi nữa phải không? Và còn không can thiệp đến chuyện của tôi nữa, còn nữa anh cũng không…ưm” Giang Ngữ Hân đang chất vấn Lãnh Mạc thì bị hắn cắn vào ngực làm cho đau điếng “nhẹ thôi đồ điên, anh là chó hay sao sao mà cắn người”
“Im lặng đi” Lãnh Mạc trong lúc gặm nhắm cơ thể Ngữ Hân vẫn trong tác phong lạnh lùng “nếu không thì điều kiện bị hủy”
“Anh dám…” Ngữ Hân tức giận
“Thử nói nữa, xem ai chịu thiệt” Lãnh Mạc thờ ơ, nhìn vẻ mặt phục tùng này của cô, hắn ta cong môi cười. Đây cũng là lần đầu tiên Giang Ngữ Hân thấy Lãnh Mạc cười một cách vui vẻ chứ không phải nụ cười khinh bỉ đối với cô. Tự dưng lúc này Giang Ngữ Hân cảm thấy hắn đẹp lạ thường, cô mau chóng vơ lấy cái gối đang nằm úp lên để che bộ mặt đỏ bừng của mình lại.
Chết tiệt, Giang Ngữ Hân, mày điên rồi, hắn ta là ác quỷ, là ác quỷ từng quan hệ với rất nhiều cô gái, khiến bọn họ điên đảo, chẳng lẽ mày cũng muốn bị…mẹ kiếp…
“Áaaáa nhẹ thôi đồ điên” Nước mắt Giang Ngữ Hân tuôn ra vì đau đớn như người của cô vừa bị xé ra làm đôi, cô nhìn thấy máu lan ra một góc giường, sợ hãi “tôi…bị…gì vậy?”
“Ngữ Hân không sao hết, đừng sợ” Lãnh Mạc vòng tay ôm gọn tấm thân nhỏ bé của cô, lau đi những giọt nước mắt, hai người cùng hòa thành một.
Sáng hôm sau, khi Giang Ngữ Hân tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức ê ẩm, cứ như đêm qua cô phải chết đi sống lại mấy lần, bây giờ đến ngồi dậy cũng là một cực hình, chỉ biết nằm ôm bụng chửi rủa Lãnh Mạc.
“Tiểu thư, đồ ăn sáng của cô” hầu gái Tiểu Thúy bưng bát cháo nhân sâm đến bên giường Ngữ Hân.
“A, Tiểu Thúy là cô sao?” Ngữ Hân được Tiểu Thúy dìu ngồi dậy, tựa vào thành giường, chải tóc gọn gàng “cô vẫn còn nhớ tôi chứ, Ngữ Hân, Giang Ngữ Hân đây haha”
“Dạ, tôi biết thưa tiểu thư” Tiểu Thúy cúi đầu, mùc một thìa cháo nhỏ đưa đến tận miệng Ngữ Hân, không dám ngẩng cao đầu “mời tiểu thư ăn ạ”
Giang Ngữ Hân cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhíu mày, hạ giọng “tiểu thư? Là ai?”
“Là cô đấy ạ, em được lệnh thiếu gia hầu hạ cô” Tiểu Thúy nhẹ nhàng “cô ăn đi ạ”
Giang Ngữ Hân hoang mang tột độ, cô chẳng hiểu gì cả “Tiểu Thúy, cô và tôi đều là thân phận người làm mà, tại sao…”
“Cô ăn đi ạ” Tiểu Thúy tránh né câu hỏi của Ngữ Hân, vẫn cắm mặt mà nói chuyện “đừng làm khó em”
“Cô không nói tôi cũng không hỏi nữa, dù gì cũng là một tên gọi, xem như tôi không tên Giang Ngữ Hân nữa mà tên là Giang Tiểu Thư đi, dù sao cái tên đó nghe vẫn thấy buồn nôn” nói đến đây cả hai người đều bật cười, nhưng Tiểu Thúy vẫn cứ cúi đầu, khiến Ngữ Hân cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng cô chợt nhớ ra “thím Lý đâu?”
“Dạ, thím Lý về quê rồi ạ” Tiểu Thúy cũng chỉ nghe tin này được nhiều người truyền miệng mà không hoài nghi gì, về việc thím ấy đã bị giết chết không một ai biết ngoại trừ Lãnh Mạc và Dany, người đàn ông đã trực tiếp đánh nhau với Giang Ngữ Hân.
“Thật chứ?” Ánh mắt Ngữ Hân lóe lên tia vui mừng.
“Dạ thật thưa cô” Tiểu Thúy đáp
“Được rồi, cám ơn cô, đưa bát cháo đây, tôi tự ăn được mà, cám ơn cô” Giang Ngữ Hân giật lấy bát cháo từ tay Tiểu Thúy, tự xúc từng thìa cháo cho vào miệng. Quả thực dở tệ, ước gì bây giờ có càng cua rang muối, tôm nướng, và thịt bò hầm củ cải thì hay biết mấy, tiếc là…nơi này tuy giàu có nhưng lại rất keo kiệt đối với người bệnh như Ngữ Hân, xuất thân từ nô bộc thấp kém nên bị cho ăn cháo trắng nhân sâm.
Giang Ngữ Hân thầm oán trách, nhưng cũng thầm nhẹ lòng. Tên Lãnh Mạc kia xem ra vẫn còn có lương tâm, thím Lý an toàn là tốt rồi. Mình cũng sắp gặp lại ông cậu, cùng rời khỏi nơi ma quái này. Thật tốt, giấc mơ tự do cuối cùng cũng chạm tới được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook