Vong Ưu
-
Chương 8
Nhoáng một cái đã hai ngày.
Văn Kình tựa hồ rất mệt mỏi, đa số thời gian đều ở trong phòng ngủ say, đến giữa trưa mới tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, y liền ngồi ở trong phòng Phương Bân uống rượu, uống đến khi bầu trời tối đen làm cho Phương Bân sợ hãi như kinh cung chi điểu, tựa hồ đe dọa Phương Bân đã trở thành thú vui duy nhất trong mấy ngày liền của y, cho đến khi y bị Văn Thản Nhiên tha trở về phòng.
Mà Phong Thiên Tiêu chỉ nhíu mày nhìn cử chỉ quái dị của Văn Kình, tỏ vẻ lạnh lùng. Rất nhiều lúc, Văn Thản Nhiên thậm chí nghĩ rằng Phong Thiên Tiêu trong căn phòng nhỏ ở đại mạc kia chỉ là một hồi ảo giác, mất tung mất tích.
Ngày ấy tuyết ngừng rơi, Văn Kình vốn tưởng đang ngủ say lại đột nhiên biến mất cùng với Phương Bân. Văn Thản Nhiên tựa như phát điên lùng sục khắp Túc Châu cũng không thấy tung tích của y, còn Phong Thiên Tiêu vẫn cau mày ở trong điếm uống rượu. Thẳng đến lúc mặt trời lặn mới thấy y một thân hồng y đi vào khách điếm.
Ngày ấy tà dương như máu. Hoàng hôn đại mạc nhuộm cả bầu trời tựa như tiên cảnh.
Văn Kình liền như vậy xuất hiện ở cạnh cửa, hồng y tung bay, tóc đen phi tán, làn môi tái nhợt không thấy huyết sắc, sắc trời tuyệt mỹ lại càng khiến cho dung nhan nguyên bản tú lệ của y càng thêm tuấn mỹ phi phàm!
“Tiểu Kình!”
Văn Thản Nhiên đi lên một tay đem y ôm lấy, rống lớn nói, “Ngươi đi nơi nào!”
“Ta……”
Văn Kình còn chưa kịp mở miệng đột nhiên bị Phong Thiên Tiêu một phen nắm kéo vạt áo, một tay nắm lấy chiếc cổ tinh tế của y, đẩy y vào cửa, đông một tiếng.
“Ách……”
“ Phương Bân ở nơi nào.”, thanh âm Phong Thiên Tiêu thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến vài khách nhân ít ỏi trong điếm trong lòng cùng lúc lạc đặng một tiếng, toàn thân rét lạnh.
“Buông ra, đau quá……”, Văn Kình chỉ nhếch môi mỉm cười, con ngươi nguyên bản trong suốt dị thường không biết vì sao có chút tan rả, mà trong mắt Phong Thiên Tiêu lại là vẻ không chút kinh ngạc lo lắng khiến hắn trong lòng lại giận dữ, dưới tay cũng nắm chặt thêm vài phần, “Hắn ở đâu!”
Gương mặt nguyên bản tái nhợt của Văn Kình bởi vì khuyết dưỡng mà bắt đầu biến xanh, y mở môi nhưng lại không nói dù chỉ một câu, Văn Thản Nhiên cuối cùng nhìn không chịu được, xông lên một chưởng chụp khai bàn tay át chế của Phong Thiên Tiêu, đem Văn Kình ôm vào lòng, “Phong Thiên Tiêu! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không!”
“Ngươi muốn giết ta?”, Văn Kình mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Phong Thiên Tiêu.
“Hắn ở đâu?”
“Chết.”, Văn Kình trừng mắt nhìn, trong mắt y nhiên không có chút thần thái, cười trả lời, “Hắn có ý đồ né ra……”
“Ngươi giết hắn?”, Phong Thiên Tiêu cơ hồ gằn từng tiếng, Văn Thản Nhiên trong lòng chấn động, lại đem Văn Kình chắn ở phía sau, cũng không nghĩ Văn Kình lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tay tựa vào cạnh cửa, lại nháy mắt mấy cái, “Ân? Phải thì thế nào.”
“Uổng ta như vậy tin tưởng ngươi!”, Phong Thiên Tiêu có lẽ đã giận điên người, một chưởng đánh qua, nhanh đến mức Văn Thản Nhiên không kịp ngăn cản mà chỉ có thể kinh hô một tiếng, “Tiểu Kình cẩn thận!”. Văn Kình tựa như có chút nghi hoặc nghiêng đầu, con ngươi xinh đẹp cố gắng trợn to nhìn theo hướng Văn Thản Nhiên.
Hắn vốn tưởng rằng y là đùa cợt, càng cho là y sẽ tránh ra, cũng không nghĩ Văn Kình lại không nhúc nhích, thẳng đến khi hắn một chưởng giáng vào ngực, trơ mắt nhìn thân thể đơn bạc của y hướng ngoài cửa bay ra.
“Tiểu Kình!” Văn Thản Nhiên bay nhanh tới, một tay bắt lấy Văn Kình ôm vào trong ngực, “Ngươi……”
Tựa hồ cũng phát hiện chỗ nào không đúng, thần sắc Phong Thiên Tiêu biến đổi, nhìn Văn Kình tựa vào lồng ngực của Văn Thản Nhiên đang đưa lưng về phía mình. “Tại sao không né! Mắt của ngươi rốt cuộc có chuyện gì!!!!”
“Phát hiện rồi?”, Văn Kình được Văn Thản Nhiên đỡ đứng lên, nâng tay xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, “Ta cho là Phương Bân là đang gạt người, cũng không nghĩ thật sự nhìn không thấy.“
Nhìn không thấy?
Người nào khi cười rộ thì lên lưu quang tràn đầy trong nhãn tình xinh đẹp? Văn Thản Nhiên trong đầu ông một tiếng, nâng tay quơ quơ trước mặt Văn Kình, cũng không thấy y có chút phản ứng, liền trong lòng đau xót, cừu hận đối Phong Thiên Tiêu lại tăng thêm vài phần, “Phong Thiên Tiêu, ta mặc kệ ngươi cùng Phương Bân kia có quan hệ như thế nào, nhưng ngươi đối y như vậy, ta cũng không thể đứng nhìn.”
“Thản Nhiên ca.“, Văn Kình cười một cái, cầm tay Văn Thản Nhiên. “Chuyện giữa ta với hắn, ngươi không rõ đâu.“
Lời nói ra ý là muốn Văn Thản Nhiên không nên nói thêm gì nữa.
“Ngô, ta đi tìm đại phu đến xem.“, thần sắc Văn Thản Nhiên buồn bã, nhưng cũng không nguyện buông tay Văn Kình ra, Văn Kình trong lòng hiểu rõ Văn Thản Nhiên lo lắng cho mình, chỉ có thể cười khổ lắc đầu. “Không cần. Độc ‘Nhiếp Huyết’ này ta đã sớm nghe qua, không có dược nào chữa được.“
Sắc trời đã muốn dần tối đi, hắc nhân trong điếm từ lúc Phong Thiên Tiêu phát hỏa đã biến mất sạch sẽ, chưởng quầy cùng tiểu nhị trong điếm sợ rước họa vào thân liền hoảng hốt trốn phía sau điếm.
Ngã tư đường vốn là ít người đi qua nay đã yên tĩnh một mảnh.
Ngọc thỏ đông thăng.
Văn Kình không biết đứng đó đã bao lâu, thẳng đến khi quanh thân một mảnh lạnh như băng, ngay cả cánh tay của Văn Thản Nhiên đang đỡ lấy mình cũng trở nên tê rần, lại vẫn không thấy Phong Thiên Tiêu nói một câu nào.
Hắn đi rồi sao?
Hắn đi rồi? Văn Kình nhíu nhíu mày,cúi đầu thấp giọng gọi một tiếng. “Phong Thiên Tiêu?”
Thanh âm rất nhẹ, tựa hồ mang theo ý thăm dò, không nghe Phong Thiên Tiêu nói gì, thần sắc rốt cuộc trở nên kích động, lại đẩy Văn Thản Nhiên ra, sờ soạng hướng khách điếm đi tới, “Phong Thiên Tiêu?”
“……”, Phong Thiên Tiêu lẳng lặng nhìn thiếu niên hướng mình từng bước mò mẫm đi tới, gương mặt như trước thanh sáp, trong lãnh lệ mang theo vẻ bất lực, con ngươi vô tiêu cự có thủy ngân lấp loáng, tâm của hắn giống như bị vật gì cắt qua, đau nhói. Hắn vươn tay chuẩn bị đem y ôm vào trong lồng ngực, không bao giờ lại buông ra……
Văn Kình đi được vài bước, nghiêng tai cẩn thận nghe thanh âm xung quanh, một mảnh yên tĩnh làm cho thần sắc y càng ngày càng lo sợ không yên, “Phong Thiên Tiêu? Ngươi đi rồi sao?”
“……”
“Ta gạt ngươi, Phong Thiên Tiêu, Phương Bân hắn không chết……”
Chuẩn bị đưa tay đỡ lấy y, nghe nói như thế, Phong Thiên Tiêu đột nhiên một phen bắt lấy đầu vai gầy yếu, cảm giác được y rõ ràng chấn động lại không kịp để ý đến, “Hắn ở nơi nào?!”
“Vật trong tay hắn với ngươi quan trọng như vậy?”
“……”
“So với ta, còn quan trọng hơn?”
“……”
“Hiểu rồi.”, trên gương mặt tái nhợt của Văn Kình thoáng hiện lên nhiều loại cảm xúc, cuối cùng lại trở nên trầm tĩnh, cười. ”Ngày mai, ta liền có thể mang ngươi đi tìm hắn.”
Văn Thản Nhiên đem tất cả biểu tình của y nhập vào trong mắt, tươi cười mạt đạm như khói nhẹ kia không biết sao đột nhiên khiến cho hắn nhớ tới nhiều năm trước. Lúc ấy chính hắn nhẫn tâm không thèm để ý việc y bị tên Văn Đạt Nhiên không bằng cầm thú kia khinh khi, y cũng ảm đạm cười như vậy, mẫu thân chết thảm, phụ thân bỏ mặc, huynh trưởng khó dễ, gia phó chăm chọc, khiến cho Văn Kình mười bốn tuổi năm ấy nháy mắt đã trở nên trưởng thành rất nhiều. Mảnh kí ức vẫn còn mới nguyên chính là khi y bị người nâng đi lại nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, không có trách than, không có oán hận, chỉ có thản nhiên, giống như nhìn thấu hết thảy. Sau đó, y liền biến mất.
Bốn năm sau, chính hắn không tiếc mưu hại huynh đệ đoạt lấy sản nghiệpVăn gia, chỉ vì đợi ngày y trở lại. Chỉ là ngày ấy, khi y hoàn toàn rời khỏi thế giới của mình, y cũng sẽ không lần nữa quay đầu lại.
“Tiểu Kình, mệt không? Thời tiết thực lạnh, ta bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm cho ngươi ủ ấm thân thể.”
Văn Kình làm như không có nghe thấy, buông Phong Thiên Tiêu ra, nghiêng đầu nhìn phía Văn Thản Nhiên. ”Thản Nhiên ca, trên người ngươi vẫn là mùi mai hương nhàn nhạt, thật quen thuộc.”
Văn Thản Nhiên đau lòng, nhìn thấy y dần dần nhắm mắt, xoay người không nói một lời đem thân thể dần dần buông lỏng kia ôm lấy, xoay người hướng đi lên lầu.
Phong Thiên Tiêu lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, rất nhanh nắm tay lại hung hăng nện xuống bàn lạp một tiếng, gãy thành vụn gỗ.
*
Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tiêu ở ngoài cửa phòng Văn Kình đứng yên thật lâu, giống như rốt cuộc hạ quyết tâm mà đẩy cửa đi vào, lại phát hiện người đã không còn, trong phòng vẫn còn nhàn nhạt hơi ấm.
Nghĩ đến hai mắt y không nhìn thấy, hành động không tiện, hắn liền cảm thấy một trận nóng lòng, liêu y phi thân xuống lầu. Cũng không nghĩ Văn Kình ở ngay tại dưới lầu, cười cùng Văn Thản Nhiên nói gì đó, nghe được thanh âm mới nghiêng đầu nhìn lên.
Con ngươi vô tiêu cự vẫn trừng triệt thanh minh như trước, nhưng đã mất đi vài phần khí chất linh động. Một thân y trang đỏ tươi cùng dung nhan có chút tái nhợt, màu da hơi có chút trong suốt. Mái tóc đen dài cài một cây hắc ngọc trâm ở đỉnh đầu, tú khí nói không nên lời.
Nguyên bản tướng mạo Văn Kình đã dị thường xuất chúng, nhưng đa số thời gian y đều là vận bố y bình thường cũng không cố ý tu sức, vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên trên gương mặt đều dùng dịch dung thuật làm cho gương mặt xinh đẹp trở nên bình thường. Lần này một thân hồng y tuyết nhan tóc đen thật khiến người bốn phía mở to mắt nhìn, khách lui tới điếm không phân biệt là nam hay nữ đều không khỏi nhiều lần quay đầu lại, hai mắt nhìn chăm chăm, nhìn đến no mắt.
Nghe được hắn xuống, Văn Kình nghiêng người đột nhiên cười, “Thế nào, lo lắng ta chạy trốn sao?”
Phong Thiên Tiêu nhíu nhíu mày, không có lên tiếng mà ngồi xuống ở bên người y.
Trầm mặc thật lâu sau, “Mắt của ngươi, sao lại thế này?”
“Không có gì.”, Văn Kình cười một chút, tiếp nhận thìa cùng bát cháo loãng đã cẩn thận làm cho bớt nóng mà Văn Thản Nhiên đưa tới, cúi đầu ăn.
Phong Thiên Tiêu trong lòng đột nhiên một trận không thoải mái, đổi lại bình thường Văn Kình nhất định ê a nói không ngừng. Nhưng là từ sau hôm qua, Văn Kình không nói gì, ngay cả khi hắn ngồi trong phòng y một hồi lâu, y cũng giống như không có phát hiện mà tựa vào bên cửa sổ uống rượu.
Y không phải người thích uống rượu, uống rượu với y mà nói, chỉ là một chuyện có chút nhã trí. Nhưng từ đến Túc Châu, y lúc nào cũng tự rót tự uống, uống đến say mèm.
Phong Thiên Tiêu không phải không hiểu tâm ý của y, lại không biết nên giữa trách nhiệm và y nên cân nhắc thế nào. Nguyên bản chỉ là một trò chơi hoang đường, sau lại hoàn toàn thoát ly nguyên tắc, cho nên, mỗi người đều phải có dũng khí trả giá đại giới.
Dùng xong bữa sáng, ba người cưỡi ngựa hướng ra khỏi Túc Châu, duy nhất cùng trước đây bất đồng chính là Văn Kình không hề ở bên cạnh Phong Thiên Tiêu, mà là phi thường thích thú cùng Văn Thản Nhiên cưỡi một ngựa. Dọc theo đường đi, y vẫn như trước thực sáng sủa, một chút cũng nhìn không ra là người mắt không còn nhìn thấy.
Mấy ngày liền bắc phong cuồng thổi, thổi đến cả bầu trời trong như tẩy rữa, mặc dù là nhìn không thấy, y cũng có thể cảm nhận được một mảnh trời xanh nhìn không đến tận cùng kia, du du, viễn viễn.
Văn Kình cười hỏi bầu trời có phải rất đẹp không? Văn Thản Nhiên nói phải, y liền cười cười nói rằng đáng tiếc không thấy được, lãng phí bầu trời bích lam kia. Thanh âm bình bình tĩnh tĩnh, nếu không phải biết y trúng độc, không ai hội tin tưởng đây là một người vừa mới mất đi ánh sáng.
Phong Thiên Tiêu vẫn trầm mặc đi theo phía sau, con ngươi âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Kình trong lồng ngực Văn Thản Nhiên, trong lòng ngũ vị sảm tạp. Hắn không bao giờ nghĩ đến sẽ thấy một Văn Kình như vậy, không có tính tình xảo quyệt bốc đồng, mất đi nét tươi cười tinh quái, ngược lại tựa như ảm đạm nhìn thế tục, điềm đạm triệt đạt.
Không thể phủ nhận, mỗi nơi trong tim đều thật đau xót, đau đến mức hắn hận không được lập tức đem y từ bên người Văn Thản Nhiên đoạt lấy mà ôm vào lòng, đem y đến nơi không một ai biết đến. Không cho người nhìn, không cho người chạm vào.
Nhưng mà, hắn không thể.
Khi phải lựa chọn giữa trách nhiệm và tình yêu, hắn trước nhất phải đối mặt trách nhiệm, là tánh mạng mấy trăm danh đệ tử Lục Phiến Môn! Hết thảy Lục Phiến Môn đều phụ thuộc vào ý niệm của hắn. Từ hai năm trước, ngay thời khắc bị sư phụ ép buộc tiếp nhận chức trưởng môn, hắn đã mất đi tự do của mười năm.
“Phong Thiên Tiêu?”, Văn Kình tựa hồ cảm giác được gì, hơi hơi nghiêng đầu gọi một tiếng.
“Ngô.”
Nghe thấy hắn đáp lời, Văn Kình chớp chớp đôi mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, “Ngày hôm qua khi đuổi theo Phương Bân ta gặp một người, ăn mặc như người Hồ, mái tóc rám nắng, mắt màu xám, vẻ mặt vô liêm sỉ. Phương Bân tựa hồ thật sự sợ hắn. Người nọ khí lực rất lớn, hơn nữa bên người còn có một người Miêu Cương biết dụng độc, ngươi phải cẩn thận.”
Hạt phát cầu tu, Ma Toa La?!
Hắn quả nhiên ở gần đây!
Mấy tháng trước, Ma Toa La, Phương Bân cùng một tên Miêu Cương thần bí không biết dùng thủ pháp gì mà lẫn vào trong cung, trộm đi truyền quốc ngọc tỷ, truy nã nhiều phương, ba kẻ kia không thể trốn mãi liền ba tháng trước chạy đến đại mạc, sau đó thì mất tung tích……
Theo thám tử hồi báo, ngọc tỷ rơi vào trong tay Ma Toa La mà chìa khóa thì ở trong tay Phương Bân, bởi vì Ma Toa La cùng Phương Bân chia của không đều, ngay sau đó mỗi kẻ một đường, không kẻ nào đoạt được lợi. Cho nên muốn tìm lại ngọc tỷ, người đầu tiên phải tìm chính là Phương Bân.
Ma Toa La, Lục Phiến Môn mật tông đệ tứ thất hào, đạo tặc, âm hiểm giảo trá hơn nữa thủ đoạn dị thường tàn nhẫn, nếu như không phải án của hắn liên tiếp không phá được, cũng không phải chính hắn đường đường Lục Phiến Môn môn chủ tự mình xuất môn.
Phương Bân, không có ghi chép. Người Ly Thiên, nguyên là tiểu nhị của dược tài điếm.
Mà Văn Kình – Vong Ưu, Lục Phiến Môn mật tông đệ thất hào, sát thủ, thuộc Tiêu Diêu Lâu, tổ chức khiến đương triều đau đầu, hành tung khó lường, nhận được nhiệm vụ chưa từng thất thủ, tháng chạp năm Kiến Nguyên thứ bảy, giết bang chủ Hải Hà bang vô ý bị người xé hạ diện cụ, đến tận bấy giờ mới bị người biết chân chính tướng mạo……
Phong Thiên Tiêu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hồng bào theo gió bay múa phía trước, trong lòng tràn ra sầu bi nói không nên lời. Từ một khắc y vận hồng y, Văn Kình sẽ không trở lại là Tiểu Bạch nữa, mà là sát thủ ‘Vong Ưu’của Tiêu Diêu Lâu. Y như vậy, là cùng mình hứa hẹn, phản bội tổ chức bảo hộ người kia, thế cho nên bị người hãm hại, hai mắt không còn nhìn thấy……
Hạ độc động thủ, là Phương Bân? Ma Toa La? Hay là tên nam tử Miêu Cương kia?!
Nhiếp huyết, loại độc dược ít người biết đến, độc này vô sắc vô vị vô hình, tiếp xúc làn da liền dung nhập huyết mạch. Sau khi trúng độc trong vòng ba canh giờ, công lực tẫn thất, độc dược tán đi thị giác cho đến khi hai mắt hoàn toàn thất minh.
“Thản Nhiên ca, phía trước chính là Nguyệt Nha Tuyền phải không?”, thanh âm thanh lãng của Văn Kình vang lên, Phong Thiên Tiêu ngẩn người, tại sao lại là Nguyệt Nha Tuyền?
Si cuồng vài ngày trước hiện rõ trong mắt, nhưng hết thảy cũng đã địa phúc thiên phiên.
“Ân, làm sao ngươi biết?”, Văn Thản Nhiên có chút kỳ quái.
“Này.”, Văn Kình cười buông tay ra, bông hoa lau trong lòng bàn tay bị gió thổi tới cuốn nhập không trung, “Nó mới vừa rơi trên mặt ta.”
“Có lạnh không?”, Văn Thản Nhiên đem mảnh chăn trên người y cuộn lại, thấp giọng hỏi. Không biết vì sao mà Văn Kình từ lúc nửa đêm dần trở nên nóng lên, thân thể tựa hồ cũng yếu ớt đi. Mới ra cửa liền nói lạnh, đành đến chợ mua tấm chăn phủ lên người y, mới có thể ôm lấy thân thể run rẩy đơn bạc của y.
“Hoàn hảo.”, Văn Kình cười quay đầu, tựa như đối Phong Thiên Tiêu nói chuyện, “Nếu là Nguyệt Nha Tuyền, chúng ta đã đến.”
Bỏ mảnh chăn ra, y thả người nhảy xuống ngựa, lớp cát nguyên bản bằng phẳng, không biết sao dưới chân lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được Phong Thiên Tiêu mau tay nhanh mắt đỡ được.
“Ngô, tạ.”, y nói lời cảm ơn, không dấu vết rút ra bàn tay bị Phong Thiên Tiêu nắm lấy, ngưỡng mặt cười, “Bọn hắn phỏng chừng cũng sắp đến đây.”
Quả nhiên không đến nửa canh giờ, ở cồn cát xa xa xuất hiện ba thân ảnh.
Ma Toa La cùng Phương Bân tựa hồ bị người áp chế, tư thế hành tẩu rất là quái dị. Một bạch y nam tử một đầu tóc trắng đi phía sau hai người, diện cụ bằng bạc che hơn phân nửa gương mặt, khiến cho không thấy rõ biểu tình của hắn.
Phong Thiên Tiêu nheo mắt, đứng thẳng thân thể đem Văn Kình che ở phía sau. Thanh niên lam y kia trào phúng nhếch môi cười cười, giơ giơ lên gói hành trang trong tay lạnh lùng mở miệng, “Ngươi tới thật đúng hẹn.”
Văn Kình nghiêng đầu nghe thanh âm truyền đến, cười, “Có đem người và vật đến không?”
Bạch y nam nhân một phen đem Phương Bân cùng gói hành trang trong tay ném đến trước mặt Phong Thiên Tiêu, “Toàn bộ ở trong này.”
Phong Thiên Tiêu đem bạch y nhân liếc mắt một cái, xoay người nhặt lên minh hoàng bố bao, mở ra xem, quả nhiên là ngọc tỷ! Cảm thấy một trận kỳ quái, người này cùng Ma Toa La, Phương Bân có quan hệ gì? Cùng Văn Kình lại là thứ quan hệ gì? Vì sao có thể dễ dàng có được ngọc tỷ lại khinh thường từ bỏ?
Phương Bân nhìn thấy Văn Kình liền trừng lớn mắt, khuôn mặt bị vì sợ chết mà trở nên méo mó, liều mạng há mồm nhưng một câu cũng nói không nên lời. Còn Ma Toa La lại cứng rắn hơn, ha ha cười to đối với bạch y nhân chửi mắng, miệng đầy uế ngôn, “Thao! Hoa Tưởng Dung ngươi là một kẻ tiện nhân! Đừng tưởng rằng ngươi bắt, cấu, cào lão tử đưa cho tiểu tử này, nam nhân của ngươi sẽ ra gặp ngươi! Thói dâm đãng của ngươi toàn Miêu Cương ai chẳng biết, ngươi cũng chỉ là một món hàng mà thôi!”
Bạch y nam tử, cũng chính là Hoa Tưởng Dung chỉ lạnh lùng cười, tươi cười nơi khóe môi tao nhã lại làm cho người ta cảm thấy được không rét mà run.
“Hắn là ai?”, Phong Thiên Tiêu lạnh lùng mở miệng.
“Ân?”, Văn Kình thản nhiên quay đầu lại, biết rõ nhìn không thấy cái gì lại vẫn là hơi hơi trừng mắt nhìn, “Hoa Tưởng Dung chính là Hoa Tưởng Dung.”
“Ngươi và hắn có quan hệ gì?”
“Người quen.”
Nghe ra lạnh nhạt của y, Phong Thiên Tiêu đột nhiên một cỗ lửa giận bừng phát trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên vẫn mang vẻ mặt bình thản trước mặt, nửa ngày mới lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bước sang chỗ khác.
Văn Kình biết hắn lại tức giận, đành phải cười cười, “Hắn không phải người xấu, thật sự……”, đưa tay mới vừa bắt lấy y phục Phong Thiên Tiêu, lại bị hắn một phen vùng ra, ba một tiếng ngã xuống đất.
Không khéo lại ngã bên người Ma Toa La. Ma Toa La kia vốn biết chính mình sống không còn được bao lâu, nhìn thấy Văn Kình ngã sấp xuống ở bên cạnh liền tự nhiên thống hận dị thường. Mọi người còn không kịp đưa tay ra đỡ, liền thấy hắn na động thân thể bổ nhào đến bên cạnh Văn Kình, hướng chiếc cổ tinh tế một ngụm cắn xuống.
“Tiểu……”, Văn Thản Nhiên kinh hoàng thất thố, ngữ âm chưa dứt, trên gáy Ma Toa La đã cắm một phen liễu diệp phi đao, run rẩy nuốt hai ngụm khí, kẻ động thủ chính là Hoa Tưởng Dung nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xem.
Văn Kình đẩy ra Ma Toa La nằm trên người mình, nâng tay xoa xoa chiếc cổ đang không ngừng trào máu, cười lắc đầu, “Cư nhiên cắn người, uổng phí ta còn cảm thấy hắn cũng coi như một anh hùng. Phong Thiên Tiêu? Đỡ ta đứng lên được không?”
Thấy bên người không có động tĩnh, Văn Kình lại gọi một tiếng, nửa ngày cười khó khăn thu tay lại, lại bị Văn Thản Nhiên một phen nắm lấy, ôm vào trong lồng ngực.
Lạnh lùng của Phong Thiên Tiêu cùng ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền lại khiến cho Văn Kình không biết sao đột nhiên muốn cười, không phải cười người khác, mà là chính mình. Chân thật cùng hư ảo đã mơ hồ đến mức nhận không rõ, rất nhiều tình cảnh rõ ràng chưa bao giờ trải qua, cũng thật khó thực hiện, rồi lại không thể nào diễn tả.
Nguyên lai đau xót cũng có thể chân thật đến vậy, cũng có thể hoang đường đến vậy.
Hoa Tưởng Dung nhìn thấy một màn trước mắt, quay đầu lạnh lùng đối Văn Kình nói một tiếng ‘đi’, liền hướng đi trở lại lối đi trước đó.
Văn Kình ngây ra một chút, nghiêng đầu tựa hồ lẳng lặng nghe cái gì, đột nhiên cười. Quay lại đối Văn Thản Nhiên gắt gao ôm ôm che chở mình, “Thản Nhiên ca, nếu có thể quay lại, ngươi có giống như trước để ta rời đi không.”
Văn Thản Nhiên ngây người một chút, trong mắt một mảnh lo sợ không yên gắt gao nắm lấy bàn tay có chút lạnh như băng của y, “Sẽ không.”
“Ân.”, Văn Kình nhợt nhạt cười, “Ta phải theo hắn đi gặp một người, nếu tương lai hữu duyên sẽ gặp lại.”
Khi đi ngang qua người Phương Bân, cước bộ Văn Kình ngừng một chút, nhíu nhíu mày tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, lại khiến Phương Bân sợ tới mức run rẩy một chút.
Văn Thản Nhiên trơ mắt nhìn y thoát khai khỏi tay mình, xoay người đi đến chỗ Hoa Tưởng Dung.Ánh mắt từng sáng ngời nay bịt kín bởi một tầng sương nhàn nhạt, du du viễn viễn. Búi tóc có chút rối, từng sợi từng sợi tóc theo gió tán ở hai bên mặt, y trang tinh hồng bay múa trong gió lạnh, không biết sao lại tăng thêm vài phần quyết tuyệt thê lương.
Văn Thản Nhiên hé môi lại không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, chỉ là ngây người, đột nhiên thấy Phong Thiên Tiêu vẫn trầm mặc bỗng xoay người rút ra phối kiếm bên hông, hướng chỗ Văn Kình lao đến.
“Có ý gì?”
Văn Kình nhíu nhíu mày, khí lạnh của kiếm phong thật giống như hạt tuyết rơi trên áo, lạnh như băng khiến lòng người lạnh lẽo.
Phong Thiên Tiêu nhìn thấy nét mặt y trầm tĩnh như trước, không trực tiếp trả lời, ngược lại nghiêng đầu hướng phía sau cồn cát quát một tiếng, “Ngươi có thể đi ra.”
Vừa dứt lời, từ phía sau cồn cát chậm rãi đi ra một nam tử toàn thân hắc y mặt che hắc sa, “Tứ thất hào Ma Toa La tiêu án, vất vả.”
“Còn một.”, thanh âm Phong Thiên Tiêu ở bên tai chậm rãi vang lên, Văn Kình cơ hồ cảm thấy như tự kỷ huyễn thính, cố gắng mở to ánh mắt lại vô ích, cái gì cũng thấy không rõ.
“Ai?”
“Lục hào Tiêu Diêu Lâu – Vong Ưu.”
“Xác định?”
“……”
“Hảo.”
“Lục hào Tiêu Diêu Lâu Vong Ưu tiêu án.”, hắc y nam tử đề bút vào quyển thư sách trong tay ghi nhớ, sau lại hơi ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Tiêu thật lâu, “Phong môn chủ, ngươi quả đúng như bệ hạ chúng ta nói, lãnh huyết vô tình.”
“Qúa khen.”
“Ngươi quả nhiên sớm biết thân phận của ta.”, lẳng lặng nghe bọn hắn đối thoại, Văn Kình nhếch môi lộ ra một mạt cười khổ, “Ngươi quả thực chính là chuẩn bị thân thủ đem ta đưa đến quan môn.”, nguyên lai, đây là nguyên nhân hắn tiếp cận ta, muốn ta theo hắn đến đại mạc……
“……”
Văn Kình thấy hắn không nói, mặc kệ kiếm phong y nhiên ở cảnh sườn, liền khó khăn cử động một chút, trong chớp mắt chiếc cổ thon dài đã có một mạt hồng ngân……
“Này, cho ngươi.”, xả hạ hắc ngọc trâm trên đỉnh đầu giao đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, “Đưa đến Tiêu Diêu Lâu, hắn sẽ ra gặp ngươi.”
Hoa Tưởng Dung sửng sốt một chút, “Còn ngươi?”
Văn Kình không có trả lời, chính là lại bình tĩnh mở miệng, “Sớm cùng ngươi nói qua ngươi nếu hận Thương, cũng tùy ngươi. Muốn hận liền triệt để chút, ướt át bẩn thiểu nhiều năm như vậy, những kẻ bàng quan như chúng ta đều mệt chết đi.”
Hoa Tưởng Dung tiếp nhận trâm tử ha ha cười to vài tiếng phi thân rời đi, trong thanh âm lạnh lùng mang theo khinh thường cười nhạo, “Trong thiên hạ người giống các ngươi như vậy, thật đúng là không ít.”
Văn Kình nghe thanh âm hắn đi xa, định định đứng ở chỗ cũ hồi lâu, mới nâng tay sờ sờ vết máu nơi cổ, tiêu sái cười, “Phong Thiên Tiêu, ngươi nếu biết ta là Vong Ưu của Tiêu Diêu Lâu, nói vậy cũng biết ta quyết sẽ không thúc thủ chịu trói, ra chiêu đi.”
“Tiểu Kình!”
Văn Thản Nhiên tiến lên vài bước chắn ở trước mặt Văn Kình, rút ra trường kiếm bên hông, “Phong Thiên Tiêu, ngươi chớ quá tuyệt tình!”
“Cút!”, Phong Thiên Tiêu rút kiếm chậm rãi đi lên, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm dung nhan tái nhợt điềm nhiên đạm định của Văn Kình.
“Ngươi thật muốn giết y?!”
“Cút!”
“Thản Nhiên ca.”, Văn Kình đột nhiên mở miệng, theo mùi hương nhàn nhạt trong gió nắm lấy tay Văn Thản Nhiên, “Ta hôm nay có lẽ không thể rời đại mạc, bất quá cũng tốt, mười tám năm đầu này xem như mười tám năm trải qua mưa gió, thật mệt mỏi.”
“Không được!”, Văn Thản Nhiên lời còn chưa dứt, đã bị Văn Kình nhanh chóng điểm huyệt đạo, ngây ngốc một bên.
Văn Thản Nhiên mắt thấy Văn Kình chậm rãi rời khỏi lồng ngực mình, một trận tim đập nhanh, “Tiểu Kình?!”
Thấy trên gương mặt xinh đẹp của Văn Kình cuối cùng hiện rõ bi thương, cười đối mình quay đầu, trong lòng lại là một trận lo sợ không yên, “Tiểu Kình…… Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi không được làm bậy!”
“Thản Nhiên ca, ta thật sự không trách ngươi. Bốn năm qua thật là khổ cho ngươi. Về sau, hãy sống vì mình đi.”
“Tiểu Kình!”, Văn Thản Nhiên sắc mặt trắng bệch nhìn Văn Kình chậm rãi quay đầu, nhịn hồi lâu lệ cuối cùng rơi khỏi hốc mắt. Thân hình gầy yếu dưới tàng cây lão mai kia, giọng nói e lệ kiên định cứ quanh quẩn bên tai trong óc nhiều năm, thật vất vả đợi được y trở về, lại thành vĩnh biệt sao?
Văn Kình lẳng lặng đứng, bởi vì nghe không được thanh âm cho nên không thể rõ được phương hướng của Phong Thiên Tiêu. Lệ trên mặt đã bị gió thổi đi, hơi hơi ngửa đầu, không khí thanh tân, nói vậy hôm nay lại là một ngày trong trẻo.
Nhẹ nhàng mở miệng làm như lầm bầm lại giống như nói cho Phong Thiên Tiêu nghe, “Ta thực nghĩ mình chỉ biết thích một mình Thản Nhiên ca, dù sao từng thích sâu sắc như vậy, sâu sắc như vậy. Ngươi vì sao lại xuất hiện? Bởi vì ta là Vong Ưu sao?”
Nếu không phải, lúc trước vì sao ba phiên hai lần cứu giúp?
Phong Thiên Tiêu đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng ngưng nhìn gương mặt kiên cường lộ ra vẻ tuyệt vọng kia, một thân xinh đẹp hồng y làm cho khuôn mặt nguyên bản tái nhợt như tuyết lại ánh lên thê diễm phi phàm, tóc đen bị gió cuốn lên trời dương dương sái sái, mang theo hinh hương nhàn nhạt. Tay cầm kiếm có chút run rẩy lại cuối cùng nâng kiếm lên.
“Ta một mực đợi một người, đợi một người khiến ta ái mộ. Ta cũng không muốn gì nhiều, phiến phu cũng tốt, cường đạo tặc khấu cũng tốt, chỉ cần hắn một lòng một ý chỉ cần ta, ta liền thực thỏa mãn. Ta thực hâm mộ bọn hắn. Hâm mộ Lệnh Hồ kia có Hàn yêu hắn, hâm mộ Hoa Tưởng Dung có thâm tình dứt khoát củaThương. Ta cũng hận bọn hắn, hận bọn hắn không biết quý trọng như vậy, nếu là ta, ta sẽ không thương tổn người thật lòng yêu mình.”
Lại cảm nhận vật nọ kề trên ngực, xuyên thấu qua y trang làm cho tâm cũng thật lạnh lẽo.
“Là ta đối với ngươi không tốt sao?”
“Thực xin lỗi.”, Phong Thiên Tiêu rốt cuộc mở miệng, trầm thấp đến mức làm cho người ta nghe không ra cảm xúc.
“Cái gì?”
“Thực xin lỗi.”
Ba! Văn Kình đột nhiên bật cười, hốc mắt ươn ướt, nắm lấy thanh kiếm trên ngực mình, ngữa tay đánh một bạt tay vào mặt Phong Thiên Tiêu, ngưỡng đầu nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi thiếu ta nhiều như vậy.”
Hắc y nhân phía sau hiển nhiên là hoảng sợ, hít một ngụm khí lạnh.
Phong Thiên Tiêu như trước trầm mặc, con ngươi thâm thúy ít nhiều tràn ra vẻ không đành lòng cùng một thứ cảm xúc không thể gọi tên, rồi lại rất nhanh chóng thu về.
Văn Kình chậm rãi nhắm mắt, một tiếng thở dài. Đau xót nơi bàn tay đã không còn đau, kiếm phong cũng trở nên lạnh như băng.
Nếu không yêu, vì sao lại lôi kéo y vào trò chơi này?
Thản nhiên ngẩng đầu, ánh mắt u ám không có hận cũng không có oán, nếu có cũng chỉ là sầu bi bất động.
Đặt cược cho ván bạc này quá lớn, mà ta có thể trả giá thì thật ít ỏi. Thề non hẹn biển lời ngon tiếng ngọt, trải qua thời khắc này, đều trở thành thứ mình không bao giờ có được, cũng chỉ là quên lãng thương hải tang điền……
Không thể yêu, cũng không thể hận……
“Ngươi xác định Vong Ưu phải tiêu án sao?”, hắc y nam tử cười hắc hắc, khoanh tay đứng ở một bên, “Nể giao tình nhiều năm qua, hôm nay ta có thể làm như cái gì cũng không nhìn thấy.”
Phong Thiên Tiêu sắc mặt lạnh lùng mở miệng, “Không phiền các hạ quan tâm.”
Văn Kình chỉ nghe bên tai nhẹ nhàng một tiếng thực xin lỗi, đột nhiên ngực chợt lạnh, mũi kiếm nhập vào vài phần, tựa hồ vẫn mang theo do dự.
Văn Kình hé môi cười một cái, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân kiếm chấn động, đau đớn cũng không còn cảm nhận được.
“Tiểu Kình!”
“Ách……”, theo kiếm thế lui một bước, lồng ngực lạnh lẽo trống rỗng tựa như có thể cảm nhận được hàn khí lưu động.
Văn Kình nâng tay cầm lấy kiếm ghim trong ngực, vươn tay rút ra ném xuống mặt đất, vẩy ra huyết sắc nhiễm thấu hồng y trước ngực, há mồm ói ra máu, lảo đảo hai bước, “Tốt. Làm tốt lắm.”
Nhẹ nhàng nhắm mắt, dấu đi một cái chớp mắt phồn hoa, dưới chân lảo đảo rốt cuộc cũng chống đỡ không được sức nặng của thân thể, vấp một cái, trực trực ngã xuống……
“……”, Phương Bân vốn đối Văn Kình hận thấu xương, càng biết chính mình đã đến cùng đồ mạt lộ. Thấy Văn Kình ngã ở bên người hắn, trong lòng thật thống khoái, như mất trí điên cuồng nắm lấy thanh đao của Ma Toa La xoay người đâm lên ──
“Tiểu Kình!!”
“Tiểu Bạch cẩn thận!!”
Bên tai đột nhiên truyền tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, là thanh âm của Thản Nhiên ca. Thản Nhiên ca trầm ổn ôn nhu, tuấn nhã trác nhiên, vì sao lại phát ra tiếng thét tuyệt vọng như vậy?
Phong Thiên Tiêu, ngươi còn muốn ta cẩn thận cái gì? Chết cũng là ở trong tay ngươi, ta sớm nên cẩn thận.
Đột nhiên trên người cảm thấy sức nặng, có người thật mạnh nhào lên người mình, quanh chóp mũi là mai hương quen thuộc, thực ôn nhu.
Ai? Thản Nhiên ca? Ngươi làm sao vậy?!
Hắn mở miệng, cũng không có khí lực mà phát ra âm thanh, dòng dịch tinh ngọt tích tụ nơi yết hầu cuối cùng cũng rời khỏi miệng, điên cuồng trào ra, đem cả vạt áo trắng như tuyết nhuộm thành một mảnh đỏ tươi……
“Du……”
Người trên người chậm rãi nâng dậy, nương theo lớp cát nằm ở bên người Văn Kình, nâng tay nắm lấy bàn tay của Văn Kình, “Tiểu Kình, Tiểu Kình, ta thật sự luyến tiếc ngươi……”
Hắn làm sao vậy? Vì sao không hề ngửi được mai hương trên người hắn? Vì sao huyết khí quanh mình lại nồng như vậy?
“……”, môi y hé ra lại thế nào cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy tất cả khí lực cùng linh hồn đều theo dòng máu rời đi thân thể, đôi tay lại liều mạng ôm lấy khuôn mặt của Văn Thản Nhiên, “Du…… Du……”
Văn Thản Nhiên cuối cùng cười rộ lên, máu trong miệng theo tay Văn Kình chảy trên y phục nguyên bản tố khiết, tay lại gắt gao nắm không chịu buông ra.
Tiểu Kình, Tiểu Kình của ta.
Nếu kiếp sau gặp lại, ta nhất định thực hiện lời hứa mang ngươi lưu lạc thiên nhai……
“Tiểu Bạch!”
Ném trường kiếm trong tay, đá khai thân thể đột nhiên đánh lén mà bị chém đứt đầu của Phương Bân, đem Văn Kình đã hấp hối ôm vào trong lồng ngực, bàn tay run rẩy áp sát vào thân thể đạm bạc gầy yếu truyền khí lực vào, “Không được từ bỏ. Không được……”
Văn Kình mờ mịt nâng mắt, nghĩ muốn rơi lệ cuối cùng lại không thể.
Thản Nhiên ca, cũng đi sao?
Ngươi đã không thể đuổi tận giết tuyệt, thì cũng cần gì phải dối trá diễn trò?
Văn Kình bật cười, một dòng máu ồ ạt từ khóe miệng trào ra ngực, bên tai lại truyền đến tiếng gầm như phát cuồng của Phong Thiên Tiêu.
Không hận ngươi, chỉ hận ông trời bất công, cho ta một đoạn sinh mệnh, cũng không hứa ta một đời tình duyên……
Kiếp này, ta dựa vào dung nhan, hao hết tâm huyết, cuối đời cũng đã trả hết. (*)
Kiếp sau, ta thà hóa thành cát bụi, trở về với đất, trở thành hư vô cũng không nguyện ý để sầu bi lặp lại.
Chỉ là,
Phong Thiên Tiêu –
Một hồi nhiều năm sau, khi mưa vừa tạnh, ngươi có nhớ rõ ta từng dưới ánh đèn chớp mắt ngẩng đầu?
Một hồi lạc tuyết nhiều năm sau, ngươi có nhớ tới, trước khi xoay người ta đã ngoái đầu nhìn lại?
Ở trong trí nhớ của ngươi, có thể còn có người nam tử nhiều năm trước cùng ngươi ngắm nhìn hoàng hôn đại mạc,
Hay không thể nhớ rõ hắn từng ở trong căn phòng nhỏ, nói lời đùa vui, vì ngươi vũ phát vi tụ.
Kiếp này mộng tàn,
Duyên như nước đổ,
Thật không cam lòng……
*
Phong Thiên Tiêu nhẹ nhàng nâng tay lau đi giọt lệ chưa rơi xuống nơi khóe mắt của Văn Kình, con ngươi thâm thúy lạnh như băng lẳng lặng nhìn dung nhan tái nhợt của y, đột ngột một tay đem thân thể gần như lạnh như băng của y ôm vào trong lồng ngực. Ánh mắt tối đen lại hoàn toàn không có ngoan lệ mới vừa rồi, mà là nồng đậm đau lòng ưu thương chí cực.
“Ngươi còn không cút?!”, nói là đối với hắc y nam tử đứng ở một bên, âm trầm giống như chỉ trực chờ bộc phát.
Nam tử kia chỉ cười cười, chậm rãi đến gần trước mặt hai người rồi dừng lại, “Phong môn chủ, cuối cùng là ngươi động thủ? Hay là ta động thủ?”
“Có ý tứ gì?”
“Phong môn chủ là người thông minh, nhưng đừng cho rằng tại hạ ngu độn cái gì cũng thấy không rõ.”
“……”
“Đường kiếm kia của người thật rất đẹp, xuống tay cũng cực kỳ gọn gàng, bất quá lại vẫn lạc khỏi quỹ đạo một chút. Nếu không phải ta thấy đau lòng không tha trong mắt ngươi, không phải ta đối công phu của Phong môn chủ biết rõ, lần này có lẽ đã bị ngươi lừa.”
Phong Thiên Tiêu nghe hắn nói xong lạnh lùng cười, điểm huyệt đạo cầm máu của Văn Kình, nhẹ nhàng đứng dậy. ”Tô Hàm, ngươi cùng ta căn bản không có oán hận, không nghĩ cùng ngươi có điều gì quá tiết, nhưng liên quan đến y cũng không trách được ta.”
“Ngươi muốn giết ta?”, hắc y nam tử được xưng là Tô Hàm nhướn mày, biểu tình một chút cũng không có vẻ sợ hãi, “Ta chết cũng không sao, vấn đề chính là ngươi làm sao giải thích với Nhâm Đình?”
“Người chết ở đại mạc vô số, thêm một người như ngươi cũng không là vấn đề gì, huống chi, Tiêu Diêu Lâu Vong Ưu tiêu án là chính tay ngươi kí, mục đích của ta đã đạt được, ngươi cũng có thể chết.”
“Ngô, dường như là vậy.” Tô Hàm trầm tư một chút, đột nhiên lại cười, “Phong môn chủ, ta sớm nói ngươi không cần ra tay ngươi lại không nghe, sao giờ lại trách ta?”
“……”
“Dù cho ngươi là Lục Phiến Môn môn chủ hay ta thân bút viết Vong Ưu tiêu án, ngươi liền nghĩ có thể dễ dàng lừa được Nhâm Đình? Ngươi cũng đừng quên Lục Phiến Môn của ngươi hứa hẹn trợ hắn mười năm, hiện tại cách kì ước định còn có tám năm, hay là ngươi muốn bối tín khí nghĩa, làm kẻ tiểu nhân? Vì người này mà bị quan phủ truy nã, đáng giá sao?”
“Không cần ngươi nhiều chuyện.”
“Sách sách, không thể tưởng được ta quả nhiên không có đoán sai. Phong môn chủ đối thiếu niên này dụng tình sâu nặng, không tiếc mạo hiểm phản bội triều đình dối trên gạt dưới làm chuyện như vậy.”
“Ngươi thật nhiều lời.”, Phong Thiên Tiêu lạnh lùng ngẩng đầu, “Người chết sẽ không có như ngươi nhiều chuyện như vậy.”
“Thôi thôi. Ta biết không phải đối thủ của ngươi, không bằng giao dịch, thế nào?”
“……”
“Ta ở trước mặt Nhâm Đình bảo tồn y một mạng, cũng phái người giúp ngươi tìm giải dược ‘Nhiếp huyết’.”
Cúi đầu chăm chú nhìn Văn Kình hồi lâu, hắn lại nâng đầu lên, “Ta làm sao biết ngươi có thể làm được.”
“Ngươi còn lựa chọn nào khác? Hay ngươi thật tính toán mang theo y bỏ mạng thiên nhai? Huống chi, y còn chưa lĩnh hội tình của ngươi.”
“Ngươi làm sao xác định Nhâm Đình nguyện ý thả y?”
“Ngô, theo hiểu biết của ta với Nhâm Đình, hắn đối với Tiêu Diêu Lâu hận thấu xương hơn nữa đã gần như đến mức cố chấp, sẽ không dễ dàng buông tha một cơ hội đả kích Tiêu Diêu Lâu. Sẽ không, nếu tiểu tình nhân này của ngươi nguyện ý nói ra địa điểm cùng thân phận chân thật của người trong Tiêu Diêu Lâu, như vậy chờ ước định của ngươi cùng Nhâm Đình mãn hạn, hai người các ngươi có thể thoái ẩn giang hồ tiêu diêu thiên hạ. Đến lúc đó không có quan phủ truy nã, không có Tiêu Diêu Lâu đuổi giết, chẳng phải là so với hiện tại bỏ mạng thiên nhai tự do tự tại sao?”
Thấy hắn trầm mặc, Tô Hàm biết hắn đã không có đường lui phải đáp ứng điều kiện của mình, vừa lòng đứng dậy đi đến bên người Văn Thản Nhiên, “Người này tính xử lý thế nào.”
“Chôn.”, Phong Thiên Tiêu đầu cũng không quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Văn Kình đi nhanh trở lại con đường đã đi đến nơi này……
—
Chú giải:
(*) Aiz, cái này ta edit đại, đúng ra là ‘kiếp sau’ nhưng ta thấy không ổn nên sửa lại theo ý ta nghĩ, có lẽ sai nhưng thôi, các nàng nhắm mắt lờ đi nhé!
—
Tiểu Kình, ta đau cho ngươi nhưng cũng không thể hận được Phong Thiên Tiêu kia. Hắn cũng yêu ngươi như vậy, chỉ là hắn không thể như ngươi buông bỏ tất cả gánh nặng. Cũng đúng như ngươi nói ‘Không thể yêu, không thể hận’ a…
Mà tác giả cũng “hiền”, chứ là ta, ta cho chết luôn à, vậy mới bi ai sầu hận nhỉ? Haha, thích đọc HE nhưng lại thích viết BE. Ui, ta cũng mâu thuẫn thật.
Vài dòng “bộc phát”, các nàng đừng để ý.
Văn Kình tựa hồ rất mệt mỏi, đa số thời gian đều ở trong phòng ngủ say, đến giữa trưa mới tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, y liền ngồi ở trong phòng Phương Bân uống rượu, uống đến khi bầu trời tối đen làm cho Phương Bân sợ hãi như kinh cung chi điểu, tựa hồ đe dọa Phương Bân đã trở thành thú vui duy nhất trong mấy ngày liền của y, cho đến khi y bị Văn Thản Nhiên tha trở về phòng.
Mà Phong Thiên Tiêu chỉ nhíu mày nhìn cử chỉ quái dị của Văn Kình, tỏ vẻ lạnh lùng. Rất nhiều lúc, Văn Thản Nhiên thậm chí nghĩ rằng Phong Thiên Tiêu trong căn phòng nhỏ ở đại mạc kia chỉ là một hồi ảo giác, mất tung mất tích.
Ngày ấy tuyết ngừng rơi, Văn Kình vốn tưởng đang ngủ say lại đột nhiên biến mất cùng với Phương Bân. Văn Thản Nhiên tựa như phát điên lùng sục khắp Túc Châu cũng không thấy tung tích của y, còn Phong Thiên Tiêu vẫn cau mày ở trong điếm uống rượu. Thẳng đến lúc mặt trời lặn mới thấy y một thân hồng y đi vào khách điếm.
Ngày ấy tà dương như máu. Hoàng hôn đại mạc nhuộm cả bầu trời tựa như tiên cảnh.
Văn Kình liền như vậy xuất hiện ở cạnh cửa, hồng y tung bay, tóc đen phi tán, làn môi tái nhợt không thấy huyết sắc, sắc trời tuyệt mỹ lại càng khiến cho dung nhan nguyên bản tú lệ của y càng thêm tuấn mỹ phi phàm!
“Tiểu Kình!”
Văn Thản Nhiên đi lên một tay đem y ôm lấy, rống lớn nói, “Ngươi đi nơi nào!”
“Ta……”
Văn Kình còn chưa kịp mở miệng đột nhiên bị Phong Thiên Tiêu một phen nắm kéo vạt áo, một tay nắm lấy chiếc cổ tinh tế của y, đẩy y vào cửa, đông một tiếng.
“Ách……”
“ Phương Bân ở nơi nào.”, thanh âm Phong Thiên Tiêu thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến vài khách nhân ít ỏi trong điếm trong lòng cùng lúc lạc đặng một tiếng, toàn thân rét lạnh.
“Buông ra, đau quá……”, Văn Kình chỉ nhếch môi mỉm cười, con ngươi nguyên bản trong suốt dị thường không biết vì sao có chút tan rả, mà trong mắt Phong Thiên Tiêu lại là vẻ không chút kinh ngạc lo lắng khiến hắn trong lòng lại giận dữ, dưới tay cũng nắm chặt thêm vài phần, “Hắn ở đâu!”
Gương mặt nguyên bản tái nhợt của Văn Kình bởi vì khuyết dưỡng mà bắt đầu biến xanh, y mở môi nhưng lại không nói dù chỉ một câu, Văn Thản Nhiên cuối cùng nhìn không chịu được, xông lên một chưởng chụp khai bàn tay át chế của Phong Thiên Tiêu, đem Văn Kình ôm vào lòng, “Phong Thiên Tiêu! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không!”
“Ngươi muốn giết ta?”, Văn Kình mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Phong Thiên Tiêu.
“Hắn ở đâu?”
“Chết.”, Văn Kình trừng mắt nhìn, trong mắt y nhiên không có chút thần thái, cười trả lời, “Hắn có ý đồ né ra……”
“Ngươi giết hắn?”, Phong Thiên Tiêu cơ hồ gằn từng tiếng, Văn Thản Nhiên trong lòng chấn động, lại đem Văn Kình chắn ở phía sau, cũng không nghĩ Văn Kình lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tay tựa vào cạnh cửa, lại nháy mắt mấy cái, “Ân? Phải thì thế nào.”
“Uổng ta như vậy tin tưởng ngươi!”, Phong Thiên Tiêu có lẽ đã giận điên người, một chưởng đánh qua, nhanh đến mức Văn Thản Nhiên không kịp ngăn cản mà chỉ có thể kinh hô một tiếng, “Tiểu Kình cẩn thận!”. Văn Kình tựa như có chút nghi hoặc nghiêng đầu, con ngươi xinh đẹp cố gắng trợn to nhìn theo hướng Văn Thản Nhiên.
Hắn vốn tưởng rằng y là đùa cợt, càng cho là y sẽ tránh ra, cũng không nghĩ Văn Kình lại không nhúc nhích, thẳng đến khi hắn một chưởng giáng vào ngực, trơ mắt nhìn thân thể đơn bạc của y hướng ngoài cửa bay ra.
“Tiểu Kình!” Văn Thản Nhiên bay nhanh tới, một tay bắt lấy Văn Kình ôm vào trong ngực, “Ngươi……”
Tựa hồ cũng phát hiện chỗ nào không đúng, thần sắc Phong Thiên Tiêu biến đổi, nhìn Văn Kình tựa vào lồng ngực của Văn Thản Nhiên đang đưa lưng về phía mình. “Tại sao không né! Mắt của ngươi rốt cuộc có chuyện gì!!!!”
“Phát hiện rồi?”, Văn Kình được Văn Thản Nhiên đỡ đứng lên, nâng tay xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, “Ta cho là Phương Bân là đang gạt người, cũng không nghĩ thật sự nhìn không thấy.“
Nhìn không thấy?
Người nào khi cười rộ thì lên lưu quang tràn đầy trong nhãn tình xinh đẹp? Văn Thản Nhiên trong đầu ông một tiếng, nâng tay quơ quơ trước mặt Văn Kình, cũng không thấy y có chút phản ứng, liền trong lòng đau xót, cừu hận đối Phong Thiên Tiêu lại tăng thêm vài phần, “Phong Thiên Tiêu, ta mặc kệ ngươi cùng Phương Bân kia có quan hệ như thế nào, nhưng ngươi đối y như vậy, ta cũng không thể đứng nhìn.”
“Thản Nhiên ca.“, Văn Kình cười một cái, cầm tay Văn Thản Nhiên. “Chuyện giữa ta với hắn, ngươi không rõ đâu.“
Lời nói ra ý là muốn Văn Thản Nhiên không nên nói thêm gì nữa.
“Ngô, ta đi tìm đại phu đến xem.“, thần sắc Văn Thản Nhiên buồn bã, nhưng cũng không nguyện buông tay Văn Kình ra, Văn Kình trong lòng hiểu rõ Văn Thản Nhiên lo lắng cho mình, chỉ có thể cười khổ lắc đầu. “Không cần. Độc ‘Nhiếp Huyết’ này ta đã sớm nghe qua, không có dược nào chữa được.“
Sắc trời đã muốn dần tối đi, hắc nhân trong điếm từ lúc Phong Thiên Tiêu phát hỏa đã biến mất sạch sẽ, chưởng quầy cùng tiểu nhị trong điếm sợ rước họa vào thân liền hoảng hốt trốn phía sau điếm.
Ngã tư đường vốn là ít người đi qua nay đã yên tĩnh một mảnh.
Ngọc thỏ đông thăng.
Văn Kình không biết đứng đó đã bao lâu, thẳng đến khi quanh thân một mảnh lạnh như băng, ngay cả cánh tay của Văn Thản Nhiên đang đỡ lấy mình cũng trở nên tê rần, lại vẫn không thấy Phong Thiên Tiêu nói một câu nào.
Hắn đi rồi sao?
Hắn đi rồi? Văn Kình nhíu nhíu mày,cúi đầu thấp giọng gọi một tiếng. “Phong Thiên Tiêu?”
Thanh âm rất nhẹ, tựa hồ mang theo ý thăm dò, không nghe Phong Thiên Tiêu nói gì, thần sắc rốt cuộc trở nên kích động, lại đẩy Văn Thản Nhiên ra, sờ soạng hướng khách điếm đi tới, “Phong Thiên Tiêu?”
“……”, Phong Thiên Tiêu lẳng lặng nhìn thiếu niên hướng mình từng bước mò mẫm đi tới, gương mặt như trước thanh sáp, trong lãnh lệ mang theo vẻ bất lực, con ngươi vô tiêu cự có thủy ngân lấp loáng, tâm của hắn giống như bị vật gì cắt qua, đau nhói. Hắn vươn tay chuẩn bị đem y ôm vào trong lồng ngực, không bao giờ lại buông ra……
Văn Kình đi được vài bước, nghiêng tai cẩn thận nghe thanh âm xung quanh, một mảnh yên tĩnh làm cho thần sắc y càng ngày càng lo sợ không yên, “Phong Thiên Tiêu? Ngươi đi rồi sao?”
“……”
“Ta gạt ngươi, Phong Thiên Tiêu, Phương Bân hắn không chết……”
Chuẩn bị đưa tay đỡ lấy y, nghe nói như thế, Phong Thiên Tiêu đột nhiên một phen bắt lấy đầu vai gầy yếu, cảm giác được y rõ ràng chấn động lại không kịp để ý đến, “Hắn ở nơi nào?!”
“Vật trong tay hắn với ngươi quan trọng như vậy?”
“……”
“So với ta, còn quan trọng hơn?”
“……”
“Hiểu rồi.”, trên gương mặt tái nhợt của Văn Kình thoáng hiện lên nhiều loại cảm xúc, cuối cùng lại trở nên trầm tĩnh, cười. ”Ngày mai, ta liền có thể mang ngươi đi tìm hắn.”
Văn Thản Nhiên đem tất cả biểu tình của y nhập vào trong mắt, tươi cười mạt đạm như khói nhẹ kia không biết sao đột nhiên khiến cho hắn nhớ tới nhiều năm trước. Lúc ấy chính hắn nhẫn tâm không thèm để ý việc y bị tên Văn Đạt Nhiên không bằng cầm thú kia khinh khi, y cũng ảm đạm cười như vậy, mẫu thân chết thảm, phụ thân bỏ mặc, huynh trưởng khó dễ, gia phó chăm chọc, khiến cho Văn Kình mười bốn tuổi năm ấy nháy mắt đã trở nên trưởng thành rất nhiều. Mảnh kí ức vẫn còn mới nguyên chính là khi y bị người nâng đi lại nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, không có trách than, không có oán hận, chỉ có thản nhiên, giống như nhìn thấu hết thảy. Sau đó, y liền biến mất.
Bốn năm sau, chính hắn không tiếc mưu hại huynh đệ đoạt lấy sản nghiệpVăn gia, chỉ vì đợi ngày y trở lại. Chỉ là ngày ấy, khi y hoàn toàn rời khỏi thế giới của mình, y cũng sẽ không lần nữa quay đầu lại.
“Tiểu Kình, mệt không? Thời tiết thực lạnh, ta bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm cho ngươi ủ ấm thân thể.”
Văn Kình làm như không có nghe thấy, buông Phong Thiên Tiêu ra, nghiêng đầu nhìn phía Văn Thản Nhiên. ”Thản Nhiên ca, trên người ngươi vẫn là mùi mai hương nhàn nhạt, thật quen thuộc.”
Văn Thản Nhiên đau lòng, nhìn thấy y dần dần nhắm mắt, xoay người không nói một lời đem thân thể dần dần buông lỏng kia ôm lấy, xoay người hướng đi lên lầu.
Phong Thiên Tiêu lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, rất nhanh nắm tay lại hung hăng nện xuống bàn lạp một tiếng, gãy thành vụn gỗ.
*
Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tiêu ở ngoài cửa phòng Văn Kình đứng yên thật lâu, giống như rốt cuộc hạ quyết tâm mà đẩy cửa đi vào, lại phát hiện người đã không còn, trong phòng vẫn còn nhàn nhạt hơi ấm.
Nghĩ đến hai mắt y không nhìn thấy, hành động không tiện, hắn liền cảm thấy một trận nóng lòng, liêu y phi thân xuống lầu. Cũng không nghĩ Văn Kình ở ngay tại dưới lầu, cười cùng Văn Thản Nhiên nói gì đó, nghe được thanh âm mới nghiêng đầu nhìn lên.
Con ngươi vô tiêu cự vẫn trừng triệt thanh minh như trước, nhưng đã mất đi vài phần khí chất linh động. Một thân y trang đỏ tươi cùng dung nhan có chút tái nhợt, màu da hơi có chút trong suốt. Mái tóc đen dài cài một cây hắc ngọc trâm ở đỉnh đầu, tú khí nói không nên lời.
Nguyên bản tướng mạo Văn Kình đã dị thường xuất chúng, nhưng đa số thời gian y đều là vận bố y bình thường cũng không cố ý tu sức, vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên trên gương mặt đều dùng dịch dung thuật làm cho gương mặt xinh đẹp trở nên bình thường. Lần này một thân hồng y tuyết nhan tóc đen thật khiến người bốn phía mở to mắt nhìn, khách lui tới điếm không phân biệt là nam hay nữ đều không khỏi nhiều lần quay đầu lại, hai mắt nhìn chăm chăm, nhìn đến no mắt.
Nghe được hắn xuống, Văn Kình nghiêng người đột nhiên cười, “Thế nào, lo lắng ta chạy trốn sao?”
Phong Thiên Tiêu nhíu nhíu mày, không có lên tiếng mà ngồi xuống ở bên người y.
Trầm mặc thật lâu sau, “Mắt của ngươi, sao lại thế này?”
“Không có gì.”, Văn Kình cười một chút, tiếp nhận thìa cùng bát cháo loãng đã cẩn thận làm cho bớt nóng mà Văn Thản Nhiên đưa tới, cúi đầu ăn.
Phong Thiên Tiêu trong lòng đột nhiên một trận không thoải mái, đổi lại bình thường Văn Kình nhất định ê a nói không ngừng. Nhưng là từ sau hôm qua, Văn Kình không nói gì, ngay cả khi hắn ngồi trong phòng y một hồi lâu, y cũng giống như không có phát hiện mà tựa vào bên cửa sổ uống rượu.
Y không phải người thích uống rượu, uống rượu với y mà nói, chỉ là một chuyện có chút nhã trí. Nhưng từ đến Túc Châu, y lúc nào cũng tự rót tự uống, uống đến say mèm.
Phong Thiên Tiêu không phải không hiểu tâm ý của y, lại không biết nên giữa trách nhiệm và y nên cân nhắc thế nào. Nguyên bản chỉ là một trò chơi hoang đường, sau lại hoàn toàn thoát ly nguyên tắc, cho nên, mỗi người đều phải có dũng khí trả giá đại giới.
Dùng xong bữa sáng, ba người cưỡi ngựa hướng ra khỏi Túc Châu, duy nhất cùng trước đây bất đồng chính là Văn Kình không hề ở bên cạnh Phong Thiên Tiêu, mà là phi thường thích thú cùng Văn Thản Nhiên cưỡi một ngựa. Dọc theo đường đi, y vẫn như trước thực sáng sủa, một chút cũng nhìn không ra là người mắt không còn nhìn thấy.
Mấy ngày liền bắc phong cuồng thổi, thổi đến cả bầu trời trong như tẩy rữa, mặc dù là nhìn không thấy, y cũng có thể cảm nhận được một mảnh trời xanh nhìn không đến tận cùng kia, du du, viễn viễn.
Văn Kình cười hỏi bầu trời có phải rất đẹp không? Văn Thản Nhiên nói phải, y liền cười cười nói rằng đáng tiếc không thấy được, lãng phí bầu trời bích lam kia. Thanh âm bình bình tĩnh tĩnh, nếu không phải biết y trúng độc, không ai hội tin tưởng đây là một người vừa mới mất đi ánh sáng.
Phong Thiên Tiêu vẫn trầm mặc đi theo phía sau, con ngươi âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Kình trong lồng ngực Văn Thản Nhiên, trong lòng ngũ vị sảm tạp. Hắn không bao giờ nghĩ đến sẽ thấy một Văn Kình như vậy, không có tính tình xảo quyệt bốc đồng, mất đi nét tươi cười tinh quái, ngược lại tựa như ảm đạm nhìn thế tục, điềm đạm triệt đạt.
Không thể phủ nhận, mỗi nơi trong tim đều thật đau xót, đau đến mức hắn hận không được lập tức đem y từ bên người Văn Thản Nhiên đoạt lấy mà ôm vào lòng, đem y đến nơi không một ai biết đến. Không cho người nhìn, không cho người chạm vào.
Nhưng mà, hắn không thể.
Khi phải lựa chọn giữa trách nhiệm và tình yêu, hắn trước nhất phải đối mặt trách nhiệm, là tánh mạng mấy trăm danh đệ tử Lục Phiến Môn! Hết thảy Lục Phiến Môn đều phụ thuộc vào ý niệm của hắn. Từ hai năm trước, ngay thời khắc bị sư phụ ép buộc tiếp nhận chức trưởng môn, hắn đã mất đi tự do của mười năm.
“Phong Thiên Tiêu?”, Văn Kình tựa hồ cảm giác được gì, hơi hơi nghiêng đầu gọi một tiếng.
“Ngô.”
Nghe thấy hắn đáp lời, Văn Kình chớp chớp đôi mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, “Ngày hôm qua khi đuổi theo Phương Bân ta gặp một người, ăn mặc như người Hồ, mái tóc rám nắng, mắt màu xám, vẻ mặt vô liêm sỉ. Phương Bân tựa hồ thật sự sợ hắn. Người nọ khí lực rất lớn, hơn nữa bên người còn có một người Miêu Cương biết dụng độc, ngươi phải cẩn thận.”
Hạt phát cầu tu, Ma Toa La?!
Hắn quả nhiên ở gần đây!
Mấy tháng trước, Ma Toa La, Phương Bân cùng một tên Miêu Cương thần bí không biết dùng thủ pháp gì mà lẫn vào trong cung, trộm đi truyền quốc ngọc tỷ, truy nã nhiều phương, ba kẻ kia không thể trốn mãi liền ba tháng trước chạy đến đại mạc, sau đó thì mất tung tích……
Theo thám tử hồi báo, ngọc tỷ rơi vào trong tay Ma Toa La mà chìa khóa thì ở trong tay Phương Bân, bởi vì Ma Toa La cùng Phương Bân chia của không đều, ngay sau đó mỗi kẻ một đường, không kẻ nào đoạt được lợi. Cho nên muốn tìm lại ngọc tỷ, người đầu tiên phải tìm chính là Phương Bân.
Ma Toa La, Lục Phiến Môn mật tông đệ tứ thất hào, đạo tặc, âm hiểm giảo trá hơn nữa thủ đoạn dị thường tàn nhẫn, nếu như không phải án của hắn liên tiếp không phá được, cũng không phải chính hắn đường đường Lục Phiến Môn môn chủ tự mình xuất môn.
Phương Bân, không có ghi chép. Người Ly Thiên, nguyên là tiểu nhị của dược tài điếm.
Mà Văn Kình – Vong Ưu, Lục Phiến Môn mật tông đệ thất hào, sát thủ, thuộc Tiêu Diêu Lâu, tổ chức khiến đương triều đau đầu, hành tung khó lường, nhận được nhiệm vụ chưa từng thất thủ, tháng chạp năm Kiến Nguyên thứ bảy, giết bang chủ Hải Hà bang vô ý bị người xé hạ diện cụ, đến tận bấy giờ mới bị người biết chân chính tướng mạo……
Phong Thiên Tiêu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hồng bào theo gió bay múa phía trước, trong lòng tràn ra sầu bi nói không nên lời. Từ một khắc y vận hồng y, Văn Kình sẽ không trở lại là Tiểu Bạch nữa, mà là sát thủ ‘Vong Ưu’của Tiêu Diêu Lâu. Y như vậy, là cùng mình hứa hẹn, phản bội tổ chức bảo hộ người kia, thế cho nên bị người hãm hại, hai mắt không còn nhìn thấy……
Hạ độc động thủ, là Phương Bân? Ma Toa La? Hay là tên nam tử Miêu Cương kia?!
Nhiếp huyết, loại độc dược ít người biết đến, độc này vô sắc vô vị vô hình, tiếp xúc làn da liền dung nhập huyết mạch. Sau khi trúng độc trong vòng ba canh giờ, công lực tẫn thất, độc dược tán đi thị giác cho đến khi hai mắt hoàn toàn thất minh.
“Thản Nhiên ca, phía trước chính là Nguyệt Nha Tuyền phải không?”, thanh âm thanh lãng của Văn Kình vang lên, Phong Thiên Tiêu ngẩn người, tại sao lại là Nguyệt Nha Tuyền?
Si cuồng vài ngày trước hiện rõ trong mắt, nhưng hết thảy cũng đã địa phúc thiên phiên.
“Ân, làm sao ngươi biết?”, Văn Thản Nhiên có chút kỳ quái.
“Này.”, Văn Kình cười buông tay ra, bông hoa lau trong lòng bàn tay bị gió thổi tới cuốn nhập không trung, “Nó mới vừa rơi trên mặt ta.”
“Có lạnh không?”, Văn Thản Nhiên đem mảnh chăn trên người y cuộn lại, thấp giọng hỏi. Không biết vì sao mà Văn Kình từ lúc nửa đêm dần trở nên nóng lên, thân thể tựa hồ cũng yếu ớt đi. Mới ra cửa liền nói lạnh, đành đến chợ mua tấm chăn phủ lên người y, mới có thể ôm lấy thân thể run rẩy đơn bạc của y.
“Hoàn hảo.”, Văn Kình cười quay đầu, tựa như đối Phong Thiên Tiêu nói chuyện, “Nếu là Nguyệt Nha Tuyền, chúng ta đã đến.”
Bỏ mảnh chăn ra, y thả người nhảy xuống ngựa, lớp cát nguyên bản bằng phẳng, không biết sao dưới chân lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được Phong Thiên Tiêu mau tay nhanh mắt đỡ được.
“Ngô, tạ.”, y nói lời cảm ơn, không dấu vết rút ra bàn tay bị Phong Thiên Tiêu nắm lấy, ngưỡng mặt cười, “Bọn hắn phỏng chừng cũng sắp đến đây.”
Quả nhiên không đến nửa canh giờ, ở cồn cát xa xa xuất hiện ba thân ảnh.
Ma Toa La cùng Phương Bân tựa hồ bị người áp chế, tư thế hành tẩu rất là quái dị. Một bạch y nam tử một đầu tóc trắng đi phía sau hai người, diện cụ bằng bạc che hơn phân nửa gương mặt, khiến cho không thấy rõ biểu tình của hắn.
Phong Thiên Tiêu nheo mắt, đứng thẳng thân thể đem Văn Kình che ở phía sau. Thanh niên lam y kia trào phúng nhếch môi cười cười, giơ giơ lên gói hành trang trong tay lạnh lùng mở miệng, “Ngươi tới thật đúng hẹn.”
Văn Kình nghiêng đầu nghe thanh âm truyền đến, cười, “Có đem người và vật đến không?”
Bạch y nam nhân một phen đem Phương Bân cùng gói hành trang trong tay ném đến trước mặt Phong Thiên Tiêu, “Toàn bộ ở trong này.”
Phong Thiên Tiêu đem bạch y nhân liếc mắt một cái, xoay người nhặt lên minh hoàng bố bao, mở ra xem, quả nhiên là ngọc tỷ! Cảm thấy một trận kỳ quái, người này cùng Ma Toa La, Phương Bân có quan hệ gì? Cùng Văn Kình lại là thứ quan hệ gì? Vì sao có thể dễ dàng có được ngọc tỷ lại khinh thường từ bỏ?
Phương Bân nhìn thấy Văn Kình liền trừng lớn mắt, khuôn mặt bị vì sợ chết mà trở nên méo mó, liều mạng há mồm nhưng một câu cũng nói không nên lời. Còn Ma Toa La lại cứng rắn hơn, ha ha cười to đối với bạch y nhân chửi mắng, miệng đầy uế ngôn, “Thao! Hoa Tưởng Dung ngươi là một kẻ tiện nhân! Đừng tưởng rằng ngươi bắt, cấu, cào lão tử đưa cho tiểu tử này, nam nhân của ngươi sẽ ra gặp ngươi! Thói dâm đãng của ngươi toàn Miêu Cương ai chẳng biết, ngươi cũng chỉ là một món hàng mà thôi!”
Bạch y nam tử, cũng chính là Hoa Tưởng Dung chỉ lạnh lùng cười, tươi cười nơi khóe môi tao nhã lại làm cho người ta cảm thấy được không rét mà run.
“Hắn là ai?”, Phong Thiên Tiêu lạnh lùng mở miệng.
“Ân?”, Văn Kình thản nhiên quay đầu lại, biết rõ nhìn không thấy cái gì lại vẫn là hơi hơi trừng mắt nhìn, “Hoa Tưởng Dung chính là Hoa Tưởng Dung.”
“Ngươi và hắn có quan hệ gì?”
“Người quen.”
Nghe ra lạnh nhạt của y, Phong Thiên Tiêu đột nhiên một cỗ lửa giận bừng phát trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên vẫn mang vẻ mặt bình thản trước mặt, nửa ngày mới lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bước sang chỗ khác.
Văn Kình biết hắn lại tức giận, đành phải cười cười, “Hắn không phải người xấu, thật sự……”, đưa tay mới vừa bắt lấy y phục Phong Thiên Tiêu, lại bị hắn một phen vùng ra, ba một tiếng ngã xuống đất.
Không khéo lại ngã bên người Ma Toa La. Ma Toa La kia vốn biết chính mình sống không còn được bao lâu, nhìn thấy Văn Kình ngã sấp xuống ở bên cạnh liền tự nhiên thống hận dị thường. Mọi người còn không kịp đưa tay ra đỡ, liền thấy hắn na động thân thể bổ nhào đến bên cạnh Văn Kình, hướng chiếc cổ tinh tế một ngụm cắn xuống.
“Tiểu……”, Văn Thản Nhiên kinh hoàng thất thố, ngữ âm chưa dứt, trên gáy Ma Toa La đã cắm một phen liễu diệp phi đao, run rẩy nuốt hai ngụm khí, kẻ động thủ chính là Hoa Tưởng Dung nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xem.
Văn Kình đẩy ra Ma Toa La nằm trên người mình, nâng tay xoa xoa chiếc cổ đang không ngừng trào máu, cười lắc đầu, “Cư nhiên cắn người, uổng phí ta còn cảm thấy hắn cũng coi như một anh hùng. Phong Thiên Tiêu? Đỡ ta đứng lên được không?”
Thấy bên người không có động tĩnh, Văn Kình lại gọi một tiếng, nửa ngày cười khó khăn thu tay lại, lại bị Văn Thản Nhiên một phen nắm lấy, ôm vào trong lồng ngực.
Lạnh lùng của Phong Thiên Tiêu cùng ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền lại khiến cho Văn Kình không biết sao đột nhiên muốn cười, không phải cười người khác, mà là chính mình. Chân thật cùng hư ảo đã mơ hồ đến mức nhận không rõ, rất nhiều tình cảnh rõ ràng chưa bao giờ trải qua, cũng thật khó thực hiện, rồi lại không thể nào diễn tả.
Nguyên lai đau xót cũng có thể chân thật đến vậy, cũng có thể hoang đường đến vậy.
Hoa Tưởng Dung nhìn thấy một màn trước mắt, quay đầu lạnh lùng đối Văn Kình nói một tiếng ‘đi’, liền hướng đi trở lại lối đi trước đó.
Văn Kình ngây ra một chút, nghiêng đầu tựa hồ lẳng lặng nghe cái gì, đột nhiên cười. Quay lại đối Văn Thản Nhiên gắt gao ôm ôm che chở mình, “Thản Nhiên ca, nếu có thể quay lại, ngươi có giống như trước để ta rời đi không.”
Văn Thản Nhiên ngây người một chút, trong mắt một mảnh lo sợ không yên gắt gao nắm lấy bàn tay có chút lạnh như băng của y, “Sẽ không.”
“Ân.”, Văn Kình nhợt nhạt cười, “Ta phải theo hắn đi gặp một người, nếu tương lai hữu duyên sẽ gặp lại.”
Khi đi ngang qua người Phương Bân, cước bộ Văn Kình ngừng một chút, nhíu nhíu mày tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, lại khiến Phương Bân sợ tới mức run rẩy một chút.
Văn Thản Nhiên trơ mắt nhìn y thoát khai khỏi tay mình, xoay người đi đến chỗ Hoa Tưởng Dung.Ánh mắt từng sáng ngời nay bịt kín bởi một tầng sương nhàn nhạt, du du viễn viễn. Búi tóc có chút rối, từng sợi từng sợi tóc theo gió tán ở hai bên mặt, y trang tinh hồng bay múa trong gió lạnh, không biết sao lại tăng thêm vài phần quyết tuyệt thê lương.
Văn Thản Nhiên hé môi lại không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, chỉ là ngây người, đột nhiên thấy Phong Thiên Tiêu vẫn trầm mặc bỗng xoay người rút ra phối kiếm bên hông, hướng chỗ Văn Kình lao đến.
“Có ý gì?”
Văn Kình nhíu nhíu mày, khí lạnh của kiếm phong thật giống như hạt tuyết rơi trên áo, lạnh như băng khiến lòng người lạnh lẽo.
Phong Thiên Tiêu nhìn thấy nét mặt y trầm tĩnh như trước, không trực tiếp trả lời, ngược lại nghiêng đầu hướng phía sau cồn cát quát một tiếng, “Ngươi có thể đi ra.”
Vừa dứt lời, từ phía sau cồn cát chậm rãi đi ra một nam tử toàn thân hắc y mặt che hắc sa, “Tứ thất hào Ma Toa La tiêu án, vất vả.”
“Còn một.”, thanh âm Phong Thiên Tiêu ở bên tai chậm rãi vang lên, Văn Kình cơ hồ cảm thấy như tự kỷ huyễn thính, cố gắng mở to ánh mắt lại vô ích, cái gì cũng thấy không rõ.
“Ai?”
“Lục hào Tiêu Diêu Lâu – Vong Ưu.”
“Xác định?”
“……”
“Hảo.”
“Lục hào Tiêu Diêu Lâu Vong Ưu tiêu án.”, hắc y nam tử đề bút vào quyển thư sách trong tay ghi nhớ, sau lại hơi ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Tiêu thật lâu, “Phong môn chủ, ngươi quả đúng như bệ hạ chúng ta nói, lãnh huyết vô tình.”
“Qúa khen.”
“Ngươi quả nhiên sớm biết thân phận của ta.”, lẳng lặng nghe bọn hắn đối thoại, Văn Kình nhếch môi lộ ra một mạt cười khổ, “Ngươi quả thực chính là chuẩn bị thân thủ đem ta đưa đến quan môn.”, nguyên lai, đây là nguyên nhân hắn tiếp cận ta, muốn ta theo hắn đến đại mạc……
“……”
Văn Kình thấy hắn không nói, mặc kệ kiếm phong y nhiên ở cảnh sườn, liền khó khăn cử động một chút, trong chớp mắt chiếc cổ thon dài đã có một mạt hồng ngân……
“Này, cho ngươi.”, xả hạ hắc ngọc trâm trên đỉnh đầu giao đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, “Đưa đến Tiêu Diêu Lâu, hắn sẽ ra gặp ngươi.”
Hoa Tưởng Dung sửng sốt một chút, “Còn ngươi?”
Văn Kình không có trả lời, chính là lại bình tĩnh mở miệng, “Sớm cùng ngươi nói qua ngươi nếu hận Thương, cũng tùy ngươi. Muốn hận liền triệt để chút, ướt át bẩn thiểu nhiều năm như vậy, những kẻ bàng quan như chúng ta đều mệt chết đi.”
Hoa Tưởng Dung tiếp nhận trâm tử ha ha cười to vài tiếng phi thân rời đi, trong thanh âm lạnh lùng mang theo khinh thường cười nhạo, “Trong thiên hạ người giống các ngươi như vậy, thật đúng là không ít.”
Văn Kình nghe thanh âm hắn đi xa, định định đứng ở chỗ cũ hồi lâu, mới nâng tay sờ sờ vết máu nơi cổ, tiêu sái cười, “Phong Thiên Tiêu, ngươi nếu biết ta là Vong Ưu của Tiêu Diêu Lâu, nói vậy cũng biết ta quyết sẽ không thúc thủ chịu trói, ra chiêu đi.”
“Tiểu Kình!”
Văn Thản Nhiên tiến lên vài bước chắn ở trước mặt Văn Kình, rút ra trường kiếm bên hông, “Phong Thiên Tiêu, ngươi chớ quá tuyệt tình!”
“Cút!”, Phong Thiên Tiêu rút kiếm chậm rãi đi lên, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm dung nhan tái nhợt điềm nhiên đạm định của Văn Kình.
“Ngươi thật muốn giết y?!”
“Cút!”
“Thản Nhiên ca.”, Văn Kình đột nhiên mở miệng, theo mùi hương nhàn nhạt trong gió nắm lấy tay Văn Thản Nhiên, “Ta hôm nay có lẽ không thể rời đại mạc, bất quá cũng tốt, mười tám năm đầu này xem như mười tám năm trải qua mưa gió, thật mệt mỏi.”
“Không được!”, Văn Thản Nhiên lời còn chưa dứt, đã bị Văn Kình nhanh chóng điểm huyệt đạo, ngây ngốc một bên.
Văn Thản Nhiên mắt thấy Văn Kình chậm rãi rời khỏi lồng ngực mình, một trận tim đập nhanh, “Tiểu Kình?!”
Thấy trên gương mặt xinh đẹp của Văn Kình cuối cùng hiện rõ bi thương, cười đối mình quay đầu, trong lòng lại là một trận lo sợ không yên, “Tiểu Kình…… Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi không được làm bậy!”
“Thản Nhiên ca, ta thật sự không trách ngươi. Bốn năm qua thật là khổ cho ngươi. Về sau, hãy sống vì mình đi.”
“Tiểu Kình!”, Văn Thản Nhiên sắc mặt trắng bệch nhìn Văn Kình chậm rãi quay đầu, nhịn hồi lâu lệ cuối cùng rơi khỏi hốc mắt. Thân hình gầy yếu dưới tàng cây lão mai kia, giọng nói e lệ kiên định cứ quanh quẩn bên tai trong óc nhiều năm, thật vất vả đợi được y trở về, lại thành vĩnh biệt sao?
Văn Kình lẳng lặng đứng, bởi vì nghe không được thanh âm cho nên không thể rõ được phương hướng của Phong Thiên Tiêu. Lệ trên mặt đã bị gió thổi đi, hơi hơi ngửa đầu, không khí thanh tân, nói vậy hôm nay lại là một ngày trong trẻo.
Nhẹ nhàng mở miệng làm như lầm bầm lại giống như nói cho Phong Thiên Tiêu nghe, “Ta thực nghĩ mình chỉ biết thích một mình Thản Nhiên ca, dù sao từng thích sâu sắc như vậy, sâu sắc như vậy. Ngươi vì sao lại xuất hiện? Bởi vì ta là Vong Ưu sao?”
Nếu không phải, lúc trước vì sao ba phiên hai lần cứu giúp?
Phong Thiên Tiêu đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng ngưng nhìn gương mặt kiên cường lộ ra vẻ tuyệt vọng kia, một thân xinh đẹp hồng y làm cho khuôn mặt nguyên bản tái nhợt như tuyết lại ánh lên thê diễm phi phàm, tóc đen bị gió cuốn lên trời dương dương sái sái, mang theo hinh hương nhàn nhạt. Tay cầm kiếm có chút run rẩy lại cuối cùng nâng kiếm lên.
“Ta một mực đợi một người, đợi một người khiến ta ái mộ. Ta cũng không muốn gì nhiều, phiến phu cũng tốt, cường đạo tặc khấu cũng tốt, chỉ cần hắn một lòng một ý chỉ cần ta, ta liền thực thỏa mãn. Ta thực hâm mộ bọn hắn. Hâm mộ Lệnh Hồ kia có Hàn yêu hắn, hâm mộ Hoa Tưởng Dung có thâm tình dứt khoát củaThương. Ta cũng hận bọn hắn, hận bọn hắn không biết quý trọng như vậy, nếu là ta, ta sẽ không thương tổn người thật lòng yêu mình.”
Lại cảm nhận vật nọ kề trên ngực, xuyên thấu qua y trang làm cho tâm cũng thật lạnh lẽo.
“Là ta đối với ngươi không tốt sao?”
“Thực xin lỗi.”, Phong Thiên Tiêu rốt cuộc mở miệng, trầm thấp đến mức làm cho người ta nghe không ra cảm xúc.
“Cái gì?”
“Thực xin lỗi.”
Ba! Văn Kình đột nhiên bật cười, hốc mắt ươn ướt, nắm lấy thanh kiếm trên ngực mình, ngữa tay đánh một bạt tay vào mặt Phong Thiên Tiêu, ngưỡng đầu nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi thiếu ta nhiều như vậy.”
Hắc y nhân phía sau hiển nhiên là hoảng sợ, hít một ngụm khí lạnh.
Phong Thiên Tiêu như trước trầm mặc, con ngươi thâm thúy ít nhiều tràn ra vẻ không đành lòng cùng một thứ cảm xúc không thể gọi tên, rồi lại rất nhanh chóng thu về.
Văn Kình chậm rãi nhắm mắt, một tiếng thở dài. Đau xót nơi bàn tay đã không còn đau, kiếm phong cũng trở nên lạnh như băng.
Nếu không yêu, vì sao lại lôi kéo y vào trò chơi này?
Thản nhiên ngẩng đầu, ánh mắt u ám không có hận cũng không có oán, nếu có cũng chỉ là sầu bi bất động.
Đặt cược cho ván bạc này quá lớn, mà ta có thể trả giá thì thật ít ỏi. Thề non hẹn biển lời ngon tiếng ngọt, trải qua thời khắc này, đều trở thành thứ mình không bao giờ có được, cũng chỉ là quên lãng thương hải tang điền……
Không thể yêu, cũng không thể hận……
“Ngươi xác định Vong Ưu phải tiêu án sao?”, hắc y nam tử cười hắc hắc, khoanh tay đứng ở một bên, “Nể giao tình nhiều năm qua, hôm nay ta có thể làm như cái gì cũng không nhìn thấy.”
Phong Thiên Tiêu sắc mặt lạnh lùng mở miệng, “Không phiền các hạ quan tâm.”
Văn Kình chỉ nghe bên tai nhẹ nhàng một tiếng thực xin lỗi, đột nhiên ngực chợt lạnh, mũi kiếm nhập vào vài phần, tựa hồ vẫn mang theo do dự.
Văn Kình hé môi cười một cái, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân kiếm chấn động, đau đớn cũng không còn cảm nhận được.
“Tiểu Kình!”
“Ách……”, theo kiếm thế lui một bước, lồng ngực lạnh lẽo trống rỗng tựa như có thể cảm nhận được hàn khí lưu động.
Văn Kình nâng tay cầm lấy kiếm ghim trong ngực, vươn tay rút ra ném xuống mặt đất, vẩy ra huyết sắc nhiễm thấu hồng y trước ngực, há mồm ói ra máu, lảo đảo hai bước, “Tốt. Làm tốt lắm.”
Nhẹ nhàng nhắm mắt, dấu đi một cái chớp mắt phồn hoa, dưới chân lảo đảo rốt cuộc cũng chống đỡ không được sức nặng của thân thể, vấp một cái, trực trực ngã xuống……
“……”, Phương Bân vốn đối Văn Kình hận thấu xương, càng biết chính mình đã đến cùng đồ mạt lộ. Thấy Văn Kình ngã ở bên người hắn, trong lòng thật thống khoái, như mất trí điên cuồng nắm lấy thanh đao của Ma Toa La xoay người đâm lên ──
“Tiểu Kình!!”
“Tiểu Bạch cẩn thận!!”
Bên tai đột nhiên truyền tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, là thanh âm của Thản Nhiên ca. Thản Nhiên ca trầm ổn ôn nhu, tuấn nhã trác nhiên, vì sao lại phát ra tiếng thét tuyệt vọng như vậy?
Phong Thiên Tiêu, ngươi còn muốn ta cẩn thận cái gì? Chết cũng là ở trong tay ngươi, ta sớm nên cẩn thận.
Đột nhiên trên người cảm thấy sức nặng, có người thật mạnh nhào lên người mình, quanh chóp mũi là mai hương quen thuộc, thực ôn nhu.
Ai? Thản Nhiên ca? Ngươi làm sao vậy?!
Hắn mở miệng, cũng không có khí lực mà phát ra âm thanh, dòng dịch tinh ngọt tích tụ nơi yết hầu cuối cùng cũng rời khỏi miệng, điên cuồng trào ra, đem cả vạt áo trắng như tuyết nhuộm thành một mảnh đỏ tươi……
“Du……”
Người trên người chậm rãi nâng dậy, nương theo lớp cát nằm ở bên người Văn Kình, nâng tay nắm lấy bàn tay của Văn Kình, “Tiểu Kình, Tiểu Kình, ta thật sự luyến tiếc ngươi……”
Hắn làm sao vậy? Vì sao không hề ngửi được mai hương trên người hắn? Vì sao huyết khí quanh mình lại nồng như vậy?
“……”, môi y hé ra lại thế nào cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy tất cả khí lực cùng linh hồn đều theo dòng máu rời đi thân thể, đôi tay lại liều mạng ôm lấy khuôn mặt của Văn Thản Nhiên, “Du…… Du……”
Văn Thản Nhiên cuối cùng cười rộ lên, máu trong miệng theo tay Văn Kình chảy trên y phục nguyên bản tố khiết, tay lại gắt gao nắm không chịu buông ra.
Tiểu Kình, Tiểu Kình của ta.
Nếu kiếp sau gặp lại, ta nhất định thực hiện lời hứa mang ngươi lưu lạc thiên nhai……
“Tiểu Bạch!”
Ném trường kiếm trong tay, đá khai thân thể đột nhiên đánh lén mà bị chém đứt đầu của Phương Bân, đem Văn Kình đã hấp hối ôm vào trong lồng ngực, bàn tay run rẩy áp sát vào thân thể đạm bạc gầy yếu truyền khí lực vào, “Không được từ bỏ. Không được……”
Văn Kình mờ mịt nâng mắt, nghĩ muốn rơi lệ cuối cùng lại không thể.
Thản Nhiên ca, cũng đi sao?
Ngươi đã không thể đuổi tận giết tuyệt, thì cũng cần gì phải dối trá diễn trò?
Văn Kình bật cười, một dòng máu ồ ạt từ khóe miệng trào ra ngực, bên tai lại truyền đến tiếng gầm như phát cuồng của Phong Thiên Tiêu.
Không hận ngươi, chỉ hận ông trời bất công, cho ta một đoạn sinh mệnh, cũng không hứa ta một đời tình duyên……
Kiếp này, ta dựa vào dung nhan, hao hết tâm huyết, cuối đời cũng đã trả hết. (*)
Kiếp sau, ta thà hóa thành cát bụi, trở về với đất, trở thành hư vô cũng không nguyện ý để sầu bi lặp lại.
Chỉ là,
Phong Thiên Tiêu –
Một hồi nhiều năm sau, khi mưa vừa tạnh, ngươi có nhớ rõ ta từng dưới ánh đèn chớp mắt ngẩng đầu?
Một hồi lạc tuyết nhiều năm sau, ngươi có nhớ tới, trước khi xoay người ta đã ngoái đầu nhìn lại?
Ở trong trí nhớ của ngươi, có thể còn có người nam tử nhiều năm trước cùng ngươi ngắm nhìn hoàng hôn đại mạc,
Hay không thể nhớ rõ hắn từng ở trong căn phòng nhỏ, nói lời đùa vui, vì ngươi vũ phát vi tụ.
Kiếp này mộng tàn,
Duyên như nước đổ,
Thật không cam lòng……
*
Phong Thiên Tiêu nhẹ nhàng nâng tay lau đi giọt lệ chưa rơi xuống nơi khóe mắt của Văn Kình, con ngươi thâm thúy lạnh như băng lẳng lặng nhìn dung nhan tái nhợt của y, đột ngột một tay đem thân thể gần như lạnh như băng của y ôm vào trong lồng ngực. Ánh mắt tối đen lại hoàn toàn không có ngoan lệ mới vừa rồi, mà là nồng đậm đau lòng ưu thương chí cực.
“Ngươi còn không cút?!”, nói là đối với hắc y nam tử đứng ở một bên, âm trầm giống như chỉ trực chờ bộc phát.
Nam tử kia chỉ cười cười, chậm rãi đến gần trước mặt hai người rồi dừng lại, “Phong môn chủ, cuối cùng là ngươi động thủ? Hay là ta động thủ?”
“Có ý tứ gì?”
“Phong môn chủ là người thông minh, nhưng đừng cho rằng tại hạ ngu độn cái gì cũng thấy không rõ.”
“……”
“Đường kiếm kia của người thật rất đẹp, xuống tay cũng cực kỳ gọn gàng, bất quá lại vẫn lạc khỏi quỹ đạo một chút. Nếu không phải ta thấy đau lòng không tha trong mắt ngươi, không phải ta đối công phu của Phong môn chủ biết rõ, lần này có lẽ đã bị ngươi lừa.”
Phong Thiên Tiêu nghe hắn nói xong lạnh lùng cười, điểm huyệt đạo cầm máu của Văn Kình, nhẹ nhàng đứng dậy. ”Tô Hàm, ngươi cùng ta căn bản không có oán hận, không nghĩ cùng ngươi có điều gì quá tiết, nhưng liên quan đến y cũng không trách được ta.”
“Ngươi muốn giết ta?”, hắc y nam tử được xưng là Tô Hàm nhướn mày, biểu tình một chút cũng không có vẻ sợ hãi, “Ta chết cũng không sao, vấn đề chính là ngươi làm sao giải thích với Nhâm Đình?”
“Người chết ở đại mạc vô số, thêm một người như ngươi cũng không là vấn đề gì, huống chi, Tiêu Diêu Lâu Vong Ưu tiêu án là chính tay ngươi kí, mục đích của ta đã đạt được, ngươi cũng có thể chết.”
“Ngô, dường như là vậy.” Tô Hàm trầm tư một chút, đột nhiên lại cười, “Phong môn chủ, ta sớm nói ngươi không cần ra tay ngươi lại không nghe, sao giờ lại trách ta?”
“……”
“Dù cho ngươi là Lục Phiến Môn môn chủ hay ta thân bút viết Vong Ưu tiêu án, ngươi liền nghĩ có thể dễ dàng lừa được Nhâm Đình? Ngươi cũng đừng quên Lục Phiến Môn của ngươi hứa hẹn trợ hắn mười năm, hiện tại cách kì ước định còn có tám năm, hay là ngươi muốn bối tín khí nghĩa, làm kẻ tiểu nhân? Vì người này mà bị quan phủ truy nã, đáng giá sao?”
“Không cần ngươi nhiều chuyện.”
“Sách sách, không thể tưởng được ta quả nhiên không có đoán sai. Phong môn chủ đối thiếu niên này dụng tình sâu nặng, không tiếc mạo hiểm phản bội triều đình dối trên gạt dưới làm chuyện như vậy.”
“Ngươi thật nhiều lời.”, Phong Thiên Tiêu lạnh lùng ngẩng đầu, “Người chết sẽ không có như ngươi nhiều chuyện như vậy.”
“Thôi thôi. Ta biết không phải đối thủ của ngươi, không bằng giao dịch, thế nào?”
“……”
“Ta ở trước mặt Nhâm Đình bảo tồn y một mạng, cũng phái người giúp ngươi tìm giải dược ‘Nhiếp huyết’.”
Cúi đầu chăm chú nhìn Văn Kình hồi lâu, hắn lại nâng đầu lên, “Ta làm sao biết ngươi có thể làm được.”
“Ngươi còn lựa chọn nào khác? Hay ngươi thật tính toán mang theo y bỏ mạng thiên nhai? Huống chi, y còn chưa lĩnh hội tình của ngươi.”
“Ngươi làm sao xác định Nhâm Đình nguyện ý thả y?”
“Ngô, theo hiểu biết của ta với Nhâm Đình, hắn đối với Tiêu Diêu Lâu hận thấu xương hơn nữa đã gần như đến mức cố chấp, sẽ không dễ dàng buông tha một cơ hội đả kích Tiêu Diêu Lâu. Sẽ không, nếu tiểu tình nhân này của ngươi nguyện ý nói ra địa điểm cùng thân phận chân thật của người trong Tiêu Diêu Lâu, như vậy chờ ước định của ngươi cùng Nhâm Đình mãn hạn, hai người các ngươi có thể thoái ẩn giang hồ tiêu diêu thiên hạ. Đến lúc đó không có quan phủ truy nã, không có Tiêu Diêu Lâu đuổi giết, chẳng phải là so với hiện tại bỏ mạng thiên nhai tự do tự tại sao?”
Thấy hắn trầm mặc, Tô Hàm biết hắn đã không có đường lui phải đáp ứng điều kiện của mình, vừa lòng đứng dậy đi đến bên người Văn Thản Nhiên, “Người này tính xử lý thế nào.”
“Chôn.”, Phong Thiên Tiêu đầu cũng không quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Văn Kình đi nhanh trở lại con đường đã đi đến nơi này……
—
Chú giải:
(*) Aiz, cái này ta edit đại, đúng ra là ‘kiếp sau’ nhưng ta thấy không ổn nên sửa lại theo ý ta nghĩ, có lẽ sai nhưng thôi, các nàng nhắm mắt lờ đi nhé!
—
Tiểu Kình, ta đau cho ngươi nhưng cũng không thể hận được Phong Thiên Tiêu kia. Hắn cũng yêu ngươi như vậy, chỉ là hắn không thể như ngươi buông bỏ tất cả gánh nặng. Cũng đúng như ngươi nói ‘Không thể yêu, không thể hận’ a…
Mà tác giả cũng “hiền”, chứ là ta, ta cho chết luôn à, vậy mới bi ai sầu hận nhỉ? Haha, thích đọc HE nhưng lại thích viết BE. Ui, ta cũng mâu thuẫn thật.
Vài dòng “bộc phát”, các nàng đừng để ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook