Vòng Tròn
-
Chương 53
Editor: Cogau
Phương Chính nhìn anh chằm chằm hồi lâu, giống như đang xác định chuyện gì đó. Phương Minh Vĩ đang muốn lên tiếng nói chuyện cùng cậu bé thì lúc này Phương Chính lên tiếng trước: “Chú là Phương Minh Vĩ?!”
Phương Minh Vĩ cảm giác thần kinh mình bỗng chốc rối loạn, bởi vì cậu con trai anh dùng câu khẳng định! Còn nữa, sao thằng bé lại to gan đến vậy, lại dám gọi thẳng tên của anh, Phương Minh Vĩ đang suy nghĩ, anh chưa bao giờ tiếp xúc với đứa bé nào lớn như vậy, tụi nhỏ bây giờ cũng gọi thẳng tên tuổi cha mẹ hay sao chứ?
Sau đó gật đầu một cái: “Đúng vậy, chú là Phương Minh Vĩ!”
Phương Chính gật đầu một cái, ngay sau đó thì bật cười, rồi một lát sau mặt lại xị xuống.
Phương Minh Vĩ sờ cái đầu nhỏ con trai hỏi: “Phương Chính gặp ba không vui sao?”
Phương Chính khổ sở lắc đầu một cái: “Ba... Nguyên Bảo bị bệnh rồi, nếu em ấy nhìn thấy ba sẽ rất vui mừng đấy!”
Phương Minh Vĩ chậm rãi bế con trai lên: “Em sẽ gặp!”
Phương Chính gật đầu một cái, chợt nhớ tới mẹ qua thăm em gái, liền quay đầu lại nhìn xem Hạ Hi Tuyền đã quay lại chưa.
Hạ Hi Tuyền vẫn ở phía sau nhìn hai ba con, thấy Phương Chính quay đầu lại, biết là cậu bé đang tìm cô, vội vàng tiến đến.
“Mẹ! Ba tới rồi...” Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lúc này Phương Chính trông có vẻ thật vui mừng.
Hạ Hi Tuyền thấy dáng vẻ vui mừng của cậu bé, trong lòng đầy tràn áy náy, có lẽ thật sự là cô sai rồi, Phương Minh Vĩ là một người cha tốt, mà hai đứa trẻ cũng cần một người cha. Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái với con trai, xoa đầu của cậu bé.
Phương Minh Vĩ đưa hộp giữ nhiệt tới cho Hạ Hi Tuyền: “Đây là cháo gà, đổ ra ăn chung cùng Phương Chính!”
“Phương Chính, có muốn ăn cháo gà không?” Hạ Hi Tuyền hỏi con trai. Phương Chính lập tức gật đầu, Hạ Hi Tuyền xách hộp giữ tới phòng nghỉ bên cạnh, cho con trai ăn.
Phương Chính đã lâu không cho người lớn ôm, thế mà lần này lại ngoan ngoãn để Phương Minh Vĩ ôm, ngay cả lúc ăn cháo cũng ngồi trên đùi Phương Minh Vĩ.
Phương Chính ăn cháo gà xong, mới chợt nhớ tới: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi...”
Hạ Hi Tuyền cười cười, lắc đầu một cái, đậy nắp hộp giữ nhiệt lại. Đưa tay đón Phương Chính, bế cậu bé lên giường đi ngủ.
Gần 11 giờ, Phương Chính ăn xong thì ngủ thiếp ngay, Phương Minh Vĩ vẫn ở bên nhìn không lên tiếng. Chờ cậu bé ngủ say, Hạ Hi Tuyền đắp kín chăn cho cậu bé, ra hiệu bảo Phương Minh Vĩ ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra, thì ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Hạ Hi Tuyền vẫn cúi đầu, mãi lâu sau, mới nhỏ giọng: “Thật xin lỗi!”
Phương Minh Vĩ nhìn cô ở bên cạnh, nhiều lần muốn đưa tay ra ôm, cuối cùng vẫn kìm chế mình. Nghe cô nói xin lỗi, Phương Minh Vĩ không biết nên nói gì, mặc dù anh không trách cô, nhưng bây giờ trừ thân phận là cha của tụi nhỏ, thì anh chưa từng làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm gì hết.
“Thật xin lỗi! Em không ngờ con bé lại đột nhiên bị bệnh... càng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy. Là do em không chăm sóc tốt cho con bé, nếu như...”
“Không có ‘nếu như’, không sao đâu!” Phương Minh Vĩ lên tiếng cắt ngang lời cô.
Hạ Hi Tuyền quay đầu lại nhìn anh, mím chặt môi, cố kìm chế bản thân.
Phương Minh Vĩ nhìn thấy sắc mặt Hạ Hi Tuyền tái nhợt, mắt thì đầy tia máu, không nhịn được ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, không việc gì đâu!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu yên lặng, nước mắt vẫn không dám rơi xuống. Mà câu nói đó của Phương Minh Vĩ như cho Hạ Hi Tuyền một liều thuốc an thần vậy, làm cho lòng cô không còn bao nhiêu sợ hãi nữa.
“Nói cho anh nghe xem em đang nghĩ gì được không, Hi Tuyền?” Phương Minh Vĩ hiểu rõ Hạ Hi Tuyền, biết người phụ nữ quật cường này bao ngày nay chắc chắn là sẽ không nói với người khác nỗi lo sợ của mình.
“Minh Vĩ, em rất sợ Nguyên Bảo không qua được, là em không chăm sóc tốt cho con bé, nó còn chưa được gặp anh, con bé mới ngoan, đáng yêu làm sao, mỗi lần ăn cơm đều rất vui vẻ còn làm nũng với em nói ‘Mẹ! Mẹ đút cho con ăn đi!” Hạ Hi Tuyền nói đến đoạn sau thì giọng cũng dần nghẹn lại.
Phương Minh Vĩ ôm chặt cô: “Tin anh đi, con bé sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo sợ!”
Dưới sự trấn an của Phương Minh Vĩ, Hạ Hi Tuyền từ từ nhắm mắt lại, lúc này mới dần ngủ mất, trong mơ: Cả nhà họ đoàn tụ, Phương Chính và Nguyên Bảo kéo Phương Minh Vĩ không biết đang thì thầm gì đó, Hạ Hi Tuyền muốn tới gần nhưng lại thấy họ cách cô càng ngày càng xa. Bỗng nhiên, tất cả mọi người trước mắt đột nhiên biến mất, Hạ Hi Tuyền sợ thét chói tai.
“Hi Tuyền! Hi Tuyền...” Hạ Hi Tuyền vùng dậy mở mắt, Phương Minh Vĩ ngồi ở bên lo lắng nhìn cô. Hạ Hi Tuyền nhìn sang thấy Phương Chính ngủ ở bên cạnh, cô bỗng ngồi dậy chạy ra ngoài, Phương Minh Vĩ cũng đi ra ngoài theo sau cô, không dám lên tiếng gọi lại cô.
Hạ Hi Tuyền chạy thẳng tới phòng bệnh của con gái, nhìn thấy con gái còn nằm đó máy thở vẫn kều, thì mới vuốt ngực, từ từ bình tĩnh lại. Phương Minh Vĩ vẫn đứng ở sau lưng cô, một lúc sau giọng mới run rẩy: “Những ngày qua, buổi tối em đều trải qua như vậy sao?”
Hạ Hi Tuyền không để ý tới câu hỏi của Phương Minh Vĩ, lát sau mới hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Phương Minh Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay: “4 giờ, về ngủ thêm một lát nữa đi!”
Hạ Hi Tuyền lắc đầu: “Anh đi nghỉ một chút đi, em không ngủ được.”
“Anh không mệt... lúc mẹ con em ngủ, anh cũng ngủ một lát rồi.” Có lẽ là mới vừa được lên chức làm cha, Phương Minh Vĩ bị hành động vừa rồi của Hạ Hi Tuyền làm cho hoảng sợ. Bỗng từ trên trời giáng xuống hai đứa con khiến anh vừa mừng vừa lo, nhưng đối mặt với bệnh tình nguy kịch của con gái thì trong lòng Phương Minh Vĩ chỉ có lo sợ mà thôi, sợ mất đi con gái, mà Hạ Hi Tuyền thì rất lo sợ, Phương Minh Vĩ không dám nghĩ nếu như thực sự con bé gặp chuyện không may Hạ Hi Tuyền sẽ ra sao nữa!
Đến gần sáu giờ thì Phương Minh Vĩ đi xuống lầu mua đồ ăn sáng. Khi trở về, Phương Chính đã dậy rồi, Hạ Hi Tuyền bế cậu bé nhìn qua kính thủy tinh để quan sát Nguyên Bảo ở trong phòng.
Phương Minh Vĩ đi tới đón Phương Chính từ tay Hạ Hi Tuyền, đưa đồ ăn sáng cho Hạ Hi Tuyền, để cho cô ăn.
Hơn 7 giờ, mấy người Lý Hạ Thu cùng Tôn Kiêu đều đến đông đủ. Sau đó, còn có bác sĩ chuyên gia về bệnh tim nhi khoa từ Bắc Kinh đến, là Từ Kiếm Phong liên lạc, ông bà Hạ cùng mấy người Hạ Hi Thần cũng chạy tới thành phố C.
Bởi vì có chuyên gia tham dự, nên thời gian phẫu thuật được lùi lại đến 9 giờ. Phương Minh Vĩ vẫn ở phòng họp thảo luận cùng các bác sĩ, còn Hạ Hi Tuyền thì cùng Phương Chính vẫn luôn ở ngoài phòng bệnh quan sát Nguyên Bảo.
8h50 Nguyên Bảo từ Phòng theo dõi được đẩy tới Phòng phẫu thuật, đây là lần đầu tiên Phương Minh Vĩ nhìn con gái từ khoảng cách gần như vậy, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, mặt mày rất giống Phương Minh Vĩ.
Nhìn cơ thể gầy gò của con gái, nước mắt Hạ Hi Tuyền cũng không nhịn được nữa: “Nguyên Bảo...”
Phương Chính rớt nước mắt theo, hai mẹ con ôm nhau khóc, Phương Minh Vĩ đưa tay ôm lấy hai mẹ con đang thút thít, tiếp thêm sức mạnh cho họ. Xét thấy bệnh viện không thích hợp phụ nữ có thai ở lại, Hạ Hi Tuyền bảo Tôn Kiêu và Lý Hạ Thu về.
Toàn bộ thời gian tiến hành phẫu thuật là năm tiếng đồng hồ, Hạ Hi Tuyền cảm thấy thời gian dài như năm năm vậy, từng giây từng giây trôi qua chậm như vậy chứ!
Cũng may cuối cùng phẫu thuật đã thành công, Bác sĩ Ngô mệt mỏi cười với Hạ Hi Tuyền: “Chỉ cần qua đêm nay cháu bé sẽ tương đối ổn định!”
Hạ Hi Tuyền không ngừng nói lời cám ơn. Cảm ơn xong, chạy đi nhìn con gái, còn chưa đi tới cửa, đã thấy y tá chạy đến gọi: “Bác sĩ Ngô... huyết áp bệnh nhân đột nhiên tụt xuống...”
Một nhóm nhân viên cấp cứu lập tức xông tới phòng bệnh Nguyên Bảo. Thật lâu sau, bác sĩ Ngô đi ra, lắc đầu một cái với Hạ Hi Tuyền.
Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, thân thể liền mềm nhũn ra.
Phương Minh Vĩ ôm lấy Hạ Hi Tuyền đang ngã xuống, dùng ngón tay bấm huyệt nhân trung của cô, một lúc lâu mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, các ngón tay của Hạ Hi Tuyền thì không ngừng co quắp, chân thì run rẩy. Phương Minh Vĩ bế cô lên, y tá cũng tới giúp cậy mở ngón tay cô ra, nhưng vừa mở ra lại co quắp lại.
Phương Chính thì được Tiểu Mẫn ôm chặt vào lòng, Tiểu Mẫn không dám để cho cậu bé nhìn thấy bộ dạng của Hạ Hi Tuyền.
Phương Minh Vĩ đau lòng liên tục gọi cô: “Hi Tuyền... Hi Tuyền...”
Ánh mắt của Hạ Hi Tuyền trợn trừng, miệng thì không ngừng ‘Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, con gái yêu của mẹ...’
Khi mấy người mẹ Hạ đến nơi, thấy dáng vẻ của Hạ Hi Tuyền thế cũng biết cháu mình không ổn, Diệp Uyển Vân đi tới, đau lòng gọi: “Tiểu Hi...”
Hạ Thiên Minh vội vàng hỏi bác sĩ xem tình hình của cháu gái mình thế nào, bác sĩ Ngô lắc đầu một cái: “Huyết áp của cháu bé giảm đột ngột, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.” Nói xa nói gần, ý là để cho họ chuẩn bị hậu sự rồi.
Hạ Thiên Minh gật đầu, đi vào phòng bệnh, muốn nhìn cháu gái mình một chút. Còn chưa đi tới giường bệnh, y tá đang theo dõi ở bên bỗng mừng rỡ kêu lên: “Bác sĩ Ngô, huyết áp bệnh nhân đã lên lại rồi!”
Vì vậy, bác sĩ Ngô ở ngoài vội vàng dẫn người đi vào, y tá đẩy Hạ Thiên Minh ra.
Ở bên ngoài, Phương Minh Vĩ cũng nghe thấy tiếng của y tá, kích động nói với Hạ Hi Tuyền: “Hi Tuyền, huyết áp con bé tăng lên rồi!”
Mắt Hạ Hi Tuyền đang trợn trừng bỗng cụp xuống, tay chân cũng từ từ ngừng co quắp.
Qua hơn 10phút sau, bác sĩ Ngô mệt mỏi đi ra, lộ ra nụ cười tươi tắn: “Cô bé tương đối ổn định rồi!”
Hạ Hi Tuyền nghe xong lại gục xuống lần nữa.
Phương Chính nhìn anh chằm chằm hồi lâu, giống như đang xác định chuyện gì đó. Phương Minh Vĩ đang muốn lên tiếng nói chuyện cùng cậu bé thì lúc này Phương Chính lên tiếng trước: “Chú là Phương Minh Vĩ?!”
Phương Minh Vĩ cảm giác thần kinh mình bỗng chốc rối loạn, bởi vì cậu con trai anh dùng câu khẳng định! Còn nữa, sao thằng bé lại to gan đến vậy, lại dám gọi thẳng tên của anh, Phương Minh Vĩ đang suy nghĩ, anh chưa bao giờ tiếp xúc với đứa bé nào lớn như vậy, tụi nhỏ bây giờ cũng gọi thẳng tên tuổi cha mẹ hay sao chứ?
Sau đó gật đầu một cái: “Đúng vậy, chú là Phương Minh Vĩ!”
Phương Chính gật đầu một cái, ngay sau đó thì bật cười, rồi một lát sau mặt lại xị xuống.
Phương Minh Vĩ sờ cái đầu nhỏ con trai hỏi: “Phương Chính gặp ba không vui sao?”
Phương Chính khổ sở lắc đầu một cái: “Ba... Nguyên Bảo bị bệnh rồi, nếu em ấy nhìn thấy ba sẽ rất vui mừng đấy!”
Phương Minh Vĩ chậm rãi bế con trai lên: “Em sẽ gặp!”
Phương Chính gật đầu một cái, chợt nhớ tới mẹ qua thăm em gái, liền quay đầu lại nhìn xem Hạ Hi Tuyền đã quay lại chưa.
Hạ Hi Tuyền vẫn ở phía sau nhìn hai ba con, thấy Phương Chính quay đầu lại, biết là cậu bé đang tìm cô, vội vàng tiến đến.
“Mẹ! Ba tới rồi...” Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lúc này Phương Chính trông có vẻ thật vui mừng.
Hạ Hi Tuyền thấy dáng vẻ vui mừng của cậu bé, trong lòng đầy tràn áy náy, có lẽ thật sự là cô sai rồi, Phương Minh Vĩ là một người cha tốt, mà hai đứa trẻ cũng cần một người cha. Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái với con trai, xoa đầu của cậu bé.
Phương Minh Vĩ đưa hộp giữ nhiệt tới cho Hạ Hi Tuyền: “Đây là cháo gà, đổ ra ăn chung cùng Phương Chính!”
“Phương Chính, có muốn ăn cháo gà không?” Hạ Hi Tuyền hỏi con trai. Phương Chính lập tức gật đầu, Hạ Hi Tuyền xách hộp giữ tới phòng nghỉ bên cạnh, cho con trai ăn.
Phương Chính đã lâu không cho người lớn ôm, thế mà lần này lại ngoan ngoãn để Phương Minh Vĩ ôm, ngay cả lúc ăn cháo cũng ngồi trên đùi Phương Minh Vĩ.
Phương Chính ăn cháo gà xong, mới chợt nhớ tới: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi...”
Hạ Hi Tuyền cười cười, lắc đầu một cái, đậy nắp hộp giữ nhiệt lại. Đưa tay đón Phương Chính, bế cậu bé lên giường đi ngủ.
Gần 11 giờ, Phương Chính ăn xong thì ngủ thiếp ngay, Phương Minh Vĩ vẫn ở bên nhìn không lên tiếng. Chờ cậu bé ngủ say, Hạ Hi Tuyền đắp kín chăn cho cậu bé, ra hiệu bảo Phương Minh Vĩ ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra, thì ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Hạ Hi Tuyền vẫn cúi đầu, mãi lâu sau, mới nhỏ giọng: “Thật xin lỗi!”
Phương Minh Vĩ nhìn cô ở bên cạnh, nhiều lần muốn đưa tay ra ôm, cuối cùng vẫn kìm chế mình. Nghe cô nói xin lỗi, Phương Minh Vĩ không biết nên nói gì, mặc dù anh không trách cô, nhưng bây giờ trừ thân phận là cha của tụi nhỏ, thì anh chưa từng làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm gì hết.
“Thật xin lỗi! Em không ngờ con bé lại đột nhiên bị bệnh... càng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy. Là do em không chăm sóc tốt cho con bé, nếu như...”
“Không có ‘nếu như’, không sao đâu!” Phương Minh Vĩ lên tiếng cắt ngang lời cô.
Hạ Hi Tuyền quay đầu lại nhìn anh, mím chặt môi, cố kìm chế bản thân.
Phương Minh Vĩ nhìn thấy sắc mặt Hạ Hi Tuyền tái nhợt, mắt thì đầy tia máu, không nhịn được ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, không việc gì đâu!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu yên lặng, nước mắt vẫn không dám rơi xuống. Mà câu nói đó của Phương Minh Vĩ như cho Hạ Hi Tuyền một liều thuốc an thần vậy, làm cho lòng cô không còn bao nhiêu sợ hãi nữa.
“Nói cho anh nghe xem em đang nghĩ gì được không, Hi Tuyền?” Phương Minh Vĩ hiểu rõ Hạ Hi Tuyền, biết người phụ nữ quật cường này bao ngày nay chắc chắn là sẽ không nói với người khác nỗi lo sợ của mình.
“Minh Vĩ, em rất sợ Nguyên Bảo không qua được, là em không chăm sóc tốt cho con bé, nó còn chưa được gặp anh, con bé mới ngoan, đáng yêu làm sao, mỗi lần ăn cơm đều rất vui vẻ còn làm nũng với em nói ‘Mẹ! Mẹ đút cho con ăn đi!” Hạ Hi Tuyền nói đến đoạn sau thì giọng cũng dần nghẹn lại.
Phương Minh Vĩ ôm chặt cô: “Tin anh đi, con bé sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo sợ!”
Dưới sự trấn an của Phương Minh Vĩ, Hạ Hi Tuyền từ từ nhắm mắt lại, lúc này mới dần ngủ mất, trong mơ: Cả nhà họ đoàn tụ, Phương Chính và Nguyên Bảo kéo Phương Minh Vĩ không biết đang thì thầm gì đó, Hạ Hi Tuyền muốn tới gần nhưng lại thấy họ cách cô càng ngày càng xa. Bỗng nhiên, tất cả mọi người trước mắt đột nhiên biến mất, Hạ Hi Tuyền sợ thét chói tai.
“Hi Tuyền! Hi Tuyền...” Hạ Hi Tuyền vùng dậy mở mắt, Phương Minh Vĩ ngồi ở bên lo lắng nhìn cô. Hạ Hi Tuyền nhìn sang thấy Phương Chính ngủ ở bên cạnh, cô bỗng ngồi dậy chạy ra ngoài, Phương Minh Vĩ cũng đi ra ngoài theo sau cô, không dám lên tiếng gọi lại cô.
Hạ Hi Tuyền chạy thẳng tới phòng bệnh của con gái, nhìn thấy con gái còn nằm đó máy thở vẫn kều, thì mới vuốt ngực, từ từ bình tĩnh lại. Phương Minh Vĩ vẫn đứng ở sau lưng cô, một lúc sau giọng mới run rẩy: “Những ngày qua, buổi tối em đều trải qua như vậy sao?”
Hạ Hi Tuyền không để ý tới câu hỏi của Phương Minh Vĩ, lát sau mới hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Phương Minh Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay: “4 giờ, về ngủ thêm một lát nữa đi!”
Hạ Hi Tuyền lắc đầu: “Anh đi nghỉ một chút đi, em không ngủ được.”
“Anh không mệt... lúc mẹ con em ngủ, anh cũng ngủ một lát rồi.” Có lẽ là mới vừa được lên chức làm cha, Phương Minh Vĩ bị hành động vừa rồi của Hạ Hi Tuyền làm cho hoảng sợ. Bỗng từ trên trời giáng xuống hai đứa con khiến anh vừa mừng vừa lo, nhưng đối mặt với bệnh tình nguy kịch của con gái thì trong lòng Phương Minh Vĩ chỉ có lo sợ mà thôi, sợ mất đi con gái, mà Hạ Hi Tuyền thì rất lo sợ, Phương Minh Vĩ không dám nghĩ nếu như thực sự con bé gặp chuyện không may Hạ Hi Tuyền sẽ ra sao nữa!
Đến gần sáu giờ thì Phương Minh Vĩ đi xuống lầu mua đồ ăn sáng. Khi trở về, Phương Chính đã dậy rồi, Hạ Hi Tuyền bế cậu bé nhìn qua kính thủy tinh để quan sát Nguyên Bảo ở trong phòng.
Phương Minh Vĩ đi tới đón Phương Chính từ tay Hạ Hi Tuyền, đưa đồ ăn sáng cho Hạ Hi Tuyền, để cho cô ăn.
Hơn 7 giờ, mấy người Lý Hạ Thu cùng Tôn Kiêu đều đến đông đủ. Sau đó, còn có bác sĩ chuyên gia về bệnh tim nhi khoa từ Bắc Kinh đến, là Từ Kiếm Phong liên lạc, ông bà Hạ cùng mấy người Hạ Hi Thần cũng chạy tới thành phố C.
Bởi vì có chuyên gia tham dự, nên thời gian phẫu thuật được lùi lại đến 9 giờ. Phương Minh Vĩ vẫn ở phòng họp thảo luận cùng các bác sĩ, còn Hạ Hi Tuyền thì cùng Phương Chính vẫn luôn ở ngoài phòng bệnh quan sát Nguyên Bảo.
8h50 Nguyên Bảo từ Phòng theo dõi được đẩy tới Phòng phẫu thuật, đây là lần đầu tiên Phương Minh Vĩ nhìn con gái từ khoảng cách gần như vậy, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, mặt mày rất giống Phương Minh Vĩ.
Nhìn cơ thể gầy gò của con gái, nước mắt Hạ Hi Tuyền cũng không nhịn được nữa: “Nguyên Bảo...”
Phương Chính rớt nước mắt theo, hai mẹ con ôm nhau khóc, Phương Minh Vĩ đưa tay ôm lấy hai mẹ con đang thút thít, tiếp thêm sức mạnh cho họ. Xét thấy bệnh viện không thích hợp phụ nữ có thai ở lại, Hạ Hi Tuyền bảo Tôn Kiêu và Lý Hạ Thu về.
Toàn bộ thời gian tiến hành phẫu thuật là năm tiếng đồng hồ, Hạ Hi Tuyền cảm thấy thời gian dài như năm năm vậy, từng giây từng giây trôi qua chậm như vậy chứ!
Cũng may cuối cùng phẫu thuật đã thành công, Bác sĩ Ngô mệt mỏi cười với Hạ Hi Tuyền: “Chỉ cần qua đêm nay cháu bé sẽ tương đối ổn định!”
Hạ Hi Tuyền không ngừng nói lời cám ơn. Cảm ơn xong, chạy đi nhìn con gái, còn chưa đi tới cửa, đã thấy y tá chạy đến gọi: “Bác sĩ Ngô... huyết áp bệnh nhân đột nhiên tụt xuống...”
Một nhóm nhân viên cấp cứu lập tức xông tới phòng bệnh Nguyên Bảo. Thật lâu sau, bác sĩ Ngô đi ra, lắc đầu một cái với Hạ Hi Tuyền.
Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, thân thể liền mềm nhũn ra.
Phương Minh Vĩ ôm lấy Hạ Hi Tuyền đang ngã xuống, dùng ngón tay bấm huyệt nhân trung của cô, một lúc lâu mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, các ngón tay của Hạ Hi Tuyền thì không ngừng co quắp, chân thì run rẩy. Phương Minh Vĩ bế cô lên, y tá cũng tới giúp cậy mở ngón tay cô ra, nhưng vừa mở ra lại co quắp lại.
Phương Chính thì được Tiểu Mẫn ôm chặt vào lòng, Tiểu Mẫn không dám để cho cậu bé nhìn thấy bộ dạng của Hạ Hi Tuyền.
Phương Minh Vĩ đau lòng liên tục gọi cô: “Hi Tuyền... Hi Tuyền...”
Ánh mắt của Hạ Hi Tuyền trợn trừng, miệng thì không ngừng ‘Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, con gái yêu của mẹ...’
Khi mấy người mẹ Hạ đến nơi, thấy dáng vẻ của Hạ Hi Tuyền thế cũng biết cháu mình không ổn, Diệp Uyển Vân đi tới, đau lòng gọi: “Tiểu Hi...”
Hạ Thiên Minh vội vàng hỏi bác sĩ xem tình hình của cháu gái mình thế nào, bác sĩ Ngô lắc đầu một cái: “Huyết áp của cháu bé giảm đột ngột, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.” Nói xa nói gần, ý là để cho họ chuẩn bị hậu sự rồi.
Hạ Thiên Minh gật đầu, đi vào phòng bệnh, muốn nhìn cháu gái mình một chút. Còn chưa đi tới giường bệnh, y tá đang theo dõi ở bên bỗng mừng rỡ kêu lên: “Bác sĩ Ngô, huyết áp bệnh nhân đã lên lại rồi!”
Vì vậy, bác sĩ Ngô ở ngoài vội vàng dẫn người đi vào, y tá đẩy Hạ Thiên Minh ra.
Ở bên ngoài, Phương Minh Vĩ cũng nghe thấy tiếng của y tá, kích động nói với Hạ Hi Tuyền: “Hi Tuyền, huyết áp con bé tăng lên rồi!”
Mắt Hạ Hi Tuyền đang trợn trừng bỗng cụp xuống, tay chân cũng từ từ ngừng co quắp.
Qua hơn 10phút sau, bác sĩ Ngô mệt mỏi đi ra, lộ ra nụ cười tươi tắn: “Cô bé tương đối ổn định rồi!”
Hạ Hi Tuyền nghe xong lại gục xuống lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook