Vòng Tròn
Chương 3

Hôm sau, khi Hạ Hi Tuyền vừa nhìn thấy Lý Hạ Thu liền nhíu mày: “Xem ra, người nào đó đêm hôm qua tiến hành nói chuyện rất triệt để ha!” Sau đó dùng tài liệu trong tay chỉ vào cổ của Lý Hạ Thu! Sau đó nhìn thấy Lý đại tiểu thư phóng vào toilet. Một phút đồng hồ sau đã nhìn thấy Lý Hạ Thu che cổ ra ngoài, cắn răng nghiến lợi mắng: “Từ Kiếm Phong! Anh chờ đó cho em“.

“Tốt lắm, biết hai người tụi em ân ái, chẳng qua cũng không nên ‘nở hoa’ như vậy chứ. Cũng không sợ làm hỏng mắt của người khác sao“.

“Đúng rồi, có chuyện không biết có nên nói với chị không!”

Hạ Hi Tuyền quơ quơ tài liệu trong tay, nhìn Lý Hạ Thu cười, sau đó lại nhìn cô ấy.

Lý Hạ Thu vừa đi ra ngoài vừa dường như lơ đãng, quay đầu lại nói một câu: “Ngày hôm qua, Phương Minh Vĩ đưa em và Từ Kiếm Phong về, ah, là từ trong đồn cảnh sát giao thông ấy.” Nói xong, xoay người lại ra khỏi phòng làm việc của Hạ Hi Tuyền.

Chỉ một câu nói này mà khiến Hạ Hi Tuyền bóp tài liệu trong tay tới nỗi ngón tay trắng bệch!

“Ahhh . . ., Phương Minh Vĩ!” Đây là lần đầu tiên từ 6 năm qua miệng Hạ Hi Tuyền nói ra ba chữ này! Ngay cả hai đứa nhỏ đuổi theo cô hỏi, cô cũng để Lý Hạ Thu nói cho bọn chúng biết.

Không phải hận là không muốn nhắc tới!

Nếu như yêu nhau hai người chia tay, cô gái mang thai, nếu là cậu, cậu có giữ lại đứa bé không? Bạn chung phòng thời đại học đã hỏi Hạ Hi Tuyền vấn đề này, câu trả lời của Hạ Hi Tuyền dĩ nhiên là “Sẽ không!”, sau khi cùng bạn phân tích thì nhất trí cho rằng nếu giữ lại đứa bé thì người phụ nữ đều có khuynh hướng tự ngược.

Cho tới bây giờ, Hạ Hi Tuyền đều cho rằng cô là người hiểu và đối xử tử tế với bản thân mình nhất, làm sao lại giữ lại đây! Nhưng đến khi thật sự rơi vào tình huống này, chưa bao giờ cô từng có một ý nghĩ không cần đứa bé này, chưa từng có . . . Mà tình cảm với Phương Minh Vĩ, Hạ Hi Tuyền chỉ muốn nghĩ đến một câu “quãng đời còn lại cũng khó quên“. Nghĩ tới câu nói này, Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy mình rất Quỳnh Dao! Anh ta có cái gì tốt mà đáng giá mày đối với anh ta như vậy, trong lòng Hạ Hi Tuyền yên lặng tự hỏi mình. Đúng vậy, có cái gì tốt chứ! Không nghĩ ra được! Nhưng có cái gì không tốt đây?! Thế nhưng cũng nghĩ không ra được! Vậy thì hãy cất anh ta ở tận sâu trong đáy lòng đi! Cất giấu, là tốt rồi. Thời gian suốt cả một ngày, Hạ Hi Tuyền đều mất hồn, thì ra là thời gian sáu năm qua, đối với mình anh ta vẫn còn ảnh hưởng lớn đến thế!

Lúc xế chiều Trợ lý của Lý Hạ Thu tới nói “Buổi tối cùng đi ăn cơm, tại nhà hàng món Quảng Đông ở thành Tây chị ạ.“.

Bởi vì cả ngày Hạ Hi Tuyền đều mất hồn nên không chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của Trợ lý của Lý Hạ Thu, đến nhà hàng món Quảng Đông mới chợt cảm thấy có cái gì không đúng.

Lúc đi vào phát hiện Từ Kiếm Phong cũng có mặt, trong lòng lại bình tĩnh. Cuối cùng là phải gặp, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Khi Từ Kiếm Phong đến nhà hàng món Quảng Đông thì nhận được điện thoại của Phương Minh Vĩ, hẹn anh cùng đi uống rượu. Từ Kiếm Phong từ chối, nói buổi tối có hẹn. Phương Minh Vĩ nghe thấy thế đành cúp điện thoại.

Nhưng trước khi Từ Kiếm Phong cúp điện thoại, nói một câu để anh chạy từ Thành Đông tới nhà hàng món Quảng Đông ở Thành Tây!

Hạ Hi Tuyền vừa vào nhà hàng thì nhận được điện thoại của Lý Hạ Thu nhờ cô chỉ vị trí giùm, Từ Kiếm Phong nhìn thấy Hạ Hi Tuyền đến liền đứng lên kéo ghế ra giúp cô, còn rất galang chờ Hạ Hi Tuyền ngồi xuống mình mới ngồi xuống.

“Hi Tuyền, hôm qua thật sự là nhờ có em, nếu không Tiểu Hạ không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh lấy trà thay rượu, mời em một ly!” Nói xong cũng rót thêm trà vào ly cho Hạ Hi Tuyền.

“Ngài quá khách sáo rồi, Tổng giám đốc Từ, cuối cùng còn phiền ngài giải quyết, còn làm hại ngài phải đến nữa!” Lúc Từ Kiếm Phong nghe đến ‘Tổng giám đốc Từ’ rồi ‘ngài’ vẻ mặt hơi căng ra, nhưng lại điều chỉnh ngay.

Kể từ khi Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ ly hôn, Hạ Hi Tuyền rất lạnh nhạt đối với bạn bè thân thiết của Phương Minh Vĩ. Những năm gần đây, Từ Kiếm Phong chỉ gặp qua cô vài lần, nhưng cho tới bây giờ đều khách sáo gọi anh là ‘Tổng giám đốc Từ’.

Lý Hạ Thu thấy không khí có chút căng thẳng, liền ngồi xuống bên cạnh Hạ Hi Tuyền, vui vẻ giới thiệu thực đơn hôm nay với Hạ Hi Tuyền.

Thật ra thì Hạ Hi Tuyền vốn là thích ăn cay, nhưng kể từ khi sinh con thì dần dần không ăn cay nữa. Hạ Hi Tuyền nhìn thực đơn một chút rồi gọi nhân viên phục vụ bên cạnh Lý Hạ Thu lại, kêu thêm hai món cay!

“Chị cả, không phải là chị không ăn cay sao?” Lý Hạ Thu không hiểu, hỏi.

“Là chị không ăn thôi, không phải là em không có món ăn cay, em có thể ăn nổi sao!” Lý Hạ Thu là một người không cay không vui, có lần tới thành phố C gặp Hạ Hi Tuyền, lúc ăn cơm nhìn một bàn đồ ăn nhưng lại nói một câu “Sao lại không có đồ ăn vậy?”

Cô con gái Nguyên Nguyên nghiêm túc nói “Không có nha! Dì Tiểu Hạ, dì nhìn xem, nhiều đồ ăn như vậy mà!” vừa nói vừa khoa tay múa chân.

“Nhạt nhẽo thế này, dì cũng không phải là thỏ nha, những đồ ăn này thật nhạt nhẽo, vừa ăn vào miệng có thể ra tới ‘chim’ rồi“.

“Dì Tiểu Hạ, chúng ta không phải thỏ nha, dì xem ở đây còn có thịt, hơn nữa trong miệng tại sao còn có chim nữa vậy?” Cục cưng Nguyên Nguyên tò mò, hỏi không ngừng!

Vì vậy, Lý Hạ Thu không có cách nào khác hơn là nâng quai hàm nhìn một bàn đồ ăn không lên tiếng!

Cho nên mỗi lần ăn cơm cùng Lý Hạ Thu, Hạ Hi Tuyền lại có thói quen giúp cô gọi hai món cay Tứ Xuyên yêu thích! Nhớ tới hai kẻ dở hơi ở nhà, không khỏi cười, đã giúp Lý Hạ Thu gọi món cá Phu Thê cắt lát và đậu hũ rắc mè chiên cay, rồi để cho nhân viên phục vụ bên cạnh đi đặt món!

Từ Kiếm Phong nhìn Hạ Hi Tuyền cười mà chẳng hiểu gì, sử dụng ánh mắt hỏi Lý Hạ Thu chuyện gì xảy ra! Lý Hạ Thu nhìn anh một cái rồi cầm ly lên uống nước, biết Hạ Hi Tuyền đang nhớ hai bảo bối ở nhà, chính cô cũng không kìm được cười một tiếng! Nhưng lại không nói gì, mà Từ Kiếm Phong bị hai cô gái này cười thì có phần cực kỳ thận trọng.

May mà lúc này bắt đầu dọn thức ăn lên, Hạ Hi Tuyền và Lý Hạ Thu hai người trò chuyện một chút về công việc, sự nghiệp của Từ Kiếm Phong rất rộng, dường như lĩnh vực gì cũng dính tới.

Cho nên chủ đề của hai cô, thỉnh thoảng anh cũng có thể chen vào đôi câu. Không khí coi như không tệ! Lúc ăn được một nửa, Lý Hạ Thu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ mặc quân phục bưng ly rượu giống họ đi tới, vừa nhìn nét mặt của Từ Kiếm Phong ở bên cạnh cũng biết là người này làm chuyện tốt rồi! Lén đưa tay qua đùi Từ Kiếm Phong nhéo mạnh một cái! Từ Kiếm Phong chỉ hơi nhếch miệng, yên lặng đứng lên, cầm nước trái cây trong tay đưa về phía Phương Minh Vĩ đang tới, nâng ly lên: “Minh Vĩ, cậu cũng tới đây ăn cơm sao, qua đây uống mấy ly“.

Lúc Hạ Hi Tuyền tới thì đã chuẩn bị tâm lý, từ khi nhìn thấy Từ Kiếm Phong thì nhịp tim đã đập chậm lại hai nhịp rồi. Nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, yên lặng dùng bữa, cũng không quay đầu lại nhìn!

Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền vẫn không quay đầu lại, dứt khoát ngồi vào đối diện! Khi Hạ Hi Tuyền thấy anh ngồi ở đối diện, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh! Trong lúc này, hai người đều không nói chuyện.

Phương Minh Vĩ hắng giọng một cái, nhìn Hạ Hi Tuyền rồi nói một câu: “Hi Tuyền, chào em!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương