Vòng Tròn Đồng Tâm
-
Chương 16: Kết thúc
Thẩm Vân Phái tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, tiến vào chỗ trống vì anh lưu lại, thân thể ấm, tay chân bắt đầu không an phận sờ đông sờ tây, Tôn Uẩn Hoa bị anh vân vê cả người ngứa, cười xoay người né tránh.
“Anh làm chi a!”
“Chế tạo nữ nhi.” Khó được hôm nay Nhược Nhược không dính bọn họ ngủ, vừa vặn nắm chắc cơ hội. Nói sau, trước mắt bọn họ coi như là tân hôn yến, hàng đêm miệt mài cũng không đủ.
“Chờ một chút nha!” Cô tránh đi thế tiến công, một mặt nghiêm túc mà hỏi: “Anh thực sự tin tưởng lời ông thầy tướng số kia nói ?”
Khi chuyện này còn chưa có phát sinh, có một lần bọn họ mang Nhược Nhược đi chơi, tiện đường đi vào một miếu thờ hương khói cường thịnh ở phụ cận một vái lạy. Đó là thói quen có sau khi Nhược Nhược sinh ra, mỗi lần cũng chỉ cầu con bình an, không nạn không tai, cô tự nhận mình chẳng phải tín đồ thành kính, hy vọng thần linh không sẽ cảm thấy cô rất thực tế, nguyện ý nghe nguyện ước của cô.
Sau khi ra cửa miếu, gặp được một thầy tướng số, cô nghĩ, thay con nhìn xem vận mệnh.
Thầy tướng số nói, Nhược Nhược là một đứa nhỏ có phúc khí, thịnh vượng nhất là cung cha mẹ, biểu hiện đầu thai thật tốt, cha mẹ song toàn, hơn nữa được tất cả sủng ái; tiếp theo là cung vợ chồng, cậu sẽ có nhân duyên mỹ mãn, một vợ đến già, ân ân ái ái. Phải không? Nhược Nhược của cô, cũng có phúc khí kia, người gặp được nó, sẽ quý trọng nó sao?
Đây là chuyện cô hoàn toàn không dám cầu mong xa vời.
Dưới sự ồn ào của Thẩm Vân Phái, tiện thể xem cho cô.
Này nói được càng dài. Phía trước nói cung cha mẹ cô đơn bạc, thân duyên thậm thiển, tương lai phải chính mình đơn đả độc đấu, nhưng cung vợ chồng cũng không tệ, tuy là kết hôn muộn mệnh cách, nhưng có cơ hội cầu được viên mãn. Cung con cái, có cơ hội một nam một nữ.
Phía trước nói cô còn tin, một nam một nữ là không có khả năng, có thể có Nhược Nhược đã là trời cao ban ân, sao còn dám lại cầu chuyện kỳ tích phát sinh chứ.
Nhưng thầy tướng số nói, cô là mạng mộc mệnh cách, nếu có thể gặp được một người đàn ông mệnh cách loại thủy, sẽ có khả năng. Mộc, cần thủy tưới nước, lại tích trữ sức sống, phương hoa tươi tốt.
Lúc ấy, cô một mặt vi diệu nhìn anh liếc mắt một cái. Con trai của cô, chính là cùng một người đàn ông ngay cả tên đều tràn đầy hơi nước.
(Thẩm vân phái có nghĩa là mây nước dồi dào)
Cô đã nhắc tới chuyện này, Thẩm Vân Phái thu hồi ngoạn tâm, nghiêm túc đáp lại: “Nửa tin nửa ngờ.”
“Vậy nếu, chúng ta thực sự có con gái mà nói, có phải cho thấy ông ta nói thực sự chính xác, không phải thuận miệng hù chúng ta?” Cho nên Nhược Nhược thực sự sẽ có một đoạn nhân duyên mỹ mãn, là như thế sao?
Anh bật cười. “Muốn có con gái chúng ta cũng phải trước “Làm hết sức mình”, mà không phải trực tiếp nghe thiên mệnh.” Cá nhân anh cảm thấy, hiện tại trực tiếp phối hợp anh cố gắng, so với múa mép khua môi hữu dụng hơn.
Thấy anh vừa định dán tới, cô giơ tay đẩy ra, lại tặng kèm một cái xem thường. “Hiện tại em muốn nói chuyện này với anh.”
Cô duỗi tay, mở ra ngăn kéo đầu giường, lấy ra một vật phẩm. “Này, em không biết có phải sai lầm hay không, ngày mai đi bệnh viện với em kiểm tra lại một lần cho chắc chắn.”
Thẩm Vân Phái sững sờ mà xem hai vạch đỏ trên que thử thai, nhìn nhìn lại cô, qua lại dao động mấy lần.
Không phải nói, chỉ có 10% thụ thai sao? Không, không phải nói, sẽ tùy theo tuổi giảm dần sao?
Trên cơ bản, anh cảm thấy nếu lại mang thai căn bản là nói nhảm mà thôi, đây chẳng qua là anh muốn âu yếm, vì cô lừa gạt phối hợp mà thôi nha…
“Em, trước kia em nói … Căn bản là hù doạ anh đi?” Hại anh không phòng bị, từ đầu tới đuôi không nghĩ tới muốn tránh thai.
“Không phải. Cho nên ngay từ đầu em cũng không quá tin tưởng.”
Thẩm Vân Phái rốt cục từ trong khiếp sợ hoàn hồn, chậm rãi tiêu hóa tin tức này, chống lại choáng váng đầu, cúi đầu mà, cúi đầu mà cười ra tiếng. “Làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Cô nhất thời không được rõ ràng.
“Anh làm sao có thể mạnh như vậy, anh sợ… anh sẽ rất bội phục chính mình.” Anh cười đến đau bụng.
“…” Cô trực tiếp một cước đá qua.
Anh vẫn cười, đánh về phía cô, chóp mũi cọ cọ. “Nhanh chút, nói mau anh thật mạnh.”
Tám tuổi Thẩm tiểu bằng hữu, cậu thực sự rất ấu trĩ.
Cô tức giận sờ sờ đầu, có lệ nói: “Thật ngoan thật ngoan, thật mạnh nha.”
Anh thật vất vả dừng cười, trác trác môi cô. “Uẩn Hoa, anh thực sự rất vui vẻ.”
Tôn Uẩn Hoa thế này mới kinh động, anh kỳ thực là hy vọng có thể có thêm một đứa con, chẳng qua ngày thường che giấu rất tốt, biểu hiện rất lạnh nhạt, một bộ thuận theo tự nhiên, là sợ cô có áp lực đi?
Vốn đã chấp nhận hiện thực, bọn họ đời này chỉ biết có Nhược Nhược thôi, đột nhiên tới kinh hỉ, mới có thể làm cho anh vui vẻ như vậy.
Khi biết có Nhược Nhược, anh chỉ có không kịp trở tay khiếp sợ, tận lực thản nhiên nhận cái sự thật này, suy tính tất cả vấn đề thực tế nhất. Nhưng kỳ thực ——
Anh cũng sẽ muốn thể nghiệm, vui sướng khi được cho biết mình làm ba, nhìn bụng cô ngày một lớn lên, đối với đứa nhỏ trong bụng nói chuyện, làm hành vi ngốc nghếch mà ba ba khắp thiên hạ đều sẽ làm, nghênh đón đứa nhỏ sinh ra, thay đứa nhỏ thu xếp hết thảy, xem đứa nhỏ từng chút từng chút ở trong lòng anh lớn lên… Này đó, anh cũng chưa trải nghiệm qua.
Trong lòng anh, cũng sẽ tiếc nuối.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh. “Hiện tại anh có thể bắt đầu nghĩ, nên đặt tên gì cho con, chuẩn bị cái gì, thế nào giáo dục nó… Lúc này đây, toàn bộ đều cho anh làm chủ.”
“Ừm.” Anh xê dịch thân thể, sợ đè lên cô, dè dặt cẩn trọng đem sức nặng chuyển sang bên cạnh, hoàn toàn xem cô như đồ sứ dễ vỡ, bàn tay khẽ sờ bụng cô, vuốt vuốt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện ——
“Không đúng! Vậy hai đứa con của chúng ta không phải đều trước khi cưới đã có!” Mới kết hôn một tuần, nếu xét nghiệm tuyệt đối là thụ thai trước khi cưới.
“Em không biết anh sẽ để ý loại chuyện này.” Quan niệm có thể rất truyền thống hay không.
“Đây là vấn đề về quyền và trách nhiệm!” trước khi cưới là phi pháp, sau khi cưới mới là hợp pháp; trước khi cưới quyền sở hữu thuộc về cô, còn sau khi cưới thì thuộc về anh; sau khi cưới không có thảo phạt vấn đề đạo đức, trước khi cưới tương lai đứa nhỏ phải giáo dục thế nào về thụ tinh trứng, đừng để cho nam sinh thối tùy tiện chiếm tiện nghi của nó?
Vừa nghĩ liền cảm thấy lập trường bất ổn, hai đứa con sẽ khinh bỉ ba ba này, một chút uy nghiêm cũng không có…
“Anh suy nghĩ nhiều quá!”
“Em không hiểu đâu!” Anh từ nhỏ đã có giấc mộng phải làm một người cha giống cha anh đỉnh thiên lập địa, chính khí nghiêm nghị a! Mỗi lần bị ba ba giáo dục trách nhiệm nam tử hán, còn có nhân cách phẩm hạnh, liền cảm thấy lão ba siêu uy siêu suất, anh cũng rất muốn làm một người ba mẫu mực khiến đứa nhỏ hâm mộ a!
Bất quá hiện tại, anh đại khái chỉ có thể biến thành tên chiếm tiện nghi phụ nữ, đạo đức yếu kém, cả đời cũng uy không nổi! Anh thật uể oải, cả người cút đến góc giường đùa giỡn u buồn.
Không biết này có tính là biến chứng khi làm ba không?
Tôn Uẩn Hoa nhìn xem bất đắc dĩ vừa buồn cười, chạy nhanh muốn nói sang đề khác dẫn lực chú ý của anh. “Ai, mấy ngày trước em đem quá trình chúng ta quen biết đến kết hôn viết ra, chia sẻ lên mạng, anh có biết người khác nói như thế nào không?”
Quả nhiên, đề tài này bắt lấy toàn bộ lực chú ý của anh. “Nói như thế nào?”
“Bọn họ nói, anh nhất định không phải nam nhân vật chính.”
“… Kháng nghị!” Muốn dáng người có dáng người, muốn tài có tài, nơi nào làm cho khách quan không vừa lòng ?
“Bọn họ đã nói, thường thì nam chính nhiều năm trước bị quăng, làm sao có thể không ghi hận trong lòng, khi gặp lại nhất định phải ngược tới hôn thiên ám địa, như là quăng một tấm chi phiếu yêu cầu nữ chính làm tình phụ, để phục thù năm đó cô khinh thường hắn; hoặc là uy hiếp tranh đoạt con với cô, làm cho nữ chính hàng đêm rơi lệ linh tinh, biển hiện yêu hận sâu nặng của hắn, hơn nữa bày ra khí thế nam chính, sức quyến rũ, cùng bộc lộ giá trị bề ngoài.”
… Đó là súc sinh đi? Chỗ nào suất khí ? Còn cái gì yêu hận sâu nặng a! Các bạn trên mạng tiếng Trung giáo dục thực sự không vấn đề sao? Cũng không phải đang cải tạo đứa nhỏ!
“… Thật xin lỗi anh không có tư thế nam chính.” Anh lại muốn cút đến bên cạnh đùa giỡn tự bế.
Cô cười đem anh kéo trở về. “Thật ra, anh thực sự có ngược một chút.”
“Khi nào khi nào chứ?” Anh rõ ràng đối với cô siêu tốt.
“Lúc anh ở trước mặt em đá cửa.”
“… Thực xin lỗi, anh đem cửa làm hỏng rồi sao? Anh sẽ phụ trách phí sửa chữa.”
“…” Anh đang giả vờ à?
Khi anh dùng khẩu khí lạnh nhạt, nói muốn cô làm bạn tình; khi anh cự tuyệt lại vì cô rộng mở thật tình, mang theo giữ lại, tư thái phòng vệ nhìn cô; khi cô cho rằng, chính mình khả năng mất đi anh… Cô thực sự rất đau lòng.
Về sau, anh im hơi lặng tiếng biến mất nửa tháng, cuối cùng trở lại, không chỉ người trở về, ngay cả lòng cũng trở về bên cạnh cô, cô cảm nhận được.
Được anh yêu thương, che chở như vậy, lòng kiên định, an ổn, mới có dư lực chậm rãi đi suy xét chuyện của anh.
Mặc dù anh nói chỉ là vì con, nhưng anh trừ bỏ công tác, cơ hồ tất cả thời gian đều lưu cho mẹ con bọn họ. Ngày nghỉ đi du ngoạn, một tay ôm con, một tay nắm cô; mua đồ chơi cho cục cưng, cũng sẽ nhớ mua cho cô vài món đồ ăn vặt đặt trên bàn làm việc, tùy thời bồi bổ; hành trình của anh sẽ hướng cô xin phép, trừ bỏ lần đó ra, rất ít khi làm cho cô tìm không thấy người…
Anh cho cô đãi ngộ đặc biệt như vậy, hoàn toàn là phúc lợi của một người vợ, cho nên khi đột nhiên không nắm giữ được hành tung của anh, mới hoảng loạn không biết làm sao.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tâm sẽ không bao giờ hoảng sợ nữa, anh chính là không muốn thừa nhận mà thôi, trong lòng vẫn như cũ có cô.
Sau khi trở về, anh biểu hiện càng thản nhiên, không lại lấy con làm cái cớ đối tốt với cô, ôm thực chân thật, tươi cười thực chân thật, nồng tình thâm ý này, chân thực như quá khứ.
Cho nên, khi anh đưa ra đề nghị kết hôn, không có câu thứ hai đã đeo nhẫn cưới.
Anh cái gì cũng không cần nhiều lời, cô đã nhìn xem rất rõ ràng.
Anh kỳ thực rất khẩn trương, sợ cô cự tuyệt, bằng không sẽ không biểu cảm cứng ngắc đến không biết nên thế nào mới tốt, còn hoảng loạn đến tay chân cũng không phối hợp, đánh nghiêng bạch tuộc viên, làm nhẫn cưới tràn ngập vị sài cá.
Như vậy, cô còn muốn làm khó dễ anh cái gì? Bọn họ yêu nhau, cũng muốn gần nhau, đây mới là quan trọng nhất.
Bị cô nhắc tới như vậy, Thẩm Vân Phái bắt đầu suy xét, chính mình giống như thực sự có chút khuynh hướng tra nam. Đương nhiên đá cửa quá lớn tiếng, không cẩn thận dọa đến cô cũng thực đáng chết không sai, bất quá cặn bã nhất không phải chuyện đó——
“Cái kia…” Anh muốn nói lại thôi, bàn tay sờ sờ nhẫn cưới trên tay cô. “Anh không phải thực sự vì làm chủ ủy xã khu mới đề nghị em kết hôn, em có lẽ biết phải không?”
Sự tình nhiều như lông trâu, ngay cả đứa nhỏ cách vách rất ầm ỹ, đến nửa đêm không ngủ được chuyển ghế dựa tạo tạp âm để biểu hiện cậu cáo trạng.
Loại nhiệt huyết phục vụ đại chúng anh cũng không có nhiều, khi học ở trường chọn cán bộ lớp anh đều giả chết, đột nhiên nhảy ra, một phần nhỏ là do quả thật bị kích, nhưng bản thân anh không có hành động theo cảm tình như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu, là vừa làm cho anh có lý do có thể thuận thế đề cập chuyện này.
Anh muốn kết hôn thật lâu, luôn luôn vòng ở trong lòng, tìm không thấy phương thức thích hợp, còn từ để nói.
Vừa khéo, dùng phương thức này nói ra ý nguyện, trong lòng cũng biết 100% sẽ bị cự tuyệt, cho nên ngay cả nhẫn cưới cũng không có mang theo, nhưng không khí tuyệt đối không xấu hổ, ha ha cười vài tiếng liền bỏ qua, chủ yếu là truyền đạt anh có ý nghĩ như vậy là được.
Anh thật không ngờ cô sẽ nghiêm túc đáp lại yêu cầu của anh, một câu vô nghĩa cũng không dài dòng, thực dứt khoát mà đeo vào nhẫn cưới “vị sài cá”, ngay cả hôn thú đều ở khi anh ra cửa cũng viết xong, anh nhìn chỗ cô ký tên, thực sự há hốc mồm thật lâu.
Trên đời này có lẽ không mấy đàn ông sẽ cầu hôn ruồi bọ như anh, sau này hồi tưởng, thực sự càng nghĩ càng chột dạ, nếu anh sớm biết cô sẽ đáp ứng, nhất định sẽ càng thận trọng xử lý chuyện này, mà không phải sợ xấu hổ, dùng cái loại khẩu khí chọn hành bán đồ ăn nói với cô.
“Em biết chứ.” Tôn Uẩn Hoa cười liếc anh một cái. Ai sẽ vì loại chuyện này kết hôn; thực sự nhiệt huyết bùng cháy vì dân phục vụ, sao không đi chọn cử tri đại biểu.
“Anh chỉ là… muốn ở bên cạnh em và Nhược Nhược, tận hết năng lực đối với hai người tốt, em có biết đi?”
“Này em cũng biết nha. Nếu anh đối với em không tốt, sao em lại gả cho anh?”
Cho nên sáu năm trước cô không gả, là vì anh còn chưa đủ tốt?
“Sắc mặt anh thật thực tế.”
“Anh thực cho rằng cặn bã nam xài được sao? Một người khiến em không vui, em có cái gì để lưu luyến? phụ nữ nguyện ý đi vào hôn nhân, là tin tưởng người đàn ông này có thể làm cho họ so với khi một mình càng hạnh phúc, nếu đây là thực tế, toàn thế giới không có một phụ nữ không thực tế.”
Nói như vậy cũng đúng. “Cha mẹ anh nói, muốn anh tìm thời gian dẫn em trở về, bọn họ muốn thương lượng chuyện hôn lễ với em, xem em muốn hình thức trung quốc hay âu tây, còn có bánh cưới, muốn mời mấy bàn… Nha, đúng rồi, còn muốn tìm thời gian đi chụp ảnh cưới.”
Đương nhiên không thể thực sự chỉ quăng nhẫn cưới liền bắt con người ta, anh chưa vô sỉ đến mức đó. Khi đó tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ cô đổi ý, chi tiết thủ tục cái gì, sau đều còn có thể bàn lại, không nghĩ tới một tuần đi qua, cô ngay cả nói cũng không nói, cả áo cưới cũng chưa mặc, cư nhiên còn nói anh đối với cô tốt lắm, nghe được anh có đủ chột dạ.
“Lại là Nhược Nhược, lại là cha mẹ anh, anh chừng nào thì mới muốn nói ý nghĩ của mình, ông xã?”
Một tiếng êm ái “ông xã”, khiến anh rung động, đột nhiên cảm thấy trước đó mình cố kỵ nhiều thứ, thật sự vô vị.
“Tân hôn vui vẻ, bà xã.” Anh nghiêng về phía trước, đặt lên môi cô, chậm rãi nói nhỏ: “Anh thật vui có thể lấy được em, sau này nhân sinh mỗi một ngày, anh đều sẽ trung thực cho hôn nhân của chúng ta, anh yêu em.”
Này, mới là điều một cô dâu mới cần nhất.
Cô nở nụ cười, đáp lại nụ hôn của anh. “Em cũng vậy, ông xã.”
Mãi cho đến về sau, anh kỳ thực cũng hiểu được, năm đó Uẩn Hoa, không phải không động tâm với anh, chính là gặp nhau sai lầm thời điểm, khi anh còn chưa có biện pháp hoàn toàn gánh vác trách nhiệm, thì gặp gỡ cô.
Vì thế, tình yêu của bọn họ xuất hiện sai giờ, cô ở ban ngày, anh ở đêm đen.
Không phải không yêu, chính là sai giờ.
Đến nỗi, đồng hồ sinh lý không thể đồng bộ.
Sáu năm sau, nhân sinh bọn họ rốt cục nhất trí, may mắn tình yêu vẫn như cũ tồn tại, mà anh tin tưởng, lần này bọn họ có thể nắm tay cùng đi cả đời.
“Anh làm chi a!”
“Chế tạo nữ nhi.” Khó được hôm nay Nhược Nhược không dính bọn họ ngủ, vừa vặn nắm chắc cơ hội. Nói sau, trước mắt bọn họ coi như là tân hôn yến, hàng đêm miệt mài cũng không đủ.
“Chờ một chút nha!” Cô tránh đi thế tiến công, một mặt nghiêm túc mà hỏi: “Anh thực sự tin tưởng lời ông thầy tướng số kia nói ?”
Khi chuyện này còn chưa có phát sinh, có một lần bọn họ mang Nhược Nhược đi chơi, tiện đường đi vào một miếu thờ hương khói cường thịnh ở phụ cận một vái lạy. Đó là thói quen có sau khi Nhược Nhược sinh ra, mỗi lần cũng chỉ cầu con bình an, không nạn không tai, cô tự nhận mình chẳng phải tín đồ thành kính, hy vọng thần linh không sẽ cảm thấy cô rất thực tế, nguyện ý nghe nguyện ước của cô.
Sau khi ra cửa miếu, gặp được một thầy tướng số, cô nghĩ, thay con nhìn xem vận mệnh.
Thầy tướng số nói, Nhược Nhược là một đứa nhỏ có phúc khí, thịnh vượng nhất là cung cha mẹ, biểu hiện đầu thai thật tốt, cha mẹ song toàn, hơn nữa được tất cả sủng ái; tiếp theo là cung vợ chồng, cậu sẽ có nhân duyên mỹ mãn, một vợ đến già, ân ân ái ái. Phải không? Nhược Nhược của cô, cũng có phúc khí kia, người gặp được nó, sẽ quý trọng nó sao?
Đây là chuyện cô hoàn toàn không dám cầu mong xa vời.
Dưới sự ồn ào của Thẩm Vân Phái, tiện thể xem cho cô.
Này nói được càng dài. Phía trước nói cung cha mẹ cô đơn bạc, thân duyên thậm thiển, tương lai phải chính mình đơn đả độc đấu, nhưng cung vợ chồng cũng không tệ, tuy là kết hôn muộn mệnh cách, nhưng có cơ hội cầu được viên mãn. Cung con cái, có cơ hội một nam một nữ.
Phía trước nói cô còn tin, một nam một nữ là không có khả năng, có thể có Nhược Nhược đã là trời cao ban ân, sao còn dám lại cầu chuyện kỳ tích phát sinh chứ.
Nhưng thầy tướng số nói, cô là mạng mộc mệnh cách, nếu có thể gặp được một người đàn ông mệnh cách loại thủy, sẽ có khả năng. Mộc, cần thủy tưới nước, lại tích trữ sức sống, phương hoa tươi tốt.
Lúc ấy, cô một mặt vi diệu nhìn anh liếc mắt một cái. Con trai của cô, chính là cùng một người đàn ông ngay cả tên đều tràn đầy hơi nước.
(Thẩm vân phái có nghĩa là mây nước dồi dào)
Cô đã nhắc tới chuyện này, Thẩm Vân Phái thu hồi ngoạn tâm, nghiêm túc đáp lại: “Nửa tin nửa ngờ.”
“Vậy nếu, chúng ta thực sự có con gái mà nói, có phải cho thấy ông ta nói thực sự chính xác, không phải thuận miệng hù chúng ta?” Cho nên Nhược Nhược thực sự sẽ có một đoạn nhân duyên mỹ mãn, là như thế sao?
Anh bật cười. “Muốn có con gái chúng ta cũng phải trước “Làm hết sức mình”, mà không phải trực tiếp nghe thiên mệnh.” Cá nhân anh cảm thấy, hiện tại trực tiếp phối hợp anh cố gắng, so với múa mép khua môi hữu dụng hơn.
Thấy anh vừa định dán tới, cô giơ tay đẩy ra, lại tặng kèm một cái xem thường. “Hiện tại em muốn nói chuyện này với anh.”
Cô duỗi tay, mở ra ngăn kéo đầu giường, lấy ra một vật phẩm. “Này, em không biết có phải sai lầm hay không, ngày mai đi bệnh viện với em kiểm tra lại một lần cho chắc chắn.”
Thẩm Vân Phái sững sờ mà xem hai vạch đỏ trên que thử thai, nhìn nhìn lại cô, qua lại dao động mấy lần.
Không phải nói, chỉ có 10% thụ thai sao? Không, không phải nói, sẽ tùy theo tuổi giảm dần sao?
Trên cơ bản, anh cảm thấy nếu lại mang thai căn bản là nói nhảm mà thôi, đây chẳng qua là anh muốn âu yếm, vì cô lừa gạt phối hợp mà thôi nha…
“Em, trước kia em nói … Căn bản là hù doạ anh đi?” Hại anh không phòng bị, từ đầu tới đuôi không nghĩ tới muốn tránh thai.
“Không phải. Cho nên ngay từ đầu em cũng không quá tin tưởng.”
Thẩm Vân Phái rốt cục từ trong khiếp sợ hoàn hồn, chậm rãi tiêu hóa tin tức này, chống lại choáng váng đầu, cúi đầu mà, cúi đầu mà cười ra tiếng. “Làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Cô nhất thời không được rõ ràng.
“Anh làm sao có thể mạnh như vậy, anh sợ… anh sẽ rất bội phục chính mình.” Anh cười đến đau bụng.
“…” Cô trực tiếp một cước đá qua.
Anh vẫn cười, đánh về phía cô, chóp mũi cọ cọ. “Nhanh chút, nói mau anh thật mạnh.”
Tám tuổi Thẩm tiểu bằng hữu, cậu thực sự rất ấu trĩ.
Cô tức giận sờ sờ đầu, có lệ nói: “Thật ngoan thật ngoan, thật mạnh nha.”
Anh thật vất vả dừng cười, trác trác môi cô. “Uẩn Hoa, anh thực sự rất vui vẻ.”
Tôn Uẩn Hoa thế này mới kinh động, anh kỳ thực là hy vọng có thể có thêm một đứa con, chẳng qua ngày thường che giấu rất tốt, biểu hiện rất lạnh nhạt, một bộ thuận theo tự nhiên, là sợ cô có áp lực đi?
Vốn đã chấp nhận hiện thực, bọn họ đời này chỉ biết có Nhược Nhược thôi, đột nhiên tới kinh hỉ, mới có thể làm cho anh vui vẻ như vậy.
Khi biết có Nhược Nhược, anh chỉ có không kịp trở tay khiếp sợ, tận lực thản nhiên nhận cái sự thật này, suy tính tất cả vấn đề thực tế nhất. Nhưng kỳ thực ——
Anh cũng sẽ muốn thể nghiệm, vui sướng khi được cho biết mình làm ba, nhìn bụng cô ngày một lớn lên, đối với đứa nhỏ trong bụng nói chuyện, làm hành vi ngốc nghếch mà ba ba khắp thiên hạ đều sẽ làm, nghênh đón đứa nhỏ sinh ra, thay đứa nhỏ thu xếp hết thảy, xem đứa nhỏ từng chút từng chút ở trong lòng anh lớn lên… Này đó, anh cũng chưa trải nghiệm qua.
Trong lòng anh, cũng sẽ tiếc nuối.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh. “Hiện tại anh có thể bắt đầu nghĩ, nên đặt tên gì cho con, chuẩn bị cái gì, thế nào giáo dục nó… Lúc này đây, toàn bộ đều cho anh làm chủ.”
“Ừm.” Anh xê dịch thân thể, sợ đè lên cô, dè dặt cẩn trọng đem sức nặng chuyển sang bên cạnh, hoàn toàn xem cô như đồ sứ dễ vỡ, bàn tay khẽ sờ bụng cô, vuốt vuốt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện ——
“Không đúng! Vậy hai đứa con của chúng ta không phải đều trước khi cưới đã có!” Mới kết hôn một tuần, nếu xét nghiệm tuyệt đối là thụ thai trước khi cưới.
“Em không biết anh sẽ để ý loại chuyện này.” Quan niệm có thể rất truyền thống hay không.
“Đây là vấn đề về quyền và trách nhiệm!” trước khi cưới là phi pháp, sau khi cưới mới là hợp pháp; trước khi cưới quyền sở hữu thuộc về cô, còn sau khi cưới thì thuộc về anh; sau khi cưới không có thảo phạt vấn đề đạo đức, trước khi cưới tương lai đứa nhỏ phải giáo dục thế nào về thụ tinh trứng, đừng để cho nam sinh thối tùy tiện chiếm tiện nghi của nó?
Vừa nghĩ liền cảm thấy lập trường bất ổn, hai đứa con sẽ khinh bỉ ba ba này, một chút uy nghiêm cũng không có…
“Anh suy nghĩ nhiều quá!”
“Em không hiểu đâu!” Anh từ nhỏ đã có giấc mộng phải làm một người cha giống cha anh đỉnh thiên lập địa, chính khí nghiêm nghị a! Mỗi lần bị ba ba giáo dục trách nhiệm nam tử hán, còn có nhân cách phẩm hạnh, liền cảm thấy lão ba siêu uy siêu suất, anh cũng rất muốn làm một người ba mẫu mực khiến đứa nhỏ hâm mộ a!
Bất quá hiện tại, anh đại khái chỉ có thể biến thành tên chiếm tiện nghi phụ nữ, đạo đức yếu kém, cả đời cũng uy không nổi! Anh thật uể oải, cả người cút đến góc giường đùa giỡn u buồn.
Không biết này có tính là biến chứng khi làm ba không?
Tôn Uẩn Hoa nhìn xem bất đắc dĩ vừa buồn cười, chạy nhanh muốn nói sang đề khác dẫn lực chú ý của anh. “Ai, mấy ngày trước em đem quá trình chúng ta quen biết đến kết hôn viết ra, chia sẻ lên mạng, anh có biết người khác nói như thế nào không?”
Quả nhiên, đề tài này bắt lấy toàn bộ lực chú ý của anh. “Nói như thế nào?”
“Bọn họ nói, anh nhất định không phải nam nhân vật chính.”
“… Kháng nghị!” Muốn dáng người có dáng người, muốn tài có tài, nơi nào làm cho khách quan không vừa lòng ?
“Bọn họ đã nói, thường thì nam chính nhiều năm trước bị quăng, làm sao có thể không ghi hận trong lòng, khi gặp lại nhất định phải ngược tới hôn thiên ám địa, như là quăng một tấm chi phiếu yêu cầu nữ chính làm tình phụ, để phục thù năm đó cô khinh thường hắn; hoặc là uy hiếp tranh đoạt con với cô, làm cho nữ chính hàng đêm rơi lệ linh tinh, biển hiện yêu hận sâu nặng của hắn, hơn nữa bày ra khí thế nam chính, sức quyến rũ, cùng bộc lộ giá trị bề ngoài.”
… Đó là súc sinh đi? Chỗ nào suất khí ? Còn cái gì yêu hận sâu nặng a! Các bạn trên mạng tiếng Trung giáo dục thực sự không vấn đề sao? Cũng không phải đang cải tạo đứa nhỏ!
“… Thật xin lỗi anh không có tư thế nam chính.” Anh lại muốn cút đến bên cạnh đùa giỡn tự bế.
Cô cười đem anh kéo trở về. “Thật ra, anh thực sự có ngược một chút.”
“Khi nào khi nào chứ?” Anh rõ ràng đối với cô siêu tốt.
“Lúc anh ở trước mặt em đá cửa.”
“… Thực xin lỗi, anh đem cửa làm hỏng rồi sao? Anh sẽ phụ trách phí sửa chữa.”
“…” Anh đang giả vờ à?
Khi anh dùng khẩu khí lạnh nhạt, nói muốn cô làm bạn tình; khi anh cự tuyệt lại vì cô rộng mở thật tình, mang theo giữ lại, tư thái phòng vệ nhìn cô; khi cô cho rằng, chính mình khả năng mất đi anh… Cô thực sự rất đau lòng.
Về sau, anh im hơi lặng tiếng biến mất nửa tháng, cuối cùng trở lại, không chỉ người trở về, ngay cả lòng cũng trở về bên cạnh cô, cô cảm nhận được.
Được anh yêu thương, che chở như vậy, lòng kiên định, an ổn, mới có dư lực chậm rãi đi suy xét chuyện của anh.
Mặc dù anh nói chỉ là vì con, nhưng anh trừ bỏ công tác, cơ hồ tất cả thời gian đều lưu cho mẹ con bọn họ. Ngày nghỉ đi du ngoạn, một tay ôm con, một tay nắm cô; mua đồ chơi cho cục cưng, cũng sẽ nhớ mua cho cô vài món đồ ăn vặt đặt trên bàn làm việc, tùy thời bồi bổ; hành trình của anh sẽ hướng cô xin phép, trừ bỏ lần đó ra, rất ít khi làm cho cô tìm không thấy người…
Anh cho cô đãi ngộ đặc biệt như vậy, hoàn toàn là phúc lợi của một người vợ, cho nên khi đột nhiên không nắm giữ được hành tung của anh, mới hoảng loạn không biết làm sao.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tâm sẽ không bao giờ hoảng sợ nữa, anh chính là không muốn thừa nhận mà thôi, trong lòng vẫn như cũ có cô.
Sau khi trở về, anh biểu hiện càng thản nhiên, không lại lấy con làm cái cớ đối tốt với cô, ôm thực chân thật, tươi cười thực chân thật, nồng tình thâm ý này, chân thực như quá khứ.
Cho nên, khi anh đưa ra đề nghị kết hôn, không có câu thứ hai đã đeo nhẫn cưới.
Anh cái gì cũng không cần nhiều lời, cô đã nhìn xem rất rõ ràng.
Anh kỳ thực rất khẩn trương, sợ cô cự tuyệt, bằng không sẽ không biểu cảm cứng ngắc đến không biết nên thế nào mới tốt, còn hoảng loạn đến tay chân cũng không phối hợp, đánh nghiêng bạch tuộc viên, làm nhẫn cưới tràn ngập vị sài cá.
Như vậy, cô còn muốn làm khó dễ anh cái gì? Bọn họ yêu nhau, cũng muốn gần nhau, đây mới là quan trọng nhất.
Bị cô nhắc tới như vậy, Thẩm Vân Phái bắt đầu suy xét, chính mình giống như thực sự có chút khuynh hướng tra nam. Đương nhiên đá cửa quá lớn tiếng, không cẩn thận dọa đến cô cũng thực đáng chết không sai, bất quá cặn bã nhất không phải chuyện đó——
“Cái kia…” Anh muốn nói lại thôi, bàn tay sờ sờ nhẫn cưới trên tay cô. “Anh không phải thực sự vì làm chủ ủy xã khu mới đề nghị em kết hôn, em có lẽ biết phải không?”
Sự tình nhiều như lông trâu, ngay cả đứa nhỏ cách vách rất ầm ỹ, đến nửa đêm không ngủ được chuyển ghế dựa tạo tạp âm để biểu hiện cậu cáo trạng.
Loại nhiệt huyết phục vụ đại chúng anh cũng không có nhiều, khi học ở trường chọn cán bộ lớp anh đều giả chết, đột nhiên nhảy ra, một phần nhỏ là do quả thật bị kích, nhưng bản thân anh không có hành động theo cảm tình như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu, là vừa làm cho anh có lý do có thể thuận thế đề cập chuyện này.
Anh muốn kết hôn thật lâu, luôn luôn vòng ở trong lòng, tìm không thấy phương thức thích hợp, còn từ để nói.
Vừa khéo, dùng phương thức này nói ra ý nguyện, trong lòng cũng biết 100% sẽ bị cự tuyệt, cho nên ngay cả nhẫn cưới cũng không có mang theo, nhưng không khí tuyệt đối không xấu hổ, ha ha cười vài tiếng liền bỏ qua, chủ yếu là truyền đạt anh có ý nghĩ như vậy là được.
Anh thật không ngờ cô sẽ nghiêm túc đáp lại yêu cầu của anh, một câu vô nghĩa cũng không dài dòng, thực dứt khoát mà đeo vào nhẫn cưới “vị sài cá”, ngay cả hôn thú đều ở khi anh ra cửa cũng viết xong, anh nhìn chỗ cô ký tên, thực sự há hốc mồm thật lâu.
Trên đời này có lẽ không mấy đàn ông sẽ cầu hôn ruồi bọ như anh, sau này hồi tưởng, thực sự càng nghĩ càng chột dạ, nếu anh sớm biết cô sẽ đáp ứng, nhất định sẽ càng thận trọng xử lý chuyện này, mà không phải sợ xấu hổ, dùng cái loại khẩu khí chọn hành bán đồ ăn nói với cô.
“Em biết chứ.” Tôn Uẩn Hoa cười liếc anh một cái. Ai sẽ vì loại chuyện này kết hôn; thực sự nhiệt huyết bùng cháy vì dân phục vụ, sao không đi chọn cử tri đại biểu.
“Anh chỉ là… muốn ở bên cạnh em và Nhược Nhược, tận hết năng lực đối với hai người tốt, em có biết đi?”
“Này em cũng biết nha. Nếu anh đối với em không tốt, sao em lại gả cho anh?”
Cho nên sáu năm trước cô không gả, là vì anh còn chưa đủ tốt?
“Sắc mặt anh thật thực tế.”
“Anh thực cho rằng cặn bã nam xài được sao? Một người khiến em không vui, em có cái gì để lưu luyến? phụ nữ nguyện ý đi vào hôn nhân, là tin tưởng người đàn ông này có thể làm cho họ so với khi một mình càng hạnh phúc, nếu đây là thực tế, toàn thế giới không có một phụ nữ không thực tế.”
Nói như vậy cũng đúng. “Cha mẹ anh nói, muốn anh tìm thời gian dẫn em trở về, bọn họ muốn thương lượng chuyện hôn lễ với em, xem em muốn hình thức trung quốc hay âu tây, còn có bánh cưới, muốn mời mấy bàn… Nha, đúng rồi, còn muốn tìm thời gian đi chụp ảnh cưới.”
Đương nhiên không thể thực sự chỉ quăng nhẫn cưới liền bắt con người ta, anh chưa vô sỉ đến mức đó. Khi đó tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ cô đổi ý, chi tiết thủ tục cái gì, sau đều còn có thể bàn lại, không nghĩ tới một tuần đi qua, cô ngay cả nói cũng không nói, cả áo cưới cũng chưa mặc, cư nhiên còn nói anh đối với cô tốt lắm, nghe được anh có đủ chột dạ.
“Lại là Nhược Nhược, lại là cha mẹ anh, anh chừng nào thì mới muốn nói ý nghĩ của mình, ông xã?”
Một tiếng êm ái “ông xã”, khiến anh rung động, đột nhiên cảm thấy trước đó mình cố kỵ nhiều thứ, thật sự vô vị.
“Tân hôn vui vẻ, bà xã.” Anh nghiêng về phía trước, đặt lên môi cô, chậm rãi nói nhỏ: “Anh thật vui có thể lấy được em, sau này nhân sinh mỗi một ngày, anh đều sẽ trung thực cho hôn nhân của chúng ta, anh yêu em.”
Này, mới là điều một cô dâu mới cần nhất.
Cô nở nụ cười, đáp lại nụ hôn của anh. “Em cũng vậy, ông xã.”
Mãi cho đến về sau, anh kỳ thực cũng hiểu được, năm đó Uẩn Hoa, không phải không động tâm với anh, chính là gặp nhau sai lầm thời điểm, khi anh còn chưa có biện pháp hoàn toàn gánh vác trách nhiệm, thì gặp gỡ cô.
Vì thế, tình yêu của bọn họ xuất hiện sai giờ, cô ở ban ngày, anh ở đêm đen.
Không phải không yêu, chính là sai giờ.
Đến nỗi, đồng hồ sinh lý không thể đồng bộ.
Sáu năm sau, nhân sinh bọn họ rốt cục nhất trí, may mắn tình yêu vẫn như cũ tồn tại, mà anh tin tưởng, lần này bọn họ có thể nắm tay cùng đi cả đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook