PN1
Tin Ngụy Vô Tiện tỉnh lại nhanh chóng từ Vân Thâm Bất Tri Xứ truyền ra ngoài.

Thời điểm tin tức truyền tới Lan Lăng, Giang Trừng còn đang ở Kim Lân đài thăm tỷ tỷ nhà mình, chơi đùa với cháu ngoại trai, hai tỷ đệ còn đang lo lắng người ấy khi nào mới có thể tỉnh lại.

Khi Giang thị tỷ đệ mang theo Kim Lăng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn Tình đã ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện để bắt mạch, mà Lam Vong Cơ thì đang đứng ở phía sau hắn.

Hai đứa nhỏ đại bảo tiểu bảo thì đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, hai đôi mắt lóng lánh ánh nước nhìn cha, như thế nào cũng không chịu rời đi.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên chiếc xe lăn làm bằng gỗ, nhìn Giang Trừng mặt có chút hắc nhưng khóe mắt lại hồng hồng đang ôm Kim Lăng, còn có sư tỷ vẫn luôn thiện giải nhân ý, tốt nhất sư tỷ, cùng với Kim Lăng nãy tới giờ vẫn luôn hướng về hắn mà vẫy vẫy tay, trong miệng nãi thanh nãi khí kêu Đại cữu cữu, Ngụy Vô Tiện không kiềm được mà nở một nụ cười rạng rỡ.

Giang Yếm Ly vừa thấy Ngụy Vô Tiện tươi cười, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Giang Yếm Ly cầm khăn tay lau nước mắt, nhìn đệ đệ khiến mấy năm nay vẫn luôn làm nàng lo lắng không thôi.

Thật sự cả nhà đoàn viên rồi!
Ôn Tình cũng chỉ là vừa mới tới Cô Tô không lâu.

Lần trước trở về là lúc nàng quay lại tiểu sơn cốc đi xem người nhà của nàng, thuận tiện thông báo một chút về tình hình của Ngụy Vô Tiện.

Nhưng trở về không tới mấy ngày thì có nữ tu Lam gia tới đón nàng trở về, nói Ngụy Vô Tiện đã tỉnh, muốn nàng nhanh chóng trở về nhìn xem.

Nghe được tin tức, người nhà Ôn gia lập tức sôi nổi hẳn lên, đại ân nhân của bọn họ rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Đây chính là đại hỉ sự! Bọn họ lập tức giúp Ôn Tình thu thập đồ đạc cần thiết vào tay nải, đẩy nàng lên kiếm của Lam gia nữ tu, giục nàng nhanh chóng trở về.

Thời điểm Ôn Tình nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, hắn đang ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi trên bãi cỏ chơi đùa với mấy con thỏ ở cách đó không xa, thỉnh thoảng lại cùng Lam Vong Cơ nói cái gì đó, làm cho y hai lỗ tai ửng đỏ.

Khi hắn thấy nàng thì cố sức cười, niềm nở tiếp đón nàng.

Ôn Tình nhìn thấy nụ cười kia, cảm giác như trong nháy mắt như trở lại những năm tháng gian khổ nhưng lại ấm áp kia, hắn cũng là như thế này, rõ ràng thanh danh của mình xấu đến không thể xấu hơn được nữa, toàn thế giới đều tưởng hắn đã chết, hắn vẫn là cười hì hì, không biết xấu hổ.

"Rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.

"Hồi lâu sau, Ôn Tình mới có thể tìm về tiếng nói của chính mình.

Ôn Tình tinh tế bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện, nghiêm túc xem xét người đang ngồi trên xe lăn, thật lâu mới mở miệng nói: "Thân thể có phải là vừa động liền đau, ngay cả nói một câu đều cảm giác khí lực không đủ?"
Lam Vong Cơ vừa nghe, đôi tay nắm chặt lấy mộc xe lăn, hai đứa nhỏ đứng trước mặt cũng lo lắng nhìn phía cha của mình.

Tỷ đệ Giang thị càng không cần phải nói, bọn họ vừa mới nghe được tin tốt, không muốn giây tiếp theo phải nghe tin xấu nha!
Ngụy Vô Tiện dùng ánh mắt trấn an đáp lại mọi người rồi mới trả lời Ôn Tình: "Đúng là như thế."
Ôn Tình đáp: "Có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, ngươi nằm ở trên giường không nhúc nhích đã năm năm, mà lúc trước thân thể ngươi thật sự quá suy nhược.

Tuy rằng mấy năm nay dùng không ít đồ bổ bồi dưỡng, nhưng người hư bất thụ bổ*, ta cũng không dám cho ngươi dùng đồ đại bổ được."
"Thứ hai, đó là âm hổ phù."
(người hư bất thụ bổ: kiểu như cơ thể khi quá yếu, cũng không thể ăn quá nhiều đồ bổ, vì khi ấy cơ thể không đủ sức hấp thu những chất bổ ấy, ngược lại những chất bổ ấy tích trữ trong người có thể hại tới cơ thể nữa)
Vừa nghe đến Âm Hổ phù, những người ở đây trong lòng đều chấn động.

Việc này có liên quan đến Âm Hổ phù? Vậy có uy hiếp đến tính mạng của Ngụy Vô Tiện không?

Ôn Tình uống ngụm trà, hướng ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy đến mọi người: "Ngươi cũng biết, ngươi tu quỷ đạo, oán khí nhập thể, oán khí vẫn đang len lỏi trong kinh mạch của ngươi.

Tuy rằng mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tĩnh dưỡng, oán khí trong cơ thể đã tiêu tán hơn phân nửa, nhưng chính ngươi có lẽ cũng cảm giác được.

"
"Âm Hổ phù, quấn lên người ngươi rồi." Ôn Tình dừng một chút, tinh tế nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Ngụy Vô Tiện.

Ôn Tình vừa nói xong, trong nhà tức khắc một mảnh yên tĩnh, ngay cả Kim Lăng vẫn luôn ở trong ngực Giang Trừng không ngừng đùa giỡn cũng an tĩnh xuống.

"Ôn cô nương......!có cách nào giải quyết việc này không?" Giang Yếm Ly châm chước hồi lâu, dò hỏi thử Ôn Tình.

"Theo ý ta, chỉ có hoàn toàn tiêu hủy Âm Hổ phù mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn."
"Huynh trưởng cùng Xích Phong tôn sớm đã có ý này, hôm nay ta sẽ cùng huynh trưởng thương nghị." Lam Vong Cơ, người nãy giờ trầm mặc im lặng cuối cùng cũng mở miệng nói.

Mặc dù tiêu hủy Âm Hổ phù vô cùng hung hiểm, nhưng y nhất định phải làm.

Đã trải quả nhiều biến cố như vậy, xém chút là vụt mất người nọ, y không thể chấp nhận thêm việc người thương gặp chút nguy hiểm nào trước mặt mình nữa, tuyệt đối không thể.

"Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.

Âm hổ phù hiện giờ cùng Ngụy Vô Tiện có liên hệ, sợ rằng lúc hủy phù, nó biết không thể chạy thoát thì sẽ cá chết lưới rách, quyết kéo theo Ngụy Vô Tiện đồng quy vu tận." Ôn Tình nói xong liền nắm lấy cổ tay Đại Bảo Tiểu Bảo, thăm mạch kỹ càng cho bọn nhóc.

"Cho dù thật như thế, việc này vẫn nên đưa ra thảo luận ở Thanh Đàm hội, Lam gia Thanh Đàm hội cũng sắp tới rồi." Giang Trừng cau có mặt mày nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nhìn tới mức trên mặt Ngụy Vô Tiện sắp bị xuyên thủng rồi.

"Cũng tốt, các ngươi sớm chút thương nghị tìm ra phương pháp, Ngụy Vô Tiện sẽ sớm chút đi trừ oán khí trong cơ thể, hắn cũng sớm ngày kết được đan." Ôn Tình xem mạch cho hai đứa nhỏ xong, nhìn thấy vẻ trầm trọng trên mặt mọi người, vì thế tung ra một cái tin tức tốt.

"Kết......!Kết đan? Ngươi nói A Tiện còn có thể lại kết đan sao?!" Giang Yếm Ly vừa nghe thấy, liền từ trên ghế đứng lên, tim đập bình bịch, sợ rằng Ôn Tình chỉ là nói như thế để dỗ nàng bớt lo.

Mà ở một bên, Ngụy Vô Tiện cũng là sợ ngây người, hắn lúc trước đem Kim Đan cho Giang Trừng thì liền nghĩ tới cuộc đời này mình sẽ không bao giờ có lại kinh hồng nhất kiếm kia, hắn cũng xem như mình chưa từng kết đan, chưa từng sở hữu viên kim đan đó.

Nhưng hiện tại Ôn Tình nói, hắn còn có thể lại kết đan, sao có thể không vui cho được!
"Lam nhị công tử từng lấy sách trong cấm thư thất của Lam gia cho ta tham khảo, ta cũng cân nhắc qua, phương pháp trong sách quả thực khả thi.

Chỉ đợi cải tiến một chút liền có thể tến hành." Ôn Tình liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, cái người này trầm mặc ám chỉ cái gì với mình chứ, y thiệt tình như thế nào, nàng đều có thể nhìn rõ, nói ra thì có sao chứ.

"Còn hai đứa nhỏ, ta bắt qua mạch rồi, thể trạng đã rất tốt, nhưng vẫn nên duy trì bồi bổ.

Đợi đến khi bọn nhóc kết đan được rồi thì không cần lo lắng gì nữa." Ôn Tình nói xong một cái tin tốt, lại nói ra thêm một cái tin tốt khác nữa.

Lúc này, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình trạng của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn là điều khiến bọn họ lo lắng nhất.

Mấy năm trước vừa trở về, lúc nào cũng sợ rằng sợ giây tiếp theo là ba người hồn quy thiên mệnh, cho tới bây giờ vẫn là tim đập nhanh, Ôn Tình mang đến tin tức tốt này giống như là cho bọn họ ăn một viên thuốc an thần, bình tâm tĩnh trí.

Lam Vong Cơ cùng Ôn Tình biết ý, liền yên lặng mang ba đứa nhỏ ra ngoài, lưu lại không gian riêng tư cho một nhà ba người này đoàn tụ.

Sau bữa cơm chiều, Giang Yếm Ly nói muốn xem xét Kim Lăng thế nào, lấy cớ rời đi, Giang Yếm Ly vĩnh viễn đều là nhất tri kỷ hảo tỷ tỷ, nàng sớm nhìn ra Giang Trừng có chuyện muốn nói với Ngụy Vô Tiện, nàng liền dành lại không gian riêng tư cho hai huynh đệ hảo hảo trò chuyện.

Giang Trừng đẩy Ngụy Vô Tiện đi dạo trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, một hồi lâu sau cũng không ai lên tiếng nói gì.


Đột nhiên, Giang Trừng ngừng lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên xe lăn gỗ.

"Thực xin lỗi."
Một câu xin lỗi, hai thanh âm cùng vang lên một lúc.

Hai người cùng lúc nghe được được câu xin lỗi kia đều sửng sốt một chút.

Ngụy Vô Tiện dẫn đầu mở lời: "Ngươi làm cái gì chuyện trái lương tâm mà phải xin lỗi ta chứ?" Rõ ràng là ta có lỗi với ngươi trước, là ta hại Liên Hoa Ổ, là ta hại Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân, là ta thiếu chút nữa hại Kim Tử Hiên cùng sư tỷ......!
"Vậy ngươi sao lại xin lỗi ta chứ?" Ngữ khí Giang Trừng nói chuyện giống như trước kia hai người bọn họ cãi nhau.

Ngươi xin lỗi ta cái gì, nên là ta xin lỗi, thực xin lỗi vì ta hiểu lầm ngươi, rõ ràng cái chết của hai người họ cũng không thể trách ngươi; thực xin lỗi vì để ngươi vì ta mà mất đi Kim Đan......!
Kỳ thật, Vân Mộng song kiệt vẫn luôn thật ăn ý với nhau, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau gặp rắc rối, bọn họ luôn rất hiểu nhau.

Ngụy Vô Tiện cười cười, những chuyện đã xảy ra đều không phải là chuyện mà họ mong muốn, chỉ là thế sự vô thường.

Khi đó bọn họ tựa như thân ở bên trong sương mù dày đặc, khi sương mù tan đi, bọn họ lại phát hiện đối hai người đã cách nhau rất xa.

Bất quá, người, chẳng phải vẫn còn ở đây sao? Người vẫn còn, mọi chuyện vẫn có thể vãn hồi.

Quả thật, người còn ở, dù cách nhau xa đến đâu, bọn họ vẫn có thể trở lại như ban đầu, Giang Trừng nghĩ đến đây, hắn cũng nguôi ngoai phần nào.

Chỉ là Ngụy Vô Tiện vẫn rất hiểu Giang Trừng, theo tính tình biệt nữu, khẩu thị tâm phi của hắn chắc chắn sẽ không chịu mở lời trước, cũng chỉ có thể là đại sư huynh này khai kim khẩu: "Đều đã qua."
Giang Trừng đứng cúi đầu sau lưng Ngụy Vô Tiện, cũng may Ngụy Vô Tiện không xoay người lại, bằng không hắn thấy biểu tình của Giang Trừng, nhất định phải cười nhạo hắn.

"Vậy khi nào ngươi mới mang theo hai đứa nhỏ lăn trở về Liên Hoa Ổ hả?"
Giang Trừng cũng hiểu khi nghe câu này, Ngụy Vô Tiện sẽ xoay đầu lại nhìn hắn, Giang Trừng liền điều chỉnh lại tâm tình.

Khi Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt của Giang Trừng đã trở lại như bình thường, giọng điệu mang vẻ ghét bỏ.

"Giang Trừng à, ngươi xem sư huynh của ngươi bây giờ đến đi dạo một chút cũng phải có người đẩy, Liên Hoa Ổ cách Vân Thâm xa như thế, ta sao có thể đi được chứ, đúng không?."
Ngụy Vô Tiện hiểu ý tứ của Giang Trừng.

Sau khi hắn tỉnh lại, Lam Vong Cơ đã nói cho hắn biết những chuyện đã xảy ra ở Loạn Táng Cương cùng ước pháp tam chương giữa Giang gia và Lam gia.

Có chuyện ước pháp tam chương này, chẳng phải là do Giang Trừng cảm thấy Lam Vong Cơ có lỗi với hắn, không muốn để Ngụy Vô Tiện có liên hệ gì cùng Lam Vong Cơ hay sao.

"Như thế nào? Ngươi còn tỏ ý ghét bỏ? Không muồn trở về? Ngụy Vô Tiện ngươi đừng quên, ngươi vẫn là người của Giang gia!" Giang Trừng nhìn bộ dạng Ngụy Vô Tiện một lòng muốn dính lên người Lam Vong Cơ, hắn tức giận không thôi.

Thật đúng là không chút tiến bộ!
"Không phải, ta sao có thể ghét bỏ Liên Hoa Ổ, ta......"
"Ngươi bây giờ không quay về, đến khi xuất giá cũng phải trở về thôi." Không đợi Ngụy Vô Tiện nói xong, Giang Trừng liền đánh gãy lời hắn nói, nói xong lúc sau cũng không hề mở miệng nói gì nữa.

"A, tiểu tử ngươi." Ngụy Vô Tiện nghe Giang Trừng nói xong, cân nhắc một chút, lộ ra vẻ tươi cười.

Tiểu tử này, nói như vậy, ước pháp tam chương kia chẳng phải vô dụng hết rồi sao, trong lòng Giang Trừng hẳn là đã tiếp nhận Lam Vong Cơ, vậy mà vẫn còn cứng miệng.


Thật là biệt nữu mà!
Trên đường đi dạo trở về, Ngụy Vô Tiện là nghĩ mọi cách làm Giang Trừng mở miệng, nhưng Giang Trừng vẫn không chịu nói lời nào, Ngụy Vô Tiện cũng vẫn là mừng rỡ, cười không khép được miệng.

Vân Mộng song kiệt, cuối cùng lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Giang thị tỷ đệ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ mấy ngày liền, sau đó mới ai về nhà nấy.

Cũng trong mấy ngày đó, Ngụy Vô Tiện đều ngồi trêu chọc đứa cháu ngoại trai duy nhất này, thấy trên cổ nhóc con có đeo chuông bạc, hắn là an tâm hơn rất nhiều.

Khi phải về nhà, Kim Lăng còn ôm chân Ngụy Vô Tiện không chịu đi, cuối cùng vẫn là đại cữu cữu của nhóc dỗ một hồi lâu mới chịu về.

Lại một tháng sau đó, Lam gia mở Thanh Đàm hội, thỉnh tiên môn bách gia đến thương thảo về chuyện tiêu hủy Âm Hổ phù.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện là người chế tạo ra Âm Hổ phù, hắn cũng không thể không có mặt.

Sau nhiều lẩn cam đoan bảo đảm bản thân sẽ không có chuyện gì, Lam Vong Cơ mới chịu cho hắn tham dự.

Sau khi định ra được phương án hủy phù, rồi lại bàn sang chuyện khác, dài dòng một hồi cũng kéo dài tới ngọ yến.

Ở một góc khuất ít người qua lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nhiếp Hoài Tang mở ra cây quạt xếp của mình mà phe phẩy qua lại, tùy ý đi tới, tùy ý nhìn xung quanh, như là đang thưởng thức cảnh sắc xung quanh.

Lúc này có một người thong thả lại gần, người tới nước da trắng nõn, ấn đường điểm đan sa đỏ tươi, khóe miệng đuôi mày luôn ẩn hiện ý cười.

"Tam ca hôm nay cũng có hứng thú thưởng thức phong cảnh nơi đây sao?." Nhiếp Hoài Tang đem mặt giấu sau chiếc quạt xếp, đôi mắt khẽ liếc nhìn Kim Quang Dao.

"Cũng là Hoài tang khéo chọn, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà có thể chọn được một nơi có non nước xinh đẹp, hữu tình như thế." Kim Quang Dao vẫn mang khuôn mặt tươi cười, cùng Nhiếp Hoài Tang sóng vai đứng cạnh nhau.

"Không biết vì sao tam ca lại giúp ta vậy?" Nhiếp Hoài Tang xoát một tiếng đem quạt xếp khép lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Vậy, vì sao Hoài Tang lại chịu giúp hắn?" Kim Quang Dao cười cười, đem vấn đề lại trả lại cho Nhiếp Hoài Tang.

"Chẳng qua là tình nghĩa đồng môn khi xưa cùng cầu học thôi." Nhiếp Hoài Tang nhìn theo tầm mắt của Kim Quang Dao, dừng lại trước cây hoa ngọc lan.

"Ngọ yến cũng sắp bắt đầu rồi, Hoài Tang, chúng ta đi thôi." Sau một lúc lâu, Kim Quang Dao lắc đầu, mời Nhiếp Hoài Tang cùng đi.

Nhiếp Hoài Tang nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi gật gật đầu, hai người cùng nhau đi về phía trước.

Kỳ thật, chuyện linh thú lúc trước chính là do Nhiếp Hoài Tang hắn ra tay động thủ.

Khi đó những lời đồn truyền ra về Ngụy Vô Tiện, hắn nửa tin nửa ngờ, tuy rằng thời gian Nhiếp Hoài Tang quen biết Ngụy Vô Tiện không quá dài nhưng Ngụy Vô Tiện tuyệt đối không phải là người như vậy.

Chỉ tính việc Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn hắn trượng nghĩa lấy thân dẫn dụ để cứu con em thế gia, nhìn thế nào cũng đều không giống là kiểu người vong ân phụ nghĩa.

Sau đó lại xảy ra sự việc ở Cùng Kỳ đạo, hắn cũng có chút tin, rốt cuộc thì hắn và Ngụy Vô Tiện không phải từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Trải qua thời gian dài và nhiều biến cố như vậy, ai có thể bảo đảm bản thân sẽ không thay đổi đâu? Nhưng, sau sự kiện huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Nhiếp Hoài Tang khẳng định những lời đồn đãi bên ngoài chắc chắn không phải sự thật.

Nói Ngụy Vô Tiện hận Kim Tử Hiên, hắn tin, nhưng nói Ngụy Vô Tiện hận rồi giết chết Giang Yếm Ly, hắn không thể nào tin được.

Khi còn trong thời gian cầu học ở Cô Tô, thế gia đệ tử bọn hắn mỗi khi nhắc đến đồ ăn ngon, Ngụy Vô Tiện liền nhắc tới sư tỷ của hắn, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn, cảm kích cùng tự hào, những thứ đó không thể nào là giả được.

Nhiếp Hoài Tang tuy không có tài trong việc tu luyện, nhưng hắn là người thông minh, có rất nhiều chuyện, chỉ là hắn không muốn quản hay day dưa vào.

Hắn suy đi nghĩ lại liền nghĩ thông suốt, lập tức phái người đi điều tra ngọn nguồn lời đồn.

Bằng sự thông minh tài trí tài trí của mình, Nhiếp Hoài Tang lập tức liền tìm được độc thủ phía sau màn là ai, đồng lõa là ai, và bọn chúng cuối cùng có mục đích gì.


Nhiếp Hoài Tang vốn dĩ muốn đem việc này nói cho đại ca của hắn, nhưng với tính cách của đại ca, sự tình sợ là không thành.

Suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện, Nhiếp Hoài Tang quyết định đi tìm linh thú, muốn mượn linh thú để đem sự thật công bố với bách gia.

Chỉ là, tuy Nhiếp Hoài Tang thông minh, nhưng vẫn là tuổi trẻ không rành ngụy trang, việc làm sau lưng của hắn đã lập tức bị Kim Quang Dao phát hiện.

Kim Quang Dao là đồng lõa, Nhiếp Hoài Tang lo lắng thật lâu rằng kế hoạch này không thể thực hiện được, ai ngờ Kim Quang Dao thế mà chủ động tìm tới hắn đưa ra đề nghị hợp tác.

Ngày Kim Quang Dao tới tìm gặp hắn, vừa vặn là một ngày trước khi xảy ra sự kiện bách gia bị kéo hồn đến Loạn Táng Cương.

Sau khi mọi chuyện thành công, Nhiếp Hoài Tang cũng từng suy đoán dụng ý của Kim Quang Dao dụng ý.

Ban đầu hắn cũng đoán không ra, nhưng khi Kim Quang Thiện bất đắc kỳ tử mà chết, Nhiếp Hoài Tang ẩn ẩn cũng đoán được một chút.

Hắn ban đầu chỉ muốn xác nhận một chút là thật là giả, nhưng thông qua đoạn đối thoại ngắn ngủi khi nãy, hắn nghĩ mình đã đoán đúng rồi.

Thời điểm mọi người dùng ngọ yến, Vong Tiện hai người đã trở lại Tĩnh thất, thân thể Ngụy Vô Tiện không thích hợp tiếp tục tham gia, trên đường đi về hắn đã mệt mỏi buồn ngủ mà ngáp mấy cái liền.

Lam Vong Cơ vừa mở cửa Tĩnh thất đã thấy Lam Giác Lam Du đã ngồi ngay ngắn trong nhà, thấy cha cùng phụ thân tiến vào liền tự mình chạy tới đón.

Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện lên, đặt hắn xuống trên đệm mềm.

Hai đứa nhỏ hợp lực đem xe lăn gỗ đẩy ra bên ngoài, lại đem hộp đồ ăn mở ra, trong Tĩnh thất lập tức tràn ngập hương thơm của đồ ăn.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh, Ngụy Anh dậy nào." Lam Vong Cơ sờ sờ lên mặt Ngụy Vô Tiện, muốn đánh thức để cho hắn ăn cơm rồi mới tiếp tục ngủ.

"Uhm......" Ngụy Vô Tiện cọ cọ vào bàn tay Lam Vong Cơ, mở mắt, đầu mày cuối mắt đều là ý cười.

Lúc Lam Vong Cơ vừa mới ôm hắn, Ngụy Vô Tiện liền tỉnh.

Lam Vong Cơ bưng lên một chén cháo thịt bằm vừa mới nấu, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi vài cái rồi đưa tới trước mặt hắn.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào dáng vẻ Lam Vong Cơ, ý cười trên mặt không giảm, còn thỉnh thoảng nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi trước mặt hắn.

Hai đứa nhỏ cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Vô Tiện, cũng ngẩng đầu lên khỏi bàn cơm mà nhìn cha của bọn nhóc.

Lam Vong Cơ lúc này cũng đã đút xong một muỗng cháo cho Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt mãn nguyện.

Bốn người nhìn nhau cười, gia đình của chúng ta, cuối cùng cũng đã đoàn viên.

————
Lời giải thích của tác giả:
Nhiều người có thể không hiểu vì sao Dao muội sẽ giúp Nhiếp Hoài Tang
Phải giải thích một chút, kỳ thật Dao muội cũng không phải giúp Nhiếp Hoài Tang, y chỉ là đang giúp chính mình.

Y hận Kim Quang Thiện.

Y vì Kim Quang Thiện làm nhiều chuyện như vậy mà Kim Quang Thiện vẫn chướng mắt đứa con trai này.

Y thật sự đã sinh sôi ý nghĩ xử lý Kim Quang Thiện, mà Nhiếp Hoài Tang vừa vặn đem lại cơ hội này cho y lợi dụng mà khiến Kim Quang Thiện thân bại danh liệt.

------
Vẫn còn hai phiên ngoại nữa nha, tui sẽ tranh thủ hoàn bộ này để chuẩn bị khai hố mới.

Đang phân vân giữa hai bộ: cầu học Tiện x thanh niên Kỷ (cưới trước yêu sau?, cảm thấy đây là bộ bộ rất hay viết về cuộc sống sau hôn nhân của đôi trẻ, nếu 15 tuổi Vong Tiện lấy nhau thì sẽ như thế nào, cơ mà dài~~~); bộ kia là thanh niên Kỷ x nhân ngư Tiện (một bộ đoàn sủng, đơn giản đáng yêu^^).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương