[Vong Tiện] Đạo Phu Thê
-
Chương 19
"Chúng ta cùng nhau ngủ, được không?"
Nghe xong câu cuối cùng, đôi mắt Lam Vong Cơ lập tức mở to.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình nói sai rồi, hắn còn chưa kịp cảm nhận ý nghĩa nghiêm trọng khác của câu nói này, thì rào một cái sóng nước dập dờn loá mắt, Lam Vong Cơ đã bước ra khỏi thùng tắm!
Thân hình vẫn còn vẻ ngây ngô, nhưng đã có đường nét rõ ràng, căng tràn săn chắc kia, tiến vào tầm nhìn của hắn một cách công khai.
Không chỉ như thế, thân hình này còn từng bước đi về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện lảo đảo lúng túng lùi về sau, cổ họng lại dâng lên một ngọn lửa nóng, giọng nói khô khốc không phát ra tiếng, tầm mắt né tránh, nhưng lại bị bộ phận nào đó thu hút sự chú ý....
Hả?
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu làm như lệch đi một chút, dưới cảm giác áp bức đang từng bước đến gần, đột ngột thoát ra, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc ước lượng kích thước của vật đó, lập tức không khỏi cúi đầu liếc nhìn trên người mình một cái.
Thứ này....
Cũng có chút quá....
Hắn nhíu mày, nhưng mà hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, thân hình chói loá đến mức khiến hắn muốn mù mắt này đã ép tới trước mặt, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nóng bỏng của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rong ruổi trên mặt hắn, khi thì đối diện với đôi mắt hắn, khi thì chạy xuống đến đôi môi hơi hé mở của hắn, đến hầu kết không nhịn được mà lăn lộn, rồi lại làm như đè nặng lên ngực hắn, cả một bụng âm mưu toan tính ban đầu của hắn co thắt một cách bất lực, cắn khoé môi, thầm tự thề thốt, những lời khoe khoang cợt nhả cũng không dám nói nữa....
"A!"
Sau đầu lơ lửng, vào khoảnh khắc sắp ngã mà chưa ngã, một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo hắn, dường như không hề tốn sức gì, đỡ được hắn lên rồi, hai tay Nguỵ Vô Tiện bám trên bả vai ướt đẫm của Lam Vong Cơ, còn chưa kịp đứng vững, đã cảm giác được hạ thân của hai người dính sát vào nhau, cái vật mới vừa rồi bị mình dùng ánh mắt đo lường kia, khảm vừa khít vào giữa hai chân, từng chút từng chút đo đạc da thịt của thân thể mẫn cảm đến run rẩy.
"Cẩn thận..." Giọng nói trầm thấp từ tính rơi vào tai, cánh tay kia của Lam Vong Cơ lướt qua bên thái dương hắn....
Sau đó... cầm lấy tấm khăn vắt trên tấm bình phong ở đằng sau!
Nguỵ Vô Tiện được buông ra ướt nhẹp như con gà rù đứng chết trân tại chỗ, Lam Vong Cơ tỉ mỉ lau khô thân thể, mặc vào bộ trung y màu đỏ tươi giống hắn. Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn y dọn dẹp xong, đầu óc ngừng hoạt động, nhão nhão dính dính khuấy thành một đống, trái tim làm như kiệt sức mà chết, thỉnh thoảng run run rẩy rẩy mấy cái, gần như hoàn toàn cứng đờ trong lồng ngực, không rời khỏi y được.
Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, đã bị Lam Vong Cơ kéo đến bên cạnh giường, lấy khăn khô nhẹ nhàng lau tóc cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện chôn cằm giữa hai đầu gối, ngón tay thon dài linh hoạt của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng như có như không luồn vào tóc mai của hắn, kéo ra sau gáy, từng chút từng chút túm mái tóc của hắn lên, gom vào bên trong khăn, bàn tay cẩn thận xoa xoa.
Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện dường như cũng dần dần được trấn an do những động tác lặp đi lặp lại này.
Cuối cùng, Lam Vong Cơ xoay người hắn lại, đưa một cái khăn mới vào trong tay hắn, Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, khó hiểu nhìn đối phương một cái, giọt nước đọng trên lông mi của người nọ, hắn nhịn không được vươn ngón tay ra, chọt chọt.
Đôi mắt và lông mi của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rung lên, nhìn thẳng vào hắn một hồi.
Nguỵ Vô Tiện chợt hiểu ra, cũng lau tóc cho Lam Vong Cơ.
Làm như vẫn luôn muốn nhìn hắn, nên Lam Vong Cơ cũng không xoay người sang chỗ khác, Nguỵ Vô Tiện kéo mái tóc của y ra trước ngực, làm theo động tác của y hồi nãy.
Ánh nến như từng đợt từng đợt sóng nước, gợn lăn tăn trên gương mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện dường như cũng bồng bềnh theo những gợn sóng này, đáy lòng không khỏi cảm thán, dung mạo của tiểu cũ kỷ, cũng quá đẹp rồi.
Nến đỏ và áo đỏ nhẹ nhàng phơn phớt ánh lên người y, thêm vào một chút dụ hoặc trước đây chưa bao giờ thấy, khuôn mặt và tư thái toàn thân lạnh lùng như sương tuyết, tình ý như có như không treo ở đuôi lông mày, quả thực khiến hắn không thể nào tưởng tượng, tình ý này, nếu như nồng đậm hơn, sẽ câu mất hồn phách người ta như thế nào, vừa bộc phát ra là không thể cứu vãn.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên sáng tỏ. Trên thảm đỏ, dưới ánh hoàng hôn, Lam Vong Cơ một thân áo đỏ lọt vào tầm mắt của hắn, chính là đã mê hoặc hắn như thế, đứng trước sắc đẹp, hắn không thể giữ vững, nửa người trên và nửa người dưới đồng thời quyết định dứt khoát, cứ thế định ra việc cả đời của mình.
Cứ thế, cột bản thân mình vào bên cạnh người này?
Nguỵ Vô Tiện lại ở trong lòng tự tát mình một cái.
Bị ma quỷ ám ảnh.
Anh hùng khó qua ải mỹ nam.
Người ta có đẹp thì thế nào? Dù sao mình cũng không có hứng thú với nam nhân, cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng được cùng nam nhân làm loại chuyện đó, chỉ việc này thôi, đã khiến hắn đau đầu, giữa nam nhân có thể giải quyết một vài nhu cầu, nhưng....
Nhưng chuyện đó rốt cuộc cũng cách biệt quá xa so với cuộc sống vợ chồng mà hắn tưởng tượng lúc trước, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó mà tiếp thu.
Làm như chú ý thấy đối phương phân tâm, Lam Vong Cơ cầm lấy tấm khăn, để sang một bên, kéo tay Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúng ta, đi ngủ".
Nguỵ Vô Tiện cả kinh, vội vã rút tay về, thể xác và tinh thần cùng đề phòng. Trong tích tắc, dường như hắn nhìn thấy một tia tổn thương trong đôi mắt nhạt màu của đối phương, nhưng trong lòng hắn đang rối bời, đột nhiên nhào vào góc sâu bên trong giường, khoá chặt trong tấm chăn dày, giọng ồm ồm kêu lên: "Ờ! Đi ngủ! Ngủ ngon!"
Bên cạnh giường, Lam Vong Cơ làm như cứng đờ người lại.
Lát sau, chầm chậm, nằm xuống bên cạnh hắn.
Nguỵ Vô Tiện "ồ" một tiếng, đợi một lát, đối phương hình như cũng không có động tác gì tiếp theo.
Xem ra là mình suy nghĩ nhiều, hắn nhẹ nhàng thở phào, nhắm hai mắt lại, bóng tối bao trùm, cố ép mình vào giấc ngủ.
Nhưng mà, một khắc, hai khắc, trôi qua, hắn lại càng lúc càng tỉnh táo.
Giường lạ, người lạ, xúc cảm xa lạ cùng với sự yên tĩnh xa lạ, thậm chí ngay cả mùi hương, cũng đều là xa lạ, một mùi đàn hương thoang thoảng lượn lờ.
Không đúng, mùi hương này, hình như đã từng quen thuộc.
Hơi thở hổn hển kịch liệt hỗn loạn cùng với mùi mồ hôi, lúc đè trên người hắn, lúc nhiệt độ cơ thể truyền đến trong suối nước nước lạnh, mùi hương của tiểu cũ kỷ....
Trong bóng tối, hồi ức dường như càng lúc càng hiện rõ.
Dùng chăn làm tấm chắn, Nguỵ Vô Tiện lật người bên trong ổ chăn, lén lút nhô ra một cái đầu.
Lam Vong Cơ có vẻ đã ngủ, tư thế ngủ quy quy củ củ, tư thái không vượt qua Lôi Trì một bước.
Tiểu cũ kỷ, cũng sẽ không làm gì hắn....
Dây tơ lòng Nguỵ Vô Tiện thả lỏng, lại muốn giở trò rồi.
Nhấc cánh tay ghé vào bên cạnh Lam Vong Cơ, hơi thở nhè nhẹ gọi thì thào: "Tiểu cũ kỷ, ngủ chưa?"
Sau một lúc lâu, không có tiếng đáp lại, một ngón tay không an phận vươn ra, chọc chọc vào gò má mềm mại kia.
Ồ?? Ngủ thật rồi?
Ngón tay này nhẫn nhịn, nhịn không được, lại nhẹ nhàng trêu chọc lên hàng lông mi mảnh dài kia.
Tiểu cũ kỷ, lúc ngủ cũng đẹp....
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Lướt qua sóng mũi cao thẳng, dừng trên hai cánh môi ấm áp hơi hơi căng mọng.
Đôi môi cũng....
Rất mềm....
Chọt vào, lại nảy lên.
Có vẻ chơi hơi bị vui....
Nguỵ Vô Tiện giống như phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn thế mà không thể dừng lại được.
Kỳ lạ, tại sao lại có chút nóng....
Phải thổi một chút...
Hắn chu miệng lên, đối với cái hang động nhỏ nửa như hé mở kia, thổi một cái.
Một đôi mắt nhạt màu trong veo như lưu ly mở ra.
Đứng hình.
Nguỵ Vô Tiện chu miệng, chớp chớp mắt, làm như cảm thấy sai sai ở đâu đó.
Mắt Lam Vong Cơ mở to.
".....!!"
Nguỵ Vô Tiện như cá chép búng người, lăn đùng một cái vào sâu bên trong giường, chăn che trên đầu, phát ra tiếng ngáy ngủ say.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu mát lạnh, chăn bị xốc lên.
Hắn dụi dụi mắt, "A, tiểu cũ kỷ, ngươi vẫn chưa, chưa ngủ hả... Ta ngủ từ lâu rồi..." Đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, lúc nói xong câu cuối cùng, giống như bong bóng xì hơi, âm thanh càng lúc càng nhỏ xíu.
Thân hình Nguỵ Vô Tiện giống như con thú nhỏ vùi mình vào trong cát, co rúm lại từng chút một, lúc hắn sắp sửa biến mất hoàn toàn, một thứ gì đó từ trong ổ chăn chui vào dưới cánh tay hắn, hung hăng túm lấy chỗ eo hắn nhấc một cái, đột ngột nâng toàn bộ người hắn lên.
Hai người dừng lại ở một tư thế cơ thể vi diệu, Lam Vong Cơ từ sau lưng ôm lấy eo Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện xoay đầu, hoảng loạn nhìn vào cặp mắt bình lặng như nước kia.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì...."
Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo không yên, cánh tay quấn quanh eo hắn theo đó càng siết chặt hơn, "Ta muốn đi ngủ! Ngươi, ngươi mau buông ra!" Đưa tay muốn gỡ cánh tay không phù hợp này, ".... Á!"
Sau lưng đụng vào một lồng ngực săn chắc và ấm áp, mông càng đập mạnh vào ngay chính giữa hai đùi của y, nghe được một tiếng vỗ khiến người ta nóng bừng cả lỗ tai, trong bóng tối tĩnh lặng, nghe rõ ràng vô cùng. Kẽ mông dễ dàng phác hoạ ra một vật thô dài hình trụ, một tia ửng đỏ cháy lan từ tai đến gương mặt Nguỵ Vô Tiện, rồi từ gương mặt cháy lan tới cổ, hắn thầm nghĩ không ổn, hít mạnh một hơi, dùng cả tay cả chân vùng vẫy loạn xạ một hồi.
Cánh tay ban đầu quấn quanh eo hắn đưa lên không túm lấy, đột nhiên giữ chặt hai cổ tay của hắn, ấn thật mạnh lên ngực của hắn một cái, đồng thời, mông và đùi cùng lúc đè nặng lên không cho phép chống cự, hung dữ khoá chặt hắn ở bên dưới.
Cái gì...?
Nguỵ Vô Tiện nghẹn khuất thở hổn hển một hơi, hét to lên:
"Cưỡng gian hả ----!!"
Giống như muốn biểu đạt sự vô cùng bất mãn, một hơi thở nóng rực đè nặng lên sau gáy Nguỵ Vô Tiện, ngay sau đó, thứ gì đó cực kỳ cứng rắn cạp mạnh lên chỗ làn da trần trụi.
Cả người Nguỵ Vô Tiện cứng đờ.
Lam Vong Cơ, thế mà cắn một cái lên cổ hắn!
Cái xúc cảm sợ nhất trần đời này, khiến hắn liên tưởng đến một loài động vật nào đó có hàm răng sắc nhọn, chạy rất nhanh, dễ dàng đẩy hắn ngã trên mặt đất rồi cắn loạn xạ.
Hắn sắp bị doạ đến mức chảy nước mắt ra rồi, Nguỵ Vô Tiện cố nén tiếng nức nở, vừa mắng chửi mẹ kiếp vừa giãy giụa đùng đùng lên.
"Không được chạy". Giọng nói trầm thấp từ tính của Lam Vong Cơ mang theo ngữ ý ra lệnh gần như ôn nhu nhưng lại không cho phép phản kháng, mùi đàn hương mát lạnh trộn lẫn với mùi rượu, mang ý uy hiếp nguy hiểm, rơi vào bên tai Nguỵ Vô Tiện, "Chạy nữa sẽ cắn".
Nguỵ Vô Tiện hức một tiếng, không dám nhúc nhích.
Lam Vong Cơ hài lòng thở ra một hơi thở nóng hổi, kéo hắn vào trong lòng mình ôm thật chặt, vùi đầu vào sau cổ hắn, hôn lên mái tóc mềm mượt của hắn.
Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, chỉ tự xem mình trở thành một cái gối ôm vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho người ta xoa nắn.
Ngực Lam Vong Cơ dán chặt vào, thoả mãn xoa nắn hắn trong vòng tay.
Một lát sau, tiếng hít thở yên bình và đều đặn từ sau lưng truyền đến, lúc lên lúc xuống, tựa như chìm vào một khung cảnh cực kỳ an tâm trong giấc mộng.
Nguỵ Vô Tiện chưa hết hoảng sợ, trái tim nhảy thình thịch.
Trời, đất, ơi!
Tiểu cũ kỷ này!
Tiểu cũ kỷ này uống rượu vào phát điên quá mức doạ người!
Hết ôm rồi cắn, so với tiểu cũ kỷ bình thường rụt rè hễ chạm vào một cái là muốn trở mặt ngay, quả thực không phải là cùng một người mà!
Cứu mạng với....
Ai tới cứu kẻ tội nghiệp là ta với....
Ta bị Lam Vong Cơ bắt cóc....
Kêu trời trời không đáp gọi đất đất không thưa.
Nguỵ Vô Tiện âm thầm thề, sau này không bao giờ để Lam Vong Cơ chạm vào rượu nữa.
Nghe xong câu cuối cùng, đôi mắt Lam Vong Cơ lập tức mở to.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình nói sai rồi, hắn còn chưa kịp cảm nhận ý nghĩa nghiêm trọng khác của câu nói này, thì rào một cái sóng nước dập dờn loá mắt, Lam Vong Cơ đã bước ra khỏi thùng tắm!
Thân hình vẫn còn vẻ ngây ngô, nhưng đã có đường nét rõ ràng, căng tràn săn chắc kia, tiến vào tầm nhìn của hắn một cách công khai.
Không chỉ như thế, thân hình này còn từng bước đi về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện lảo đảo lúng túng lùi về sau, cổ họng lại dâng lên một ngọn lửa nóng, giọng nói khô khốc không phát ra tiếng, tầm mắt né tránh, nhưng lại bị bộ phận nào đó thu hút sự chú ý....
Hả?
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu làm như lệch đi một chút, dưới cảm giác áp bức đang từng bước đến gần, đột ngột thoát ra, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc ước lượng kích thước của vật đó, lập tức không khỏi cúi đầu liếc nhìn trên người mình một cái.
Thứ này....
Cũng có chút quá....
Hắn nhíu mày, nhưng mà hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, thân hình chói loá đến mức khiến hắn muốn mù mắt này đã ép tới trước mặt, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nóng bỏng của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rong ruổi trên mặt hắn, khi thì đối diện với đôi mắt hắn, khi thì chạy xuống đến đôi môi hơi hé mở của hắn, đến hầu kết không nhịn được mà lăn lộn, rồi lại làm như đè nặng lên ngực hắn, cả một bụng âm mưu toan tính ban đầu của hắn co thắt một cách bất lực, cắn khoé môi, thầm tự thề thốt, những lời khoe khoang cợt nhả cũng không dám nói nữa....
"A!"
Sau đầu lơ lửng, vào khoảnh khắc sắp ngã mà chưa ngã, một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo hắn, dường như không hề tốn sức gì, đỡ được hắn lên rồi, hai tay Nguỵ Vô Tiện bám trên bả vai ướt đẫm của Lam Vong Cơ, còn chưa kịp đứng vững, đã cảm giác được hạ thân của hai người dính sát vào nhau, cái vật mới vừa rồi bị mình dùng ánh mắt đo lường kia, khảm vừa khít vào giữa hai chân, từng chút từng chút đo đạc da thịt của thân thể mẫn cảm đến run rẩy.
"Cẩn thận..." Giọng nói trầm thấp từ tính rơi vào tai, cánh tay kia của Lam Vong Cơ lướt qua bên thái dương hắn....
Sau đó... cầm lấy tấm khăn vắt trên tấm bình phong ở đằng sau!
Nguỵ Vô Tiện được buông ra ướt nhẹp như con gà rù đứng chết trân tại chỗ, Lam Vong Cơ tỉ mỉ lau khô thân thể, mặc vào bộ trung y màu đỏ tươi giống hắn. Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn y dọn dẹp xong, đầu óc ngừng hoạt động, nhão nhão dính dính khuấy thành một đống, trái tim làm như kiệt sức mà chết, thỉnh thoảng run run rẩy rẩy mấy cái, gần như hoàn toàn cứng đờ trong lồng ngực, không rời khỏi y được.
Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, đã bị Lam Vong Cơ kéo đến bên cạnh giường, lấy khăn khô nhẹ nhàng lau tóc cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện chôn cằm giữa hai đầu gối, ngón tay thon dài linh hoạt của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng như có như không luồn vào tóc mai của hắn, kéo ra sau gáy, từng chút từng chút túm mái tóc của hắn lên, gom vào bên trong khăn, bàn tay cẩn thận xoa xoa.
Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện dường như cũng dần dần được trấn an do những động tác lặp đi lặp lại này.
Cuối cùng, Lam Vong Cơ xoay người hắn lại, đưa một cái khăn mới vào trong tay hắn, Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, khó hiểu nhìn đối phương một cái, giọt nước đọng trên lông mi của người nọ, hắn nhịn không được vươn ngón tay ra, chọt chọt.
Đôi mắt và lông mi của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rung lên, nhìn thẳng vào hắn một hồi.
Nguỵ Vô Tiện chợt hiểu ra, cũng lau tóc cho Lam Vong Cơ.
Làm như vẫn luôn muốn nhìn hắn, nên Lam Vong Cơ cũng không xoay người sang chỗ khác, Nguỵ Vô Tiện kéo mái tóc của y ra trước ngực, làm theo động tác của y hồi nãy.
Ánh nến như từng đợt từng đợt sóng nước, gợn lăn tăn trên gương mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện dường như cũng bồng bềnh theo những gợn sóng này, đáy lòng không khỏi cảm thán, dung mạo của tiểu cũ kỷ, cũng quá đẹp rồi.
Nến đỏ và áo đỏ nhẹ nhàng phơn phớt ánh lên người y, thêm vào một chút dụ hoặc trước đây chưa bao giờ thấy, khuôn mặt và tư thái toàn thân lạnh lùng như sương tuyết, tình ý như có như không treo ở đuôi lông mày, quả thực khiến hắn không thể nào tưởng tượng, tình ý này, nếu như nồng đậm hơn, sẽ câu mất hồn phách người ta như thế nào, vừa bộc phát ra là không thể cứu vãn.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên sáng tỏ. Trên thảm đỏ, dưới ánh hoàng hôn, Lam Vong Cơ một thân áo đỏ lọt vào tầm mắt của hắn, chính là đã mê hoặc hắn như thế, đứng trước sắc đẹp, hắn không thể giữ vững, nửa người trên và nửa người dưới đồng thời quyết định dứt khoát, cứ thế định ra việc cả đời của mình.
Cứ thế, cột bản thân mình vào bên cạnh người này?
Nguỵ Vô Tiện lại ở trong lòng tự tát mình một cái.
Bị ma quỷ ám ảnh.
Anh hùng khó qua ải mỹ nam.
Người ta có đẹp thì thế nào? Dù sao mình cũng không có hứng thú với nam nhân, cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng được cùng nam nhân làm loại chuyện đó, chỉ việc này thôi, đã khiến hắn đau đầu, giữa nam nhân có thể giải quyết một vài nhu cầu, nhưng....
Nhưng chuyện đó rốt cuộc cũng cách biệt quá xa so với cuộc sống vợ chồng mà hắn tưởng tượng lúc trước, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó mà tiếp thu.
Làm như chú ý thấy đối phương phân tâm, Lam Vong Cơ cầm lấy tấm khăn, để sang một bên, kéo tay Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúng ta, đi ngủ".
Nguỵ Vô Tiện cả kinh, vội vã rút tay về, thể xác và tinh thần cùng đề phòng. Trong tích tắc, dường như hắn nhìn thấy một tia tổn thương trong đôi mắt nhạt màu của đối phương, nhưng trong lòng hắn đang rối bời, đột nhiên nhào vào góc sâu bên trong giường, khoá chặt trong tấm chăn dày, giọng ồm ồm kêu lên: "Ờ! Đi ngủ! Ngủ ngon!"
Bên cạnh giường, Lam Vong Cơ làm như cứng đờ người lại.
Lát sau, chầm chậm, nằm xuống bên cạnh hắn.
Nguỵ Vô Tiện "ồ" một tiếng, đợi một lát, đối phương hình như cũng không có động tác gì tiếp theo.
Xem ra là mình suy nghĩ nhiều, hắn nhẹ nhàng thở phào, nhắm hai mắt lại, bóng tối bao trùm, cố ép mình vào giấc ngủ.
Nhưng mà, một khắc, hai khắc, trôi qua, hắn lại càng lúc càng tỉnh táo.
Giường lạ, người lạ, xúc cảm xa lạ cùng với sự yên tĩnh xa lạ, thậm chí ngay cả mùi hương, cũng đều là xa lạ, một mùi đàn hương thoang thoảng lượn lờ.
Không đúng, mùi hương này, hình như đã từng quen thuộc.
Hơi thở hổn hển kịch liệt hỗn loạn cùng với mùi mồ hôi, lúc đè trên người hắn, lúc nhiệt độ cơ thể truyền đến trong suối nước nước lạnh, mùi hương của tiểu cũ kỷ....
Trong bóng tối, hồi ức dường như càng lúc càng hiện rõ.
Dùng chăn làm tấm chắn, Nguỵ Vô Tiện lật người bên trong ổ chăn, lén lút nhô ra một cái đầu.
Lam Vong Cơ có vẻ đã ngủ, tư thế ngủ quy quy củ củ, tư thái không vượt qua Lôi Trì một bước.
Tiểu cũ kỷ, cũng sẽ không làm gì hắn....
Dây tơ lòng Nguỵ Vô Tiện thả lỏng, lại muốn giở trò rồi.
Nhấc cánh tay ghé vào bên cạnh Lam Vong Cơ, hơi thở nhè nhẹ gọi thì thào: "Tiểu cũ kỷ, ngủ chưa?"
Sau một lúc lâu, không có tiếng đáp lại, một ngón tay không an phận vươn ra, chọc chọc vào gò má mềm mại kia.
Ồ?? Ngủ thật rồi?
Ngón tay này nhẫn nhịn, nhịn không được, lại nhẹ nhàng trêu chọc lên hàng lông mi mảnh dài kia.
Tiểu cũ kỷ, lúc ngủ cũng đẹp....
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Lướt qua sóng mũi cao thẳng, dừng trên hai cánh môi ấm áp hơi hơi căng mọng.
Đôi môi cũng....
Rất mềm....
Chọt vào, lại nảy lên.
Có vẻ chơi hơi bị vui....
Nguỵ Vô Tiện giống như phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn thế mà không thể dừng lại được.
Kỳ lạ, tại sao lại có chút nóng....
Phải thổi một chút...
Hắn chu miệng lên, đối với cái hang động nhỏ nửa như hé mở kia, thổi một cái.
Một đôi mắt nhạt màu trong veo như lưu ly mở ra.
Đứng hình.
Nguỵ Vô Tiện chu miệng, chớp chớp mắt, làm như cảm thấy sai sai ở đâu đó.
Mắt Lam Vong Cơ mở to.
".....!!"
Nguỵ Vô Tiện như cá chép búng người, lăn đùng một cái vào sâu bên trong giường, chăn che trên đầu, phát ra tiếng ngáy ngủ say.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu mát lạnh, chăn bị xốc lên.
Hắn dụi dụi mắt, "A, tiểu cũ kỷ, ngươi vẫn chưa, chưa ngủ hả... Ta ngủ từ lâu rồi..." Đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, lúc nói xong câu cuối cùng, giống như bong bóng xì hơi, âm thanh càng lúc càng nhỏ xíu.
Thân hình Nguỵ Vô Tiện giống như con thú nhỏ vùi mình vào trong cát, co rúm lại từng chút một, lúc hắn sắp sửa biến mất hoàn toàn, một thứ gì đó từ trong ổ chăn chui vào dưới cánh tay hắn, hung hăng túm lấy chỗ eo hắn nhấc một cái, đột ngột nâng toàn bộ người hắn lên.
Hai người dừng lại ở một tư thế cơ thể vi diệu, Lam Vong Cơ từ sau lưng ôm lấy eo Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện xoay đầu, hoảng loạn nhìn vào cặp mắt bình lặng như nước kia.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì...."
Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo không yên, cánh tay quấn quanh eo hắn theo đó càng siết chặt hơn, "Ta muốn đi ngủ! Ngươi, ngươi mau buông ra!" Đưa tay muốn gỡ cánh tay không phù hợp này, ".... Á!"
Sau lưng đụng vào một lồng ngực săn chắc và ấm áp, mông càng đập mạnh vào ngay chính giữa hai đùi của y, nghe được một tiếng vỗ khiến người ta nóng bừng cả lỗ tai, trong bóng tối tĩnh lặng, nghe rõ ràng vô cùng. Kẽ mông dễ dàng phác hoạ ra một vật thô dài hình trụ, một tia ửng đỏ cháy lan từ tai đến gương mặt Nguỵ Vô Tiện, rồi từ gương mặt cháy lan tới cổ, hắn thầm nghĩ không ổn, hít mạnh một hơi, dùng cả tay cả chân vùng vẫy loạn xạ một hồi.
Cánh tay ban đầu quấn quanh eo hắn đưa lên không túm lấy, đột nhiên giữ chặt hai cổ tay của hắn, ấn thật mạnh lên ngực của hắn một cái, đồng thời, mông và đùi cùng lúc đè nặng lên không cho phép chống cự, hung dữ khoá chặt hắn ở bên dưới.
Cái gì...?
Nguỵ Vô Tiện nghẹn khuất thở hổn hển một hơi, hét to lên:
"Cưỡng gian hả ----!!"
Giống như muốn biểu đạt sự vô cùng bất mãn, một hơi thở nóng rực đè nặng lên sau gáy Nguỵ Vô Tiện, ngay sau đó, thứ gì đó cực kỳ cứng rắn cạp mạnh lên chỗ làn da trần trụi.
Cả người Nguỵ Vô Tiện cứng đờ.
Lam Vong Cơ, thế mà cắn một cái lên cổ hắn!
Cái xúc cảm sợ nhất trần đời này, khiến hắn liên tưởng đến một loài động vật nào đó có hàm răng sắc nhọn, chạy rất nhanh, dễ dàng đẩy hắn ngã trên mặt đất rồi cắn loạn xạ.
Hắn sắp bị doạ đến mức chảy nước mắt ra rồi, Nguỵ Vô Tiện cố nén tiếng nức nở, vừa mắng chửi mẹ kiếp vừa giãy giụa đùng đùng lên.
"Không được chạy". Giọng nói trầm thấp từ tính của Lam Vong Cơ mang theo ngữ ý ra lệnh gần như ôn nhu nhưng lại không cho phép phản kháng, mùi đàn hương mát lạnh trộn lẫn với mùi rượu, mang ý uy hiếp nguy hiểm, rơi vào bên tai Nguỵ Vô Tiện, "Chạy nữa sẽ cắn".
Nguỵ Vô Tiện hức một tiếng, không dám nhúc nhích.
Lam Vong Cơ hài lòng thở ra một hơi thở nóng hổi, kéo hắn vào trong lòng mình ôm thật chặt, vùi đầu vào sau cổ hắn, hôn lên mái tóc mềm mượt của hắn.
Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, chỉ tự xem mình trở thành một cái gối ôm vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho người ta xoa nắn.
Ngực Lam Vong Cơ dán chặt vào, thoả mãn xoa nắn hắn trong vòng tay.
Một lát sau, tiếng hít thở yên bình và đều đặn từ sau lưng truyền đến, lúc lên lúc xuống, tựa như chìm vào một khung cảnh cực kỳ an tâm trong giấc mộng.
Nguỵ Vô Tiện chưa hết hoảng sợ, trái tim nhảy thình thịch.
Trời, đất, ơi!
Tiểu cũ kỷ này!
Tiểu cũ kỷ này uống rượu vào phát điên quá mức doạ người!
Hết ôm rồi cắn, so với tiểu cũ kỷ bình thường rụt rè hễ chạm vào một cái là muốn trở mặt ngay, quả thực không phải là cùng một người mà!
Cứu mạng với....
Ai tới cứu kẻ tội nghiệp là ta với....
Ta bị Lam Vong Cơ bắt cóc....
Kêu trời trời không đáp gọi đất đất không thưa.
Nguỵ Vô Tiện âm thầm thề, sau này không bao giờ để Lam Vong Cơ chạm vào rượu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook