Vong Tiện Bạc Thuyền Khách
-
1: Khúc Dạo Đầu A
Liên Hoa Ổ xa xôi, ánh lửa ngút trời.
Nguỵ Vô Tiện kiệt sức ngã vào trên chiếc thuyền nhỏ, mùi lưu huỳnh pha lẫn trong gió đêm quanh quẩn nơi chóp mũi hắn.
Hắn và Giang Trừng bị Ngu phu nhân dùng Tử điện trói chặt, sau khi ném lên thuyền thì gặp Giang Phong Miên, nào ngờ Giang Phong Miên cũng không cho bọn hắn cùng theo về Liên Hoa Ổ, mà lại một lần nữa dùng Tử điện trói chặt bọn hắn, để chiếc thuyền nhỏ đó chở bọn hắn xuôi theo dòng nước.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện gào thét và vùng vẫy suốt cả đoạn đường, nhưng có nói gì thì Tử điện cũng không chịu thả bọn hắn ra, sau đó bọn hắn trôi thật xa ra phía ngoài, cho đến lúc trong tầm mắt của bọn hắn, Liên Hoa Ổ chỉ còn là một điểm sáng nhỏ cháy nhấp nháy.
Giang Trừng khóc đến kiệt sức, hai người bọn hắn vùng vẫy giãy giụa trái phải vẫn không thoát ra được, Tử điện ngược lại siết càng lúc càng chặt hơn.
Trước đó Nguỵ Vô Tiện bị Tử điện quất mấy chục roi, cả người đau nhức, cuối cùng hai người bọn hắn cứ vậy mơ mơ màng màng suy sụp ở trên thuyền.
Ý thức của Nguỵ Vô Tiện bắt đầu dần trở nên mơ hồ, ánh lửa ở xa tít chân trời in dấu vào con ngươi của hắn, trên võng mạc của hắn, ngay trước khi tia lý trí cuối cùng của hắn hoàn toàn rơi vào bóng tối, ý thức của hắn đã không còn phân biệt được, màu đỏ nhảy nhót kia, rốt cuộc là ánh lửa, hay là thái dương ướt đẫm máu.
Không biết bọn hắn hôn mê bao lâu, dòng nước chảy ra biển, chiếc thuyền chở bọn hắn cứ trôi lững lờ như thế, đi về hướng đông.
Hầu hết thời gian bên tai bọn hắn là sự yên tĩnh, có lẽ là giữa khu rừng hoang dã, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng người ồn ào.
Nguỵ Vô Tiện hầu như ngủ suốt trong mớ hỗn độn đó, hắn mơ mơ hồ hồ nhận thấy Giang Trừng ngã xuống bên cạnh hắn, vì vậy hắn truyền thêm rất nhiều linh lực cho chiếc thuyền nhỏ, theo bản năng muốn chiếc thuyền nhỏ đưa bọn hắn đến một nơi xa hơn, cách nơi bọn hắn rời đi xa một chút.
Xa một chút, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
Hắn bùng cháy lòng căm thù, thế nhưng tự biết cái gì cũng không thể làm được.
Trong thế giới u tối của các linh hồn, hắn đã cảm nhận được có một số loại sức mạnh nào đó đã chết đi, mà cả hai người, hắn và Giang Trừng, không có kiếm, không có pháp khí, cái gì cũng không có.
Nguỵ Vô Tiện giãy giụa thử cố gắng ngồi dậy, muốn mở mắt ra xem bọn hắn đã trôi được bao xa, có thể có quân Ôn gia truy đuổi theo hai bọn hắn hay không, nhưng vừa định mở mắt, thì trước mắt là một quầng sáng màu trắng và màu xanh đen, đổi lấy một cơn đau đầu muốn nứt ra.
Nguỵ Vô Tiện không chịu nổi, thân thể xụi lơ, ngã về phía sau, lại trở về chỗ cũ.
Hắn nghe thấy tiếng suối róc rách bên tai và dưới thân mình, trong một chớp mắt tinh thần hoảng hốt mà cảm thấy, có phải mình đã chết rồi hay không.
"Keng"
Một tiếng động ùng ục khẽ vang lên, chiếc thuyền nhỏ của bọn hắn bị vướng vào thứ gì đó, ngừng lại.
Lần này chiếc thuyền nhỏ ngừng lại hơi đột ngột một chút, cổ của Nguỵ Vô Tiện hơi bị đụng vào, cảm thấy có chút đau, hắn cố hết sức mở mắt ra, nghe thấy một giọng nói thật cẩn thận.
"Nguỵ...!Nguỵ công tử? Chính là Nguỵ công tử?"
"Người đâu!"
"Mau, mau đi thông báo..."
Cách đó không xa truyền đến vài tiếng chân dồn dập nhẹ nhàng, Nguỵ Vô Tiện đỡ trán, miễn cưỡng muốn đứng dậy.
"Giang công tử? Nguỵ công tử?"
Tiếng gọi vang bên tai bọn hắn hết lần này đến lần khác.
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy trước mắt một mảng trắng xoá, đôi mắt hắn cố gắng nhìn sau một hồi lâu, Giang Trừng ở ngay phía sau hắn từ từ tỉnh lại, phát ra một tiếng rên đau đớn.
Tử điện không biết đã tự động cởi ra từ lúc nào, quấn trên ngón tay Giang Trừng.
Hắn và Giang Trừng, đầu đập vào nhau trên chiếc thuyền nhỏ, không biết đã hôn mê bao lâu.
Ai đó ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ Giang Trừng, bị Giang Trừng trong lúc thần trí suy sụp mắng chửi một hồi, trước mắt Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã trở nên rõ ràng hơn, hắn mở mắt ra, nhìn thấy lần lượt từng đôi mắt hoặc lo lắng hoặc ngập ngừng, một sợi rồi lại một sợi mạt ngạch màu trắng.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, thấy bức tường bao quanh đổ nát, có màu đen xám sau khi bị ngọn lửa nuốt chửng, giống như bị trẻ con bôi bẩn lung tung, rơi trên mảng tường trắng tinh không tì vết.
Những cành mộc lan khô héo nhô ra gác lên bờ tường.
Càng ngày càng có nhiều người tới, có người thi pháp để giữ yên chiếc thuyền nhỏ chòng chành theo sóng nước, bắt đầu nâng Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đem lên bờ.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện còn sợ hãi, cũng giống như Giang Trừng, đều rất kháng cự bất kỳ ai chạm vào hắn, nhưng cho dù còn chưa nhớ ra hoàn toàn, trực giác nói cho hắn biết, hình như hắn đã đến một nơi an toàn.
Người vây xung quanh hắn càng lúc càng đông, sắp làm thành một bức tường người nho nhỏ, Nguỵ Vô Tiện lảo đảo đứng lên, có chút tránh né lung tung những người đỡ tay hắn.
Bỗng nhiên, không khí xung quanh yên tĩnh lại, những người Lam gia từ từ tách ra giống như chừa ra một con đường nhỏ.
Một đôi tay đỡ lấy thân hình loạng choạng của Nguỵ Vô Tiện, khéo léo khống chế lực đạo, không giống những người trước đó hoảng loạn muốn nâng hắn lên bờ, bất cẩn bấu mạnh làm đau cánh tay hắn.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy một giọng nói hơi kềm nén cảm xúc, bao bọc bởi ý vị lạnh lẽo, gọi hắn một câu.
"Nguỵ Anh...? Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mới bình tĩnh một chút, đôi mắt hắn mơ mơ hồ hồ điều chỉnh tiêu điểm lại một lần nữa, gương mặt rõ ràng quen thuộc kia ở trước mặt từ hai bóng nhập lại thành một, gợi lên điều gì đó trong trí nhớ của hắn, giữa trán đối phương đeo mạt ngạch có vân văn mà chỉ con cháu trực hệ mới được đeo.
Điều duy nhất hơi khác với trong trí nhớ của Nguỵ Vô Tiện chính là, trên mạt ngạch đó vốn dĩ có thêu vân văn màu xanh nhạt nhưng lúc này là màu trắng, không hề có một chút màu sắc nào khác.
Nguỵ Vô Tiện tuy không rõ tại sao, nhưng trong nháy mắt vẫn cảm thấy nhẹ nhõm một cách không thể hiểu được, để mặc cho thân hình mềm nhũn ngã về hướng người đó – mùi đàn hương tràn ngập bao phủ khiến người ta yên tâm.
Lúc Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại sau đó, là do bị sặc tỉnh.
Hắn ho đến trời đất mù mịt, trong miệng đầy vị đắng, chạm vào môi là chiếc muỗng ngọc lạnh lẽo.
"A, khụ khụ khụ khụ khụ..." Nguỵ Vô Tiện xoay người bò tới mép giường ho sặc đến sắp chết, "keng" một tiếng, ai đó phát ra tiếng thở dài dường như có chút ảo não, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện ho đến chảy nước mắt, lông mi ướt đẫm, trước mắt là một mảnh mờ ảo.
Hắn ho một hồi thì tầm nhìn cũng dần dần rõ ràng lên, thấy mình ở trong một gian phòng đơn sơ, bày biện không phức tạp lắm, trước giường mình nằm có một cái bàn nhỏ, trên bàn để mấy quyển sách, còn có một chén thuốc nhỏ bằng bạch ngọc.
Bàn tay đó vỗ lưng hắn từng chút một, dần dần mang những sợi dây leo có độc kia quay trở về bám vào ký ức của hắn, bùng cháy trong đầu Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện ho khụ khụ, rốt cuộc nghẹn ngào lên.
Bàn tay đang vỗ lưng hắn, chợt dừng lại một chút.
Nguỵ Vô Tiện siết chặt tấm chăn dưới thân, cắn chặt răng, ngăn cơn nghẹn ngào của mình, nhìn qua người bên cạnh, thấy một đôi mắt nhạt màu mang vẻ lo âu, cũng đang nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên lau nước mắt của mình, đỏ bừng đôi mắt nói, "Lam Trạm, là ngươi à".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, gật gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn một chút chén thuốc nhỏ trên bàn, không biết có phải muốn khuyên Nguỵ Vô Tiện tiếp tục uống thuốc hay không.
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, bình tĩnh một chút, vội vàng mở miệng hỏi, "Giang Trừng đâu?"
Lam Vong Cơ mím môi nói, "Ở chỗ y sư"
"Ồ..." Nguỵ Vô Tiện tạm yên tâm, hắn biết Giang Trừng còn suy sụp hơn cả hắn, có y sư chăm sóc hắn (Giang Trừng) đương nhiên là tốt nhất, vì thế lại lau nước mắt của mình, lúc này mới nhớ ra để hỏi, "Ủa, vậy hiện giờ ta đang ở đâu?"
"Tĩnh Thất" Lam Vong Cơ đáp.
Nguỵ Vô Tiện lúc tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học vốn chưa bao giờ nghe nói đến chỗ này, nhưng nghe cái tên thanh tâm quả dục thế này thì chắc là một phòng nghỉ ngơi nào đó, dù sao cũng không phải nơi đặc biệt gì lắm.
Tâm hắn loạn như ma, cũng không muốn tiếp tục uống thuốc, hắn và Lam Vong Cơ cùng trầm mặc trong một thoáng, Nguỵ Vô Tiện tốc chăn lên, nói, "Ta đi xem Giang Trừng".
Lam Vong Cơ duỗi tay ngăn động tác của hắn lại, Nguỵ Vô Tiện nằm nghiêng ở mép giường ngước mắt lên, thấy ánh nến phủ lên mặt Lam Vong Cơ một tầng ánh sáng lờ mờ, trông như có một mảng màu xanh đen nhàn nhạt treo dưới mi mắt.
"Ngươi cần nghỉ ngơi," Lam Vong Cơ nói với hắn, "Ngày mai rồi đi xem hắn vẫn không muộn".
Một lát, Lam Vong Cơ lại nói thêm, "...!hắn cũng cần tĩnh dưỡng".
Nguỵ Vô Tiện dừng động tác lại, nhất thời có chút do dự, dù sao hiện giờ bọn hắn cũng là được người ta cho ở lại, nên nghe lời Lam Vong Cơ một chút, người Lam gia làm việc và nghỉ ngơi có trật tự, đêm khuya lỗ mãng đi quấy rầy y sư đúng là không ổn.
Nguỵ Vô Tiện tay nắm chặt chăn, nhíu nhíu mày.
Lam Vong Cơ nhìn phản ứng của hắn, lại nói, "Hắn không sao".
Nguỵ Vô Tiện và y bốn mắt nhìn nhau, không biết sao nghe Lam Vong Cơ lãnh đạm nói với hắn như vậy, thế nhưng lại cảm thấy một tia yên tâm.
Lam Vong Cơ nói Giang Trừng không sao, tất nhiên chính là không sao..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook