Tạ Tấn Xuyên tan tầm trở về, cởi áo khoác, nhìn quanh khắp phòng một vòng cũng không thấy bóng người, đi tới phòng ngủ, anh biếng nhác dựa vào khung cửa, bên trong là Tô Lam đang ngồi xếp bằng, trước mặt là một bức tranh, mèo con ở một bên nhìn chằm chằm vào chùm nho tươi mơn mởn trong tranh, nhưng không thể nào ăn được.

Tô Lam tựa như cảm giác được anh, quay đầu lại cười nhàn nhạt, “Đại thần, anh đã về!”

Tạ Tấn Xuyên đi tới ngồi vào phía sau cậu, Tô Lam huých khuỷu tay đẩy anh ra, “Ngồi xa ra một chút, em đang tô màu, cẩn thận bị dính vào người.”

Tô Lam chỉ mặc một bộ áo ở nhà mỏng rộng thùng thình, từ góc nhìn của Tạ Tấn Xuyên có thể thấy đường trong bờ ngực trắng nõn của cậu như ẩn như hiện hai điểm phấn nộn. Ánh mắt anh trở nên thầm trầm, nâng ngón cái nhẹ nhàng ma sát xương quai xanh gợi cảm, Tô Lam cũng không né tránh, hết sức chuyên chú tô tranh.

Sau khi tô kín cả bức tranh, Tô Lam giơ bàn vẽ lên cảm khái: “Em thích nhất là kiến trúc Châu Âu, nơi tràn ngập cảm hứng nghệ thuật, mỗi một góc nhìn đều như đang nhìn thấy một bức tranh khác nhau. Kiến trúc ở đây quá thương nghiệp hóa, kiến trúc sư đều bị lợi ích ràng buộc.”

“Các nhà nghệ thuật của thành phố càng ngày càng ít, lớp thanh niên đều vội vàng cạnh tranh, bọn họ đem sinh hoạt thành một gánh nặng quá mức kinh khủng, cho nên không ai nhìn thấy nét đẹp của cuộc sống!” Tô Lam tiếc hận vỗ vỗ vai Tạ Tấn Xuyên, “Hảo hảo mà sống nha, người trẻ tuổi!”

Tạ Tấn Xuyên thuận thế nắm tay cậu, đặt ở bên môi nhẹ nhàng khẳng cắn. Tô Lam căm giận rút tay về, “Thanh niên như anh đừng có suốt ngày trong đầu chỉ có mấy cái loại tư tưởng này có được không?”

Tạ Tấn Xuyên cười cười áp đảo người ta xuống, hô hấp quấn quít, “Tư tưởng gì? Tô Tô, sao em lại đỏ mặt? Có phải lại nghĩ đến cái gì không nên nghĩ không?”

Ánh sáng mờ nhạt khẽ hắt lên gương mặt cậu đẹp đến dị thường, con mắt sáng trong suốt, phảng phất như chứa đựng cả ánh dương. Tạ Tấn Xuyên nhìn chằm chằm cậu, Tô Lam trừng lại, cười: “Muốn hôn thì hôn đi, chồng à~” Thanh âm cậu êm tai cực kì, gọi một tiếng “Chồng à” càng ngọt ngào tới tận xương, Tạ Tấn Xuyên chẳng thể chần chờ một chút nào, ở trên môi cậu tiến công chiếm thành đoạt đất.

Ráng chiều mờ nhạt, đỏ rực tựa như giá y (1).

Cuối tuần.

Tô Lam ngồi bên bệ cửa sổ, tay duỗi ra bên ngoài, cười nói: “Trời trở lạnh rồi, nhanh như vậy đã vào thu.”

Tạ Tấn Xuyên lười biếng nằm nghiêng trên giường, đùa nghịch cái đuôi của mèo con, “Chiều ra đường đi, mua quần áo mới.”

“Buổi tối hãy đi.” Tô Lam nói, buổi tối nắm tay không bị chú ý, “Em đi thư phòng lên mạng.”

“Mèo con, chúng ta cũng rời giường thôi.”

Mưa mùa hạ: Hôm nay khí trời thật thoải mái ╮(╯▽╰)╭

Tương Tiểu Vũ: Nơi nơi đều là cảnh đẹp, cảnh đẹp.

Hỉ Oa: Nhào vào Tương Tiểu Vũ, để tỷ tỷ sờ một cái.

Tương Tiểu Vũ: Sắc nữ! Cút đi!

Mưa mùa hạ: Gì đây, nhân dịp hôm nay tiết trời mát mẻ, chúng ta tổ chức FT (2) của 《Phong hoa tuyết nguyệt》 đi.

Hỉ Oa: Kì thật là cô đã lên kế hoạch tổ chức từ lâu đi *ngoái mũi*

Mưa mùa hạ: Kỳ thực là lúc nào cô cũng ở trong lòng ghét bỏ tôi a~

Cá chua ngọt: Hình như đại thần chưa bao giờ tham gia FT?

Mưa mùa hạ: Đáng ghét(3) a!Không nên nhẫn tâm đả kích một người đã tích cực chuẩn bị tổ chức chứ.

Kỳ An: Chào buổi chiều XDDD

Quân lâm thiên hạ: Chào buổi chiều, hậu kì độc quyền.

Mưa mùa hạ: Đáng ghét a! Thấy hậu kì độc quyền một cái là trồi lên luôn. Đại thần, em quỳ xuống cầu FT a!

Mưa mùa hạ: An bảo bối QAQ Giúp tui cầu đại thần tham gia FT có được hay không!!

Kỳ An:→→ Tôi với đại thần đâu quen thân bằng cô với đại thần?

Mưa mùa hạ: Tui sẽ tin sao? Đại thần căn bản là liệt hậu kì độc quyền như cậu vào danh sách tư nhân rồi. An bảo bối, tui van cậu.

Kỳ An: Đùa cho vui thôi mà XDDDDDD

Kỳ An: Nghe nói FT rất vui nha, đại thần nếu có thời gian thì tham gia đi ~

Hỉ Oa: *đập bàn* Kỳ An sama đây là đang làm nũng với đại thần sao?

Quân lâm thiên hạ: *xoa cằm* Được XD

Mưa mùa hạ: Tui viên mãn rồi!!!! Giờ chỉ còn việc thu thập mã thôi! Không được làm phiền tui!

Tuy rằng mới đầu tháng chín nhưng buổi tối ở B thị nhiệt độ vẫn xuống thấp, Tô Lam ra ngoài chỉ mặc một kiện áo dài tay mỏng, hiện tại dù đã ép mặc thêm áo khoác của Tạ Tấn Xuyên, khi gió đêm thổi tới vẫn làm cậu lạnh, cảm giác như từng khớp xương đều bị hàn khí xâm nhập.

Tô Lam từ trước đến nay nhiệt độ cơ thể khá thấp, lúc này bàn tay càng lạnh lẽo, hơi ấm của Tạ Tấn Xuyên từ tay truyền đến làm cậu có xúc động muốn khóc. Anh đưa áo khoác cho cậu, trên người chỉ có một áo sơ mi dài tay căn bản chẳng cản được gió lạnh.

Trên đường hàng quán sáng rực náo nhiệt, nhưng mà đi cả đoạn đường cũng chẳng thấy có cửa hàng quần áo nam nào.

Tạ Tấn Xuyên nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tô Lam, cúi đầu cười khẽ, “Anh không lạnh, Tô Tô, đi nhanh rồi về.”

Trước mặt họ có hai nữ sinh, lúc nãy đi qua có nhìn hai người một chút rồi bàn luận với nhau.

“Uy cậu có nhìn thấy không, tiểu thụ vừa rồi lớn lên thật xinh đẹp, hảo tinh xảo a!”

“Tiểu công hảo ôn nhu a! Giúp tiểu thụ làm ấm tay rất thân mật nha! Hơn nữa tiểu công cũng thực đẹp trai!”

“Đầu năm nay mỹ nàm đều thành đôi với nhau a a!”

Hai cô nàng đi xa rồi, khi Tô Lam ngẩng đầu lên vừa vặn thấy một cửa hàng đồ nam, kinh hỉ nói, “Rốt cục cũng tìm thấy!”

Hai người bề ngoài đều vô cùng xuất chúng, một người anh lãng tuấn khí, một người phiêu linh tinh xảo, cô chủ hàng nhìn thấy liền nhiệt tình tiếp đón: “Hoan nghênh quang lâm, hai vị cần mua gì? Bên này có quần áo thu đông mới ra mắt thị trường, kiệu dáng đều rát đẹp mắt, mời hai vị tùy ý chọn.”

Điều hòa trong cửa hàng rất ấm áp, Tô Lam có chút không được tự nhiên rút tay về, ánh mắt bắt gặp một chiếc áo gió mỏng màu xám, “Phiền chị lấy cho em xem chiếc áo kia được không?”

“Được, suất ca (4) thật tinh mắt, vóc người cậu đẹp như vậy, mặc áo gió nhất định rất đẹp! Kiểu này còn có màu trắng, màu vàng nhạt và màu đen, cậu muốn màu gì?”

“Cho em một chiếc màu trắng, cho… bạn của em một chiếc màu xám.” Tô Lam cười nói trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của chủ hàng, “Chúng em là người yêu.”

“Ha hả, hóa ra là người yêu a.” Chủ hàng xấu hổ nháy mắt một cái, sau đó lại nhiệt tình nói, “Hai vị cứ tiếp tục ngắm đồ đi, tôi đi lấy áo.”

Tạ Tấn Xuyên ánh mắt phức tạp nhìn Tô Lam, vừa mang theo kinh hỉ, vừa xen lẫn chút khó tin (5), “Tô Tô, em…”

“Lẽ nào chúng ta không phải người yêu sao?” Tô Lam bĩu môi, “Vậy thì em đi giải thích với chủ hàng…”

“Áo đây, hai vị tới mặc thử đi.”

Tô Lam nói khẽ cảm tạ, cầm chiếc áo trắng mặc vào, nhìn về phía gương, “Tấn Xuyên, thế nào?”

Tạ Tấn Xuyên ánh mắt ôn nhu, “Đẹp.”

Chủ hàng ở bên cạnh ý cười đầy mặt, “Hai vị mặc thế này rất xứng đôi! Mỗi người đẹp một kiểu!”

Tạ Tấn Xuyên mỉm cười cởi áo đưa cho chủ hàng, “Rất hợp, nhưng lấy cho em ấy số nhỏ hơn đi, cái em ấy đang mặc phần eo có chút rộng, tay áo cũng hơi dài.”

“Được, chờ một chút, hai người cứ tiếp tục ngắm đi.” Chủ hàng mỉm cười rời đi.

Tạ Tấn Xuyên lấy một chiếc áo lông vàng nhạt so so trên người Tô Lam, “Cái này không tệ, em thích không?”

“Ân.”

Thanh toán xong, Tạ Tấn Xuyên cất âu phục thường mặc vào túi, sau đó hai người liền mặc luôn áo gió mới vào. Nắm tay cùng đi ra khỏi cửa hàng, mặc áo tình nhân, dường như ai đi đường cũng nhìn theo.

Chủ đề: Kinh diễm!! Hình cực hot!!! Siêu đẹp trai!!!

Lâu chủ: Lz hôm nay bấn loạn a a a!!! Lz chụp ảnh vô dụng, chỉ có thể chụp được một bên mặt! Thế nhưng tiểu thụ có thể nói là siêu cấp đẹp! Công quân cũng là vô cùng đẹp, vô cùng phong độ!! Mặc áo tình nhân, tay trong tay đi trong gió quả thực ấm áp a a! Tên đường tăng ca về, thể xác và tinh thần đều uể oải, Lz đã được tấm hình này trị khỏi!! Lại tiếp tục tin tưởng vào tình yêu ha ha ha ha!!!

1L: Nửa mặt cũng đẹp a!!! Lz đúng là may mắn!! Có thể nhìn thấy một đôi đẹp như thế này!! Triệt để trị hết rồi!!!

2L: Để tui chết đi! Không nên ngăn cản tui! Người mặc áo gió xám chính là đại thần mà! Kiểu tóc giống hệt luôn! Đường viên khuôn mặt cũng giống luôn!! Để tui tự móc mắt đi! Tui kiên quyết không muốn tin a a a a!!! Cho dù đại thần là hoa đã có chủ thì tui cũng kiên quyết không tin a a a a a!!!

3L: Lz chân tướng!! Chắc chắn là đại thần không sai vào đâu được! Đại thần hóa ra đã có tiểu thụ!!! Không thể tin nổi!! ┭┮﹏┭┮

4L: Chết mất!!! Nhất đinh là tui đã mở nhầm YS rồi!!

————————————————————————–

Mưa mùa hạ: Chết mất! Đại thần! Anh có nhà hay không?

Hỉ Oa: Mùa hạ, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

Mưa mùa hạ: Nhanh nhanh lên YS đi!!! Đại thần bị chụp lén!! Nhưng mà đó chưa phải là trọng điểm a a a a a!!! Trọng điểm là người yêu ngoài đời của đại thần a a a a!!!

Khi Tô Lam nhìn thấy tin tức trên diễn đàn thì sửng sốt, cùng Tạ Tấn Xuyên bốn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng mở trang mạng YS, sau đó ngay lập tức thấy ảnh chụp của Tạ Tấn Xuyên, chụp ở khoảng cách khá xa, khuôn mặt hai người thấy không rõ lắm, nhưng áo tình nhân đã chứng minh thân phân của họ.

Tô Lam nhìn diễn đàn đang nổ tung thì phiền muộn vuốt vuốt lông mèo con, “Anh mau lên diễn đàn nói gì đi, tất cả mọi người đang gọi anh đấy.”

Quân lâm thiên hạ: Có người yêu thì kỳ quái lắm sao?

Hỉ Oa: Đại thần, đây là anh đang thừa nhận sao?

Mưa mùa hạ: Đại thần!!!!!!

Mưa mùa hạ: Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả hết tâm tình của em lúc này! Đại thần, anh thành tra công rồi!!!

Thiển ca: ┭┮﹏┭┮

Thiển ca: Bị ngược tới chết đi sống lại rồi a a a a!!! Đại thần anh không thể như vậy được!!

Quân lâm thiên hạ: Rất xin lỗi, giờ mới nói cho mọi người biết.

Tương Tiểu Vũ: Đại thần không cần xin lỗi. Tuy rằng rất ngoài ý muốn, nhưng mà tôi nghĩ không cần phải thế… Nói cho cả nhà biết người yêu của anh là ai đi?

Y Y: Vậy Mạc Ly sama phải làm sao bây giờ? Đại thần, anh không nên bỏ mặc Mạc Ly sama.

Mưa mùa hạ: Bạn trẻ Y Y, đây không phải là diễn đàn CP, ok?

Mạc Ly: Đại thần có người yêu là chuyện tốt ngoài ý muốn, tôi đã sớm nói tôi với đại thần chỉ là bạn bè bình thường thôi mà →→ Hanh, để xem giờ các người làm sao mà đùa giỡn nữa XD~

Quân lâm thiên hạ: Tiểu Ly, xin lỗi, cậu rất tốt, sẽ có người xứng đáng với cậu.

Mạc Ly:→→ Tôi mới là người phải xin lỗi, lâu nay tạo phiền phức cho đại thần, xin lỗi!

Mạc Ly: Đại thần.

Quân lâm thiên hạ: Ân?

Mạc Ly: Đại thần, anh nhất định phải hạnh phúc.

Quân lâm thiên hạ: Cảm tạ.

Mạc Ly ngồi trước màn hình vi tính nhìn hai chữ “cảm tạ” kia nhịn không được mà bật khóc, vẫn cho rằng chỉ cần yên lặng chờ, sẽ có ngày đợi được tình cảm của anh, không nghĩ rằng đợi được chính là tuyệt vọng.

Tô Lam trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, “Mạc Ly, cậu ấy, hiện tại nhất định rất buồn…”

“Thế nhưng anh chỉ cần em thôi.” Tạ Tấn Xuyên ôm cậu vào lòng, cằm đặt lên mái tóc mềm mại của cậu, “Anh chỉ quan tâm hỉ nộ ái ố của em, còn những người khác, xin lỗi anh không rảnh.”

Mặt Tô Lam tựa trong ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim đập, hai tay ôm anh thật chặt, “Nếu như họ phát hiện ra em là Kỳ An thì sao?

Tạ Tấn Xuyên dừng lại một chút, cười nhẹ: “Sẽ không bị phát hiện đâu.”

———– Thế nhưng, trên đời đây làm gì có bí mật nào là tuyệt đối…

Tô Lam nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mặc kệ dù có ra sao, cậu đều có thể tựa vào ***g ngực này.

*Chú thích:

(1) Giá y: Áo cưới truyền thống của Trung Quốc.

(2) FT: từ này rất đa nghĩa, mình nghĩ chắc nó là một hoạt động nào đó của kịch truyền thanh. Nếu các chương sau có giải thích kĩ hơn thì tốt.

(3) Đáng ghét: ngôn ngữ mạng, nguyên văn là thổ diễm (đồng nghĩ với nhau)

(4) Suất ca = soái ca.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương