Chuyện của Mạc Ly còn chưa kịp đến phiên Tạ Tấn Xuyên giải quyết, ai cũng không ngờ câu đầu tiên Lâu Thư nói lại có thể làm người ta nghẹn chết —– Mạc Ly đã là người của lão tử rồi, đừng có thèm muốn!

Vừa vặn một đám người đều onl YY, Mùa hạ sốc không nhẹ: “Mạc Tiểu Ly ơi, từ khi nào cậu cùng với Lâu thúc bên nhau vậy?”

Hỉ Oa hô to gọi nhỏ: “Thật không logic! Tôi còn nhớ cái topic những CP tuyệt đối không có khả năng! Khi đó thúc với Mạc Ly chính là đứng đầu mà?!”

Tô Lam đối với topic đó cũng có ấn tượng, nó nói rằng Mạc Ly một thân trong trẻo, lạnh lùng, ít nói, Lâu Thư một thân cuồng vọng, lãnh ngôn, hai người này thế nào cũng không thể hợp nhau. Lại nghe thấy tiếng Tương Tiểu Vũ ồn ào, “Hỉ Oa, cô đừng có đào bới mấy chuyện đã qua đó. Cái topic ấy năm đó tôi cũng dính. Tuyệt đối là sai!”

Mùa hạ lầm bầm, “Thúc không tới giải thích gì sao?”

Nhưng cuối cùng là Mạc Ly nhịn không được, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, ấp úng mở miệng: “Các người… Các người đừng nghe thúc, hắn nói càn đấy… Thật đấy…”

Bản thân Lâu Thư lại bình tĩnh nở nụ cười, “Tiểu Ly, không ngờ em lại trở mặt nha. Chẳng phải hôm qua đã đáp ứng anh rồi sao?”

“Đó là bất đắc dĩ.” Mạc Ly vội vã biện giải, “Ai bảo anh uy hiếp tôi không đáp ứng thì sẽ ở lỳ nhà tôi không đi?”

“Em đáp ứng rồi, anh có ghi âm làm chứng, Tiểu Ly.”

Hỉ Oa cắt đứng hai người liếc mắt đưa tình: “Uy, uy, uy, Mạc Tiểu Ly, cậu đã đáp ứng thúc cái gì?”

Mạc Ly lúc này đang onl nick đỏ, vậy mà mãi không có âm thanh gì, Lâu Thư hiểu rõ liền nói, “Tiểu Ly nhà tôi lại xấu hổ rồi.”

Mạc Ly: “Chỉ có một chút thôi…”

Vô luận Mùa hạ hay Hỉ Oa có thay phiên nhau bức cung như thế nào, Mạc Ly cũng nhất quyết không chịu khai anh đã đáp ứng thúc cái gì, nhưng thật ra nghe ngữ khí thúc chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ khiến người nghe không khỏi liên tưởng lung tung.

Sau đó đám người đó không biết nghĩ gì lại đi đánh chủ ý lên Tô Lam, Tạ Tấn Xuyên vội chạy tới bảo vệ tiểu thụ nhà mình: “Đã tới giờ rồi, tôi với Tô Tô out trước, các cô cứ tiếp tục trò chuyện.”

Mấy ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, Tạ Tấn Xuyên bận rộn công tác, còn dành thời gian bồi Tô Lam.

Hai người tắt máy tính, Tô Lam thu thập phòng khách, Tạ Tấn Xuyên nghênh ngang ngồi trên sô pha, nghịch quả cầu chơi ném nhặt của con trai, nói cho hoa mỹ, thì là đang giúp Tô Lam giảm bớt việc gia đình.

Tô Lam vừa mới ngồi xuống định lau cái bình hoa cảnh, Tạ Tấn Xuyên lại ném cầu tới chỗ cậu, Tô Lam phiền phức nói, “Đừng náo loạn, Tạ tiên sinh! Còn gây cản trở em làm việc nhà, em sẽ…” Tô Lam giơ giơ khăn lau trong tay, “Em sẽ phạt anh ngày mai dùng cái này rửa mặt.”

Tạ Tấn Xuyên như trước giáo dục con trai nhà mình, “Meo meo, tới chỗ mẹ con nhặt quả cầu về đây, ngoan.”

Mèo con nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chạy tới chỗ quả cầu, Tô Lam nhìn dáng vẻ đắc ý của Tạ Tấn Xuyên thì rất bực, tiện tay nhặt quả cầu lên. Mèo con cho rằng Tô Lam muốn chơi với nó, liền chạy tới trước mặt cậu.

Tô Lam ôm mèo, “Ngoan, mau đưa ba ba chơi bời lêu lổng của mày đi ra chỗ khác đi, chỗ nào mà tao không thấy ấy. Hôm nay sẽ thưởng cho mày một hộp!”

Mèo con tựa như hiểu được, chạy như điên tới cắn ống quần của Tạ Tấn Xuyên, anh nói, “Chơi ném cầu với ba ba, ba ba thưởng cho hai hộp!”

“Meo meo?”

“Ba!”

“Bốn hộp.”

“Tạ Tấn Xuyên, anh muốn phá hư dạ dày của con à?! Đánh anh!”

Tạ Tấn Xuyên cười, thuận thế ôm Tô Lam vào trong lòng, Tô Lam nổi cáu là vậy nhưng lại dịu ngoan, tựa ở trong ngực anh. Tạ Tấn Xuyên cúi đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

Tô Lam lắc đầu, nghĩ tới tư thế này có chút thẹn thùng, muốn đứng dậy nhưng lại bị Tạ Tấn Xuyên cười đặt lên ghế sô pha. Cậu từ chối tượng trưng rồi cùng chiều theo anh.

Mỗi lần cởi quần áo Tô Lam, đối với Tạ Tấn Xuyên mà nói, là một lần hưởng thụ. Da Tô Lam trắng, lần nào cũng xấu hổ, nổi lên một tầng hồng nhạt đẹp mắt, khiến cho anh muốn ngừng mà ngừng không được, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Mùa đông tới rồi, Tô Lam mặc áo len rộng rãi, quần bông vải vừa dày vừa mềm, cả người đều mang cảm giác ấm áp.

Quần cậu bị Tạ Tấn Xuyên kéo xuống, hai chân Tô Lam thon dài tiếp xúc với không khí lạnh khẽ run, rồi quấn lên lưng Tạ Tấn Xuyên. Áo len trên người cậu anh không để ý tới, chỉ là bàn tay không an phận chui vào vạt áo, không khách khí vuốt vẻ da thịt nhẵn nhụi. Nhìn phần ngực lộ ra, Tô Lam càng cảm thấy xấu hổ: “Tấn Xuyên, anh để em cởi áo len… A!”

“Cư nhiên còn có thể nói, xem ra vi phu hầu hạ chưa đủ rồi.” Nói xong, Tạ Tấn Xuyên ác ý nhéo nhéo cậu, tiếng rên rỉ không kiềm chế được khẽ bật ra, trong mắt Tô Lam nhất thời hiện lên một tầng hơi nước. Tạ Tấn Xuyên ôn nhu hôn cậu, lời lẽ trằn trọc ở bên bờ môi mềm mại của cậu khẽ khẽ nói, hôn tới mức nuốt cả nước bọt của đối phương cũng không ngại.

Chẳng biết từ khi nào, hai chân Tô Lam đã bị Tạ Tấn Xuyên mở ra, bị nhìn như thế, tuy rằng đã bị nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng nghĩ tới… vẫn ngượng ngùng. Cậu thậm chí đã có rất nhiều lần bị Tạ Tấn Xuyên mạnh mẽ yêu cầu nhìn anh như thế nào tiến nhập thân thể cậu.

Cảm giác ngón tay trong cơ thể không ngừng mở rộng có thể khiến cho người ta xấu hổ chết mất, Tô Lam chủ động tới đặt môi hôn lên ngực Tạ Tấn Xuyên, nghe tiếng anh thở dốc ở bên tai, còn chọc cậu: “Tô Tô, em mà còn giày vò anh như thế nữa, anh không khống chế được đâu đấy…”

Tô Lam nhìn anh cười, thân thủ cẩn cẩn dực dực sờ nơi đang đứng thẳng của Tạ Tấn Xuyên, một tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay anh, “Không sai biệt lắm, vào đi…”

Tô Lam nói xong liền nhắm mắt lại, trong chớp mắt, vật kia của Tạ Tấn Xuyên đâm sâu vào thân thể Tô Lam, khoái cảm đau đớn cùng lấp đầy khiến cậu thất thanh kêu lên, “A! Tạ… Tấn Xuyên, anh… nhẹ chút!”

Thế nhưng hương diễm ở trước mắt, Tạ Tấn Xuyên làm sao có thể nghe thấy cậu nói, trong đầu điên cuồng chỉ còn có ý niệm hảo hảo yêu thương người dưới thân, người anh yêu nhất.

Kiện áo len rộng rãi kia rốt cuộc cũng rơi trên đường đi vào phòng ngủ, khiến mèo con hiếu kì lại một phen choáng váng, nằm úp sấp trên áo len rơi sau cánh cửa phòng ngủ đã đóng sập lại, không thể làm gì khác ngoài lắc lắc trèo vào ổ mèo.

Động tác Tạ Tấn Xuyên đặt Tô Lam vào giường không tính là ôn nhu, địa phương vừa được yêu thượng vẫn còn ướt át mà ôn nhuyễn, Tạ Tấn Xuyên không hề chần chờ mà khẩn cấp tiến vào, Tô Lam lại cắn một phát lên ngực anh, “Cầm thú! A… Anh, anh chậm một chút!”

Đáp lại cậu vẫn chỉ là những đợt tiến công điên cuồng, chẳng qua bao lâu, bên trong có một cỗ nhiệt dịch bắn vào thân thể cậu, nóng rực dị thường.

Một đêm phóng túng để lại hậu quả là thân thể động một chút cũng không được. Tô Lam mơ màng ngủ, khi tỉnh lại hình như nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó, đỡ thắt lưng bủn rủn ra khỏi phòng ngủ, khi nhìn thấy người trong phòng khách thì đầu óc nhất thời nổ tung, thanh âm run rẩy, “Mẹ… Sao mẹ lại tới đây…”

———– Tạ Tấn Xuyên, anh đến tột cùng vì sao không thu dọn chiến trường sau khi vui vẻ?!

Trong phòng khách đầy quần áo của người cùng đồ dùng lộn xộn, trên sô pha còn có vết tích cực kì khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tô Lam nhận ra dáng đứng hiện tại của cậu mới là thứ kích thích mẹ nhất, tay chân nhất thơi cứng đờ, không biết phải làm sao.

Tô mụ mụ hé ra nét mặt già nua mà đỏ bừng: “Còn không mau thu dọn nhà cửa cho chỉnh tề đi!”

Tạ Tấn Xuyên dù đối với Tô Lam bộ dạng lưu manh, nhưng với mẹ vợ thì phải chuẩn dạng chính nhân quân tử, săn sóc mời Tô mụ mụ vào thư phòng nghỉ ngơi, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ, thấy Tô Lam khuôn mặt đỏ bừng vội vã đi ra, luống cuống tay chân mặc áo len. Tạ Tấn Xuyên bước tới chỉnh lại cho cậu, sau đó bế ôm cậu, “Đừng khẩn trương, mẹ vợ cũng là người từng trải.”

Tô Lam xấu hổ trừng anh, đi theo sau anh vào thư phòng.

Tô mụ mụ nhìn bộ dạng con trai mình cũng ngại không biết nói gì, “Đơn vị phát quà tểt, mẹ nhớ con thích ăn táo, nên mang đến cho con vài hộp.”

“Cảm ơn mẹ.” Tô Lam ngồi xuống cạnh bà, “Tạ Tấn Xuyên hôm nay bắt đầu nghỉ, con với anh ấy còn tính tới thăm mẹ.”

Tô mụ mụ vỗ vỗ tay cậu, “Đừng khẩn trương như thế, lúc nào muốn về nhà thì về, ba con cũng nhớ con. Trước giao thừanhớ cùng Tấn Xuyên trở về ăn bữa cơm, tới giao thừa còn phải tới bên nhà bên kia.”

“Ân!” Tô Lam nhanh chóng đáp ứng, sợ mẹ sẽ hối hận.

Tô mụ mụ lập tức đứng dậy, Tạ Tấn Xuyên biết vị kia nhà mình nhớ nhà, liền lừa cậu ra đường mua quà cho Tô ba ba rồi về thăm nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương