Một hồi lữ hành này nói đi là đi, đêm đó Tiếu Thần bảo người đặt vé cho hai người hắn và Sở Tô, giữa trưa ngày hôm sau ăn cơm xong liền xuất phát đi Tân Thành trước.

Tân Thành, tên như ý nghĩa chính là một tòa thành thị ở ven biển, cách C thị khoảng một giờ bay, Sở Tô vẫn biết chỗ này là một thành thị ven biển xinh đẹp, nhưng chưa từng đi qua, cậu không nghĩ tới lần đầu tiên đến liền cùng Tiếu Thần cùng nhau đi.

Nhìn trời xanh và mây trắng càng ngày càng tới gần ngoài cửa sổ, tâm tình Sở Tô tốt ngoài ý muốn, cậu dựa vào cửa sổ hà hơi vào phía trên, ở trên kính thủy tinh sử dụng một tầng hơi mơ hồ mà viết chữ, một bút một nét viết ra hai chữ “Thần” và “Tô”, sau đó lại vẽ tiếp một vòng tròn vây quanh hai chữ lại, tốc độ hơi tản đi quá nhanh, nhưng điểm đó cũng không ảnh hưởng đến lạc thú của cậu, lúc chữ viết đã không còn rõ nữa lại hà hơi viết tiếp.

Tiếu Thần ngồi ở bên cạnh nhìn cậu viết viết vẽ vẽ, ánh mắt mang theo ôn nhu vô hạn, lúc Sở Tô lập lại viết lại mấy lần cầm lấy một cái camera hướng cậu điều chỉnh tốt tiêu cự chụp một tấm hình. Sở Tô nghe thấy thanh âm đèn flash nho nhỏ phản xạ tính quay đầu lại, vừa vặn lọt vào trong màn ảnh của Tiếu Thần, ngón tay nhấn một cái, liền đem khoảng khắc cậu quay đầu lại ghi vào trong camera.

“Chụp cái gì?” Sở Tô buông xuống tay viết chữ dựa lại gần.

“Chụp em nha.” Tiếu Thần thấp giọng nói, tuy rằng hành khách trong khoang hạng nhất không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, hắn đem ảnh mới chụp ra cho Sở Tô xem. Hai tấm hình chụp tấm thứ nhất biểu lộ là bóng lưng viết chữ của Sở Tô và bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ, tấm thứ hai là khoảng khắc Sở Tô quay đầu lại, mái tóc màu rám nắng của Sở Tô ở dưới chiết xạ ánh sáng của ánh mặt trời so với bình thường có vẻ sáng hơn một chút, cũng có thể là da tay của cậu thoạt nhìn trắng hơn chút. Kỹ thuật chụp ảnh của Tiếu Thần rất tốt, ngũ quan lập thể trong hình của Sở Tô rất đẹp, ánh mắt màu đậm sáng sủa tựa như trân châu đen vậy.

“Chụp không tệ.” Sở Tô biểu dương một câu, cầm lấy camera từ trong tay Tiếu Thần giơ lên hướng hai người, đầu nghiêng về phía hắn một chút. Tiếu Thần cũng nghiêng đầu theo, đầu hai người tựa như chạm cùng một chỗ, cùng với “răng rắc” một tiếng, khuôn mặt mang cười của hai người dừng ở trong màn ảnh.

Sau khi chụp hình xong, Sở Tô muốn thu hồi camera, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng yếu ớt, “Cũng chụp cho con đi.”

Thanh âm là từ phía bên cạnh Tiếu Thần truyền tới, nghe thanh âm cho thấy là một cậu bé, hai người sửng sốt một chút, hướng phương hướng thanh âm mà nhìn đến.

Chỉ thấy một cậu bé tóc xoăn ghé vào tay vịn chỗ Tiếu Thần, ánh mắt nóng rực đang nhìn hai người, còn có camera trong tay hai người. Chỗ ngồi khoang hạng nhất rất rộng, vừa rồi Tiếu Thần nghiêng người cho Sở Tô chụp ảnh, cho nên không có chú ý đến bên cạnh có cậu bé toát ra từ lúc nào, cậu bé đại khái khoảng bốn tuổi, một đầu tóc xoăn, da rất trắng, màu mắt là ánh lam trong suốt, ngũ quan tinh xảo đến quá phận, thoạt nhìn như là con lai.

“Hello.” Cậu bé tuyệt không sợ người lạ, sau khi thấy hai người phát hiện ra mình còn vươn tay giơ giơ chào hỏi cùng bọn họ, lập tức đưa ánh mắt dời về phía Sở Tô, vẻ mặt nghiêm chỉnh giới thiệu, “Xin chào mỹ nhân, em là Tra Lý, anh có thể gọi em thân mật là Tra Tra darling, xin cho phép em mạo muội hỏi một câu, anh có thiếu bạn trai không?”

Tiếu Thần: “…”

Sở Tô: “Phốc!”

Sở Tô nhịn không được cười ra tiếng, một đậu bao nhỏ như vậy một bộ dáng dấp nghiêm túc nghiêm chỉnh tự giới thiệu, còn hỏi người khác có bạn trai hay không, việc này không cần quá khôi hài a! Tiếu Thần im lặng liếc mắt nhìn tiểu quỷ này, còn Tra Tra darling nữa chứ, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Tra Lý hiển nhiên đối với phản ứng của hai người bọn họ có chút bất mãn, lông mi xinh đẹp nhíu lại chút, nói lần nữa, “Đây là một câu chuyện trọng tâm nghiêm túc, xin đừng cười.”

“Khụ.” Sở Tô ho nhẹ một tiếng, đem ý cười ép xuống, đối với cậu bạn nhỏ lộ ra tươi cười, “Xin chào Tra Tra, anh là Sở Tô.”

Sở Tô mặt than cười rộ lên lực sát thương mạnh bao nhiêu Tiếu Thần là hiểu rõ nhất, này không cậu trai nhỏ trước mắt này khuôn mặt vốn còn đang nghiêm túc đột nhiên đỏ hồng lên, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, tránh được đường nhìn của Sở Tô, xem chừng như là hít thở sâu một chút mới chậm rãi quay đầu lại, “Xin chào, Tô Tô.” Sau khi cậu bé nói xong suy nghĩ một chút lại thêm một câu, “Moah moah đa.”

Tiếu Thần: “…”

Sở Tô: “Phốc!”

Trong lòng Sở Tô: Ai u má ơi, quá manh!!

Trong lòng Tiếu Thần: Ngọa tào! Nhỏ như vậy đã biết cướp bạn trai?!! Ba con đau, gọi ba con ra nói chuyện nhân sinh một chút a tiểu quỷ!!

“Tra Lý, cha mẹ của con đâu?” Tiếu Thần nhìn xung quanh một chút, cũng không nhìn thấy có ai tựa như là dẫn theo đứa trẻ, thế nhưng cậu bé tuổi nhỏ như nó nếu như ngồi máy bay một mình như vậy cũng không quá có khả năng.

“Ba ba đi phòng rửa tay rồi.” Tra Lý trả lời, lại nhìn về phía Sở Tô, “Em có thể chụp chung với anh không?” Cậu bé nói xong bình tĩnh nhìn Sở Tô, chờ mong trong đôi mắt ánh lam làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

“Không được.” Sở Tô còn chưa có mở miệng Tiếu Thần lại lên tiếng cự tuyệt, từ trên cao nhìn xuống tiểu quỷ.

“Chú cứ yên tâm, con không chụp chung với chú đâu.” Nào ngờ tiểu quỷ rất bình tĩnh nhìn hắn một cái, tiếp tục hỏi Sở Tô, “Tô Tô chúng ta có thể chụp ảnh chung không?”

“Đương nhiên.” Sở Tô câu dẫn ra khóe môi nói, Tiếu Thần biểu thị không nói gì.

Sau khi cậu đồng ý, Tra Lý lộ ra nụ cười thật to, Sở Tô phát hiện cậu bé còn có một cái răng khểnh, chỉ thấy cậu bé lấy ra camera thật to từ trong cổ ra, liền chen vào vị trí giữa hai người.

Sở Tô hơi khom lưng một chút đem cậu bé ôm để tới trên chân mình, lúc Sở Tô ôm lấy Tra Lý trên mặt cậu bé lại hồng hồng một mảng nho nhỏ, sau khi ngồi vững  cậu bé thuận tay cầm camera to tướng trong tay đưa cho Tiếu Thần ở bên cạnh, rất lễ phép nói, “Chú, làm phiền chú rồi.”

“…” Tiếu Thần bất đắc dĩ tiếp nhận camera, sau khi mở máy điều chỉnh màn ảnh hướng hai người, chụp mấy tấm cho hai người, sau khi chụp xong lại tìm ra cho Tra Lý xem một lần, sau khi Tra Lý xem xét xong lại hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn Tiếu Thần, “Kỹ thuật không tệ.”

Cái nhìn kia bao hàm thỏa mãn đối với hắn, Tiếu Thần nhìn cũng muốn say, thấy cậu bé còn dựa vào chân Sở Tô chưa chịu đứng lên, nhân tiện nói, “Con hẳn là nên trở về chỗ ngồi rồi, một lúc nữa ba ba con trở về không thấy con liền phải lo lắng rồi.”

“Ông ấy mới sẽ không lo đâu.” Tra Tra bĩu môi, “Ông ấy bận thông đồng với cô tiếp viên hàng không xinh đẹp rồi, làm sao có thời gian quản cải trắng nhỏ.”

“Ai bận thông đồng tiếp viên hàng không a? Hả?!” Một thanh âm sâm sâm đột nhiên vang lên, Tra Lý ngồi ở trên đùi Sở Tô nghe thấy thanh âm này liền cứng người một chút, có loại xấu hổ nói bậy sau lưng người bị nắm thóp. Sở Tô và Tiếu Thần ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông còn trẻ đứng ở bên cạnh, hiển nhiên lời nói mới rồi chính là hắn ta phát ra.

“Ai trả lời liền chính là người đó.” Tra Lý nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

Người đàn ông trẻ tuổi không để ý đến cậu bé, mà là chào hỏi cùng Sở Tô và Tiếu Thần, “Xin chào hai người, tôi là Mộc Nam, xin lỗi a, đây là đứa nhỏ bất hiếu nhà tôi, vừa rồi đi WC một chuyến, đã quên trói lại rồi.”

Sở Tô & Tiếu Thần: “… Xin chào.” Đã quên trói lại rồi ….

“Đây là ông cha bất hiếu nhà em, đã quên uống thuốc rồi!” Tra Lý trả lời một câu.

Sở Tô & Tiếu Thần: “…” Tuyệt đối là người một nhà.

Người đàn ông trẻ tuổi áy náy đối hai người bọn họ nở nụ cười, sau đó phụng phịu nhìn về phía Tra Lý, “Mộc Tiểu Quy, còn không chịu xuống khỏi đùi nhà người ta, con còn muốn ngồi bao lâu?! Muốn bị đánh sao?”

“Kháo kháo kháo!” Tiểu Quy bị gọi là Mộc Tiểu Quy đột nhiên tạc mao, “Ở bên ngoài không cần gọi cái tên này a, đã nói với ba bao nhiêu lần rồi a, Mộc Tam Nhi!”

“Tên của con chính là gọi như vậy, Tra Lý cái gì a ta nghe đều sắp say. Còn có, không cho phép gọi cha con là Tam Nhi, kêu nữa đêm nay liền ăn chay.”

“… Mộc đại soái.” Mộc Tiểu Quy tâm không cam tình không nguyện hô một câu, “Chủ nghĩa bá quyền, đáng đời không có bạn gái.”

“Ngoan.” Mộc Nam thỏa mãn đáp lời, vươn tay đem bé từ trên đùi Sở Tô ôm xuống, đối hai người cười nói, “Đã quấy rầy hai người.”

“Không có việc gì, Mộc Tiểu Quy rất đáng yêu.” Sở Tô trả lời.

“Là Tra Lý, Tra Lý!” Mộc Tiểu Quy sửa đúng nói, bất quá hiển nhiên ý kiến của bé không người để ý.

“Nó gọi Mộc Tiểu Kha, Tiểu Quy là nhũ danh.” Mộc Nam thấy bé không vui liền nói với Sở Tô.

“Anh là Sở Tô, xin chào Mộc Tiểu Kha.” Sở Tô cười nói.

Mộc Tiểu Quy tựa hồ rất thích Sở Tô, lúc rời đi bé còn quay đầu lại hướng Sở Tô gửi một nụ hôn gió, “Moah moah đa ~”

“Moah moah đa.” Sở Tô tâm tình vui vẻ cũng gửi tặng bé nụ hôn gió, Tiếu Thần nhìn thấy quả thực muốn ghen tuông luôn rồi.

“Tâm tình của anh thật không tốt.” Sau khi Mộc Tiểu Quy và ba của bé rời đi, Tiếu Thần bất mãn nói một câu, không nghĩ tới lại ở đây gặp phải một tiểu sắc quỷ, nhỏ như vậy liền học được moah moah đã? Còn có thể lớn lên thật tốt hay không đây!!

Sở Tô tự nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lặng lẽ vươn tay nắm tay hắn, thừa dịp không có ai chú ý nhanh chóng ở trên gò má của hắn ấn một nụ hôn, sau đó ngồi xuống, mang theo ý cười nói, “Bình tĩnh chút đại thần, nó chỉ là một đứa trẻ.”

“Là một đứa sẽ hỏi em đã có bài trai hay chưa.” Tiếu Thần sửa đúng cậu, “Điểm này cũng quá không khoa học rồi.”

Sở Tô nở nụ cười, “Thế nhưng nó rất đáng yêu.” Có lẽ là bởi vì nguyên nhân khi còn bé quá cô đơn, Sở Tô vẫn luôn rất thích trẻ con, bởi vì bọn chúng là chân thật nhất, thuần túy nhất.

“Đúng là rất đáng yêu.” Tiếu Thần gật đầu, giống như vô tình nói, “Nếu em thích như vậy, sau này chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”

Lời của hắn khiến Sở Tô sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía hắn, “Anh là nói ….”

“Chỉ cần em thích.” Tiếu Thần vừa cười vừa nói, giơ tay lên xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, “Anh đến dưỡng hai người.”

Sở Tô mím mím môi, lộ ra nụ cười sâu đậm, lần đầu tiên không để ý đến người chung quanh có phát hiện hay không, chủ động vươn tay nắm tay của Tiếu Thần.

Tân Thành là một thành thị ven biển, nhiệt độ không khí nếu so với các thành thị khác thì cao hơn nhiều, còn chưa đi ra khỏi cửa khoang máy bay Sở Tô cũng cảm giác được nhiệt lưu thật dày hướng chính mình vọt tới, khiến cho một người sợ nóng như cậu có loại xung động muốn lùi về khoang máy bay.

“Đến khách sạn liền ổn rồi.” Tiếu Thần lấy ra mũ lưỡi trai đã chuẩn bị từ trước giúp cậu đội lên, lôi kéo va li nhỏ cùng cậu ra sân bay, “Buổi chiều chúng ta lại ra bờ biển, ban ngày ở khách sạn thổi điều hòa.”

“Không có việc gì.” Sở Tô đè cái nón của mình xuống thấp, cùng hắn đi ra khỏi phòng chờ, chuẩn bị đón xe đến khách sạn. Hai người không nghĩ tới chính là ở bên ngoài lại gặp được hai cha con Mộc thị, đối phương sau khi nhìn thấy bọn họ dùng sức phất phất tay, xem chừng như là đặc biệt ở đó đợi bọn họ.

“Tô Tô ~” Mộc Tiểu Quy vung tay nhỏ ngắn, hướng Sở Tô hô to một tiếng.

“Mộc Tiểu Quy.” Sở Tô đi tới trước mặt bọn họ, đối hai người lên tiếng chào.

“Có thể đợi được anh rồi, hai người muốn đi đâu nha ~” Mộc Tiểu Quy cười hì hì hỏi, bộ dáng của bé như vậy khiến cho Sở Tô phát hiện bộ dạng trêu chọc thâm trầm nghiêm chỉnh vừa rồi ở trên máy bay rõ ràng cho thấy là giả bộ, bất quá so với trêu chọc Mộc Tiểu Quy càng đáng yêu hơn rất nhiều.

“Đến khách sạn, còn em.” Sở Tô cười hỏi bé.

“Về nhà, em là người vùng này.” Mộc Tiểu Quy nói, “Anh là đến du lịch phải không? Ở đây chơi mấy ngày, em có thể hẹn anh đi ngắm biển không?”

“Không thể.” Tiếu Thần nói.

Mộc Tiểu Quy mếu mếu miệng, “Ngay cả trẻ con cũng muốn cự tuyệt, nói rõ mến trẻ đâu.”

“Có thể.” Sở Tô nói, vươn tay đụng đụng Tiếu Thần, ý bảo hắn đừng trêu chọc đứa bé, Tiếu Thần sờ đồng hồ đeo tay bày tỏ vô tội.

“Very good ~” Mộc Tiểu Quy nở nụ cười lộ ra cái răng hổ, “Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta trao đổi số điện thoại di đông nha.” Nói xong từ trong túi trước cái yếm bé đang mặc lấy ra di động đưa cho Sở Tô. Sở Tô nhận lấy nhập vào số điện thoại của mình, sau khi giúp bé lưu lại mới trả di động lại cho bé.

“Giải quyết “ Mộc Tiểu Quy đem di động bỏ lại trong túi. Mộc Nam ở bên cạnh sau khi thấy bé đạt được mục đích của mình liền đối với hai người nói, “Ngại quá, lại quấy rầy mọi người rồi, tên nhóc thúi này vẫn luôn nháo muốn hẹn với cậu.”

“Không quan hệ.” Sở Tô cười cười, sau khi cùng bọn họ nói tạm biệt mới lên xe cùng với Tiếu Thần rời đi, còn dư lại hai cha con nhìn theo bọn họ rời khỏi.

“Mộc Tiểu Quy con còn muốn nhìn bao lâu nữa, xe đều nhìn không thấy nữa rồi.” Mộc Nam liếc nhìn con trai mình không chịu thua kém, đôi mắt nhỏ còn lưu luyến nhìn phương hướng xe rời đi.

“Đau nhất là nỗi khổ ly biệt, ai.” Mộc Tiểu Quy làm bộ thở dài, lắc đầu, u oán giương mắt liếc nhìn cha nhà mình.

“Yêu, còn biết cái gì gọi là nỗi khổ ly biệt.” Mộc Nam quả thực bị con trai của mình chọc tức tới nở nụ cười, vươn ngón tay đâm đâm đầu của bé, “Không thấy được bên cạnh người ta đã có người rồi sao, hơn nữa con một đứa tiểu quỷ lông còn chưa mọc dài còn muốn cùng người khác cướp mỹ nhân sao.”

“Thiết.” Mộc Tiểu Quy hừ một tiếng, “Ca sớm muộn cũng sẽ mọc dài lông, nhìn ca đi chinh phục mỹ nhân đi.”

“… Tắm một cái rồi ngủ đi.”

*

Nhiệt độ không khí của thành thị rất cao, dẫn đến Sở Tô chỉ là từ sân bay đi ra ngoài trong thời gian ngắn lại ra không ít mồ hôi, vừa đến khách sạn cậu liền nhảy vào phòng tắm tắm, thẳng đến sau khi tắm rửa xong đi ra mới cảm giác tốt hơn chút.  Từ lúc trong phòng tắm bước ra liền thấy Tiếu Thần ngồi ở trong phòng khách chơi di động, cậu đi tới ngồi vào bên cạnh, “Anh đang làm gì thế?”

“Tú ân ái.” Tiếu Thần dừng lại động tác trong tay, đưa di động qua cho cậu, tiếp nhận khăn lông trong tay cậu giúp cậu lau khô tóc.

“…” Sở Tô tiếp nhận di động vừa nhìn, chính là Tiếu Thần mới đăng một bài post lên weibo, bức ảnh đăng weibo chính là tấm vừa rồi chụp ở sân bay, Tiếu Thần đem bóng lưng của Sở Tô trong hình cắt bỏ, chỉ để lại một lóng ngón tay nhỏ cùng cửa sổ, hơi trên mặt kính của cửa sổ mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thần “ “Tô”, thời gian đăng weibo cũng không lâu lắm, nhưng lại bị các fan bình luận không ít vòng.

—Trầm Tiêu V: Moah moah đa @TôTôTôTô [Hình ảnh]

— Cầu hỏi cái ngón tay này là của đại thần hay là lão đại?!!! Thật mảnh thật dài!! Thật là muốn liếm bình!

— Đại thần lại tú ân ái!! Đảng Trầm Tô đỉnh đầu đợi trời chân đạp đất ~

— Tuyệt đối là tay lão đại, Emma! Thật là muốn liếm bình!!

— Đây là đang trên máy bay đi!! Đại thần đây là muốn mang lão đại đi đâu?!! Chẳng lẽ là đi kết hôn?!!

— Kết hôn?!! Cầu phát kẹo!!

— Thần Tô không nhìn lầm đi?!! Chẳng lẽ là tên thật?!

— Cùng hỏi đi đâu? Thực sự muốn về quê kết hôn rồi sao?!!

— Cảm giác bộ dáng lập tức muốn có đứa nhỏ!!

— Phốc! Lầu trên cho 1 like ~

Sở Tô làm mới bình luận, im lặng mà liếc nhìn Tiếu Thần, “Kỹ năng tú ân ái full điểm a Tiếu đại thần.”

“Nhất định rồi.” Tiếu Thần nói, “Nghỉ ngơi một lúc đi, buổi chiều lại đi ra ngoài chơi.”

“Được.” Sở Tô gật đầu.

“Anh đi tắm, em trở về phòng chờ anh.” Tiếu Thần thu hồi khăn mặt.

“Những lời này quá có nội hàm, như vậy không tốt.” Sở Tô nghiêm trang nói, “Như vậy sẽ làm cho người hiểu lầm.”

“Chính là ý em đang nghĩ a.” Tiếu Thần ý vị thâm trường mà nhìn cậu một cái.

“Buổi chiều em còn muốn đi ngắm biển.” Sở Tô nói.

Tiếu Thần nở nụ cười, “Đã biết rồi, chờ tóc khô rồi hẳn ngủ.”

“Nga, anh nhanh đi tắm đi, bác gái Tiếu.”

Tiếu Thần biến thành đầu bếp Tiếu, lại từ đầu bếp Tiếu biến thành bác gái Tiếu, Tiếu Thần bất đắc dĩ nở nụ cười cầm khăn mặt đi tắm.

Chờ lúc hắn đi ra Sở Tô đã ngủ rồi, hắn đi tới phòng khách sấy tóc xong mới trở về phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương