Vọng Môn Nam Quả
-
Chương 42
Cẩu Tử
Sáng sớm sương mù tràn ngập, trên lá cỏ xanh mang theo giọt sương sớm, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tưởng Chính Hoa ra khỏi cửa nhà, hắn nhức đầu cả đêm, huyệt thái dương căng đau. Dạo gần đây giấc ngủ của hắn càng ngày càng ngắn, tỉnh dậy thì bị đau đầu, hoặc là đau đầu không ngủ được, hôm qua hắn không ngủ, mở to mắt nghịch điện thoại cả đêm.
Hôm qua hắn dặn thư ký đến xem chén máu gà, nhưng lúc này còn sớm, hắn quyết định tự mình đến xem.
Hắn lái xe, mới vừa chạy trên đường chưa được mấy phút đã có người băng qua đường cái, hắn cấp tốc đánh vô lăng, đâm vào vòng bảo hộ ven đường.
Người băng qua đường đã chạy mất, đầu Tưởng Chính Hoa đau như muốn nổ tung, hắn dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Cảnh sát giao thông đến rất nhanh, xác nhận không phải lỗi do Tưởng Chính Hoa. Tưởng Chính Hoa gọi cho thư ký đến nhận xe của hắn, còn hắn thì gọi xe taxi đi.
Lúc này phụ cận công trình không có mấy người qua lại, quạnh quẽ đến mức đầu Tưởng Chính Hoa càng phát đau.
Trên giày da của Tưởng Chính Hoa dính đầy bùn, lúc bước đi bùn văng lên cả ống quần, hắn đi đến trung tâm công trình, thấy được chén máu gà kia.
Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến hắn trợn mắt há miệng, xém chút không đứng vững.
Nguyên bản máu gà màu đỏ sậm, hiện tại đã biến thành màu phấn hồng, phía dưới không có bất kỳ tạp vật lắng đọng nào, càng không có tro bụi và bùn đất, sạch sẽ đến quỷ dị.
Tưởng Chính Hoa nuốt ngụm nước bọt, hắn khắc chế sợ hãi, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó vội vàng rời khỏi công trình, sau khi lên xe taxi mới gửi tấm ảnh vừa chụp cho Sở Toàn.
Trên đường hắn liền ngẫm lại những đối thủ cạnh tranh.
Nhẩm tính thì có Giang thị, Lộ Hoa, còn có Khúc Viễn.
Hiện giờ Giang thị còn lo chưa xong tiểu khu mới của nhà mình, không có tinh lực đi ngáng chân hắn.
Lộ Hoa thì có thể, mấy năm qua việc làm ăn của Lộ Hoa đang xuống dốc.
Khúc Viễn… Quái vật khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, hắn không biết đến đối phương, hai bên chưa từng có mâu thuẫn.
Cuối cùng Tưởng Chính Hoa vẫn không nghĩ ra được đầu mối gì.
Có lẽ không phải đối thủ cạnh tranh, mà là người hận hắn? Nhưng hắn đắc tội quá nhiều người, trong phút chốc không thể nhớ ra được.
Trên thương trường tuy nói muốn thuận lợi mọi bề, nhưng lợi ích của bản thân, tránh không được đắc tội đến người khác.
Trở về công ty, bầu không khí trong công ty cũng nặng nề vô cùng, bên tổng công ty mỗi ngày đều mắng bọn hắn, muốn bọn hắn nghĩ cách bán nhà ở ra ngoài, mà giá quy định đặt ở đó, bọn hắn lại không giám hạ giá thấp hơn so với thị trường, nếu không sẽ trở mặt với những công ty bất động sản khác, huống chi giá cả cũng không phải công ty bọn hắn có thể định đoạt.
Ngày trước nhân viên đi làm luôn là vẻ mặt tươi cười, hiện tại thì ai nấy mặt ủ mày chau, mỗi người đều gánh trọng trách trên vai, nếu tiêu thụ còn tiếp tục không tăng lên, công ty giảm biên chế thì bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nhân viên quèn đều run sợ, nhân viên cao tầng cũng là như vậy.
Tưởng Chính Hoa ở công ty dò xét một vòng, xác nhận tất cả mọi người đều thành thật đi làm, mới kêu thư ký đến.
Hắn chuẩn bị tự mình đến nhà tìm Vưu đại sư nhận sai, chỉ cần có thể tìm ra người hạ chú, phá giải nguyền rủa, bắt hắn quỳ xuống trước mặt Vưu Minh hắn cũng sẽ làm.
Công ty không chỉ là công ty, mà còn là tâm huyết, là kế sinh nhai của biết bao công nhân viên.
Thư ký lái xe, nghe Tưởng Chính Hoa kể lại như vậy, kỳ quái hỏi: “Anh không sợ nửa đêm cậu ta tới đổi chén máu gà kia sao?”
Tưởng Chính Hoa mệt mỏi nói: “Bên công trình có camera, có kết nối với điện thoại của tôi, tôi có thể theo dõi.”
Tối qua hắn mất ngủ, nhìn chằm chằm điện thoại cả đem, tuy rằng không thể nhìn thấy máu gà trong chén thay đổi ra sao, nhưng có ai đi vào không thì vẫn có thể thấy rõ ràng.
Thư ký im lặng vài giây mới nhỏ giọng hỏi: “Việc này sao lại quái như vậy?”
Tưởng Chính Hoa: “Nếu lần này còn không bán được nhà, vậy chúng ta ai về nhà nấy tìm mẹ của mình đi.”
Tiếp tục thua lỗ, tổng công ty chắc chắn sẽ không giữ hắn lại. Cái gì cũng là giả, chỉ công trạng mới là thật.
Lúc Tưởng Chính Hoa đến, Vưu Minh đang ở nhà đọc sách, ba mẹ Vưu ai cũng có việc, ba Vưu muốn đi tuyển nhân tài, hiện tại ông cầm tiền trong tay cũng không biết phải tiêu như thế nào. Mẹ Vưu thì đi spa với mẹ Giang, buổi tối còn muốn đi tắm nước nóng.
Trong nhà chỉ có Vưu Minh, Lý Thanh cùng dì Trịnh. Dì Trịnh đang quét dọn, bà là người chịu khó, mỗi một ngóc ngách trong nhà đều phải quét dọn thật sạch, dơ bẩn một chút cũng không chịu nổi, mỗi ngày đều phải lau chùi giày dép, phòng bếp không thể dính dầu mỡ.
Lý Thanh là đứa nhỏ yên tĩnh, Vưu Minh đọc sách, nó cũng xem sách, chỉ là Vưu Minh đọc sách Phương thuật, Lý Thanh lại xem bút ký của Vưu Minh.
—— Dù sao nó còn nhỏ tuổi, không thể nghiêm túc đọc sách, có bắt nó đọc nó cũng không hiểu được.
Bất quá bút ký của Vưu Minh Lý Thanh lại xem hiểu, chữ nào không biết thì nó đánh dấu lại, thừa lúc Vưu Minh nghỉ ngươi thì hỏi, rồi tự ghép vần.
“Mời ngồi.” Vưu Minh đưa Tưởng Chính Hoa đến thư phòng, nhờ dì Trịnh pha hai chén trà, một chén bưng đến thư phòng, một chén thì đưa cho thư ký đang ngồi đợi ở phòng khách.
Tưởng Chính Hoa vừa ngồi xuống đã không nhịn được ai thán: “Không biết Vưu đại sư có thể giúp tôi phá giải nguyền rủa này không. Hôm qua là do tôi suy nghĩ không chu đáo, nếu làm cậu tức giận, tôi liền xin lỗi, thật xin lỗi cậu.”
Vưu Minh cười nói: “Ngài đừng nói như vậy, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tin hoàn toàn, việc phá giải nguyền rủa tôi có biết một chút, ngài xem khi nào có thời gian, còn cần ngài phối hợp.”
Thái độ Vưu Minh rất tốt, tảng đá lớn trong lòng Tưởng Chính Hoa xem như biến mất, nhìn thế nào cũng thấy Vưu Minh vừa mắt, không cậy tài khinh người, lại có bản lĩnh thật sự, người như vậy không thường gặp, Tưởng Chính Hoa đã thấy qua nhiều người có chút bản lĩnh liền vểnh mặt lên trời. Lúc này nhìn Vưu Minh, trong lòng rất ưng ý.
“Lúc trước đã nói là năm trăm vạn.” Tưởng Chính Hoa nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp tôi phá giải nguyền rủa, tôi liền đưa thêm ba trăm tám mươi tám vạn, lấy con số may mắn.”
Vưu Minh cười gật đầu.
Dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được tiền, Vưu Minh sẽ không từ chối.
Hai người nói chuyện một hồi, mấy việc cần chú ý Vưu Minh đều dặn Tưởng Chính Hoa một lần.
Mấy ngày tới không nên để lộ, tránh đánh rắn động cỏ.
Cũng không nên ăn mặn ăn tanh, không nên đến chỗ có âm khí nặng, ví dụ như nghĩa địa, linh đường.
Giữ thân thể sạch sẽ, tốt nhất không nên mở miệng mắng chửi người.
Tưởng Chính Hoa đáp ứng tòan bộ.
Hai người hẹn thời gian là tối thứ sáu, đến lúc đó Vưu Minh và Tưởng Chính Hoa sẽ đến khu công trình.
Xong xuôi, Vưu Minh tự mình tiễn người đến cổng tiểu khu, nhìn bọn Tưởng Chính Hoa ngồi lên xe rồi mới quay lại.
Vốn Vưu Minh còn muốn đọc sách một lát, nhưng vừa ngồi xuống Lý Thanh đã lân la đến bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nó, Vưu Minh nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Thanh trời sinh có mắt âm dương, khác với người cần dùng nước sương như Vưu Minh, nó cầm ly sữa nói: “Trên người chú ngồi trong phòng khách lúc nãy có hắc tuyến.”
Vưu Minh sững sờ.
Cậu không ngờ tới người bị nguyền rủa lại là thư ký.
Lý Thanh nói tiếp: “Sư phụ từng nói với em, gặp phải người như vậy thì nên tránh xa, bởi vì không riêng bản thân họ xui xẻo, mà còn lây sang cho người bên cạnh, hắc tuyến càng nhiều, người bên cạnh sẽ càng gặp nhiều tai ương.”
“Hơn nữa rất khó phá giải.” Lý Thanh nhấp một hớp sữa, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Chỉ có chặt đứt hắc tuyến mới được, nhưng bây giờ rất ít người có thể luyện ra pháp khí thông hai giới âm dương.”
Vưu Minh sờ sờ đầu Lý Thanh.
Cậu cho rằng người bị nguyền rủa là Tưởng Chính Hoa, kết quả lại là trên người thư ký ít ai chú ý. Xem ra người hạ chú rất cẩn thận.
“Sẽ có cách.” Vưu Minh nói.
Lý Thanh ngẩng đầu nhìn Vưu Minh, Vưu Minh lấy bút ký của mình ra, chỉ vào một trang giấy, nói: “Ở đây không phải có hướng dẫn làm pháp khí sao?”
Lý Thanh ngạc nhiên, một bộ “Anh là đang đùa em sao?”
Lý Thanh: “… Sư phụ nói pháp khí thông âm dương đều từ xưa truyền lại, hiện tại căn bản không ai có thể luyện ra…”
Vưu Minh suy tư một hồi: “Thử xem đi, không thành công cũng đâu mất cái gì.”
Nếu không đúng như cậu dự đoán, vậy biện pháp đã nói với Tưởng Chính Hoa không còn tác dụng gì nữa.
Tốt nhất là có thể luyện pháp khí thành công, mà không thành công cũng không tổn thất cái gì.
Vì vậy hai người liền bắt đầu bận rộn, trước tiên chọn đao, sát khí phải nặng, tốt nhất là từng thấy qua máu. Thế nên Vưu Minh ra chợ mua một con dao mổ heo, người mổ heo không hiểu mô tên gì, thấy cậu trả giá cao cũng không nói gì, vui vẻ bán cho cậu.
Ngoại trừ đao, còn phải có chu sa, dùng chu sa vẽ bùa chú lên đao, nếu như có thể dùng máu của người sử dụng làm chu sa là tốt nhất. Vưu Minh là dùng máu của chính mình.
Vưu Minh dùng xi lanh rút máu, cậu cũng đã cẩn thận khử trùng qua.
Chuẩn bị xong hết, giờ chỉ cần chờ thời cơ đến.
Hoàng hôn chính là lúc luyện tốt nhất, ngày đêm giao hòa, vừa vặn phân cách âm dương.
Lý Thanh ngồi xổm một bên, dù sao cũng là trẻ con, Vưu Minh vừa quay đầu liền nhìn thấy nó đang nghịch bùn trong vườn hoa, nhưng vẫn có chừng mực không phá nát hoa cỏ.
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn trời, dùng chu sa vẽ ra trận pháp, đặt dao mổ heo vào giữa trận.
Sau đó tận lực nghe thiên mệnh.
Nói thật, cậu cảm thấy việc luyện pháp khí này như một trò đùa, chả trách không có mấy người có thể luyện ra được.
Rạng mây đỏ biến mất, không có dị tượng xảy ra.
Tận đến khi tia sáng cuối cùng tản đi, Vưu Minh đã nghĩ việc này không thể thành công.
Cậu liếc mắt nhìn dao mổ heo.
Dao mổ heo đột nhiên trở nên đỏ bừng, giống như được đưa vào bên trong lửa rèn, rõ ràng không có chấn động, dao lại cứ thế rung lên.
Ký Thanh nín thở nhìn.
Ánh sáng tắt đi, tất cả lâm vào hắc ám, đèn được bật sáng, dao mổ heo một lần nữa trở lại như hình dáng ban đầu.
Trận pháp trên mặt đất và bùa chú trên dao mổ heo đã biến mất. Nhìn qua rõ ràng là một con dao bình thường không có gì khác lạ.
Lý Thanh: “… Thành công?”
Vưu Minh khom người nhặt dao lên nói: “Anh cũng không biết.”
Lý Thanh ôm lấy chân Vưu Minh, Vưu Minh cúi đầu nhìn nó: “”?”.
Lý Thanh tặng cho Vưu Minh một nụ cười tươi rói: “Nhị sư phụ, anh thật đúng là lợi hại!”
Vưu Minh: “…”
Nhị sư phụ?
Lý Thanh: “Đại sư phụ từng nói, người như anh thuộc về loại có thiên phú cường đại! Mấy trăm năm mới có một người! Anh xem em, trời sinh mắt âm dương, lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, anh cứ thế cam lòng không thu em làm đồ đệ sao?!”
Vưu Minh lần thứ hai trầm mặc.
Lý Thanh hóa thân một con mèo nhỏ, điên cuồng quấn lấy Vưu Minh.
Vưu Minh chỉ có thể cầm dao kéo Ký Thanh quay về.
Dì Trịnh từ phòng bếp đi ra nhìn thấy chính là Vưu Minh tay cầm dao mổ heo, một chân thì bị Lý Thanh ôm chặt.
Dì Trịnh sững sờ, bị hình ảnh trước mắt làm cho dở khóc dở cười.
Vưu Minh cầm dao mổ heo trong tay cũng không giống thợ mổ heo chút nào.
“Tiểu Minh, cháu cầm dao mổ heo làm gì.” Dì Trịnh không nhịn được hỏi.
Người thường đi chợ mua thực phẩm sẽ biết dao mổ heo hình dáng ra sao, dì Trịnh nhìn dao kia đã biết không phải dao mới, càng cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ Tiểu Minh thích giết heo?
Dì Trịnh tự não bổ ra hình ảnh Vưu Minh đi giết heo, không nhịn được cười rộ lên.
Vưu Minh không biết giải thích thế nào, liền dời đề tài: “Buổi tối ba mẹ có về nhà ăn cơm không ạ?”
Dì Trịnh: “Ông chủ nói phải ăn cơm cùng đối tác, bà chủ ngâm nước nóng xong sẽ về, tối nay chỉ có ba người chúng ta ăn cơm.”
Cơm tối dì Trịnh chuẩn bị rất phong phú, cá kho chua ngọt, tôm nõn xào, gạch cua đậu phụ, canh cà chua trứng.
Lý Thanh rất tán thưởng tay nghề của dì Trịnh, mỗi lần đều ăn một chén cơm lớn.
Vưu Minh thường chỉ ăn no tám phần, ăn quá no dạ dày sẽ không thoải mái.
Thật vất vả Lý Thanh mới đi ngủ, không quấn lấy cậu, Vưu Minh mới được trở lại phòng mình.
Cậu kéo màn cửa sổ ra, nằm trên giường chờ Giang Dư An.
Trước đây đúng mười hai giờ Giang Dư An mới xuất hiện, bây giờ thì có thể xuất hiện sớm hơn mười mấy phút, Vưu Minh cho rằng việc đó nói lên tình trạng của Giang Dư An càng ngày càng tốt lên.
Vưu Minh chờ chờ, mí mắt liền sụp xuống, dựa vào gối ngủ gật.
Lúc Vưu Minh tỉnh dậy thì ánh trăng đã lên cao, Giang Dư An đang đứng bên cửa sổ. Vưu Minh híp mắt, đầu óc có chút mơ hồ, lúc này, trong mắt cậu, cả người Giang Dư An như tỏa sáng, đẹp như một bức tranh.
Giang Dư An đi tới, Vưu Minh cũng ngồi dậy.
Hai người không lên tiếng, không hẹn mà cùng cong môi cười.
Giang Dư An nói trước: “Tốn chút thời gian, nhưng kết quả không tệ.”
Vưu Minh có chút khó hiểu: “Kết quả gì?”
Giang Dư An khẽ cười nói: “Cho em niềm vui bất ngờ, nhắm mắt lại.”
Vưu Minh cho rằng Giang Dư An mới học được kỹ năng hôn môi mới, liền nhắm mắt chờ, thế nhưng đợi một phút cũng không đợi được nụ hôn của Giang Dư An, cậu có chút không hiểu ra sao.
Giang Dư An nhéo nhéo vành tai Vưu Minh.
“Mở mắt.”
Vưu Minh mở mắt ra.
Vưu Minh nhìn một màn trước mắt, nội tâm không gợn sóng.
— — — Một hàng quỷ hồn đứng ngay ngắn trước mặt cậu, kiểu chết nào cũng có, có bình thường cũng có thê thảm, có thiếu nửa đầu, có cụt tay cụt chân, có một thân mụn mủ, nói chung là thiên kỳ bách quái, không thiếu thứ gì.
Thực sự không có nửa điểm quan hệ đến cái gọi là niềm vui bất ngờ.
Vưu Minh nghi hoặc nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng: “Lúc trước có nghe em nói qua muốn sản xuất quần áo hàng hiệu, cho nên tôi tìm bọn chúng đến”.
“Có tổng giám đốc xí nghiệp lớn, cũng có tú nương thời cổ đại, còn có nhà thiết kế, tương đối nổi danh đều tìm tới cho em.”
Có một ma nữ kích động nói: “Trước khi chết ta chuyên thêu long bào cho hoàng thượng!”
Vưu Minh: “… Là vị hoàng đế nào?”
Ma nữ: “Không nhớ rõ nha, chỉ biết là hoàng thượng!”
Chuyện khi còn sống đều không nhớ rõ.
Đám quỷ hồn nhao nhao nói không ngừng.
Kết quả bỗng nhiên có một quỷ hồn thiếu nửa đầu, mặc tây trang đeo cà vạt nói một câu.
Hết thảy quỷ đều yên lặng.
“Nha, đây là quỷ Tây!”
“Không trách, ta còn nói làm sao cả đường đều không thấy nó lên tiếng!”
Quỷ mặc âu phục không hiểu tiếng Trung, lại nói vài câu, trong đám quỷ cũng có quỷ nói được tiếng Anh, tiếng Anh đúng chuẩn Trung Quốc, kết quả là ông nói gà bà nói vịt.
Vưu Minh ngồi bên cạnh nghe, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Âu phục quỷ nói: “Tôi là nhà thiết kế.”
Có quỷ đáp lại: “Anh lợi hại nha, tôi cảm thấy Anh quốc rất tốt.”
Âu phục quỷ nói: “Anh đang làm nghề gì?”
Quỷ nọ nói tiếp: “Tháp Eiffel thật đẹp!”
Vưu Minh muốn nói, tháp Eiffel không phải ở nước Anh, mà là ở nước Pháp có được không.
Vưu Minh nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Đám quỷ quay đầu nhìn Vưu Minh.
Nụ cười của Vưu Minh lập tức cứng ngắc, vội vàng dùng tiếng phổ thông nói qua muốn đám quỷ hỗ trợ, cống phẩm cậu sẽ đốt, chỉ cần trong phạm vi năng lực có thể của cậu, cậu đều sẽ đáp ứng.
Sau đó lại dùng tiếng Anh nói lại lần nữa.
Dù sao sau này sẽ trở thành nhân viên của cậu, cậu muốn hiểu hơn về đám quỷ.
Có nhà thiết kế nổi danh thế giới, chết vào năm mươi năm trước.
Cũng có nhà thiết kế thiên tài chính trực tuổi trẻ mới chết cách đây mấy năm.
Không nghĩ tới Giang Dư An còn tóm được cả tú nương trong hoàng cung, đã chết mấy trăm năm, không chừng đã cả ngàn năm.
Hai mươi, ba mươi quỷ hồn đều có lai lịch, lai lịch còn không nhỏ.
Quỷ nước ngoài có hơn mười.
Nhóm tú nướng tụm lại một chỗ, nói mình có tay nghề như thế nào, châm pháp ra sao.
Gấm Tô Châu, Việt thêu, Thục thêu, hàng thêu Hồ Nam.
Là tứ đại danh thêu của Trung Quốc.
Các nàng không ngừng nói ra một loạt thêu pháp của các địa phương khác nhau.
Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An.
Trong lòng ấm áp, cũng rất cảm động.
Từ trước đến nay Giang Dư An không xem việc của cậu là việc nhỏ, chỉ cần có liên quan đến cậu, Giang Dư An đều tận lực.
Sau màn giới thiệu, đám quỷ bắt đầu đề ra yêu cầu cống phẩm, tương đương tiền lương.
Yêu cầu của nhóm tú nương cổ đại rất đơn giản, ngoại trừ đồ ăn và quần áo, các nàng còn muốn những món trang sức tinh xảo.
Yêu cầu của quỷ hiện đại thì cao hơn.
Chờ Vưu Minh nói chuyện xong, cũng như ghi nhớ tất cả yêu cầu của đám quỷ, thì cũng đã là ba giờ sáng.
Yêu cầu được thỏa mãn, các quỷ hồn hài lòng rời đi, bàn bạc xong, ngày sau làm việc mới tận lực được.
Có thể làm nghề cũ khi còn sống, còn có cống phẩm, hắc hắc! Thì ra trên đời còn có chuyện tốt như vậy!
Đám quỷ sợ Vưu Minh đổi ý, chuồn đi rất nhanh.
Sau khi đám quỷ hồn đều rời đi, Vưu Minh mới nhỏ giọng nói với Giang Dư An: “Có đôi lúc quỷ cũng rất đáng yêu.”
Giang Dư An cười nhìn Vưu Minh: “Đáng yêu bao nhiêu?”
Vưu Minh cảm thấy bản thân vừa tự đào hố chôn mình, sửa sai nói: “Y như trẻ con.”
Ngoại trừ ác quỷ ác sát, quỷ bình thường nhiều nhất chỉ có chấp niệm, không sợ người, cũng không có nhiều suy nghĩ như khi còn sống, bọn chúng cả ngày chỉ trôi nổi tới lui, hoặc là không người thân, hoặc là cơm không đủ ăn.
Giang Dư An nói: “Em quá dễ nói chuyện, cho dù em chỉ cho chúng ngày ba bữa, bọn chúng cũng sẽ làm.”
Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An: “Nếu anh làm ông chủ, nhất định là người bóc lột sức lao động của nhân viên.”
Giang Dư An bị chọc cười: “Vậy xem ra tôi không thể làm ông chủ, chỉ có thể làm người yêu của ông chủ rồi?”
Vưu Minh không kịp phòng bị, bị Giang Dư An chiếm tiện nghi ngoài miệng, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh tìm được bọn họ?”
Giang Dư An: “Tôi cũng không cần tự mình đi tìm.”
Chỉ cần anh nói một câu, thì sẽ có quỷ như Tiểu Phượng đi làm, chuyện có thể làm khó đám quỷ đó cũng không nhiều.
Vưu Minh còn muốn hỏi, Giang Dư An chợt ghé sát đến, nhẹ giọng nói: “Tôi có thù lao không?”
Lỗ tai Vưu Minh nóng lên, ngoài mặt lại tỏ vẻ trấn định, thật giống như Giang Dư An chỉ vừa hỏi hôm nay ăn gì.
Vưu Minh nói: “Anh nhắm mắt lại.”
Giang Dư An nghe lời nhắm mắt, mà cho dù anh nhắm mắt thì vẫn có thể thấy rõ.
Quỷ không giống người, không dùng hai mắt để nhìn vật.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An, có chút ngượng ngùng, có chút thấp thỏm, càng nhiều hơn đó là kích động khó nói.
Ngoại trừ ba mẹ, chưa từng có ai yêu thương cậu như vậy, để cậu trong lòng, phí hết tâm tư làm cậu vui vẻ.
Vưu Minh tới gần, nhớ đến những chuyện Giang Dư An làm vì cậu. Ngẫm lại, làm cho người yêu vui sướng cũng không có gì là không tốt. Vưu Minh tự cổ vũ bản thân.
Cả người Giang Dư An cứng đờ không nhúc nhích.
Anh không nhịn được đặt tay lên đầu Vưu Minh, không biết là muốn Vưu Minh nhanh hơn hay chậm lại.
Chờ tất cả kết thúc, Vưu Minh ngẩng đầu, Giang Dư An mở mắt ra, hai người đều ngạc nhiên.
Vưu Minh: “Có chút kỳ quái.”
“Như kem que.”
Giang Dư An: “…”
Giang Dư An đưa tay sờ khóe miệng Vưu Minh: “Em không cần phải miễn cưỡng chính mình.”
Vưu Minh cười với anh: “Không miễn cưỡng.”
Thật sự không miễn cưỡng, lại không có mùi vị, giống như nước khoáng đông đá vậy.
Khóe miệng Giang Dư An giật giật, không biết là nên vui hay nên buồn.
Vưu Minh súc miệng xong, hai người cùng nằm trên giường, Giang Dư An nói: “Ngủ đi, muộn rồi”.
Vưu Minh ngáp một cái, chớp mắt, cậu quả thật sắp chịu không nổi, nhưng vẫn chống đỡ kể lại việc của Tưởng Chính Hoa cho Giang Dư An nghe.
Cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Vì sao lại có người làm pháp hại người? Chính kẻ đó cũng gặp phản phệ, không sợ xui xẻo sao?”
Giang Dư An nói: “Có thể dùng thế thân cúng.”
Vưu Minh sửng sốt.
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Để người khác gánh chịu thay, bản thân thì an toàn trở ra.”
Vưu Minh vươn người nhìn Giang Dư An: “Làm thế nào có mới có thể để người khác gánh chịu thay?”
Trong sách cũng không có viết.
“Tìm một người giới tính bát tự giống mình, mượn danh nghĩa, thân phận của người này làm pháp.” Giang Dư An nói tiếp: “Chuyện hại người như vậy từ xưa đến nay đều có, bọn họ đã sớm đúc kết ra kinh nghiệm.”
Vưu Minh: “…”
Hại người cũng là một môn học.
Vưu Minh: “Vậy dao mổ heo có hữu dụng không?”
Giang Dư An cười ra tiếng: “Dao mổ heo…”
Vưu Minh mặt không cảm xúc.
Dao mổ heo thì sao? Dao mổ heo cũng rất lợi hại đó được không?
Bất kể là loại đao gì, chỉ cần có thể chặt đứt chú pháp thì chính là đao tốt.
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng, dụ dỗ nói: “Rất tốt, tôi cũng thích dao mổ heo, về sau cũng làm một cái giống vậy.”
Vưu Minh: “Thứ sáu em đi thử một chút, có thể thành công thì tốt, nếu không thể thì đang mời bọn họ mời cao nhân khác.”
Giang Dư An nghiêm túc nói: “Nhất định thành công, có em ở, không có gì là không thể.”
Mỗi ngày Vưu Minh đều nghe Giang Dư An khen mình, đối với lời khen của Giang Dư An đã sớm miễn dịch.
Cậu nhắm mắt đi ngủ.
Một bên khác, thư ký của Tưởng Chính Hoa ở trong nhà mình nấu nước uống.
Bên cửa sổ một bóng đen lướt qua, hắc xà lè lưỡi, chậm rãi cuốn lấy cái bóng dưới chân anh ta.
Càng quấn càng chặt, chặt đến đến mức không thể tách rời.
Sáng sớm sương mù tràn ngập, trên lá cỏ xanh mang theo giọt sương sớm, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tưởng Chính Hoa ra khỏi cửa nhà, hắn nhức đầu cả đêm, huyệt thái dương căng đau. Dạo gần đây giấc ngủ của hắn càng ngày càng ngắn, tỉnh dậy thì bị đau đầu, hoặc là đau đầu không ngủ được, hôm qua hắn không ngủ, mở to mắt nghịch điện thoại cả đêm.
Hôm qua hắn dặn thư ký đến xem chén máu gà, nhưng lúc này còn sớm, hắn quyết định tự mình đến xem.
Hắn lái xe, mới vừa chạy trên đường chưa được mấy phút đã có người băng qua đường cái, hắn cấp tốc đánh vô lăng, đâm vào vòng bảo hộ ven đường.
Người băng qua đường đã chạy mất, đầu Tưởng Chính Hoa đau như muốn nổ tung, hắn dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Cảnh sát giao thông đến rất nhanh, xác nhận không phải lỗi do Tưởng Chính Hoa. Tưởng Chính Hoa gọi cho thư ký đến nhận xe của hắn, còn hắn thì gọi xe taxi đi.
Lúc này phụ cận công trình không có mấy người qua lại, quạnh quẽ đến mức đầu Tưởng Chính Hoa càng phát đau.
Trên giày da của Tưởng Chính Hoa dính đầy bùn, lúc bước đi bùn văng lên cả ống quần, hắn đi đến trung tâm công trình, thấy được chén máu gà kia.
Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến hắn trợn mắt há miệng, xém chút không đứng vững.
Nguyên bản máu gà màu đỏ sậm, hiện tại đã biến thành màu phấn hồng, phía dưới không có bất kỳ tạp vật lắng đọng nào, càng không có tro bụi và bùn đất, sạch sẽ đến quỷ dị.
Tưởng Chính Hoa nuốt ngụm nước bọt, hắn khắc chế sợ hãi, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó vội vàng rời khỏi công trình, sau khi lên xe taxi mới gửi tấm ảnh vừa chụp cho Sở Toàn.
Trên đường hắn liền ngẫm lại những đối thủ cạnh tranh.
Nhẩm tính thì có Giang thị, Lộ Hoa, còn có Khúc Viễn.
Hiện giờ Giang thị còn lo chưa xong tiểu khu mới của nhà mình, không có tinh lực đi ngáng chân hắn.
Lộ Hoa thì có thể, mấy năm qua việc làm ăn của Lộ Hoa đang xuống dốc.
Khúc Viễn… Quái vật khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, hắn không biết đến đối phương, hai bên chưa từng có mâu thuẫn.
Cuối cùng Tưởng Chính Hoa vẫn không nghĩ ra được đầu mối gì.
Có lẽ không phải đối thủ cạnh tranh, mà là người hận hắn? Nhưng hắn đắc tội quá nhiều người, trong phút chốc không thể nhớ ra được.
Trên thương trường tuy nói muốn thuận lợi mọi bề, nhưng lợi ích của bản thân, tránh không được đắc tội đến người khác.
Trở về công ty, bầu không khí trong công ty cũng nặng nề vô cùng, bên tổng công ty mỗi ngày đều mắng bọn hắn, muốn bọn hắn nghĩ cách bán nhà ở ra ngoài, mà giá quy định đặt ở đó, bọn hắn lại không giám hạ giá thấp hơn so với thị trường, nếu không sẽ trở mặt với những công ty bất động sản khác, huống chi giá cả cũng không phải công ty bọn hắn có thể định đoạt.
Ngày trước nhân viên đi làm luôn là vẻ mặt tươi cười, hiện tại thì ai nấy mặt ủ mày chau, mỗi người đều gánh trọng trách trên vai, nếu tiêu thụ còn tiếp tục không tăng lên, công ty giảm biên chế thì bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nhân viên quèn đều run sợ, nhân viên cao tầng cũng là như vậy.
Tưởng Chính Hoa ở công ty dò xét một vòng, xác nhận tất cả mọi người đều thành thật đi làm, mới kêu thư ký đến.
Hắn chuẩn bị tự mình đến nhà tìm Vưu đại sư nhận sai, chỉ cần có thể tìm ra người hạ chú, phá giải nguyền rủa, bắt hắn quỳ xuống trước mặt Vưu Minh hắn cũng sẽ làm.
Công ty không chỉ là công ty, mà còn là tâm huyết, là kế sinh nhai của biết bao công nhân viên.
Thư ký lái xe, nghe Tưởng Chính Hoa kể lại như vậy, kỳ quái hỏi: “Anh không sợ nửa đêm cậu ta tới đổi chén máu gà kia sao?”
Tưởng Chính Hoa mệt mỏi nói: “Bên công trình có camera, có kết nối với điện thoại của tôi, tôi có thể theo dõi.”
Tối qua hắn mất ngủ, nhìn chằm chằm điện thoại cả đem, tuy rằng không thể nhìn thấy máu gà trong chén thay đổi ra sao, nhưng có ai đi vào không thì vẫn có thể thấy rõ ràng.
Thư ký im lặng vài giây mới nhỏ giọng hỏi: “Việc này sao lại quái như vậy?”
Tưởng Chính Hoa: “Nếu lần này còn không bán được nhà, vậy chúng ta ai về nhà nấy tìm mẹ của mình đi.”
Tiếp tục thua lỗ, tổng công ty chắc chắn sẽ không giữ hắn lại. Cái gì cũng là giả, chỉ công trạng mới là thật.
Lúc Tưởng Chính Hoa đến, Vưu Minh đang ở nhà đọc sách, ba mẹ Vưu ai cũng có việc, ba Vưu muốn đi tuyển nhân tài, hiện tại ông cầm tiền trong tay cũng không biết phải tiêu như thế nào. Mẹ Vưu thì đi spa với mẹ Giang, buổi tối còn muốn đi tắm nước nóng.
Trong nhà chỉ có Vưu Minh, Lý Thanh cùng dì Trịnh. Dì Trịnh đang quét dọn, bà là người chịu khó, mỗi một ngóc ngách trong nhà đều phải quét dọn thật sạch, dơ bẩn một chút cũng không chịu nổi, mỗi ngày đều phải lau chùi giày dép, phòng bếp không thể dính dầu mỡ.
Lý Thanh là đứa nhỏ yên tĩnh, Vưu Minh đọc sách, nó cũng xem sách, chỉ là Vưu Minh đọc sách Phương thuật, Lý Thanh lại xem bút ký của Vưu Minh.
—— Dù sao nó còn nhỏ tuổi, không thể nghiêm túc đọc sách, có bắt nó đọc nó cũng không hiểu được.
Bất quá bút ký của Vưu Minh Lý Thanh lại xem hiểu, chữ nào không biết thì nó đánh dấu lại, thừa lúc Vưu Minh nghỉ ngươi thì hỏi, rồi tự ghép vần.
“Mời ngồi.” Vưu Minh đưa Tưởng Chính Hoa đến thư phòng, nhờ dì Trịnh pha hai chén trà, một chén bưng đến thư phòng, một chén thì đưa cho thư ký đang ngồi đợi ở phòng khách.
Tưởng Chính Hoa vừa ngồi xuống đã không nhịn được ai thán: “Không biết Vưu đại sư có thể giúp tôi phá giải nguyền rủa này không. Hôm qua là do tôi suy nghĩ không chu đáo, nếu làm cậu tức giận, tôi liền xin lỗi, thật xin lỗi cậu.”
Vưu Minh cười nói: “Ngài đừng nói như vậy, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tin hoàn toàn, việc phá giải nguyền rủa tôi có biết một chút, ngài xem khi nào có thời gian, còn cần ngài phối hợp.”
Thái độ Vưu Minh rất tốt, tảng đá lớn trong lòng Tưởng Chính Hoa xem như biến mất, nhìn thế nào cũng thấy Vưu Minh vừa mắt, không cậy tài khinh người, lại có bản lĩnh thật sự, người như vậy không thường gặp, Tưởng Chính Hoa đã thấy qua nhiều người có chút bản lĩnh liền vểnh mặt lên trời. Lúc này nhìn Vưu Minh, trong lòng rất ưng ý.
“Lúc trước đã nói là năm trăm vạn.” Tưởng Chính Hoa nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp tôi phá giải nguyền rủa, tôi liền đưa thêm ba trăm tám mươi tám vạn, lấy con số may mắn.”
Vưu Minh cười gật đầu.
Dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được tiền, Vưu Minh sẽ không từ chối.
Hai người nói chuyện một hồi, mấy việc cần chú ý Vưu Minh đều dặn Tưởng Chính Hoa một lần.
Mấy ngày tới không nên để lộ, tránh đánh rắn động cỏ.
Cũng không nên ăn mặn ăn tanh, không nên đến chỗ có âm khí nặng, ví dụ như nghĩa địa, linh đường.
Giữ thân thể sạch sẽ, tốt nhất không nên mở miệng mắng chửi người.
Tưởng Chính Hoa đáp ứng tòan bộ.
Hai người hẹn thời gian là tối thứ sáu, đến lúc đó Vưu Minh và Tưởng Chính Hoa sẽ đến khu công trình.
Xong xuôi, Vưu Minh tự mình tiễn người đến cổng tiểu khu, nhìn bọn Tưởng Chính Hoa ngồi lên xe rồi mới quay lại.
Vốn Vưu Minh còn muốn đọc sách một lát, nhưng vừa ngồi xuống Lý Thanh đã lân la đến bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nó, Vưu Minh nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Thanh trời sinh có mắt âm dương, khác với người cần dùng nước sương như Vưu Minh, nó cầm ly sữa nói: “Trên người chú ngồi trong phòng khách lúc nãy có hắc tuyến.”
Vưu Minh sững sờ.
Cậu không ngờ tới người bị nguyền rủa lại là thư ký.
Lý Thanh nói tiếp: “Sư phụ từng nói với em, gặp phải người như vậy thì nên tránh xa, bởi vì không riêng bản thân họ xui xẻo, mà còn lây sang cho người bên cạnh, hắc tuyến càng nhiều, người bên cạnh sẽ càng gặp nhiều tai ương.”
“Hơn nữa rất khó phá giải.” Lý Thanh nhấp một hớp sữa, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Chỉ có chặt đứt hắc tuyến mới được, nhưng bây giờ rất ít người có thể luyện ra pháp khí thông hai giới âm dương.”
Vưu Minh sờ sờ đầu Lý Thanh.
Cậu cho rằng người bị nguyền rủa là Tưởng Chính Hoa, kết quả lại là trên người thư ký ít ai chú ý. Xem ra người hạ chú rất cẩn thận.
“Sẽ có cách.” Vưu Minh nói.
Lý Thanh ngẩng đầu nhìn Vưu Minh, Vưu Minh lấy bút ký của mình ra, chỉ vào một trang giấy, nói: “Ở đây không phải có hướng dẫn làm pháp khí sao?”
Lý Thanh ngạc nhiên, một bộ “Anh là đang đùa em sao?”
Lý Thanh: “… Sư phụ nói pháp khí thông âm dương đều từ xưa truyền lại, hiện tại căn bản không ai có thể luyện ra…”
Vưu Minh suy tư một hồi: “Thử xem đi, không thành công cũng đâu mất cái gì.”
Nếu không đúng như cậu dự đoán, vậy biện pháp đã nói với Tưởng Chính Hoa không còn tác dụng gì nữa.
Tốt nhất là có thể luyện pháp khí thành công, mà không thành công cũng không tổn thất cái gì.
Vì vậy hai người liền bắt đầu bận rộn, trước tiên chọn đao, sát khí phải nặng, tốt nhất là từng thấy qua máu. Thế nên Vưu Minh ra chợ mua một con dao mổ heo, người mổ heo không hiểu mô tên gì, thấy cậu trả giá cao cũng không nói gì, vui vẻ bán cho cậu.
Ngoại trừ đao, còn phải có chu sa, dùng chu sa vẽ bùa chú lên đao, nếu như có thể dùng máu của người sử dụng làm chu sa là tốt nhất. Vưu Minh là dùng máu của chính mình.
Vưu Minh dùng xi lanh rút máu, cậu cũng đã cẩn thận khử trùng qua.
Chuẩn bị xong hết, giờ chỉ cần chờ thời cơ đến.
Hoàng hôn chính là lúc luyện tốt nhất, ngày đêm giao hòa, vừa vặn phân cách âm dương.
Lý Thanh ngồi xổm một bên, dù sao cũng là trẻ con, Vưu Minh vừa quay đầu liền nhìn thấy nó đang nghịch bùn trong vườn hoa, nhưng vẫn có chừng mực không phá nát hoa cỏ.
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn trời, dùng chu sa vẽ ra trận pháp, đặt dao mổ heo vào giữa trận.
Sau đó tận lực nghe thiên mệnh.
Nói thật, cậu cảm thấy việc luyện pháp khí này như một trò đùa, chả trách không có mấy người có thể luyện ra được.
Rạng mây đỏ biến mất, không có dị tượng xảy ra.
Tận đến khi tia sáng cuối cùng tản đi, Vưu Minh đã nghĩ việc này không thể thành công.
Cậu liếc mắt nhìn dao mổ heo.
Dao mổ heo đột nhiên trở nên đỏ bừng, giống như được đưa vào bên trong lửa rèn, rõ ràng không có chấn động, dao lại cứ thế rung lên.
Ký Thanh nín thở nhìn.
Ánh sáng tắt đi, tất cả lâm vào hắc ám, đèn được bật sáng, dao mổ heo một lần nữa trở lại như hình dáng ban đầu.
Trận pháp trên mặt đất và bùa chú trên dao mổ heo đã biến mất. Nhìn qua rõ ràng là một con dao bình thường không có gì khác lạ.
Lý Thanh: “… Thành công?”
Vưu Minh khom người nhặt dao lên nói: “Anh cũng không biết.”
Lý Thanh ôm lấy chân Vưu Minh, Vưu Minh cúi đầu nhìn nó: “”?”.
Lý Thanh tặng cho Vưu Minh một nụ cười tươi rói: “Nhị sư phụ, anh thật đúng là lợi hại!”
Vưu Minh: “…”
Nhị sư phụ?
Lý Thanh: “Đại sư phụ từng nói, người như anh thuộc về loại có thiên phú cường đại! Mấy trăm năm mới có một người! Anh xem em, trời sinh mắt âm dương, lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, anh cứ thế cam lòng không thu em làm đồ đệ sao?!”
Vưu Minh lần thứ hai trầm mặc.
Lý Thanh hóa thân một con mèo nhỏ, điên cuồng quấn lấy Vưu Minh.
Vưu Minh chỉ có thể cầm dao kéo Ký Thanh quay về.
Dì Trịnh từ phòng bếp đi ra nhìn thấy chính là Vưu Minh tay cầm dao mổ heo, một chân thì bị Lý Thanh ôm chặt.
Dì Trịnh sững sờ, bị hình ảnh trước mắt làm cho dở khóc dở cười.
Vưu Minh cầm dao mổ heo trong tay cũng không giống thợ mổ heo chút nào.
“Tiểu Minh, cháu cầm dao mổ heo làm gì.” Dì Trịnh không nhịn được hỏi.
Người thường đi chợ mua thực phẩm sẽ biết dao mổ heo hình dáng ra sao, dì Trịnh nhìn dao kia đã biết không phải dao mới, càng cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ Tiểu Minh thích giết heo?
Dì Trịnh tự não bổ ra hình ảnh Vưu Minh đi giết heo, không nhịn được cười rộ lên.
Vưu Minh không biết giải thích thế nào, liền dời đề tài: “Buổi tối ba mẹ có về nhà ăn cơm không ạ?”
Dì Trịnh: “Ông chủ nói phải ăn cơm cùng đối tác, bà chủ ngâm nước nóng xong sẽ về, tối nay chỉ có ba người chúng ta ăn cơm.”
Cơm tối dì Trịnh chuẩn bị rất phong phú, cá kho chua ngọt, tôm nõn xào, gạch cua đậu phụ, canh cà chua trứng.
Lý Thanh rất tán thưởng tay nghề của dì Trịnh, mỗi lần đều ăn một chén cơm lớn.
Vưu Minh thường chỉ ăn no tám phần, ăn quá no dạ dày sẽ không thoải mái.
Thật vất vả Lý Thanh mới đi ngủ, không quấn lấy cậu, Vưu Minh mới được trở lại phòng mình.
Cậu kéo màn cửa sổ ra, nằm trên giường chờ Giang Dư An.
Trước đây đúng mười hai giờ Giang Dư An mới xuất hiện, bây giờ thì có thể xuất hiện sớm hơn mười mấy phút, Vưu Minh cho rằng việc đó nói lên tình trạng của Giang Dư An càng ngày càng tốt lên.
Vưu Minh chờ chờ, mí mắt liền sụp xuống, dựa vào gối ngủ gật.
Lúc Vưu Minh tỉnh dậy thì ánh trăng đã lên cao, Giang Dư An đang đứng bên cửa sổ. Vưu Minh híp mắt, đầu óc có chút mơ hồ, lúc này, trong mắt cậu, cả người Giang Dư An như tỏa sáng, đẹp như một bức tranh.
Giang Dư An đi tới, Vưu Minh cũng ngồi dậy.
Hai người không lên tiếng, không hẹn mà cùng cong môi cười.
Giang Dư An nói trước: “Tốn chút thời gian, nhưng kết quả không tệ.”
Vưu Minh có chút khó hiểu: “Kết quả gì?”
Giang Dư An khẽ cười nói: “Cho em niềm vui bất ngờ, nhắm mắt lại.”
Vưu Minh cho rằng Giang Dư An mới học được kỹ năng hôn môi mới, liền nhắm mắt chờ, thế nhưng đợi một phút cũng không đợi được nụ hôn của Giang Dư An, cậu có chút không hiểu ra sao.
Giang Dư An nhéo nhéo vành tai Vưu Minh.
“Mở mắt.”
Vưu Minh mở mắt ra.
Vưu Minh nhìn một màn trước mắt, nội tâm không gợn sóng.
— — — Một hàng quỷ hồn đứng ngay ngắn trước mặt cậu, kiểu chết nào cũng có, có bình thường cũng có thê thảm, có thiếu nửa đầu, có cụt tay cụt chân, có một thân mụn mủ, nói chung là thiên kỳ bách quái, không thiếu thứ gì.
Thực sự không có nửa điểm quan hệ đến cái gọi là niềm vui bất ngờ.
Vưu Minh nghi hoặc nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng: “Lúc trước có nghe em nói qua muốn sản xuất quần áo hàng hiệu, cho nên tôi tìm bọn chúng đến”.
“Có tổng giám đốc xí nghiệp lớn, cũng có tú nương thời cổ đại, còn có nhà thiết kế, tương đối nổi danh đều tìm tới cho em.”
Có một ma nữ kích động nói: “Trước khi chết ta chuyên thêu long bào cho hoàng thượng!”
Vưu Minh: “… Là vị hoàng đế nào?”
Ma nữ: “Không nhớ rõ nha, chỉ biết là hoàng thượng!”
Chuyện khi còn sống đều không nhớ rõ.
Đám quỷ hồn nhao nhao nói không ngừng.
Kết quả bỗng nhiên có một quỷ hồn thiếu nửa đầu, mặc tây trang đeo cà vạt nói một câu.
Hết thảy quỷ đều yên lặng.
“Nha, đây là quỷ Tây!”
“Không trách, ta còn nói làm sao cả đường đều không thấy nó lên tiếng!”
Quỷ mặc âu phục không hiểu tiếng Trung, lại nói vài câu, trong đám quỷ cũng có quỷ nói được tiếng Anh, tiếng Anh đúng chuẩn Trung Quốc, kết quả là ông nói gà bà nói vịt.
Vưu Minh ngồi bên cạnh nghe, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Âu phục quỷ nói: “Tôi là nhà thiết kế.”
Có quỷ đáp lại: “Anh lợi hại nha, tôi cảm thấy Anh quốc rất tốt.”
Âu phục quỷ nói: “Anh đang làm nghề gì?”
Quỷ nọ nói tiếp: “Tháp Eiffel thật đẹp!”
Vưu Minh muốn nói, tháp Eiffel không phải ở nước Anh, mà là ở nước Pháp có được không.
Vưu Minh nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Đám quỷ quay đầu nhìn Vưu Minh.
Nụ cười của Vưu Minh lập tức cứng ngắc, vội vàng dùng tiếng phổ thông nói qua muốn đám quỷ hỗ trợ, cống phẩm cậu sẽ đốt, chỉ cần trong phạm vi năng lực có thể của cậu, cậu đều sẽ đáp ứng.
Sau đó lại dùng tiếng Anh nói lại lần nữa.
Dù sao sau này sẽ trở thành nhân viên của cậu, cậu muốn hiểu hơn về đám quỷ.
Có nhà thiết kế nổi danh thế giới, chết vào năm mươi năm trước.
Cũng có nhà thiết kế thiên tài chính trực tuổi trẻ mới chết cách đây mấy năm.
Không nghĩ tới Giang Dư An còn tóm được cả tú nương trong hoàng cung, đã chết mấy trăm năm, không chừng đã cả ngàn năm.
Hai mươi, ba mươi quỷ hồn đều có lai lịch, lai lịch còn không nhỏ.
Quỷ nước ngoài có hơn mười.
Nhóm tú nướng tụm lại một chỗ, nói mình có tay nghề như thế nào, châm pháp ra sao.
Gấm Tô Châu, Việt thêu, Thục thêu, hàng thêu Hồ Nam.
Là tứ đại danh thêu của Trung Quốc.
Các nàng không ngừng nói ra một loạt thêu pháp của các địa phương khác nhau.
Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An.
Trong lòng ấm áp, cũng rất cảm động.
Từ trước đến nay Giang Dư An không xem việc của cậu là việc nhỏ, chỉ cần có liên quan đến cậu, Giang Dư An đều tận lực.
Sau màn giới thiệu, đám quỷ bắt đầu đề ra yêu cầu cống phẩm, tương đương tiền lương.
Yêu cầu của nhóm tú nương cổ đại rất đơn giản, ngoại trừ đồ ăn và quần áo, các nàng còn muốn những món trang sức tinh xảo.
Yêu cầu của quỷ hiện đại thì cao hơn.
Chờ Vưu Minh nói chuyện xong, cũng như ghi nhớ tất cả yêu cầu của đám quỷ, thì cũng đã là ba giờ sáng.
Yêu cầu được thỏa mãn, các quỷ hồn hài lòng rời đi, bàn bạc xong, ngày sau làm việc mới tận lực được.
Có thể làm nghề cũ khi còn sống, còn có cống phẩm, hắc hắc! Thì ra trên đời còn có chuyện tốt như vậy!
Đám quỷ sợ Vưu Minh đổi ý, chuồn đi rất nhanh.
Sau khi đám quỷ hồn đều rời đi, Vưu Minh mới nhỏ giọng nói với Giang Dư An: “Có đôi lúc quỷ cũng rất đáng yêu.”
Giang Dư An cười nhìn Vưu Minh: “Đáng yêu bao nhiêu?”
Vưu Minh cảm thấy bản thân vừa tự đào hố chôn mình, sửa sai nói: “Y như trẻ con.”
Ngoại trừ ác quỷ ác sát, quỷ bình thường nhiều nhất chỉ có chấp niệm, không sợ người, cũng không có nhiều suy nghĩ như khi còn sống, bọn chúng cả ngày chỉ trôi nổi tới lui, hoặc là không người thân, hoặc là cơm không đủ ăn.
Giang Dư An nói: “Em quá dễ nói chuyện, cho dù em chỉ cho chúng ngày ba bữa, bọn chúng cũng sẽ làm.”
Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An: “Nếu anh làm ông chủ, nhất định là người bóc lột sức lao động của nhân viên.”
Giang Dư An bị chọc cười: “Vậy xem ra tôi không thể làm ông chủ, chỉ có thể làm người yêu của ông chủ rồi?”
Vưu Minh không kịp phòng bị, bị Giang Dư An chiếm tiện nghi ngoài miệng, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh tìm được bọn họ?”
Giang Dư An: “Tôi cũng không cần tự mình đi tìm.”
Chỉ cần anh nói một câu, thì sẽ có quỷ như Tiểu Phượng đi làm, chuyện có thể làm khó đám quỷ đó cũng không nhiều.
Vưu Minh còn muốn hỏi, Giang Dư An chợt ghé sát đến, nhẹ giọng nói: “Tôi có thù lao không?”
Lỗ tai Vưu Minh nóng lên, ngoài mặt lại tỏ vẻ trấn định, thật giống như Giang Dư An chỉ vừa hỏi hôm nay ăn gì.
Vưu Minh nói: “Anh nhắm mắt lại.”
Giang Dư An nghe lời nhắm mắt, mà cho dù anh nhắm mắt thì vẫn có thể thấy rõ.
Quỷ không giống người, không dùng hai mắt để nhìn vật.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An, có chút ngượng ngùng, có chút thấp thỏm, càng nhiều hơn đó là kích động khó nói.
Ngoại trừ ba mẹ, chưa từng có ai yêu thương cậu như vậy, để cậu trong lòng, phí hết tâm tư làm cậu vui vẻ.
Vưu Minh tới gần, nhớ đến những chuyện Giang Dư An làm vì cậu. Ngẫm lại, làm cho người yêu vui sướng cũng không có gì là không tốt. Vưu Minh tự cổ vũ bản thân.
Cả người Giang Dư An cứng đờ không nhúc nhích.
Anh không nhịn được đặt tay lên đầu Vưu Minh, không biết là muốn Vưu Minh nhanh hơn hay chậm lại.
Chờ tất cả kết thúc, Vưu Minh ngẩng đầu, Giang Dư An mở mắt ra, hai người đều ngạc nhiên.
Vưu Minh: “Có chút kỳ quái.”
“Như kem que.”
Giang Dư An: “…”
Giang Dư An đưa tay sờ khóe miệng Vưu Minh: “Em không cần phải miễn cưỡng chính mình.”
Vưu Minh cười với anh: “Không miễn cưỡng.”
Thật sự không miễn cưỡng, lại không có mùi vị, giống như nước khoáng đông đá vậy.
Khóe miệng Giang Dư An giật giật, không biết là nên vui hay nên buồn.
Vưu Minh súc miệng xong, hai người cùng nằm trên giường, Giang Dư An nói: “Ngủ đi, muộn rồi”.
Vưu Minh ngáp một cái, chớp mắt, cậu quả thật sắp chịu không nổi, nhưng vẫn chống đỡ kể lại việc của Tưởng Chính Hoa cho Giang Dư An nghe.
Cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Vì sao lại có người làm pháp hại người? Chính kẻ đó cũng gặp phản phệ, không sợ xui xẻo sao?”
Giang Dư An nói: “Có thể dùng thế thân cúng.”
Vưu Minh sửng sốt.
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Để người khác gánh chịu thay, bản thân thì an toàn trở ra.”
Vưu Minh vươn người nhìn Giang Dư An: “Làm thế nào có mới có thể để người khác gánh chịu thay?”
Trong sách cũng không có viết.
“Tìm một người giới tính bát tự giống mình, mượn danh nghĩa, thân phận của người này làm pháp.” Giang Dư An nói tiếp: “Chuyện hại người như vậy từ xưa đến nay đều có, bọn họ đã sớm đúc kết ra kinh nghiệm.”
Vưu Minh: “…”
Hại người cũng là một môn học.
Vưu Minh: “Vậy dao mổ heo có hữu dụng không?”
Giang Dư An cười ra tiếng: “Dao mổ heo…”
Vưu Minh mặt không cảm xúc.
Dao mổ heo thì sao? Dao mổ heo cũng rất lợi hại đó được không?
Bất kể là loại đao gì, chỉ cần có thể chặt đứt chú pháp thì chính là đao tốt.
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng, dụ dỗ nói: “Rất tốt, tôi cũng thích dao mổ heo, về sau cũng làm một cái giống vậy.”
Vưu Minh: “Thứ sáu em đi thử một chút, có thể thành công thì tốt, nếu không thể thì đang mời bọn họ mời cao nhân khác.”
Giang Dư An nghiêm túc nói: “Nhất định thành công, có em ở, không có gì là không thể.”
Mỗi ngày Vưu Minh đều nghe Giang Dư An khen mình, đối với lời khen của Giang Dư An đã sớm miễn dịch.
Cậu nhắm mắt đi ngủ.
Một bên khác, thư ký của Tưởng Chính Hoa ở trong nhà mình nấu nước uống.
Bên cửa sổ một bóng đen lướt qua, hắc xà lè lưỡi, chậm rãi cuốn lấy cái bóng dưới chân anh ta.
Càng quấn càng chặt, chặt đến đến mức không thể tách rời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook