Vong Hoan
-
Chương 3: Hạ
Từ lúc phát hiện Hoan biết chữ, Lương Phi ngoại trừ vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà đối với Hoan càng thêm sủng ái. Mỗi đêm trước khi ngủ, hắn đều bảo Hoan ngâm thơ cho hắn nghe, Hoan tựa như đã từng được dạy cách đọc làm sao cho diễn cảm, sao cho tàng âm ưu mỹ vang lên đầy nhịp điệu, có thể hoàn toàn biểu đạt hết cảnh ý của thơ ca, Lương Phi lại càng không khỏi hoài nghi Hoan từng là ngự dụng nô lệ của hoàng thân quốc thích, mưa dầm thấm đất mới có thể bồi dưỡng ra khí chất thanh nhã như thế. Con người tài hoa và khả ái như vậy, đã khiến Lương Phi ngày đêm mê đắm, hắn hy vọng suốt cả đời này cũng không hội phân ly. Ở Xích Quốc một lần làm nô, là suốt đời làm nô, thậm chí đời đời con cháu sinh ra đều phải làm nô lệ, Lương Phi không thể cho Hoan sự tự do — khát vọng lớn nhất mà một nô lệ mong chờ, nhưng đổi lại Lương Phi có thể dùng tình cảm của bản thân để bồi đắp, đau vì hắn, thương yêu hắn, cho hắn tôn nghiêm làm người.
Từ đó về sau, nếu mỗi đêm Lương Phi không cùng Hoan ân ái, cũng sẽ bế Hoan lên ngủ trên giường mình, ôm lấy Hoan đi vào cõi mộng. Những lúc thân thể Hoan không khoẻ, Lương Phi sẽ kiềm lại dục hỏa, quyết không dụng lực thi bạo với Hoan, lại càng không cho phép Hoan bị bất cứ tổn thương gì.
Ở bên cạnh, được Lương Phi âu yếm chăm sóc, Hoan cảm thấy chính mình lập tức như từ địa ngục bò lên thiên đường, tự do so với những thứ này liệu có tốt hơn không? Hoan cũng không muốn cầu xin những điều vượt ngoài tầm với của bản thân, hắn chỉ có thể ngày ngày thành kính cầu nguyện, những ngày hạnh phúc êm đềm như vậy có thể dài lâu một chút.
Lương Phi hy vọng hắn cùng Hoan có thể mãi mãi bên nhau, nhưng lý tưởng quá phi nhiên cao đẹp thì hiện thực sẽ càng hiển nhiên tàn khốc. Chuyện hiệp nghị bí mật của Đoạn Lăng Tiêu, Lương Phi cũng chỉ điều tra qua loa, thêm vào tội danh cho một người đã chết thì có ý nghĩa gì chứ? Mà bản thân hoàng thượng cũng chẳng truy cứu đến cùng, bởi vì trong một khắc hưng phấn hoàng thượng đã chỉ phối giao hôn, đem ý định gã công chúa cho Lương Phi biến thành sự thật. Lương Phi anh tuấn tiêu sái tài hoa hơn người, hơn nữa hiểu được thời thế, nhu thuận khôn khéo lại không hề có dã tâm, hoàng thượng như thể nào lại không trọng dụng một thần tử như vậy? Cho nên muốn dùng thân sinh nhi nữ để mượn sức lôi kéo, ràng buộc cả đời Lương Phi, vì hoàng gia tận lực cống hiến.
Ngày đại hôn, công chúa mở yến tiệc tưng bừng khắp nơi trong cung, chiêu đãi đủ loại quan lại náo nhiệt phi phàm, ồn ào huyên náo qua đi, sau khi bước vào động phòng hoa chúc, Lương Phi lại có chút xao động bất an. Công chúa thân là kim chi ngọc diệp, tuy rằng đã có danh nghĩa phu thê, nhưng công chúa từ đầu đến cuối vẫn bất động im lặng, Lương Phi sao có thể dễ dàng mạo phạm? Công chúa từ sớm đã dành cho Lương Phi một loại tình cảm ái mộ cùng thương yêu, chủ động lên tiếng mời gọi người trước mặt thoát y. Một phen mây mưa qua đi, công chúa mới ghé vào tai Lương Phi, nhỏ nhẹ nói: “Ta nghe hoàng huynh nói trong phủ ngươi có nuôi một tên sủng nô, ngày ngày đều đầu ấp tay gối đường hoàng ngủ trong phòng ngươi. Bất luận là quá khứ ra sao, giờ ngươi đã trở thành phò mã của ta, nhân danh là công chúa và là thê tử của ngươi, ta từ nay về sau không bao giờ muốn nhìn thấy tên tiểu súc sinh *** đãng thấp hèn kia tồn tại ở Xích Quốc. Ta tiên lễ hậu binh, nếu ngươi không làm được, thì đừng trách ta sau này trở mặt vô tình.”
Lương Phi không nói gì chống đỡ. Có một người ca ca như thái tử điện hạ, Lương Phi tin rằng một khi công chúa tức giận thì việc gì cũng dám làm cả. Lương Phi tuy rằng luyến tiếc không muốn cùng Hoan chia lìa, lại càng không nỡ để Hoan vì vậy mà vong mạng.
“Chỉ cần ngươi thuận ý, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của Hoan, sẽ để hắn được bình yên rời khỏi phủ tướng quân.”
Công chúa nét mặt tươi cười như hoa châu diễm lệ, trong miệng liên tục tuồn ra những lời âu yếm ngọt ngào: “Phu quân chàng đừng buồn lòng, ta đã sớm tìm được một thương nhân rất tốt, chuyên kinh doanh mua bán ở biên cảnh. Nếu ngươi đồng ý, sáng mai có thể bảo tên thương nhân kia đem tên nô lệ ấy mang đi. Có lẽ hắn sẽ được bán vào một nhà phú hộ nào đó ở một quốc gia giàu có khác, chúng ta cần chi phải phiền não, chắc chắn hắn sẽ mau chóng tìm được một chủ nhân thích hợp thôi.”
“Công chúa lo nghĩ quả thật chu toàn, ta tuyệt nhiên không lý gì lại cự tuyệt.” Lương Phi căn bản không cò kè mặc cả đường sống, rốt cục thỏa hiệp.
Sáng sớm hôm sau, Hoan bị mang ra khỏi phủ tướng quân. Trên bầu trời những bông tuyết nhỏ vụn lất phất rơi xuống, thân người Hoan khoác lên một lớp áo thô cũ mỏng manh, xiềng chân đứng trong tuyết giữa cơn gió lạnh, nét mặt ngờ nghệch ngây dại.
Lương Phi không đến nhìn Hoan lần cuối, bởi vì nếu nhìn lần nữa hắn sẽ nhịn không được mà rơi lệ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng giây phút biệt ly Hoan lại khổ sở như thế, Hoan đối với hắn từ sớm đã không phải là một tính nô, cũng không phải sủng vật, mà tựa như một thứ tình cảm day dứt nào đó, còn vượt trên cả nghĩa phu thê. Trước khi rời đi, hắn lén đưa cho tên thương nhân kia một khoản tiền, dặn dò hắn dọc đường hãy hảo hảo chiếu cố Hoan, rồi khi tới biên cảnh phải nhất định tìm một chủ nhân thật tốt cho Hoan.
Thương nhân cảm thấy Lương Phi quả tình kì lạ, không thể lý giải nổi, hắn kinh thương nhiều năm chưa hề gặp qua một chủ nhân nào đối đãi với nô lệ nhân từ như thế. Chỉ e rằng muốn tìm một chủ nhân tốt như Lương Phi yêu cầu, thì đến cả đời này cũng không thể nào tìm thấy được. Như bản năng thương nhân vốn có, hắn ngoài mặt liên tục gật đầu đáp ứng, cẩn thận thu nhận tài vật, hết khúm núm lại xu nịnh, rốt cục khiến Lương Phi yên lòng trở về.
Đến cuối cùng vẫn là bị chủ nhân vứt bỏ, khóe mắt Hoan cay xè khô khốc, lệ kia rơi xuống, tâm lìa thể xác, mà ngay cả trí nhớ về quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cũng rời bỏ hắn, đâu đó như quẩn quanh lưu luyến lại bên người chủ nhân. Từ lúc cùng chủ nhân ly biệt mỗi ngày trôi qua, Hoan giống như một cái xác không hồn, tình cảnh bên ngoài có bị vùi dập như thế nào, thân thể có bị thương tổn ra sao, hắn cũng đều không có cảm giác gì cả, thể xác cùng tâm hồn giờ đây đau đến tê dại, ngược lại đó lại là một sự siêu sinh mới.
Quần áo Hoan sớm đã bị lột xuống, xiềng xích ở cổ bị xích trên đỉnh ***g, ***g sắt rất lớn cố định trên khung xe ngựa, bên trong đồng thời có thể chứa đến hơn mười tên nô lệ. Cả trai lẫn gái đều trần truồng lộ thể, vẻ mặt chết lặng đau thương, tựa như một đám cừu non chờ đợi đến ngày làm thịt. Trời đã vào rét đậm, thời tiết cực kì lạnh lẽo, những lúc đổ tuyết, bốn phía ***g sắt và đỉnh ***g đều không có gì chắn gió, các nô lệ lạnh cóng phát run bần bật chỉ có thể tựa vào nhau vay mượn chút hơi ấm lẫn trong thân thể nhau chóng lạnh.
Đoàn ngựa thồ của thương nhân đi ngang qua các thị trấn đông đúc, nô lệ cùng hàng hóa trên xe cũng luân phiên hoán đổi mấy lượt, mà Hoan từ đầu đến cuối vẫn bị nhốt lại trong ***g sắt. Bởi vì dung mạo xinh đẹp của Hoan, đã dần trở thành công cụ phát tiết chung của cả thương đội, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bị cường bạo, thương nhân, người hầu của thương nhân, người đánh xe ngựa, người vận chuyển hàng hóa, thậm chí có đôi khi là những nô lệ khác bị nhốt cùng trong ***g. Công chúa lúc trước có dặn qua thương nhân, nhất định phải đưa Hoan tới biên cảnh bán sang nước ngoài, mà từ kinh thành đi đến biên cảnh gần nhất cũng hơn ngàn dặm lộ trình, suy tính trước sau thương nhân đương nhiên phải tận lực giảm bớt chi tiêu dọc đường, như vậy mới có thể thu về lợi nhuận lớn nhất. Thương nhân càng không bao giờ lãng phí lương thực cho nô lệ, vì thế cứ cách ba ngày Hoan mới có thể có được một chút thức ăn, gần như một loại chi phí để duy trì sinh mệnh.
Thân thể tùy ý bị lăng nhục, đói khổ song song với lạnh lẽo, Hoan rất tin tưởng cơ hội còn có thể sống sót là hi hữu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không chết, dường như địa phủ cũng không nguyện thu dụng một tên nô lệ ti tiện dơ bẩn như hắn, hắn cứ như vậy ương ngạnh bị lôi tới phiên chợ giữa nơi biên cương xa lạ.
Hoan được tẩy trừ sạch sẽ, được đút một ít thức ăn có trộn lẫn mị dược, rồi bị tha túm đến bán trên đài đấu giá. Mị dược kích thích làm cho thần kinh Hoan hưng phấn, thân thể cực độ mẫn cảm, chỉ cần một cái đụng chạm rất nhỏ, cũng đủ khiến hắn run rẩy rên rỉ.
“Các ngươi xem, đây chính là sủng nô của quý tộc Xích Quốc, từ kinh thành xa xôi vận chuyển đến đây, có rất nhiều người ra giá rất cao, mà ta vẫn không nỡ bán đi. Bởi vì ta đáp ứng chủ nhân trước kia của hắn, muốn đem tên nô lệ này bán cho người ngoại quốc.” Thương nhân lớn tiếng hét to, túm khởi xiềng xích trên cổ Hoan, khiến hạ thể Hoan đương bị khoen vàng xích sắt trói buộc tinh tường bài khai trước mặt người khác, thương nhân trêu đùa dùng giày ma xát trên mặt, ” Kim sức tinh xảo, lộ ra thanh quang chói lóa giá trị liên thành, xứng đáng nằm trên mình một nô lệ thân với hình *** đãng như thế này, thật sự là một báu vật tuyệt thế trước nay hiếm thấy.”
Thương nhân thoáng nhìn dưới đài đấu giá người tụ lại càng lúc càng đông, ánh mắt tràn ngập *** dục chăm chăm bình phẩm thân người Hoan từ đầu đến chân, thương nhân vì thế lại bắt Hoan quỳ trên mặt đất, hai chân dạng ra thật lớn, cặp mông trần trụi hướng về phía dưới đài nâng cao lên. Thương nhân dùng tay giật mạnh khoen vàng nằm gần tiểu huyệt Hoan, khiến tâm động ở hạ thể Hoan tận lực bị banh ra thật lớn, toàn bộ hiện ra trước mặt mọi người: “Nhìn xem động khẩu mê người này, chính là nơi chờ đợi chủ nhân sáp nhập. Tâm động nhỏ nhắn kia lúc trương ra thì cực kì tham ăn, ta từng thử đưa một cánh tay tiến vào trong vậy mà vẫn có thể dễ dàng đi vào, mười mấy nam nhân cường tráng thay nhau luân phiên ra trận cũng không thể thỏa mãn hết thân thể *** đãng này của hắn.”
Những người dưới đài nghe thương nhân buôn lời ca cẩm, nhìn thấy trên đài nô lệ xinh đẹp bởi vì dược lực tác dụng mà vặn vẹo thân hình rên rỉ, trong đầu kiềm không được hình ảnh *** dục nhất thời hiện ra, dục vọng dưới thân cũng bắt đầu rục rịch.
Rất nhiều người muốn mua Hoan về, nhưng thương nhân lại chần chừ do dự, không phải là vì người mua ra giá không cao, mà là cho đến bây giờ những người muốn mua Hoan đều là người Xích Quốc. Thương nhân không dám kháng lệnh công chúa, nếu bán Hoan ở tại Xích Quốc, hắn thật sự có thể vì vậy mà đánh mất tính mạng. Ngược lại, người mua bên dưới nhìn thấy thương nhân vẫn đứng yên cân nhắc, lại nghĩ vì bọn họ ra giá chưa đủ để làm vừa lòng hắn. Nhưng một báu vật hiếm thấy như vậy, có không ít người nhìn thấy một lần liền không muốn rời đi, vì thế tất cả họ đều nâng giá lên cao nhất có thể, nghĩ muốn đem tên nô lệ xinh đẹp kia giữ làm của riêng.
Thương nhân có phần dao động, nếu không rời tay, hắn sợ người cạnh mua sẽ mất đi hứng thú. Đang muốn mở miệng đáp ứng giao dịch, đám người dưới đài lại đột nhiên túa chạy hỗn loạn. Cát bụi tung mù một đội thổ phỉ từ đâu chạy xộc vào ngay giữa phiên chợ.
“Là người của Thông Thiên trại, mọi người chạy mau!” Có người kinh hô la to, sau đó người người chen chúc tán toạn chạy trốn.
Trên yên Hắc mã là một Hắc y nhân dáng người cao lớn, nháy mắt đã xông thẳng vào giữa biên đài đấu giá. Hắc y nhân vội thoáng nhìn chợt thấy Hoan đang được bán đấu giá trên đài, kinh ngạc nói: “Là hắn, cư nhiên là hắn?” Sau đó cất tiếng cười to, thanh chấn tứ phương, nụ cười vang dội cuối cùng là mơ hồ chảy ra nước mắt.
Thương nhân run rẩy đứng trên đài đấu, từng nghe đồn ở biên cảnh có nổi lên một đám thổ phỉ, sơn trại đặt tại vùng núi Thông Thiên là ranh giới nằm giữa Xích Quốc và Lan Quốc, thường xuyên tới thành trấn ở gần biên cảnh Xích Quốc đốt sát cướp phá, hôm nay chẳng may gặp phải, thương nhân sớm đã sợ tới mức tim đập chân run, cả người mềm nhũn, mắt thấy mà không kịp chạy trốn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất run rẩy cầu xin: “Đại gia, cầu ngài đừng… đừng giết ta, hàng hóa của ta ngài cứ tùy tiện lấy hết đi cũng được….”
Hắc y nhân dùng roi ngựa chỉ về phía Hoan: “Hôm nay đại gia tâm tình rất vui, không có ý định giết người. Hàng hóa của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, ta xem cũng chỉ có tên nô lệ này là đáng giá nhất.”
Thương nhân lúc này làm sao còn dám so đo, lo bảo trụ tính mạng của mình là trên hết nhất, thầm nghĩ mấy tên đạo tặc kia muốn lấy cái gì thì cứ việc lấy chỉ mong chừa lại cái mạng nhỏ này cho hắn.
Đoàn ngựa thồ của thổ phỉ lượn qua mấy vòng quanh phiên chợ, mặc sức lựa chọn những chiến lợi phẩm tốt nhất rồi nghênh ngang rời đi. Bẵng một lúc sau, khi bọn thổ phỉ đã đi được một đoạn khá xa người trong chợ mới dần dần từ chỗ ẩn nấp lòm còm bò ra, tính toán kiểm kê tổn thất. Làm ăn buôn bán ở biên giới lợi nhuận càng cao thì phiêu lưu càng lớn, quan binh Xích Quốc chỉ biết ăn chơi phóng túng ức hiếp dân lành, an toàn ở nơi đây chưa bao giờ được bảo đảm, cho nên nơi này có rất ít người từng gặp qua thổ phỉ, bởi vậy nghe đồn người đánh mất tánh mạng nhiều vô số kể. Lần này cư nhiên lại không có ai tử vong, hàng hóa tổn thất cũng không quá nhiều, những người sống trụ ở đây không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thông Thiên sơn nguyên là lãnh thổ của Lan quốc là vùng núi non nổi tiếng trước nay, thôn trấn dưới chân núi chi chít nhiều như sao trời, dân chúng cuộc sống ấm no giàu có. Nhưng từ khi Bình Viễn Hầu lãnh binh thảo phạt Lan Quốc, đem biên cương Xích Quốc mở rộng về hướng Nam hơn ba trăm dặm, Thông Thiên sơn trở thành ranh giới giữa hai nước Xích – Lan, chiến loạn mấy năm liên tiếp kéo dài. Rất nhiều người dân Lan Quốc vì tránh ngọn lửa chiến tranh mà đầu hàng làm nô lệ Xích Quốc, không thể không từ bỏ lại gia viên sau lưng, di dân lánh nạn về phía Nam. Tảng lớn thôn trang, làng mạc đồng ruộng đồng loạt đều bị vứt bỏ, cảnh tượng hoàng tàn còn lại cũng chỉ là những thương lữ xa lạ đôi ba lần đi ngang qua phiên chợ.
Quân đội Lan Quốc co đầu rút cổ hèn nhát nhận Nam Thông Thiên sơn làm phần lãnh thổ, còn quân đội Xích Quốc chiếm dụng lấy Bắc Thông Thiên sơn làm cứ quân thành trì, dãy núi hiểm yếu vô tình trở thành bình phong che chắn bởi thiên nhiên, bất luận địa phận lưỡng quốc, Thông Thiên trại vẫn tập hợp đạo tặc lưu vong của cả hai nước dựa vào việc đánh cướp thành trấn lân cận nhanh chóng khếch trương, danh chấn tứ phương.
Trại chủ của Thông Thiên trại được người người trong hắc đạo xưng tụng sát thần – Quân Thiên Hạ. Nghe nói Quân Thiên Hạ xuất thân là hoàng tộc Lan Quốc, không biết vì cớ gì lại sa vào trở thành đạo tặc. Hắn dựa vào tài trí tuyệt đỉnh, võ nghệ hơn người cùng thủ đoạn lãnh khốc vô tình, đem thế lực Thông Thiên trại ngày càng khuếch trương rộng mở khắp nơi, rất nhanh trở thành thủ lĩnh một phương, dễ dàng khiến quân đội hai nước Lan – Xích đôi phần e ngại, không dám động vào một nhân vật tầm cỡ nguy hiểm như hắn.
Quân Thiên Hạ lúc này mới cởi xuống bộ hắc y dính đầy bụi đường, ngâm mình trong ôn tuyền tắm rửa, thân thể cường tráng trần trụi đi vào phòng ngủ. Hắn năm nay đã gần ba sáu, đang lúc tráng niên, những lúc ở biên cảnh thì hô phong hoán vũ mà ngày thường lại anh tuấn bất phàm, hắn chỉ cần liếc mắt một lần là vô số mỹ nữ quỳ phục chủ động hiến thân. Nhưng thực tế hắn không thích nữ nhân, hắn thậm chí cũng không hề muốn lưu lại con cháu nối dòng.
Trong phòng ngủ xa hoa của Quân Thiên Hạ có năm tên thiếu niên mỹ mạo đang quỳ phục chờ lệnh, tất cả bọn họ đều toàn thân trần truồng bộ dạng cung thuận, cùng chờ đợi chủ nhân sủng hạnh. Mà Quân Thiên Hạ lại ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn họ lấy một lần nào, bởi vì lòng hắn hôm nay duy chỉ hướng về tên nô lệ vừa mới mang về từ phiên chợ định mệnh kia.
Thân thể Hoan từ trong ra ngoài trên dưới đều được tẩy trừ sạch sẽ, dẫn vào phòng ngủ của Quân Thiên Hạ. Hắn quỳ gối trên thảm dệt bằng lông dê mềm mại, không biết chờ đợi hắn sẽ là vận mệnh như thế nào.
“Ngươi tên là gì?” Quân Thiên Hạ lên tiếng hỏi, hình như là đang cố xác nhận điều gì đó.
“Hoan.” Hoan ngoan ngoãn đáp lời, vẫn không dám ngẩng đầu.
Quân Thiên Hạ nhẹ nhàng cười, đi đến bên người Hoan, giật nhẹ sợi xích ở cổ Hoan, khiến Hoan ngửa mặt nhìn hắn: “Ngươi… không nhận ra ta sao?”
Dung mạo tân chủ nhân quả là có chút quen thuộc, Hoan cũng không nhớ rõ là đã gặp qua ở nơi nào, mê man nói: “Chủ nhân, ta chưa hề gặp qua ngài.”
Quân Thiên Hạ cười đến tà mị: “Tốt lắm, tốt lắm, thật sự là rất khéo. Từ nay về sau ta chính là chủ nhân duy nhất của ngươi, chỉ cần ta còn sống, ngươi vẫn vĩnh viễn là nô lệ của ta.”
“Vâng, chủ nhân.” Hoan kính cẩn nghe theo, đáp lời.
Quân Thiên Hạ vốn đã chán ghét cảnh đốt sát cướp phá, vài năm gần đây chán ghét nhất là phải đi đi lại lại cướp về mấy thứ vớ vẩn, sống cuộc đời nổi trôi không tiêu chí và vô nghĩa. Nhưng từ ngày mang Hoan trở về, hắn giống như tìm lại được một lạc thú mới. Người khác không thể nào hiểu được trong lòng hắn hưng phấn cỡ nào, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết quá khứ của Hoan, mà nếu có biết, cũng chỉ là giữ lấy thân thể Hoan khống chế tinh thần Hoan, biến Hoan thành khoái hoạt lớn nhất.
Quân Thiên Hạ tự mình thiết kế một bản vẽ, họa hoa văn hình bụi gai quấn quanh với nhau thành một hình bầu dục chính giữa tỷ mỷ đặt tên Hoan. Hắn đem này bộ hoa văn đó úp vào một bên mông, lần lượt căng chùng u huyệt Hoan phủ trên làn da non mịn. Dùng suốt một ngày một đêm, hình xăm yêu dị xinh đẹp vĩnh viễn lưu lại trên làn da thịt Hoan. Sau đó, Quân Thiên Hạ lại cố ý khoát lên thân thể trần trụi của Hoan một số trang sức tinh xảo sáng ngời.
Hai tay Hoan bị trói ngược ở sau lưng, đầu mỗi còng tay có một đoạn xích rất ngắn móc vào xích ở cổ, bảo đảm tay Hoan từ nay về sau không bao giờ… có thể đụng chạm đến bộ vị mẫn cảm của mình nữa. Vòng sắt nung đỏ trực tiếp cô trụ trên đùi Hoan, mặt trong vòng thép có cương châm, sau khi làm lạnh vòng sắt sẽ không thể tháo rời khỏi đùi được. Giữa cặp còng sắt đeo trên hai chân có cố định một cây côn cứng rắn, một sợi xích thô to được vắt lên trên, hai đoạn tách biệt nối với khoen sắt nằm trên cùm chân Hoan. Xích sắt cùng côn sắt có chiều dài vừa đúng, khiến cho hai chân Hoan vĩnh viễn dạng ra bài khai hết thảy nơi riêng tư, hơn hết không bao giờ … thân thể có thể đứng thẳng được nữa, nếu muốn di động chỉ có thể dùng đầu gối chấm đất duy trì tư thế khuất nhục bò sát. Một quả cầu kim loại trụy ở khoen vàng nằm gần tiểu huyệt Hoan, nặng trịch trụy xuống mở ra động khẩu bí ẩn mê người. Tại nơi đó bị nhét vào một khối giả phân thân bằng da mềm mại, không vào sâu trong cơ thể Hoan, chỉ để lại một đoạn rất nhỏ che đậy huyệt khẩu. Ngay trước ngọc hành Hoan phía dưới chiếc chuông và trên tấm kim bài lại bị khảm thêm một chiếc khoen nữa, chiếc khoen ấy tinh tế dẫn với một đoạn xích nhỏ nối tương thông với xích vàng trước ngực Hoan, đem ngọc hành Hoan giựt đứng lên cao. Xoa đều một ít mị dược mãnh liệt vào ngân châm bức đầy linh khẩu nhỏ hẹp của Hoan.
Hoan bị trói buộc như vậy, đau dục khó nhịn, thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, lúc nào cũng khát vọng chủ nhân vuốt ve ân ái. Quân Thiên Hạ lại cố tình không chạm vào hắn, còn cố ý pha lẫn mị dược trong nước cho Hoan uống.
Trong bụng dần dần trương ra đầy nước, hăng hái không gì chịu được như muốn lập tức tìm cơn giải thoát, nhịn không được rên rỉ cầu xin: “Chủ nhân, van cầu ngài, Hoan khổ sở lắm.”
“Muốn giải thoát à? Lại đây, dùng miệng của ngươi thỏa mãn ta trước đi.” Quân Thiên Hạ ngồi ở trên giường, cởi bỏ vạt áo. Chờ Hoan cố hết sức bò lại, vùi đầu dưới lớp gấu quần của hắn. Hắn túm lấy tóc Hoan, làm cho dục vọng chính mình thẳng sâu trong cổ họng Hoan, sau đó bắt đầu quấy lộng tàn sát bừa bãi. Hoan vặn vẹo phối hợp, dùng hết kỹ xảo vốn có để chủ nhân mau chóng đạt tới cao trào.
Quân Thiên Hạ trong miệng Hoan bắn ra hai lần,mới vừa lòng rút ra thịt khí. Hoan hổn hển thở dốc thấp giọng rên rỉ cọ vào bên chân chủ nhân.”Không nghĩ rằng gương mặt này của ngươi cũng có thể *** đãng như vậy.” Quân Thiên Hạ một bàn tay xoa nắn đầu nhũ đã sớm sưng đỏ của Hoan, tay kia thì đùa bỡn với mớ kim sức trên ngọc hành Hoan. Ngân chuông phát ra tiếng vang *** mĩ, Quân Thiên Hạ nhịn không được, nghĩ muốn lập tức giữ chặt lấy Hoan, khiến Hoan từ thân thể đến linh hồn đều hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ duy nhất một mình hắn thôi.
Quân Thiên Hạ đối diện Hoan nói: “Hoan, làm nô lệ của ta, ngươi không cần phải cảm thấy thẹn, không cần phải có riêng tư. Mỗi một tấc da thịt của ngươi, mỗi một cọng lông cái tóc, từng động khẩu một trên thân thể đều là thuộc về ta, không có sự cho phép của ta, người khác thậm chí kể cả ngươi cũng không có quyền sử dụng. Ngươi nhớ kỹ chưa? Hãy haỹ nhớ rằng chỉ có một mình ta mới có thể cho ngươi tiêu giải.”
“Vâng, chủ nhân. Thân thể Hoan hoàn toàn thuộc về chủ nhân.” Hoan dùng thanh âm hèn mọn nhất lặp lại.
“Không chỉ có thân thể của ngươi, tâm của ngươi, linh hồn của ngươi tất cả đều phải thuộc về ta.”
“Vâng, chủ nhân. Từ thân thể đến tâm hồn Hoan tất cả đều là nô lệ của ngài.”
Quân Thiên Hạ lúc này mới rút ra ngân châm nho nhỏ kia: “Ngay tại trước mặt ta tè ra đi, ta muốn xem bộ dáng *** đãng thẹn thùng nhất của ngươi.”
Hoan lúc này đã hoàn toàn khuất phục, dạng mở hai chân ngồi dưới đất, sau khi ngân châm rút ra, dịch nước tiểu liền từ ngọc hành đứng thẳng theo tiền bưng chậm rãi phun ra, từng giọt nhỏ lưu luyến chảy dọc theo thân thể Hoan xuống đất. Cái tôn nghiêm cuối cùng của một con người đã hoàn toàn đánh mất. Không phân rõ là hổ thẹn hay áp lực đau đớn rốt cục cũng phát tiết ra được, mà từ khóe mắt Hoan hạ xuống hai hàng thanh lệ.
Quân Thiên Hạ trở thành chủ nhân tối cao của Hoan. Thân thể Hoan chỉ có thể vì Quân Thiên Hạ khiêu khích mà run rẩy, vì Quân Thiên Hạ hưởng dụng mà khoái hoạt. Hoan rất nhanh tiếp cận và thích ứng với sự trói buộc tàn khốc này, đối với Hoan mà nói Quân Thiên Hạ xem như một người chủ nhân tốt. Bởi vì Quân Thiên Hạ chưa bao giờ từng đánh quất Hoan, thậm chí còn không cho người khác chạm vào thân thể Hoan. Đến ngay cả việc tắm rửa, đút cơm cho Hoan, Quân Thiên Hạ cũng không bao giờ mượn tay người khác, đều là tự mình ôn nhu, tỷ mỷ săn sóc Hoan từng chút một.
Vì để thuận tiện cho chủ nhân tùy ý sử dụng, nên Hoan bị cấm mặc quần áo, vô luận thời tiết lãnh nhiệt ra sao cũng chỉ có thể trần truồng lộ thể, hạ thân xoa đều một loại cao dược đặc thù, toàn bộ thảm lông từ đó về sau sẽ không bao giờ… có thể sinh trưởng được nữa, nơi riêng tư hiển nhiên càng thêm xích loã rõ ràng. Ban ngày chủ nhân sẽ dùng giả phân thân bằng da cắm vào cơ thể Hoan, nắm lấy xiềng xích trên cổ dẫn Hoan ra sân tản bộ. Chủ nhân rảo bước rất chậm, như vậy Hoan sẽ không cần phải cố hết sức để đi theo, nhưng cũng đủ khiến cho Hoan phát ra tiếng rên ư ử nho nhỏ. Thình thoảng chủ nhân cũng hiểu ý bèn dùng lông chim nhẹ nhàng phớt qua đùa nghịch hai đầu nhũ mẫn cảm hoặc ve vãn nơi hạ thể run rẩy kia, tận tình khiêu khích, nhưng lại tránh đi tiểu huyệt Hoan, nhiều lắm cũng chỉ dùng miệng Hoan tiết dục. Chỉ đến khi nào đến đỉnh điểm, chủ nhân mới giật giả phân thân ra, đem phân thân cực nóng của mình mạnh mẽ tống đẩy vào hạ thể sớm đã trơn tru thông thoáng của Hoan, chủ nhân ở trong cơ thể Hoan lần lượt cao trào phóng đãng, dường như đau thống ngất đi mới là giải thoát lớn nhất. Ngay tại bên người chủ nhân Hoan tuyệt đối không cần phải suy xét, có thể hoàn toàn vứt bỏ nhân cách, đồng thời cũng từ bỏ sợ hãi. Đây là một loại khoái hoạt chinh phục, mà Hoan không thể trốn tránh cũng không muốn chạy trốn hiện thực.
Hôn nhân giữa Lương Phi cùng công chúa nghe qua như tình nồng ý đượm, kỳ thật là buồn tẻ chán chường không hề vương mang chút tình cảm mãnh liệt nào cả. Lương Phi cảm thấy tự do của bản thân hoàn toàn bị trói buộc, hắn muốn trốn thoát. Đương lúc rất nhiều đại thần đều đề ra kế sách thảo phạt Lan Quốc, Lương Phi liền tùy biến cực lực phụ họa.
Hòa bình đã tồn tại quá lâu, không có chiến tranh không có đổ máu cũng ít đi sự khuấy động nhiễu nhương thường ngày, vì thế hoàng thượng nhân dịp khởi lên giấc mộng xuân thu nhất thống thiên hạ, tích cực ngóng chờ thời cơ thích hợp tiến đánh thảo phạt Lan Quốc. Trải qua mấy tháng dày công chuẩn bị, hoàng thượng Xích Quốc triệu tập trăm vạn hùng binh chậm rãi khai hướng biên cương Lan Quốc. Lúc này đây, hoàng thượng tự thân nắm giữ ấn soái, Lương Phi đương nhiên nhận mệnh tiên phong dẫn mười vạn tinh binh mở đường đi trước, tạm thời thoát khỏi bóng ma của công chúa.
Ra tới biên cảnh, không thể không biết uy danh của Thông Thiên trại. Lương Phi còn đang do dự có nên lập tức phát binh thảo phạt hay không, thì đã nhận được thư mời từ Quân Thiên Hạ. Trong thư Quân Thiên Hạ có ý muốn quy thuận, chân thành mời Lương Phi đến Thông Thiên trại ẩm yến. Dựa vào lời đồn, vị chủ nhân của Thông Thiên trại quyết không phải hạng phàm nhân bình thường, Lương Phi đang muốn tận mắt chứng thật một chút, để xem đằng sau hắn có trăm vạn hùng binh tọa trấn, với lực lượng nho nhỏ kia của Thông Thiên trại làm sao dám mảy may động chạm đến hắn đây.
Quân Thiên Hạ quả nhiên là nhân vật đặc biệt, Thông Thiên trại từ trên xuống dưới đều đối hắn thập phần kính trọng, bằng chút binh lực nhỏ nhoi cùng thế núi hiểm trở làm ra phòng tuyến bất khả xâm phạm. Hơn nữa với kiến thức thông tuệ của Quân Thiên Hạ, văn thao võ lược tuyệt không hội dưới cơ Lương Phi, địa hình cửa khẩu của Lan Quốc trên dưới thông thuộc, nếu có người này tương trợ, công cuộc đánh chiếm Lan Quốc sắp tới chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng đi sâu vào đàm phán, Lương Phi lại thấy hoang mang, nhân tài như vậy tùy tiện phụ tá quân chủ của một quốc gia nào đó, không tới mười năm tuyệt đối có thể phong hầu bái tước hưởng vinh hoa phú quý mấy đời không hết. Vì cái gì hắn vẫn lưu làm thổ phỉ, cho đến bây giờ mới lựa chọn quy phục triều đình.
“Ta nguyên là hoàng tộc Lan Quốc.” Quân Thiên Hạ muốn gạt bỏ nghi ngờ trong lòng Lương Phi thản nhiên nói ra thân thế bản thân, ” Hoàng đế hiện tại của Lan Quốc luận về thân phận là cháu của ta. Phụ thân hắn chính là thân ca ca năm đó vì ngôi vị hoàng đế, thiết hạ mật lệnh ngấm ngầm mưu hại ta. Ta may mắn tránh được tử kiếp, ẩn nhẫn nhiều năm, chính là chờ đợi thời cơ đoạt lại hết thảy những thứ vốn nên thuộc về ta.”
Lương Phi lại nói: “Ngươi quy phục Xích Quốc ta, là muốn lợi dụng quân đội Xích Quốc đoạt lại ngôi vị hoàng đế ư? Ngươi đừng quên rằng, lần này là đích thân đương kim thánh thượng của nước ta tự mình nắm giữ ấn soái tất phải nhất thống thiên hạ, nay ngươi lại lật đổ cháu ngươi, Lan Quốc các ngươi chắc chắn sẽ diệt vong.”
“Ta biết.” Quân Thiên Hạ khẽ cười, “Cho nên ta mới tìm ngươi đến đàm phán. Thỉnh ngươi cho ta mượn mười vạn tinh binh, nội trong một tháng ta có thể công hãm đô thành Lan Quốc. Ta chỉ muốn làm hoàng đế ba tháng, còn lúc sau tùy ngươi định đoạt, quân đội là của ngươi, ta hai tay dâng lên Lan Quốc, cho dù là cả thiên hạ ngươi cũng dễ dàng thâu tóm như trở bàn tay. Nếu ngươi không đáp ứng, cho dù trăm vạn hùng binh thảo phạt, ta dám cam đoan các ngươi có đánh phá một năm cũng không thể nào vượt qua nổi Thông Thiên sơn này.”
Giao dịch này nghe qua lên chỉ có lời không lỗ, Lương Phi lại càng cao hứng không đứng dậy mà tiếp lời: “Ngươi vì oán hận cá nhân, hy sinh cả một quốc gia, như vậy có đáng hay không?”
“Quốc gia? Quốc gia là cái gì? Chính là một thứ công cụ phát tiết cường quyền bạo lực nằm trong tay người thống trị mà thôi. Ai đứng ở quyền lực tối thượng thì có quyền làm mưa làm gió, chiến tranh hòa bình bất quá cũng chỉ là trò chơi, bị đặt vào tình thế thượng phong bất luận là người nào là trong tình cảnh gì cũng chưa chắc sẽ có được hạnh phúc.” Quân Thiên Hạ thản nhiên nói, “Thiên hạ, chỉ cần từng có được, ta cũng không nhất thiết phải cố cưỡng cầu.”
Lương Phi bị Quân Thiên Hạ nói lời rung động, thế nhưng liệu hắn có thể nhìn thấu triệt như thế không? Cuộc đời phù du, sự bất do nhân, tụ tán ly tan, triều đại biến động lên xuống rốt cuộc đâu mới là dài lâu thực sự? Chỉ cầu một lần chớp mắt là có được, tựa như con bướm xuân xinh đẹp, lưu tinh rực rỡ nhưng ngắn ngủi, huy hoàng chói lọi mà thiêu đốt sinh mệnh, lại có thể tự do tự tại thực hiện giấc mộng cả đời, ai mới là hàng phàm phu bình thường đây? Lương Phi có lẽ cả đời cũng sẽ không có dũng khí và giấc mơ to lớn như vậy, cho nên hắn hoàn toàn bị Quân Thiên Hạ thuyết phục và quyết định sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ hắn.
Rời bàn rượu trướt mặt, Lương Phi vô tình đảo mắt nhìn thấy Hoan. Thân thể trần trụi vẫn đang bị trói buộc, dạng mở hai chân quỳ gối bên chân Quân Thiên Hạ, nhắm mắt cau mày, nhỏ giọng rên rỉ. Lương Phi kiềm không được si ngốc đứng nhìn bất động.
“Hoan của ta có xinh đẹp không?” Quân Thiên Hạ nâng chén cười hỏi, điều kiện đàm phán cực kì thuận lợi, khiến tâm tình hắn hiện giờ rất tốt.
“Có thể cho hắn theo giúp ta không? Hắn trước kia từng là nô lệ sủng ái nhất của ta.” Lương Phi đột nhiên hỏi, làm sao có thể quên được mối tình đầu say đắm một thời nồng đượm.
“Thực xin lỗi, Lương đại tướng quân. Hiện tại, Hoan chỉ thuộc về một mình ta, người khác cũng không được quyền chạm vào hắn.” Quân Thiên Hạ nói lời dịu dàng cự tuyệt. Hắn như thế nào có thể để những người khác chạm vào Hoan? Bọn họ xứng sao?
“Túy mộng chẩm giang sơn, đàm tiếu lộng Càn Khôn.” Lương Phi thấp giọng trầm ngâm. Hoan nghe được câu thơ quen thuộc, mà thanh âm cũng quen thuộc, mở to hai mắt, nhìn thấy Lương Phi, biểu tình kia không phân rõ là hỉ hay là bi.
“Không được nhìn hắn.” Quân Thiên Hạ nắm lấy ngọc hành Hoan hung hăng giật lên, Hoan đau đến rên rỉ, vội vàng cúi đầu, không bao giờ … dám liếc mắt nhìn Lương Phi nữa.
“Chỉ là một tên nô lệ thôi mà, trại chủ sao lại xem như bảo bối thế kia, còn luyến tiếc không nỡ để người khác chạm vào?”
Quân Thiên Hạ nghiêm mặt trả lời: “Cho dù ta để mất cả thiên hạ, tuyệt cũng không bao giờ để mất đi hắn.”
Có một chủ nhân như vậy, Hoan coi như là đã tìm được hạnh phúc, Lương Phi thầm nghĩ. Trong quá khứ, những lúc Hoan ở bên người hắn, hắn cũng không muốn cùng Hoan chia lìa, vậy mà đến cuối cùng vẫn là đem Hoan vứt bỏ. Hắn vẫn cho rằng bản thân luôn tha thiết yêu Hoan, lại từ đầu đến cuối cũng không có đặt Hoan ở vị trí quan trọng như thế, lại càng không giống Quân Thiên Hạ trước mặt bao người bày tỏ thái độ. Lương Phi lấy ra cây quạt tử vân trúc vẫn luôn mang theo bên người: “Cây quạt này tuy rằng không có gì quý giá, nhưng trên khung quạt có khắc đôi câu thơ thực rất xứng với ngươi, không ngại làm lễ gặp mặt.”
Quân Thiên Hạ tiếp nhận cây quạt, mở ra, liền thấy trên mặt quạt có một con dấu. “Chiêu hoa” Quân Thiên Hạ thì thào tự nói, “Đây cũng xem như là vật hoàn nguyên chủ.”
“Ngươi chính là Chiêu Hoa?” Lương Phi kinh hỏi.
“Không phải ta, nhưng ta cùng hắn cực kì thân quen.” Quân Thiên Hạ mỉm cười nói, “Ta có thể thay ngươi đem chiếc quạt này giao trả cho hắn.”
Lương Phi kiềm nén cơn sóng gợn trong lòng, nguyên lai Quân Thiên Hạ quen biết Chiêu Hoa: “Khi nào ngươi gặp hắn, xin thay ta gửi lời chào hỏi đến hắn.”
Quân Thiên Hạ mìm cười không đáp.
Sau khi Lương Phi rời đi, mới đem cây quạt kia thay thế giả phân thân bằng da nhét vào hạ thể Hoan.
Những lúc Quân Thiên Hạ tản bộ thường thường hay vỗ vỗ bờ mông xích lõa của Hoan, dặn dò nói: “Hãy ngoan ngoãn giữ nó thật kĩ, ngàn vạn lần cũng đừng bỏ mất nó nữa, đây chính là đồ vật của ngươi a.”
Sau lúc Lương Phi từ Thông Thiên trại trở về, thuyết phục hoàng thượng cho Quân Thiên Hạ mượn mười vạn tinh binh, chưa đầy một tháng, thủ thành Lan Quốc đã bị công hãm. Quân Thiên Hạ giết cháu mình, vào chỗ xưng đế. Sau khi đăng cơ, sắc lệnh đầu tiên ban bố chính là trong vòng một tháng huỷ bỏ chế độ nô lệ của Lan Quốc. Hơn nữa nô lệ từ trên xuống dưới đều được cởi mở trên còng sắt trên cổ, phá bỏ xiềng xích ở chân.
Toàn Lan Quốc trên dưới rung chuyển chấn động, cựu thần cùng các quý tộc nếu dám xàm tấu cãi mệnh, đều bị Quân Thiên Hạ không chút lưu tình tuyên án xử tử.
Có vài cận thần liều chết can giáng: “Hoàng thượng, ngài cứ như vậy sẽ khiến trên dưới quý tộc tổn thất vô cùng nặng nề.”
Quân Thiên Hạ hỏi lại: ” Quý tộc Lan quốc có bao nhiêu người? Nô lệ Lan Quốc có bao nhiêu người?”
“Quý tộc có ba vạn, còn trong danh sách nam nô ước chừng hơn ba mươi vạn người.”
“Làm cho ba mươi vạn người khoái hoạt, hy sinh chút ít tiền tài của cải do sa đọa mà có của ba vạn người, thực là mua bán có lời.” Quân Thiên Hạ cất cao giọng nói, “Không chỉ là phải giải phóng nô lệ cả nước, hơn nữa ta còn phải cổ vũ bọn họ tòng quân, phàm là tòng quân nếu tròn một năm ta sẽ lập tức ban phát ruộng đất cho họ.”
Đại thần cả kinh nói: “Nếu các nô lệ đều đi tòng quân, Lan Quốc làm sao có nhiều ruộng đất như vậy ban phát cho họ?”
“Đất đai Lan Quốc không có, nhưng mà Xích Quốc có. Nội trong vòng một năm, ta sẽ thống nhất thiên hạ.”
Quân Thiên Hạ khí thế hào hùng uy vũ ngất trời, rộng mở ra cánh cửa hạnh phúc cho tất cả mọi người, đối mặt với một tương lai tươi đẹp mà Lương Phi chưa bao giờ từng nhĩ tới, hoàn toàn khuất phục, thiên hạ vốn nên về tay một vị vương tử như vậy cai quản. Hai tháng sau, Lương Phi dẫn dắt mười vạn tinh binh không vì Xích Quốc thu phục Lan Quốc mà là đầu quân thần phục Quân Thiên Hạ.
Mười vạn quân tinh nhuệ cùng với hơn ba mươi vạn nô lệ vì một tương lai tự do tốt đẹp mà chiến đấu, Quân Thiên Hạ sở hướng vô địch đánh đâu thắng đó. Quân đội đến bất cứ chỗ cũng không đánh mà thắng, nô lệ Xích Quốc đồng loạt khởi nghĩa vũ trang lật đổ sự thống trị bao đời của quý tộc, mở ra cửa thành nghênh đón Quân Thiên Hạ tiến vào. Một năm ngắn ngủi, Quân Thiên Hạ cứ thế hoàn toàn nhất thống thiên hạ.
Giang sơn sở định, tận trong tẩm cung xa hoa, Quân Thiên Hạ ung dung nằm tỳ trên giường, trong đáy mắt lưu động nồng đậm ái ý.
“Hoan, ngươi đã không nhớ nữa rồi. Giải phóng nô lệ, thống nhất thiên hạ, thiết lập một quốc gia tự do hòa bình, cho dân chúng một cuộc sống ấm no thịnh vượng, quan điểm kinh thế hãi tục như vậy đều là do ta học theo từ ngươi. Mười bốn tuổi ngươi đã hướng phụ hoàng của mình trình lên thiên thiên hạ luận, ngươi lúc ấy còn chưa hiểu được phụ hoàng chỉ thích ham mê hưởng lạc liệu có thể nào hiểu được những ẩn ý thâm sâu kia, ngược lại sợ hãi ngươi nguy hại đến ngai vàng của hắn. Còn vị thái tử đương triều thân ca ca của ngươi lại ghen tị ngươi tài hoa hơn người, bèn cấu kết với quý tộc hãm hại giam cầm ngươi lại. Khổ hình cùng bạo luân đã hoàn toàn gạt bỏ tư niệm của Chiêu Hoa hoàng tử, đem linh hồn cùng thể xác ngươi cải tạo thành cung nô phát tiết. Thậm chí cả cha và anh ruột ngươi vì tự bảo vệ bản thân mà đem ngươi long trọng đặt trong ***g son bên trong trải dài kim châu ngọc báu làm như lễ vật dâng lên Bình Viễn Hầu. Bình Viễn Hầu bị một món đồ chơi tuyệt vời như vậy làm cho rung động, rốt cục lui binh đình chiến. Mị lực của ngươi quả thật là không ai chống nổi a.” Quân Thiên Hạ không khỏi cảm thán.
Hoan không biết có nghe thấy hết những lời Quân Thiên Hạ nói hay không, kịch liệt hoan ái vừa rồi, làm cho hắn hoàn toàn kiệt sức, gối đầu mê man trên đùi Quân Thiên Hạ, thân thể vẫn trần trụi như cũ, khóe miệng cùng tiểu huyệt đều chảy xuống dịch thể của Quân Thiên Hạ.
Ngón tay Quân Thiên Hạ nhẹ nhàng đùa bỡn kim sức trên ngọc hành Hoan, dẫn tới ngọc hành run rẩy đỉnh ngân chuông loạn hưởng âm vang. Quân Thiên Hạ ôn nhu cười nói: “Ngươi túy mộng chẩm Thiên Hạ, ta đàm tiếu lộng Càn Khôn. Chúng ta quả là một cặp cực kì xứng đôi, ngươi hãy sớm đi vào cõi mộng đi.”
Toàn văn hoàn
Từ đó về sau, nếu mỗi đêm Lương Phi không cùng Hoan ân ái, cũng sẽ bế Hoan lên ngủ trên giường mình, ôm lấy Hoan đi vào cõi mộng. Những lúc thân thể Hoan không khoẻ, Lương Phi sẽ kiềm lại dục hỏa, quyết không dụng lực thi bạo với Hoan, lại càng không cho phép Hoan bị bất cứ tổn thương gì.
Ở bên cạnh, được Lương Phi âu yếm chăm sóc, Hoan cảm thấy chính mình lập tức như từ địa ngục bò lên thiên đường, tự do so với những thứ này liệu có tốt hơn không? Hoan cũng không muốn cầu xin những điều vượt ngoài tầm với của bản thân, hắn chỉ có thể ngày ngày thành kính cầu nguyện, những ngày hạnh phúc êm đềm như vậy có thể dài lâu một chút.
Lương Phi hy vọng hắn cùng Hoan có thể mãi mãi bên nhau, nhưng lý tưởng quá phi nhiên cao đẹp thì hiện thực sẽ càng hiển nhiên tàn khốc. Chuyện hiệp nghị bí mật của Đoạn Lăng Tiêu, Lương Phi cũng chỉ điều tra qua loa, thêm vào tội danh cho một người đã chết thì có ý nghĩa gì chứ? Mà bản thân hoàng thượng cũng chẳng truy cứu đến cùng, bởi vì trong một khắc hưng phấn hoàng thượng đã chỉ phối giao hôn, đem ý định gã công chúa cho Lương Phi biến thành sự thật. Lương Phi anh tuấn tiêu sái tài hoa hơn người, hơn nữa hiểu được thời thế, nhu thuận khôn khéo lại không hề có dã tâm, hoàng thượng như thể nào lại không trọng dụng một thần tử như vậy? Cho nên muốn dùng thân sinh nhi nữ để mượn sức lôi kéo, ràng buộc cả đời Lương Phi, vì hoàng gia tận lực cống hiến.
Ngày đại hôn, công chúa mở yến tiệc tưng bừng khắp nơi trong cung, chiêu đãi đủ loại quan lại náo nhiệt phi phàm, ồn ào huyên náo qua đi, sau khi bước vào động phòng hoa chúc, Lương Phi lại có chút xao động bất an. Công chúa thân là kim chi ngọc diệp, tuy rằng đã có danh nghĩa phu thê, nhưng công chúa từ đầu đến cuối vẫn bất động im lặng, Lương Phi sao có thể dễ dàng mạo phạm? Công chúa từ sớm đã dành cho Lương Phi một loại tình cảm ái mộ cùng thương yêu, chủ động lên tiếng mời gọi người trước mặt thoát y. Một phen mây mưa qua đi, công chúa mới ghé vào tai Lương Phi, nhỏ nhẹ nói: “Ta nghe hoàng huynh nói trong phủ ngươi có nuôi một tên sủng nô, ngày ngày đều đầu ấp tay gối đường hoàng ngủ trong phòng ngươi. Bất luận là quá khứ ra sao, giờ ngươi đã trở thành phò mã của ta, nhân danh là công chúa và là thê tử của ngươi, ta từ nay về sau không bao giờ muốn nhìn thấy tên tiểu súc sinh *** đãng thấp hèn kia tồn tại ở Xích Quốc. Ta tiên lễ hậu binh, nếu ngươi không làm được, thì đừng trách ta sau này trở mặt vô tình.”
Lương Phi không nói gì chống đỡ. Có một người ca ca như thái tử điện hạ, Lương Phi tin rằng một khi công chúa tức giận thì việc gì cũng dám làm cả. Lương Phi tuy rằng luyến tiếc không muốn cùng Hoan chia lìa, lại càng không nỡ để Hoan vì vậy mà vong mạng.
“Chỉ cần ngươi thuận ý, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của Hoan, sẽ để hắn được bình yên rời khỏi phủ tướng quân.”
Công chúa nét mặt tươi cười như hoa châu diễm lệ, trong miệng liên tục tuồn ra những lời âu yếm ngọt ngào: “Phu quân chàng đừng buồn lòng, ta đã sớm tìm được một thương nhân rất tốt, chuyên kinh doanh mua bán ở biên cảnh. Nếu ngươi đồng ý, sáng mai có thể bảo tên thương nhân kia đem tên nô lệ ấy mang đi. Có lẽ hắn sẽ được bán vào một nhà phú hộ nào đó ở một quốc gia giàu có khác, chúng ta cần chi phải phiền não, chắc chắn hắn sẽ mau chóng tìm được một chủ nhân thích hợp thôi.”
“Công chúa lo nghĩ quả thật chu toàn, ta tuyệt nhiên không lý gì lại cự tuyệt.” Lương Phi căn bản không cò kè mặc cả đường sống, rốt cục thỏa hiệp.
Sáng sớm hôm sau, Hoan bị mang ra khỏi phủ tướng quân. Trên bầu trời những bông tuyết nhỏ vụn lất phất rơi xuống, thân người Hoan khoác lên một lớp áo thô cũ mỏng manh, xiềng chân đứng trong tuyết giữa cơn gió lạnh, nét mặt ngờ nghệch ngây dại.
Lương Phi không đến nhìn Hoan lần cuối, bởi vì nếu nhìn lần nữa hắn sẽ nhịn không được mà rơi lệ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng giây phút biệt ly Hoan lại khổ sở như thế, Hoan đối với hắn từ sớm đã không phải là một tính nô, cũng không phải sủng vật, mà tựa như một thứ tình cảm day dứt nào đó, còn vượt trên cả nghĩa phu thê. Trước khi rời đi, hắn lén đưa cho tên thương nhân kia một khoản tiền, dặn dò hắn dọc đường hãy hảo hảo chiếu cố Hoan, rồi khi tới biên cảnh phải nhất định tìm một chủ nhân thật tốt cho Hoan.
Thương nhân cảm thấy Lương Phi quả tình kì lạ, không thể lý giải nổi, hắn kinh thương nhiều năm chưa hề gặp qua một chủ nhân nào đối đãi với nô lệ nhân từ như thế. Chỉ e rằng muốn tìm một chủ nhân tốt như Lương Phi yêu cầu, thì đến cả đời này cũng không thể nào tìm thấy được. Như bản năng thương nhân vốn có, hắn ngoài mặt liên tục gật đầu đáp ứng, cẩn thận thu nhận tài vật, hết khúm núm lại xu nịnh, rốt cục khiến Lương Phi yên lòng trở về.
Đến cuối cùng vẫn là bị chủ nhân vứt bỏ, khóe mắt Hoan cay xè khô khốc, lệ kia rơi xuống, tâm lìa thể xác, mà ngay cả trí nhớ về quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cũng rời bỏ hắn, đâu đó như quẩn quanh lưu luyến lại bên người chủ nhân. Từ lúc cùng chủ nhân ly biệt mỗi ngày trôi qua, Hoan giống như một cái xác không hồn, tình cảnh bên ngoài có bị vùi dập như thế nào, thân thể có bị thương tổn ra sao, hắn cũng đều không có cảm giác gì cả, thể xác cùng tâm hồn giờ đây đau đến tê dại, ngược lại đó lại là một sự siêu sinh mới.
Quần áo Hoan sớm đã bị lột xuống, xiềng xích ở cổ bị xích trên đỉnh ***g, ***g sắt rất lớn cố định trên khung xe ngựa, bên trong đồng thời có thể chứa đến hơn mười tên nô lệ. Cả trai lẫn gái đều trần truồng lộ thể, vẻ mặt chết lặng đau thương, tựa như một đám cừu non chờ đợi đến ngày làm thịt. Trời đã vào rét đậm, thời tiết cực kì lạnh lẽo, những lúc đổ tuyết, bốn phía ***g sắt và đỉnh ***g đều không có gì chắn gió, các nô lệ lạnh cóng phát run bần bật chỉ có thể tựa vào nhau vay mượn chút hơi ấm lẫn trong thân thể nhau chóng lạnh.
Đoàn ngựa thồ của thương nhân đi ngang qua các thị trấn đông đúc, nô lệ cùng hàng hóa trên xe cũng luân phiên hoán đổi mấy lượt, mà Hoan từ đầu đến cuối vẫn bị nhốt lại trong ***g sắt. Bởi vì dung mạo xinh đẹp của Hoan, đã dần trở thành công cụ phát tiết chung của cả thương đội, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bị cường bạo, thương nhân, người hầu của thương nhân, người đánh xe ngựa, người vận chuyển hàng hóa, thậm chí có đôi khi là những nô lệ khác bị nhốt cùng trong ***g. Công chúa lúc trước có dặn qua thương nhân, nhất định phải đưa Hoan tới biên cảnh bán sang nước ngoài, mà từ kinh thành đi đến biên cảnh gần nhất cũng hơn ngàn dặm lộ trình, suy tính trước sau thương nhân đương nhiên phải tận lực giảm bớt chi tiêu dọc đường, như vậy mới có thể thu về lợi nhuận lớn nhất. Thương nhân càng không bao giờ lãng phí lương thực cho nô lệ, vì thế cứ cách ba ngày Hoan mới có thể có được một chút thức ăn, gần như một loại chi phí để duy trì sinh mệnh.
Thân thể tùy ý bị lăng nhục, đói khổ song song với lạnh lẽo, Hoan rất tin tưởng cơ hội còn có thể sống sót là hi hữu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không chết, dường như địa phủ cũng không nguyện thu dụng một tên nô lệ ti tiện dơ bẩn như hắn, hắn cứ như vậy ương ngạnh bị lôi tới phiên chợ giữa nơi biên cương xa lạ.
Hoan được tẩy trừ sạch sẽ, được đút một ít thức ăn có trộn lẫn mị dược, rồi bị tha túm đến bán trên đài đấu giá. Mị dược kích thích làm cho thần kinh Hoan hưng phấn, thân thể cực độ mẫn cảm, chỉ cần một cái đụng chạm rất nhỏ, cũng đủ khiến hắn run rẩy rên rỉ.
“Các ngươi xem, đây chính là sủng nô của quý tộc Xích Quốc, từ kinh thành xa xôi vận chuyển đến đây, có rất nhiều người ra giá rất cao, mà ta vẫn không nỡ bán đi. Bởi vì ta đáp ứng chủ nhân trước kia của hắn, muốn đem tên nô lệ này bán cho người ngoại quốc.” Thương nhân lớn tiếng hét to, túm khởi xiềng xích trên cổ Hoan, khiến hạ thể Hoan đương bị khoen vàng xích sắt trói buộc tinh tường bài khai trước mặt người khác, thương nhân trêu đùa dùng giày ma xát trên mặt, ” Kim sức tinh xảo, lộ ra thanh quang chói lóa giá trị liên thành, xứng đáng nằm trên mình một nô lệ thân với hình *** đãng như thế này, thật sự là một báu vật tuyệt thế trước nay hiếm thấy.”
Thương nhân thoáng nhìn dưới đài đấu giá người tụ lại càng lúc càng đông, ánh mắt tràn ngập *** dục chăm chăm bình phẩm thân người Hoan từ đầu đến chân, thương nhân vì thế lại bắt Hoan quỳ trên mặt đất, hai chân dạng ra thật lớn, cặp mông trần trụi hướng về phía dưới đài nâng cao lên. Thương nhân dùng tay giật mạnh khoen vàng nằm gần tiểu huyệt Hoan, khiến tâm động ở hạ thể Hoan tận lực bị banh ra thật lớn, toàn bộ hiện ra trước mặt mọi người: “Nhìn xem động khẩu mê người này, chính là nơi chờ đợi chủ nhân sáp nhập. Tâm động nhỏ nhắn kia lúc trương ra thì cực kì tham ăn, ta từng thử đưa một cánh tay tiến vào trong vậy mà vẫn có thể dễ dàng đi vào, mười mấy nam nhân cường tráng thay nhau luân phiên ra trận cũng không thể thỏa mãn hết thân thể *** đãng này của hắn.”
Những người dưới đài nghe thương nhân buôn lời ca cẩm, nhìn thấy trên đài nô lệ xinh đẹp bởi vì dược lực tác dụng mà vặn vẹo thân hình rên rỉ, trong đầu kiềm không được hình ảnh *** dục nhất thời hiện ra, dục vọng dưới thân cũng bắt đầu rục rịch.
Rất nhiều người muốn mua Hoan về, nhưng thương nhân lại chần chừ do dự, không phải là vì người mua ra giá không cao, mà là cho đến bây giờ những người muốn mua Hoan đều là người Xích Quốc. Thương nhân không dám kháng lệnh công chúa, nếu bán Hoan ở tại Xích Quốc, hắn thật sự có thể vì vậy mà đánh mất tính mạng. Ngược lại, người mua bên dưới nhìn thấy thương nhân vẫn đứng yên cân nhắc, lại nghĩ vì bọn họ ra giá chưa đủ để làm vừa lòng hắn. Nhưng một báu vật hiếm thấy như vậy, có không ít người nhìn thấy một lần liền không muốn rời đi, vì thế tất cả họ đều nâng giá lên cao nhất có thể, nghĩ muốn đem tên nô lệ xinh đẹp kia giữ làm của riêng.
Thương nhân có phần dao động, nếu không rời tay, hắn sợ người cạnh mua sẽ mất đi hứng thú. Đang muốn mở miệng đáp ứng giao dịch, đám người dưới đài lại đột nhiên túa chạy hỗn loạn. Cát bụi tung mù một đội thổ phỉ từ đâu chạy xộc vào ngay giữa phiên chợ.
“Là người của Thông Thiên trại, mọi người chạy mau!” Có người kinh hô la to, sau đó người người chen chúc tán toạn chạy trốn.
Trên yên Hắc mã là một Hắc y nhân dáng người cao lớn, nháy mắt đã xông thẳng vào giữa biên đài đấu giá. Hắc y nhân vội thoáng nhìn chợt thấy Hoan đang được bán đấu giá trên đài, kinh ngạc nói: “Là hắn, cư nhiên là hắn?” Sau đó cất tiếng cười to, thanh chấn tứ phương, nụ cười vang dội cuối cùng là mơ hồ chảy ra nước mắt.
Thương nhân run rẩy đứng trên đài đấu, từng nghe đồn ở biên cảnh có nổi lên một đám thổ phỉ, sơn trại đặt tại vùng núi Thông Thiên là ranh giới nằm giữa Xích Quốc và Lan Quốc, thường xuyên tới thành trấn ở gần biên cảnh Xích Quốc đốt sát cướp phá, hôm nay chẳng may gặp phải, thương nhân sớm đã sợ tới mức tim đập chân run, cả người mềm nhũn, mắt thấy mà không kịp chạy trốn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất run rẩy cầu xin: “Đại gia, cầu ngài đừng… đừng giết ta, hàng hóa của ta ngài cứ tùy tiện lấy hết đi cũng được….”
Hắc y nhân dùng roi ngựa chỉ về phía Hoan: “Hôm nay đại gia tâm tình rất vui, không có ý định giết người. Hàng hóa của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, ta xem cũng chỉ có tên nô lệ này là đáng giá nhất.”
Thương nhân lúc này làm sao còn dám so đo, lo bảo trụ tính mạng của mình là trên hết nhất, thầm nghĩ mấy tên đạo tặc kia muốn lấy cái gì thì cứ việc lấy chỉ mong chừa lại cái mạng nhỏ này cho hắn.
Đoàn ngựa thồ của thổ phỉ lượn qua mấy vòng quanh phiên chợ, mặc sức lựa chọn những chiến lợi phẩm tốt nhất rồi nghênh ngang rời đi. Bẵng một lúc sau, khi bọn thổ phỉ đã đi được một đoạn khá xa người trong chợ mới dần dần từ chỗ ẩn nấp lòm còm bò ra, tính toán kiểm kê tổn thất. Làm ăn buôn bán ở biên giới lợi nhuận càng cao thì phiêu lưu càng lớn, quan binh Xích Quốc chỉ biết ăn chơi phóng túng ức hiếp dân lành, an toàn ở nơi đây chưa bao giờ được bảo đảm, cho nên nơi này có rất ít người từng gặp qua thổ phỉ, bởi vậy nghe đồn người đánh mất tánh mạng nhiều vô số kể. Lần này cư nhiên lại không có ai tử vong, hàng hóa tổn thất cũng không quá nhiều, những người sống trụ ở đây không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thông Thiên sơn nguyên là lãnh thổ của Lan quốc là vùng núi non nổi tiếng trước nay, thôn trấn dưới chân núi chi chít nhiều như sao trời, dân chúng cuộc sống ấm no giàu có. Nhưng từ khi Bình Viễn Hầu lãnh binh thảo phạt Lan Quốc, đem biên cương Xích Quốc mở rộng về hướng Nam hơn ba trăm dặm, Thông Thiên sơn trở thành ranh giới giữa hai nước Xích – Lan, chiến loạn mấy năm liên tiếp kéo dài. Rất nhiều người dân Lan Quốc vì tránh ngọn lửa chiến tranh mà đầu hàng làm nô lệ Xích Quốc, không thể không từ bỏ lại gia viên sau lưng, di dân lánh nạn về phía Nam. Tảng lớn thôn trang, làng mạc đồng ruộng đồng loạt đều bị vứt bỏ, cảnh tượng hoàng tàn còn lại cũng chỉ là những thương lữ xa lạ đôi ba lần đi ngang qua phiên chợ.
Quân đội Lan Quốc co đầu rút cổ hèn nhát nhận Nam Thông Thiên sơn làm phần lãnh thổ, còn quân đội Xích Quốc chiếm dụng lấy Bắc Thông Thiên sơn làm cứ quân thành trì, dãy núi hiểm yếu vô tình trở thành bình phong che chắn bởi thiên nhiên, bất luận địa phận lưỡng quốc, Thông Thiên trại vẫn tập hợp đạo tặc lưu vong của cả hai nước dựa vào việc đánh cướp thành trấn lân cận nhanh chóng khếch trương, danh chấn tứ phương.
Trại chủ của Thông Thiên trại được người người trong hắc đạo xưng tụng sát thần – Quân Thiên Hạ. Nghe nói Quân Thiên Hạ xuất thân là hoàng tộc Lan Quốc, không biết vì cớ gì lại sa vào trở thành đạo tặc. Hắn dựa vào tài trí tuyệt đỉnh, võ nghệ hơn người cùng thủ đoạn lãnh khốc vô tình, đem thế lực Thông Thiên trại ngày càng khuếch trương rộng mở khắp nơi, rất nhanh trở thành thủ lĩnh một phương, dễ dàng khiến quân đội hai nước Lan – Xích đôi phần e ngại, không dám động vào một nhân vật tầm cỡ nguy hiểm như hắn.
Quân Thiên Hạ lúc này mới cởi xuống bộ hắc y dính đầy bụi đường, ngâm mình trong ôn tuyền tắm rửa, thân thể cường tráng trần trụi đi vào phòng ngủ. Hắn năm nay đã gần ba sáu, đang lúc tráng niên, những lúc ở biên cảnh thì hô phong hoán vũ mà ngày thường lại anh tuấn bất phàm, hắn chỉ cần liếc mắt một lần là vô số mỹ nữ quỳ phục chủ động hiến thân. Nhưng thực tế hắn không thích nữ nhân, hắn thậm chí cũng không hề muốn lưu lại con cháu nối dòng.
Trong phòng ngủ xa hoa của Quân Thiên Hạ có năm tên thiếu niên mỹ mạo đang quỳ phục chờ lệnh, tất cả bọn họ đều toàn thân trần truồng bộ dạng cung thuận, cùng chờ đợi chủ nhân sủng hạnh. Mà Quân Thiên Hạ lại ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn họ lấy một lần nào, bởi vì lòng hắn hôm nay duy chỉ hướng về tên nô lệ vừa mới mang về từ phiên chợ định mệnh kia.
Thân thể Hoan từ trong ra ngoài trên dưới đều được tẩy trừ sạch sẽ, dẫn vào phòng ngủ của Quân Thiên Hạ. Hắn quỳ gối trên thảm dệt bằng lông dê mềm mại, không biết chờ đợi hắn sẽ là vận mệnh như thế nào.
“Ngươi tên là gì?” Quân Thiên Hạ lên tiếng hỏi, hình như là đang cố xác nhận điều gì đó.
“Hoan.” Hoan ngoan ngoãn đáp lời, vẫn không dám ngẩng đầu.
Quân Thiên Hạ nhẹ nhàng cười, đi đến bên người Hoan, giật nhẹ sợi xích ở cổ Hoan, khiến Hoan ngửa mặt nhìn hắn: “Ngươi… không nhận ra ta sao?”
Dung mạo tân chủ nhân quả là có chút quen thuộc, Hoan cũng không nhớ rõ là đã gặp qua ở nơi nào, mê man nói: “Chủ nhân, ta chưa hề gặp qua ngài.”
Quân Thiên Hạ cười đến tà mị: “Tốt lắm, tốt lắm, thật sự là rất khéo. Từ nay về sau ta chính là chủ nhân duy nhất của ngươi, chỉ cần ta còn sống, ngươi vẫn vĩnh viễn là nô lệ của ta.”
“Vâng, chủ nhân.” Hoan kính cẩn nghe theo, đáp lời.
Quân Thiên Hạ vốn đã chán ghét cảnh đốt sát cướp phá, vài năm gần đây chán ghét nhất là phải đi đi lại lại cướp về mấy thứ vớ vẩn, sống cuộc đời nổi trôi không tiêu chí và vô nghĩa. Nhưng từ ngày mang Hoan trở về, hắn giống như tìm lại được một lạc thú mới. Người khác không thể nào hiểu được trong lòng hắn hưng phấn cỡ nào, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết quá khứ của Hoan, mà nếu có biết, cũng chỉ là giữ lấy thân thể Hoan khống chế tinh thần Hoan, biến Hoan thành khoái hoạt lớn nhất.
Quân Thiên Hạ tự mình thiết kế một bản vẽ, họa hoa văn hình bụi gai quấn quanh với nhau thành một hình bầu dục chính giữa tỷ mỷ đặt tên Hoan. Hắn đem này bộ hoa văn đó úp vào một bên mông, lần lượt căng chùng u huyệt Hoan phủ trên làn da non mịn. Dùng suốt một ngày một đêm, hình xăm yêu dị xinh đẹp vĩnh viễn lưu lại trên làn da thịt Hoan. Sau đó, Quân Thiên Hạ lại cố ý khoát lên thân thể trần trụi của Hoan một số trang sức tinh xảo sáng ngời.
Hai tay Hoan bị trói ngược ở sau lưng, đầu mỗi còng tay có một đoạn xích rất ngắn móc vào xích ở cổ, bảo đảm tay Hoan từ nay về sau không bao giờ… có thể đụng chạm đến bộ vị mẫn cảm của mình nữa. Vòng sắt nung đỏ trực tiếp cô trụ trên đùi Hoan, mặt trong vòng thép có cương châm, sau khi làm lạnh vòng sắt sẽ không thể tháo rời khỏi đùi được. Giữa cặp còng sắt đeo trên hai chân có cố định một cây côn cứng rắn, một sợi xích thô to được vắt lên trên, hai đoạn tách biệt nối với khoen sắt nằm trên cùm chân Hoan. Xích sắt cùng côn sắt có chiều dài vừa đúng, khiến cho hai chân Hoan vĩnh viễn dạng ra bài khai hết thảy nơi riêng tư, hơn hết không bao giờ … thân thể có thể đứng thẳng được nữa, nếu muốn di động chỉ có thể dùng đầu gối chấm đất duy trì tư thế khuất nhục bò sát. Một quả cầu kim loại trụy ở khoen vàng nằm gần tiểu huyệt Hoan, nặng trịch trụy xuống mở ra động khẩu bí ẩn mê người. Tại nơi đó bị nhét vào một khối giả phân thân bằng da mềm mại, không vào sâu trong cơ thể Hoan, chỉ để lại một đoạn rất nhỏ che đậy huyệt khẩu. Ngay trước ngọc hành Hoan phía dưới chiếc chuông và trên tấm kim bài lại bị khảm thêm một chiếc khoen nữa, chiếc khoen ấy tinh tế dẫn với một đoạn xích nhỏ nối tương thông với xích vàng trước ngực Hoan, đem ngọc hành Hoan giựt đứng lên cao. Xoa đều một ít mị dược mãnh liệt vào ngân châm bức đầy linh khẩu nhỏ hẹp của Hoan.
Hoan bị trói buộc như vậy, đau dục khó nhịn, thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, lúc nào cũng khát vọng chủ nhân vuốt ve ân ái. Quân Thiên Hạ lại cố tình không chạm vào hắn, còn cố ý pha lẫn mị dược trong nước cho Hoan uống.
Trong bụng dần dần trương ra đầy nước, hăng hái không gì chịu được như muốn lập tức tìm cơn giải thoát, nhịn không được rên rỉ cầu xin: “Chủ nhân, van cầu ngài, Hoan khổ sở lắm.”
“Muốn giải thoát à? Lại đây, dùng miệng của ngươi thỏa mãn ta trước đi.” Quân Thiên Hạ ngồi ở trên giường, cởi bỏ vạt áo. Chờ Hoan cố hết sức bò lại, vùi đầu dưới lớp gấu quần của hắn. Hắn túm lấy tóc Hoan, làm cho dục vọng chính mình thẳng sâu trong cổ họng Hoan, sau đó bắt đầu quấy lộng tàn sát bừa bãi. Hoan vặn vẹo phối hợp, dùng hết kỹ xảo vốn có để chủ nhân mau chóng đạt tới cao trào.
Quân Thiên Hạ trong miệng Hoan bắn ra hai lần,mới vừa lòng rút ra thịt khí. Hoan hổn hển thở dốc thấp giọng rên rỉ cọ vào bên chân chủ nhân.”Không nghĩ rằng gương mặt này của ngươi cũng có thể *** đãng như vậy.” Quân Thiên Hạ một bàn tay xoa nắn đầu nhũ đã sớm sưng đỏ của Hoan, tay kia thì đùa bỡn với mớ kim sức trên ngọc hành Hoan. Ngân chuông phát ra tiếng vang *** mĩ, Quân Thiên Hạ nhịn không được, nghĩ muốn lập tức giữ chặt lấy Hoan, khiến Hoan từ thân thể đến linh hồn đều hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ duy nhất một mình hắn thôi.
Quân Thiên Hạ đối diện Hoan nói: “Hoan, làm nô lệ của ta, ngươi không cần phải cảm thấy thẹn, không cần phải có riêng tư. Mỗi một tấc da thịt của ngươi, mỗi một cọng lông cái tóc, từng động khẩu một trên thân thể đều là thuộc về ta, không có sự cho phép của ta, người khác thậm chí kể cả ngươi cũng không có quyền sử dụng. Ngươi nhớ kỹ chưa? Hãy haỹ nhớ rằng chỉ có một mình ta mới có thể cho ngươi tiêu giải.”
“Vâng, chủ nhân. Thân thể Hoan hoàn toàn thuộc về chủ nhân.” Hoan dùng thanh âm hèn mọn nhất lặp lại.
“Không chỉ có thân thể của ngươi, tâm của ngươi, linh hồn của ngươi tất cả đều phải thuộc về ta.”
“Vâng, chủ nhân. Từ thân thể đến tâm hồn Hoan tất cả đều là nô lệ của ngài.”
Quân Thiên Hạ lúc này mới rút ra ngân châm nho nhỏ kia: “Ngay tại trước mặt ta tè ra đi, ta muốn xem bộ dáng *** đãng thẹn thùng nhất của ngươi.”
Hoan lúc này đã hoàn toàn khuất phục, dạng mở hai chân ngồi dưới đất, sau khi ngân châm rút ra, dịch nước tiểu liền từ ngọc hành đứng thẳng theo tiền bưng chậm rãi phun ra, từng giọt nhỏ lưu luyến chảy dọc theo thân thể Hoan xuống đất. Cái tôn nghiêm cuối cùng của một con người đã hoàn toàn đánh mất. Không phân rõ là hổ thẹn hay áp lực đau đớn rốt cục cũng phát tiết ra được, mà từ khóe mắt Hoan hạ xuống hai hàng thanh lệ.
Quân Thiên Hạ trở thành chủ nhân tối cao của Hoan. Thân thể Hoan chỉ có thể vì Quân Thiên Hạ khiêu khích mà run rẩy, vì Quân Thiên Hạ hưởng dụng mà khoái hoạt. Hoan rất nhanh tiếp cận và thích ứng với sự trói buộc tàn khốc này, đối với Hoan mà nói Quân Thiên Hạ xem như một người chủ nhân tốt. Bởi vì Quân Thiên Hạ chưa bao giờ từng đánh quất Hoan, thậm chí còn không cho người khác chạm vào thân thể Hoan. Đến ngay cả việc tắm rửa, đút cơm cho Hoan, Quân Thiên Hạ cũng không bao giờ mượn tay người khác, đều là tự mình ôn nhu, tỷ mỷ săn sóc Hoan từng chút một.
Vì để thuận tiện cho chủ nhân tùy ý sử dụng, nên Hoan bị cấm mặc quần áo, vô luận thời tiết lãnh nhiệt ra sao cũng chỉ có thể trần truồng lộ thể, hạ thân xoa đều một loại cao dược đặc thù, toàn bộ thảm lông từ đó về sau sẽ không bao giờ… có thể sinh trưởng được nữa, nơi riêng tư hiển nhiên càng thêm xích loã rõ ràng. Ban ngày chủ nhân sẽ dùng giả phân thân bằng da cắm vào cơ thể Hoan, nắm lấy xiềng xích trên cổ dẫn Hoan ra sân tản bộ. Chủ nhân rảo bước rất chậm, như vậy Hoan sẽ không cần phải cố hết sức để đi theo, nhưng cũng đủ khiến cho Hoan phát ra tiếng rên ư ử nho nhỏ. Thình thoảng chủ nhân cũng hiểu ý bèn dùng lông chim nhẹ nhàng phớt qua đùa nghịch hai đầu nhũ mẫn cảm hoặc ve vãn nơi hạ thể run rẩy kia, tận tình khiêu khích, nhưng lại tránh đi tiểu huyệt Hoan, nhiều lắm cũng chỉ dùng miệng Hoan tiết dục. Chỉ đến khi nào đến đỉnh điểm, chủ nhân mới giật giả phân thân ra, đem phân thân cực nóng của mình mạnh mẽ tống đẩy vào hạ thể sớm đã trơn tru thông thoáng của Hoan, chủ nhân ở trong cơ thể Hoan lần lượt cao trào phóng đãng, dường như đau thống ngất đi mới là giải thoát lớn nhất. Ngay tại bên người chủ nhân Hoan tuyệt đối không cần phải suy xét, có thể hoàn toàn vứt bỏ nhân cách, đồng thời cũng từ bỏ sợ hãi. Đây là một loại khoái hoạt chinh phục, mà Hoan không thể trốn tránh cũng không muốn chạy trốn hiện thực.
Hôn nhân giữa Lương Phi cùng công chúa nghe qua như tình nồng ý đượm, kỳ thật là buồn tẻ chán chường không hề vương mang chút tình cảm mãnh liệt nào cả. Lương Phi cảm thấy tự do của bản thân hoàn toàn bị trói buộc, hắn muốn trốn thoát. Đương lúc rất nhiều đại thần đều đề ra kế sách thảo phạt Lan Quốc, Lương Phi liền tùy biến cực lực phụ họa.
Hòa bình đã tồn tại quá lâu, không có chiến tranh không có đổ máu cũng ít đi sự khuấy động nhiễu nhương thường ngày, vì thế hoàng thượng nhân dịp khởi lên giấc mộng xuân thu nhất thống thiên hạ, tích cực ngóng chờ thời cơ thích hợp tiến đánh thảo phạt Lan Quốc. Trải qua mấy tháng dày công chuẩn bị, hoàng thượng Xích Quốc triệu tập trăm vạn hùng binh chậm rãi khai hướng biên cương Lan Quốc. Lúc này đây, hoàng thượng tự thân nắm giữ ấn soái, Lương Phi đương nhiên nhận mệnh tiên phong dẫn mười vạn tinh binh mở đường đi trước, tạm thời thoát khỏi bóng ma của công chúa.
Ra tới biên cảnh, không thể không biết uy danh của Thông Thiên trại. Lương Phi còn đang do dự có nên lập tức phát binh thảo phạt hay không, thì đã nhận được thư mời từ Quân Thiên Hạ. Trong thư Quân Thiên Hạ có ý muốn quy thuận, chân thành mời Lương Phi đến Thông Thiên trại ẩm yến. Dựa vào lời đồn, vị chủ nhân của Thông Thiên trại quyết không phải hạng phàm nhân bình thường, Lương Phi đang muốn tận mắt chứng thật một chút, để xem đằng sau hắn có trăm vạn hùng binh tọa trấn, với lực lượng nho nhỏ kia của Thông Thiên trại làm sao dám mảy may động chạm đến hắn đây.
Quân Thiên Hạ quả nhiên là nhân vật đặc biệt, Thông Thiên trại từ trên xuống dưới đều đối hắn thập phần kính trọng, bằng chút binh lực nhỏ nhoi cùng thế núi hiểm trở làm ra phòng tuyến bất khả xâm phạm. Hơn nữa với kiến thức thông tuệ của Quân Thiên Hạ, văn thao võ lược tuyệt không hội dưới cơ Lương Phi, địa hình cửa khẩu của Lan Quốc trên dưới thông thuộc, nếu có người này tương trợ, công cuộc đánh chiếm Lan Quốc sắp tới chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng đi sâu vào đàm phán, Lương Phi lại thấy hoang mang, nhân tài như vậy tùy tiện phụ tá quân chủ của một quốc gia nào đó, không tới mười năm tuyệt đối có thể phong hầu bái tước hưởng vinh hoa phú quý mấy đời không hết. Vì cái gì hắn vẫn lưu làm thổ phỉ, cho đến bây giờ mới lựa chọn quy phục triều đình.
“Ta nguyên là hoàng tộc Lan Quốc.” Quân Thiên Hạ muốn gạt bỏ nghi ngờ trong lòng Lương Phi thản nhiên nói ra thân thế bản thân, ” Hoàng đế hiện tại của Lan Quốc luận về thân phận là cháu của ta. Phụ thân hắn chính là thân ca ca năm đó vì ngôi vị hoàng đế, thiết hạ mật lệnh ngấm ngầm mưu hại ta. Ta may mắn tránh được tử kiếp, ẩn nhẫn nhiều năm, chính là chờ đợi thời cơ đoạt lại hết thảy những thứ vốn nên thuộc về ta.”
Lương Phi lại nói: “Ngươi quy phục Xích Quốc ta, là muốn lợi dụng quân đội Xích Quốc đoạt lại ngôi vị hoàng đế ư? Ngươi đừng quên rằng, lần này là đích thân đương kim thánh thượng của nước ta tự mình nắm giữ ấn soái tất phải nhất thống thiên hạ, nay ngươi lại lật đổ cháu ngươi, Lan Quốc các ngươi chắc chắn sẽ diệt vong.”
“Ta biết.” Quân Thiên Hạ khẽ cười, “Cho nên ta mới tìm ngươi đến đàm phán. Thỉnh ngươi cho ta mượn mười vạn tinh binh, nội trong một tháng ta có thể công hãm đô thành Lan Quốc. Ta chỉ muốn làm hoàng đế ba tháng, còn lúc sau tùy ngươi định đoạt, quân đội là của ngươi, ta hai tay dâng lên Lan Quốc, cho dù là cả thiên hạ ngươi cũng dễ dàng thâu tóm như trở bàn tay. Nếu ngươi không đáp ứng, cho dù trăm vạn hùng binh thảo phạt, ta dám cam đoan các ngươi có đánh phá một năm cũng không thể nào vượt qua nổi Thông Thiên sơn này.”
Giao dịch này nghe qua lên chỉ có lời không lỗ, Lương Phi lại càng cao hứng không đứng dậy mà tiếp lời: “Ngươi vì oán hận cá nhân, hy sinh cả một quốc gia, như vậy có đáng hay không?”
“Quốc gia? Quốc gia là cái gì? Chính là một thứ công cụ phát tiết cường quyền bạo lực nằm trong tay người thống trị mà thôi. Ai đứng ở quyền lực tối thượng thì có quyền làm mưa làm gió, chiến tranh hòa bình bất quá cũng chỉ là trò chơi, bị đặt vào tình thế thượng phong bất luận là người nào là trong tình cảnh gì cũng chưa chắc sẽ có được hạnh phúc.” Quân Thiên Hạ thản nhiên nói, “Thiên hạ, chỉ cần từng có được, ta cũng không nhất thiết phải cố cưỡng cầu.”
Lương Phi bị Quân Thiên Hạ nói lời rung động, thế nhưng liệu hắn có thể nhìn thấu triệt như thế không? Cuộc đời phù du, sự bất do nhân, tụ tán ly tan, triều đại biến động lên xuống rốt cuộc đâu mới là dài lâu thực sự? Chỉ cầu một lần chớp mắt là có được, tựa như con bướm xuân xinh đẹp, lưu tinh rực rỡ nhưng ngắn ngủi, huy hoàng chói lọi mà thiêu đốt sinh mệnh, lại có thể tự do tự tại thực hiện giấc mộng cả đời, ai mới là hàng phàm phu bình thường đây? Lương Phi có lẽ cả đời cũng sẽ không có dũng khí và giấc mơ to lớn như vậy, cho nên hắn hoàn toàn bị Quân Thiên Hạ thuyết phục và quyết định sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ hắn.
Rời bàn rượu trướt mặt, Lương Phi vô tình đảo mắt nhìn thấy Hoan. Thân thể trần trụi vẫn đang bị trói buộc, dạng mở hai chân quỳ gối bên chân Quân Thiên Hạ, nhắm mắt cau mày, nhỏ giọng rên rỉ. Lương Phi kiềm không được si ngốc đứng nhìn bất động.
“Hoan của ta có xinh đẹp không?” Quân Thiên Hạ nâng chén cười hỏi, điều kiện đàm phán cực kì thuận lợi, khiến tâm tình hắn hiện giờ rất tốt.
“Có thể cho hắn theo giúp ta không? Hắn trước kia từng là nô lệ sủng ái nhất của ta.” Lương Phi đột nhiên hỏi, làm sao có thể quên được mối tình đầu say đắm một thời nồng đượm.
“Thực xin lỗi, Lương đại tướng quân. Hiện tại, Hoan chỉ thuộc về một mình ta, người khác cũng không được quyền chạm vào hắn.” Quân Thiên Hạ nói lời dịu dàng cự tuyệt. Hắn như thế nào có thể để những người khác chạm vào Hoan? Bọn họ xứng sao?
“Túy mộng chẩm giang sơn, đàm tiếu lộng Càn Khôn.” Lương Phi thấp giọng trầm ngâm. Hoan nghe được câu thơ quen thuộc, mà thanh âm cũng quen thuộc, mở to hai mắt, nhìn thấy Lương Phi, biểu tình kia không phân rõ là hỉ hay là bi.
“Không được nhìn hắn.” Quân Thiên Hạ nắm lấy ngọc hành Hoan hung hăng giật lên, Hoan đau đến rên rỉ, vội vàng cúi đầu, không bao giờ … dám liếc mắt nhìn Lương Phi nữa.
“Chỉ là một tên nô lệ thôi mà, trại chủ sao lại xem như bảo bối thế kia, còn luyến tiếc không nỡ để người khác chạm vào?”
Quân Thiên Hạ nghiêm mặt trả lời: “Cho dù ta để mất cả thiên hạ, tuyệt cũng không bao giờ để mất đi hắn.”
Có một chủ nhân như vậy, Hoan coi như là đã tìm được hạnh phúc, Lương Phi thầm nghĩ. Trong quá khứ, những lúc Hoan ở bên người hắn, hắn cũng không muốn cùng Hoan chia lìa, vậy mà đến cuối cùng vẫn là đem Hoan vứt bỏ. Hắn vẫn cho rằng bản thân luôn tha thiết yêu Hoan, lại từ đầu đến cuối cũng không có đặt Hoan ở vị trí quan trọng như thế, lại càng không giống Quân Thiên Hạ trước mặt bao người bày tỏ thái độ. Lương Phi lấy ra cây quạt tử vân trúc vẫn luôn mang theo bên người: “Cây quạt này tuy rằng không có gì quý giá, nhưng trên khung quạt có khắc đôi câu thơ thực rất xứng với ngươi, không ngại làm lễ gặp mặt.”
Quân Thiên Hạ tiếp nhận cây quạt, mở ra, liền thấy trên mặt quạt có một con dấu. “Chiêu hoa” Quân Thiên Hạ thì thào tự nói, “Đây cũng xem như là vật hoàn nguyên chủ.”
“Ngươi chính là Chiêu Hoa?” Lương Phi kinh hỏi.
“Không phải ta, nhưng ta cùng hắn cực kì thân quen.” Quân Thiên Hạ mỉm cười nói, “Ta có thể thay ngươi đem chiếc quạt này giao trả cho hắn.”
Lương Phi kiềm nén cơn sóng gợn trong lòng, nguyên lai Quân Thiên Hạ quen biết Chiêu Hoa: “Khi nào ngươi gặp hắn, xin thay ta gửi lời chào hỏi đến hắn.”
Quân Thiên Hạ mìm cười không đáp.
Sau khi Lương Phi rời đi, mới đem cây quạt kia thay thế giả phân thân bằng da nhét vào hạ thể Hoan.
Những lúc Quân Thiên Hạ tản bộ thường thường hay vỗ vỗ bờ mông xích lõa của Hoan, dặn dò nói: “Hãy ngoan ngoãn giữ nó thật kĩ, ngàn vạn lần cũng đừng bỏ mất nó nữa, đây chính là đồ vật của ngươi a.”
Sau lúc Lương Phi từ Thông Thiên trại trở về, thuyết phục hoàng thượng cho Quân Thiên Hạ mượn mười vạn tinh binh, chưa đầy một tháng, thủ thành Lan Quốc đã bị công hãm. Quân Thiên Hạ giết cháu mình, vào chỗ xưng đế. Sau khi đăng cơ, sắc lệnh đầu tiên ban bố chính là trong vòng một tháng huỷ bỏ chế độ nô lệ của Lan Quốc. Hơn nữa nô lệ từ trên xuống dưới đều được cởi mở trên còng sắt trên cổ, phá bỏ xiềng xích ở chân.
Toàn Lan Quốc trên dưới rung chuyển chấn động, cựu thần cùng các quý tộc nếu dám xàm tấu cãi mệnh, đều bị Quân Thiên Hạ không chút lưu tình tuyên án xử tử.
Có vài cận thần liều chết can giáng: “Hoàng thượng, ngài cứ như vậy sẽ khiến trên dưới quý tộc tổn thất vô cùng nặng nề.”
Quân Thiên Hạ hỏi lại: ” Quý tộc Lan quốc có bao nhiêu người? Nô lệ Lan Quốc có bao nhiêu người?”
“Quý tộc có ba vạn, còn trong danh sách nam nô ước chừng hơn ba mươi vạn người.”
“Làm cho ba mươi vạn người khoái hoạt, hy sinh chút ít tiền tài của cải do sa đọa mà có của ba vạn người, thực là mua bán có lời.” Quân Thiên Hạ cất cao giọng nói, “Không chỉ là phải giải phóng nô lệ cả nước, hơn nữa ta còn phải cổ vũ bọn họ tòng quân, phàm là tòng quân nếu tròn một năm ta sẽ lập tức ban phát ruộng đất cho họ.”
Đại thần cả kinh nói: “Nếu các nô lệ đều đi tòng quân, Lan Quốc làm sao có nhiều ruộng đất như vậy ban phát cho họ?”
“Đất đai Lan Quốc không có, nhưng mà Xích Quốc có. Nội trong vòng một năm, ta sẽ thống nhất thiên hạ.”
Quân Thiên Hạ khí thế hào hùng uy vũ ngất trời, rộng mở ra cánh cửa hạnh phúc cho tất cả mọi người, đối mặt với một tương lai tươi đẹp mà Lương Phi chưa bao giờ từng nhĩ tới, hoàn toàn khuất phục, thiên hạ vốn nên về tay một vị vương tử như vậy cai quản. Hai tháng sau, Lương Phi dẫn dắt mười vạn tinh binh không vì Xích Quốc thu phục Lan Quốc mà là đầu quân thần phục Quân Thiên Hạ.
Mười vạn quân tinh nhuệ cùng với hơn ba mươi vạn nô lệ vì một tương lai tự do tốt đẹp mà chiến đấu, Quân Thiên Hạ sở hướng vô địch đánh đâu thắng đó. Quân đội đến bất cứ chỗ cũng không đánh mà thắng, nô lệ Xích Quốc đồng loạt khởi nghĩa vũ trang lật đổ sự thống trị bao đời của quý tộc, mở ra cửa thành nghênh đón Quân Thiên Hạ tiến vào. Một năm ngắn ngủi, Quân Thiên Hạ cứ thế hoàn toàn nhất thống thiên hạ.
Giang sơn sở định, tận trong tẩm cung xa hoa, Quân Thiên Hạ ung dung nằm tỳ trên giường, trong đáy mắt lưu động nồng đậm ái ý.
“Hoan, ngươi đã không nhớ nữa rồi. Giải phóng nô lệ, thống nhất thiên hạ, thiết lập một quốc gia tự do hòa bình, cho dân chúng một cuộc sống ấm no thịnh vượng, quan điểm kinh thế hãi tục như vậy đều là do ta học theo từ ngươi. Mười bốn tuổi ngươi đã hướng phụ hoàng của mình trình lên thiên thiên hạ luận, ngươi lúc ấy còn chưa hiểu được phụ hoàng chỉ thích ham mê hưởng lạc liệu có thể nào hiểu được những ẩn ý thâm sâu kia, ngược lại sợ hãi ngươi nguy hại đến ngai vàng của hắn. Còn vị thái tử đương triều thân ca ca của ngươi lại ghen tị ngươi tài hoa hơn người, bèn cấu kết với quý tộc hãm hại giam cầm ngươi lại. Khổ hình cùng bạo luân đã hoàn toàn gạt bỏ tư niệm của Chiêu Hoa hoàng tử, đem linh hồn cùng thể xác ngươi cải tạo thành cung nô phát tiết. Thậm chí cả cha và anh ruột ngươi vì tự bảo vệ bản thân mà đem ngươi long trọng đặt trong ***g son bên trong trải dài kim châu ngọc báu làm như lễ vật dâng lên Bình Viễn Hầu. Bình Viễn Hầu bị một món đồ chơi tuyệt vời như vậy làm cho rung động, rốt cục lui binh đình chiến. Mị lực của ngươi quả thật là không ai chống nổi a.” Quân Thiên Hạ không khỏi cảm thán.
Hoan không biết có nghe thấy hết những lời Quân Thiên Hạ nói hay không, kịch liệt hoan ái vừa rồi, làm cho hắn hoàn toàn kiệt sức, gối đầu mê man trên đùi Quân Thiên Hạ, thân thể vẫn trần trụi như cũ, khóe miệng cùng tiểu huyệt đều chảy xuống dịch thể của Quân Thiên Hạ.
Ngón tay Quân Thiên Hạ nhẹ nhàng đùa bỡn kim sức trên ngọc hành Hoan, dẫn tới ngọc hành run rẩy đỉnh ngân chuông loạn hưởng âm vang. Quân Thiên Hạ ôn nhu cười nói: “Ngươi túy mộng chẩm Thiên Hạ, ta đàm tiếu lộng Càn Khôn. Chúng ta quả là một cặp cực kì xứng đôi, ngươi hãy sớm đi vào cõi mộng đi.”
Toàn văn hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook