Sau nửa đêm Lâm Nham cũng hạ sốt, mỗi nửa giờ Hoắc Cảnh Lân đều phải đo nhiệt độ cho cậu một lần, sau khi lại đo liên tục ba lần nhiệt độ đều bình thường hắn mới nằm ở bên người Lâm Nham cùng ngủ trong chốc lát.
Buổi sáng Lâm Nham vừa mở to mắt liền đối Hoắc Cảnh Lân hô đói.

"Khám thai không thể ăn sáng, hôm nay em còn phải lấy máu" Hoắc Cảnh Lân mặc quần áo cho cậu, "Sau khi kiểm tra xong mới có thể ăn."
Lâm Nham bất mãn bĩu môi, cảm giác đói bụng rất khó chịu, "Đã nói qua với đạo diễn chưa? Em phỏng chừng cũng không có biện pháp tham gia tiệc hơ khô thẻ tre."
"Đã nói rồi, nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì buổi chiều chúng ta liền trở về nhà." Xoay người mang vớ cho cậu, Hoắc Cảnh Lân tiếp tục nói, "Lúc trở về trước tiên ở nhà cũ bên kia một khoảng thời gian, bên kia có bác sĩ dinh dưỡng có thể điều trị thân thể của em."
Lâm Nham vừa nghe hắn nói như vậy lập tức hỏi, "Ở bao lâu?" Cậu còn nhớ rõ Hoắc lão gia tử ngày đó là có bao nhiêu không chào đón chính mình, nếu như tùy tiện trở về ở lão gia tử còn không phải bị tức đến nhập viện?
"Buổi sáng anh có gọi điện thoại cho ba mẹ, mẹ nói nếu như em không muốn quay về ở thì bà ấy sẽ dọn đến ở cùng với chúng ta, em cảm thấy như nào? Phỏng chừng hai ba tháng đi."
Sau khi Lâm Nham suy nghĩ liền lắc đầu, làm cho người lớn trong nhà chạy đến chăm sóc cho mình thật sự là kỳ cục, "Trở về nhà cũ ở đi, đừng gây sức ép cho mẹ."
Hoắc Cảnh Lân đương nhiên biết cậu đang mâu thuẫn cái gì, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu cười nói, "Sau khi lão gia tử biết em mang thai đều vui đến điên rồi, luôn ồn áo bảo anh nhanh chóng mang em về, tính tình kia của ông ấy tới nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nữa không phải là còn có anh cùng em sao, nếu như ông ấy khi dễ em anh liền giúp em khi dễ trở lại."
Lâm Nham vỗ cánh tay của hắn, "Hoắc tiên sinh phải kính già yêu trẻ, không được nói lung tung."
Hoắc Cảnh Lân cười tủm tỉm dựa lại gần khuôn mặt cậu hôn một cái.

Sau khi làm xong kiểm thai định kỳ, ăn xong cơm, được đến bác sĩ cho phép xuất viện chồng chồng hai người buổi chiều liền bay trở về C thị, máy bay hạ cánh sau khi ra khỏi sân bay liền thấy xe thương vụ màu đen đang chờ, cửa xe mở ra, Hoắc Cảnh Kỳ từ trên xe đi xuống.

"Có vấn đề gì không? Nếu không lại đến bệnh viện của chúng ta kiểm tra lại một lần." Nhìn xem đem em trai của hắn ta khẩn trương, sáng sớm liền gọi điện thoại cho mọi người trong nhà, hận không thể đăng báo chí chiêu cáo thiên hạ một chút.

Lâm Nham đối Hoắc Cảnh Kỳ lắc đầu, "Anh cả em rất tốt."
"Tốt cái gì mà tốt, đã quên bác sĩ kia nói em gần đây phải tĩnh dưỡng sao? Trở về liền nằm đừng nhúc nhích." Hoắc Cảnh Lân bất mãn nhíu mày, "Lên xe về nhà."
Hoắc Cảnh Kỳ nhướng nhướng lông mày khẽ cười một tiếng.

Trong nhà cũ Hoắc gia, buổi sáng nhận được điện thoại của Hoắc Cảnh Lân gọi báo Hoắc Huyền Đức cũng chạy trở về.


Không vì cái gì khác, chỉ vì nhìn xem cháu trai lớn thứ n của Hoắc gia là từ bụng ai.

Hoắc Huyền Triết bất đắc dĩ nhìn anh cả nhà mình vui tươi hớn hở uống trà, như nào so với ông là ông nội chính quy còn muốn hưng phấn hơn.

"Anh ca, anh cười ngay cả lợi đều thấy rồi."
Hoắc Huyền Đức bất mãn nhìn em trai mình, hướng tới Hoắc lão gia tử đang gọi điện cho bạn bè khoe khoang ở cách đó không xa ra sức bĩu môi, "Bên kia còn có người so với ta càng khoa trương hơn."
Chợt nghe thấy thanh âm Hoắc lão gia tử trung khí mười phần đối điện thoại hô, "Lão tôn a, Ông anh già ta đây có chắt rồi!" "Lão Vương a, Ông anh già ta đây có chắt rồi!" "Lão Lý a, Ông anh già ta đây....!Gì? Ông có chắt rồi? Tôi cũng có rồi!"
"....." Hoắc Huyền Triết thở dài, đứng dậy tính đi lên thư phòng trên lầu đợi một hồi, ông chỉ muốn lẳng lặng.

Tô Mỹ Linh đang ở phòng bếp chỉ huy mọi người nấu cơm, tất cả đều là thuốc bổ!
"Phu nhân....!Tôi cảm thấy hiện tại không cần bổ như vậy." Quản gia đứng ở bên người bà nhìn không nổi nữa, không thể không ra tiếng nhắc nhở nói, "Thân thể Lâm tiên sinh còn không biết có thể ăn được này đó hay không, nếu ăn ra vấn đề mà nói Tam thiếu khẳng định sẽ phát hỏa."
Quan tâm quá sẽ bị loạn, Tô Mỹ Linh chính là như vậy.

"Kia buổi tối ăn thanh đạm chút?" Tô Mỹ Linh nhìn quản gia nhíu mà nói, "Người vợ nam a, mang thai sẽ là cái dạng gì đây?"
"....!Hẳn là giống phụ nữ mang thai bình thường đi." Quản gia nghiêng đầu suy nghĩ, "Hai năm trước từng nhìn thấy, nhưng đàn ông mang thai thật sự là quá ít, Lâm tiên sinh có thể nhanh như vậy sinh cho Hoắc gia một đứa cháu thật sự là rất lợi hại."
Tô Mỹ Linh gật gật đầu cảm thấy ông nói rất có đạo lý.

"Đã trở về a, thiếu gia bọn họ đã trở về rồi." Người giúp việc trong nhà chạy vào phòng bếp nói với Tô Mỹ Linh, "Phu nhân mau đi đi, con thấy sắc mặt Lâm tiên sinh không tốt lắm."
Tô Mỹ Linh chạy nhanh xoay người đi ra phòng khách.

Trên đường Lâm Nham ngồi xe trở về có ói một hồi, theo lý thuyết cậu không có say xe, nhưng cửa xe mới vừa đóng không lâu lái đi còn chưa xa cậu liền không thoải mái ói ra.

"Mẹ." Thấy Tô Mỹ Linh đi ra từ phòng bếp, Lâm Nham đứng lên cùng bà chào hỏi.


Tô Mỹ Linh đi nhanh hai bước lôi kéo tay cậu để cho cậu lần nữa ngồi xuống, theo dõi đánh giá cậu từ trên xuống dưới một hồi lâu sau mới hỏi, "Mệt mỏi sao, sắc mặt khó coi như vậy."
Lâm Nham suy yếu cười cười, lúc này cậu cảm thấy không quá thoải mái, nhưng người lớn trong nhà đều ở cậu trực tiếp lên lầu đi nghỉ ngơi cũng rất không lễ phép.

Hoắc Huyền Đức cười tủm tỉm ngồi ở đối diện cậu, từ lúc Lâm Nham vào cửa chào hỏi liền vẫn nhìn như vậy, ánh mắt kia thật giống như là đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.

"Ba, ba lại nhìn chằm chằm Nham Nham mà nói Cảnh Lân sẽ phát hỏa." Hoắc Cảnh Hiên từ bên ngoài đi vào, gói to cầm trong tay đưa cho Hoắc Cảnh Kỳ, "Đồ mà anh muốn."
Hoắc Cảnh Kỳ nhếch miệng cười, "Cám ơn."
"Cảnh Hiên đã về rồi, mau tới đây cho ông nội nhìn xem." Hoắc lão gia tử nhìn thấy Hoắc Cảnh Hiên vui vẻ hăng hái làm cho Lâm Nham thật không hiểu.

Hoắc Cảnh Lân ngồi ở bên người cậu dựa đi qua nhỏ giọng nói, "Anh hai là người biết dỗ lão gia tử nhất nhà, ông nội nói cái gì anh ấy đều nghe," nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, "Nghe ở trước mặt."
Lâm Nham cười trộm, bằng mặt không bằng lòng?
Hoắc Huyền Triết quay đầu nhìn về phía Lâm Nham, hỏi "Phim đều quay xong rồi?"
"Dạ, ba ba, ngày hôm qua đã quay xong." Lâm Nham câu nệ gật gật đầu.

Hoắc Huyền Triết cười nói, "Đừng câu thúc như vậy, lần này ở trong nhà đi, chờ thân thể con ổn định rồi nếu còn muốn trở về mà nói lại trở về sau cũng không trễ, đừng làm cho chúng ta lo lắng."
Lâm Nham gật gật đầu, "Lúc trước Cánh Lân đã nói qua với con rồi, con cũng không có ý kiến gì, chính là quấy rầy ông nội cùng ba mẹ."
Hoắc lão gia tử nhìn thấy cậu hừ một tiếng, nhưng đã không còn bộ dáng trừng mắt lạnh, "Bảo cậu ở liền an tâm ở, nếu không cẩn thận làm bị thương chắt của tôi tôi không để yên cho cậu đâu!"
"Lão già!" Hoắc Cảnh Lân trừng mắt.

"Thằng nhóc thúi!" Hoắc lão gia tử quay đầu trừng hắn.


Lâm Nham lôi kéo tay Hoắc Cảnh Lân quơ quơ, "Ông nội, chờ đứa nhỏ sinh ra ông đặt cho nó cái tên thật tốt a."
Hoắc lão gia tử vừa nghe lập tức vui vẻ gật đầu, "Kia khẳng định là ta tới đặt rồi, tên của đám ba ba ngươi đều là ta đặt."
Hoắc Cảnh Hiên ngồi ở bên người Hoắc lão gia tử nhướng nhướng mày, vẫn được a, người em dâu này cũng không ngốc như vậy.

Ít nhất biết nói như nào để tâm tình lão gia tử tốt, câu mới vừa rồi đích xác rất được lòng người.

"Nham Nham gần đây không có công việc gì đi? Người đại diện kia của em đã biết tình huống của em chưa?" Hoắc Cảnh Kỳ mở gói to mà Hoắc Cảnh Hiên đem cho hắn ta ra, bên trong là mấy phần văn kiện, hắn ta nhìn thoáng qua sau qua tay đưa cho Lâm Nham, "Đây là đưa cho em."
"Không có công việc, lúc trước nhận phim đều đã quay xong rồi, quá một khoảng thời gian có tuyên truyền điện ảnh." Sau khi Lâm Nham tiếp nhận nhìn thoáng qua, khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Kỳ, "Anh cả?" Văn kiện trong tay là quyền tài sản của mấy cái gian hàng, tuy rằng Lâm Nham không biết lợi nhuận này đó cửa hàng là như nào, nhưng Hoắc Cảnh Kỳ lấy ra có thể kém?
Hoắc Cảnh Kỳ khoát tay nói, "Cũng không phải đưa cho em, cho cháu lớn tương lai của ta."
Hoắc Cảnh Lân nghiêng thân thể nhìn thoáng qua, "Ít như vậy a? Nếu là sinh đôi thì sao? Không đủ chia a, quá keo kiệt rồi."
Hoắc Cảnh Kỳ rút rút khóe miệng, nhìn chằm chằm bụng Lâm Nham một hồi, "Nếu hai đứa tôi bổ sung cho em hai phần."
"Em nhớ rất kỹ nha, đến lúc đó anh cũng đừng quỵt nợ." Hoắc Cảnh Lân lấy nắp bút đưa cho Lâm Nham "Ký đi không cần khách khí với anh ấy."
Lâm Nham há miệng còn muốn cự tuyệt, Hoắc Huyền Đức mở miệng, "Nham Nham, từng người gả vào cửa Hoắc gia đều có sản nghiệp riêng của mình, ta nghe nói con cùng Cảnh Lân ký cái hiệp nghị gì đó?"
Lâm Nham gật gật đầu.

Hoắc Huyền Đức cười nói, "Con đứa nhỏ này tâm tư còn rất nặng, con yên tâm được rồi, nếu về sau mấy anh em bọn nó đều kết hôn sinh con, vợ và con của mấy đứa kia đều có cổ phần công ty Hoắc gia, đây là quy củ cũ."
Lâm Nham quay đầu nhìn về phía Hoắc Huyền Triết, cha vợ đối cậu gật gật đầu, "Mẹ con cùng mấy chị em dâu đều có."
Không có biện pháp cự tuyệt chỉ có thể nhận, Lâm Nham hướng Hoắc Cảnh Kỳ nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh trai."
Tô Mỹ Linh cười tủm tỉm nhìn Lâm Nham, càng xem càng vừa lòng, lôi kéo tay cậu nhỏ giọng nói chuyện, mấy người khác cũng có những thứ khác tán gẫu.

Thẳng đến quản gia gọi có thể ăn cơm, mọi người mới chuyển qua nhà ăn.

Lúc ăn cơm Lâm Nham ăn uống rất tốt, người nhà gắp cho cái gì ăn cái đó không kiêng ăn, nhưng mới vừa ăn được nửa chén cơm cậu liền cảm thấy không ổn, dạ dày từng đợt quay cuống, cậu đứng dậy hướng phòng vệ sinh tầng trệt chạy vào.

Hoắc Cảnh Lân không rõ nguyên do, Tô Mỹ Linh trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái nén giận nói, "Mau chạy xem một chút, khẳng định là ói ra."
Hoắc Cảnh Lân vội vàng đuổi theo qua.


Lâm Nham ói ra hết mấy thứ vừa mới ăn, hốc mắt hồng hồng ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Lân, "Em chỉ biết phụ nữ có thai sẽ nôn nghén, không nghĩ tới đàn ông mang thai cũng sẽ như vậy."
"Súc súc miệng." Hoắc Cảnh Lân đem khăn đưa cho cậu, "Nếu không thoải mái về phòng nằm nghỉ ngơi một chút trước đi."
"Cơm còn chưa có ăn xong, cũng không phải ăn không vô." Lâm Nham khoát tay lôi kéo hắn trở về phòng ăn, thấy mọi người trong nhà ngẩng đầu nhìn cậu trong mắt mang theo lo lắng, cậu cười cười ngồi xuống, "Con không sao, cho mọi người lo lắng rồi."
Tô Mỹ Linh múc chén canh gà để trước mặt cậu, "Nếm thử xem có thích hương vị này hay không."
Lâm Nham nói cảm ơn bưng chén canh lên uống một ngụm, ngoài ý muốn nói, "Mẹ thêm chanh vào trong canh sao?"
Hoắc Cảnh Kỳ cười khổ nói, "Đặc biệt hầm cho em, chúng ta là không có biện pháp uống." Vừa rồi hắn ta tham uống một ngụm, mùi vị kia! Thật chua! Canh gà nhà ai lại chua a, về sau không có biện pháp hưởng thụ uống canh gà!
"Chua nam cay nữ, thích uống chua khẳng định là sinh nam, lúc trước ta mang thai hai đứa bọn nó cũng giống như vậy." Tô Mỹ Linh thấy cậu uống xong lại múc thêm một chén, Hoắc Cảnh Lân vươn tay ngăn lại, "Mẹ để cho em ấy ăn cơm nữa, ăn canh không dạ dày sẽ không thoải mái."
Canh chua như vậy uống một chén là đủ rồi, uốn nhiều ai chịu nổi.

Lâm Nham cười gượng, lỳ thật cậu cũng không có nói muốn ăn chua a.....!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Lâm Nham: Chồng ơi, mẹ lại hầm canh.

Hoắc Cảnh Lân: Hôm nay là canh gì chua?
Lâm Nham: Canh cá trích đậu hủ, em trơ mắt thấy bà đổ nửa bình giấm chua vào nồi canh.

Hoắc Cảnh Lân: Vì cái gì mà em không ngăn cản!
Lâm Nham: Động tác của mẹ quá nhanh, ngăn không được.

Hoắc Cảnh Lân: Đổ đi, anh không muốn uống.

Lâm Nham: Không được, không thể lãng phí tâm ý của mẹ được.

Hoắc Cảnh Lân: Vậy vì cái gì mà em không uống (>_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương