Võng Du Thiên Hạ Vô Song (Dịch Chuẩn)
-
Chapter 9: Giáp Cổ Tay Đen
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Học mỗi kỹ năng sẽ tốn 5 xu bạc, tôi có 24 xu bạc nên học hết một lượt, kỹ năng của tôi ngay lập tức tăng thêm hai chiêu chủ động: Một kỹ năng tấn công là Tru Nhận và một kỹ năng khác là Tử Vong Quặc Thủ. Cả hai đều rất hữu dụng.
Vung Thanh Tùng Lâm Lục Sắc lên không trung, tôi niệm thầm Tru Nhận, lập tức một quầng sáng xanh bao bọc lấy lưỡi kiếm, từ từ chém xuống!
“Phụt!”
Mặt đất bị cắt một vệt sâu, hì, hiệu ứng kỹ năng không tệ.
Rời khỏi chỗ sư phụ Sullen, tôi đi vòng quanh Hàn Băng Cương, cảm giác phấn khích quá nên chưa vội học thêm kỹ năng, tiện thể ra rìa Hàn Băng Cương thăm thú và thấy có một đội lính gác năm người cắm trại bên ngoài, đội trưởng là một chiến sĩ xương khô mặc giáp trắng, đang nhìn về phía thành Phù Băng với vẻ u sầu, bâng khuâng.
Ồ, có nhiệm vụ rồi đây!
Tôi đầy tự tin tiến lên chào: “Ngài có cần tôi giúp gì không?”
“Ồ, nhóc xương khô!”
Đội trưởng lính gác nhìn tôi, nói: “Nhóc thấy đấy, Nghĩa Địa Lớn này là nhà của bọn ta, thế nhưng gần đây có đám oán linh đáng ghét đến xâm nhập. Ta nghi ngờ rằng chúng ta đang bị một thủ lĩnh xương khô nào đó nhắm đến. Bọn ta cần phản công! Nhóc xương khô, hãy đến Nghĩa Địa Lớn, giết 50 tên lính xương khô cấp thấp và mang về đây 10 ngón tay xương khô cho ta, nhóc sẽ nhận được một phần thưởng rất hậu hĩnh!”
“Đinh~!”
Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận được nhiệm vụ【Xương Ngón Tay】!(Hạng F cao cấp)
Nội dung nhiệm vụ: Đến Nghĩa Địa Lớn, giết 50 lính xương khô cấp thấp và thu thập 10 ngón tay xương khô giao cho đội trưởng lính gác Faker.
...
“Mẹ nó, dám xâm nhập vào lãnh địa của ta, đúng là muốn chết!”
Tôi hùng dũng cầm trường kiếm lên đường, trong đầu đã coi Hàn Băng Cương là lãnh địa của mình.
Đây là Nghĩa Địa Lớn hoang tàn, tử khí bao trùm, bia đá lởm chởm, từng ngôi mộ bị đào trống hoác, những kẻ đã khuất sớm bị triệu hồi thành Dạ Linh, gia nhập vào phe Hắc Ám.
Thế nhưng, ngay cả phe Dạ Linh cũng phân chia bè phái. Tôi không biết mình thuộc phe nào, nhưng nhìn đám xương khô trước mặt thì chắc chắn chúng đã vào danh sách kẻ thù.
Dưới ánh sao, lũ xương khô trắng toát lang thang trong Nghĩa Địa Lớn, phát ra những tiếng rên rỉ trầm đục, đích thị là tiếng quỷ khóc.
Lính xương khô tàn tật LV-12
...
Quái xương khô cấp 12, ừm, vừa hay để thử kiếm!
Tôi lao tới như tên bắn, thanh trường kiếm rực lên ánh sáng xanh, mạnh mẽ chém xuống bả vai con xương khô — Tru Nhận!
“147!”
Con xương khô run rẩy, ngã nhào ra sau. Quả thật sức mạnh của Tru Nhận cũng khá ấn tượng.
Tôi lập tức lao theo, liên tục vung kiếm thêm bốn nhát vào người nó, đến mức không cho nó cơ hội phản đòn. Đây chính là cốt lõi của trò chơi mô phỏng, khi đã nắm bắt được nhịp tấn công của đối thủ, chỉ còn là chuyện một chiều.
Thao tác nhịp đánh thực ra cũng đơn giản, cứ sau mỗi đòn thành công là con xương khô mất cân bằng, ngã nhào, lúc này đừng để nó kịp chỉnh lại. Nó đổ về bên nào, tôi lại thêm lực, khiến nó hoàn toàn không kịp lấy lại cân bằng, vậy là nắm chắc phần thắng.
“Xoẹt!”
Một nhát đâm mạnh vào hốc mắt con xương khô, gây ra đòn chí mạng!
“228!”
Sát thương cực mạnh, con xương khô cấp 12 gục xuống, cho tôi 75 điểm kinh nghiệm. Cùng lúc đó, một đốm lửa tím nhỏ nhẹ nhàng cháy lên giữa không trung.
“Hử, cái gì đây?”
Tôi ngạc nhiên, đưa tay hứng lấy đốm lửa vào lòng bàn tay, lập tức nghe tiếng chuông bên tai—
“Đinh~!”
Hệ thống nhắc nhở: Bạn có muốn hấp thu hồn hỏa này không?
...
Chắc không có vấn đề gì, tôi bấm xác nhận!
“Vù!”
Đốm lửa tím xuyên thẳng vào ngực tôi, khiến toàn thân sảng khoái như vừa hít hai ký cần sa, cả người như lột xác.
Kỳ lạ thật, không thấy tăng kinh nghiệm hay hiệu quả gì khác, chẳng lẽ chỉ để cho vui?
Tôi ngẫm nghĩ rồi cười tự nhủ: “Thôi, phê cũng được, không lỗ.”
Tiếp tục đi quanh Nghĩa Địa Lớn, bọn lính xương khô tàn tật này là đám sinh vật thấp kém nhất trong phe Dạ Linh, hồn hỏa cũng yếu ớt. Dù chưa biết cụ thể có tác dụng gì, nhưng mỗi khi diệt được một con tôi lại hấp thu một hỏa hồn, bỏ đi cũng uổng, cứ ăn sạch!
“Rắc!”
Lại thêm một con xương khô ngã xuống, rơi ra một viên Tiểu Ma Thạch, ước chừng bán được 1 xu bạc.
Nhặt viên Tiểu Ma Thạch lên, tôi thở dài: “Cày một giờ mới rơi được một viên Tiểu Ma Thạch, thật là độ rớt vật phẩm tệ hại…”
Nhưng bù lại kinh nghiệm đã tăng kha khá, lên đến 10 +95%, chỉ cần giết thêm vài con nữa là lên 11. Hơn nữa, 10 ngón tay xương khô trong nhiệm vụ cũng đã thu thập đủ 9 cái, sắp hoàn thành rồi.
Nhìn đồng hồ, 8:30 sáng, giờ Bắc Kinh, bất giác tôi đã cày hơn 7 tiếng, thành quả cũng không tệ, rời khỏi làng tân thủ thuận lợi, còn nhặt được hai món trang bị Hắc Thạch, giai đoạn này coi như đã thành một tay chơi có hạng.
Mở bảng xếp hạng, đã có nhiều người tràn vào thành Phù Băng, nhưng tôi không lọt nổi vào top 10 cấp độ. Chà, quả nhiên Trung Quốc là nơi tàng long ngọa hổ! Xem xếp hạng, tôi đứng thứ 12 ở thành Phù Băng, còn người dẫn đầu là một chiến sĩ cấp 13 có tên “Phong Sắc Huyễn Tưởng”. Thật kinh khủng, tốc độ luyện cấp này chắc chắn là lợi dụng bug game rồi!
Ngoài ra, người xếp thứ hai là “Quỷ Cốc Tử”, nghề nghiệp là Kỵ Sĩ Tử Linh cấp 11, có vẻ cùng hệ với tôi.
Ở thành Phù Băng không lọt nổi vào top 10, điều đó có nghĩa là trên toàn Trung Quốc, tôi không vào được top 100, thật là có chút bi kịch.
Nhưng rồi tôi cũng thông suốt, cấp độ chỉ là phù du, chẳng cần tranh giành top cấp làm gì. Cao thủ đích thực là những kẻ xuất thần trong chớp mắt có thể hạ sát cao thủ trên bảng xếp hạng, chứ không phải cứ đua cấp là được.
...
“Xoẹt!”
Thanh Tùng Lâm Lục Sắc xé gió, một con xương khô cấp 12 nữa ngã xuống, rơi ra một ngón tay xương gãy và một viên Tiểu Ma Thạch, đồng thời một ánh sáng vàng tỏa lên quanh người tôi, cuối cùng cũng lên cấp 11!
Hấp thu hồn hỏa, tôi mang theo vật phẩm nhiệm vụ trở lại Hàn Băng Cương, tìm đội trưởng lính gác Faker, nộp đủ 10 ngón tay xương khô.
Faker cầm lấy mấy ngón tay, cười ha hả: “Làm tốt lắm, nhóc xương khô, bọn côn trùng hôi thối đó cuối cùng cũng nếm mùi sức mạnh của chúng ta! Hay lắm, nhóc đã bảo vệ danh dự cho tộc Dạ Linh chúng ta. Nào, đây là phần thưởng của nhóc!”
“Đinh~!”
Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ【Xương Ngón Tay】, nhận được 1200 điểm kinh nghiệm, danh vọng +5, nhận vật phẩm thưởng【Giáp Cổ Tay Đen】!
Lòng tôi đầy hân hoan, đúng là may mắn có trang bị thưởng!
Pạch!
Một chiếc giáp cổ tay màu đen đã rơi vào túi đồ, lại còn là trang bị thuộc tính!
【Giáp Cổ Tay Đen】(Hắc Thạch - Giáp Trụ)
Phòng ngự: 8
Sức mạnh: +2
Cấp độ yêu cầu: 10
…
Tôi vội vàng trang bị, phòng ngự tăng lên thành 18 điểm, giờ đây có thể xem như một chiến sĩ cứng cựa rồi đấy nhỉ?
Tôi cười hài lòng. Đeo thêm giáp cổ tay này, từ cổ tay đến vai tôi đã được che kín hoàn toàn, trông gần giống một người bình thường rồi. Sau này khi đạt cấp cao, nếu đeo thêm giáp chân, giày chiến và khoác một chiếc áo choàng, cơ bản không ai có thể nhận ra tôi thuộc tộc Tử Linh nữa.
Thì cũng bởi, là người thuộc tộc Tử Linh đi tán gái khó quá mà. Nếu đến cuối cùng mà tôi có đủ trang bị cực phẩm nhưng lại để khuôn mặt xương khô này làm người ta sợ chạy mất dép thì thật là lỗ to!
Nghĩ đến đây, tôi lại lén nhìn xuống, âm thầm thở dài, chỉ mong một ngày đột phá nhanh chóng.
Ngẫm lại lý do vì sao cấp độ của tôi lại thua người khác:
Thứ nhất, tôi đã mất quá nhiều thời gian PK ở làng tân thủ và đùa giỡn với con BOSS thỏ tai dài, dù kinh nghiệm của BOSS cao nhưng không quá vượt trội.
Thứ hai, tôi mới khỏi bệnh, hiệu ứng trễ ba giây vừa mất đi, nên vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với phản ứng nhanh nhạy của mình. Khả năng cày cấp còn chưa được mượt mà.
Thứ ba, trong lòng vẫn còn vương vấn, thường hay nhớ đến một người.
...
Bây giờ, không biết cô ấy đạt cấp bao nhiêu rồi nhỉ? Nữ hội trưởng của tôi, Hà Nghệ.
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook