Võng Du – T Bất Kiến T
-
Chương 39
Trước mặt thiếu niên dương quang vẫn đang chăm chú nhìn mình, Lộ Viễn quyết định “Tiên phát chế nhân”, đứng lên hỏi: “Oa oa không khóc đi? Tôi là Tám ngàn dặm đường.”
Nói ra tên trên game của mình như vậy, cảm giác giống như đang ra ám hiệu.
Oa oa không khóc gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Xin chào, cậu không giống lắm so với tưởng tượng của tôi.”
Lộ Viễn đã nhìn quen loại phản ứng này, chỉ là hướng Oa oa không khóc cười cười.
Lý Kiêu nhân cơ hội rót thêm trà sữa, đưa tới trước mặt Lộ Viễn cùng Oa oa không khóc, nói: “Ngồi xuống trước đi.”
Ba người ngồi xuống nói chuyện một hồi.
Oa oa không khóc không ngừng nhìn Lộ Viễn, Lộ Viễn cảm thấy cũng không có gì, nhưng là Lý Kiêu lại tạc mao.
Lý Kiêu cau mày: “Cậu có chuyện thì cứ nói, phao mị nhãn để làm chi?”
Oa oa không khóc lập tức đứng thẳng dậy nói: “Tôi khi nào thì phao mị nhãn !” Nói xong, hắn cười cười, có điểm ngại ngùng, “Kỳ thật tôi nghĩ muốn hỏi đại sư chút chuyện… Đại sư trước kia cùng Loan câu có quen biết đi?”
Lộ Viễn cười gật đầu: “Lát nữa cô ấy sẽ đến.” Tuy rằng Lộ Viễn luôn cảm thấy bất an nếu hôm nay Loan câu xuất hiện, nhưng là cậu tin tưởng rằng Loan câu nhất định sẽ đến.
Oa oa không khóc nghe được Lộ Viễn cam đoan, liền cười tủm tỉm hỏi: “Cô ấy có bộ dáng như thế nào a?”
Lộ Viễn nhìn Oa oa không khóc, thật sự là một thanh niên tốt mà… Cậu rối rắm một chút, hàm hồ trả lời: “Đến đây sẽ biết.”
“Úc.” Oa oa không khóc biểu tình lập tức uể oải xuống.
Lộ Viễn có loại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lại qua thêm một lát, lục tục mọi người cũng kéo đến đầy đủ.
Thời điểm Tiểu mễ tương cùng Bát huyền tố ly thương tới, Lộ Viễn cũng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, bởi vì cảm giác mà hai người mang lại cùng trong trò chơi giống nhau như đúc.
Tiểu mễ tương là loại hình nữ sinh đáng yêu, mà Bát huyền tố ly thương là dạng băng sơn mỹ nhân.
Tiểu mễ tương thấy Lý Kiêu cùng Lộ Viễn đứng chung một chỗ, vẻ mặt kinh hỉ chạy đến trước mặt Lộ Viễn, cao hứng nói: “Lão đại! Anh quả nhiên giống y như tôi nghĩ!”
Lộ Viễn lập tức liền hóa đá.
Tiểu mễ tương lại nghiêng đầu sang chỗ khác, đối Lý Kiêu nói: “Anh là đại sư đi? Tuổi có điểm hơi lớn a.”
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó bên cạnh liền vang lên một trận cười vang dội, đặc biệt là Oa oa không khóc, cười đến sắp lăn lộn dưới đất luôn.
Lý Kiêu khóe miệng run rẩy nói: “Tôi mới là Dũng mãnh thiện chiến.”
Tiểu mễ tương ngẩn ngơ, nhìn Lộ Viễn, lại nhìn nhìn Lý Kiêu, thốt ra: “Chính là màu tóc vàng này nhìn mới giống dạng thanh niên lưu manh a.”
Nếu lúc này phía sau Lộ Viễn có một cây gậy, cậu nhất định mặc kệ trước mắt chính là một cái vú em, trực tiếp mở cừu sát đem nàng đánh nằm ra đất trước rồi nói sau.
Lý Kiêu ở bên cạnh cười đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi, hắn mới đối Lộ Viễn nói: “Anh đã nói rồi mà, em mau đem tóc nhuộm trở về đi.” Hắn cười cười sau đó mới cảm thấy được không thích hợp, đối Tiểu mễ tương nói, “Không đúng a, một câu nói kia của cô đều đem hai chúng tôi ra mắng a.”
Lộ Viễn nghiêm mặt: “Ngượng ngùng rồi, tôi chính là bộ dạng không giống người tốt.”
Tiểu mễ tương cũng đỏ mặt, thật có lỗi mà giải thích: “Đại sư, ngượng ngùng nga, tôi là nói anh thoạt nhìn rất có sức sống, làm tôi còn tưởng là bang chủ.”, lại xem xem Lý Kiêu, “Bang chủ trong hiện thực thì trầm ổn hơn, tôi cứ nghĩ là đại sư, lầm.”
Lộ Viễn vô cùng đau đớn mà lắc đầu: “Người không thể nhìn tướng mạo hiểu không.”
Tiểu mễ tương nhìn kỹ Lộ Viễn, lại cao hứng mà đến: “Đại sư, kỳ thật rất đẹp trai nga, a a a, tại sao có thể đẹp trai như vậy, anh đối cosplay có hứng thú hay không a?”
Lộ Viễn: “…”
Mọi người lại thất chủy bát thiệt nói vài câu, lúc này Lý Thiên Nhai mới đến.
Quan hệ của Lý Thiên Nhai cùng Lý Kiêu chỉ có Lộ Viễn biết, lúc này hắn đến, mọi người vừa thấy, đã cảm thấy cùng bang chủ có điểm giống, Lộ Viễn xem ra, đâu chỉ là có điểm giống, quả thực là quá giống…
Trách không được nói cháu ngoại trai giống cữu cữu…
Lý Thiên Nhai gia nhập Phiêu Kị doanh thời gian ngắn, cơ hữu Diệp Minh Liễu của hắn lại không ở B thị nên không tới được, hắn cùng người trong bang cũng không thân thiết, nên chỉ một người ngồi ở một bên, ý cười trong suốt mà nhìn Lộ Viễn.
Lộ Viễn bị hắn nhìn có điểm sợ hãi, loại ánh mắt này không rõ là cha vợ xem mắt con rể hay mẹ chồng xem mắt con dâu nữa, thật làm cho người ta không thích ứng được.
Số người tới cũng không sai biệt lắm, vây quanh ở cùng nhau mà đùa giỡn bát nháo, Lý Kiêu đem ra một ít nước uống, cũng có chuẩn bị cả đồ ăn vặt nữa, bữa gặp mặt cứ vậy mà trở thành bữa tiệc trà.
Những người khác líu ríu, chỉ có Oa oa không khóc thường thường nhướng người trướng cổ ra ngoài cửa mà nhìn — Loan câu còn chưa có tới.
Lộ Viễn cùng Lý Kiêu ngồi chung một chỗ, cùng mọi người nói chuyện thật sự khoái trá.
Quan hệ của hai người bọn họ có người trong lòng rõ ràng nhưng không nói, có người còn ngờ vực vô căn cứ, có người cảm thấy chỉ là bạn bè mà thôi, mặc kệ thế nào, mọi người ở bên nhau rất náo nhiệt, Lý Kiêu cảm thấy được làm một vị bang chủ như vậy là được rồi.
Ngay tại lúc Oa oa không khóc liên tục bị ba bàn người “chém giết” sắp chịu không nổi thì Loan câu rốt cục đến.
Lúc nàng tiến vào liền đem tất cả mọi người làm cho chấn kinh.
Mọi người nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài hấp tấp mà chạy vào, đưa mắt quét qua những người trong quán một lượt, mới mở miệng: “Ta kháo, có phải là nơi này hay không a.”
Thẳng đến lúc nàng nhìn thấy Lộ Viễn ở trong đám người mới nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, chạy đến vỗ vào vai Lộ Viễn, thiếu chút nữa đem cậu xô nhào xuống đất.
“Ai nha, tôi không có đi sai a, ha ha, Tiểu Viễn, đã lâu không có gặp mặt rồi!”
Mỹ nữ cười sang sảng, Lộ Viễn ở trong lòng cảm thấy thật sự là khổ không thể tả.
Mọi người thấy Loan câu đến đây, đều bắt đầu ồn ào chọt chọt Oa oa không khóc.
Oa oa không khóc ngơ ngác nhìn Loan câu, dường như đã mất đi hồn phách.
Loan câu lúc này mới nghiêng đầu từ chỗ khác sang đây, hảo hảo đánh giá Oa oa không khóc một chút, khóe miệng gợi lên sau đó vươn tay đối hắn nói: “Xin chào, lần đầu gặp mặt xin được chỉ giáo.”
Oa oa không khóc cúi đầu, nhìn bàn tay vươn đến trước mặt mình, kia thật sự là ngón tay vừa nhỏ vừa dài như ngọc a… Sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên tái nhợt, nhưng vẫn là đưa tay ra chào hỏi với Loan câu.
Loan câu lập tức bắt lấy tay hắn, mạnh mẽ lắt lắt vài cái, nói: “Cậu không phải nói muốn gặp tôi sao? Thấy tôi rồi cảm thấy như thế nào?”
Oa oa không khóc sắc mặt càng thêm không đẹp, hắn nâng lên ánh mắt, âm u mà nhìn Loan câu: “Rất tốt.”
Loan câu cười đến hoạt bát vui vẻ, ngay lập tức đã hòa cùng với mọi người. Oa oa không khóc bị đẩy đến bên cạnh Loan câu, hắn tựa hồ vừa mới trở về từ nỗi khiếp sợ khi mới vừa nhìn thấy Loan câu, cũng bắt đầu cười rộ lên, chính là tươi cười lại có điểm thất lạc.
Lý Kiêu nhìn thấy hết thảy, nghĩ thầm, Loan câu nguyên lai thật sự là nữ, kỳ thật hắn vẫn luôn ngỡ nàng là nhân yêu. Bất quá là nữ cũng tốt, hắn nhìn nhìn Oa oa không khóc, lại nhịn không được kề sát vào Lộ Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy được Loan câu hình như có điểm sinh động quá độ a.”
Lộ Viễn mím môi, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Cô ấy khẩn trương, vì che dấu cho nên mới hoạt bát quá độ.”
Lý Kiêu ngẩn người, liền lý giải thành Loan câu gặp Oa oa không khóc cho nên mới có điểm khẩn trương.
___________________
Cách gọi hơi loạn thì phải, mình cũng tính là cho mỗi người một cách gọi khác nhau như : hắn, cậu, y,…để dễ phân biệt nhưng lại thấy không hợp với lại cũng chẳng đủ từ để gọi hết tất cả. Xưng hô cũng không để là ta – ngươi, mà đổi hết thành tôi – anh, tôi – cậu, tôi – cô… dựa vào giới tính cũng như tuổi của các nhân vật, còn 2 anh là để anh – em, mình thấy để như vậy thì sẽ gần gũi hơn. Hy vọng là không quá rối.
Chương 40
Nói ra tên trên game của mình như vậy, cảm giác giống như đang ra ám hiệu.
Oa oa không khóc gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Xin chào, cậu không giống lắm so với tưởng tượng của tôi.”
Lộ Viễn đã nhìn quen loại phản ứng này, chỉ là hướng Oa oa không khóc cười cười.
Lý Kiêu nhân cơ hội rót thêm trà sữa, đưa tới trước mặt Lộ Viễn cùng Oa oa không khóc, nói: “Ngồi xuống trước đi.”
Ba người ngồi xuống nói chuyện một hồi.
Oa oa không khóc không ngừng nhìn Lộ Viễn, Lộ Viễn cảm thấy cũng không có gì, nhưng là Lý Kiêu lại tạc mao.
Lý Kiêu cau mày: “Cậu có chuyện thì cứ nói, phao mị nhãn để làm chi?”
Oa oa không khóc lập tức đứng thẳng dậy nói: “Tôi khi nào thì phao mị nhãn !” Nói xong, hắn cười cười, có điểm ngại ngùng, “Kỳ thật tôi nghĩ muốn hỏi đại sư chút chuyện… Đại sư trước kia cùng Loan câu có quen biết đi?”
Lộ Viễn cười gật đầu: “Lát nữa cô ấy sẽ đến.” Tuy rằng Lộ Viễn luôn cảm thấy bất an nếu hôm nay Loan câu xuất hiện, nhưng là cậu tin tưởng rằng Loan câu nhất định sẽ đến.
Oa oa không khóc nghe được Lộ Viễn cam đoan, liền cười tủm tỉm hỏi: “Cô ấy có bộ dáng như thế nào a?”
Lộ Viễn nhìn Oa oa không khóc, thật sự là một thanh niên tốt mà… Cậu rối rắm một chút, hàm hồ trả lời: “Đến đây sẽ biết.”
“Úc.” Oa oa không khóc biểu tình lập tức uể oải xuống.
Lộ Viễn có loại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lại qua thêm một lát, lục tục mọi người cũng kéo đến đầy đủ.
Thời điểm Tiểu mễ tương cùng Bát huyền tố ly thương tới, Lộ Viễn cũng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, bởi vì cảm giác mà hai người mang lại cùng trong trò chơi giống nhau như đúc.
Tiểu mễ tương là loại hình nữ sinh đáng yêu, mà Bát huyền tố ly thương là dạng băng sơn mỹ nhân.
Tiểu mễ tương thấy Lý Kiêu cùng Lộ Viễn đứng chung một chỗ, vẻ mặt kinh hỉ chạy đến trước mặt Lộ Viễn, cao hứng nói: “Lão đại! Anh quả nhiên giống y như tôi nghĩ!”
Lộ Viễn lập tức liền hóa đá.
Tiểu mễ tương lại nghiêng đầu sang chỗ khác, đối Lý Kiêu nói: “Anh là đại sư đi? Tuổi có điểm hơi lớn a.”
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó bên cạnh liền vang lên một trận cười vang dội, đặc biệt là Oa oa không khóc, cười đến sắp lăn lộn dưới đất luôn.
Lý Kiêu khóe miệng run rẩy nói: “Tôi mới là Dũng mãnh thiện chiến.”
Tiểu mễ tương ngẩn ngơ, nhìn Lộ Viễn, lại nhìn nhìn Lý Kiêu, thốt ra: “Chính là màu tóc vàng này nhìn mới giống dạng thanh niên lưu manh a.”
Nếu lúc này phía sau Lộ Viễn có một cây gậy, cậu nhất định mặc kệ trước mắt chính là một cái vú em, trực tiếp mở cừu sát đem nàng đánh nằm ra đất trước rồi nói sau.
Lý Kiêu ở bên cạnh cười đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi, hắn mới đối Lộ Viễn nói: “Anh đã nói rồi mà, em mau đem tóc nhuộm trở về đi.” Hắn cười cười sau đó mới cảm thấy được không thích hợp, đối Tiểu mễ tương nói, “Không đúng a, một câu nói kia của cô đều đem hai chúng tôi ra mắng a.”
Lộ Viễn nghiêm mặt: “Ngượng ngùng rồi, tôi chính là bộ dạng không giống người tốt.”
Tiểu mễ tương cũng đỏ mặt, thật có lỗi mà giải thích: “Đại sư, ngượng ngùng nga, tôi là nói anh thoạt nhìn rất có sức sống, làm tôi còn tưởng là bang chủ.”, lại xem xem Lý Kiêu, “Bang chủ trong hiện thực thì trầm ổn hơn, tôi cứ nghĩ là đại sư, lầm.”
Lộ Viễn vô cùng đau đớn mà lắc đầu: “Người không thể nhìn tướng mạo hiểu không.”
Tiểu mễ tương nhìn kỹ Lộ Viễn, lại cao hứng mà đến: “Đại sư, kỳ thật rất đẹp trai nga, a a a, tại sao có thể đẹp trai như vậy, anh đối cosplay có hứng thú hay không a?”
Lộ Viễn: “…”
Mọi người lại thất chủy bát thiệt nói vài câu, lúc này Lý Thiên Nhai mới đến.
Quan hệ của Lý Thiên Nhai cùng Lý Kiêu chỉ có Lộ Viễn biết, lúc này hắn đến, mọi người vừa thấy, đã cảm thấy cùng bang chủ có điểm giống, Lộ Viễn xem ra, đâu chỉ là có điểm giống, quả thực là quá giống…
Trách không được nói cháu ngoại trai giống cữu cữu…
Lý Thiên Nhai gia nhập Phiêu Kị doanh thời gian ngắn, cơ hữu Diệp Minh Liễu của hắn lại không ở B thị nên không tới được, hắn cùng người trong bang cũng không thân thiết, nên chỉ một người ngồi ở một bên, ý cười trong suốt mà nhìn Lộ Viễn.
Lộ Viễn bị hắn nhìn có điểm sợ hãi, loại ánh mắt này không rõ là cha vợ xem mắt con rể hay mẹ chồng xem mắt con dâu nữa, thật làm cho người ta không thích ứng được.
Số người tới cũng không sai biệt lắm, vây quanh ở cùng nhau mà đùa giỡn bát nháo, Lý Kiêu đem ra một ít nước uống, cũng có chuẩn bị cả đồ ăn vặt nữa, bữa gặp mặt cứ vậy mà trở thành bữa tiệc trà.
Những người khác líu ríu, chỉ có Oa oa không khóc thường thường nhướng người trướng cổ ra ngoài cửa mà nhìn — Loan câu còn chưa có tới.
Lộ Viễn cùng Lý Kiêu ngồi chung một chỗ, cùng mọi người nói chuyện thật sự khoái trá.
Quan hệ của hai người bọn họ có người trong lòng rõ ràng nhưng không nói, có người còn ngờ vực vô căn cứ, có người cảm thấy chỉ là bạn bè mà thôi, mặc kệ thế nào, mọi người ở bên nhau rất náo nhiệt, Lý Kiêu cảm thấy được làm một vị bang chủ như vậy là được rồi.
Ngay tại lúc Oa oa không khóc liên tục bị ba bàn người “chém giết” sắp chịu không nổi thì Loan câu rốt cục đến.
Lúc nàng tiến vào liền đem tất cả mọi người làm cho chấn kinh.
Mọi người nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài hấp tấp mà chạy vào, đưa mắt quét qua những người trong quán một lượt, mới mở miệng: “Ta kháo, có phải là nơi này hay không a.”
Thẳng đến lúc nàng nhìn thấy Lộ Viễn ở trong đám người mới nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, chạy đến vỗ vào vai Lộ Viễn, thiếu chút nữa đem cậu xô nhào xuống đất.
“Ai nha, tôi không có đi sai a, ha ha, Tiểu Viễn, đã lâu không có gặp mặt rồi!”
Mỹ nữ cười sang sảng, Lộ Viễn ở trong lòng cảm thấy thật sự là khổ không thể tả.
Mọi người thấy Loan câu đến đây, đều bắt đầu ồn ào chọt chọt Oa oa không khóc.
Oa oa không khóc ngơ ngác nhìn Loan câu, dường như đã mất đi hồn phách.
Loan câu lúc này mới nghiêng đầu từ chỗ khác sang đây, hảo hảo đánh giá Oa oa không khóc một chút, khóe miệng gợi lên sau đó vươn tay đối hắn nói: “Xin chào, lần đầu gặp mặt xin được chỉ giáo.”
Oa oa không khóc cúi đầu, nhìn bàn tay vươn đến trước mặt mình, kia thật sự là ngón tay vừa nhỏ vừa dài như ngọc a… Sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên tái nhợt, nhưng vẫn là đưa tay ra chào hỏi với Loan câu.
Loan câu lập tức bắt lấy tay hắn, mạnh mẽ lắt lắt vài cái, nói: “Cậu không phải nói muốn gặp tôi sao? Thấy tôi rồi cảm thấy như thế nào?”
Oa oa không khóc sắc mặt càng thêm không đẹp, hắn nâng lên ánh mắt, âm u mà nhìn Loan câu: “Rất tốt.”
Loan câu cười đến hoạt bát vui vẻ, ngay lập tức đã hòa cùng với mọi người. Oa oa không khóc bị đẩy đến bên cạnh Loan câu, hắn tựa hồ vừa mới trở về từ nỗi khiếp sợ khi mới vừa nhìn thấy Loan câu, cũng bắt đầu cười rộ lên, chính là tươi cười lại có điểm thất lạc.
Lý Kiêu nhìn thấy hết thảy, nghĩ thầm, Loan câu nguyên lai thật sự là nữ, kỳ thật hắn vẫn luôn ngỡ nàng là nhân yêu. Bất quá là nữ cũng tốt, hắn nhìn nhìn Oa oa không khóc, lại nhịn không được kề sát vào Lộ Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy được Loan câu hình như có điểm sinh động quá độ a.”
Lộ Viễn mím môi, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Cô ấy khẩn trương, vì che dấu cho nên mới hoạt bát quá độ.”
Lý Kiêu ngẩn người, liền lý giải thành Loan câu gặp Oa oa không khóc cho nên mới có điểm khẩn trương.
___________________
Cách gọi hơi loạn thì phải, mình cũng tính là cho mỗi người một cách gọi khác nhau như : hắn, cậu, y,…để dễ phân biệt nhưng lại thấy không hợp với lại cũng chẳng đủ từ để gọi hết tất cả. Xưng hô cũng không để là ta – ngươi, mà đổi hết thành tôi – anh, tôi – cậu, tôi – cô… dựa vào giới tính cũng như tuổi của các nhân vật, còn 2 anh là để anh – em, mình thấy để như vậy thì sẽ gần gũi hơn. Hy vọng là không quá rối.
Chương 40
Ừ thì hình càng lúc càng hót….(chảy nước miếng)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook