Võng Du Chi Sư Phụ Nhĩ Thú Ngã Ma
-
Chương 37
Lần thứ 2 gặp mặt Lâm Mặc Trạch và Mạnh Nhiên cùng với lần trước không giống, lần trước bởi vì là cuối tuần cho nên đều mặc thường phục, mà lần này đều là chính trang.
Tiểu Mão thấy 2 người đến gần rồi cười không khác gì 2 tên mặt người dạ thú, mà Mộc Vũ còn lại là xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Mặc Trạch.
Bởi vì trường học cách khu phố một khoảng nhất định, cho nên bốn người chọn 1 nhà hàng gần trường.
“Mộc Vũ à, ngàn vạn lần đừng khách khí, muốn ăn cái gì thì ăn ~~~” Tiểu Mão rất khách khí mà đem 1 thực đơn khác đưa tới tay Mộc Vũ.
“Đúng đúng, em cũng đừng khách khí ~~” Mạnh Nhiên thấy Tiểu Mão tâm tình không tệ, tự nhiên cũng vui vẻ theo cậu nháo.
“Mộc Vũ bình thường thích ăn cái gì?”
Mộc Vũ đang khẩn trương xem thực đơn, Lâm Mặc Trạch ngồi ở bên cạnh cậu đột nhiên tiếp cận, dán lên tai cậu hỏi 1 cái.
“Nha ——” Mộc Vũ rõ ràng lại càng hoảng sợ, vuốt cái lỗ tai bị nhiệt khí phun vào, quay đầu nhìn Lâm Mặc Trạch, đôi mắt nhỏ kia tựa hồ như muốn nói, anh vì sao lại dựa gần như thế.
“Tiểu đồ đệ khẩn trương cái gì, sư phụ cũng sẽ không ăn em, hơn nữa chúng ta đều đã cùng nhau ngủ qua rồi ~~” Lâm Mặc Trạch trong lòng cười đến rất tà ác, vẻ ngoài thì lại vô cùng nghiêm chỉnh.
“Ngủ qua rồi!? Có ý gì?” tai Tiểu Mão nhọn lên, lập tức tra hỏi, “đã có chuyện gì!?”
“Chính là … ngày đó chúng ta ở sát vách ngủ a..” Mộc Vũ gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, sư phụ thật là … sao lại nói mập mờ như thế a, tuy là … đích thực ngủ trên 1 cái giường …
“Nha! Anh không có làm gì với Tiểu Bạch Bạch đó chứ!!” Tiểu Mão nói xong thì trừng Mạnh Nhiên 1 cái, “cùng 1 chỗ với Mạnh Nhiên sẽ không là người tốt lành gì ~ hừ ~”
“Thì ~ bế ~ ôm ~~ xúc cảm rất tốt, gầy nhưng cũng có thịt.” Lâm Mặc Trạch sờ sờ cằm dưới tựa hồ như đang nhớ lại.
“Sư phụ …” Mộc Vũ kéo góc áo Lâm Mặc Trạch, ý bảo anh đừng nói nữa.
“Thiết, tôi nói đúng là mặt người dạ thú đi! Giống y như Mạnh nhiên!!” Tiểu Mão mắng.
“Uy TT anh chưa có nói xen vào giữa 2 người a ~~~” Mạnh Nhiên lau lệ.
“Aizz, Tiểu Mão, anh phát hiện 1 vấn đề nghiêm trọng.” Lâm Mặc Trạch chậc lưỡi.
“Cái gì!!” Tiểu Mão trợn tròn mắt vẻ mặt cảnh giác.
“Cậu sao lại muốn giả trang thành nữ, hình dạng nam sinh thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ ~~~”
“Anh là nói hình dạng nữ sinh của tôi thoạt nhìn rất bẩn sao!!” Tiểu Mão phản ứng rất nhanh.
“Ạnh cũng không có nói a -0-” Lâm Mặc Trạch cười gian.
“Ân, lão bà ~ anh cũng cảm thấy hình dạng nam sinh của em rất đẹp, anh có thể tiếp nhận em là nam sinh, nên sau này để cái dạng này đi ~~” Mạnh Nhiên 1 tay kéo Tiểu Mão vào trong lòng.
“Ai … ai quản anh tiếp thụ hay không a! Buông ra đồ lưu mạnh!!!” Tiểu Mão lập tức giãy dụa.
“Thực ra … Tiểu Mão …” Mộc Vũ cũng nhược nhược mở miệng.
“Tiểu Bạch Bạch!! Có phải cậu cũng muốn nói hình dạng nam sinh của tớ đẹp hơn?” mắt Tiểu Mão muốn bốc hỏa, rõ ràng giả nữ rất đẹp a! Tất cả mọi người đều nói là mỹ nữ T T
“Ngô … bộ dáng gì của Tiểu Mão cũng đẹp.” Mộc Vũ cười cười.
“Tiểu Bạch Bạch rất ngoan ~~ đến! Ăn sườn heo!!” Tiểu Mão vui vẻ gắp khối sườn heo cho Mộc Vũ.
“A, sư phụ, sao Vương Gia không tới?” Mộc Vũ đột nhiên nhớ tới.
“Cậu ta a, cậu ta nói gần đây tâm tình có chút bất thường nên không muốn gặp người.” Lâm Mặc Trạch vừa ăn vừa nói, mặt không đổi sắc.
“Phốc ——” Mạnh Nhiên đang uống nước một ngụm toàn bộ phun ra.
“Kháo … anh hợp vệ sinh 1 chút coi!!!” Tiểu Mão ghét bỏ.
Vui vẻ ăn xong cơm, Lâm Mặc Trạch kéo Mộc Vũ ra khỏi phòng, nói cho tiểu phu thê kia 1 chút không gian vui vẻ.
“Uy —— các người chờ chờ chúng ta cũng đi …” bị cố tình lưu lại như vậy, Tiểu Mão có chút xấu hổ muốn đứng lên đuổi theo, thế nhưng Mạnh Nhiên bên cạnh cậu nhanh tay lẹ mắt, chặn ngang kéo cậu lại.
“Em đang sợ anh?” Mạnh Nhiên dựa sát vào, ngửi hương vị trên tóc Tiểu Mão.
“Phi … anh ít nói bậy a, tôi sao lại sợ anh a!!” Tiểu Mão giả vờ trấn định, nói thật … mặc dù đúng là mình thích Mạnh Nhiên, cũng không chán ghét sở tác sở vi của anh ta, có thể … là bởi vì 2 người tiến triển quá nhanh, tựa hồ trong lòng còn chưa làm tốt tư tưởng.
“Tiểu Mão, anh thật thích dáng vẻ này của em, hóa ra không được tự nhiên cũng rất khả ái.” Mạnh Nhiên có thể cảm giác được Tiểu Mão bởi vì khẩn trương mà run rẩy, liền mỉm cười, vươn tay nâng hàm dưới cậu hôn lên.
“Ngô..” Tiểu Mão lại càng hoảng sợ, vội vàng đẩy Mạnh Nhiên ra, “ta đã ăn rất nhiều tỏi … ngô …”
Mạnh Nhiên nhíu nhíu mày, không đợi Tiểu Mão nói xong lập tức lại chế trụ cái ót của cậu hôn lên.
Khí lực của Mạnh Nhiên rất lớn, Tiểu Mão chỉ có thể bất đắc dĩ bị hôn, chỉ là đối phương dường như hôn còn chưa đủ, vô pháp kháng cự lại ánh mắt, động tác, khí tức.. ngay cả duyện mang theo cắn, hoàn toàn không cấp cho mình một địa phương dư thừa rãnh rỗi. Không quá lâu sau, Tiểu Mão đã bị hôn đến choáng choáng, khẩn trương vừa rồi trong nháy mắt chuyển thành ngoan ngoãn tựa trên người Mạnh nhiên. Mạnh Nhiên ngoài miệng cười cười, thừa cơ tiếp tục chiếm tiện nghi, miệng vẫn hôn, tay thì trong lúc thần không biết quỷ không hay vói vào trong quần áo Tiểu Mão, đầu tiên là sờ sờ cái eo nhỏ tinh tế, sau đó một đường hướng qua bên ngực cọ cọ. Cuối cùng, vào lúc một nơi nào đó được vuốt ve, Tiểu Mão đột nhiên giật mình, gắng mở mắt bắt đầu toàn lực giãy dụa. (nguyên tác: Lưu Ly Đại Tiên Tiên)
“Đồ lưu manh! Tên lưu manh chết tiệt!! Bỏ cái tay ra cho tôi!!!” Tiểu Mão gấp đến độ con mắt đều đỏ, cái người này sao đến chỗ nào cũng giở trò lưu manh a ~
“Sợ cái gì, chuyện càng lưu manh hơn đều đã làm rồi …” Mạnh Nhiên vui vẻ nhìn Tiểu Mão tạc mao.
“Câm miệng!! Câm miệng!!! Tôi muốn đi ra!!” Tiểu Mão không thèm để ý đến Mạnh Nhiên, đứng lên hướng về phía cổng đi đến.
“Được rồi, anh cũng không phải chỉ giở trò lưu manh với em đâu nha.” Mạnh Nhiên cầm lấy áo khoác ở phía sau ghế rồi đi ra ngoài, “đi, anh mang em đi xem kịch hay.”
Mộc Vũ dẫn theo Lâm Mặc Trạch lắc lư một vòng trường học, vẫn có chút khẩn trương, thế nhưng Lâm Mặc Trạch lại rất tự nhiên, hỏi cái này hỏi cái kia giống như đối với mình rất có hứng thú.
“Đồ đệ của anh dễ nhìn như vậy, lại không có bạn nữ theo đuổi?” Mặc Trạch từng câu dẫn dắt, gần như đem mọi chuyện đều hỏi rõ ràng.
“A … các bạn nữ đều chê em yếu đuối đi.” Mộc Vũ trảo trảo tóc, có vẻ xấu hổ.
“Vậy đã từng thích qua bạn nữ nào chưa?” Mặc Trạch thừa dịp Mộc Vũ không chú ý lại đến gần chút, cúi đầu nhìn đỉnh đầu đối phương, ân ~ chiều cao hoàn mỹ, không tệ.
“A …” vấn đề này thật chưa từng nghĩ qua, Mộc Vũ nhớ lại thì có chút phiền muộn, thật đúng là chưa từng thích qua bạn nữ nào, “trong lúc tất cả mọi người rất có hứng thú với bạn nữ, em đều trầm mê tiểu thuyết đi…”
“Vậy có xem đam mỹ chưa?” Mặc Trạch nhìn như vô tâm hỏi 1 câu.
“A.. có xem qua … bạn học nữ giới thiệu …” Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn Mặc Trạch, cậu chỉ biết thành thật trả lời, lại sợ sư phụ … bởi vì những câu trả lời này mà cảm thấy mình kỳ quái.
“Vậy bạn học khẳng định là hủ nữ đi?”
“Ai? Có … có thể đi …” Mộc Vũ xấu hổ cười cười.
“Có nghĩ tới mình sẽ thích nam nhân không?” Lâm Mặc Trạch hỏi xong, thấy hình dạng sửng sốt của Mộc Vũ thì có chút hối hận, hẳn là sẽ không đem tiểu hài tử dọa sợ đi.
“Có …” Mộc Vũ suy nghĩ thật lâu, sau đó vẫn là thành thật trả lời, kỳ thực lúc hỏi ra vấn đề này, người xuất hiện trong đầu cậu chính là Lâm Mặc Trạch, cậu đã suy nghĩ thật lâu xem có phải mình thực sự thích anh hay không.
“Thực ra anh đối với nữ nhân không dậy nổi hứng thú … anh không biết mình như vậy có tính là bình thường hay không.” Lâm Mặc Trạch ở trong lòng cười trộm, tiểu hài tử này rất thành thật, thật hảo ngoạn.
“A … sư phụ anh …” Mộc Vũ lại ngây ngẩn cả người, những lời này có chút tiêu hóa không được.
“Anh chỉ là lén nói cho em biết nga, em cũng đừng nói ra … Ân Diệp Mạnh Nhiên Tiểu Mão đều không thể … mấy người bọn họ đều là miệng rộng.. cho nên anh lo.” Lâm Mặc Trạch lập tức làm ra một bộ dạng rất bi thương.
“Em sẽ không nói! Sư phụ..!! Anh hãy tin em!!” Mộc Vũ vội vàng nắm lấy tay Lâm Mặc Trạch an ủi, vốn mình chỉ có chút hoài nghi, mà sư phụ cậu cư nhiên …
“Mộc Vũ … em có nguyện ý để anh thử không? Xem anh có phải thực sự thích nam nhân hay không …”
“Thử thế nào..?” Mộc Vũ mở to 2 mắt nhìn Mặc Trạch, vẻ mặt lo lắng.
“Em để anh hôn hôn xem …” Lâm Mặc Trạch cẩn thận nói ra, “có thể không?”
“Hôn hôn hôn … hôn?…” đầu Mộc Vũ lại buộc chặt…
“Để anh thử xem có phải anh đối với nam nhân có cảm giác hay không a, anh đã không có cảm giác đối với nữ nhân rồi … nếu như đối với nam nhân cũng … anh đây … anh nên làm cái gì bây giờ..” Lâm Mặc Trạch đang trong trạng thái cực kỳ bi thương.
“Hảo! Đến đây đi! …” Mộc Vũ hạ quyết tâm nhắm 2 mắt lại, cảm giác mình được ôm lên, sau đó cả người được đặt ngồi lên bồn hoa, tiếp đó, khí tức của Lâm Mặc Trạch đến gần, chậm rãi hôn lên môi mình, Mộc Vũ khẩn trương đến mức miệng run run, Lâm Mặc Trạch còn ôm lấy cậu, khẽ liếm chậm rãi trấn an…
“Kháo… Lâm Mặc Trạch hỗn đản kia đang làm cái gì đó!!” Tiểu Mão âm thầm nhìn lén rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, đứng lên muốn tiến lên giải cứu Tiểu Bạch nhà cậu.
“Uy! Trữ sát thập tòa miếu bất hủy nhất trang thân, em đã trải qua rồi thì cũng phải biết cư xử như vậy sẽ làm tổn hại phẩm hạnh chứ.” Mạnh Nhiên bất luận thế nào cũng phải vừa nắm vừa lôi kéo Tiểu Mão trở về.
“Tôi mới không thể đứng nhìn Tiểu Bạch Bạch bị khi dễ!! Các người đều là đồ vô lại!!” Tiểu Mão vô cùng tức giận, cũng không biết con cáo già Lâm Mặc Trạch kia nói gì, Mộc Vũ sao lại để anh ta hôn lên!!
Vào lúc này, điện thoại di động của Lâm Mặc Trạch vang lên, Mộc Vũ cả kinh vội đem Lâm Mặc Trạch đẩy ra, ý bảo anh có điện thoại.
Lâm Mặc Trạch thầm chửi cái tên quấy rối chuyện tốt của mình, không tình nguyện xuất ra điện thoại, trên màn hình toát ra 2 chữ: Ân Diệp.
“Cái tên chết tiệt…” Lâm Mặc Trạch mở khóa, “có chuyện gì!!”
“Mặc Trạch!! Mặc Trạch!! Không tốt rồi!! Cái con tiện nhân Phồn Hoa kia cùng với cái tên hèn hạ Đông Tinh Diệu Dương kết hôn!!!”
“Ngạch …” Lâm Mặc Trạch không nói gì.
“Còn có còn có, Yên Tiểu Bát đang xoát lạt bá, nói Băng Hải U Cốc và Tình Nghĩa Sơn Trang kết minh!!!”
“… đợi tôi trở về rồi nói.” Lâm Mặc Trạch đầu đầy hắc tuyến.
__________________
Ờ thì chương này có vài câu hơi khó diễn đạt cho mọi người hiểu nên suy nghĩ hơi lâu, sorry vì đã chậm trễ
Tiểu Mão thấy 2 người đến gần rồi cười không khác gì 2 tên mặt người dạ thú, mà Mộc Vũ còn lại là xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Mặc Trạch.
Bởi vì trường học cách khu phố một khoảng nhất định, cho nên bốn người chọn 1 nhà hàng gần trường.
“Mộc Vũ à, ngàn vạn lần đừng khách khí, muốn ăn cái gì thì ăn ~~~” Tiểu Mão rất khách khí mà đem 1 thực đơn khác đưa tới tay Mộc Vũ.
“Đúng đúng, em cũng đừng khách khí ~~” Mạnh Nhiên thấy Tiểu Mão tâm tình không tệ, tự nhiên cũng vui vẻ theo cậu nháo.
“Mộc Vũ bình thường thích ăn cái gì?”
Mộc Vũ đang khẩn trương xem thực đơn, Lâm Mặc Trạch ngồi ở bên cạnh cậu đột nhiên tiếp cận, dán lên tai cậu hỏi 1 cái.
“Nha ——” Mộc Vũ rõ ràng lại càng hoảng sợ, vuốt cái lỗ tai bị nhiệt khí phun vào, quay đầu nhìn Lâm Mặc Trạch, đôi mắt nhỏ kia tựa hồ như muốn nói, anh vì sao lại dựa gần như thế.
“Tiểu đồ đệ khẩn trương cái gì, sư phụ cũng sẽ không ăn em, hơn nữa chúng ta đều đã cùng nhau ngủ qua rồi ~~” Lâm Mặc Trạch trong lòng cười đến rất tà ác, vẻ ngoài thì lại vô cùng nghiêm chỉnh.
“Ngủ qua rồi!? Có ý gì?” tai Tiểu Mão nhọn lên, lập tức tra hỏi, “đã có chuyện gì!?”
“Chính là … ngày đó chúng ta ở sát vách ngủ a..” Mộc Vũ gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, sư phụ thật là … sao lại nói mập mờ như thế a, tuy là … đích thực ngủ trên 1 cái giường …
“Nha! Anh không có làm gì với Tiểu Bạch Bạch đó chứ!!” Tiểu Mão nói xong thì trừng Mạnh Nhiên 1 cái, “cùng 1 chỗ với Mạnh Nhiên sẽ không là người tốt lành gì ~ hừ ~”
“Thì ~ bế ~ ôm ~~ xúc cảm rất tốt, gầy nhưng cũng có thịt.” Lâm Mặc Trạch sờ sờ cằm dưới tựa hồ như đang nhớ lại.
“Sư phụ …” Mộc Vũ kéo góc áo Lâm Mặc Trạch, ý bảo anh đừng nói nữa.
“Thiết, tôi nói đúng là mặt người dạ thú đi! Giống y như Mạnh nhiên!!” Tiểu Mão mắng.
“Uy TT anh chưa có nói xen vào giữa 2 người a ~~~” Mạnh Nhiên lau lệ.
“Aizz, Tiểu Mão, anh phát hiện 1 vấn đề nghiêm trọng.” Lâm Mặc Trạch chậc lưỡi.
“Cái gì!!” Tiểu Mão trợn tròn mắt vẻ mặt cảnh giác.
“Cậu sao lại muốn giả trang thành nữ, hình dạng nam sinh thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ ~~~”
“Anh là nói hình dạng nữ sinh của tôi thoạt nhìn rất bẩn sao!!” Tiểu Mão phản ứng rất nhanh.
“Ạnh cũng không có nói a -0-” Lâm Mặc Trạch cười gian.
“Ân, lão bà ~ anh cũng cảm thấy hình dạng nam sinh của em rất đẹp, anh có thể tiếp nhận em là nam sinh, nên sau này để cái dạng này đi ~~” Mạnh Nhiên 1 tay kéo Tiểu Mão vào trong lòng.
“Ai … ai quản anh tiếp thụ hay không a! Buông ra đồ lưu mạnh!!!” Tiểu Mão lập tức giãy dụa.
“Thực ra … Tiểu Mão …” Mộc Vũ cũng nhược nhược mở miệng.
“Tiểu Bạch Bạch!! Có phải cậu cũng muốn nói hình dạng nam sinh của tớ đẹp hơn?” mắt Tiểu Mão muốn bốc hỏa, rõ ràng giả nữ rất đẹp a! Tất cả mọi người đều nói là mỹ nữ T T
“Ngô … bộ dáng gì của Tiểu Mão cũng đẹp.” Mộc Vũ cười cười.
“Tiểu Bạch Bạch rất ngoan ~~ đến! Ăn sườn heo!!” Tiểu Mão vui vẻ gắp khối sườn heo cho Mộc Vũ.
“A, sư phụ, sao Vương Gia không tới?” Mộc Vũ đột nhiên nhớ tới.
“Cậu ta a, cậu ta nói gần đây tâm tình có chút bất thường nên không muốn gặp người.” Lâm Mặc Trạch vừa ăn vừa nói, mặt không đổi sắc.
“Phốc ——” Mạnh Nhiên đang uống nước một ngụm toàn bộ phun ra.
“Kháo … anh hợp vệ sinh 1 chút coi!!!” Tiểu Mão ghét bỏ.
Vui vẻ ăn xong cơm, Lâm Mặc Trạch kéo Mộc Vũ ra khỏi phòng, nói cho tiểu phu thê kia 1 chút không gian vui vẻ.
“Uy —— các người chờ chờ chúng ta cũng đi …” bị cố tình lưu lại như vậy, Tiểu Mão có chút xấu hổ muốn đứng lên đuổi theo, thế nhưng Mạnh Nhiên bên cạnh cậu nhanh tay lẹ mắt, chặn ngang kéo cậu lại.
“Em đang sợ anh?” Mạnh Nhiên dựa sát vào, ngửi hương vị trên tóc Tiểu Mão.
“Phi … anh ít nói bậy a, tôi sao lại sợ anh a!!” Tiểu Mão giả vờ trấn định, nói thật … mặc dù đúng là mình thích Mạnh Nhiên, cũng không chán ghét sở tác sở vi của anh ta, có thể … là bởi vì 2 người tiến triển quá nhanh, tựa hồ trong lòng còn chưa làm tốt tư tưởng.
“Tiểu Mão, anh thật thích dáng vẻ này của em, hóa ra không được tự nhiên cũng rất khả ái.” Mạnh Nhiên có thể cảm giác được Tiểu Mão bởi vì khẩn trương mà run rẩy, liền mỉm cười, vươn tay nâng hàm dưới cậu hôn lên.
“Ngô..” Tiểu Mão lại càng hoảng sợ, vội vàng đẩy Mạnh Nhiên ra, “ta đã ăn rất nhiều tỏi … ngô …”
Mạnh Nhiên nhíu nhíu mày, không đợi Tiểu Mão nói xong lập tức lại chế trụ cái ót của cậu hôn lên.
Khí lực của Mạnh Nhiên rất lớn, Tiểu Mão chỉ có thể bất đắc dĩ bị hôn, chỉ là đối phương dường như hôn còn chưa đủ, vô pháp kháng cự lại ánh mắt, động tác, khí tức.. ngay cả duyện mang theo cắn, hoàn toàn không cấp cho mình một địa phương dư thừa rãnh rỗi. Không quá lâu sau, Tiểu Mão đã bị hôn đến choáng choáng, khẩn trương vừa rồi trong nháy mắt chuyển thành ngoan ngoãn tựa trên người Mạnh nhiên. Mạnh Nhiên ngoài miệng cười cười, thừa cơ tiếp tục chiếm tiện nghi, miệng vẫn hôn, tay thì trong lúc thần không biết quỷ không hay vói vào trong quần áo Tiểu Mão, đầu tiên là sờ sờ cái eo nhỏ tinh tế, sau đó một đường hướng qua bên ngực cọ cọ. Cuối cùng, vào lúc một nơi nào đó được vuốt ve, Tiểu Mão đột nhiên giật mình, gắng mở mắt bắt đầu toàn lực giãy dụa. (nguyên tác: Lưu Ly Đại Tiên Tiên)
“Đồ lưu manh! Tên lưu manh chết tiệt!! Bỏ cái tay ra cho tôi!!!” Tiểu Mão gấp đến độ con mắt đều đỏ, cái người này sao đến chỗ nào cũng giở trò lưu manh a ~
“Sợ cái gì, chuyện càng lưu manh hơn đều đã làm rồi …” Mạnh Nhiên vui vẻ nhìn Tiểu Mão tạc mao.
“Câm miệng!! Câm miệng!!! Tôi muốn đi ra!!” Tiểu Mão không thèm để ý đến Mạnh Nhiên, đứng lên hướng về phía cổng đi đến.
“Được rồi, anh cũng không phải chỉ giở trò lưu manh với em đâu nha.” Mạnh Nhiên cầm lấy áo khoác ở phía sau ghế rồi đi ra ngoài, “đi, anh mang em đi xem kịch hay.”
Mộc Vũ dẫn theo Lâm Mặc Trạch lắc lư một vòng trường học, vẫn có chút khẩn trương, thế nhưng Lâm Mặc Trạch lại rất tự nhiên, hỏi cái này hỏi cái kia giống như đối với mình rất có hứng thú.
“Đồ đệ của anh dễ nhìn như vậy, lại không có bạn nữ theo đuổi?” Mặc Trạch từng câu dẫn dắt, gần như đem mọi chuyện đều hỏi rõ ràng.
“A … các bạn nữ đều chê em yếu đuối đi.” Mộc Vũ trảo trảo tóc, có vẻ xấu hổ.
“Vậy đã từng thích qua bạn nữ nào chưa?” Mặc Trạch thừa dịp Mộc Vũ không chú ý lại đến gần chút, cúi đầu nhìn đỉnh đầu đối phương, ân ~ chiều cao hoàn mỹ, không tệ.
“A …” vấn đề này thật chưa từng nghĩ qua, Mộc Vũ nhớ lại thì có chút phiền muộn, thật đúng là chưa từng thích qua bạn nữ nào, “trong lúc tất cả mọi người rất có hứng thú với bạn nữ, em đều trầm mê tiểu thuyết đi…”
“Vậy có xem đam mỹ chưa?” Mặc Trạch nhìn như vô tâm hỏi 1 câu.
“A.. có xem qua … bạn học nữ giới thiệu …” Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn Mặc Trạch, cậu chỉ biết thành thật trả lời, lại sợ sư phụ … bởi vì những câu trả lời này mà cảm thấy mình kỳ quái.
“Vậy bạn học khẳng định là hủ nữ đi?”
“Ai? Có … có thể đi …” Mộc Vũ xấu hổ cười cười.
“Có nghĩ tới mình sẽ thích nam nhân không?” Lâm Mặc Trạch hỏi xong, thấy hình dạng sửng sốt của Mộc Vũ thì có chút hối hận, hẳn là sẽ không đem tiểu hài tử dọa sợ đi.
“Có …” Mộc Vũ suy nghĩ thật lâu, sau đó vẫn là thành thật trả lời, kỳ thực lúc hỏi ra vấn đề này, người xuất hiện trong đầu cậu chính là Lâm Mặc Trạch, cậu đã suy nghĩ thật lâu xem có phải mình thực sự thích anh hay không.
“Thực ra anh đối với nữ nhân không dậy nổi hứng thú … anh không biết mình như vậy có tính là bình thường hay không.” Lâm Mặc Trạch ở trong lòng cười trộm, tiểu hài tử này rất thành thật, thật hảo ngoạn.
“A … sư phụ anh …” Mộc Vũ lại ngây ngẩn cả người, những lời này có chút tiêu hóa không được.
“Anh chỉ là lén nói cho em biết nga, em cũng đừng nói ra … Ân Diệp Mạnh Nhiên Tiểu Mão đều không thể … mấy người bọn họ đều là miệng rộng.. cho nên anh lo.” Lâm Mặc Trạch lập tức làm ra một bộ dạng rất bi thương.
“Em sẽ không nói! Sư phụ..!! Anh hãy tin em!!” Mộc Vũ vội vàng nắm lấy tay Lâm Mặc Trạch an ủi, vốn mình chỉ có chút hoài nghi, mà sư phụ cậu cư nhiên …
“Mộc Vũ … em có nguyện ý để anh thử không? Xem anh có phải thực sự thích nam nhân hay không …”
“Thử thế nào..?” Mộc Vũ mở to 2 mắt nhìn Mặc Trạch, vẻ mặt lo lắng.
“Em để anh hôn hôn xem …” Lâm Mặc Trạch cẩn thận nói ra, “có thể không?”
“Hôn hôn hôn … hôn?…” đầu Mộc Vũ lại buộc chặt…
“Để anh thử xem có phải anh đối với nam nhân có cảm giác hay không a, anh đã không có cảm giác đối với nữ nhân rồi … nếu như đối với nam nhân cũng … anh đây … anh nên làm cái gì bây giờ..” Lâm Mặc Trạch đang trong trạng thái cực kỳ bi thương.
“Hảo! Đến đây đi! …” Mộc Vũ hạ quyết tâm nhắm 2 mắt lại, cảm giác mình được ôm lên, sau đó cả người được đặt ngồi lên bồn hoa, tiếp đó, khí tức của Lâm Mặc Trạch đến gần, chậm rãi hôn lên môi mình, Mộc Vũ khẩn trương đến mức miệng run run, Lâm Mặc Trạch còn ôm lấy cậu, khẽ liếm chậm rãi trấn an…
“Kháo… Lâm Mặc Trạch hỗn đản kia đang làm cái gì đó!!” Tiểu Mão âm thầm nhìn lén rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, đứng lên muốn tiến lên giải cứu Tiểu Bạch nhà cậu.
“Uy! Trữ sát thập tòa miếu bất hủy nhất trang thân, em đã trải qua rồi thì cũng phải biết cư xử như vậy sẽ làm tổn hại phẩm hạnh chứ.” Mạnh Nhiên bất luận thế nào cũng phải vừa nắm vừa lôi kéo Tiểu Mão trở về.
“Tôi mới không thể đứng nhìn Tiểu Bạch Bạch bị khi dễ!! Các người đều là đồ vô lại!!” Tiểu Mão vô cùng tức giận, cũng không biết con cáo già Lâm Mặc Trạch kia nói gì, Mộc Vũ sao lại để anh ta hôn lên!!
Vào lúc này, điện thoại di động của Lâm Mặc Trạch vang lên, Mộc Vũ cả kinh vội đem Lâm Mặc Trạch đẩy ra, ý bảo anh có điện thoại.
Lâm Mặc Trạch thầm chửi cái tên quấy rối chuyện tốt của mình, không tình nguyện xuất ra điện thoại, trên màn hình toát ra 2 chữ: Ân Diệp.
“Cái tên chết tiệt…” Lâm Mặc Trạch mở khóa, “có chuyện gì!!”
“Mặc Trạch!! Mặc Trạch!! Không tốt rồi!! Cái con tiện nhân Phồn Hoa kia cùng với cái tên hèn hạ Đông Tinh Diệu Dương kết hôn!!!”
“Ngạch …” Lâm Mặc Trạch không nói gì.
“Còn có còn có, Yên Tiểu Bát đang xoát lạt bá, nói Băng Hải U Cốc và Tình Nghĩa Sơn Trang kết minh!!!”
“… đợi tôi trở về rồi nói.” Lâm Mặc Trạch đầu đầy hắc tuyến.
__________________
Ờ thì chương này có vài câu hơi khó diễn đạt cho mọi người hiểu nên suy nghĩ hơi lâu, sorry vì đã chậm trễ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook