Cú ngã này của Ninh Hòa thật kinh thiên động địa, thanh âm lúc ngã xuống đất Bán Thanh Minh nghe thấy còn có thể cảm thấy đau, mà hắn nhìn đến đối phương nằm trên mặt đất giật giật, cũng là không có đứng lên.

“Uy, không có việc gì đi.” Bán Thanh Minh đứng lên, thật cẩn thận hướng bên Ninh Hòa đi đến – vì phòng ngừa giẫm vào vết xe đổ của hắn.

Cuối cùng Ninh Hòa cũng buông tha cảm xúc, gián tiếp hôn môi với WC thì gián tiếp hôn đi, dù sao da mặt hắn cũng đủ dày. So với chuyện nhỏ đó, thắt lưng mới là chuyện lớn a. Nhu nhu thân mình, thật ra không quá đau, nhưng chỉ cần hắn thoáng động thân mình lại khiến hắn kêu rên.

Bất quá Ninh Hòa cũng không phải loại thiếu gia an nhàn sung sướng, trước đây cũng không thiếu lần đi đánh nhau, cho nên trình độ vết thương đối với hắn mà nói cũng không phải đại sự, nhưng Ninh Hòa lại nghe thấy tiếng bước chân của Bán Thanh Minh, hắn chỉ có thể tức giận nói:“Không có việc gì……mới là lạ, ngươi cũng thử một lần sẽ biết có việc gì.”

Vừa dứt lời, Ninh Hòa nhớ ra hắn cũng đã từng tấu cho Thanh Minh một quyền, rơi xuống đất cũng không có nhẹ.

Nghĩ đến thế, Ninh Hòa cũng xấu hổ, không biết nên nói cái gì nữa, liền quăng khăn lau trong tay.

Bán Thanh Minh đi tới bên người Ninh Hòa, thân thủ vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Đừng nằm, trên đất lạnh, ngươi như vậy sẽ bị bẩn quần áo.”

Hắn quay mặt về vách tường nói: “Không sao hết.”

“Đừng nháo.”Bán Thanh Minh nói xong liền kéo Ninh Hòa đứng lên, Ninh Hòa lại ai u rên lên, đánh cánh tay đang vuốt ve của Bán Thanh Minh: “Đừng tùy tiện…thắt lưng của ta…ai uy… A? Giống như không có đau.” Ninh Hòa giật giật, tuy còn đau một ít, nhưng không giống lúc vừa nãy, hình như là nhờ có Bán Thanh Mình kéo lên nên xoay lại được.

Nhưng hắn không nghĩ đến, cánh tay của tên kia đang ở eo hắn liền chuyển lên bả vai, chuyển dần lên đầu.

Ninh Hòa cảm thấy, hôm nay như thế nào liền như vậy, thật không hay ho mà.

Bất quá, càng không hay ho là, hắn thế nào mới xoay người vài giây, liền đã bị cả người Bán Thanh Minh đè ép xuống dưới, loại tư thế này, Ninh Hòa không thể không khẩn trương, theo bản năng liền đẩy người ra, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị cho một cú đá, nhưng Bán Thanh Minh không giống lần trước không có phòng bị, hắn động tác so với Ninh Hòa còn muốn nhanh hơn, đã muốn nắm chặt cổ tay của Ninh Hòa trước.

“Buông ra.” Ninh Hòa nói, hắn cũng cố giãy dụa, chính là hắn cũng là quá xem nhẹ khí lực của Bán Thanh Minh, sức lực của hắn hoàn toàn không có tác dụng.

Một chữ “Kháo.”

Ninh Hòa mắng to ra tiếng, động tay không được liền động cước, đáng tiếc Bán Thanh Minh ngồi ở sườn biên của hắn, Ninh Hòa chân cũng là không đủ để đến.

Bán Thanh Minhcúi đầu đến, vì thế hai người khoảng cách lại gần sát một ít……khoảng cách tầm mắt. Tuy nói đối thoại khi nhìn ánh mắt người khác là một loại lễ phép, nhưng là lúc này Bán Thanh Minhnhư vậy quá gần, khiến Ninh Hòa không thể không nghiêng đầu sang một bên, hai má vô tình sát qua bờ môi của hắn.

“Buông ra.” Trong thanh âm Ninh Hòa đã muốn có chút tức giận, hắn chán ghét cảm giác bị áp chế, chán ghét thoát không khỏi gông xiềng, cũng chán ghét cái kẻ đã từng buông hắn ra.

Mà Bán Thanh Minh, không có buông ra, hắn nói bên lỗ tai Ninh Hòa: “Tống Thời, ta……”

Ninh Hòa tưởng, hắn có lẽ là muốn nói: “Ta sẽ không buông ra”, cũng có lẽ là “Hô to cũng không có tác dụng”… Loại lời kịch đáng khinh, nhưng Ninh Hòa sẽ không cho hắn có cơ hội nói ra, bởi vì hắn đã muốn một đầu cụng lên trên.

“Phanh” một tiếng, Bán Thanh Minhrốt cục không thể không buông lỏng tay ra, để ôm cái trán của mình, mà Ninh Hòa cũng chỉ cảm thấy ong ong, trong lúc hốt hoảng, lại giống như nghe được thanh âm quen thuộc.

Đợi cho ánh nhìn rõ ràng lại, hắn phát hiện cửa nhà mình không biết khi nào bị mở ra, người đứng ở cửa đang mở to mắt nhìn. Bên cạnh còn có một cái bóng nho nhỏ, tiểu hài tử một lúc sau kéo áo người kia hỏi: “Mụ mụ, ca ca là đánh nhau cùng người kia sao?”

Ninh Hòa thật không ngờ nàng lại qua đây, cũng không ngờ nàng còn mang cái đứa kêu là đệ đệ đến đây.

Hắn nghĩ mẫu thân nên biết, chính mình không thích cáitiểu hài tử luôn vẻ mặt thiên chân nhìn hắn hô to ca ca.

Mà mẫu thân có lẽ nghĩ đây là một kinh hỉ, nhưng không biết, ngược lại là Ninh Hòa cùng Bán Thanh Minh lại cho nàng một cái kinh hỉ lớn hơn.

Nàng túm đứa nhỏ miệng đang hô:“Không được khi dễ ca ca ta”, run run trước hỏi: “Các ngươi…… Các ngươi đang làm cái gì?”

“Tổng vệ sinh.” Ninh Hòa cùng Bán Thanh Minh đồng thanh đáp, bọn họ nghĩ đến hiện trạng thực rõ ràng đi, trên sàn phòng khách vẫn còn có khăn lau, phòng bếp khắp nơi đều là bọt biển,…… có rất nhiều dấu hiệu để nhận ra mà.

Chính là Chương nữ sĩ hiển nhiên không có để ý mấy chi tiết, nàng là nhìn đến cảnh con mình đang bị đặt dưới thân người kia, tổng vệ sinh sao? Tổng vệ sinh có cần ở một chỗ sao. Đánh nhau? Người này còn đang dùng dép ở trong nhà, mà là……

Chương nữ sĩ vừa nặng nề hỏi lại một lần: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì!”

Lúc này đây, nàng tỉnh lược vài từ, câu kia là chỉ thẳng Ninh Hòa. Nàng muốn biết là, chính con mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Cho nên, Ninh Hòa cảm thấy hôm nay thật là không phải là một ngày hay ho.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương