Võng Du Chi Phi Thường Đạo
Quyển 1 - Chương 29

Thiên Hồng biết, hiện tại người ủ rũ nhất chính là Tuyết Sinh, liền ôm sát bờ vai cậu không tiếng động an ủi cậu.

Biết rõ đã không còn hi vọng gì, nhưng Tuyết Sinh vẫn là không thể buông bỏ, đợi buổi tối mọi người đều nghỉ ngơi, cậu lại lặng lẽ xuất ra Dược Vương Đỉnh, cho dù biết tài liệu không hợp, thế nhưng nếu không thử xem thử cậu vẫn là không từ bỏ hi vọng.

Không ngoài dự đoán, mấy lần đều thất bại, còn lãng phí rất nhiều dược liệu trân quý.

Thiên Hồng nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Tuyết Sinh, rất đau lòng, nhưng vẫn không ngăn cản cậu, dù sao đây là lần đầu tiên Tuyết Sinh thích ứng với hoàn cảnh kiên trì như thế.

Liên tục luyện đan đến khi phương đông dần sáng, Tuyết Sinh vẫn không thể luyện ra đan dược mình muốn, không có dược liệu dương tính thích hợp quả nhiên là không được.

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta hôm nay lại cố gắng là tìm là được rồi.” mọi người cũng chỉ có thể an ủi Tuyết Sinh đang thất vọng.

Đây là ngày thứ ba, Tuyết Sinh bọn họ tiếp tục dưới sự dẫn dắt của Nam Kha Nhất Mộng đi ở trong núi, một đường hành tẩu mệt mỏi và giết quái tiến tới.

“A!”

Nam Kha Nhất Mộng đột nhiên hưng phấn kêu lên.

“Xảy ra chuyện gì?” tinh thần mọi người lập tức rung lên, cùng hỏi: “Tìm được đường đi ra ngoài sao?”

“Ta tìm được rồi,” Nam Kha Nhất Mộng hưng phấn đến mức mặt đỏ cả lên, dùng một ngón tay chỉ vách núi bên cạnh, “đây chính là con đường gần nhất.”

“Gì?”

Trên đầu toàn thể mọi người hiện lên dấu chấm hỏi, chẳng lẽ bảo bọn họ đi xuyên núi?

Nam Kha Nhất Mộng từ trong bao quần áo móc ra một cái xẻng, hắn hắc cười “Lão thử từ nhỏ đã có kỹ năng đào thành động, chẳng lẽ các ngươi không có nghe nói qua sao?”

Ở giữa tiếng hoan hô của mọi người, Nam Kha Nhất Mộng phấn chấn tinh thần huy cái xẻng nhỏ bắt đầu cố gắng đào động, chiếm được tín nhiệm của mọi người, khiến cho cậu cảm thấy tràn ngập sức mạnh, bọn họ là bằng hữu mà cậu sau khi đi vào <> quen được, cậu rất muốn dốc hết sức lực của mình vì bọn họ làm chút việc.

“Tiểu Mộng, cố lên cố lên…” bị tin tức tốt kích thích, Tuyết Sinh cũng bắt đầu cao hứng, thấy mình cũng không giúp được gì, nên đành phải ngồi ở bên cạnh Nam Kha Nhất Mộng cổ vũ.

Những người khác cũng không nhàn, vội vàng hỗ trợ khuân vác bùn đất – đá vụn làm tăng nhanh tốc độ đào của Nam Kha Nhất Mộng.

Nam Kha Nhất Mộng quả nhiên chọn đúng địa phương, vách núi nơi này không có cứng rắn như khối nham thạch, hơn nữa cũng không dày, đại khái chỉ tốn nửa giờ, tầng đất cuối cùng ở dưới cái xẻng của Nam Kha Nhất Mộng đã ngã xuống ầm ầm.

Hiển hiện ra trước mắt bọn họ chính là 1 cái sơn cốc hẹp dài được bao quanh bởi vách núi dốc đứng.

Chứng kiến cảnh sắc trong sơn cốc, tất cả mọi người thất thần. Đi đã hai ngày, nham thạch hồng nâu sắc trên Xích Nham Sơn sớm đã khiến cho thị giác bọn họ phi thường mỏi mệt, thế nhưng khi đột nhiên nhìn thấy trước mắt là mặt cỏ xanh biếc, cảm giác đầu tiên không phải vui mừng, mà là quỷ dị, phi thường quỷ dị.

Cỏ nhỏ xanh mượt mềm mại trải đầy 1 mảnh, thỉnh thoảng có xen lẫn một chút các loại tiểu hoa dại trong đó, gió thổi hiu hiu, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm cỏ xanh, trong sơn cốc còn có một cái thủy đàm nho nhỏ…

Tuyết Sinh nhịn không được quay đầu lại nhìn phía sau một chút, mới phát hiện tất cả mọi người cũng làm động tác giống cậu. Nhìn thấy phía sau không sinh một tấc cỏ, nham thạch hồng nâu ám trầm, nhìn nhìn lại cảnh tượng sinh cơ dạt dào trong sơn cốc, đây thật là cùng một địa phương sao?

Ở trong khủng hoảng, Gây Tê vẫn luôn không nói chuyện tiến lên phía trước, thần sắc ngưng trọng nói: “Ta đi phía trước, có thể có quái lợi hại.”

Mọi người lập tức minh bạch ý tứ của hắn, đột nhiên xuất hiện một địa phương quái dị như vậy, khả năng lớn nhất chính là gặp phải BOSS đặc thù, xem ra bọn họ đã tìm đúng nơi.

Thiên Hồng lập tức cùng Gây Tê sóng vai đi ở đằng trước, những người khác cũng nhanh chóng bày ra đội hình chiến đấu.

“Không bằng, ta đi trước xem thử.” Nam Kha Nhất Mộng cố lấy dũng khí, đã đem mọi người đến chỗ này, nếu có nguy hiểm gì cậu cảm giác mình phải có trách nhiệm bảo hộ mọi người.

“Cũng tốt,” Thiên Hồng nghĩ nghĩ, “nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng vào quá sâu, có chuyện gì không thích hợp liền nhanh chóng bỏ chạy.”

“Hảo, ta sẽ cẩn thận” kỳ thực Nam Kha Nhất Mộng cũng rất sợ hãi, nhưng … cậu vỗ vỗ ngực mình, vì mọi người, cậu nhất định phải kiên cường một chút mới được.

Do đạo sĩ Âm Dương Ngư cho cậu thêm tốc độ, Nam Kha Nhất Mộng cẩn thận mà nhanh chóng hướng trong sơn cốc tìm kiếm. Hiện tại cậu giống như một con tiểu thử bị kinh hãi, hơi có một chút động tĩnh liền nhanh chân bỏ chạy, nhưng thẳng đến khi cậu mò tới mép thủy đàm cũng không có thấy nửa con quái.

“Kỳ quái a, chẳng lẽ cái gì cũng không có?” Nam Kha Nhất Mộng hơi chút thả tâm, bắt đầu chung quanh tìm kiếm đường đi ra ngoài. Tiểu thủy đàm tuy rằng không đến năm mươi mét vuông, thế nhưng màu nước u ám, hiển nhiên là rất sâu, Nam Kha Nhất Mộng không dám tới gần, cẩn thận vòng qua thủy đàm tới đầu bên kia.

“Di, thứ hồng hồng kia chính là cái gì?”

Nam Kha Nhất Mộng đột nhiên phát hiện bên kia thủy đàm có một gốc thực vật thấp bé, hình dạng có chút giống hoa lan, chính là cành lớn hơn một chút, hơn nữa cũng không có hoa, mà là kết trái hồng sắc giống như trái cà chua nhỏ.

Nam Kha Nhất Mộng nhìn chung quanh cũng không có tình huống gì, không kiềm chế được tính hiếu kỳ đưa tay hái xuống một trái…

Ầm ──

Một tiếng nổ thật lớn, thủy đàm giống như bị trở mình hướng lên, bọt nước bắn tung tóe, sóng vung lên mấy thước cao, vài đạo kim sắc mờ nhạt từ trong nước vụt ra.

Nhìn chung Nam Kha Nhất Mộng có phản ứng khá nhanh nhẹn, thanh âm vừa vào tai, cậu lập tức cất bước bỏ chạy, chưa chạy được mấy bước thì cậu cảm giác chỗ cậu vừa đứng lúc nãy không biết bị cái gì thật nặng đánh trúng, bùn đất bắn tung tóe cả lên người cậu, lập tức đem giá trị sinh lực của cậu tụt xuống một đoạn, có thể thấy được nếu vừa rồi cậu không trốn mau, hiện tại đã biến thành bánh thịt.

Thật đáng sợ!

Nam Kha Nhất Mộng hoảng sợ vừa nhét huyết dược vào miệng mình vừa hướng về phương hướng khi đến chạy như điên.

Cùng lúc đó, Tuyết Sinh bọn họ tất cả đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nhìn từ đằng xa nên thấy tương đối rõ ràng, từ trong thủy đàm nhảy ra cư nhiên là con cóc kim sắc thật lớn!

“Sao lại là cóc?” Quỷ Điệp nỗ lực chà xát gai ốc trên cánh tay, trong lòng thầm mắng người thiết kế Xích Nham Sơn, không phải là cố ý gây khó dễ cho hắn đi, lấy cóc khi dễ hắn, chờ hắn trở về nhất định phải tìm cái tổ thiết kế trò chơi tính sổ.

Kỳ thật Quỷ Điệp trách lầm tổ thiết kế trò chơi, bọn họ ở trong núi đi vài ngày, trừ bỏ lúc đầu tiến vào Xích Nham Sơn gặp Hỏa Thiềm Thừ, sau đó cũng không có gặp quái đồng loại, thẳng đến đây mới lại thấy được cóc, nói cách khác, cơ hội của bọn họ đã tới.

Bất quá con cóc nơi này cũng không thế so sánh với cóc bên ngoài.

Nam Kha Nhất Mộng dốc hết khí lực chạy như điên trở về, vừa tiến vào hàng ngũ liền trụ không được mà ngã xuống, Tuyết Sinh cùng Thải Hồng Thải Hồng vội vàng đỡ cậu lên.

May mắn ba con cóc kia không có truy sang đây, chỉ là canh giữ ở bên mép thủy đàm, đại nhãn cầu lay động hung tợn trừng mắt bọn họ.

Nam Kha Nhất Mộng điên cuồng thở hổn hển cả buổi mới có thể nói: “Hai bên là … Biến Dị Kim Thiềm cấp 70, con ở giữa là… là Tam Túc Kim Thiềm…”

Bọn họ tập trung nhìn vào, quả nhiên cái con Thiềm Thừ to nhất ở chính giữa chỉ có ba chân.

“Hóa ra là một đứa trẻ bị dị dạng.” Thải Hồng Thải Hồng lầm bầm.

“Rất lợi hại,” Nam Kha Nhất Mộng nghĩ lại mà phát sợ, “Thám Sát Thuật của ta nhìn không ra cấp bậc của nó.”

“Trên dưới 90 cấp đi, theo ta là không sai biệt lắm.” bởi vì là thiên địch, cho nên Quỷ Điệp đặc biệt mẫn cảm.

Quỷ Điệp là sinh vật Ma Giới, ấn theo phép tính toán của Ma Tộc hắn là địa ma cửu giai, tương đương với cấp 90 của nhân gian, đã đến bình cảnh, nếu như hắn có thể đột phá bình cảnh thì hắn có thể thăng cấp thành Thiên Ma.

Quỷ Điệp tiếp tục nỗ lực đấu tranh cùng gai ốc trên người mình, TMD (con mẹ nó), hệ thống thiên địch trong trò chơi này cũng làm đến quá chân thực đi, Tam Túc Kim Thiềm mới vừa chạy đến, hắn liền da gà loạn nổi, toàn thân như nhũn ra, tiếp tục như vậy hắn căn bản ngay cả tự bảo vệ mình còn khó khăn chứ đừng nói đến bảo hộ Tuyết Sinh.

“Cấp chín mươi?”

Tất cả mọi người nhịn không được la hoảng lên, hiện tại Gây Tê cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới 57, căn bản là không đủ nhét kẽ răng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương