Võng Du Chi Phi Thường Đạo
-
Quyển 1 - Chương 28
“Dựa theo quy luật thông thường trong võng du, ít nhất phải là quái cấp đại BOSS thì mới có Nội Đan, không biết chúng ta có thể đánh thắng được hay không.” Thiên Hồng trầm tư, “mọi người có biết gần đây có đại BOSS nào không?”
Tất cả mọi người lắc đầu. Tuyết Sinh Vân Sinh đều là lần đầu tiên đến Chu Tước Thành, còn Nam Kha Nhất Mộng bởi vì thường xuyên bị người đuổi giết không có cơ hội luyện cấp, cho nên cũng không rõ ràng lắm.
Thiên Hồng đành phải truyền tin đến Soái Vô Chỉ Cảnh…
…….
“Cái gì, các ngươi muốn tìm BOSS?” nghe được vấn đề của bọn họ, Soái Vô Chỉ Cảnh thực kinh ngạc, “Các ngươi không phải muốn chế dược sao?”
“Chúng ta cần Nội Đan của Boss làm tài liệu dược.”
“ BOSS trong <> ẩn núp thật kỹ, không ai chắc chắn nơi nào có a. Thế nhưng mỗi một nơi nhất định sẽ có một con, chính là xem có tìm được hay không”.
“Ta có biện pháp,” Tuyết Sinh gượng gạo góp ý kiến: “ta đi làm mồi, ta cũng không tin không dụ được BOSS.”
“Ha ha ── ta đã quên mị lực của cục cưng ngươi nha,” Soái Vô Chỉ Cảnh cười to, “vậy các ngươi lại đây đi, bọn ta đang ở Xích Nham Sơn luyện cấp, ta dám khẳng định trên núi này nhất định có BOSS.”
Dựa theo phương hướng Soái Vô Chỉ Cảnh chỉ dẫn, bọn người Tuyết Sinh hướng đến Xích Nham Sơn đi tới.
Kỳ thật phương hướng cũng rất dễ nhận ra, bởi vì Xích Nham Sơn như tên của nó, nham thạch trên núi phần lớn đều là hồng sắc. Tuyết Sinh bọn họ mới vừa đi đến chân núi, một con quái hỏa hồng sắc gì đó đột nhiên nhảy ra ngăn ở trước mặt bọn họ, làm Tuyết Sinh và Tiểu Mộng đang ở giữa đội ngũ hoảng sợ, bởi vì thấy màu sắc của con quái kia cùng nham thạch không sai biệt lắm, đến gần mới phát hiện nó cư nhiên là sinh vật sống.
Nam Kha Nhất Mộng vội vàng quăng 1 cái Thám Sát qua, “Hỏa Thiềm Thừ, quái cấp 55, kỹ năng công kích là Hỏa Cầu.”
Ngay sau khi Tuyết Sinh kêu lên một tiếng, thì phát hiện Quỷ Điệp mới vừa rồi còn ở bên cạnh ngay khi Hỏa Thiềm Thừ xuất hiện, mặc dù không có thét chói tai giống như bọn họ, thế nhưng vẫn là lập tức dùng tay áo che miệng lại, sắc mặt không dễ xem.
“Tiểu Điệp ngươi cũng sợ con cóc a?”
“Ta mới không sợ,” Quỷ Điệp thề thốt phủ nhận, “ta chỉ là cảm thấy thực ghê tởm mà thôi.”
Vân Sinh dịch lại gần, ở bên tai Quỷ Điệp cười nham hiểm hai tiếng, “Hắc, hắc, ta đã biết, cóc là thiên địch* của ngươi!” dù sao cũng là Hồ Điệp nha, Hồ Điệp có lợi hại đến đâu vẫn là sợ cóc.
(*) kẻ thù tự nhiên
Quỷ Điệp bị cậu nhìn rõ tâm tư, có chút chật vật oán hận trừng mắt liếc cậu một cái. Chính là Vân Sinh cười nhạo thì cười nhạo, nhưng vẫn thực săn sóc ở bên cạnh hắn vì hắn ngăn cản công kích hỏa cầu của Hỏa Thiềm Thừ, không cho con cóc hắn chán ghét có cơ hội tiếp cận.
May mắn Hỏa Thiềm Thừ tuy rằng đáng ghét, thế nhưng phản ứng tương đối chậm chạp, không đến nỗi đối với bọn họ tạo thành trở ngại gì. Dọc theo đường đi bọn họ chứng kiến một đàn nhiều Hỏa Thiềm Thừ liền ôm vòng đi, có con đơn lẻ mới động thủ, rất thuận lợi chạm mặt đội ngũ Soái Vô Chỉ Cảnh.
Đội ngũ luyện cấp của Soái Vô Chỉ Cảnh bọn họ hiện tại thiếu Thanh Nhã, xảy ra chuyện gì tất cả mọi người đều rõ ràng, thế là tất cả đều tránh nhắc tới nàng để khỏi phải xấu hổ, dù sao chuyện tình cảm là miễn cưỡng không được. Đội ngũ thiếu đi y sư việc luyện cấp đương nhiên trở nên khó khăn hơn nhiều, Tuyết Sinh vừa tiến vào đội ngũ lập tức tự giác đảm nhận vai trò y sư, áp lực của Soái Vô Chỉ Cảnh bọn họ lập tức giảm đi.
Quỷ Điệp cách thật xa đã thấy con mắt Thải Hồng Thải Hồng lại đang mạo trái tim, hắn đánh một cái rùng mình, tuy rằng rất không thích bị người nói là sủng vật, nhưng nếu như là vì thoát khỏi cái tình trạng áp bách tinh thần này hắn tình nguyện làm sủng vật. Quỷ Điệp theo sát Tuyết Sinh tiến nhập đội ngũ, lúc tổ đội biểu hiện thân phận sủng vật của Quỷ Điệp, đem mấy người không biết chuyện giật mình thiếu chút nữa thua ở dưới tay Hỏa Thiềm Thừ mà nuốt hận.
“Ngươi là NPC?” Thải Hồng là người thứ nhất hoảng lên, mối tình đầu của thiếu nữ cư nhiên đã bị đả kích mang tính chất hủy diệt.
“Đúng, ngươi nhìn thấy chính là như vậy.” Quỷ Điệp nghĩ đến cuối cùng có thể thoát khỏi sự mê luyến của Thải Hồng Thải Hồng, nhịn không được cười rộ lên.
“Uy uy, mọi người tập trung chính sự.” Vân Sinh vội vàng nói sang chuyện khác, liếc mắt oán trách Quỷ Điệp đang cười trộm, hắn nhất định là cố tình, thật là tâm địa xấu xa, tiểu cô nương người ta đều muốn khóc rồi.
Quỷ Điệp thấy ánh mắt Vân Sinh, tâm tình vốn đang tốt liền hạ xuống, thầm nghĩ: ‘Nàng ta là gì của ngươi a, quan tâm nàng ta như thế?’
Quỷ Điệp bởi vì sự săn sóc vừa rồi mà đối với cậu có chút hảo cảm lại lần nữa không để cho Vân Sinh sắc mặt hòa nhã, hơn nữa trình độ băng lãnh còn lợi hại so với trước kia.
Vân Sinh chỉ bất quá là tương đối đồng tình nữ hài tử, thực sự là không biết mình lại làm cho Quỷ Điệp tức giận, ở trước mặt nhiều người cũng không tiện hỏi, lén kéo kéo ống tay áo Quỷ Điệp, Quỷ Điệp nhưng nhìn cũng không nhìn cậu một cái, dùng sức đem ống tay áo rút trở về.
Sóng ngầm của Vân Sinh và Quỷ Điệp bên này cuộn trào mãnh liệt cũng không khiến cho những người khác đang ra sức giết quái chú ý.
Bởi vậy mục tiêu hiện tại từ luyện cấp biến thành tìm kiếm BOSS, mọi người nhất trí quyết định tiếp tục hướng lên núi, BOSS của <> sẽ không ở một địa phương cố định, tìm được hay không còn phải xem vận khí, nhưng bọn họ có Tuyết Sinh, muốn tìm được BOSS so với người bình thường dễ dàng hơn nhiều.
Chính là đi suốt một ngày, bọn họ cũng không chỉ không có tìm được BOSS, mà còn rất không may lạc đường.
Bản đồ hệ thống của <> rất giống trong hiện thực, địa phương trước đây chưa từng đi qua thì chỉ có thể đánh đấu đại khái phương vị, chỉ có địa phương đi qua rồi mới có bản đồ tỉ mỉ. Bởi vì tất cả mọi người trước kia đều chưa từng tới Xích Nham Sơn, cho nên tập thể phi thường bất hạnh mà lạc đường, hơn nữa thẳng đến ngày hôm sau còn chưa có tìm được đường ra.
Nam Kha Nhất Mộng được đề cử đi dò đường, cậu ôm lấy bản đồ, nhăn lấy cặp chân mày cố gắng phân biệt phương hướng, kỳ thật chính cậu cũng không có nắm chắc, thế nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Thử Yêu cậu tương đối quen thuộc địa lý, không có biện pháp cậu chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hiện tại bọn họ đã ở trong núi sâu quanh quẩn thật lâu, trời lại sắp tối, một khi bầu trời chuyển tối sẽ không thể tiếp tục đi, dã ngoại ban đêm so với ban ngày càng nguy hiểm hơn.
Bây giờ bọn họ hẳn là đã vào núi rất sâu, thử qua rất nhiều lần đều là bởi vì địa vực không rõ mà không thể sử dụng hồi thành.
Thiên Hồng nhìn sắc trời, thở dài nói: “Quên đi, hôm nay đến đây thôi, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Trời đã tối rồi, tuy rằng bọn họ đều rất nóng ruột thế nhưng tiếp tục đi cũng không phải là hành vi sáng suốt.
Lều trại rất nhanh được dựng lên, thế nhưng tâm tình của mọi người đều rất trầm trọng trĩu nặng. Hai ngày, bọn họ không chỉ không tìm được BOSS, lại còn bị lạc mất phương hướng. Ngày mai là ngày cuối cùng đấu giá hội tiếp nhận ảnh chụp vật phẩm, phải trong vòng một ngày tìm được BOSS đồng thời phải đả bại nó, Tuyết Sinh còn phải luyện ra dược đưa đến chỗ bán đấu giá, nghĩ đến khả năng khó có thể hoàn thành, mọi người đều không tránh khỏi cảm thấy uể oải.
“Làm sao vậy,” Vân Sinh thấy mọi người lặng yên không nói, cười an ủi, “ta không có ngựa cũng không sao, chúng ta sau này cứ tiếp tục luyện cấp đi, cũng không cần tìm BOSS gì nữa.”
Cùng Vân Sinh ở chung không lâu, thế nhưng tính cách cậu rộng rãi phóng khoáng khiến cho tất cả mọi người đều đem cậu trở thành bằng hữu, tất cả mọi người đều hy vọng có thể góp tiền đem cái con Ô Chuy mà cậu thích đưa cho cậu, nhưng hiện tại dưới tình huống này, cũng không thể không nghĩ thoáng một chút.
Tất cả mọi người lắc đầu. Tuyết Sinh Vân Sinh đều là lần đầu tiên đến Chu Tước Thành, còn Nam Kha Nhất Mộng bởi vì thường xuyên bị người đuổi giết không có cơ hội luyện cấp, cho nên cũng không rõ ràng lắm.
Thiên Hồng đành phải truyền tin đến Soái Vô Chỉ Cảnh…
…….
“Cái gì, các ngươi muốn tìm BOSS?” nghe được vấn đề của bọn họ, Soái Vô Chỉ Cảnh thực kinh ngạc, “Các ngươi không phải muốn chế dược sao?”
“Chúng ta cần Nội Đan của Boss làm tài liệu dược.”
“ BOSS trong <> ẩn núp thật kỹ, không ai chắc chắn nơi nào có a. Thế nhưng mỗi một nơi nhất định sẽ có một con, chính là xem có tìm được hay không”.
“Ta có biện pháp,” Tuyết Sinh gượng gạo góp ý kiến: “ta đi làm mồi, ta cũng không tin không dụ được BOSS.”
“Ha ha ── ta đã quên mị lực của cục cưng ngươi nha,” Soái Vô Chỉ Cảnh cười to, “vậy các ngươi lại đây đi, bọn ta đang ở Xích Nham Sơn luyện cấp, ta dám khẳng định trên núi này nhất định có BOSS.”
Dựa theo phương hướng Soái Vô Chỉ Cảnh chỉ dẫn, bọn người Tuyết Sinh hướng đến Xích Nham Sơn đi tới.
Kỳ thật phương hướng cũng rất dễ nhận ra, bởi vì Xích Nham Sơn như tên của nó, nham thạch trên núi phần lớn đều là hồng sắc. Tuyết Sinh bọn họ mới vừa đi đến chân núi, một con quái hỏa hồng sắc gì đó đột nhiên nhảy ra ngăn ở trước mặt bọn họ, làm Tuyết Sinh và Tiểu Mộng đang ở giữa đội ngũ hoảng sợ, bởi vì thấy màu sắc của con quái kia cùng nham thạch không sai biệt lắm, đến gần mới phát hiện nó cư nhiên là sinh vật sống.
Nam Kha Nhất Mộng vội vàng quăng 1 cái Thám Sát qua, “Hỏa Thiềm Thừ, quái cấp 55, kỹ năng công kích là Hỏa Cầu.”
Ngay sau khi Tuyết Sinh kêu lên một tiếng, thì phát hiện Quỷ Điệp mới vừa rồi còn ở bên cạnh ngay khi Hỏa Thiềm Thừ xuất hiện, mặc dù không có thét chói tai giống như bọn họ, thế nhưng vẫn là lập tức dùng tay áo che miệng lại, sắc mặt không dễ xem.
“Tiểu Điệp ngươi cũng sợ con cóc a?”
“Ta mới không sợ,” Quỷ Điệp thề thốt phủ nhận, “ta chỉ là cảm thấy thực ghê tởm mà thôi.”
Vân Sinh dịch lại gần, ở bên tai Quỷ Điệp cười nham hiểm hai tiếng, “Hắc, hắc, ta đã biết, cóc là thiên địch* của ngươi!” dù sao cũng là Hồ Điệp nha, Hồ Điệp có lợi hại đến đâu vẫn là sợ cóc.
(*) kẻ thù tự nhiên
Quỷ Điệp bị cậu nhìn rõ tâm tư, có chút chật vật oán hận trừng mắt liếc cậu một cái. Chính là Vân Sinh cười nhạo thì cười nhạo, nhưng vẫn thực săn sóc ở bên cạnh hắn vì hắn ngăn cản công kích hỏa cầu của Hỏa Thiềm Thừ, không cho con cóc hắn chán ghét có cơ hội tiếp cận.
May mắn Hỏa Thiềm Thừ tuy rằng đáng ghét, thế nhưng phản ứng tương đối chậm chạp, không đến nỗi đối với bọn họ tạo thành trở ngại gì. Dọc theo đường đi bọn họ chứng kiến một đàn nhiều Hỏa Thiềm Thừ liền ôm vòng đi, có con đơn lẻ mới động thủ, rất thuận lợi chạm mặt đội ngũ Soái Vô Chỉ Cảnh.
Đội ngũ luyện cấp của Soái Vô Chỉ Cảnh bọn họ hiện tại thiếu Thanh Nhã, xảy ra chuyện gì tất cả mọi người đều rõ ràng, thế là tất cả đều tránh nhắc tới nàng để khỏi phải xấu hổ, dù sao chuyện tình cảm là miễn cưỡng không được. Đội ngũ thiếu đi y sư việc luyện cấp đương nhiên trở nên khó khăn hơn nhiều, Tuyết Sinh vừa tiến vào đội ngũ lập tức tự giác đảm nhận vai trò y sư, áp lực của Soái Vô Chỉ Cảnh bọn họ lập tức giảm đi.
Quỷ Điệp cách thật xa đã thấy con mắt Thải Hồng Thải Hồng lại đang mạo trái tim, hắn đánh một cái rùng mình, tuy rằng rất không thích bị người nói là sủng vật, nhưng nếu như là vì thoát khỏi cái tình trạng áp bách tinh thần này hắn tình nguyện làm sủng vật. Quỷ Điệp theo sát Tuyết Sinh tiến nhập đội ngũ, lúc tổ đội biểu hiện thân phận sủng vật của Quỷ Điệp, đem mấy người không biết chuyện giật mình thiếu chút nữa thua ở dưới tay Hỏa Thiềm Thừ mà nuốt hận.
“Ngươi là NPC?” Thải Hồng là người thứ nhất hoảng lên, mối tình đầu của thiếu nữ cư nhiên đã bị đả kích mang tính chất hủy diệt.
“Đúng, ngươi nhìn thấy chính là như vậy.” Quỷ Điệp nghĩ đến cuối cùng có thể thoát khỏi sự mê luyến của Thải Hồng Thải Hồng, nhịn không được cười rộ lên.
“Uy uy, mọi người tập trung chính sự.” Vân Sinh vội vàng nói sang chuyện khác, liếc mắt oán trách Quỷ Điệp đang cười trộm, hắn nhất định là cố tình, thật là tâm địa xấu xa, tiểu cô nương người ta đều muốn khóc rồi.
Quỷ Điệp thấy ánh mắt Vân Sinh, tâm tình vốn đang tốt liền hạ xuống, thầm nghĩ: ‘Nàng ta là gì của ngươi a, quan tâm nàng ta như thế?’
Quỷ Điệp bởi vì sự săn sóc vừa rồi mà đối với cậu có chút hảo cảm lại lần nữa không để cho Vân Sinh sắc mặt hòa nhã, hơn nữa trình độ băng lãnh còn lợi hại so với trước kia.
Vân Sinh chỉ bất quá là tương đối đồng tình nữ hài tử, thực sự là không biết mình lại làm cho Quỷ Điệp tức giận, ở trước mặt nhiều người cũng không tiện hỏi, lén kéo kéo ống tay áo Quỷ Điệp, Quỷ Điệp nhưng nhìn cũng không nhìn cậu một cái, dùng sức đem ống tay áo rút trở về.
Sóng ngầm của Vân Sinh và Quỷ Điệp bên này cuộn trào mãnh liệt cũng không khiến cho những người khác đang ra sức giết quái chú ý.
Bởi vậy mục tiêu hiện tại từ luyện cấp biến thành tìm kiếm BOSS, mọi người nhất trí quyết định tiếp tục hướng lên núi, BOSS của <> sẽ không ở một địa phương cố định, tìm được hay không còn phải xem vận khí, nhưng bọn họ có Tuyết Sinh, muốn tìm được BOSS so với người bình thường dễ dàng hơn nhiều.
Chính là đi suốt một ngày, bọn họ cũng không chỉ không có tìm được BOSS, mà còn rất không may lạc đường.
Bản đồ hệ thống của <> rất giống trong hiện thực, địa phương trước đây chưa từng đi qua thì chỉ có thể đánh đấu đại khái phương vị, chỉ có địa phương đi qua rồi mới có bản đồ tỉ mỉ. Bởi vì tất cả mọi người trước kia đều chưa từng tới Xích Nham Sơn, cho nên tập thể phi thường bất hạnh mà lạc đường, hơn nữa thẳng đến ngày hôm sau còn chưa có tìm được đường ra.
Nam Kha Nhất Mộng được đề cử đi dò đường, cậu ôm lấy bản đồ, nhăn lấy cặp chân mày cố gắng phân biệt phương hướng, kỳ thật chính cậu cũng không có nắm chắc, thế nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Thử Yêu cậu tương đối quen thuộc địa lý, không có biện pháp cậu chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hiện tại bọn họ đã ở trong núi sâu quanh quẩn thật lâu, trời lại sắp tối, một khi bầu trời chuyển tối sẽ không thể tiếp tục đi, dã ngoại ban đêm so với ban ngày càng nguy hiểm hơn.
Bây giờ bọn họ hẳn là đã vào núi rất sâu, thử qua rất nhiều lần đều là bởi vì địa vực không rõ mà không thể sử dụng hồi thành.
Thiên Hồng nhìn sắc trời, thở dài nói: “Quên đi, hôm nay đến đây thôi, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Trời đã tối rồi, tuy rằng bọn họ đều rất nóng ruột thế nhưng tiếp tục đi cũng không phải là hành vi sáng suốt.
Lều trại rất nhanh được dựng lên, thế nhưng tâm tình của mọi người đều rất trầm trọng trĩu nặng. Hai ngày, bọn họ không chỉ không tìm được BOSS, lại còn bị lạc mất phương hướng. Ngày mai là ngày cuối cùng đấu giá hội tiếp nhận ảnh chụp vật phẩm, phải trong vòng một ngày tìm được BOSS đồng thời phải đả bại nó, Tuyết Sinh còn phải luyện ra dược đưa đến chỗ bán đấu giá, nghĩ đến khả năng khó có thể hoàn thành, mọi người đều không tránh khỏi cảm thấy uể oải.
“Làm sao vậy,” Vân Sinh thấy mọi người lặng yên không nói, cười an ủi, “ta không có ngựa cũng không sao, chúng ta sau này cứ tiếp tục luyện cấp đi, cũng không cần tìm BOSS gì nữa.”
Cùng Vân Sinh ở chung không lâu, thế nhưng tính cách cậu rộng rãi phóng khoáng khiến cho tất cả mọi người đều đem cậu trở thành bằng hữu, tất cả mọi người đều hy vọng có thể góp tiền đem cái con Ô Chuy mà cậu thích đưa cho cậu, nhưng hiện tại dưới tình huống này, cũng không thể không nghĩ thoáng một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook