Võng Du Chi Phi Thường Đạo
-
Quyển 1 - Chương 18
Cũng không biết đợi bao lâu cuối cùng Tuyết Sinh cũng đợi được Vân Sinh thoát khỏi trò chơi.
“Vân Sinh, Thiên Hồng anh ấy sao rồi?” Tuyết Sinh lo lắng nhào lên giường kéo lấy Vân Sinh.
“Ca!” Vân Sinh cũng kích động ôm lấy Tuyết Sinh, còn hí hửng xưng hô tiếng mà cậu vẫn luôn khinh thường “Anh yên tâm, Hồng ca đã được anh cứu sống. Lão ca, anh lại có thể hi sinh bản thân cứu anh ta, em xem như phục anh.”
“Vậy sao” Tuyết Sinh nhẹ nhàng thở ra, “Quỷ Điệp không có làm khó anh ấy đi?”
“Cái gì, ai là Quỷ Điệp?” nghe Tuyết Sinh hỏi, Vân Sinh cực kỳ kinh hãi, “Kháo, con BOSS lợi hại như thế kia lại là Hồ Điệp sao? Như thế nào nhìn cũng không giống nha … Hắn không có giết Hồng ca, sau khi anh treo hắn chính là kêu Hồng ca chuyển cáo lại cho anh sau khi sống lại thì đi tìm hắn, rồi lập tức tiêu thất.”
“Ta còn phải đi tìm hắn?” Tuyết Sinh kêu to “Ta chán sống mới đi tìm hắn!”
“Đừng như vậy nha, A Tuyết!” Vân Sinh khuyên nhủ “Phần thưởng nhiệm vụ ẩn anh còn chưa có lấy được mà, bỏ qua rất đáng tiếc. Hơn nữa anh ngẫm lại xem, giá trị công đức của anh cũng đủ sống lại, kỳ thật tổn thất lần này của anh cũng không lớn, dùng để đổi 1 cái nhiệm vụ ẩn xem như cũng có lời.”
“Nếu lần sau Quỷ Điệp cho anh treo thì phải làm thế nào? Cho dù không giết anh, hắn cả ngày lấy máu của anh, anh còn không đau chết!” tên Quỷ Điệp đáng sợ kia, Tuyết Sinh nghĩ tới liền không rét mà run.
Thấy Vân Sinh còn muốn nói cái gì, Tuyết Sinh vội kiên quyết kháng cự: “Em không cần nói nữa, anh mới không đi tìm cái tên Hồ Điệp kia đâu, bất kể như thế nào tuyệt đối không đi!”
Cuối cùng sau 24 giờ ăn uống ngủ nghỉ kiêm ngẩn người, Tuyết Sinh có chút vội vàng đội nón vào đăng nhập trò chơi.
Vừa tiến vào trò chơi, cậu liền phát hiện mình đang đứng ở một địa phương rất kỳ quái, thoạt nhìn giống như cung điện cổ đại Trung Quốc, nhưng cảm giác rất quái dị, mặc dù có đèn đuốc, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy được nơi này thật âm u thâm sâu. Một trận gió thổi qua, Tuyết Sinh chợt cảm thấy ngứa mũi, nhịn không được đánh 1 cái hắt xì, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy mặt người xanh lè chợt hiện ra.
“Quỷ a ──” Tuyết Sinh sợ tới mức hét lên một tiếng, nhắm con mắt tung ra một quyền trúng ngay trên mũi người kia.
“Ôi chao,” một tiếng hô đau vang lên,“Ta chọc phải ai sao?”
“A, thực xin lỗi” phát hiện mình đánh người, Tuyết Sinh theo thói quen nhận lỗi, nói xong mới nhớ tới điểm mấu chốt liền hoảng sợ, lại 1 tiếng thét chói tai vang lên “Quỷ a!”
“Đừng la, chính ngươi chẳng phải cũng là quỷ sao.”
“A?” Tuyết Sinh lúc này mới phát hiện, thân thể của mình đích xác dường như trở nên trong suốt, phảng phất có loại khinh phiêu hư ảo. “Ô ô” Tuyết Sinh khó có thể tin nhìn xuống tay của mình, “Đúng nga, ta đã treo, biến thành quỷ… đều do cái tên Quỷ Điệp chết tiệt kia!”
“Aizz, ngài liền chấp nhận số mệnh đi, Thiên Thu Tuyết đại nhân,” Quỷ Sai có sắc mặt thanh hắc tự cho là xui xẻo sờ sờ cái mũi bị cậu đánh “Ngài nên lên đường, Phán Quan đại nhân của chúng ta muốn gặp ngài đấy.”
Thật sự có Phán Quan a, Tuyết Sinh cảm thấy hơi sợ, “Sẽ không phán ta đi làm heo làm cẩu chứ?” cậu vốn làm hoa đã thực thảm, thật vất vả mới quen được, ngàn vạn lần đừng đổi lại 1 cái càng kỳ quái hơn a.
“Ngài nói cái gì, đại thiện nhân như ngài, chỉ cần làm 1 chút thủ tục là có thể sống lại.”
Đúng nga, Tuyết Sinh lúc này mới nhớ tới tên mình đứng đầu Thiện Nhân Bảng, không nghĩ tới có chỗ tốt như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Đi ở hành lang gấp khúc hoa lệ, Tuyết Sinh nỗ lực nhìn không chớp mắt, bởi vì … nơi này đầy ma trơi lam lục nhẹ nhàng phiêu lượng, thỉnh thoảng còn có tiếng quỷ khóc thê lương khủng bố làm nhạc đệm, 555, thật là khủng khiếp a!
Cuối cùng đi tới một đại môn phi thường to lớn … và âm sâu, Quỷ Sai dẫn đường rốt cuộc ngừng lại, nói “Đại nhân, Phán Quan chúng ta ở bên trong, ngài tự vào đi thôi.”
Tuyết Sinh thò đầu vào trong nhìn 1 chút, có điểm đáng sợ, trong đại điện âm u chất đầy quyển trục* thư tịch bừa bộn, ở giữa hé ra án thư bên cạnh có một người to con thân mặc quan phục đang ngồi.
(*) sách cuộn kiểu thời cổ đại, giống như mấy cái tấu chương mà hòang thượng TQ thời xưa hay phê.
“Xin hỏi… ngài là Phán Quan đại nhân sao?” Tuyết Sinh sợ hãi hỏi.
“Là Thiên Thu Tuyết đại nhân a, mau tiến vào,” Phán Quan có dung mạo hung ác đối với cậu ngược lại rất khách khí, “Công đức ngài thâm hậu, đạt được 5623, hiện tại theo quy củ của Diêm La Điện chúng ta thì 3000 giá trị công đức có thể đổi lấy một lần hoàn dương, ngài hiện tại nguyện ý hoàn dương hay là trọng sinh?”
Tuyết Sinh nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút, cậu thật sự rất không hài lòng với chiều cao Hoa Yêu của mình, nhưng cậu còn luyến tiếc những kỹ năng của Hoa Yêu a, huống chi còn có Thiên Hồng… Nghĩ đến Thiên Hồng, Tuyết Sinh không khỏi chần chờ, lúc không thể thượng du cậu phi thương muốn gặp Thiên Hồng, thế nhưng khi lập tức có thể gặp được cậu lại sinh ra khiếp ý*, cậu biết mình đã không thể – ly khai Thiên Hồng, nhưng còn Thiên Hồng, hắn nghĩ sao?
(*) ý nghĩ e sợ
“Xin hỏi ta có thể tạm thời không trở lại dương gian được không?”
“Có thể,” Phán Quan cười híp mắt nói “Ngài có thể ở Diêm La Điện chúng ta tham quan, khó có được cơ hội vào đây nha.”
Ngất, ta không phải muốn đi tham quan, Tuyết Sinh đảo cặp mắt trắng dã nói, “Ta có thể đến nhân gian không?”
“Có thể, nhưng chỉ có thể đi vào buổi tối, ngoạn gia tử vong sau khi biến thành quỷ, chỉ cần bị ánh mặt trời chiếu vào thì lập tức bị hồn phi phách tán. Hơn nữa thời gian thành quỷ nếu không muốn bị người chơi khác nhìn thấy, thì bọn họ liền không nhìn thấy ngươi.”
Hóa ra còn có thể như vậy a, đã biết được điểm này thì ý niệm muốn gặp Thiên Hồng của Tuyết Sinh càng trở nên mãnh liệt.
Tuy là người quỷ âm dương cách biệt, duy ý nguyện quân tâm là ở trong lòng.
“Vân Sinh, Thiên Hồng anh ấy sao rồi?” Tuyết Sinh lo lắng nhào lên giường kéo lấy Vân Sinh.
“Ca!” Vân Sinh cũng kích động ôm lấy Tuyết Sinh, còn hí hửng xưng hô tiếng mà cậu vẫn luôn khinh thường “Anh yên tâm, Hồng ca đã được anh cứu sống. Lão ca, anh lại có thể hi sinh bản thân cứu anh ta, em xem như phục anh.”
“Vậy sao” Tuyết Sinh nhẹ nhàng thở ra, “Quỷ Điệp không có làm khó anh ấy đi?”
“Cái gì, ai là Quỷ Điệp?” nghe Tuyết Sinh hỏi, Vân Sinh cực kỳ kinh hãi, “Kháo, con BOSS lợi hại như thế kia lại là Hồ Điệp sao? Như thế nào nhìn cũng không giống nha … Hắn không có giết Hồng ca, sau khi anh treo hắn chính là kêu Hồng ca chuyển cáo lại cho anh sau khi sống lại thì đi tìm hắn, rồi lập tức tiêu thất.”
“Ta còn phải đi tìm hắn?” Tuyết Sinh kêu to “Ta chán sống mới đi tìm hắn!”
“Đừng như vậy nha, A Tuyết!” Vân Sinh khuyên nhủ “Phần thưởng nhiệm vụ ẩn anh còn chưa có lấy được mà, bỏ qua rất đáng tiếc. Hơn nữa anh ngẫm lại xem, giá trị công đức của anh cũng đủ sống lại, kỳ thật tổn thất lần này của anh cũng không lớn, dùng để đổi 1 cái nhiệm vụ ẩn xem như cũng có lời.”
“Nếu lần sau Quỷ Điệp cho anh treo thì phải làm thế nào? Cho dù không giết anh, hắn cả ngày lấy máu của anh, anh còn không đau chết!” tên Quỷ Điệp đáng sợ kia, Tuyết Sinh nghĩ tới liền không rét mà run.
Thấy Vân Sinh còn muốn nói cái gì, Tuyết Sinh vội kiên quyết kháng cự: “Em không cần nói nữa, anh mới không đi tìm cái tên Hồ Điệp kia đâu, bất kể như thế nào tuyệt đối không đi!”
Cuối cùng sau 24 giờ ăn uống ngủ nghỉ kiêm ngẩn người, Tuyết Sinh có chút vội vàng đội nón vào đăng nhập trò chơi.
Vừa tiến vào trò chơi, cậu liền phát hiện mình đang đứng ở một địa phương rất kỳ quái, thoạt nhìn giống như cung điện cổ đại Trung Quốc, nhưng cảm giác rất quái dị, mặc dù có đèn đuốc, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy được nơi này thật âm u thâm sâu. Một trận gió thổi qua, Tuyết Sinh chợt cảm thấy ngứa mũi, nhịn không được đánh 1 cái hắt xì, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy mặt người xanh lè chợt hiện ra.
“Quỷ a ──” Tuyết Sinh sợ tới mức hét lên một tiếng, nhắm con mắt tung ra một quyền trúng ngay trên mũi người kia.
“Ôi chao,” một tiếng hô đau vang lên,“Ta chọc phải ai sao?”
“A, thực xin lỗi” phát hiện mình đánh người, Tuyết Sinh theo thói quen nhận lỗi, nói xong mới nhớ tới điểm mấu chốt liền hoảng sợ, lại 1 tiếng thét chói tai vang lên “Quỷ a!”
“Đừng la, chính ngươi chẳng phải cũng là quỷ sao.”
“A?” Tuyết Sinh lúc này mới phát hiện, thân thể của mình đích xác dường như trở nên trong suốt, phảng phất có loại khinh phiêu hư ảo. “Ô ô” Tuyết Sinh khó có thể tin nhìn xuống tay của mình, “Đúng nga, ta đã treo, biến thành quỷ… đều do cái tên Quỷ Điệp chết tiệt kia!”
“Aizz, ngài liền chấp nhận số mệnh đi, Thiên Thu Tuyết đại nhân,” Quỷ Sai có sắc mặt thanh hắc tự cho là xui xẻo sờ sờ cái mũi bị cậu đánh “Ngài nên lên đường, Phán Quan đại nhân của chúng ta muốn gặp ngài đấy.”
Thật sự có Phán Quan a, Tuyết Sinh cảm thấy hơi sợ, “Sẽ không phán ta đi làm heo làm cẩu chứ?” cậu vốn làm hoa đã thực thảm, thật vất vả mới quen được, ngàn vạn lần đừng đổi lại 1 cái càng kỳ quái hơn a.
“Ngài nói cái gì, đại thiện nhân như ngài, chỉ cần làm 1 chút thủ tục là có thể sống lại.”
Đúng nga, Tuyết Sinh lúc này mới nhớ tới tên mình đứng đầu Thiện Nhân Bảng, không nghĩ tới có chỗ tốt như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Đi ở hành lang gấp khúc hoa lệ, Tuyết Sinh nỗ lực nhìn không chớp mắt, bởi vì … nơi này đầy ma trơi lam lục nhẹ nhàng phiêu lượng, thỉnh thoảng còn có tiếng quỷ khóc thê lương khủng bố làm nhạc đệm, 555, thật là khủng khiếp a!
Cuối cùng đi tới một đại môn phi thường to lớn … và âm sâu, Quỷ Sai dẫn đường rốt cuộc ngừng lại, nói “Đại nhân, Phán Quan chúng ta ở bên trong, ngài tự vào đi thôi.”
Tuyết Sinh thò đầu vào trong nhìn 1 chút, có điểm đáng sợ, trong đại điện âm u chất đầy quyển trục* thư tịch bừa bộn, ở giữa hé ra án thư bên cạnh có một người to con thân mặc quan phục đang ngồi.
(*) sách cuộn kiểu thời cổ đại, giống như mấy cái tấu chương mà hòang thượng TQ thời xưa hay phê.
“Xin hỏi… ngài là Phán Quan đại nhân sao?” Tuyết Sinh sợ hãi hỏi.
“Là Thiên Thu Tuyết đại nhân a, mau tiến vào,” Phán Quan có dung mạo hung ác đối với cậu ngược lại rất khách khí, “Công đức ngài thâm hậu, đạt được 5623, hiện tại theo quy củ của Diêm La Điện chúng ta thì 3000 giá trị công đức có thể đổi lấy một lần hoàn dương, ngài hiện tại nguyện ý hoàn dương hay là trọng sinh?”
Tuyết Sinh nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút, cậu thật sự rất không hài lòng với chiều cao Hoa Yêu của mình, nhưng cậu còn luyến tiếc những kỹ năng của Hoa Yêu a, huống chi còn có Thiên Hồng… Nghĩ đến Thiên Hồng, Tuyết Sinh không khỏi chần chờ, lúc không thể thượng du cậu phi thương muốn gặp Thiên Hồng, thế nhưng khi lập tức có thể gặp được cậu lại sinh ra khiếp ý*, cậu biết mình đã không thể – ly khai Thiên Hồng, nhưng còn Thiên Hồng, hắn nghĩ sao?
(*) ý nghĩ e sợ
“Xin hỏi ta có thể tạm thời không trở lại dương gian được không?”
“Có thể,” Phán Quan cười híp mắt nói “Ngài có thể ở Diêm La Điện chúng ta tham quan, khó có được cơ hội vào đây nha.”
Ngất, ta không phải muốn đi tham quan, Tuyết Sinh đảo cặp mắt trắng dã nói, “Ta có thể đến nhân gian không?”
“Có thể, nhưng chỉ có thể đi vào buổi tối, ngoạn gia tử vong sau khi biến thành quỷ, chỉ cần bị ánh mặt trời chiếu vào thì lập tức bị hồn phi phách tán. Hơn nữa thời gian thành quỷ nếu không muốn bị người chơi khác nhìn thấy, thì bọn họ liền không nhìn thấy ngươi.”
Hóa ra còn có thể như vậy a, đã biết được điểm này thì ý niệm muốn gặp Thiên Hồng của Tuyết Sinh càng trở nên mãnh liệt.
Tuy là người quỷ âm dương cách biệt, duy ý nguyện quân tâm là ở trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook