Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
-
Chương 15: Nhất dũng kim (một thùng vàng)
Dáng người khi vào nước? Chẳng lẽ xuống nước còn phải cởi trang bị?
Ăn điểm tâm xong, dưới sự lưu luyến của ba “nữ ma đầu”, Kiều Lân túm lấy Tiểu Ngư – hiện đang không muốn động đậy chút nào – tha đi.
Ra khỏi lãnh địa bang hội, bang chủ bệ hạ mang Tiểu Ngư đi tham quan tẩm cung của hoàng thượng và hoàng hậu, được rồi, nói thẳng ra chính là phòng ngủ mà Kiều Lân thường ở. Phòng ốc trong lãnh địa bang hội rất nhiều, hơn nữa bài trí phòng lớn nhỏ đều giống nhau, có điều do nhân số tối đa trong bang là 300 người, mà số lượng giới hạn trong lãnh địa là 30 phòng, cho nên phòng ốc chủ yếu là an bài cho thượng cấp trong bang. Trên thực tế cũng không sử dụng nhiều, nhưng có thể giảm bớt chi phí dừng chân ở khách ***. “Sau này nếu tôi không online, cậu muốn ngủ có thể ngủ ở đây, đừng ngủ ở ngoài trời.” Miễn đưa tới sắc lang. (*ngoáy ngoáy tai* thế anh là cái gì vậy?)
Tiểu Ngư nhìn 30 phòng ở sát cạnh nhau, diện tích tuy không lớn nhưng đồ vật rất đầy đủ. Giường rộng hai thước x hai thước thật quá đã.“Rất soái! Rất có ý nghĩa! Woa hahaha! ! !” Cậu cười to ngã xuống giường, giường rất mềm mại, nệm giường như được làm từ tơ tằm lông ngỗng để lót thân, nhẵn bóng này, mềm mại này, thoải mái này!!! “Lân, tôi có thể ngủ một giấc rồi đi thăng cấp không?”
Kiều Lân khóe miệng run rẩy: “Cậu vừa tỉnh được bao lâu chứ?!”
Tiểu Ngư trở mình, dùng mặt bên không bị chôn trong gối nhìn về phía Kiều Lân. “Nhưng giường này thực thoải mái. Đáng tiếc, nhà tôi là tiểu khu kiểu cổ, phòng ốc không thể tự tiện xây lại, thường xuyên phải nằm dưới đất. Giường lớn như vầy là ước mơ của tôi a ước mơ!”
Con cá lười này yêu giường biết bao! Kiều Lân nhìn Tiểu Ngư rõ ràng là đang lười muốn chết, bản thân mình lại nhìn thành làm nũng, trong lòng xuất hiện một tia ngọt ngào, tê tái vô cùng “Thua cậu rồi, vậy ngủ một lúc đi.”
Nói xong anh đóng cửa phòng lại, ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh mở chưởng cơ.
Nhận được “thánh chỉ”, Tiểu Ngư tâm tình hí hửng nhảy múa, lập tức nhắm mắt, cảm thụ thoải mái hơn nửa ngày rồi mở mắt ra: “Anh không cần ở đây trông tôi đâu, đi theo bọn họ chơi đi.”
Kiều Lân quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngư: “Cũng không có việc gì làm. Cuối tuần sau mới bắt đầu đánh CD mới, đi theo bọn nó chính là lao động khổ sai đó. Cậu ngủ đi, tôi xem kênh mậu dịch có gì mới không.” Phải biết một “gian thương” sao lại không có khả năng không thường xuyên quan sát tình trạng buôn bán thế giới chứ!
Tiểu Ngư một lần nữa nhắm mắt lại, ba phút sau lại mở ra, sau đó ngồi dậy: “Thôi, đi thăng cấp vậy, bây giờ muốn ngủ cũng không được.”
Kiều Lân lúc này thu hồi chưởng cơ, đứng dậy đi tới giường, ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, mặt kề sát bên tai Tiểu Ngư, cười quỷ dị: “Như thế nào, không có trẫm bồi, ái phi không ngủ được sao?”
Tiểu Ngư tung ra một chưởng, trực tiếp đạp Kiều Lân ra cách mình hơn ba thước. “Biến! Anh đồ lưu manh!”
Kiểu Lân cười cười bị Tiểu Ngư một đường “đá” ra khỏi lãnh địa bang hội, sau đó hai người liền theo đường lớn chạy vội đến tân thủ trấn. Mỗi một chủ thành đều có một tân thủ trấn, danh tự các thôn không giống nhau, nhưng bên trong có vài NPC đồng dạng, tỷ như ngư phu Chung Thạch Đầu mà Tiểu Ngư cần giao nhiệm vụ.
Chung Thạch Đầu ở bên hồ phía đông trong thôn, ngồi dưới đất tay cầm lưới đánh cá, biểu tình có chút thương cảm. Nhìn thấy có hai người đang đi về phía mình, Chung Thạch Đầu hỏi: “Các người có việc?”
Tiểu Ngư vội vàng trả lời: “Chúng tôi đến từ Du Lâm thôn. Cha mẹ ngài bảo chúng tôi mang phong thư tới, nói đại ca ngài sắp thành hôn, gọi ngài về nhà tham dự hôn lễ của đại ca.”
Chung Thach Đầu tiếp nhận thư tín của Tiểu Ngư, thở dài: “Đại ca thành thân, tân nương chính là người ta thương nhớ. Các người bảo ta trở về để làm gì?”
Tuy Chung Thành Đầu vẻ mặt khổ sở, nhưng đưa phần thưởng nhiệm vụ rất thống khoái. Tiểu Ngư nghe Chung Thạch Đầu tâm sự xong, phản xạ có điều kiện an ủi một câu: “Tôi rất tiếc cho chuyện của ngài. Nhưng dù gì đó cũng là đại ca ngài, cha mẹ ngài còn đang chờ ngài trở về, đâu thể nào nói đi là đi được, nam tử hán đại trượng phu, hà hoạn vô thê [1]”
Chung Thạch Đầu lắc lắc đầu: “Đạo lí người nói ta đương nhiên hiểu, ta biết đại ca thật tâm yêu thương Ngọc Nương, đại ca ta rất được ý cha mẹ nàng. Nhưng… Mà thôi, ta dù có nói cũng không xoay chuyển được gì. Ta không bản lĩnh như đại ca, đọc sách rất tốt, làm ruộng cũng giỏi, còn ta chỉ biết đánh cá.”
Tiểu Ngư bĩu môi: “Vậy ngài quả thật không có bản sự như đại ca ngài. Bất quá không phải có câu 360 nghề nghề nào cũng có Trạng Nguyên sao, biết đánh cá là một khả năng không tồi.”
Chung Thạch Đầu như cũ lắc đầu: “Ta vốn định đến Yến Kinh làm ăn một phen, buôn bán có lời rồi quay về thôn. Mặc dù không thú được Ngọc Nương, nhưng ít ra cũng không bị cha mẹ nàng xem thường. Nhưng ta đã ra đi một năm, chi phí ăn mặc không còn đồng nào. Dù việc đại ca thành hôn với Ngọc Nương làm ta không vui, nhưng không thể trở về với hai bàn tay không. Không biết tiểu huynh đệ có thể giúp ta kiếm chút tiền?”
“Kiếm tiền? Kiếm như thế nào? Ngài chắc không bảo tôi đưa tiền cho ngài chứ hở?” Tiểu Ngư nghĩ rằng có không ít nhiệm vụ thu tiền ngoạn gia, sau đó cấp ngoạn gia đạo cụ, cậu bắt đầu cảnh giác. Phải biết Chung Thạch Đầu này nhìn qua cũng thấy không có khả năng cho mình thứ tốt gì làm thù lao.
Chung Thạch Đầu vội vàng lắc đầu: “Không không không, con người ta tuy không có tiền đồ gì, nhưng tuyệt đối không đánh chủ ý lên túi tiền người khác. Ta chỉ muốn nhờ huynh đệ đánh giúp ta hai mươi cái đuôi của cá chép vàng, sau đó bán lấy tiền, ta có thể mua hạ lễ trở về rồi.”
Cá chép vàng? Con này Tiểu Ngư đã gặp qua ở hồ trong vườn bách thú, cậu thừa nhận cá chép vàng cực kỳ xinh đẹp. Tại chợ ngư điểu, một con cá chép vàng con dài khoảng 5cm có giá hơn một ngàn nguyên đó, trong trò chơi có bán được tiền nhiều cũng không sai. “Bản thân ngài không phải là một ngư phu sao, sao không tự mình đánh?”
(1000 nguyên = 1000 RMB, 1 RMB xấp xỉ khoảng 3000VND)
Chung Thạch Đầu đáp: “Cá chép vàng chỉ có ở Bích Tây hồ ngoại ô phía tây, ta không thể di chuyển sang nơi khác.”
Tiểu Ngư hắc tuyến. Lý do này thật đúng đắn! Vì thế cậu gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ “Một thùng vàng”, nhận được một cái thùng đạo cụ đựng cá. Nói trắng ra, một thùng vàng này không phải là một thùng vàng, mà là một thùng cá chép vàng…
Bích Tây hồ cách tân thủ trấn không xa, ra khỏi trấn đi thêm hai dặm là tới, hồ này nối liền với cái hồ nhỏ trong trấn. Tuy nhiên, hệ thống nhân gia muốn vật này ở nơi nào, nó sẽ không thể chuyển động sang nơi khác, đây là không thực tế a không thực tế.
Tân thủ trấn lớn hơn tân thủ thôn một chút, nhưng tổng thể không khác biệt nhiều, các tiểu thương đều luôn tập trung ở phố trung gian trong trấn, nhưng phong cách kiến trúc nhìn qua có vẻ sang trọng hơn, đương nhiên so với tân thủ trấn lúc trước hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về chủ thành đầu tiên, chênh lệch không quá lớn. Tiểu Ngư đi ngang qua liền hoàn thành danh sách nhiệm vụ NPC giới thiệu. Sau đó đổi bộ đồ nông phu màu xám trên người thành bộ nông phu màu xanh lá. Chuyện duy nhất làm tâm lý cậu trở nên cân bằng lại là, thợ rèn thưởng cho cậu một thanh Liễu Diệp đao, so với cây kiếm gỗ đào kia tốt hơn rất nhiều.
Loanh quanh trong thôn trấn nửa ngày, nhiệm vụ vặt vãnh đều hoàn thành xong. Sau khi Tiểu Ngư từng chút một làm nhiệm vụ đánh quái và thu thập, hai người ăn bánh bao rồi rời khỏi thôn trấn. Kiều Lân lọc qua vài nhiệm vụ Tiểu Ngư nhận được, vì thế lựa chọn một lộ tuyến vòng vèo, mãi cho đến Bích Tây hồ mới làm xong hết nhiệm vụ trên người. Đương nhiên là do anh để cho Tiểu Ngư nhận nhiệm vụ trước, sau đó cùng nhau làm. Bởi vì trong tân thủ trấn không có chủ tuyến nhiệm vụ nào. Trong Sơn Hà, chủ tuyến nhiệm vụ thường bắt đầu sau khi gia nhập môn phái, hơn nữa các nhiệm vụ mỗi phái trước 40 cấp có sự khác biệt rất lớn. Nói cách khác, các loại nhiệm vụ trong lúc Tiểu Ngư đạt cấp 20 vào môn phái, đến khi 40 cấp rời khỏi môn phái, Kiều Lân đồng chí chưa làm bao giờ. Vả lại, Sơn Hà toàn tức võng du hoàn toàn không đồng ý một người nhiều account, cho nên bang chủ bệ hạ chưa trải nghiệm qua nhiệm vụ môn phái trong bản đồ Thiệu Hoa lâu. Cho nên ngài bang chủ trong lòng tràn đầy mong chờ đối với hành trình mang Tiểu Ngư đi thăng cấp.
Đầu tiên bắt mười con sâu xanh bự trong vườn cây nho giúp Vương Tiểu Niếp ở thôn phía nam, lại giúp Vu Tam ở hiệu thuốc bắc đưa hai bó thảo dược cho Trương gia nhà bên cạnh, sau đó đến trấn đông Đại Diệp giết chết ba mươi đầu lợn rừng cho hộ thợ săn Chu Trăn, đồng thời thu thập đầy đủ mười tấm da lợn rừng đưa cho tiệm sửa giày của Lưu mụ mụ, thuận tiên chặt hai mươi khúc gỗ cấp cho chưởng quầy tiệm rượu Hương Cư…
Tóm lại, làm xong hết đống nhiệm vụ này, Tiểu Ngư thoải mái mà thăng lên cấp 20. Phỏng chừng sau khi làm xong nhiệm vụ “một thùng vàng”, giao đống nhiệm vụ giết quái và thu thập này, thấp nhất cũng có thể thăng lên 80% cấp 21.
Phương thức thăng cấp với tốc độ nhanh như vậy mà không lãng phí thời gian làm Tiểu Ngư vô cùng hào hứng. Chủ yếu là bang chủ bệ hạ còn thường kể vài câu chuyện cười, thật sự rất thoải mái và vui vẻ. Khi đến Bích Tây hồ, tâm tình Tiểu Ngư rất tốt, liền vỗ ngực bảo: “Bắt cá chép vàng xong, chúng ta trước nấu một con, thử xem canh cá chép vàng ngon như thế nào!”
Cá chép vàng bởi vì là quái, cho nên sau khi mở biểu thị tên, trên mặt hồ có thể thấy được, hơn nữa cá trong nước phát ra màu vàng, đạp sóng rất xinh đẹp. Nhưng số lượng cá không nhiều lắm, muốn bắt thì phải xuống nước chậm rãi tìm mới được. Cho nên Tiểu Ngư do dự, chần chờ, lùi bước. “Lân, tôi không biết bơi…”
Kiều Lân gật đầu: “Ừm. Không có việc gì, trong trò chơi có thể thở trong nước, nhưng có hạn chế thời gian. Năm phút đồng hồ không ngóc đầu lên sẽ chết. Có điều, lúc tới ba phút thì cậu sẽ cảm thấy ngực khó chịu, đến lúc đó nổi lên mặt nước khoảng một phút có thể tiếp tục lặn xuống.”
Tiểu ngư quay đầu hỏi: “Vậy anh biết bơi sao?”
Bệ hạ như trước gật đầu: “Uhm, biết, cậu sau khi xuống nước hãy dùng suy nghĩ khống chế phương hướng, giống như cách sử dụng kỹ năng.”
Tiểu ngư nhu nhu cái mũi: “Vậy anh xuống bắt đi, tôi chờ anh ở trên bờ.”
Kiều Lân nhướng mày, sau đó khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Muốn nhìn dáng người trẫm dưới nước cũng không thành vấn đề, nhưng nhiệm vụ này không thể cùng làm.”
Tiểu Ngư lập tức lệ tuôn. Cư nhiên là nhiệm vụ không thể làm chung! Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm người chơi không biết bơi giống mình sao? Hay là trò chơi này có hợp tác với học viện y học nào đó, dùng trò chơi để trị liệu chứng sợ nước? Từ từ, tên này nói cái gì? Dáng người khi vào nước? Chẳng lẽ xuống nước còn phải cởi trang bị? Chẳng lẽ thanh máu trên đầu con cá là trang trí sao! ! ! ! ! Một thùng vàng này rốt cuộc là khó kiếm bao nhiêu a chết tiệt! ! !
Tác giả có lời muốn nói: A a a. Dạo này đây bị viêm mũi, cả ngày đau đầu, thật khổ.
Chú thích
[1] Nam tử hán đại trương phu, hà hoạn vô thê [男子汉大丈夫, 何患无妻]:hiểu đơn giản “nam nhân còn sợ không tìm được lão bà sao”; ý tứ khác : nam nhân phải chí hướng to lớn, lấy sự nghiệp làm trọng, không thể vì nữ nhi tình trường mà chậm trễ.
Câu này xuất phát từ điển cố tam quốc, do Triệu Vân nói – nếu ai muốn tìm hiểu Na sẽ đưa thêm thông tin
Ăn điểm tâm xong, dưới sự lưu luyến của ba “nữ ma đầu”, Kiều Lân túm lấy Tiểu Ngư – hiện đang không muốn động đậy chút nào – tha đi.
Ra khỏi lãnh địa bang hội, bang chủ bệ hạ mang Tiểu Ngư đi tham quan tẩm cung của hoàng thượng và hoàng hậu, được rồi, nói thẳng ra chính là phòng ngủ mà Kiều Lân thường ở. Phòng ốc trong lãnh địa bang hội rất nhiều, hơn nữa bài trí phòng lớn nhỏ đều giống nhau, có điều do nhân số tối đa trong bang là 300 người, mà số lượng giới hạn trong lãnh địa là 30 phòng, cho nên phòng ốc chủ yếu là an bài cho thượng cấp trong bang. Trên thực tế cũng không sử dụng nhiều, nhưng có thể giảm bớt chi phí dừng chân ở khách ***. “Sau này nếu tôi không online, cậu muốn ngủ có thể ngủ ở đây, đừng ngủ ở ngoài trời.” Miễn đưa tới sắc lang. (*ngoáy ngoáy tai* thế anh là cái gì vậy?)
Tiểu Ngư nhìn 30 phòng ở sát cạnh nhau, diện tích tuy không lớn nhưng đồ vật rất đầy đủ. Giường rộng hai thước x hai thước thật quá đã.“Rất soái! Rất có ý nghĩa! Woa hahaha! ! !” Cậu cười to ngã xuống giường, giường rất mềm mại, nệm giường như được làm từ tơ tằm lông ngỗng để lót thân, nhẵn bóng này, mềm mại này, thoải mái này!!! “Lân, tôi có thể ngủ một giấc rồi đi thăng cấp không?”
Kiều Lân khóe miệng run rẩy: “Cậu vừa tỉnh được bao lâu chứ?!”
Tiểu Ngư trở mình, dùng mặt bên không bị chôn trong gối nhìn về phía Kiều Lân. “Nhưng giường này thực thoải mái. Đáng tiếc, nhà tôi là tiểu khu kiểu cổ, phòng ốc không thể tự tiện xây lại, thường xuyên phải nằm dưới đất. Giường lớn như vầy là ước mơ của tôi a ước mơ!”
Con cá lười này yêu giường biết bao! Kiều Lân nhìn Tiểu Ngư rõ ràng là đang lười muốn chết, bản thân mình lại nhìn thành làm nũng, trong lòng xuất hiện một tia ngọt ngào, tê tái vô cùng “Thua cậu rồi, vậy ngủ một lúc đi.”
Nói xong anh đóng cửa phòng lại, ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh mở chưởng cơ.
Nhận được “thánh chỉ”, Tiểu Ngư tâm tình hí hửng nhảy múa, lập tức nhắm mắt, cảm thụ thoải mái hơn nửa ngày rồi mở mắt ra: “Anh không cần ở đây trông tôi đâu, đi theo bọn họ chơi đi.”
Kiều Lân quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngư: “Cũng không có việc gì làm. Cuối tuần sau mới bắt đầu đánh CD mới, đi theo bọn nó chính là lao động khổ sai đó. Cậu ngủ đi, tôi xem kênh mậu dịch có gì mới không.” Phải biết một “gian thương” sao lại không có khả năng không thường xuyên quan sát tình trạng buôn bán thế giới chứ!
Tiểu Ngư một lần nữa nhắm mắt lại, ba phút sau lại mở ra, sau đó ngồi dậy: “Thôi, đi thăng cấp vậy, bây giờ muốn ngủ cũng không được.”
Kiều Lân lúc này thu hồi chưởng cơ, đứng dậy đi tới giường, ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, mặt kề sát bên tai Tiểu Ngư, cười quỷ dị: “Như thế nào, không có trẫm bồi, ái phi không ngủ được sao?”
Tiểu Ngư tung ra một chưởng, trực tiếp đạp Kiều Lân ra cách mình hơn ba thước. “Biến! Anh đồ lưu manh!”
Kiểu Lân cười cười bị Tiểu Ngư một đường “đá” ra khỏi lãnh địa bang hội, sau đó hai người liền theo đường lớn chạy vội đến tân thủ trấn. Mỗi một chủ thành đều có một tân thủ trấn, danh tự các thôn không giống nhau, nhưng bên trong có vài NPC đồng dạng, tỷ như ngư phu Chung Thạch Đầu mà Tiểu Ngư cần giao nhiệm vụ.
Chung Thạch Đầu ở bên hồ phía đông trong thôn, ngồi dưới đất tay cầm lưới đánh cá, biểu tình có chút thương cảm. Nhìn thấy có hai người đang đi về phía mình, Chung Thạch Đầu hỏi: “Các người có việc?”
Tiểu Ngư vội vàng trả lời: “Chúng tôi đến từ Du Lâm thôn. Cha mẹ ngài bảo chúng tôi mang phong thư tới, nói đại ca ngài sắp thành hôn, gọi ngài về nhà tham dự hôn lễ của đại ca.”
Chung Thach Đầu tiếp nhận thư tín của Tiểu Ngư, thở dài: “Đại ca thành thân, tân nương chính là người ta thương nhớ. Các người bảo ta trở về để làm gì?”
Tuy Chung Thành Đầu vẻ mặt khổ sở, nhưng đưa phần thưởng nhiệm vụ rất thống khoái. Tiểu Ngư nghe Chung Thạch Đầu tâm sự xong, phản xạ có điều kiện an ủi một câu: “Tôi rất tiếc cho chuyện của ngài. Nhưng dù gì đó cũng là đại ca ngài, cha mẹ ngài còn đang chờ ngài trở về, đâu thể nào nói đi là đi được, nam tử hán đại trượng phu, hà hoạn vô thê [1]”
Chung Thạch Đầu lắc lắc đầu: “Đạo lí người nói ta đương nhiên hiểu, ta biết đại ca thật tâm yêu thương Ngọc Nương, đại ca ta rất được ý cha mẹ nàng. Nhưng… Mà thôi, ta dù có nói cũng không xoay chuyển được gì. Ta không bản lĩnh như đại ca, đọc sách rất tốt, làm ruộng cũng giỏi, còn ta chỉ biết đánh cá.”
Tiểu Ngư bĩu môi: “Vậy ngài quả thật không có bản sự như đại ca ngài. Bất quá không phải có câu 360 nghề nghề nào cũng có Trạng Nguyên sao, biết đánh cá là một khả năng không tồi.”
Chung Thạch Đầu như cũ lắc đầu: “Ta vốn định đến Yến Kinh làm ăn một phen, buôn bán có lời rồi quay về thôn. Mặc dù không thú được Ngọc Nương, nhưng ít ra cũng không bị cha mẹ nàng xem thường. Nhưng ta đã ra đi một năm, chi phí ăn mặc không còn đồng nào. Dù việc đại ca thành hôn với Ngọc Nương làm ta không vui, nhưng không thể trở về với hai bàn tay không. Không biết tiểu huynh đệ có thể giúp ta kiếm chút tiền?”
“Kiếm tiền? Kiếm như thế nào? Ngài chắc không bảo tôi đưa tiền cho ngài chứ hở?” Tiểu Ngư nghĩ rằng có không ít nhiệm vụ thu tiền ngoạn gia, sau đó cấp ngoạn gia đạo cụ, cậu bắt đầu cảnh giác. Phải biết Chung Thạch Đầu này nhìn qua cũng thấy không có khả năng cho mình thứ tốt gì làm thù lao.
Chung Thạch Đầu vội vàng lắc đầu: “Không không không, con người ta tuy không có tiền đồ gì, nhưng tuyệt đối không đánh chủ ý lên túi tiền người khác. Ta chỉ muốn nhờ huynh đệ đánh giúp ta hai mươi cái đuôi của cá chép vàng, sau đó bán lấy tiền, ta có thể mua hạ lễ trở về rồi.”
Cá chép vàng? Con này Tiểu Ngư đã gặp qua ở hồ trong vườn bách thú, cậu thừa nhận cá chép vàng cực kỳ xinh đẹp. Tại chợ ngư điểu, một con cá chép vàng con dài khoảng 5cm có giá hơn một ngàn nguyên đó, trong trò chơi có bán được tiền nhiều cũng không sai. “Bản thân ngài không phải là một ngư phu sao, sao không tự mình đánh?”
(1000 nguyên = 1000 RMB, 1 RMB xấp xỉ khoảng 3000VND)
Chung Thạch Đầu đáp: “Cá chép vàng chỉ có ở Bích Tây hồ ngoại ô phía tây, ta không thể di chuyển sang nơi khác.”
Tiểu Ngư hắc tuyến. Lý do này thật đúng đắn! Vì thế cậu gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ “Một thùng vàng”, nhận được một cái thùng đạo cụ đựng cá. Nói trắng ra, một thùng vàng này không phải là một thùng vàng, mà là một thùng cá chép vàng…
Bích Tây hồ cách tân thủ trấn không xa, ra khỏi trấn đi thêm hai dặm là tới, hồ này nối liền với cái hồ nhỏ trong trấn. Tuy nhiên, hệ thống nhân gia muốn vật này ở nơi nào, nó sẽ không thể chuyển động sang nơi khác, đây là không thực tế a không thực tế.
Tân thủ trấn lớn hơn tân thủ thôn một chút, nhưng tổng thể không khác biệt nhiều, các tiểu thương đều luôn tập trung ở phố trung gian trong trấn, nhưng phong cách kiến trúc nhìn qua có vẻ sang trọng hơn, đương nhiên so với tân thủ trấn lúc trước hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về chủ thành đầu tiên, chênh lệch không quá lớn. Tiểu Ngư đi ngang qua liền hoàn thành danh sách nhiệm vụ NPC giới thiệu. Sau đó đổi bộ đồ nông phu màu xám trên người thành bộ nông phu màu xanh lá. Chuyện duy nhất làm tâm lý cậu trở nên cân bằng lại là, thợ rèn thưởng cho cậu một thanh Liễu Diệp đao, so với cây kiếm gỗ đào kia tốt hơn rất nhiều.
Loanh quanh trong thôn trấn nửa ngày, nhiệm vụ vặt vãnh đều hoàn thành xong. Sau khi Tiểu Ngư từng chút một làm nhiệm vụ đánh quái và thu thập, hai người ăn bánh bao rồi rời khỏi thôn trấn. Kiều Lân lọc qua vài nhiệm vụ Tiểu Ngư nhận được, vì thế lựa chọn một lộ tuyến vòng vèo, mãi cho đến Bích Tây hồ mới làm xong hết nhiệm vụ trên người. Đương nhiên là do anh để cho Tiểu Ngư nhận nhiệm vụ trước, sau đó cùng nhau làm. Bởi vì trong tân thủ trấn không có chủ tuyến nhiệm vụ nào. Trong Sơn Hà, chủ tuyến nhiệm vụ thường bắt đầu sau khi gia nhập môn phái, hơn nữa các nhiệm vụ mỗi phái trước 40 cấp có sự khác biệt rất lớn. Nói cách khác, các loại nhiệm vụ trong lúc Tiểu Ngư đạt cấp 20 vào môn phái, đến khi 40 cấp rời khỏi môn phái, Kiều Lân đồng chí chưa làm bao giờ. Vả lại, Sơn Hà toàn tức võng du hoàn toàn không đồng ý một người nhiều account, cho nên bang chủ bệ hạ chưa trải nghiệm qua nhiệm vụ môn phái trong bản đồ Thiệu Hoa lâu. Cho nên ngài bang chủ trong lòng tràn đầy mong chờ đối với hành trình mang Tiểu Ngư đi thăng cấp.
Đầu tiên bắt mười con sâu xanh bự trong vườn cây nho giúp Vương Tiểu Niếp ở thôn phía nam, lại giúp Vu Tam ở hiệu thuốc bắc đưa hai bó thảo dược cho Trương gia nhà bên cạnh, sau đó đến trấn đông Đại Diệp giết chết ba mươi đầu lợn rừng cho hộ thợ săn Chu Trăn, đồng thời thu thập đầy đủ mười tấm da lợn rừng đưa cho tiệm sửa giày của Lưu mụ mụ, thuận tiên chặt hai mươi khúc gỗ cấp cho chưởng quầy tiệm rượu Hương Cư…
Tóm lại, làm xong hết đống nhiệm vụ này, Tiểu Ngư thoải mái mà thăng lên cấp 20. Phỏng chừng sau khi làm xong nhiệm vụ “một thùng vàng”, giao đống nhiệm vụ giết quái và thu thập này, thấp nhất cũng có thể thăng lên 80% cấp 21.
Phương thức thăng cấp với tốc độ nhanh như vậy mà không lãng phí thời gian làm Tiểu Ngư vô cùng hào hứng. Chủ yếu là bang chủ bệ hạ còn thường kể vài câu chuyện cười, thật sự rất thoải mái và vui vẻ. Khi đến Bích Tây hồ, tâm tình Tiểu Ngư rất tốt, liền vỗ ngực bảo: “Bắt cá chép vàng xong, chúng ta trước nấu một con, thử xem canh cá chép vàng ngon như thế nào!”
Cá chép vàng bởi vì là quái, cho nên sau khi mở biểu thị tên, trên mặt hồ có thể thấy được, hơn nữa cá trong nước phát ra màu vàng, đạp sóng rất xinh đẹp. Nhưng số lượng cá không nhiều lắm, muốn bắt thì phải xuống nước chậm rãi tìm mới được. Cho nên Tiểu Ngư do dự, chần chờ, lùi bước. “Lân, tôi không biết bơi…”
Kiều Lân gật đầu: “Ừm. Không có việc gì, trong trò chơi có thể thở trong nước, nhưng có hạn chế thời gian. Năm phút đồng hồ không ngóc đầu lên sẽ chết. Có điều, lúc tới ba phút thì cậu sẽ cảm thấy ngực khó chịu, đến lúc đó nổi lên mặt nước khoảng một phút có thể tiếp tục lặn xuống.”
Tiểu ngư quay đầu hỏi: “Vậy anh biết bơi sao?”
Bệ hạ như trước gật đầu: “Uhm, biết, cậu sau khi xuống nước hãy dùng suy nghĩ khống chế phương hướng, giống như cách sử dụng kỹ năng.”
Tiểu ngư nhu nhu cái mũi: “Vậy anh xuống bắt đi, tôi chờ anh ở trên bờ.”
Kiều Lân nhướng mày, sau đó khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Muốn nhìn dáng người trẫm dưới nước cũng không thành vấn đề, nhưng nhiệm vụ này không thể cùng làm.”
Tiểu Ngư lập tức lệ tuôn. Cư nhiên là nhiệm vụ không thể làm chung! Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm người chơi không biết bơi giống mình sao? Hay là trò chơi này có hợp tác với học viện y học nào đó, dùng trò chơi để trị liệu chứng sợ nước? Từ từ, tên này nói cái gì? Dáng người khi vào nước? Chẳng lẽ xuống nước còn phải cởi trang bị? Chẳng lẽ thanh máu trên đầu con cá là trang trí sao! ! ! ! ! Một thùng vàng này rốt cuộc là khó kiếm bao nhiêu a chết tiệt! ! !
Tác giả có lời muốn nói: A a a. Dạo này đây bị viêm mũi, cả ngày đau đầu, thật khổ.
Chú thích
[1] Nam tử hán đại trương phu, hà hoạn vô thê [男子汉大丈夫, 何患无妻]:hiểu đơn giản “nam nhân còn sợ không tìm được lão bà sao”; ý tứ khác : nam nhân phải chí hướng to lớn, lấy sự nghiệp làm trọng, không thể vì nữ nhi tình trường mà chậm trễ.
Câu này xuất phát từ điển cố tam quốc, do Triệu Vân nói – nếu ai muốn tìm hiểu Na sẽ đưa thêm thông tin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook