Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân
Chương 8: Mối tình đầu

Mười bốn mười lăm tuổi chính là cái tuổi chớm yêu của thiếu nam thiếu nữ, Lăng Viễn thuở sơ trung vì bề ngoài xuất sắc cùng khí chất u buồn nhàn nhạt, được nữ sinh trong trường ngầm phong là vương tử, thường xuyên nhận được thư tỏ tình của con gái.

Bất quá khí chất u buồn gì đó đều là do mấy nữ sinh ái mộ Lăng Viễn YY ra, dùng lời chị của Lăng Viễn Lăng Lộ mà nói, này kỳ thật phải gọi là thiên nhiên ngốc. Đứa em trai bảo bối này của cô từ nhỏ đã yên tĩnh đến mức có hơi quá, không thích khóc cũng không thích cười, ở nhà trẻ bị bạn giật đồ chơi đồ ăn cũng chẳng hề hấn gì, tựa hồ trên đời không có chuyện gì có thể kích khởi hứng thú của cậu.

Tiểu Lăng Viễn lúc tám tuổi đi theo chị tới nhà thiếu nhi, bị sư phụ sau này của cậu liếc nhìn một cái đã trúng ý, nửa dụ nửa lừa thu làm quan môn đệ tử học hát ả đào, hát một lần là hát luôn chín năm.

Bất quá dù vậy Lăng Lộ cũng không phát hiện Lăng Viễn có tình cảm đặc biệt gì với chuyện ca hát, dường như chính là cái loại cảm giác ‘Đã học rồi thì thôi cứ học cho xong’ đó, vô cùng tùy ý.

Về sau có một đợt trò chơi cờ tỷ phú rất thịnh hành, Lăng Viễn dậy lên ít nhiều hứng thú, thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động lôi kéo Lăng Lộ chơi chung, sau đó nữa trong nhà mua máy tính, liền chuyển sang chơi vài loại game mô phỏng kinh doanh. Lăng Lộ để có thể thêm vài đề tài nói chuyện chung với đứa em trai rất khuyết thiếu sở thích của mình, cũng cùng em chơi, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm Thời đại Hàng hải, cái này nói sau.

Theo tuổi tác ngày càng tăng, số con gái coi trọng Lăng Viễn cũng càng ngày càng nhiều, kiểu nào cũng có, nhưng Lăng Viễn thủy chung chẳng có biểu hiện gì, cảm giác tim đập thình thịch được miêu tả trong tiểu thuyết đó, Lăng Viễn chưa bao giờ thể hội qua.

Tóm lại Lăng Viễn chính là một thiếu niên bình thản như nước như vậy, hai chữ ‘kích tình’ tựa hồ cách biệt cùng cậu, ngay cả Lăng Lộ cũng cảm thấy cậu có khả năng cả đời cứ nhạt nhẽo như thế mà qua, cho đến năm đầu Lăng Viễn vào trung học ấy Tiêu Trấn dọn đến cách vách nhà họ.

Hôm đó Lăng Viễn tan học về nhà, liền nghe mẹ nói láng giềng có hàng xóm mới vừa chuyển tới, họ có một đứa con trai cùng tuổi với Lăng Viễn, tướng mạo anh tuấn lại biết lễ phép, sau đó không kiềm được đem con mình so sánh với đối phương một phen.

Dùng cách nói của mẹ thì, đứa nhỏ nhà bên ôn hòa, biết lễ nghĩa, biết cách ăn nói, trong suốt quá trình lúc bà qua nhà thăm thủy chung mặt mang mỉm cười tiếp khách, mấy cái này đều là những phẩm chất Lăng Viễn cực kỳ thiếu thốn.

Không bao lâu thì chuông cửa vang, Lăng Viễn ra mở cửa, là dì mới chuyển đến cách vách qua thăm hồi lễ. Dì nhìn thấy Lăng Viễn cũng thực thích, nghe nói Lăng Viễn đang học tại trường mà con trai mình phải chuyển đến, liền cường liệt yêu cầu Lăng Viễn ngày kế mang Tiêu Trấn đi chung.

Lăng Viễn không quá nguyện ý tiếp xúc người lạ, nhưng trưởng bối đã nhờ cự tuyệt cũng không được, cũng nên tạo quan hệ tốt với hàng xóm mới, cho nên miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng.

Lăng Viễn vĩnh viễn sẽ không quên buổi sáng sớm đó khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Trấn, cậu giống như mọi buổi sáng khác, rửa mặt, ăn điểm tâm, nói tạm biệt với người nhà, ra cửa, tiếp theo ấn chuông cửa nhà kế bên, chờ đợi vị thiếu niên ôn hòa, biết lễ nghĩa, biết cách ăn nói trong lời mẹ mình kia.

Cửa mở, Tiêu Trấn áo sơmi mở phanh lộ ra cơ ngực nghiêng dựa vào cạnh cửa, cằm hơi giương lên, diện vô biểu tình đánh giá Lăng Viễn, ánh mắt bắn ra từ đôi mắt hẹp dài tựa như băng, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực Lăng Viễn.

Trong nháy mắt đó, Lăng Viễn rốt cục cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch.

Việc chuyển trường của Tiêu Trấn đã làm dấy lên một làn sóng nhỏ tại trường họ, bảng soái ca lần nữa được đổi mới, nhóm nữ sinh ào ào chuyển hướng, một vài nữ sinh có hảo cảm với Lăng Viễn trước đó vì mãi không được đáp lại, cũng dần dần nghiêng về hướng Tiêu Trấn.

Lăng Viễn phát hiện Tiêu Trấn tại trường học thật đúng là ôn hòa biết lễ nghĩa biết cách ăn nói, vô luận đối ai cũng đều duy trì nụ cười hoàn mỹ, đối mặt nữ sinh đến tỏ tình cũng tao nhã hữu lễ, tuyệt không nói những lời khiến cho nữ sinh sượng mặt, càng ngày càng nhiều nữ sinh chìm đắm trong ôn nhu của cậu ấy.

Hiện tượng này sau khi họ lên trung học càng nghiêm trọng thêm, rất nhanh hai người có danh hiệu mới, Lăng Viễn là Vương tử sầu muộn, Tiêu Trấn là Kỵ sĩ ôn nhu, chỉ là trong mắt vương tử không có công chúa, chỉ có kỵ sĩ.

Thời kỳ trưởng thành Tiêu Trấn nhổ giò rất nhanh, cậu nguyên bản chỉ cao hơn Lăng Viễn một chút, sau khi kết thúc quá trình tăng trưởng chiều cao đã cao hơn Lăng Viễn gần một cái đầu, khi hai người mặt đối mặt tiếp xúc, Lăng Viễn không thể không thường xuyên ngẩng đầu trông lên.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tầm mắt Lăng Viễn bắt đầu đầu cố ý vô tình đuổi theo Tiêu Trấn, nhìn cậu ấy thể dục buổi sáng, nhìn cậu ấy chơi bóng, nhìn cậu ấy đọc sách, trong mắt chỉ dung chứa mỗi người đó, tầm mắt thẳng thắn ngây ngô không biết che giấu, chỉ cần có tâm là có thể phát hiện.

Lăng Viễn đem thư tình nữ sinh viết cho mình ra so sánh, rốt cục hiểu được hóa ra loại tâm tình này của mình gọi là yêu.

Lăng Viễn không thích Tiêu Trấn trước mặt người khác, cậu cho rằng dáng vẻ tươi cười vạn nhân mê đó quá dối trá, cậu thích Tiêu Trấn khi ở một mình cùng cậu, Tiêu Trấn cao ngạo lạnh lùng, không đặt bất luận kẻ nào vào mắt đó.

Trừ những khi Lăng Viễn đơn phương chú mục, thì trong trường học cậu và Tiêu Trấn hỗ động kỳ thật cũng không nhiều, hai người thậm chí nói cũng không nói với nhau lời nào, nhưng hai người họ cũng được công nhận là một đôi bạn tốt, có nữ sinh thậm chí nói đùa rằng Lăng Viễn là ‘Chướng ngại lớn nhất trên con đường dụ dỗ Tiêu Trấn’.

Mấy ngày đầu Tiêu Trấn vừa chuyển đến chỉ vì chưa quen đường, mới phải đến trường về nhà đều đi theo Lăng Viễn, chuyện này về sau tựa hồ dưỡng thành thói quen, sau mỗi một ngày Tiêu Trấn đều kiên trì cùng Lăng Viễn kết bạn đồng hành, thói quen này vẫn kéo dài đến khi hai người tốt nghiệp trung học, ngay cả trong lúc Tiêu Trấn quen vài người bạn gái, sau khi tan học cũng chỉ cùng Lăng Viễn một đường về nhà.

Đó cũng chính là thời khắc vui vẻ nhất trong một ngày của Lăng Viễn, cậu luôn cố ý bước thật chậm, khao khát thời gian trôi qua chậm hơn chút nữa, đèn đỏ lâu thêm chút nữa, đường về nhà dài hơn chút nữa.

Ba mẹ Tiêu Trấn bề bộn nhiều việc, thường xuyên đi công tác, mẹ của Lăng Viễn rất nhiệt tình, mỗi lần đều để phần cơm chiều cho Tiêu Trấn, đối với người bạn đầu tiên từ nhỏ đến lớn mà đứa con mình kết giao, bà tự nhiên hoan nghênh vô cùng.

Ăn xong cơm chiều hai người liền làm bài tập ngay trong phòng ngủ của Lăng Viễn, Lăng Viễn lại thường xuyên nhìn gương mặt trông nghiêng của Tiêu Trấn xuất thần, sau khi Tiêu Trấn phát hiện luôn lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, cậu liền vội vàng cúi đầu ra vẻ đang đọc sách.

Có khi Tiêu Trấn không muốn về nhà ngủ một mình, liền trực tiếp ngủ lại nhà Lăng Viễn, hai người ngủ trên cùng một cái giường, Lăng Viễn thuần khiết chưa từng một lần có ý nghĩ không an phận.

Một ngày nọ vào năm hai trung học, Lăng Viễn tắm xong tựa vào đầu giường đọc sách, nghe được tiếng cửa phòng tắm mở, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Trấn để trần thân trên chỉ mặc độc cái quần ngủ đi ra, khăn tắm choàng trên đầu, tay phải tùy ý lau lau mái tóc đen ướt sũng.

Tầm mắt Lăng Viễn lập tức không dời đi được, không chuyển mắt nhìn Tiêu Trấn đi về phía mình.

Tiêu Trấn từ trên cao nhìn xuống Lăng Viễn chốc lát, đột nhiên mở miệng, “Cậu thích tôi.”

Lăng Viễn chỉ sửng sốt vài giây, rồi yên lặng gật đầu.

Tiêu Trấn hiếm thấy nở nụ cười với Lăng Viễn, lại không phải kiểu cười ôn nhu trước mặt người khác, mà là có chứa vài phần trêu tức.

Cười xong, Tiêu Trấn cúi người qua, hôn Lăng Viễn.

Đầu Lăng Viễn trống rỗng, Tiêu Trấn liền ngay lúc Lăng Viễn mơ mơ màng màng muốn cậu.

Cứ như vậy, mối tình đầu của Lăng Viễn, nụ hôn đầu tiên lẫn đêm đầu đều cho cùng một người.

Từ đó về sau, hai người liền bảo trì loại quan hệ không thể đưa ra ánh sáng này, khi thi đại học Tiêu Trấn đăng ký vào một trường nào đó ở tỉnh, Lăng Viễn báo danh trường âm nhạc trong cùng thành phố, hai trường cách nhau một khoảng, hai người sống tách biệt, Tiêu Trấn hễ muốn làm liền gọi điện thoại kêu Lăng Viễn qua, sáng sớm hôm sau Lăng Viễn một mình rời đi, quan hệ giữa hai người tựa như đã hình thành một loại công thức.

Lăng Viễn cảm thấy Tiêu Trấn đối mỗi người đều thực ôn nhu, chỉ riêng với mình lại rất lãnh khốc, kỳ lạ là cậu cũng không chán ghét loại cảm giác này, ngược lại thấy ngọt ngào như được ăn mật. Mỗi khi Tiêu Trấn dùng cái loại nhãn thần băng lãnh hoặc khinh miệt cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, cậu liền hưng phấn đến mức cả đầu ngón tay đều tê dại khó nhịn.

Lăng Viễn cũng từng nghiêm túc suy nghĩ vì sao bản thân mình lại có phản ứng khác hẳn với người bình thường như vậy, cho đến khi Tiêu Trấn trong lúc vô ý vạch trần.

Cậu ta nói, Lăng Viễn, em trời sinh chính là M.

Thời điểm Tiêu Trấn nói lời này là dán sát bên tai Lăng Viễn, đột nhiên, gương mặt Tiêu Trấn nhạt nhòa, biến thành Lý Vân Đình bên tai cậu khẽ nói, tôi biết, cậu là M

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương