Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
-
Chương 59
Trong nháy mắt dâng lên bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng song phương lại còn 1 dạng không phô bày ra.
Biểu tình của Kiêu Ngạo vẫn là lạnh nhạt, Ngải Tư cùng Lôi Na Tư đã cầm vũ khí trong tay đứng bên cạnh hắn.
Về phần An Nặc, ‘chủ nhân’ của Tử La Lan lại có vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến, giống như chuyện phát sinh trước mắt cùng y không có quan hệ.
“A, phong chi xạ thủ a…” vong linh nheo lại con mắt nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo, “ngươi cảm thấy đề nghị của ta không tốt sao?”
“Ta cảm thấy đề nghị của ngươi không tệ, nhưng cách cam tâm tình nguyện để ngươi giết còn rất xa a,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, hắn lộ ra một cái dáng tươi cười ôn hòa, lại khiến Tử La Lan cảm thấy 1 hồi băng lãnh.
“Được rồi,” vong linh đem tiễn từ trên người rút xuống, nhún nhún vai, “ta không miễn cưỡng người khác tiếp thu ý kiến của ta, đây là nguyện vọng của các ngươi.”
Sau khi hắn nói xong, cảnh sắc bắt đầu vặn vẹo.
Thực ra mọi người đều minh bạch, không phải có gì đó xảy ra sau khi hắn chết. Chẳng qua là không gian xung quanh bị bóp méo mà thôi.
Đó là một đại sảnh rất lớn, tựa như một sân bóng mi ni, sau khi vong linh xuất hiện, thì xuất hiện 1 tảng đá có hình thù của quái vật, Tử La Lan chính là bị dọa sợ một phen.
Hắn biết có kỹ năng triệu hoán quái vật, nhưng tối đa cũng chỉ triệu được 1,2 con, làm sao có thể thoáng cái nhiều như vậy …
Trong đám quái vật cấp 170 180 các loại này có ngưu đầu, có lưỡng đầu xà, thậm chí, có một số loại Tử La Lan chưa từng thấy qua.
“Xem ra không cần ta phải tự mình động thủ,” vong linh ôn nhu nói, sau đó thân thể hắn chậm rãi bay lên không trung, ưu nhã nói, “các ngươi hãy hảo hảo hưởng thụ, hưởng thụ mỹ cảm do bạo lực mang đến.”
“Hứng thú gì,” Ngải Tư trừng mắt nhìn hắn.
Vong linh cười cười, không trả lời, hắn giống như không có nghe thấy, nhìn Tử La Lan.
Tử La Lan bị hắn nhìn thì toàn thân không được tự nhiên: “Ách, ta quen với ngươi sao?”
Vong linh cười rộ lên, cảm giác rất trẻ con, nhưng không mở miệng.
Bởi vì hắn vẫn nhìn Tử La Lan, Tử La Lan đành lui lại trốn ở sau An Nặc.
Khi Kiêu Ngạo lần nữa đem tiễn bắn xuyên qua, nhánh tiễn kia bị vong linh đang phiêu phù ở giữa không trung nắm lấy.
“Hiện tại kẻ địch của các ngươi không phải là ta,” vong linh ôn nhu nói, sau đó chợt xoay ngươi, làm một cái thế kỳ quái, một đạo quang mang kim sắc nhu hòa rơi xuống.
“Sủng vật của các ngươi dường như không có tri thức, ta đây miễn phí cho các ngươi, đây là kỹ năng tăng cường năng lực thông thường, cũng chính là tăng 40% lực công kích cùng tốc độ,” vong linh nói, “chỉ cần các ngươi có thể đánh bại mấy thứ này, thì có thể ly khai.” Hắn nói xong, thì hướng về Tử La Lan đang trốn ở sau lưng An Nặc vẫy tay, “như vậy, ta đi trước, chúc các ngươi vui vẻ.”
Sau khi hắn tiêu thất trong không khí, thì chỉ còn lại 1 đám quái vật dữ tợn.
“Hắn nhận thức ngươi sao?” An Nặc quay lại, đối mặt với tử thần đang trốn sau lưng mình hỏi.
“Ta không nhận ra hắn …” Tử La Lan nhỏ giọng nói.
“Trước tiên chính là đối phó với mấy thứ này đi,” Lôi Na Tư ở bên cạnh nói, “về phần ai là thân thích của ai, sau này hãy nói đi.”
“Cái gì … thân thích …” Tử La Lan ngẩn ngươi, Lôi Na Tư đã nâng kiếm vọt lên.
Lôi Na Tư đã từng ở trong cổ đấu trường miểu sát một đống lớn quái vật, căn bản hiện tại xem ra là đang dùng đao mổ trâu giết gà. Cho dù đang đối mặt với những quái vật có thuộc tính cao này.
Khi 7,8 con đồng thời hướng về phía Lôi Na Tư phác qua, kiếm của Lôi Na Tư vẫn ổn như cũ, con mắt hắc sắc của nàng tại thời điểm chiến đấu càng thêm sáng rực, tại cổ đấu trường là như thế, ở chỗ này vẫn là như thế.
Sau đợt ở cổ đấu trường, Tử La Lan cố ý đi tìm tư liệu kiếm sĩ, dù sao Lôi Na Tư cũng từng đánh bại An Nặc nha.
Mỗi khi có ngoạn gia lập chí trở thành kiếm sĩ đều phải phát thệ, mà Lôi Na Tư không thể nghi ngờ là hoàn toàn thi hành lời thề.
Hắn có cảm giác không sai, phảng phất về tới thời điểm trung cổ, tại trên đại lục có nhiều yêu ma hoành hành, nhân loại làm thế nào lới lực lượng của mình đối kháng với nguy hiểm.
Đao của ta tựa như linh hồn của ta — tinh thần của ta được tôi luyện thập toàn thập mỹ.
Linh hồn của ta cường đại — bởi vì ta tín nhiệm lực lượng của nó, cho nên tinh thần của ta là tấm chắn duy nhất của ta.
Trong dã vọng ol, người chọn kiếm sĩ thật sự rất ít, dù sao đó là chức nghiệp có yêu cầu năng lực cùng phản ứng thân thể rất cao, còn hơn ma pháp sư hay là kỵ sĩ.
Mà đạt được danh hiệu ‘Kiếm Thánh’ thì Lôi Na Tư không thể nghi ngờ đã phô bày ra chức nghiệp vô cùng hoàn mỹ.
“Hiện tại là lúc nhìn sao?”
Khi Tử La Lan đang cao hứng xem, thì Ngải Tư bên cạnh lạnh lùng hỏi, lúc này Tử La Lan mới ý thức được, bọn họ hiện tại đang chiến đấu, không phải lúc thưởng thức kiếm kỹ của Lôi Na Tư.
Ngải Tư cầm kỵ sĩ kiếm trong tay, gia nhập vào vòng chiến.
Quái vật vô cùng nhiều, Ngải Tư rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Muốn bọn họ 5 người phải chống đối với nhiều quái vật như vậy, thật sự là lấy trứng chọi đá. Phải biết rằng nhiều quái vật như vật, thể tích lại như vậy, chính là kéo dài thời gian.
Thể lực của người cũng có thể bị tiêu hao đến hết.
Tử La Lan do dự một chút, vẫn là xuất ra lưỡi hái, chạy đến hướng Ngải Tư tiêu thất.
Lưỡi hái tử thần của Tử La Lan là vũ khí đặc thù, nó có thể phát ra lực lượng bất đồng, có thể là vật chất vô hình, tỷ như phong hay thủy các loại, đối với những quái vật này, hiệu quả phi thường tốt.
Chẳng qua là quái vật ở khắp nơi, căn bản là không thấy bóng dáng Ngải Tư.
Ngay khi Tử La Lan bực mình, thì một cổ nhiệt khí vây bọc hắn.
Quái vật xung quanh hắn thoáng cái bị thiêu cháy, khiến cho Tử La Lan nhớ tới sủng vật phượng hoàng ở tân thủ thôn.
Hắn còn tưởng là phượng hoàng xuất hiện, nhưng khi quái vật xung quanh ngã xuống, hắn mới biết mình nghĩ sai rồi.
Con phượng hoàng kia đã mất, bởi vì Kỵ Sĩ Chi Huyết, chủ nhân của nó, đã san hào.
Tại cách đó không xa chính là một nhân mã.
Phản ứng đầu tiên của Tử La Lan chỉ là cảm thấy quái lạ, nhưng mà lại mơ hồ cảm thấy không đúng.
Hắn thấy khuôn mặt của nhân mã vô cùng quen thuộc.
Tóc dài màu hạt dẻ cùng với con mắt lục sắc, trong tay cầm kỵ sĩ kiếm bạch sắc, trên người 1 thân áo giáp hắc sắc, áo giáp sáng loáng, lộ ra 1 cổ khí tức hắc sắc.
Tử La Lan kinh ngạc che lại miệng, đây là cái tình huống gì a.
Ngải Tư lại có thể cùng sủng vật kết hợp, hắn căn bản chưa từng nghe qua có năng lực này a.
Xung quanh Ngải Tư là một bức tường lửa, bức tường lửa còn đang lan ra bốn phía, không ngừng có quái vật ngã xuống.
Hắn vẫn luôn nghĩ Ngải Tư chỉ là vô tình lấy được năng lực này, bất quá hiện tại thoạt nhìn Ngải Tư, dĩ nhiên là ngoài ý muốn có quyết đoán.
Ngải Tư quay đầu, còn mắt lục sắc nhìn hắn. Tử La Lan mới nhìn thấy mặt nạ bằng kim loại trên mặt Ngải Tư.
Mặt nạ vô cùng thỏa đáng, giống như là được thiết kế cho khuôn mặt hắn. Nhân mã cao gấp rưỡi Tử La Lan.
“… sủng vật của ngươi là ngựa?” Tử La Lan kinh ngạc hỏi.
“Là ngựa một sừng,” Ngải Tư nhìn hắn 1 cái, hỏa thế còn đang lan tràn, tốc độ tuy là rất nhanh, nhưng chỉ có thể loại bỏ 1 ít quái vật kỵ hỏa, đại bộ phận còn đang ở nơi hiểm yếu chống lại, “sủng vật của ta có kỹ năng này, có thể tránh xa khu vực chiến đấu, hơn nữa lực lượng cũng sẽ tăng cường.”
Hỏa thế mới vừa dứt, thì bỗng có 1 khí tức băng lãnh bao trùm.
Nguyên bản trong đại sảnh rộng lớn chợt hạ xuống bông tuyết phiêu phiêu.
Dương quan ngoài cửa sổ vẫn sán lạn như cũ, bông tuyết khinh vũ trong ánh dương quang, mang theo 1 loại tao nhã cùng tịch mịch ngoài thế gian, chúng nó không bị hòa tan, mà là thản nhiên rơi xuống.
Trong đại sảnh thoáng cái yên tĩnh, Tử La Lan ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời không có mây bay, nhưng bông tuyết vẫn gián đoạn rơi xuống. Sau vài giây, bông tuyết trở thành đại tuyết lông ngỗng (~to hơn), những quái vật lúc này mới kinh giác, liều mạng kêu la, những bông tuyết này tựa như acid đậm đặc, tại trên người chúng thiêu đốt, vết thương lan ra rất nhanh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều là tiếng kêu thảm thiết, Tử La Lan thật không nghĩ tới, những con quái vật này cũng có thể phát sinh ra âm thanh đáng sợ như vậy.
Hắn nhìn về phía An Nặc, vẻ mặt của An Nặc chính là lạnh nhạt, Kiêu Ngạo đứng ở bên cạnh y, ở một phương diện nào đó mà nói, bọn họ kỳ thực là một loại người.
An Nặc một bên hút thuốc, bông tuyết một bên từ trên trời rơi xuống, có loại cảm giác yên tĩnh cùng tịch mịch nói không nên lời.
Tuy trong đại sảnh ầm ỹ vô cùng, nhưng tiểu địa phương ở chỗ An Nặc thoạt nhìn yên tĩnh ngoài ý muốn.
“A, năng lực tuyết thật là thuận tiện a,” Lôi Na Tư từ trong đám quái vật đã bị cụt tay chân nhảy xuống, đem cự nhân chi kiếm cất hảo lên lưng.
“Không công bằng a, vì sao năng lực của ta lại không hảo dùng như thế,” Ngải Tư oán giận chạy tới, sau đó khôi phục lại hình người, mà sủng vật của hắn sớm đã không còn thấy nữa.
“Ta nghĩ hỏa cũng không tệ a,” Lôi Na Tư hướng hắn cười cười.
Ngải Tư ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đạt được lời khen ngợi của Kiếm Thánh thật là vinh hạnh của ta.”
“Không cần khách khí.” Lôi Na Tư cười ha ha. Phần lớn thời gian, tính cách của nữ nhân này không cũng không rất giống nữ nhân, ngược lại có khuynh hướng nam tính.
Lúc bọn họ đang nói, cửa đại sảnh ‘thình thịch’ một tiếng lại mở ra, thi thể trên mặt đất chậm rãi tiêu thất.
“A, ta muốn đi ngủ ..” Lôi Na Tư duỗi duỗi người, “hoàn hảo là hôm nay không phải đi làm, ta cảm thấy đầu ta muốn rời ra từng mảnh.”
“Ta còn phải lên lớp …” Ngải Tư thống khổ rên rỉ một tiếng, “hôm nay thế nào cũng phải lấy cho bằng được, học phần của ta thảm quá a …”
Tử La Lan cùng An Nặc đi ra đại sảnh, ánh mắt vừa chuyển, bọn họ đã tới quảng trường.
Sau khi Kiêu Ngạo bọn họ dặn dò qua, thì 2 người cũng hướng y cáo biệt ly khai.
An Nặc 1 bộ dáng khó chịu.
Tử La Lan tuy không có hỏi, nhưng cũng biết là vì Kiêu Ngạo, một bộ dạng không định dùng năng lực, mà dựa theo lực lượng của Ngải Tư cùng Lôi Na Tư, giải quyết đám quái vật này chính là vấn đề thời gian. Tuy An Nặc muốn nhìn năng lực của Kiêu Ngạo, nhưng xem ra không thể thấy được ở chỗ này, đó là lí do mà An Nặc đã dùng năng lực ‘tuyết’ để kết thúc trận chiến này.
Một hồi lâu, An Nặc nói: “Ta muốn tới công ty, buổi trưa cùng ăn cơm đi.”
Tử La Lan vừa tính trả lời, lại phát hiện Kiêu Ngạo đi tới.
Biểu tình của Kiêu Ngạo vẫn là lạnh nhạt, Ngải Tư cùng Lôi Na Tư đã cầm vũ khí trong tay đứng bên cạnh hắn.
Về phần An Nặc, ‘chủ nhân’ của Tử La Lan lại có vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến, giống như chuyện phát sinh trước mắt cùng y không có quan hệ.
“A, phong chi xạ thủ a…” vong linh nheo lại con mắt nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo, “ngươi cảm thấy đề nghị của ta không tốt sao?”
“Ta cảm thấy đề nghị của ngươi không tệ, nhưng cách cam tâm tình nguyện để ngươi giết còn rất xa a,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, hắn lộ ra một cái dáng tươi cười ôn hòa, lại khiến Tử La Lan cảm thấy 1 hồi băng lãnh.
“Được rồi,” vong linh đem tiễn từ trên người rút xuống, nhún nhún vai, “ta không miễn cưỡng người khác tiếp thu ý kiến của ta, đây là nguyện vọng của các ngươi.”
Sau khi hắn nói xong, cảnh sắc bắt đầu vặn vẹo.
Thực ra mọi người đều minh bạch, không phải có gì đó xảy ra sau khi hắn chết. Chẳng qua là không gian xung quanh bị bóp méo mà thôi.
Đó là một đại sảnh rất lớn, tựa như một sân bóng mi ni, sau khi vong linh xuất hiện, thì xuất hiện 1 tảng đá có hình thù của quái vật, Tử La Lan chính là bị dọa sợ một phen.
Hắn biết có kỹ năng triệu hoán quái vật, nhưng tối đa cũng chỉ triệu được 1,2 con, làm sao có thể thoáng cái nhiều như vậy …
Trong đám quái vật cấp 170 180 các loại này có ngưu đầu, có lưỡng đầu xà, thậm chí, có một số loại Tử La Lan chưa từng thấy qua.
“Xem ra không cần ta phải tự mình động thủ,” vong linh ôn nhu nói, sau đó thân thể hắn chậm rãi bay lên không trung, ưu nhã nói, “các ngươi hãy hảo hảo hưởng thụ, hưởng thụ mỹ cảm do bạo lực mang đến.”
“Hứng thú gì,” Ngải Tư trừng mắt nhìn hắn.
Vong linh cười cười, không trả lời, hắn giống như không có nghe thấy, nhìn Tử La Lan.
Tử La Lan bị hắn nhìn thì toàn thân không được tự nhiên: “Ách, ta quen với ngươi sao?”
Vong linh cười rộ lên, cảm giác rất trẻ con, nhưng không mở miệng.
Bởi vì hắn vẫn nhìn Tử La Lan, Tử La Lan đành lui lại trốn ở sau An Nặc.
Khi Kiêu Ngạo lần nữa đem tiễn bắn xuyên qua, nhánh tiễn kia bị vong linh đang phiêu phù ở giữa không trung nắm lấy.
“Hiện tại kẻ địch của các ngươi không phải là ta,” vong linh ôn nhu nói, sau đó chợt xoay ngươi, làm một cái thế kỳ quái, một đạo quang mang kim sắc nhu hòa rơi xuống.
“Sủng vật của các ngươi dường như không có tri thức, ta đây miễn phí cho các ngươi, đây là kỹ năng tăng cường năng lực thông thường, cũng chính là tăng 40% lực công kích cùng tốc độ,” vong linh nói, “chỉ cần các ngươi có thể đánh bại mấy thứ này, thì có thể ly khai.” Hắn nói xong, thì hướng về Tử La Lan đang trốn ở sau lưng An Nặc vẫy tay, “như vậy, ta đi trước, chúc các ngươi vui vẻ.”
Sau khi hắn tiêu thất trong không khí, thì chỉ còn lại 1 đám quái vật dữ tợn.
“Hắn nhận thức ngươi sao?” An Nặc quay lại, đối mặt với tử thần đang trốn sau lưng mình hỏi.
“Ta không nhận ra hắn …” Tử La Lan nhỏ giọng nói.
“Trước tiên chính là đối phó với mấy thứ này đi,” Lôi Na Tư ở bên cạnh nói, “về phần ai là thân thích của ai, sau này hãy nói đi.”
“Cái gì … thân thích …” Tử La Lan ngẩn ngươi, Lôi Na Tư đã nâng kiếm vọt lên.
Lôi Na Tư đã từng ở trong cổ đấu trường miểu sát một đống lớn quái vật, căn bản hiện tại xem ra là đang dùng đao mổ trâu giết gà. Cho dù đang đối mặt với những quái vật có thuộc tính cao này.
Khi 7,8 con đồng thời hướng về phía Lôi Na Tư phác qua, kiếm của Lôi Na Tư vẫn ổn như cũ, con mắt hắc sắc của nàng tại thời điểm chiến đấu càng thêm sáng rực, tại cổ đấu trường là như thế, ở chỗ này vẫn là như thế.
Sau đợt ở cổ đấu trường, Tử La Lan cố ý đi tìm tư liệu kiếm sĩ, dù sao Lôi Na Tư cũng từng đánh bại An Nặc nha.
Mỗi khi có ngoạn gia lập chí trở thành kiếm sĩ đều phải phát thệ, mà Lôi Na Tư không thể nghi ngờ là hoàn toàn thi hành lời thề.
Hắn có cảm giác không sai, phảng phất về tới thời điểm trung cổ, tại trên đại lục có nhiều yêu ma hoành hành, nhân loại làm thế nào lới lực lượng của mình đối kháng với nguy hiểm.
Đao của ta tựa như linh hồn của ta — tinh thần của ta được tôi luyện thập toàn thập mỹ.
Linh hồn của ta cường đại — bởi vì ta tín nhiệm lực lượng của nó, cho nên tinh thần của ta là tấm chắn duy nhất của ta.
Trong dã vọng ol, người chọn kiếm sĩ thật sự rất ít, dù sao đó là chức nghiệp có yêu cầu năng lực cùng phản ứng thân thể rất cao, còn hơn ma pháp sư hay là kỵ sĩ.
Mà đạt được danh hiệu ‘Kiếm Thánh’ thì Lôi Na Tư không thể nghi ngờ đã phô bày ra chức nghiệp vô cùng hoàn mỹ.
“Hiện tại là lúc nhìn sao?”
Khi Tử La Lan đang cao hứng xem, thì Ngải Tư bên cạnh lạnh lùng hỏi, lúc này Tử La Lan mới ý thức được, bọn họ hiện tại đang chiến đấu, không phải lúc thưởng thức kiếm kỹ của Lôi Na Tư.
Ngải Tư cầm kỵ sĩ kiếm trong tay, gia nhập vào vòng chiến.
Quái vật vô cùng nhiều, Ngải Tư rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Muốn bọn họ 5 người phải chống đối với nhiều quái vật như vậy, thật sự là lấy trứng chọi đá. Phải biết rằng nhiều quái vật như vật, thể tích lại như vậy, chính là kéo dài thời gian.
Thể lực của người cũng có thể bị tiêu hao đến hết.
Tử La Lan do dự một chút, vẫn là xuất ra lưỡi hái, chạy đến hướng Ngải Tư tiêu thất.
Lưỡi hái tử thần của Tử La Lan là vũ khí đặc thù, nó có thể phát ra lực lượng bất đồng, có thể là vật chất vô hình, tỷ như phong hay thủy các loại, đối với những quái vật này, hiệu quả phi thường tốt.
Chẳng qua là quái vật ở khắp nơi, căn bản là không thấy bóng dáng Ngải Tư.
Ngay khi Tử La Lan bực mình, thì một cổ nhiệt khí vây bọc hắn.
Quái vật xung quanh hắn thoáng cái bị thiêu cháy, khiến cho Tử La Lan nhớ tới sủng vật phượng hoàng ở tân thủ thôn.
Hắn còn tưởng là phượng hoàng xuất hiện, nhưng khi quái vật xung quanh ngã xuống, hắn mới biết mình nghĩ sai rồi.
Con phượng hoàng kia đã mất, bởi vì Kỵ Sĩ Chi Huyết, chủ nhân của nó, đã san hào.
Tại cách đó không xa chính là một nhân mã.
Phản ứng đầu tiên của Tử La Lan chỉ là cảm thấy quái lạ, nhưng mà lại mơ hồ cảm thấy không đúng.
Hắn thấy khuôn mặt của nhân mã vô cùng quen thuộc.
Tóc dài màu hạt dẻ cùng với con mắt lục sắc, trong tay cầm kỵ sĩ kiếm bạch sắc, trên người 1 thân áo giáp hắc sắc, áo giáp sáng loáng, lộ ra 1 cổ khí tức hắc sắc.
Tử La Lan kinh ngạc che lại miệng, đây là cái tình huống gì a.
Ngải Tư lại có thể cùng sủng vật kết hợp, hắn căn bản chưa từng nghe qua có năng lực này a.
Xung quanh Ngải Tư là một bức tường lửa, bức tường lửa còn đang lan ra bốn phía, không ngừng có quái vật ngã xuống.
Hắn vẫn luôn nghĩ Ngải Tư chỉ là vô tình lấy được năng lực này, bất quá hiện tại thoạt nhìn Ngải Tư, dĩ nhiên là ngoài ý muốn có quyết đoán.
Ngải Tư quay đầu, còn mắt lục sắc nhìn hắn. Tử La Lan mới nhìn thấy mặt nạ bằng kim loại trên mặt Ngải Tư.
Mặt nạ vô cùng thỏa đáng, giống như là được thiết kế cho khuôn mặt hắn. Nhân mã cao gấp rưỡi Tử La Lan.
“… sủng vật của ngươi là ngựa?” Tử La Lan kinh ngạc hỏi.
“Là ngựa một sừng,” Ngải Tư nhìn hắn 1 cái, hỏa thế còn đang lan tràn, tốc độ tuy là rất nhanh, nhưng chỉ có thể loại bỏ 1 ít quái vật kỵ hỏa, đại bộ phận còn đang ở nơi hiểm yếu chống lại, “sủng vật của ta có kỹ năng này, có thể tránh xa khu vực chiến đấu, hơn nữa lực lượng cũng sẽ tăng cường.”
Hỏa thế mới vừa dứt, thì bỗng có 1 khí tức băng lãnh bao trùm.
Nguyên bản trong đại sảnh rộng lớn chợt hạ xuống bông tuyết phiêu phiêu.
Dương quan ngoài cửa sổ vẫn sán lạn như cũ, bông tuyết khinh vũ trong ánh dương quang, mang theo 1 loại tao nhã cùng tịch mịch ngoài thế gian, chúng nó không bị hòa tan, mà là thản nhiên rơi xuống.
Trong đại sảnh thoáng cái yên tĩnh, Tử La Lan ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời không có mây bay, nhưng bông tuyết vẫn gián đoạn rơi xuống. Sau vài giây, bông tuyết trở thành đại tuyết lông ngỗng (~to hơn), những quái vật lúc này mới kinh giác, liều mạng kêu la, những bông tuyết này tựa như acid đậm đặc, tại trên người chúng thiêu đốt, vết thương lan ra rất nhanh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều là tiếng kêu thảm thiết, Tử La Lan thật không nghĩ tới, những con quái vật này cũng có thể phát sinh ra âm thanh đáng sợ như vậy.
Hắn nhìn về phía An Nặc, vẻ mặt của An Nặc chính là lạnh nhạt, Kiêu Ngạo đứng ở bên cạnh y, ở một phương diện nào đó mà nói, bọn họ kỳ thực là một loại người.
An Nặc một bên hút thuốc, bông tuyết một bên từ trên trời rơi xuống, có loại cảm giác yên tĩnh cùng tịch mịch nói không nên lời.
Tuy trong đại sảnh ầm ỹ vô cùng, nhưng tiểu địa phương ở chỗ An Nặc thoạt nhìn yên tĩnh ngoài ý muốn.
“A, năng lực tuyết thật là thuận tiện a,” Lôi Na Tư từ trong đám quái vật đã bị cụt tay chân nhảy xuống, đem cự nhân chi kiếm cất hảo lên lưng.
“Không công bằng a, vì sao năng lực của ta lại không hảo dùng như thế,” Ngải Tư oán giận chạy tới, sau đó khôi phục lại hình người, mà sủng vật của hắn sớm đã không còn thấy nữa.
“Ta nghĩ hỏa cũng không tệ a,” Lôi Na Tư hướng hắn cười cười.
Ngải Tư ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đạt được lời khen ngợi của Kiếm Thánh thật là vinh hạnh của ta.”
“Không cần khách khí.” Lôi Na Tư cười ha ha. Phần lớn thời gian, tính cách của nữ nhân này không cũng không rất giống nữ nhân, ngược lại có khuynh hướng nam tính.
Lúc bọn họ đang nói, cửa đại sảnh ‘thình thịch’ một tiếng lại mở ra, thi thể trên mặt đất chậm rãi tiêu thất.
“A, ta muốn đi ngủ ..” Lôi Na Tư duỗi duỗi người, “hoàn hảo là hôm nay không phải đi làm, ta cảm thấy đầu ta muốn rời ra từng mảnh.”
“Ta còn phải lên lớp …” Ngải Tư thống khổ rên rỉ một tiếng, “hôm nay thế nào cũng phải lấy cho bằng được, học phần của ta thảm quá a …”
Tử La Lan cùng An Nặc đi ra đại sảnh, ánh mắt vừa chuyển, bọn họ đã tới quảng trường.
Sau khi Kiêu Ngạo bọn họ dặn dò qua, thì 2 người cũng hướng y cáo biệt ly khai.
An Nặc 1 bộ dáng khó chịu.
Tử La Lan tuy không có hỏi, nhưng cũng biết là vì Kiêu Ngạo, một bộ dạng không định dùng năng lực, mà dựa theo lực lượng của Ngải Tư cùng Lôi Na Tư, giải quyết đám quái vật này chính là vấn đề thời gian. Tuy An Nặc muốn nhìn năng lực của Kiêu Ngạo, nhưng xem ra không thể thấy được ở chỗ này, đó là lí do mà An Nặc đã dùng năng lực ‘tuyết’ để kết thúc trận chiến này.
Một hồi lâu, An Nặc nói: “Ta muốn tới công ty, buổi trưa cùng ăn cơm đi.”
Tử La Lan vừa tính trả lời, lại phát hiện Kiêu Ngạo đi tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook