Giữa lúc An Nặc đang hướng về phía Tử La Lan đi tới, đột nhiên có 1 cái lưỡi hái từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt An Nặc, y có thể thấy khuôn mặt hoảng hốt của mình trên lưỡi dao sắc bén của lưỡi hái.

Lưỡi hái phóng tới thân thể của Tử La Lan, ánh mắt của An Nặc xẹt qua lưỡi hái, y thấy thân thể của Tử La Lan bị cắt thành 2 nửa, trên mặt là biểu tình kinh ngạc.

“Ngươi làm sao lại dễ dàng bị lừa như vậy,” thanh âm bất mãn của Tử La Lan từ phía sau truyền tới, “ngươi không thấy hắn không có bóng sao?”

Tử La Lan ở phía sau vẫn mặc áo choàng hắc sắc, An Nặc nhíu mày, y vừa rồi cư nhiên lại bị vong linh đánh lừa.

Cái người bị lưỡi hái của La Lan cắt thành 2 nửa quả thật không có bóng trong nước, hắn chậm rãi trong suốt, sau đó hóa thành 1 vũng nước trong, dung nhập vào trong ao.

Tử La Lan đi tới, đem lưỡi hái từ trong đất rút ra: “Tuy ban đêm không nhìn thấy gì, nhưng dường như vong linh ở trong nước cũng không có bóng.”

Tử La Lan xoay người tức giận, lại phát hiện An Nặc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giống như hắn vừa làm sai một cái gì đó.

“Tại sao ngươi không sớm chém hắn!” giọng điệu An Nặc không được tốt lắm.

“Cái gì … ta vừa làm rồi a, ta bị truyền tống đến nơi xa hơn,” Tử La Lan đem lưỡi hái thu hồi, hướng An Nặc đi đến, đồng thời nâng cao thanh âm, “ngươi cư nhiên lại bị 1 cái hàng nhái làm cho mê mẩn, lại còn trách ta, ngươi không tính cảm ơn, lại còn oán trách ta …”

“Câm miệng!” An Nặc lên giọng, “biến trở về hình dạng con thỏ ngay!” (Yu Ming: ta nghĩ ảnh thẹn quá hóa giận chăng?)

“…nơi này, dường như chỉ duy trì trạng khái sau khi tiến vào … xin lỗi …” Tử La Lan nhỏ giọng nói, hắn hiện tại cũng biết tâm tình của An Nặc không tốt, nên hắn không muốn làm bất cứ cái gì khiến An Nặc khó chịu hơn.

Nhưng — hệ thống đã đặt ra như thế, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

“Hệ thống cư nhiên lại đặt ra cái việc đáng hận này —” An Nặc chợt nói, “đó là ngươi làm sao?”

“Không phải, bắt đầu từ trạm kiểm soát, không phải ta làm.” Tử La Lan cẩn thận hướng An Nặc giải thích, “trong nhóm khai phá, mỗi người chỉ phụ trách 1 bộ phận, ta chỉ phụ trách kết cấu đại lục cùng tình cảnh, còn lại là trách nhiệm của người khác.”

“Đây là nơi nào?” An Nặc lại hỏi.

“… Ta không biết,” Tử La Lan ngập ngừng nói, “thế nhưng, có lẽ chủ tịch biết, bởi vì hắn khiến ta làm.”

“Cha ta?” An Nặc hoài nghi nhìn Tử La Lan.

“Đúng vậy … ngươi nên sớm hỏi hắn.” Tử La Lan nhiệt tình đưa ra kiến nghị.

“Hắn đã không thể nói chuyện,” An Nặc lạnh lùng nhìn 1 cái, “gần giống như bại liệt toàn thân.”

Tử La Lan ngẩn người: “Ta hiểu ý của bại liệt … nhưng thiết kế Lí Tưởng đại lục hắn vẫn còn hảo hảo …”

“… trước khi mở rộng bao lâu?” An Nặc lại hỏi.

“… đại khái nửa tháng trước hoặc hơn.” Tử La Lan suy nghĩ 1 hồi rồi nói, “… làm sao vậy?”

“Không có gì …” An Nặc nói, “chúng ta đi thôi.”

Thiếu niên bên cạnh khẽ gật đầu, đi theo y.

Nếu như Tử La Lan không có nói sai, cũng xấp xỉ thời điểm phụ thân bị bại liệt.

Nhưng nếu như trạm kiểm soát cuối cùng là của phụ thân lập ra, có lẽ có liên quan đến việc Lily tư mất tích.

Ánh sáng trời sao làm cho vùng này sức sống vô hạn, 2 người giống như đang đi trong thế giới thần thoại cổ xưa. Thời đại ngày nay đã sớm quên những … mỹ lệ xinh đẹp này, mà trò chơi có thể hư cấu ra thế giới kia cho mọi người.

“… Vong linh vừa biến thành hình dạng của ta ..” Tử La Lan thì thào nói.

“Đúng vậy,” An Nặc không hờn giận quay đầu, một bộ dạng chuẩn bị hướng về vong linh hảo hảo phục thù.

“Ta nghĩ chúng ta có chút sơ sót.” Tử La Lan suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Cái gì?” An Nặc hỏi.

“Vong linh người chết có thể phục chế số liệu ở một mức nào đó, nhưng trước hết nó phải đọc lấy,” Tử La Lan suy nghĩ một hồi sau đó hướng về phía An Nặc giải thích, “lúc chúng ta ở Kim Hoa Đô di tích, vong linh có thể đã đọc số liệu của Lôi Na Tư lúc trước tại đây, mà lần này hắn lại lấy số liệu của ta … nhưng ta cảm thấy rất kì quái, là hắn lấy được số liệu của ta lúc nào?”

“Là lần ở Kim Hoa Đô không phải sao? Hắn đụng phải ngươi,” An Nặc hảo hảo nhắc nhở hắn, tri thức về phương diện máy tính của ý phi thường … có hạn.

“Không phải đụng chạm là có thể lấy được, nhất định là có địa phương đặc biệt khác làm cho hắn lấy ra và phục chế số liệu.” Tử La Lan nói một cách chắc chắn.

“Tỷ như nói?”

“Tỷ như nói …chúng ta vừa rồi đi tới dũng đạo kia.” Tử La Lan kêu lên, “ta đã biết rồi, cái dũng đạo kia kì thực chỉ dùng để lấy số liệu, hắn đã biết tất cả số liệu của chúng ta, Lôi Na Tư đã từng tới đây, cho nên hắn sớm đã lấy được số liệu của Lôi Na Tư, bởi vậy lúc chúng ta ở Kim Hoa Đô mới có thể thấy nàng!”

“… Cho nên Kiêu Ngạo nói vong linh có thể biến thành bất cứ ai trong chúng ta.” An Nặc trầm giọng nói, “mà mấy cái dũng đạo kia sở dĩ không có quái vì nó là nơi lấy tin tức.”

“… Ân, hơn nữa có người bị mắc lừa.” Tử La Lan cười nhạo nhìn An Nặc, “ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta có bộ dạng ngốc như vậy?”

“Câm miệng,” An Nặc hung hăng trừng mắt Tử La Lan, “nói nữa ta đem ngươi từ trên lầu ném xuống.”

Tử La Lan suy nghĩ một chút lời của An Nặc nói. Hắn ngẩn người bảo: “mưu sát là hành vi trái pháp luật.”

An Nặc lộ ra một cái dáng tươi cười: “Sẽ không có ai biết.”

“… ma quỷ a.” Tử La Lan oán hận nói.

“A, các ngươi đã tới.” một thanh âm mềm nhẹ truyền tới, bầu trời đêm lộ ra 1 vẻ dị thường.

Tử La Lan cùng An Nặc phát hiện trước mặt họ có 7 tiểu hài tử giống nhau như đúc.

Đại khái khoảng 14,15 tuổi, có mái tóc đạm kim sắc nhu thuận buông xuống sau đầu, con mắt thiển lam sắc nhìn bọn họ, tươi cười nhàn nhạt.

“… Vong linh?” Tử La Lan nhìn bọn họ, “có 7 vong linh?”

“Ta nghĩ …rất khó đếm số lượng thứ này đi?” An Nặc nói.

“Còn sau đó?” Tử La Lan trừng mắt nhìn bộ dạng nhàn nhã của An Nặc.

An Nặc chìa tay vỗ vỗ vai hắn: “Hảo hảo nỗ lực.”

“Vì cái gì là ta!” Tử La Lan nâng cao thanh âm.

An Nặc nhún nhún vai không trả lời, thoáng cái nhảy đến bên cạnh.

7 hài tử đều lộ ra 1 tia cười nhạt, vọt tới.

Tử La Lan chìa tay ra, bóng tối hắc ám giống như những xúc tu di động, lưỡi hái thật lớn từ trong tay hắn chậm rãi biến hóa, đao phong lãnh liệt, ánh lên khuôn mặt hoàn mỹ của tử thần.

Trường bào hắc sắc trong bóng đêm lung lay không tiếng động, ưu nhã khiến kẻ khác tim đập mạnh và loạn nhịp.

An Nặc dựa vào thân cây ở bên cạnh, nhìn một màn này.

Thiếu niên tóc đen lúc này tản mát ra khí tức vô cùng lãnh liệt, có lẽ là do hiệu quả của hệ thống, nhưng An Nặc tuyệt không thích chút nào.

Thiếu niên kia hẳn là rất đơn thuần, có chút sỏa, không nên mang theo khí tức của loại tử thần này. Tóc đen hắn rất đẹp, thế nhưng An Nặc không thích cùng lưỡi hái phối cùng một chỗ.

Y chính là thích loại biểu tình mà vong linh đã mô phỏng, tuy Tử La Lan nói biểu tình kia nhìn có chút sỏa, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến yêu cầu thẩm mỹ của An Nặc, La Lan không phải là người lãnh khốc như vậy, hắn nên có chút mê man cùng bất lực, còn hơn tử thần.

Mang theo 1 chút mê man cùng quyến rũ, lúc ngôi sao rơi xuống trên bầu trời đêm, La Lan …

Tuy y có chút lưu tâm đến sủng vật không quá hữu dụng, thế nhưng, từ lúc sủng vật chân chính trở nên hữu dụng, y lại bắt đầu ân hận, chính là con thỏ ban đầu tương đối khả ái hơn. Y nghĩ, tuy rằng có chút sỏa, nhưng có liên hệ gì, quan trọng là mình thích.

Động tác của Tử La Lan ưu nhã lại nhanh nhẹn, lưỡi hái hắc sắc mang theo khí tức ngục tù chấm đất, cắt đôi thân thể vong linh. Tại trước mặt tử thần, những vong linh kia chẳng là gì.

Vong linh sau cùng mạnh mẽ lui về sau, một bộ tính chạy trốn, Tử La Lan nắm lại cánh tay hắn.

Cái loại cảm giác băng lãnh này khiến cho Tử La Lan nhớ tới loài bò sát máu lạnh.

Nam hài kia nở nụ cười trong 1 thoáng, dáng tươi cười ôn nhu mà thân thiết.

“Ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi, La Lan.” Hắn nói, tuy bị Tử La Lan bắt được, nhưng không có giãy dụa. Hắn duỗi tay kia, chuẩn bị đặt lên tay Tử La Lan.

Tử La Lan tức khắc thu hồi tay, con mắt hắc sắc kinh ngạc nhìn hắn.

Nam hài kia càng cười đến nhu hòa, có loại ôn nhu không thuộc về tuổi tác này, 1 mãnh tinh không chậm rãi tiêu thất.

“Đáng ghét …” Tử La Lan cắn cắn môi.

“Bị khi dễ?” An Nặc đi tới nhìn hắn 1 cái.

“Hắn lấy tay đọc số liệu của ta … số liệu về năng lực chiến đấu.” Tử La Lan đem lưỡi hái thu hồi, “có thể đã bị hắn đọc gần hết số liệu.”

“Hệ thống lại … thông minh như thế này sao?” An Nặc hỏi.

“Trò chơi này tuyệt đối có chuyện rồi, sau khi hoàn thành, ta muốn tìm Tạp Lạc Tư hỏi một chút, có thể biết được chút tin tức.” Tử La Lan thì thào nói.

“Úc, hiện tại còn tương đối hảo.” An Nặc nói.

“An Nặc, lát nữa ngươi đừng ra tay,” Tử La Lan nói, “phỏng chừng số liệu của chúng ta đã bị đọc được, nhưng số liệu chiến đấu còn chưa tiết lộ.”

“Ta đã biết.”

Khi bọn hắn tìm được cánh cửa đồng thời đi ra, bọn họ đã tới 1 cái đại sảnh hình vòng tròn.

Kiêu Ngạo, Lôi Na Tư, Ngải Tư đã đứng chờ ở nơi đó.

“Cảm thấy thế nào?” Lôi Na Tư hỏi.

“… Giống nhau không?” An Nặc trảo trảo tóc nói, tử thần đi ở bên cạnh.

“Chúng ta đây tiếp tục đi thôi.” Kiêu Ngạo ôn nhu nói.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương