Vòng Bảy Người
-
Chương 34
Mọi người ngồi trên chiếc Jinbei cũ nát, ô tô sau khi đã khởi động máy lần thứ ba rốt cuộc có thể chạy. Điều này khiến cho mọi người hoan hô vang trời, mỹ nữ nhướng mày, biết ngay mấy thằng này đang cười nhạo cô, cười lạnh một tiếng, giẫm mạnh lên bộ ly hợp, sau đó chiếc Jinbei giống như con ngựa 'nát' cởi cương, trực tiếp xông ra ngoài, mọi người còn chưa kịp khép miệng lại lần nữa mở lớn, lần này không phải cười nhạo mà là kinh hô. Bám lấy chiếc Jinbei biến thân thành Land Rover.
Dưới tình trạng biến thái như vậy, ô tô lấy tốc độ khó tin lái vào nội thành Nam Kinh, tiếp đó đậu ở bên cạnh một tòa nhà kín đáo bên cạnh đại học Nam Kinh, mỹ nữ nóng bỏng nhảy xuống xe, giựt cửa xe. Chu Quyết run run hai đùi đi theo cô xuống, sắc mặt mọi người cũng giống như bị phủ một tầng tro, vốn tinh thần đã sức cùng lực kiệt bị mỹ nữ diễn xiếc xe này hành hạ gần sắp sụp đổ. Tam Béo che miệng nôn khan mấy lần. Trần Hạo nắm đấm tay gian nan đi xuống xe, mặc dù anh quả thực vẫn có thể duy trì hình tượng anh trai siêu ngầu.
Lúc này từ trong tòa nhà một tráng hán bước ra, người châu Á có thể trưởng thành với thể trạng người châu Âu cùng khí phách của người châu Phi đúng là hiếm thấy, tráng hán này cư nhiên còn mang theo một mắt kính gọng vàng tương phản cực lớn, chỉ nhìn phần đầu thì là nho nhã, chỉ nhìn thân thể thì là cường tráng, hợp cùng một chỗ nhìn thì là quái dị.
Bên cạnh tráng hán như hộ pháp này còn có một ông lão, tóc của ông có chút trọc, tóc màu trắng bạc có da mặt cực kỳ ngăm đen, mặc một thân áo khoác kiểu cũ màu cà phê, liếc mắt nhìn một cái liền biết là nhà nghiên cứu hàng năm lui tới sở nghiên cứu và khu di tích. Ông vừa nhìn thấy đám người Trần Hạo, liền lập tức đi về phía trước nghênh đón, kéo tay Trần Hạo nói: "Thằng nhóc này cuối cùng cũng nhớ đến gặp ta, làm sao vậy? Len lén cùng Lý Phóng nói thì có ích gì? Aiz, trò nói trò không cùng tôi học kim thạch học cũng không sao, thế nào mà hiện tại ngay cả trả lời lão già này cũng ghét bỏ luôn rồi?"
Trần Hạo ha ha cười khan, nói: "Con chỉ nghĩ học nghiên cứu dân tộc học thích hợp hơn, vả lại ngài không phải đã có hai môn sinh đắc ý Lý Phóng và Quách Mai sao.
Ông giáo sư khoát tay nói: "Aiz, hai người bọn họ còn cần tích lũy nhiều thực tiễn và lý luận hơn, kim thạch học đòi hỏi trí thức nắm giữ chẳng những phải rộng rãi toàn diện, còn phải có chiều sâu. Điểm ấy sẽ rất khó à. . . . . ."
Trần Hạo cúi đầu nhìn chân mình, mỹ nữ lấy điện thoại di động ra, chỉ có hộ pháp bốn mắt còn cực kỳ nghiêm túc nghe ông lão lải nhải, ông lão thấy không ai phát biểu, ho khan điều giải tâm tình nói: "Được rồi, không nói chuyện này, vẫn nên nói một chút mấy thứ trò muốn Lý Phóng giúp trò chuẩn bị này dùng để làm gì, trò biết muốn tìm cổ mộ đáng lẽ phải báo cáo cho bộ văn hóa trước, trò tự tiện đi khai quật chính là trộm mộ, cũng là phạm pháp đấy."
Trần Hạo nói: "Không, bọn em không tìm đến để khai quật, thậm chí không cách nào xác định có tồn tại nơi như vậy hay không. Cho nên bọn em muốn xin giáo sư thay bọn em nhìn xem, nhưng mà vì nguyên nhân đan xen nào đó em không cách nào mọi người tham dự vào. Bởi vì chuyện này. . . . . .Có liên quan đến Như Lan."
Mặt ông giáo sư già thoáng trầm xuống, ông hạ giọng nói: "Trò nhận được tin tức của Như Lan rồi? Con bé. . . . . ."
Trần Hạo nói: "Còn chưa chắc, nhưng có đầu mối rồi, cho nên hy vọng giáo sư ngài có thể hỗ trợ."
Chu Quyết nghe được lời ấy một tia sáng trong mắt chợt hiện, nhưng lập tức khôi phục bình thường. Cậu may mắn không ai phát hiện thần sắc của mình. Cậu nhìn những người khác một chút, phát hiện kỳ thật tất cả mọi người đều vô tình bóc trần lời nói dối của Trần Hạo.
Ánh mắt ông giáo sư già ảm đạm xuống, ông lẩm bẩm nói: "Aiz, con bé là một nhân tài, A Hạo à, việc này mặc dù không nên do ông già ta nói, nhưng việc này của Như Lan rất quái, trò làm không được, vẫn nên tìm cảnh sát đi, thật sự không được thì ta ra mặt thay trò nói một chút, nỗ lực lần cuối cùng nữa, có lẽ Như Lan còn có hy vọng."
Trần Hạo vốn bởi vì đã xác nhận cái chết của Như Lan mà khiến anh phi thường thống khổ, những lời này của ông giáo sư mặc dù xuất phát từ thiện ý, nhưng đề cập đến Trần Như Lan, sắc mặt Trần Hạo rõ ràng có biến hóa. Anh cúi đầu không nói không muốn ở đây giải thích sự tình này.
Ông giáo sư thấy Trần Hạo không lên tiếng nữa, cũng biết bản thân có thể đã nhắc đến chuyện thương tâm của anh: "Việc này cứ để đó trước, tôi thấy các trò nên nghỉ ngơi đã, tôi có một hội nghị quan trọng phải họp, sau khi chấm dứt tối về tôi đặt một bàn ở nhà hàng Kim Lăng. Xem như tình hữu nghị của chủ nhà. Sau đó trò và tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng, muốn tôi giúp thế nào."
Nói xong, hộ pháp bốn mắt liền đỡ ông chui vào chiếc Jinbei nát, anh ta cũng ngồi vào ghế lái khởi động ô tô rồi phóng đi.
Mỹ nữ nóng tính thấy ông rốt cuộc đã đi, lúc này mới đặt điện thoại xuống cười nói: "Aiz, anh xem bộ dáng ủy khuất nọ của Lý Phóng khẳng định bị ông già mắng thảm rồi, tốt lắm em đi trước chuẩn bị phòng cho các anh, theo em."
Vì vậy mọi người mang theo hành lý đi theo mỹ nữ tới một khách sạn nhỏ bên cạnh đại học, nơi này nói chung đều cho người đến tham quan trường hoặc học giả đến học tập ở, sau khi phục vụ viên nhanh nhẹn đăng ký xong, tiền này hiển nhiên cũng không cần Trần Hạo bọn họ đưa ra.
Vì vậy Trần Hạo cùng Chu Quyết một phòng, Tam Béo đương nhiên tìm Khỉ Còi, vì vậy hai nhân vật quỷ dị nhất bị miễn cưỡng nhét cùng một chỗ. Nhưng không ngờ tới Lão Cửu cư nhiên tỏ vẻ nếu như không có biện pháp cùng người lạ ở chung, hắn liền một mình ở một phòng, tóm lại so với lúc đầu mấy người Chu Quyết đề phòng tên xác sống hắn còn muốn bài xích Diệp Vỹ hơn, Diệp Vỹ chỉ đối với việc này cười lạnh một tiếng tự mình đi vào phòng sửa sang lại hành lý.
Khỉ Còi sau khi thấy Diệp Vỹ rời khỏi, hỏi Lão Cửu: "Tại sao cậu có địch ý với anh ta lớn như vậy?"
Lão Cửu nhíu mày nói: "Trên người của gã có một cỗ khí tức rất âm lãnh."
Khỉ Còi gật đầu nói: "Đúng thật, người này khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm."
Lão Cửu mặt nhăn nhó càng sâu nói: "Nhưng khí tức của con mèo nọ còn âm hơn."
Khỉ Còi khó hiểu nhìn Lão Cửu, Lão Cửu nói: "Tao cũng không rõ ràng, chỉ là sự tham dự của gã quá khả nghi, tại sao gã lại có khối bản dập. Gã và Trần Hạo có quan hệ gì?"
Khỉ Còi nói: "Không rõ ràng lắm, bất quá mày kỳ thật không tin Trần Hạo đúng không?"
Lão Cửu nhìn vào mắt Khỉ Còi nói: "Thứ trong di thư của ông nội tao mặc dù không cách nào so sánh được với Lâm Húc hay Khất Nhi, nhưng ông nói đến một chuyện mấu chốt, chính là ở bước ngoặt cuối cùng đã bị người phản bội. Tao và Chu Quyết không giống nhau, không tin bất luận kẻ nào. Càng không tin hai kẻ đến sau kia, ai biết một trong bọn họ có thể có quỷ hay không."
Khỉ Còi hỏi: "Vậy ai đã phản bội ông nội mày?"
Lão Cửu lắc đầu nói: "Không biết, ông nội tao không nói rõ rốt cuộc là ai, hình như ông rất e ngại nói ra tên người này. Người này có lẽ là một con quỷ. Tóm lại ông nội nói bọn họ sau khi ra khỏi mộ phần lánh nạn kia đã có người không còn là người nữa. Nhưng không nói rốt cuộc là ai, tao nghĩ sức mạnh của quyển sách này lưu lại đến nay, một người hoặc nói là thứ kia khẳng định còn tồn tại. Mày đã hiểu chưa?"
Khỉ Còi nghe câu này, lông tóc đều phát ra hàn khí. Hắn cắn răng tiếp tục hỏi: "Sao mày lấy được cố hồn phách kia?"
Lão Cửu vô thức sờ túi, lập tức buông tay, hắn ngơ ngác đứng đó nói: "Ông nội tao sau khi còn sống trở về, ông biết một ngày nào đó sẽ có người nhớ tới cố hồn phách, ông biết thứ đồ này giữ vai trò trọng yếu, mà ông vẫn luôn cảm giác có gì đó theo dõi mình, vì vậy ông cuối cùng lựa chọn đem thứ đồ kia thả lại ở phần mộ năm đó bọn họ lánh nạn. Tao dựa theo ghi chép của ông nội, đến nơi đó."
Khỉ Còi nói: "Đó là phần mộ thế nào?"
Lão Cửu nói: "Không biết, nhưng hẳn là một phần mộ của quý tộc cổ đại, tao không nghiên cứu phương diện này."
Khỉ Còi nói: "Việc này phải giao cho Trần Hạo nghiên cứu, chúng ta đều là người ngoài nghề."
Lão Cửu không trả lời, Khỉ Còi ý thức được tâm tư của Lão Cửu, nói: "Mày xem, nói không chừng ở khởi điểm cũng có thể tìm được gì đó có giá trị, tao không phải Chu Quyết, sẽ không nói. Nhưng tao nghĩ mày không có lựa chọn."
Lão Cửu nhìn Khỉ Còi, Khỉ Còi kiên định nhìn hắn, hắn chỉ nói ra sự thật. Hơn nữa từ trong mắt mắt Khỉ Còi, Lão Cửu vẫn như cũ nhìn thấy kiêng kỵ hoặc nhiều hoặc ít, Lão Cửu biết việc này không có biện pháp, dù sao hắn cũng là một người chết.
Cuối cùng, Lão Cửu một mình trong gian phòng tận cùng bên trong khách sạn. Sau khi sắp xếp thỏa đáng hắn nhận được tin nhắn gửi tập thể của Trần Hạo: Sau bữa cơm chiều, đọc sách.
Lão Cửu nắm cố hồn phách trong tay, cuối cùng hắn tựa như đã ra quyết định sau cùng nhắm hai mắt lại, lúc này chung quanh hắn bắt đầu tràn ngập bởi mùi máu nồng nặc, trên vách tường tái nhợt phản chiếu ra rất nhiều bóng người, loạng choạng, vặn vẹo. Cuối cùng hóa thành một cụm khí đen. Như muốn ôm lấy Lão Cửu vậy, loại khí tức này Lão Cửu mỗi buổi tối đều có thể cảm thụ, tựa như đang cảm thụ một nghi thức. Mùi máu thối rữa tràn ngập thân thể hắn, hắn cảm giác cả người hắn đều tản ra cỗ mùi thối này. Nhưng lại ngửi không ra, tựa như một người hút thuốc phiện sẽ cảm giác cả người bị kiến gặm cắn, nhưng trên người lại không có côn trùng nào, hết thảy việc này đều là phản ứng của đại não hắn, sâu bên trong đầu óc của hắn tràn ngập cỗ mùi máu này. Thình lình cửa phòng bị đẩy ra, Chu Quyết nhìn Lão Cửu nói: "Lão Cửu. . . . . ."
Lão Cửu mạnh ngẩng đầu, bối rối đặt cố hồn phách vào túi nói: "Chuyện gì?"
Chu Quyết lại không động đậy, cậu đề phòng dừng mắt trên vách tường nọ, Lão Cửu ở phía sau lặp lại một lần: "Chuyện gì?"
Chu Quyết phục hồi tinh thần nói: "Đi ăn cơm chiều thôi."
Lão Cửu đứng lên đi về hướng cậu, Chu Quyết vô thức mà lùi về phía sau một bước, nhưng lại đột ngột dừng bước cậu đưa tay vỗ bả vai Lão Cửu, nói: "Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ đó."
Chu Quyết đóng cửa phòng, ngoài dự liệu của Lão Cửu chính là Chu Quyết không hỏi tới hắn. Hắn biết đây là thiện ý của Chu Quyết, vô luận là thiệt tình hay hành động cố ý, đây đều phù hợp với tác phong của Chu Quyết. Lão Cửu khổ sở cười đi theo cậu ra khỏi khách sạn.
Tới nhà hàng Kim Lăng rồi, thật không ngờ ông giáo sư đã ngồi vào cùng, hộ pháp bốn mắt ở bên cạnh, mỹ nữ xinh đẹp chạy tới gọi phục vụ viên chọn món. Định luật nhất quán của Chu Quyết lại một lần nữa bị đánh phá, trong ấn tượng của cậu giáo sư đều là những học giả kín đáo, nho nhã, vùi đầu cày cấy, nhưng tác phong của ông cụ này hoàn toàn cùng loại với một nhà thầu ở thị trấn quê mùa tụt hậu.
Cụ Mã lôi kéo tay Trần Hạo bảo anh ngồi sát bên, Trần Hạo rất nhanh kề bên tai Chu Quyết hỏi: "Tửu lượng cậu được chứ?"
Chu Quyết chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Trần Hạo lôi kéo cùng ngồi bên cạnh cụ Mã. Tiếp theo mọi người lần lượt ngồi vào.
Ông cụ mở miệng nói: "Đám nhỏ, các trò là học sinh của Trần Hạo, luận bối phận các trò là đồ tôn của ta nha, tốt, tốt, trong các trò nếu có ai có hứng thú với kim thạch học, có thể tới tìm ta. Cửa học vấn này cần có người kế thừa a!"
Mọi người rụt vai nhìn chằm chằm ông cụ đĩnh đạc nói, rốt cuộc sau khi thức ăn đã lên hết, cô gái phục vụ thay bọn họ khui bia, cụ Mã rốt cuộc không giống như tội phạm bán hàng đa cấp đi dụ dỗ thuyết phục bọn họ nữa, mà bất mãn quay hướng cô gái phục vụ nói: "Bia? Đây không phải là nước súc miệng sao, uống vô ích."
Sắc mặt Chu Quyết trắng nhợt, khủng hoảng nhìn Trần Hạo, Trần Hạo mỉm cười giảo hoạt, lúc này tráng hán mới mở miệng nói: "Giáo sư, buổi tối Trần Hạo còn phải tìm ngài nghiên cứu vấn đề, ngài xem. . . . . ."
Cụ Mã sau khi luyến tiếc nhìn chằm chằm vào bốn chữ Rượu Mạnh Song Câu hồi lâu, nói: "Vậy rượu vàng đi, cháu gái mở năm bình Kim Sắc Niên Hoa. Ừm, có chuyện quan trọng, trước kiềm chế chút, nước súc miệng này lấy xuống cho ta. Thứ này sao có thể uống được."
(Bánh Tiêu: Song Câu trấn cổ ngàn năm được khen là ngọn nguồn rượu của Trung Quốc. Năm 1977 ở vùng phụ cận Song Câu khai quật được hoác thạch người vượn cổ, sau khi được các chuyên gia của sở nghiên cứu sinh vật cổ viện khoa học Trung Quốc khảo chứng, được mệnh danh là hóa thạch vượn say. Các khoa học gia suy đoán, hơn một ngàn vạn năm trước ở người vượn cổ ở sâu trong rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy của Song Câu, bởi vì nuốt chứng nước quả dại lên men tự nhiên mà say ngã bất tỉnh, thành hóa thạch ngàn vạn năm sau.
Kim Sắc Hoa Niên là một trong những nhãn hiệu của rượu vàng Thiệu Hưng)
Nghe được lời, Tam Béo mới vừa uống được nửa ly trà trực tiếp phun ra, bất quá cụ Mã không thấy được, hắn nhanh nhẹn lau miệng bắn tín hiệu mắt cho Chu Quyết đang ngồi cạnh cụ Mã.
Lòng bàn tay Chu Quyết đã bắt đầu đổ mồ hôi, tửu lượng của cậu cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn bia, hiện tại trực tiếp nhảy vào rượu vàng. Cái này thật sự có khả năng uống xong sẽ nằm thẳng cẳng.
Cụ Mã phảng phất đã tiến vào trạng thái tốt nhất, ông rót đầy cho mình trước, sau khi uống một hơi cạn sạch, hắng giọng nói: "Ta cạn chén, chư vị tùy ý, nhưng mà Trần Hạo phải uống đó."
Trần Hạo trái lại khí phách hào hùng, nâng chén lên bên miệng, đột nhiên anh như nhớ tới gì đó, nói với cụ Mã: "Giáo sư Mã, em đột nhiên muốn cho thầy xem một một minh văn (chữ khắc trên đồ vật), văn tự này em cho tới giờ vẫn chưa từng tiếp xúc, không biết thầy có thể hỗ trợ đọc thử không."
Cụ Mã cảm thấy hứng thú ồ một tiếng, sau đó Trần Hạo đưa lên giấy A4, anh nói: "Chính là mấy chữ này."
Cụ Mã đặt ly rượu xuống, Trần Hạo lập tức liền đem chén đẩy ra. Lúc này Chu Quyết trừng mắt to nhìn biểu hiện của Trần Hạo, mới hiểu được trọn vẹn cái gì gọi là giảo hoạt tự nhiên, ông cụ lập tức bị những chữ này hấp dẫn. Chu Quyết nhìn thoáng qua, phát hiện Trần Hạo cũng không đem tất cả nội dung trong bản dập viết ra, có nhiều chỗ đứt quãng. Cho nên Chu Quyết phỏng chừng những chữ còn lại anh ta đều hoặc nhiều hoặc ít đã từ nhật ký của Trần Như Lan và tri thức tích lũy thường ngày của mình cho ra kết luận, mà thứ khiến anh không cách nào chắc chắn, anh cần một người có uy tín giúp anh xác nhận. Lại không thể đem tất cả những thứ đó cho ông xem, càng không thể đem nguyên bản lấy ra. Nhưng Chu Quyết không ngờ tới anh cư nhiên dùng thứ trọng yếu như vậy để lấy cớ chặn rượu, thế này còn phải nói ông cụ uống rượu mạnh như hổ.
Cụ Mã cũng không tự giác mà đẩy ly rượu ra, vẻ mặt ông trang nghiêm nói: "Thứ này. . . . . .Trò lấy được ở đâu?"
Trần Hạo mặt không đổi sắc nói: "Trong tay một ông lão, bản gốc đã mất, người cũng đã chết. Chỉ lưu lại thứ này, là một di sản văn hóa bọn buôn lậu muốn mô phỏng sản phẩm rơi đến lôi kéo em, em hiển nhiên sẽ không cho gã, cũng sẽ không liên lạc nữa. Nhưng đối với mấy chữ này vô cùng hiếu kỳ, mới muốn thỉnh giáo thầy."
Chu Quyết ngạc nhiên nhìn Trần Hạo bịa ra lời nói dối, cậu cảm thấy lấy cớ này cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng cụ Mã lại nói: "Đừng gạt ta nữa, mấy chữ này Như Lan từng cho ta xem qua, ta đến nay cũng chỉ có thể giải ra một chữ." Nói xong ông chỉ vào một chữ nhìn như cái móc câu nói: "Chữ này vô pháp dịch được chuẩn xác thành ngôn ngữ hiện đại chân chính, bởi vì ý nghĩa của cổ đại và hiện đại đã khác biệt nhiều lắm, dựa theo kinh nghiệm của ta, ta chỉ có thể nói nó đại khái đọc là Tương, là một loại côn trùng. Cổ đại cho rằng Hàn Tương có thể hấp thu âm khí, một loại côn trùng nhỏ màu đen. Có một đoạn thời gian ngày xưa nó bị thay thế bằng tên gọi khác là ve, nhưng trên thực tế nó là một loại quỷ trùng, nó trốn trong lịch sử văn hiến như ẩn như hiện, nhưng chỉ cần chữ này vừa xuất hiện lập tức sẽ có tai vạ, mà tiếp đó nó sẽ được che giấu ngay, thẳng đến lần xuất hiện tiếp theo. Quả thực giống như một u linh."
Mọi người nghe cách nói như thế, đều lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng trái lại Trần Hạo vẫn rất an tĩnh lắng nghe, lúc này Chu Quyết mới hiểu được Trần Hạo trong lời nói của cụ Mã, anh căn bản không để ý lời nói dối có bị vạch trần hay không, anh chỉ muốn xác nhận.
Cụ Mã đem trang giấy đặt bên cạnh nói: "Bởi vì sự mất tích của Như Lan, ta cũng bắt đầu tập trung phân loại những chữ này, chỉ cần niên đại nào từng xuất hiện loại chữ này ta đều tìm ngọn nguồn tương tự, trong ghi chép văn hiến ta được biết, phát hiện chữ này xuất hiện sớm nhất vào lúc Sở Hán tranh chấp, cũng chính là thời cuối triều Tần, mà thời kỳ sục sôi nhất là những năm cuối thời Đông Hán, lúc khởi nghĩa Khăn Vàng. Tiếp đó thì không còn thấy nữa, nhưng cũng không thể nói là chưa từng xuất hiện, chỉ có thể nói bị che đậy cẩn mật rồi. Mà có thể làm đến được điểm này. . . . . ."
Trần Hạo chống cằm nói: "Chỉ có nhà nước tập quyền, cũng chính là hoàng đế đã che đậy những chữ này."
Cụ Mã gõ bàn nói: "Đúng vậy, cho nên những chữ này kỳ thật chỉ có hoàng đế mới có thể độc quyền, vì vậy chúng ta ít nhất có thể kết luận đồ vật này nguồn gốc từ Tần mạt, phát triển ở Đông Hán, biến mất từ sau khi triều Tấn sa sút. Nhưng đây chỉ là một kết luận nghĩ hẹp, nhất định những chữ này bị thời gian tác động, mà ý nghĩa vốn đã rất rộng của nó trước đây sẽ càng thêm rộng hơn."
Cụ Mã khép giấy A4 lại trả cho Trần Hạo nói: "Tiểu Trần, trò thành thật nói cho ta biết, trò và Như Lan rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, năm đó Như Lan sống chết không chịu nói cho ta biết, cuối cùng không nói tiếng nào đã ra đi, hiện tại trò cũng như vậy. Rốt cuộc là cái gì đã kết nối hai chị em trò với nguy hiểm này? Trò đừng đi vào con đường cũ của Như Lan a, thật sự không thể buông tha được sao chứ. Không có đồ vật gì quan trong hơn tính mạng của mình mà."
Trần Hạo lắc đầu nói: "Thầy yên tâm em sẽ không mạo hiểm, em chỉ là cảm thấy hiếu kỳ với đồ vật chị đã lưu lại mà thôi. Có thể mời thầy nói thêm một chút chuyện nữa về Tương không?"
Cụ Mã thấy Trần Hạo dứt khoát như thế, cùng Trần Như Lan năm đó giống nhau như đúc, cho dù nóng lòng cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể tiếp tục nói: "Tương chỉ là một loại côn trùng kỳ thật ý nghĩa không lớn, nhiều nhất chỉ là một loại ve cực kỳ hiếm thấy, nhưng trước đây có một tộc người, hoặc dùng từ hiện tại mà nói gọi là tổ chức thì đúng hơn, đó chính là Tương tộc. Đó chính là một đám người. . . . .Cực kỳ nguy hiểm."
Trần Hạo nghe đến đó mới phát hiện cụ Mã rốt cuộc đã nói đến mấu chốt, anh hỏi: "Phương sĩ?" (từ xưa gọi những người cầu tiên học đạo)
Cụ Mã nói: "Đúng vậy, tục truyền kể một đám phương sĩ bị Tần Thủy Hoàng ép luyện đan, nhưng thiên hạ nào có cái gì gọi là thuốc trường sinh bất tử, nhưng bọn họ phải giả vờ chế tạo ra thuốc khởi tử hoàn sinh, cho dù. . . . . . Chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ. Chí ít phải cho hoàng đế tận mắt nhìn thấy thứ đã chết đi sống lại. . . . . ."
Lão Cửu đột ngột quẳng đũa xuống đứng lên, cụ Mã nhìn hắn, sắc mặt hắn tái nhợt cực kỳ, hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: "Tôi đi WC."
Chu Quyết nhìn Lão Cửu, Khỉ Còi đứng lên muốn đi xem hắn, nhưng lại bị Diệp Vỹ ngăn cản, gã nói khẽ với Khỉ Còi: "Nghe đi, tiếp theo mới là trọng điểm."
Khỉ Còi ngồi lại vị trí, cụ Mã vô tội nhìn Trần Hạo, Trần Hạo ý bảo có thể uống nhiều quá. Tiếp tục hỏi: "Cụ Mã, thế thì những phương sĩ này cùng Tương tộc có quan hệ gì?"
Cụ Mã cầm lấy đôi đũa như có điều suy nghĩ mà nói: "Có à, trong những phương sĩ này có một vài người tới từ Miêu Cương, bọn họ tinh thông cổ thuật, bọn họ cần có đủ 'kỳ tích' để chứng minh giá trị tồn tại của mình, vì vậy những phương sĩ này tìm được một loại côn trùng, có thể khiến vật chết sống lại trong khoảng thời gian ngắn. Dựa theo giải thích khoa học hiện tại, có lẽ chính là kích hoạt tế bào tái sinh cực đoan. Nhưng thời gian rất ngắn, chỉ có thể duy trì hai tiếng."
Tam Béo nói xen vào: "Đây không phải là cùng mưu kế cũ tương tự trong bộ phim Cổ Kim Đại Chiến Tần Dũng Tình sao, đem thứ thuốc đó đánh tráo, hoàng đế trí tuệ nói chung không cao, tưởng rằng đây là thuốc trường sinh bất lão thật."
Cụ Mã cười lắc đầu nói: "Làm sao có thể đánh tráo, đó là tội khi quân, phải biết rằng Tần Thủy Hoàng ở trong này, chỉ cần bị phát hiện một lần, cả gia tộc bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, cho nên loại giấu giếm kỹ lưỡng này trước mặt Tần Thủy Hoàng sớm muộn cũng lộ, vô nghĩa, ta thấy, Tần Thủy Hoàng cũng biết đấy. Nhưng mà ông ta cho rằng đây là bán thành phẩm, chí ít không có thất bại."
Trần Hạo nói: "Cho nên Tần Thủy Hoàng liền để cho nhóm phương sĩ này tiếp tục nghiên cứu, mà phương thức những phương sĩ này sử dụng chính là lợi dụng loài côn trùng này? Mà đây chính là nguyên hình của Tương tộc?"
Cụ Mã cười nói: "Đúng vậy, cũng chính là tại thời kỳ kia mới lên vũ đài lịch sử, nhưng bọn họ chỉ ở trong góc âm u mà nghiên cứu loại hành vi cùng loại với cương thi sống lại này. Mà mấu chốt quyết định ở chỗ, trong quá trình biến đổi của cả Tương tộc từng có rất nhiều lần đại nạn và biến động. Trong một lần đại nạn cuối cùng, người Tương tộc bị tru diệt hầu như không còn. Mà có thể đem những phương sĩ thần bí đến gần như quỷ mị này tiêu diệt, cũng chỉ có một loại người có thể làm."
Trần Hạo nói: "Vẫn là kẻ thống trị cao nhất. Hoàng đế."
Cụ Mã hài lòng gật đầu, trong ánh mắt Trần Hạo lại lóe lên sự băng lãnh khiến người ta phát rét, sau khi trầm mặc thật lâu, anh mới thở ra một hơi nói: "Cám ơn giáo sư, những việc tiếp theo cứ giao cho chúng em xử lý đi, xin thầy hãy đem trang bị cho em mượn. Xem như nể tình Như Lan."
Cụ Mã thở dài nói: "Aiz, ta có thể nói được gì đây, mấy thứ này kỳ thật cũng không phải của ta, nếu ta ra mặt cho trò mượn trang bị, vậy nhất định phải liên lạc với nhà trường, lúc đó hành động cá nhân của trò nhất định sẽ bị chú ý, mấy thứ này là Như Lan để lại cho trò. Năm đó con bé lấy tính mạng ra đe dọa, ta mới thay các trò bảo tồn bộ trang bị này, trò nói xem con bé này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Quên đi, nhưng mà ta vẫn phải nói thêm lần nữa, đây khẳng định không đơn giản, nếu không được thì rút lui, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm nhé."
Trần Hạo lặng yên uống một ngụm rượu, anh gật đầu nói: "Em biết."
Quách Mai cảm thấy bầu không khí quá mức áp lực, cô cười nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong thì sớm nghỉ ngơi một chút, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi."
Cụ Mã có lẽ bởi vì liên quan đến Trần Như Lan, không còn cao hứng bừng bừng như trước nữa, ông chỉ yên lặng bưng ly rượu lên, nhấp từng ngụm. Bữa tiệc vô cùng không vui như vậy, song đám người Chu Quyết cũng không để ý chuyện này, Chu Quyết nỗ lực thúc giục mình tiêu hóa những lời giữa Trần Hạo và cụ Mã, từ đó rút ra được một ít suy luận có lợi, cậu mơ hồ cảm thấy Tương tộc này khả năng chính là ngọn nguồn của một loạt, nhưng giống như lời cụ Mã, Tương tộc trong qúa trình biến động đã thay đổi nhiều lắm, ngay từ đầu phương sĩ chỉ là vì chế tạo cương thi mà tụ tập, trải qua mấy ngàn mấy trăm năm phải chăng đã không còn ước nguyện ban đầu này? Nếu chỉ vì như vậy, thì tại sao bọn họ lại gặp tai ương ngập đầu? Những thứ này lại cùng chuyện tình trong tiểu thuyết hơn sáu mươi năm trước có quan hệ gì?"
Chu Quyết bưng ly rượu lên, cậu vừa uống vừa suy nghĩ, đột nhiên ly rượu của cậu bị huých một cái, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, Trần Hạo cầm lấy ly rượu đung đưa trước mặt anh, sau đó uống một ngụm, Chu Quyết lúc này mới ý thức được Trần Hạo đang kính rượu cậu, cậu cầm lấy ly rượu cũng ra hiệu rồi uống một ngụm, cậu mới phát hiện kỳ thật đây là lần đầu tiên cùng Trần Hạo uống rượu. Kỳ thật nghiêm túc mà nói cậu và Trần Hạo tiếp xúc cũng không sâu, nếu không phải bởi vì quyển sách vòng bảy người này, có lẽ cậu sẽ nghĩ hết mọi biện pháp né tránh tên lưu manh kia, nhưng hiện tại Chu Quyết chợt phát hiện, cảnh giác của cậu đối với Trần Hạo đã buông xuống rất nhiều, chí ít cậu không còn lo lắng lời Trần Hạo có cấu thành uy hiếp đối với mình hay không.
Mà điểm này ngay cả bản thân Chu Quyết cũng cảm thấy vô cùng lạ lùng, có lẽ loại tín nhiệm này, thành lập dựa trên cảm tình liên hệ bên trong. Nhưng có lẽ ngay cả Trần Hạo cũng không biết loại chuyển biến vi diệu này của nội tâm Chu Quyết, anh bảo lưu loại suy nghĩ rằng cậu không tín nhiệm mình, khoảng cách giữa cảm tình của người với người chính là sự không tín nhiệm này.
Bữa cơm này dưới bầu không khí phức tạp cứ thế kết thúc. Cụ Mã thậm chí uống đến nước mắt cũng chảy ra, ông nói ông không ngăn cản Như Lan, ông không giúp gì cả. Ông kỳ thật có thể giúp, nhưng ông sợ phiền phức. Ông biết thứ này nguy hiểm lại vi phạm kỷ luật, mà hiện tại ông vẫn như cũ không có cách nào giúp một tay.
Đến cuối cùng ông cụ bắt đầu nói năng không đầu không đuôi, ngay cả một ít học thuật bên trong không nên nói cũng phun ra hết. Nói thật Tam Béo nghe cũng sửng sốt, ngay cả Chu Quyết cũng cảm thấy ở chung với văn nhân nguyên lai phức tạp như vậy.
Sau khi hộ pháp bốn mắt đưa cụ Mã đã say khướt về nhà, Quách Mai ở lại tính tiền. Mà vài người Trần Hạo cũng đứng dậy quay về khách sạn, bọn họ cần tiếp tục tổng hợp, hơn nữa quyết định đi tiếp con đường tới cùng xem thế nào.
Nhưng Quách Mai đột nhiên ngăn cản bọn họ, bởi vì cơm là người ta mời, khách sạn là người ta bao, ăn thịt nhà người ta ở nhà người ta, cũng thật sự không tiện phủi mông chạy lấy người.
Quách Mai nói: "Việc này thật sự không thể chia sẽ với em sao?"
Trần Hạo lần đầu tiên lấy một loại khẩu khí thành khẩn nói: "Sư muội, việc này thật không phải vấn đề gì có thể gánh vác trên người hay không, nếu em không muốn cho tâm huyết của chị Như Lan uổng phí, thì đừng xen vào chuyện của bọn anh nữa. Cám ơn em thay bọn anh chuẩn bị hết thảy, nhưng bọn anh thật sự không thể để em nhúng tay vào."
Quách Mai bĩu môi nhìn bên cạnh, hiển nhiên dùng Trần Như Lan áp chế thật đúng là áp được cô em này. Cuối cùng cô nói: "Aiz, được rồi."
Nói xong đám người Trần Hạo liền rời đi, Tam Béo ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Chu Quyết: "Mày nói xem con nhóc kia thật sự sẽ chết tâm vậy sao?"
Chu Quyết nói: "Không biết, nhưng đích xác không thể nói toạc ra, hơn nữa nói ra cũng không ai tin. Tao dám cá ông cụ kia nếu thật sự biết toàn bộ chuyện tình của chúng ta, nói không chừng ông ấy khẳng định sẽ đưa toàn bộ chúng ta đi làm giám định tâm thần, ông ấy hiện tại cùng lắm là hoài nghi chúng ta mạo hiểm tiếp xúc với cổ mộ linh tinh gì đó. Nếu nói cho ông ta biết là do siêu nhiên? Ông ấy phỏng chừng còn có thể uống hai bình rượu xái nữa cho 'tỉnh rượu'.
Tam Béo tiếp tục nói: "Vậy lời của ông ấy giúp gì được cho chúng ta không?"
Chu Quyết lắc đầu nói: "Rất khó nói, lời của ông ấy chỉ là một chữ trong đó, hơn nữa còn là giải thích về sau của ông ấy, mà chữ này có ý nghĩa bao nhiêu đối với chúng ta cũng chưa dám chắc. Bất quá có một điểm tao phát hiện Trần Hạo nhất định đã có thể xác định rồi."
Lúc này Khỉ Còi và Lão Cửu cũng bu lại, lúc đó Chu Quyết nói: "Việc này phỏng chừng không thoát được quan hệ với hoàng đế. Cho nên không thể nói được chúng ta có làm được bước tiếp theo hay không."
Tam Béo nghe ra ý vị trong lời nói, hắn hưng phấn nói: "Chẳng lẽ bước tiếp theo chúng ta phải bí mật thăm dò hoàng lăng?"
Chu Quyết còn chưa kịp mở miệng, Trần Hạo đi phía trước đã nói: "Không phải tôi muốn đả kích các cậu, các cậu muốn đến hoàng lăng nào? Nơi này về cơ bản những lăng tẩm quý tộc có thể gọi tên được đều đã khai quật cả rồi. Cậu còn mong đợi được vào dò xét Tần lăng sao? Còn mật thám hoàng lăng đấy."
Mọi người lập tức ngậm miệng, nhưng mà Trần Hạo lại chuyển đề tài nói: "Nhưng chúng ta phỏng chừng phải đi đến phần mộ bọn họ lánh nạn kia trước."
Nói xong ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Lão Cửu, Lão Cửu bị bọn họ trừng đến phát hoảng, bất quá hắn lại lạnh lùng nói: "Vô dụng, mộ phần kia đã bị hủy."
Dưới tình trạng biến thái như vậy, ô tô lấy tốc độ khó tin lái vào nội thành Nam Kinh, tiếp đó đậu ở bên cạnh một tòa nhà kín đáo bên cạnh đại học Nam Kinh, mỹ nữ nóng bỏng nhảy xuống xe, giựt cửa xe. Chu Quyết run run hai đùi đi theo cô xuống, sắc mặt mọi người cũng giống như bị phủ một tầng tro, vốn tinh thần đã sức cùng lực kiệt bị mỹ nữ diễn xiếc xe này hành hạ gần sắp sụp đổ. Tam Béo che miệng nôn khan mấy lần. Trần Hạo nắm đấm tay gian nan đi xuống xe, mặc dù anh quả thực vẫn có thể duy trì hình tượng anh trai siêu ngầu.
Lúc này từ trong tòa nhà một tráng hán bước ra, người châu Á có thể trưởng thành với thể trạng người châu Âu cùng khí phách của người châu Phi đúng là hiếm thấy, tráng hán này cư nhiên còn mang theo một mắt kính gọng vàng tương phản cực lớn, chỉ nhìn phần đầu thì là nho nhã, chỉ nhìn thân thể thì là cường tráng, hợp cùng một chỗ nhìn thì là quái dị.
Bên cạnh tráng hán như hộ pháp này còn có một ông lão, tóc của ông có chút trọc, tóc màu trắng bạc có da mặt cực kỳ ngăm đen, mặc một thân áo khoác kiểu cũ màu cà phê, liếc mắt nhìn một cái liền biết là nhà nghiên cứu hàng năm lui tới sở nghiên cứu và khu di tích. Ông vừa nhìn thấy đám người Trần Hạo, liền lập tức đi về phía trước nghênh đón, kéo tay Trần Hạo nói: "Thằng nhóc này cuối cùng cũng nhớ đến gặp ta, làm sao vậy? Len lén cùng Lý Phóng nói thì có ích gì? Aiz, trò nói trò không cùng tôi học kim thạch học cũng không sao, thế nào mà hiện tại ngay cả trả lời lão già này cũng ghét bỏ luôn rồi?"
Trần Hạo ha ha cười khan, nói: "Con chỉ nghĩ học nghiên cứu dân tộc học thích hợp hơn, vả lại ngài không phải đã có hai môn sinh đắc ý Lý Phóng và Quách Mai sao.
Ông giáo sư khoát tay nói: "Aiz, hai người bọn họ còn cần tích lũy nhiều thực tiễn và lý luận hơn, kim thạch học đòi hỏi trí thức nắm giữ chẳng những phải rộng rãi toàn diện, còn phải có chiều sâu. Điểm ấy sẽ rất khó à. . . . . ."
Trần Hạo cúi đầu nhìn chân mình, mỹ nữ lấy điện thoại di động ra, chỉ có hộ pháp bốn mắt còn cực kỳ nghiêm túc nghe ông lão lải nhải, ông lão thấy không ai phát biểu, ho khan điều giải tâm tình nói: "Được rồi, không nói chuyện này, vẫn nên nói một chút mấy thứ trò muốn Lý Phóng giúp trò chuẩn bị này dùng để làm gì, trò biết muốn tìm cổ mộ đáng lẽ phải báo cáo cho bộ văn hóa trước, trò tự tiện đi khai quật chính là trộm mộ, cũng là phạm pháp đấy."
Trần Hạo nói: "Không, bọn em không tìm đến để khai quật, thậm chí không cách nào xác định có tồn tại nơi như vậy hay không. Cho nên bọn em muốn xin giáo sư thay bọn em nhìn xem, nhưng mà vì nguyên nhân đan xen nào đó em không cách nào mọi người tham dự vào. Bởi vì chuyện này. . . . . .Có liên quan đến Như Lan."
Mặt ông giáo sư già thoáng trầm xuống, ông hạ giọng nói: "Trò nhận được tin tức của Như Lan rồi? Con bé. . . . . ."
Trần Hạo nói: "Còn chưa chắc, nhưng có đầu mối rồi, cho nên hy vọng giáo sư ngài có thể hỗ trợ."
Chu Quyết nghe được lời ấy một tia sáng trong mắt chợt hiện, nhưng lập tức khôi phục bình thường. Cậu may mắn không ai phát hiện thần sắc của mình. Cậu nhìn những người khác một chút, phát hiện kỳ thật tất cả mọi người đều vô tình bóc trần lời nói dối của Trần Hạo.
Ánh mắt ông giáo sư già ảm đạm xuống, ông lẩm bẩm nói: "Aiz, con bé là một nhân tài, A Hạo à, việc này mặc dù không nên do ông già ta nói, nhưng việc này của Như Lan rất quái, trò làm không được, vẫn nên tìm cảnh sát đi, thật sự không được thì ta ra mặt thay trò nói một chút, nỗ lực lần cuối cùng nữa, có lẽ Như Lan còn có hy vọng."
Trần Hạo vốn bởi vì đã xác nhận cái chết của Như Lan mà khiến anh phi thường thống khổ, những lời này của ông giáo sư mặc dù xuất phát từ thiện ý, nhưng đề cập đến Trần Như Lan, sắc mặt Trần Hạo rõ ràng có biến hóa. Anh cúi đầu không nói không muốn ở đây giải thích sự tình này.
Ông giáo sư thấy Trần Hạo không lên tiếng nữa, cũng biết bản thân có thể đã nhắc đến chuyện thương tâm của anh: "Việc này cứ để đó trước, tôi thấy các trò nên nghỉ ngơi đã, tôi có một hội nghị quan trọng phải họp, sau khi chấm dứt tối về tôi đặt một bàn ở nhà hàng Kim Lăng. Xem như tình hữu nghị của chủ nhà. Sau đó trò và tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng, muốn tôi giúp thế nào."
Nói xong, hộ pháp bốn mắt liền đỡ ông chui vào chiếc Jinbei nát, anh ta cũng ngồi vào ghế lái khởi động ô tô rồi phóng đi.
Mỹ nữ nóng tính thấy ông rốt cuộc đã đi, lúc này mới đặt điện thoại xuống cười nói: "Aiz, anh xem bộ dáng ủy khuất nọ của Lý Phóng khẳng định bị ông già mắng thảm rồi, tốt lắm em đi trước chuẩn bị phòng cho các anh, theo em."
Vì vậy mọi người mang theo hành lý đi theo mỹ nữ tới một khách sạn nhỏ bên cạnh đại học, nơi này nói chung đều cho người đến tham quan trường hoặc học giả đến học tập ở, sau khi phục vụ viên nhanh nhẹn đăng ký xong, tiền này hiển nhiên cũng không cần Trần Hạo bọn họ đưa ra.
Vì vậy Trần Hạo cùng Chu Quyết một phòng, Tam Béo đương nhiên tìm Khỉ Còi, vì vậy hai nhân vật quỷ dị nhất bị miễn cưỡng nhét cùng một chỗ. Nhưng không ngờ tới Lão Cửu cư nhiên tỏ vẻ nếu như không có biện pháp cùng người lạ ở chung, hắn liền một mình ở một phòng, tóm lại so với lúc đầu mấy người Chu Quyết đề phòng tên xác sống hắn còn muốn bài xích Diệp Vỹ hơn, Diệp Vỹ chỉ đối với việc này cười lạnh một tiếng tự mình đi vào phòng sửa sang lại hành lý.
Khỉ Còi sau khi thấy Diệp Vỹ rời khỏi, hỏi Lão Cửu: "Tại sao cậu có địch ý với anh ta lớn như vậy?"
Lão Cửu nhíu mày nói: "Trên người của gã có một cỗ khí tức rất âm lãnh."
Khỉ Còi gật đầu nói: "Đúng thật, người này khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm."
Lão Cửu mặt nhăn nhó càng sâu nói: "Nhưng khí tức của con mèo nọ còn âm hơn."
Khỉ Còi khó hiểu nhìn Lão Cửu, Lão Cửu nói: "Tao cũng không rõ ràng, chỉ là sự tham dự của gã quá khả nghi, tại sao gã lại có khối bản dập. Gã và Trần Hạo có quan hệ gì?"
Khỉ Còi nói: "Không rõ ràng lắm, bất quá mày kỳ thật không tin Trần Hạo đúng không?"
Lão Cửu nhìn vào mắt Khỉ Còi nói: "Thứ trong di thư của ông nội tao mặc dù không cách nào so sánh được với Lâm Húc hay Khất Nhi, nhưng ông nói đến một chuyện mấu chốt, chính là ở bước ngoặt cuối cùng đã bị người phản bội. Tao và Chu Quyết không giống nhau, không tin bất luận kẻ nào. Càng không tin hai kẻ đến sau kia, ai biết một trong bọn họ có thể có quỷ hay không."
Khỉ Còi hỏi: "Vậy ai đã phản bội ông nội mày?"
Lão Cửu lắc đầu nói: "Không biết, ông nội tao không nói rõ rốt cuộc là ai, hình như ông rất e ngại nói ra tên người này. Người này có lẽ là một con quỷ. Tóm lại ông nội nói bọn họ sau khi ra khỏi mộ phần lánh nạn kia đã có người không còn là người nữa. Nhưng không nói rốt cuộc là ai, tao nghĩ sức mạnh của quyển sách này lưu lại đến nay, một người hoặc nói là thứ kia khẳng định còn tồn tại. Mày đã hiểu chưa?"
Khỉ Còi nghe câu này, lông tóc đều phát ra hàn khí. Hắn cắn răng tiếp tục hỏi: "Sao mày lấy được cố hồn phách kia?"
Lão Cửu vô thức sờ túi, lập tức buông tay, hắn ngơ ngác đứng đó nói: "Ông nội tao sau khi còn sống trở về, ông biết một ngày nào đó sẽ có người nhớ tới cố hồn phách, ông biết thứ đồ này giữ vai trò trọng yếu, mà ông vẫn luôn cảm giác có gì đó theo dõi mình, vì vậy ông cuối cùng lựa chọn đem thứ đồ kia thả lại ở phần mộ năm đó bọn họ lánh nạn. Tao dựa theo ghi chép của ông nội, đến nơi đó."
Khỉ Còi nói: "Đó là phần mộ thế nào?"
Lão Cửu nói: "Không biết, nhưng hẳn là một phần mộ của quý tộc cổ đại, tao không nghiên cứu phương diện này."
Khỉ Còi nói: "Việc này phải giao cho Trần Hạo nghiên cứu, chúng ta đều là người ngoài nghề."
Lão Cửu không trả lời, Khỉ Còi ý thức được tâm tư của Lão Cửu, nói: "Mày xem, nói không chừng ở khởi điểm cũng có thể tìm được gì đó có giá trị, tao không phải Chu Quyết, sẽ không nói. Nhưng tao nghĩ mày không có lựa chọn."
Lão Cửu nhìn Khỉ Còi, Khỉ Còi kiên định nhìn hắn, hắn chỉ nói ra sự thật. Hơn nữa từ trong mắt mắt Khỉ Còi, Lão Cửu vẫn như cũ nhìn thấy kiêng kỵ hoặc nhiều hoặc ít, Lão Cửu biết việc này không có biện pháp, dù sao hắn cũng là một người chết.
Cuối cùng, Lão Cửu một mình trong gian phòng tận cùng bên trong khách sạn. Sau khi sắp xếp thỏa đáng hắn nhận được tin nhắn gửi tập thể của Trần Hạo: Sau bữa cơm chiều, đọc sách.
Lão Cửu nắm cố hồn phách trong tay, cuối cùng hắn tựa như đã ra quyết định sau cùng nhắm hai mắt lại, lúc này chung quanh hắn bắt đầu tràn ngập bởi mùi máu nồng nặc, trên vách tường tái nhợt phản chiếu ra rất nhiều bóng người, loạng choạng, vặn vẹo. Cuối cùng hóa thành một cụm khí đen. Như muốn ôm lấy Lão Cửu vậy, loại khí tức này Lão Cửu mỗi buổi tối đều có thể cảm thụ, tựa như đang cảm thụ một nghi thức. Mùi máu thối rữa tràn ngập thân thể hắn, hắn cảm giác cả người hắn đều tản ra cỗ mùi thối này. Nhưng lại ngửi không ra, tựa như một người hút thuốc phiện sẽ cảm giác cả người bị kiến gặm cắn, nhưng trên người lại không có côn trùng nào, hết thảy việc này đều là phản ứng của đại não hắn, sâu bên trong đầu óc của hắn tràn ngập cỗ mùi máu này. Thình lình cửa phòng bị đẩy ra, Chu Quyết nhìn Lão Cửu nói: "Lão Cửu. . . . . ."
Lão Cửu mạnh ngẩng đầu, bối rối đặt cố hồn phách vào túi nói: "Chuyện gì?"
Chu Quyết lại không động đậy, cậu đề phòng dừng mắt trên vách tường nọ, Lão Cửu ở phía sau lặp lại một lần: "Chuyện gì?"
Chu Quyết phục hồi tinh thần nói: "Đi ăn cơm chiều thôi."
Lão Cửu đứng lên đi về hướng cậu, Chu Quyết vô thức mà lùi về phía sau một bước, nhưng lại đột ngột dừng bước cậu đưa tay vỗ bả vai Lão Cửu, nói: "Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ đó."
Chu Quyết đóng cửa phòng, ngoài dự liệu của Lão Cửu chính là Chu Quyết không hỏi tới hắn. Hắn biết đây là thiện ý của Chu Quyết, vô luận là thiệt tình hay hành động cố ý, đây đều phù hợp với tác phong của Chu Quyết. Lão Cửu khổ sở cười đi theo cậu ra khỏi khách sạn.
Tới nhà hàng Kim Lăng rồi, thật không ngờ ông giáo sư đã ngồi vào cùng, hộ pháp bốn mắt ở bên cạnh, mỹ nữ xinh đẹp chạy tới gọi phục vụ viên chọn món. Định luật nhất quán của Chu Quyết lại một lần nữa bị đánh phá, trong ấn tượng của cậu giáo sư đều là những học giả kín đáo, nho nhã, vùi đầu cày cấy, nhưng tác phong của ông cụ này hoàn toàn cùng loại với một nhà thầu ở thị trấn quê mùa tụt hậu.
Cụ Mã lôi kéo tay Trần Hạo bảo anh ngồi sát bên, Trần Hạo rất nhanh kề bên tai Chu Quyết hỏi: "Tửu lượng cậu được chứ?"
Chu Quyết chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Trần Hạo lôi kéo cùng ngồi bên cạnh cụ Mã. Tiếp theo mọi người lần lượt ngồi vào.
Ông cụ mở miệng nói: "Đám nhỏ, các trò là học sinh của Trần Hạo, luận bối phận các trò là đồ tôn của ta nha, tốt, tốt, trong các trò nếu có ai có hứng thú với kim thạch học, có thể tới tìm ta. Cửa học vấn này cần có người kế thừa a!"
Mọi người rụt vai nhìn chằm chằm ông cụ đĩnh đạc nói, rốt cuộc sau khi thức ăn đã lên hết, cô gái phục vụ thay bọn họ khui bia, cụ Mã rốt cuộc không giống như tội phạm bán hàng đa cấp đi dụ dỗ thuyết phục bọn họ nữa, mà bất mãn quay hướng cô gái phục vụ nói: "Bia? Đây không phải là nước súc miệng sao, uống vô ích."
Sắc mặt Chu Quyết trắng nhợt, khủng hoảng nhìn Trần Hạo, Trần Hạo mỉm cười giảo hoạt, lúc này tráng hán mới mở miệng nói: "Giáo sư, buổi tối Trần Hạo còn phải tìm ngài nghiên cứu vấn đề, ngài xem. . . . . ."
Cụ Mã sau khi luyến tiếc nhìn chằm chằm vào bốn chữ Rượu Mạnh Song Câu hồi lâu, nói: "Vậy rượu vàng đi, cháu gái mở năm bình Kim Sắc Niên Hoa. Ừm, có chuyện quan trọng, trước kiềm chế chút, nước súc miệng này lấy xuống cho ta. Thứ này sao có thể uống được."
(Bánh Tiêu: Song Câu trấn cổ ngàn năm được khen là ngọn nguồn rượu của Trung Quốc. Năm 1977 ở vùng phụ cận Song Câu khai quật được hoác thạch người vượn cổ, sau khi được các chuyên gia của sở nghiên cứu sinh vật cổ viện khoa học Trung Quốc khảo chứng, được mệnh danh là hóa thạch vượn say. Các khoa học gia suy đoán, hơn một ngàn vạn năm trước ở người vượn cổ ở sâu trong rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy của Song Câu, bởi vì nuốt chứng nước quả dại lên men tự nhiên mà say ngã bất tỉnh, thành hóa thạch ngàn vạn năm sau.
Kim Sắc Hoa Niên là một trong những nhãn hiệu của rượu vàng Thiệu Hưng)
Nghe được lời, Tam Béo mới vừa uống được nửa ly trà trực tiếp phun ra, bất quá cụ Mã không thấy được, hắn nhanh nhẹn lau miệng bắn tín hiệu mắt cho Chu Quyết đang ngồi cạnh cụ Mã.
Lòng bàn tay Chu Quyết đã bắt đầu đổ mồ hôi, tửu lượng của cậu cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn bia, hiện tại trực tiếp nhảy vào rượu vàng. Cái này thật sự có khả năng uống xong sẽ nằm thẳng cẳng.
Cụ Mã phảng phất đã tiến vào trạng thái tốt nhất, ông rót đầy cho mình trước, sau khi uống một hơi cạn sạch, hắng giọng nói: "Ta cạn chén, chư vị tùy ý, nhưng mà Trần Hạo phải uống đó."
Trần Hạo trái lại khí phách hào hùng, nâng chén lên bên miệng, đột nhiên anh như nhớ tới gì đó, nói với cụ Mã: "Giáo sư Mã, em đột nhiên muốn cho thầy xem một một minh văn (chữ khắc trên đồ vật), văn tự này em cho tới giờ vẫn chưa từng tiếp xúc, không biết thầy có thể hỗ trợ đọc thử không."
Cụ Mã cảm thấy hứng thú ồ một tiếng, sau đó Trần Hạo đưa lên giấy A4, anh nói: "Chính là mấy chữ này."
Cụ Mã đặt ly rượu xuống, Trần Hạo lập tức liền đem chén đẩy ra. Lúc này Chu Quyết trừng mắt to nhìn biểu hiện của Trần Hạo, mới hiểu được trọn vẹn cái gì gọi là giảo hoạt tự nhiên, ông cụ lập tức bị những chữ này hấp dẫn. Chu Quyết nhìn thoáng qua, phát hiện Trần Hạo cũng không đem tất cả nội dung trong bản dập viết ra, có nhiều chỗ đứt quãng. Cho nên Chu Quyết phỏng chừng những chữ còn lại anh ta đều hoặc nhiều hoặc ít đã từ nhật ký của Trần Như Lan và tri thức tích lũy thường ngày của mình cho ra kết luận, mà thứ khiến anh không cách nào chắc chắn, anh cần một người có uy tín giúp anh xác nhận. Lại không thể đem tất cả những thứ đó cho ông xem, càng không thể đem nguyên bản lấy ra. Nhưng Chu Quyết không ngờ tới anh cư nhiên dùng thứ trọng yếu như vậy để lấy cớ chặn rượu, thế này còn phải nói ông cụ uống rượu mạnh như hổ.
Cụ Mã cũng không tự giác mà đẩy ly rượu ra, vẻ mặt ông trang nghiêm nói: "Thứ này. . . . . .Trò lấy được ở đâu?"
Trần Hạo mặt không đổi sắc nói: "Trong tay một ông lão, bản gốc đã mất, người cũng đã chết. Chỉ lưu lại thứ này, là một di sản văn hóa bọn buôn lậu muốn mô phỏng sản phẩm rơi đến lôi kéo em, em hiển nhiên sẽ không cho gã, cũng sẽ không liên lạc nữa. Nhưng đối với mấy chữ này vô cùng hiếu kỳ, mới muốn thỉnh giáo thầy."
Chu Quyết ngạc nhiên nhìn Trần Hạo bịa ra lời nói dối, cậu cảm thấy lấy cớ này cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng cụ Mã lại nói: "Đừng gạt ta nữa, mấy chữ này Như Lan từng cho ta xem qua, ta đến nay cũng chỉ có thể giải ra một chữ." Nói xong ông chỉ vào một chữ nhìn như cái móc câu nói: "Chữ này vô pháp dịch được chuẩn xác thành ngôn ngữ hiện đại chân chính, bởi vì ý nghĩa của cổ đại và hiện đại đã khác biệt nhiều lắm, dựa theo kinh nghiệm của ta, ta chỉ có thể nói nó đại khái đọc là Tương, là một loại côn trùng. Cổ đại cho rằng Hàn Tương có thể hấp thu âm khí, một loại côn trùng nhỏ màu đen. Có một đoạn thời gian ngày xưa nó bị thay thế bằng tên gọi khác là ve, nhưng trên thực tế nó là một loại quỷ trùng, nó trốn trong lịch sử văn hiến như ẩn như hiện, nhưng chỉ cần chữ này vừa xuất hiện lập tức sẽ có tai vạ, mà tiếp đó nó sẽ được che giấu ngay, thẳng đến lần xuất hiện tiếp theo. Quả thực giống như một u linh."
Mọi người nghe cách nói như thế, đều lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng trái lại Trần Hạo vẫn rất an tĩnh lắng nghe, lúc này Chu Quyết mới hiểu được Trần Hạo trong lời nói của cụ Mã, anh căn bản không để ý lời nói dối có bị vạch trần hay không, anh chỉ muốn xác nhận.
Cụ Mã đem trang giấy đặt bên cạnh nói: "Bởi vì sự mất tích của Như Lan, ta cũng bắt đầu tập trung phân loại những chữ này, chỉ cần niên đại nào từng xuất hiện loại chữ này ta đều tìm ngọn nguồn tương tự, trong ghi chép văn hiến ta được biết, phát hiện chữ này xuất hiện sớm nhất vào lúc Sở Hán tranh chấp, cũng chính là thời cuối triều Tần, mà thời kỳ sục sôi nhất là những năm cuối thời Đông Hán, lúc khởi nghĩa Khăn Vàng. Tiếp đó thì không còn thấy nữa, nhưng cũng không thể nói là chưa từng xuất hiện, chỉ có thể nói bị che đậy cẩn mật rồi. Mà có thể làm đến được điểm này. . . . . ."
Trần Hạo chống cằm nói: "Chỉ có nhà nước tập quyền, cũng chính là hoàng đế đã che đậy những chữ này."
Cụ Mã gõ bàn nói: "Đúng vậy, cho nên những chữ này kỳ thật chỉ có hoàng đế mới có thể độc quyền, vì vậy chúng ta ít nhất có thể kết luận đồ vật này nguồn gốc từ Tần mạt, phát triển ở Đông Hán, biến mất từ sau khi triều Tấn sa sút. Nhưng đây chỉ là một kết luận nghĩ hẹp, nhất định những chữ này bị thời gian tác động, mà ý nghĩa vốn đã rất rộng của nó trước đây sẽ càng thêm rộng hơn."
Cụ Mã khép giấy A4 lại trả cho Trần Hạo nói: "Tiểu Trần, trò thành thật nói cho ta biết, trò và Như Lan rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, năm đó Như Lan sống chết không chịu nói cho ta biết, cuối cùng không nói tiếng nào đã ra đi, hiện tại trò cũng như vậy. Rốt cuộc là cái gì đã kết nối hai chị em trò với nguy hiểm này? Trò đừng đi vào con đường cũ của Như Lan a, thật sự không thể buông tha được sao chứ. Không có đồ vật gì quan trong hơn tính mạng của mình mà."
Trần Hạo lắc đầu nói: "Thầy yên tâm em sẽ không mạo hiểm, em chỉ là cảm thấy hiếu kỳ với đồ vật chị đã lưu lại mà thôi. Có thể mời thầy nói thêm một chút chuyện nữa về Tương không?"
Cụ Mã thấy Trần Hạo dứt khoát như thế, cùng Trần Như Lan năm đó giống nhau như đúc, cho dù nóng lòng cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể tiếp tục nói: "Tương chỉ là một loại côn trùng kỳ thật ý nghĩa không lớn, nhiều nhất chỉ là một loại ve cực kỳ hiếm thấy, nhưng trước đây có một tộc người, hoặc dùng từ hiện tại mà nói gọi là tổ chức thì đúng hơn, đó chính là Tương tộc. Đó chính là một đám người. . . . .Cực kỳ nguy hiểm."
Trần Hạo nghe đến đó mới phát hiện cụ Mã rốt cuộc đã nói đến mấu chốt, anh hỏi: "Phương sĩ?" (từ xưa gọi những người cầu tiên học đạo)
Cụ Mã nói: "Đúng vậy, tục truyền kể một đám phương sĩ bị Tần Thủy Hoàng ép luyện đan, nhưng thiên hạ nào có cái gì gọi là thuốc trường sinh bất tử, nhưng bọn họ phải giả vờ chế tạo ra thuốc khởi tử hoàn sinh, cho dù. . . . . . Chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ. Chí ít phải cho hoàng đế tận mắt nhìn thấy thứ đã chết đi sống lại. . . . . ."
Lão Cửu đột ngột quẳng đũa xuống đứng lên, cụ Mã nhìn hắn, sắc mặt hắn tái nhợt cực kỳ, hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: "Tôi đi WC."
Chu Quyết nhìn Lão Cửu, Khỉ Còi đứng lên muốn đi xem hắn, nhưng lại bị Diệp Vỹ ngăn cản, gã nói khẽ với Khỉ Còi: "Nghe đi, tiếp theo mới là trọng điểm."
Khỉ Còi ngồi lại vị trí, cụ Mã vô tội nhìn Trần Hạo, Trần Hạo ý bảo có thể uống nhiều quá. Tiếp tục hỏi: "Cụ Mã, thế thì những phương sĩ này cùng Tương tộc có quan hệ gì?"
Cụ Mã cầm lấy đôi đũa như có điều suy nghĩ mà nói: "Có à, trong những phương sĩ này có một vài người tới từ Miêu Cương, bọn họ tinh thông cổ thuật, bọn họ cần có đủ 'kỳ tích' để chứng minh giá trị tồn tại của mình, vì vậy những phương sĩ này tìm được một loại côn trùng, có thể khiến vật chết sống lại trong khoảng thời gian ngắn. Dựa theo giải thích khoa học hiện tại, có lẽ chính là kích hoạt tế bào tái sinh cực đoan. Nhưng thời gian rất ngắn, chỉ có thể duy trì hai tiếng."
Tam Béo nói xen vào: "Đây không phải là cùng mưu kế cũ tương tự trong bộ phim Cổ Kim Đại Chiến Tần Dũng Tình sao, đem thứ thuốc đó đánh tráo, hoàng đế trí tuệ nói chung không cao, tưởng rằng đây là thuốc trường sinh bất lão thật."
Cụ Mã cười lắc đầu nói: "Làm sao có thể đánh tráo, đó là tội khi quân, phải biết rằng Tần Thủy Hoàng ở trong này, chỉ cần bị phát hiện một lần, cả gia tộc bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, cho nên loại giấu giếm kỹ lưỡng này trước mặt Tần Thủy Hoàng sớm muộn cũng lộ, vô nghĩa, ta thấy, Tần Thủy Hoàng cũng biết đấy. Nhưng mà ông ta cho rằng đây là bán thành phẩm, chí ít không có thất bại."
Trần Hạo nói: "Cho nên Tần Thủy Hoàng liền để cho nhóm phương sĩ này tiếp tục nghiên cứu, mà phương thức những phương sĩ này sử dụng chính là lợi dụng loài côn trùng này? Mà đây chính là nguyên hình của Tương tộc?"
Cụ Mã cười nói: "Đúng vậy, cũng chính là tại thời kỳ kia mới lên vũ đài lịch sử, nhưng bọn họ chỉ ở trong góc âm u mà nghiên cứu loại hành vi cùng loại với cương thi sống lại này. Mà mấu chốt quyết định ở chỗ, trong quá trình biến đổi của cả Tương tộc từng có rất nhiều lần đại nạn và biến động. Trong một lần đại nạn cuối cùng, người Tương tộc bị tru diệt hầu như không còn. Mà có thể đem những phương sĩ thần bí đến gần như quỷ mị này tiêu diệt, cũng chỉ có một loại người có thể làm."
Trần Hạo nói: "Vẫn là kẻ thống trị cao nhất. Hoàng đế."
Cụ Mã hài lòng gật đầu, trong ánh mắt Trần Hạo lại lóe lên sự băng lãnh khiến người ta phát rét, sau khi trầm mặc thật lâu, anh mới thở ra một hơi nói: "Cám ơn giáo sư, những việc tiếp theo cứ giao cho chúng em xử lý đi, xin thầy hãy đem trang bị cho em mượn. Xem như nể tình Như Lan."
Cụ Mã thở dài nói: "Aiz, ta có thể nói được gì đây, mấy thứ này kỳ thật cũng không phải của ta, nếu ta ra mặt cho trò mượn trang bị, vậy nhất định phải liên lạc với nhà trường, lúc đó hành động cá nhân của trò nhất định sẽ bị chú ý, mấy thứ này là Như Lan để lại cho trò. Năm đó con bé lấy tính mạng ra đe dọa, ta mới thay các trò bảo tồn bộ trang bị này, trò nói xem con bé này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Quên đi, nhưng mà ta vẫn phải nói thêm lần nữa, đây khẳng định không đơn giản, nếu không được thì rút lui, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm nhé."
Trần Hạo lặng yên uống một ngụm rượu, anh gật đầu nói: "Em biết."
Quách Mai cảm thấy bầu không khí quá mức áp lực, cô cười nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong thì sớm nghỉ ngơi một chút, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi."
Cụ Mã có lẽ bởi vì liên quan đến Trần Như Lan, không còn cao hứng bừng bừng như trước nữa, ông chỉ yên lặng bưng ly rượu lên, nhấp từng ngụm. Bữa tiệc vô cùng không vui như vậy, song đám người Chu Quyết cũng không để ý chuyện này, Chu Quyết nỗ lực thúc giục mình tiêu hóa những lời giữa Trần Hạo và cụ Mã, từ đó rút ra được một ít suy luận có lợi, cậu mơ hồ cảm thấy Tương tộc này khả năng chính là ngọn nguồn của một loạt, nhưng giống như lời cụ Mã, Tương tộc trong qúa trình biến động đã thay đổi nhiều lắm, ngay từ đầu phương sĩ chỉ là vì chế tạo cương thi mà tụ tập, trải qua mấy ngàn mấy trăm năm phải chăng đã không còn ước nguyện ban đầu này? Nếu chỉ vì như vậy, thì tại sao bọn họ lại gặp tai ương ngập đầu? Những thứ này lại cùng chuyện tình trong tiểu thuyết hơn sáu mươi năm trước có quan hệ gì?"
Chu Quyết bưng ly rượu lên, cậu vừa uống vừa suy nghĩ, đột nhiên ly rượu của cậu bị huých một cái, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, Trần Hạo cầm lấy ly rượu đung đưa trước mặt anh, sau đó uống một ngụm, Chu Quyết lúc này mới ý thức được Trần Hạo đang kính rượu cậu, cậu cầm lấy ly rượu cũng ra hiệu rồi uống một ngụm, cậu mới phát hiện kỳ thật đây là lần đầu tiên cùng Trần Hạo uống rượu. Kỳ thật nghiêm túc mà nói cậu và Trần Hạo tiếp xúc cũng không sâu, nếu không phải bởi vì quyển sách vòng bảy người này, có lẽ cậu sẽ nghĩ hết mọi biện pháp né tránh tên lưu manh kia, nhưng hiện tại Chu Quyết chợt phát hiện, cảnh giác của cậu đối với Trần Hạo đã buông xuống rất nhiều, chí ít cậu không còn lo lắng lời Trần Hạo có cấu thành uy hiếp đối với mình hay không.
Mà điểm này ngay cả bản thân Chu Quyết cũng cảm thấy vô cùng lạ lùng, có lẽ loại tín nhiệm này, thành lập dựa trên cảm tình liên hệ bên trong. Nhưng có lẽ ngay cả Trần Hạo cũng không biết loại chuyển biến vi diệu này của nội tâm Chu Quyết, anh bảo lưu loại suy nghĩ rằng cậu không tín nhiệm mình, khoảng cách giữa cảm tình của người với người chính là sự không tín nhiệm này.
Bữa cơm này dưới bầu không khí phức tạp cứ thế kết thúc. Cụ Mã thậm chí uống đến nước mắt cũng chảy ra, ông nói ông không ngăn cản Như Lan, ông không giúp gì cả. Ông kỳ thật có thể giúp, nhưng ông sợ phiền phức. Ông biết thứ này nguy hiểm lại vi phạm kỷ luật, mà hiện tại ông vẫn như cũ không có cách nào giúp một tay.
Đến cuối cùng ông cụ bắt đầu nói năng không đầu không đuôi, ngay cả một ít học thuật bên trong không nên nói cũng phun ra hết. Nói thật Tam Béo nghe cũng sửng sốt, ngay cả Chu Quyết cũng cảm thấy ở chung với văn nhân nguyên lai phức tạp như vậy.
Sau khi hộ pháp bốn mắt đưa cụ Mã đã say khướt về nhà, Quách Mai ở lại tính tiền. Mà vài người Trần Hạo cũng đứng dậy quay về khách sạn, bọn họ cần tiếp tục tổng hợp, hơn nữa quyết định đi tiếp con đường tới cùng xem thế nào.
Nhưng Quách Mai đột nhiên ngăn cản bọn họ, bởi vì cơm là người ta mời, khách sạn là người ta bao, ăn thịt nhà người ta ở nhà người ta, cũng thật sự không tiện phủi mông chạy lấy người.
Quách Mai nói: "Việc này thật sự không thể chia sẽ với em sao?"
Trần Hạo lần đầu tiên lấy một loại khẩu khí thành khẩn nói: "Sư muội, việc này thật không phải vấn đề gì có thể gánh vác trên người hay không, nếu em không muốn cho tâm huyết của chị Như Lan uổng phí, thì đừng xen vào chuyện của bọn anh nữa. Cám ơn em thay bọn anh chuẩn bị hết thảy, nhưng bọn anh thật sự không thể để em nhúng tay vào."
Quách Mai bĩu môi nhìn bên cạnh, hiển nhiên dùng Trần Như Lan áp chế thật đúng là áp được cô em này. Cuối cùng cô nói: "Aiz, được rồi."
Nói xong đám người Trần Hạo liền rời đi, Tam Béo ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Chu Quyết: "Mày nói xem con nhóc kia thật sự sẽ chết tâm vậy sao?"
Chu Quyết nói: "Không biết, nhưng đích xác không thể nói toạc ra, hơn nữa nói ra cũng không ai tin. Tao dám cá ông cụ kia nếu thật sự biết toàn bộ chuyện tình của chúng ta, nói không chừng ông ấy khẳng định sẽ đưa toàn bộ chúng ta đi làm giám định tâm thần, ông ấy hiện tại cùng lắm là hoài nghi chúng ta mạo hiểm tiếp xúc với cổ mộ linh tinh gì đó. Nếu nói cho ông ta biết là do siêu nhiên? Ông ấy phỏng chừng còn có thể uống hai bình rượu xái nữa cho 'tỉnh rượu'.
Tam Béo tiếp tục nói: "Vậy lời của ông ấy giúp gì được cho chúng ta không?"
Chu Quyết lắc đầu nói: "Rất khó nói, lời của ông ấy chỉ là một chữ trong đó, hơn nữa còn là giải thích về sau của ông ấy, mà chữ này có ý nghĩa bao nhiêu đối với chúng ta cũng chưa dám chắc. Bất quá có một điểm tao phát hiện Trần Hạo nhất định đã có thể xác định rồi."
Lúc này Khỉ Còi và Lão Cửu cũng bu lại, lúc đó Chu Quyết nói: "Việc này phỏng chừng không thoát được quan hệ với hoàng đế. Cho nên không thể nói được chúng ta có làm được bước tiếp theo hay không."
Tam Béo nghe ra ý vị trong lời nói, hắn hưng phấn nói: "Chẳng lẽ bước tiếp theo chúng ta phải bí mật thăm dò hoàng lăng?"
Chu Quyết còn chưa kịp mở miệng, Trần Hạo đi phía trước đã nói: "Không phải tôi muốn đả kích các cậu, các cậu muốn đến hoàng lăng nào? Nơi này về cơ bản những lăng tẩm quý tộc có thể gọi tên được đều đã khai quật cả rồi. Cậu còn mong đợi được vào dò xét Tần lăng sao? Còn mật thám hoàng lăng đấy."
Mọi người lập tức ngậm miệng, nhưng mà Trần Hạo lại chuyển đề tài nói: "Nhưng chúng ta phỏng chừng phải đi đến phần mộ bọn họ lánh nạn kia trước."
Nói xong ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Lão Cửu, Lão Cửu bị bọn họ trừng đến phát hoảng, bất quá hắn lại lạnh lùng nói: "Vô dụng, mộ phần kia đã bị hủy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook