Vòng Bảy Người
-
Chương 30
Trần Hạo ngồi bên cạnh quan tài, anh từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, nhưng không có bật lửa, anh chán nản khoanh tay nâng cằm. Anh nhìn bốn phía, tựa như nơi này không hề xa lạ đối với anh, mà trong quan tài chính là chị gái anh một mực tìm kiếm. Nơi này là phần mộ của chị gái anh.
Anh bắt đầu tự thuật lại quá khứ của Trần Như Lan. Mà sự tình này, kỳ thật chính là nội dung Trần Hạo giấu trong cuốn nhật ký biến mất nọ cùng kết quả năm năm qua Trần Hạo đã điều tra được. Hết thảy những việc này Trần Hạo cuối cùng cũng bắt đầu rủ rỉ kể, trong bình tĩnh lộ ra một tia đau thương.
Trần Như Lan là loại hình nữ nhân có thể xem như vô cùng hoàn mỹ, năng lực rất cường hãn. Cô là nữ sinh duy nhất trong đội thám hiểm của trường đại học, cũng là nữ đội trưởng đội thám hiểm duy nhất trong mấy mươi năm nay. Cô từng nói cô muốn trở thành một nhà khảo cổ học ưu tú.
Nhưng bởi vì chỉ là một học sinh, giáo viên chỉ cho bọn họ một vài nhiệm vụ độ khó không cao, trong mấy năm liền, cũng chỉ thỉnh thoảng mới có vài cơ hội đi khảo sát thực địa.
Vốn mọi thứ đều rất yên ổn, nhưng một buổi tối năm năm trước, Trần Như Lan nhận được một tin nhắn lạ, yêu cầu lập tức cùng cô gặp mặt, mà ký tên là giáo viên của cô. Trong trí nhớ cô vị giáo sư này vẫn luôn phụ trách hướng dẫn đội thám hiểm và tổ chức công tác của trường đại học, cũng là một trong số ít học giả nghiên cứu khảo cổ của trường. Nhưng rất ít khi giao thiệp với cô, bình thường ngoại trừ đi học ra có rất ít cơ hội tiếp xúc, ông ta hẳn không có số di động của cô được, Trần Như Lan nghi hoặc bấm dãy số này, nhưng gọi lại thì hiển thị không nằm trong vùng phủ sóng.
Cô cuối cùng vẫn đi, nhưng đợi đến nửa đêm, vẫn không nhìn thấy vị giáo sư kia, cô bắt đầu hoài nghi có phải ai đó mạo danh, cố ý đùa giỡn hay không. Cuối cùng ngay khi cô muốn rời đi, thình lình một đám người lao xuống từ trên một chiếc xe tải, không nói hai lời trực tiếp bắt Trần Như Lan lên xe, mà sau khi lên xe cô liền phát hiện, vị giáo sư kia thật đúng là đang an vị bên cạnh, chỉ có điều bị 'giáo huấn' rất thê thảm. Chỉ còn có thể gật đầu ra hiệu.
Người lái xe nói chuyện cực nhỏ, nhưng có thể khẳng định bọn họ không phải người địa phương. Ô tô chạy đến khu vực ngoại thành, mấy tên đô con kia liền từng người một như lôi gà con mà đem Trần Như Lan và giáo sư của cô kéo đến một công trường bỏ hoang, nơi này cực kỳ kín đáo, lại là nửa đêm canh ba, cho dù vứt xác nhất định sẽ không ai phát hiện được, mặc dù Trần Như Lan mặt ngoài không tỏ ra bối rối, nhưng tình thế có thể nói là nguy cấp vạn phần.
Lúc này, từ trong đám ác ôn kia một nam nhân trung niên mặc áo lãnh tụ bước ra. Bộ dáng của gã nhìn qua không giống đám xã hội đen này, khí chất vô cùng đặc biệt, nhưng ánh mắt lộ ra một loại quỷ khí. Nhìn vào mắt người này cực kỳ khó chịu. Nam nhân này nhìn thoáng qua vị giáo sư, sau đó ánh mắt rơi trên người Trần Như Lan, gã ngay từ đầu đã thẳng thắn, nói lần này mời bọn họ đến là vì muốn bọn họ hỗ trợ, thay chúng điều tra một loại cổ vật, nhưng rồi lại nói thứ này bọn họ vô luận thế nào cũng không được miệt mài theo đuổi, sau đó cũng không thể nói cho bất luận kẻ nào về chuyện này, nếu không sẽ khiến tất cả người tiếp xúc với bọn họ và sự tình biến mất khỏi thế giới này. Khẩu khí một chút cũng không để hai người Trần Như Lan cự tuyệt.
Trắng trợn uy hiếp cũng không khiến Trần Như Lan hoảng hốt lo sợ, cô ngoài miệng đáp ứng yêu cầu của nam nhân, sau đó nam nhân đưa bọn họ đến một biệt thự nhỏ, ở đó có một tầng hầm kín đáo, thiết bị bên trong cực kỳ tiên tiến. Trong đó có vài thiết bị chưa từng thấy qua.
Cô cảm thấy không thể tưởng nổi vì sao người sở hữu thiết bị tiên tiến như vậy lại mời một sinh viên đại học và một giáo sư bình thường đến tiến hành nghiên cứu, bọn họ cũng không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc cả.
Nam nhân mở két sắt của phòng tối, thận trọng từ trong két sắt phòng tối lấy ra một khối bản dập, gã đặt trước mặt hai người. Trần Như Lan kinh ngạc phát hiện trên khối bản dập này có rất nhiều hình vẽ đan xen, chung quanh hình vẽ còn có rất nhiều văn tự, có điều hình vẽ này không giống văn tự, chỉ có thể nói chúng là đồ án cùng loại với chú văn. Loại đồ án này Trần Như Lan lần đầu nhìn thấy, nhưng chung quy nghĩ dường như đã gặp qua loại đồ án này ở đâu đó.
Trần Như Lan hỏi nam nhân thần bí kia đây là thứ gì, nam nhân nói chỉ cần bọn họ có thể giải đáp hàm nghĩa của khối bản dập này thì chuyện tình sau đó không cần quản nữa.
Trần Như Lan tỏ vẻ nếu như không có biện pháp biết rõ ngọn nguồn của khối bản dập này, vậy căn bản không cách nào triển khai công tác giải đọc.
Nam nhân chẳng hề nghe lọt lời Trần Như Lan, tựa như đối với ý kiến nghiêm túc này của Trần Như Lan chẳng hề mảy may quan tâm. Gã cứ thế mà đặt đồ vật xuống rồi mang theo thủ hạ rời đi, chỉ để lại hai tên ác ôn một béo một gầy giám thị Trần Như Lan và thầy của cô.
Vị giáo sư này nghiên cứu bản dập coi như không tồi, ông chỉ nhìn vài lần đã nói thứ này cách ngày nay ít nhất phải hơn 1700 năm rồi. Hẳn là di sản của thời Ngụy Tấn. Nhưng giá trị của món đồ vật này không đáng để bọn chúng cần phải phạm tội bắt cóc. Nhưng lại thần bí thận trọng như thế càng khiến người ta không thể tưởng nổi.
Trần Như Lan cầm lấy khối bản dập nọ trong lòng đã cảm thấy cực kỳ khác thường, loại cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng cô lộp bộp vang lên một tiếng, chẳng lẽ thứ này cô từng gặp qua sao? Cho nên bọn chúng mới chộp cô tới đây, nhưng tại sao còn phải bắt thầy của cô nữa chứ?
Trong bụng vị giáo sư này cũng rất nghi hoặc, nhưng ông nghĩ cứ tùy tiện điều tra một lần, sau đó đánh lừa thoát thân trước, chờ sau khi ra khỏi sẽ báo cảnh sát. Tâm tư Trần Như Lan lại không đơn giản như vậy. Vì vậy bọn họ nghiêm túc điều tra khối bản dập. Không ngờ tới cơn ác mộng cũng từ lúc đó mà bắt đầu.
Trải qua hơn mười ngày điều tra, bọn họ phát hiện khối bản dập này chỉ là một phần của đồ án, nói cách khác còn có những đồ án khác nữa, đây chỉ là một phần nhỏ của đồ án đầy đủ, chỉ dựa vào một khối bản dập, căn bản không có biện pháp tra ra được đầu mối gì.
Ngay khi bọn họ nghiên cứu khối bản dập này lâm vào cục diện bế tắc, đột nhiên một cuộc điện thoại thần bí gọi tới, hai tay ác ôn một béo một gầy nọ nhận điện thoại xong, thất thời kinh hoảng luống cuống, ngày thứ hai sau đó lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cả phòng thí nghiệm chỉ còn lại Trần Như Lan và vị giáo viên nọ, mà điện thoại thì chưa từng có thêm cuộc gọi nào nữa. Lúc này Trần Như Lan tỏ ý phải trốn ngay, bằng không sẽ không còn cơ hội.
Nhưng giáo sư của cô lại mơ hồ phát hiện khối bản dập này sở hữu một bí mật vô cùng sâu xa, nếu tháo mở bí mật này, ông sẽ một bước trở thành nhân vật đình đám trong giới khảo cổ. Từ một giáo sư đại học không tên tuổi, trở thành nhân vật trọng yếu của giới khảo cổ, sức hấp dẫn như vậy ông không có cách nào cũng không có lý do gì để từ bỏ. Cuối cùng hai người bọn họ quyết định cùng đem bản dập này mang đi. Sau đó tìm một nơi an toàn kín đáo tiếp tục nghiên cứu, thẳng đến khi nghiên cứu ra thành quả mới báo cảnh sát.
Trong thời gian một tháng sau đó, Trần Như Lan ngoại trừ đến trường ra, tất cả thời gian đều dùng để phối hợp với giáo sư nghiên cứu bản dập trên.
Rốt cuộc bọn họ phát hiện khối bản dập này kỳ thật có bảy khối tạo thành, mỗi một khối bản dập đều có thể trở thành một đồ án đơn, đồ án hẳn là một loại phù lục (bùa chú) thời Hán đã thất truyền từ lâu, như mọi người đều biết, Đạo giáo là tôn giáo bản thổ Trung Quốc, diễn biến quá trình này phi thường phức tạp, nguồn gốc lịch sử càng vô pháp định nghĩ ra được thời gian chuẩn xác. Trong phe phái của Đạo giáo thời kỳ đầu, chỉ biết 'Phù lục phái' và 'Đan đỉnh phái' , thẳng đến thời hậu Đông Hán mới bắt đầu xuất hiện kinh thư lý luận trên ý nghĩa Đạo giáo chân chính: 《 Thái Bình kinh 》 và《 Chu Dịch Tham Đồng Khế 》, Đạo giáo tới thời kỳ Ngụy Tấn đạt tới độ phát triển rất lớn, mà đạo của lão Trang cũng bắt đầu trở thành ngọn nguồn trọng yếu của Đạo giáo, hơn nữa trở thành thiên nhân hợp nhất, hoàng quyền thần thụ quan trọng cho giai cấp thống trị nương vào. Đạo giáo đến triều Đường tiến vào thời kỳ cường thịnh.
(Bánh Tiêu: Đan Đỉnh nghĩa là nồi luyện đan. Hoàng Quyền Thần Thụ nghĩa là quyền lực của nhà vua là do thần linh trao cho)
Đồng dạng, phù lục là một trong những đảng phái sớm nhất của Đạo giáo, đã trải qua quá trình diễn biến cực kỳ phức tạp, trong đó có rất nhiều thuật bí mật của môn phái chỉ lưu truyền trong tộc từ đời này sang đời khác, trải qua bất luận một hồi tai họa chiến loạn, ôn dịch gì đều dẫn đến sự thất truyền của rất nhiều phù lục thần bí, cho đến hiện tại cũng chỉ còn lưu lại bốn loại hình thức của phù lục, bốn loại này phân biệt là: phục văn, vân triện, linh phù, phù đồ. Mà những hình thức này kỳ thật đều có trình độ nông cạn nhất. Khối bản dập này chính là một loại bên nhánh phù đồ, cho nên dù bọn họ tìm được mấy khối bản dập trong đó cũng không cách nào biết được thông tin của cả phù lục, thậm chí cho dù lấy được toàn bộ, gom lại từng loại cũng có thể xuất hiện đồ án bất đồng, như vậy sẽ hình thành một loại phù lục hàm nghĩa khác, cái này như là trò chơi xếp hình vậy. Có đủ loại khả năng.
Ngoài ra khối bản dập này cách hiện tại ít nhất hơn hai ngàn năm, sớm nhất may ra có thể ngược dòng đến thời hậu Đông Hán, trong những đầu mối được biết đến hiện nay cũng chỉ có phù lục cùng loại được phát hiện trong lăng mộ của Tấn nguyên đế, bất quá đồ án hoàn toàn không giống, học giả chuyên nghiệp đều cho rằng tấm phù lục trong lăng một Tấn nguyên đế nọ rất có khả năng xuất phát từ tay đại sư lý học thuật số Quách Phác. Mà hàm nghĩa của nó thế nhân vẫn không cách nào bóc trần rõ ràng được, dường như đó là một hình vẽ mật mã viễn cổ. Khả năng hiện giờ đã không còn bất luận kẻ nào có thể giải đáp mật mã này nữa.
Hai người Trần Như Lan cũng không phải chuyên gia phương diện này, bọn họ càng không có khả năng giải đọc loại mật mã phù lục này, nhưng trong cả quá trình này Trần Như Lan đều cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy thứ gì đó cùng loại. Nhưng cô làm thế nào cũng không nhớ ra nổi.
Cái gì Trần Như Lan cũng chưa làm rõ ràng, thầy cô lại bắt đầu có chút khác thường, ông ta bắt đầu không đến trường, thậm chí có ý tách khỏi Trần Như Lan, từ đó về sau ông ta cũng mượn cớ không cho phép Trần Như Lan vào phòng nghiên cứu, ông ta tự giam mình trong phòng, sau đó Trần Như Lan nhiều lần tới thăm, lúc đó ông ta căn bản không hề bước ra khỏi cửa, mà trong phòng làm việc cũng không có thức ăn. Trần Như Lan mỗi lần đều đem thức ăn mua xong đặt ở cửa, nhưng ngày thứ hai đến thức ăn vẫn đặt ở cửa như cũ. Cứ thế qua hơn vài ngày, Trần Như Lan cảm thấy tiếp tục thế này giáo sư rất có thể đã xảy ra chuyện, cô mời thợ khóa đến giúp vào phòng. Nhưng trong phòng trống không, trên vách tường cả căn phòng đều là hình ảnh các loại ký hiệu cổ quái, thợ mở khóa kia bị dọa xoay người bỏ chạy, Trần Như Lan ở trong phòng tìm hồi lâu vẫn không tìm được thầy, cũng không thấy khối bản dập cổ quái nọ, cuối cùng Trần Như Lan ở giữa ngăn kéo bàn làm việc tìm ra được một tờ giấy. Phía trên thầy nói mình đi tìm một quyển sách, nếu như có thể tìm được sẽ trở về cùng cô hội hợp, tiếp theo có lẽ có thể phá giải được bí mật của phù lục. Ông ta bảo Trần Như Lan nhất định phải giữ bí mật với bên ngoài, còn phải cẩn thận tình hình xung quanh. Cuối cùng câu cẩn thận người bên cạnh kia, khiến cho Trần Như Lan cảm thấy sống lưng rét lạnh. Thầy dường như đã đoán ra được chuyện gì đó đích xác sẽ phát sinh.
Cô chỉ có thể trở lại trường học, nghe lời không cùng bất luận kẻ nào nhắc tới việc này. Nhưng cô phát hiện mặc kệ thời điểm nào đều tựa như có người đang đi theo cô, tiếng bước chân lúc nửa đêm, trong bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện thầm thì, dù một mình một phòng cũng sẽ như có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô. Cho dù khi ngủ cô cũng có thể cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn chằm chằm mình.
Cứ bất an như vậy trải qua một tuần, giáo sư vẫn không có bất cứ tin tức gì, Trần Như Lan cuối cùng chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát, nhưng việc lạ xảy ra, cảnh sát điều tra phát hiện trong đại học của Trần Như Lan căn bản không hề có vị giáo viên kia, Trần Như Lan không tin, dẫn cảnh sát thẳng đến nhà giáo sư, nhưng phát hiện căn nhà nọ cư nhiên có một hộ gia đình xa lạ đang ở, mà bọn họ đã ở căn nhà kia 15 năm rồi, căn bản chưa từng nghe nói có một người như vậy.
Cảnh sát kiến nghị cô đi giám định vấn đề tinh thần. Kỳ thật ý tứ nói chính là cô điên rồi.
Trong cuộc sống tiếp đó, Trần Như Lan cũng không dám nói gì về bản dập hay giáo sư nữa. Bởi vì người xung quanh đã dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô. Cô chỉ có thể tiếp tục ở thư viện làm thuê, sau đó đến trường, trở nên kiệm lời với mọi người. Bởi vì cô không thể khẳng định trong những người cô tiếp xúc đó có phải là những chuyện tồn tại thực sự hay không. Cô rất sợ hãi có một lúc nào đó mình tỉnh dậy, chính bản thân cũng sẽ biến mất.
Cứ như vậy qua vài tháng, thời gian cũng không làm giảm đi nỗi bất an của Trần Như Lan, cô bắt đầu trở nên hoài nghi hết thảy xung quanh, cả ngày vùi mình trong thư viện, tựa như không cần đối mặt với mọi người có thể có được khả năng an toàn lớn nhất vậy. Nhưng mà, cô sai rồi. . . . . .
Đầu tháng 4 là thời gian cao điểm để tảo mộ, Trần gia cũng sẽ đến cổ viên Tân Hải tảo mộ, ngày đó đổ mưa to, trong trí nhớ Trần Hạo, Như Lan đi được nửa đường thì tách ra. Gọi điện cho cô vài lần, nhưng đều không ai nghe máy, mà bắt đầu từ ngày đó Trần Như Lan liền phát điên. Cuối cùng Trần Hạo ở trong nhật ký phát hiện chuyện đã phát sinh hôm đó.
Ngày đó. Trần Gia đi tới Tân Hải, bởi vì bọn họ tới sớm, cho nên Tân Hải vẫn chưa có nhiều người, chung quanh đổ mưa to, tầm mắt cực kỳ mơ hồ, đường nhỏ vô cùng hẹp, chỉ có thể cho phép từng người đi qua. Trần Như Lan đi phía sau Trần Hạo, nhưng vòng đến một nhánh rẽ sâu bên trong nghĩa trang, cô phát hiện người nhà vốn còn đó đã không thấy bóng dáng. Trong nghĩa trang to như vậy cũng không có, chỉ còn lại mỗi mình cô. Cô nhìn xung quanh, xa xa có thể ngửi được một cỗ mùi khét của giấy tiền mả, nhưng cô lại không nhìn thấy người, cô mở điện thoại di động bấm gọi Trần Hạo, nhưng đối phương vẫn đều hiển thị đang có cuộc gọi. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm kiếm mộ bia của thân nhân mình.
Mộ bia dày đặc cơ hồ giống nhau như đúc, nhìn sơ lược qua ngay cả tranh ảnh cũng phi thường giống, cô đột nhiên bắt đầu sợ hãi khó hiểu, từ sau sự kiện kia, thần kinh của cô liền yếu ớt dị thường, cô nghĩ loại cảm giác sợ hãi bất an này lại trở về. Cô cắn môi mau chóng đi về phía trước, cô muốn ra khỏi khu mộ cổ quái này, cô biết nơi này không phải chỗ cô muốn tới. Hơn nữa nơi này cô căn bản chưa từng tới.
Nhưng mỗi lần cô đi vào đường nhỏ chữ thập, cô sẽ phát hiện mình lại tới một phần mộ xa lạ khác, càng chạy phần mộ ở đây càng xa xưa, ban đầu là đá cẩm thạch, càng về sau là mộ đá kiểu cũ, tới cuối cùng cô dừng chân, trước mặt đã là loại nấm mồ bánh bao cổ đại này. Chỉ có một khối mộc bài dựng trước ụ đất.
Cô quay đầu lại lần nữa, phát hiện bốn phía đều là loại nấm mồ bánh bao, nhang phúng điếu tiết thanh minh cắm hỗn độn bên trên. Mà bầu trời vẫn như cũ đổ xuống mưa to như trút, cô lui lại phía sau mấy bước, cơ hồ như trốn chạy trở về. Song vô luận cô chạy trốn thế nào, hoàn cảnh cũng không biến hóa. Mãi đến khi cô rốt cuộc chạy đến kiệt sức, thở phì phò tựa trên một cây khô cổ nghiêng ngả. Cô vừa ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây đen nghịt đã phủ kín cả vùng chân trời.
Cô không biết mình ngẩn người nhìn bao lâu, nhưng vẫn như cũ chỉ có mỗi mình cô. Dần dần, cô tự làm cho mình tỉnh táo lại, cô thử nhắm mắt lại, lúc cô một lần nữa mở mắt ra. Cảnh tượng vẫn không thay đổi. Cô như bỏ cuộc mà đứng thẳng. Một lần nữa đi về phía trước, giờ phút này cô bắt đầu chú ý tới phần mộ xung quanh, trên phần mộ có vài cái tên căn bản không nhận ra, cảnh này khiến phần mộ nhìn qua cực kỳ không chân thật, Trần Như Lan hoài nghi trong phần mộ này có thật sự chứa thi thể hay không?
Ngay tích tắc ý niệm này hiện lên trong đầu cô, mưa to trên bầu trời đột ngột ngừng lại. Giống như đóng cửa đập nước mà bỗng im bặt. Cô nhìn phần mộ cách mình gần nhất, phía trên chỉ có mấy chữ địa danh mơ hồ, dưới mộ bia bày một cái chén bể đã biến đen, cũng không biết trước đây bên trong chứa gì, hiện tại đã sớm hư thối hầu như không còn.
Đột nhiên cô ở trên mộ bia loang lổ kia thình lình thấy được một khuôn mặt lộ ra, cô sợ đến cây dù cầm trên tay đánh rơi trên mặt đất. Cô do dự chỉ chốc lát, nhưng vẫn hướng tới phần mộ bia kia, phát hiện trong khu mộ có chút cổ xưa này cư nhiên còn có xuất hiện một phần mộ hiện đại, loại đá cẩm thạch màu đen ở giữa đám mộ phần thô ráp rách nát này có vẻ vô cùng chói mắt, có cảm giác như là hai mồ mả bất đồng thời không lồng vào nhau. Cô phát hiện trong đó cư nhiên có một cái chính là của giáo sư kia, bức ảnh của ông ta cứ như vậy đặt chính giữa mộ bia, khuôn mặt trắng bệch không có chút biểu cảm nào, Trần Như Lan lúc này hồi tưởng lại thời gian cùng vị giáo sư này qua lại, khiến cho cô sợ hãi chính là cô cư nhiên không hề có chút ấn tượng nào, người này chỉ dừng lại trong ký ức từ khi bản dập kia xuất hiện.
Trần Như Lan bưng trán, cô bắt đầu muốn nôn mửa, thân thể cô bắt đầu chịu không nổi suy nghĩ quỷ dị như vậy. Cô không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra , cô nghĩ hết thảy hiện tại cũng giống như một giấc mộng. Cô quay đầu phát hiện những bức hình trên các mộ bia còn lại cô đều quen biết, những người này chính là những nam nhân đã bắt cóc cô. Cô phát hiện trước mộ bia của giáo sư nọ, đặt một hộp giấy, cô mở hộp, bên trong quả nhiên có khối bản dập thần bí nọ, mà phía dưới bản dập còn có một quyển sách.
Trần Như Lan nghĩ đến lời cuối cùng của giáo sư chỉ cần tìm được quyển sách, ông ta sẽ trở về. . . . . .
Lúc cô cầm lấy quyển sách kia, cô liền cảm giác một trận xây xẩm, bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc: Nó lại đến rồi. . . . . .
Cô vừa liếc mắt nhìn mộ bia kia, cô phát hiện khuôn mặt trên bức ảnh của thầy giáo thay đổi, máu loãng màu đen từ trong ngũ quan của bức ảnh chảy ra, mà toàn bộ ảnh trên các mộ bia xung quanh cũng bắt đầu chảy ra máu đen. Cô nghe trong phần mộ có người thấp giọng nức nở.
Trần Như Lan chưa từng trải qua nỗi sợ hãi giống như bây giờ, cô chịu đủ rồi, cô phải thoát khỏi hết thảy những thứ này, lý trí cô gần như hỏng mất rồi. Cô sợ hãi hướng tới đường trở về chạy như điên, nhưng vô luận chạy thế nào cô đều có thể nhìn thấy mộ bia của những người đó và quyển sách kia. Cô khóc lóc quỳ rạp xuống trước mộ bia, cô kinh hoảng luống cuống lấy điện thoại di động ra, nhưng bởi vì sợ hãi căn bản không cách nào bấm gọi được, cô chỉ không ngừng ấn số, bên tai vẫn như cũ kèm theo thanh âm quen thuộc mà xa lạ nọ: Khất Nhi! Chạy mau! Nó lại đến rồi. . . . . .
Lúc Trần Hạo tìm được Trần Như Lan trời đã sập tối, anh ở trong bụi cỏ phát hiện Trần Như Lan. Cô tựa trong góc ôm điện thoại di động không ngừng ấn số, mà trong miệng vẫn lầm rầm nói nó lại đến rồi.
Trần Hạo lập tức đưa Trần Như Lan đến bệnh viện, bác sĩ chỉ nói cô đã bị kinh sợ cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng không có dị trạng gì khác. Vì vậy bọn họ cứ thế về đến nhà, Trần Như Lan tự giam mình trong phòng. Tư duy của cô giống như một đống hồ dán sềnh sệch, cô không cách nào suy nghĩ được, chỉ theo bản năng muốn ngủ. Trần Hạo ở ngoài gõ cửa, hỏi, nhưng cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: Ngủ.
Nhưng, làm thế nào ngủ đây, ngồi trước bàn làm việc, cô nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, cô hiểu được càng sợ hãi sẽ càng làm bản thân sụp đổ. Cô mở ngăn kéo, nhưng cô phát hiện hộp giấy đặt trước phần mộ cư nhiên cứ thế xuất hiện trong ngăn kéo của cô. Cô không thét chói tai, tựa như hết thảy cô đều đã có dự cảm. Cô run rẩy bắt đầu mở quyển sách này ra.
Sự tình sau đó giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, sau đó Trần Như Lan phát hiện người xung quanh đều đã bị ảnh hưởng của quyển sách này, quyển sách này phảng phất như chính là cái bóng của bản dập, giữa chúng nó có mối liên hệ quỷ dị nào đó. Cô bắt đầu điều tra sự tình này, hơn nữa thử nghiệm một vài phương pháp, nhưng cô phát hiện cô bắt đầu có chút không bình thường. Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện một ít ký ức không thuộc về mình. Ký ức này dường như cùng nội dung trong sách trùng khít. Ký ức này có thể giúp cô làm thế nào vận dụng trận pháp thần bí khó lường trong câu chuyện, nhưng loại ký ức này có đôi khi cũng vô cùng mơ hồ, dường như đều là một loại suy nghĩ chủ quan.
Trong quá trình đọc sách Trần Như Lan phát hiện quyển sách này cũng không phải hư cấu, bên trong nó ghi lại rất nhiều thứ nhìn qua tưởng hoang đường vô lý, nhưng lại có rất nhiều nguồn gốc, mà cô vẫn bị một loại tình tự khó hiểu hấp dẫn. Cô có một loại cảm giác hãm sâu trong vũng bùn mà khó có thể tự kềm chế. Cô gạt người nhà và bạn học, bắt đầu một mình điều tra về lai lịch của quyển sách này và bản dập, đồng thời trong lòng cô còn có một nghi vấn, chính là tại sao lại chọn cô, thanh âm giữa mộ phần cổ quái kia là của ai, Khất Nhi trong miệng người ấy chẳng lẽ chính là con gái nuôi của Khôi Lục Gia trong câu chuyện? Mà người trong câu chuyện rốt cuộc là thật hay hư cấu, bọn họ có bao nhiên người còn sống. Mấy vấn đề này xoay quanh trong lòng Trần Như Lan, cô chỉ có một mình, lúc này rất cần một sự giúp đỡ.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là em trai mình, đứa nhóc kia sở hữu trí nhớ siêu phàm. Song giây tiếp theo cô liền gạt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, cô mơ hồ cảm thấy sự tình này cực kỳ nguy hiểm. Cô đã không cách nào tự kiềm chế, cô không thể hại em trai mình. Vạn nhất cô xảy ra chuyện, gia đình này phải dựa vào Trần Hạo.
Nhưng chuyện tiếp tục quá mức quỷ dị, cô căn bản không có cơ hội lựa chọn đồng đội, đầu tiên là Lão Triệu mạc danh kỳ diệu mà đọc quyển sách này, sau đó là Cố Lão, tiếp theo là Cao Tri Hữu yêu thích sưu tầm đao kiếm, mà ngay cả chú Ân cũng không tránh được quyển sách quỷ quái này. Tiếp theo là Diệp Đĩnh bị mình đưa tới cửa. . . . . .
Trần Như Lan mỗi lần trong quá trình đọc sách đều đặt giả thiết và thí nghiệm của mình vào, rất nhanh cô hiểu được lộ tuyến của cổ mộ thần bí trong câu chuyện là thật, chẳng qua bị tác giả cố ý mơ hồ hóa, phải tìm được con đường thật sự kia, mới có thể hiểu được bọn họ tới cùng trước khi đọc câu chuyện đã gặp cái gì. Đây mới là ngọn nguồn của hết thảy.
Mà khiến cho Trần Như Lan về sau càng thêm kinh ngạc chính là, nguyên lai cô đã từng gặp những người trong câu chuyện đó.
Bởi vì lúc cô đọc đến giây phút cuối cùng, cô đột nhiên nhớ đến một năm trước cô cùng bạn học trong một lần hoạt động thám hiểm sưu tầm dân ca đã đi tới một vùng quê gần Nam Kinh.
Địa phương nhỏ này, ngay cả một cái tên cũng không có. Bốn phía đều là rừng hoang, nơi này cùng cảnh sắc Lâm Húc đi qua trong câu chuyện cực kỳ gần gũi. Ngay cả hướng đi của dòng chảy sông cũng cùng một dạng.
Tới đó vốn không có trong kế hoạch, nhưng mưa to liên tiếp mấy ngày liền, ô tô không có cách nào đi về phía trước, chỉ có thể dừng lại cắm trại ở nơi này. Khi đó bạn học phụ trách đi múc nước đột nhiên chạy trở về, bọn họ nói có thể đã chứng kiến cái gọi là quỷ ảnh, đám người kia mặc áo liệm, cúi đầu đi về phía cánh rừng trước mặt.
Trần Như Lan tưởng rằng những người này đồng dạng là lữ khách bị kẹt lại, liền muốn mời đám người kia đến trại bọn họ trú mưa. Trần Như Lan cùng bạn bè nói một tiếng, chuẩn bị đi đến cánh rừng đối diện nhìn xem, bởi vì mưa to hơn nữa sắc trời đã tối. Vốn tưởng rằng khoảng cách không xa lắm, đi khoảng hơn 20 phút cư nhiên còn chưa đến gần.
Trong rừng có rất nhiều bụi rậm, chạc cây vô cùng phiền phức, cô cố sức đẩy nhánh cây ra hai bên, nhưng vẫn như cũ cảm giác dường như cây cối ở đây có ý thức mà ngăn cản cô đi tới.
Càng chạy cô cảm thấy khí trời càng trở nên lạnh hơn, lúc ấy là mùa xuân, cho dù đổ mưa to, cũng không nên lạnh thành như vậy. Lúc cô rốt cuộc đi ra cánh rừng cổ quái nọ, phát hiện người đã sớm đi không thấy bóng dáng nữa.
Thình lình chân cô bị vật gì đó vướng lấy, cô lảo đảo một cái, phát hiện bên cạnh cư nhiên có một cái động, không lớn, chỉ rộng cỡ nửa cánh tay. Cô lấy đèn pin chiếu vào trong động, phát hiện động cực kỳ sâu, ánh sáng soi không tới đáy. Nhưng tất cả xung quanh đều dùng thạch bích xây nên, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy bích họa màu đỏ son. Mà đồ án quanh bích hoạ cùng đồ án trong bản dập cực kỳ giống. Cô không tùy tiện xuống đó, mà ở xung quanh dạo một vòng, ngay khi cô tiếp tục ngồi chồm hổm người nghiên cứu bên trong động, cô cảm giác thân thể mình bị đẩy mạnh một cái, cô cơ hồ cắm đầu vào trong động, một cỗ mùi thối mục nát và mùi đất bụi thoáng cái bị cô hít vào trong mũi. Cô liền thấy đầu muốn tối sầm, dưới tình thế cấp bách cô lập tức dùng hai tay chống đỡ cửa động, lúc này mới níu được thân thể lại. Bởi vì đèn pin cũng xui xẻo lọt vào trong động, qua hồi lâu mới nghe được thanh âm rơi xuống đất, tiếng vang phi thường thanh thúy. Do chung quanh đều là đá tảng. Trần Như Lan mở to mắt, bên trong động vốn phải đen ngòm chẳng biết tại sao đột ngột xuất hiện một mạt ánh sáng màu lục nhạt, mà một chỗ khác trong động cư nhiên truyền đến tiếng cười của nữ nhân, thanh âm kia cực kỳ quỷ mị, Trần Như Lan là người theo thuyết vô thuần nghe mà cũng nổi da gà đầy người. Sau đó liền có tiếng vang đinh đang liên tiếp.
Cô nhanh chóng từ trong động bò ra, ra tới cửa động, không khí ẩm ướt tiến vào xoang mũi làm cho cô thoáng thư thái, cô vội vàng quay đầu lại nhìn phía sau, nhưng mặt sau không có ai, mà là một tảng đá cỡ nắm tay nện trúng mình, hòn đá nhỏ như vậy làm sao có thể tạo thành lực đẩy lớn như vậy? Cứ như cao thủ trong phim kiếm hiệp.
Đồng thời ngay khi cô đang buồn bực khó hiểu, cô lại một lần nữa quét mắt nhìn cánh rừng, chợt phát hiện giữa cánh rừng mơ hồ có bóng người chớp động, nhân số cũng không ít. Trần Như Lan lén lút đi tới cạnh cánh rừng cô đếm nhân số, tổng cộng bảy người, bảy người này đều mặc áo liệm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bảy người kia như quỷ mị không hề phát ra tiếng động, Trần Như Lan đồng thời chú ý phát hiện còn có một người mặc một thân hồng y đi theo phía sau những người này, bởi vì vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cho nên bảy người kia căn bản không phát hiện sự tồn tại của người này. Mà trong tay hồng y nhân kia túm một vật gì đó, nhưng bởi vì tầm nhìn quá kém. Trần Như Lan thật sự không cách nào thấy rõ. Lúc mắt Trần Như Lan vừa chú ý tới người đó, 'hồng y nhân' giống như lập tức cảm ứng được từ xa xa quay đầu lại nhìn cô một cái. Thông qua phán đoán của Trần Như Lan đó là một nữ nhân, bởi vì tóc cơ hồ hoàn toàn che mất khuôn mặt nàng. Nàng chỉ dừng lại vài giây, sau đó liền đi theo đám người kia tiếp tục đi. Tám người này một đường hướng phía Nam Kinh đi tới.
Mà lúc này Trần Như Lan chẳng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên ngửi được một cỗ máu tanh nồng nặc, tiếp theo tư duy tựa như bị cỗ mùi máu này ăn mòn mất đi tri giác. Chờ tỉnh lại, cô phát hiện mình đã nằm trong lều, cô hỏi làm sao tìm được mình, các bạn đều vẻ mặt mờ mịt, nói căn bản không có ai, sau khi bọn họ cắm lều bắt đầu nghỉ ngơi, Trần Như Lan là người đầu tiên đi ngủ. Sau đó Trần Như Lan vẫn đều cho rằng là mình nằm một giấc mộng vô cùng chân thật, mãi đến sau này cô mới phát hiện bảy người cô nhìn thấy chính là tình tiết đầu tiên bảy người từ trong cổ mộ thoát ra, mà nơi kia hẳn chính là ngôi cổ mộ thần bí nọ.
Trần Hạo nói đến đây thì không nói tiếp nữa, anh ngẩng đầu nhìn Chu Quyết nói: "Tôi muốn tới cổ mộ kia, nơi đó mới là ngọn nguồn của hết thảy chân tướng."
Chu Quyết trầm mặc hồi lâu, cũng không tiếp lời Trần Hạo, lúc này Khỉ Còi mở miệng nói: "Hết thảy những việc theo như lời anh nói tôi nghĩ cũng không có gì đáng phải giấu giếm, tại sao anh không nói ngay từ đầu chứ?"
Trần Hạo bưng trán cười khan nói: "Bởi vì mặt sau của sách có nói tới Khất Nhi kia, mà Khất Nhi vốn tên là Trần Tinh. Khất Nhi là nhũ danh của cô ấy. Nếu xếp theo bối phận, cô ấy hẳn là di nãi của tôi và Như Lan, là chị em ruột của bà nội chúng tôi. Cho nên Trần gia chúng tôi cùng bảy người căn bản không thoát khỏi liên quan."
Anh bắt đầu tự thuật lại quá khứ của Trần Như Lan. Mà sự tình này, kỳ thật chính là nội dung Trần Hạo giấu trong cuốn nhật ký biến mất nọ cùng kết quả năm năm qua Trần Hạo đã điều tra được. Hết thảy những việc này Trần Hạo cuối cùng cũng bắt đầu rủ rỉ kể, trong bình tĩnh lộ ra một tia đau thương.
Trần Như Lan là loại hình nữ nhân có thể xem như vô cùng hoàn mỹ, năng lực rất cường hãn. Cô là nữ sinh duy nhất trong đội thám hiểm của trường đại học, cũng là nữ đội trưởng đội thám hiểm duy nhất trong mấy mươi năm nay. Cô từng nói cô muốn trở thành một nhà khảo cổ học ưu tú.
Nhưng bởi vì chỉ là một học sinh, giáo viên chỉ cho bọn họ một vài nhiệm vụ độ khó không cao, trong mấy năm liền, cũng chỉ thỉnh thoảng mới có vài cơ hội đi khảo sát thực địa.
Vốn mọi thứ đều rất yên ổn, nhưng một buổi tối năm năm trước, Trần Như Lan nhận được một tin nhắn lạ, yêu cầu lập tức cùng cô gặp mặt, mà ký tên là giáo viên của cô. Trong trí nhớ cô vị giáo sư này vẫn luôn phụ trách hướng dẫn đội thám hiểm và tổ chức công tác của trường đại học, cũng là một trong số ít học giả nghiên cứu khảo cổ của trường. Nhưng rất ít khi giao thiệp với cô, bình thường ngoại trừ đi học ra có rất ít cơ hội tiếp xúc, ông ta hẳn không có số di động của cô được, Trần Như Lan nghi hoặc bấm dãy số này, nhưng gọi lại thì hiển thị không nằm trong vùng phủ sóng.
Cô cuối cùng vẫn đi, nhưng đợi đến nửa đêm, vẫn không nhìn thấy vị giáo sư kia, cô bắt đầu hoài nghi có phải ai đó mạo danh, cố ý đùa giỡn hay không. Cuối cùng ngay khi cô muốn rời đi, thình lình một đám người lao xuống từ trên một chiếc xe tải, không nói hai lời trực tiếp bắt Trần Như Lan lên xe, mà sau khi lên xe cô liền phát hiện, vị giáo sư kia thật đúng là đang an vị bên cạnh, chỉ có điều bị 'giáo huấn' rất thê thảm. Chỉ còn có thể gật đầu ra hiệu.
Người lái xe nói chuyện cực nhỏ, nhưng có thể khẳng định bọn họ không phải người địa phương. Ô tô chạy đến khu vực ngoại thành, mấy tên đô con kia liền từng người một như lôi gà con mà đem Trần Như Lan và giáo sư của cô kéo đến một công trường bỏ hoang, nơi này cực kỳ kín đáo, lại là nửa đêm canh ba, cho dù vứt xác nhất định sẽ không ai phát hiện được, mặc dù Trần Như Lan mặt ngoài không tỏ ra bối rối, nhưng tình thế có thể nói là nguy cấp vạn phần.
Lúc này, từ trong đám ác ôn kia một nam nhân trung niên mặc áo lãnh tụ bước ra. Bộ dáng của gã nhìn qua không giống đám xã hội đen này, khí chất vô cùng đặc biệt, nhưng ánh mắt lộ ra một loại quỷ khí. Nhìn vào mắt người này cực kỳ khó chịu. Nam nhân này nhìn thoáng qua vị giáo sư, sau đó ánh mắt rơi trên người Trần Như Lan, gã ngay từ đầu đã thẳng thắn, nói lần này mời bọn họ đến là vì muốn bọn họ hỗ trợ, thay chúng điều tra một loại cổ vật, nhưng rồi lại nói thứ này bọn họ vô luận thế nào cũng không được miệt mài theo đuổi, sau đó cũng không thể nói cho bất luận kẻ nào về chuyện này, nếu không sẽ khiến tất cả người tiếp xúc với bọn họ và sự tình biến mất khỏi thế giới này. Khẩu khí một chút cũng không để hai người Trần Như Lan cự tuyệt.
Trắng trợn uy hiếp cũng không khiến Trần Như Lan hoảng hốt lo sợ, cô ngoài miệng đáp ứng yêu cầu của nam nhân, sau đó nam nhân đưa bọn họ đến một biệt thự nhỏ, ở đó có một tầng hầm kín đáo, thiết bị bên trong cực kỳ tiên tiến. Trong đó có vài thiết bị chưa từng thấy qua.
Cô cảm thấy không thể tưởng nổi vì sao người sở hữu thiết bị tiên tiến như vậy lại mời một sinh viên đại học và một giáo sư bình thường đến tiến hành nghiên cứu, bọn họ cũng không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc cả.
Nam nhân mở két sắt của phòng tối, thận trọng từ trong két sắt phòng tối lấy ra một khối bản dập, gã đặt trước mặt hai người. Trần Như Lan kinh ngạc phát hiện trên khối bản dập này có rất nhiều hình vẽ đan xen, chung quanh hình vẽ còn có rất nhiều văn tự, có điều hình vẽ này không giống văn tự, chỉ có thể nói chúng là đồ án cùng loại với chú văn. Loại đồ án này Trần Như Lan lần đầu nhìn thấy, nhưng chung quy nghĩ dường như đã gặp qua loại đồ án này ở đâu đó.
Trần Như Lan hỏi nam nhân thần bí kia đây là thứ gì, nam nhân nói chỉ cần bọn họ có thể giải đáp hàm nghĩa của khối bản dập này thì chuyện tình sau đó không cần quản nữa.
Trần Như Lan tỏ vẻ nếu như không có biện pháp biết rõ ngọn nguồn của khối bản dập này, vậy căn bản không cách nào triển khai công tác giải đọc.
Nam nhân chẳng hề nghe lọt lời Trần Như Lan, tựa như đối với ý kiến nghiêm túc này của Trần Như Lan chẳng hề mảy may quan tâm. Gã cứ thế mà đặt đồ vật xuống rồi mang theo thủ hạ rời đi, chỉ để lại hai tên ác ôn một béo một gầy giám thị Trần Như Lan và thầy của cô.
Vị giáo sư này nghiên cứu bản dập coi như không tồi, ông chỉ nhìn vài lần đã nói thứ này cách ngày nay ít nhất phải hơn 1700 năm rồi. Hẳn là di sản của thời Ngụy Tấn. Nhưng giá trị của món đồ vật này không đáng để bọn chúng cần phải phạm tội bắt cóc. Nhưng lại thần bí thận trọng như thế càng khiến người ta không thể tưởng nổi.
Trần Như Lan cầm lấy khối bản dập nọ trong lòng đã cảm thấy cực kỳ khác thường, loại cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng cô lộp bộp vang lên một tiếng, chẳng lẽ thứ này cô từng gặp qua sao? Cho nên bọn chúng mới chộp cô tới đây, nhưng tại sao còn phải bắt thầy của cô nữa chứ?
Trong bụng vị giáo sư này cũng rất nghi hoặc, nhưng ông nghĩ cứ tùy tiện điều tra một lần, sau đó đánh lừa thoát thân trước, chờ sau khi ra khỏi sẽ báo cảnh sát. Tâm tư Trần Như Lan lại không đơn giản như vậy. Vì vậy bọn họ nghiêm túc điều tra khối bản dập. Không ngờ tới cơn ác mộng cũng từ lúc đó mà bắt đầu.
Trải qua hơn mười ngày điều tra, bọn họ phát hiện khối bản dập này chỉ là một phần của đồ án, nói cách khác còn có những đồ án khác nữa, đây chỉ là một phần nhỏ của đồ án đầy đủ, chỉ dựa vào một khối bản dập, căn bản không có biện pháp tra ra được đầu mối gì.
Ngay khi bọn họ nghiên cứu khối bản dập này lâm vào cục diện bế tắc, đột nhiên một cuộc điện thoại thần bí gọi tới, hai tay ác ôn một béo một gầy nọ nhận điện thoại xong, thất thời kinh hoảng luống cuống, ngày thứ hai sau đó lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cả phòng thí nghiệm chỉ còn lại Trần Như Lan và vị giáo viên nọ, mà điện thoại thì chưa từng có thêm cuộc gọi nào nữa. Lúc này Trần Như Lan tỏ ý phải trốn ngay, bằng không sẽ không còn cơ hội.
Nhưng giáo sư của cô lại mơ hồ phát hiện khối bản dập này sở hữu một bí mật vô cùng sâu xa, nếu tháo mở bí mật này, ông sẽ một bước trở thành nhân vật đình đám trong giới khảo cổ. Từ một giáo sư đại học không tên tuổi, trở thành nhân vật trọng yếu của giới khảo cổ, sức hấp dẫn như vậy ông không có cách nào cũng không có lý do gì để từ bỏ. Cuối cùng hai người bọn họ quyết định cùng đem bản dập này mang đi. Sau đó tìm một nơi an toàn kín đáo tiếp tục nghiên cứu, thẳng đến khi nghiên cứu ra thành quả mới báo cảnh sát.
Trong thời gian một tháng sau đó, Trần Như Lan ngoại trừ đến trường ra, tất cả thời gian đều dùng để phối hợp với giáo sư nghiên cứu bản dập trên.
Rốt cuộc bọn họ phát hiện khối bản dập này kỳ thật có bảy khối tạo thành, mỗi một khối bản dập đều có thể trở thành một đồ án đơn, đồ án hẳn là một loại phù lục (bùa chú) thời Hán đã thất truyền từ lâu, như mọi người đều biết, Đạo giáo là tôn giáo bản thổ Trung Quốc, diễn biến quá trình này phi thường phức tạp, nguồn gốc lịch sử càng vô pháp định nghĩ ra được thời gian chuẩn xác. Trong phe phái của Đạo giáo thời kỳ đầu, chỉ biết 'Phù lục phái' và 'Đan đỉnh phái' , thẳng đến thời hậu Đông Hán mới bắt đầu xuất hiện kinh thư lý luận trên ý nghĩa Đạo giáo chân chính: 《 Thái Bình kinh 》 và《 Chu Dịch Tham Đồng Khế 》, Đạo giáo tới thời kỳ Ngụy Tấn đạt tới độ phát triển rất lớn, mà đạo của lão Trang cũng bắt đầu trở thành ngọn nguồn trọng yếu của Đạo giáo, hơn nữa trở thành thiên nhân hợp nhất, hoàng quyền thần thụ quan trọng cho giai cấp thống trị nương vào. Đạo giáo đến triều Đường tiến vào thời kỳ cường thịnh.
(Bánh Tiêu: Đan Đỉnh nghĩa là nồi luyện đan. Hoàng Quyền Thần Thụ nghĩa là quyền lực của nhà vua là do thần linh trao cho)
Đồng dạng, phù lục là một trong những đảng phái sớm nhất của Đạo giáo, đã trải qua quá trình diễn biến cực kỳ phức tạp, trong đó có rất nhiều thuật bí mật của môn phái chỉ lưu truyền trong tộc từ đời này sang đời khác, trải qua bất luận một hồi tai họa chiến loạn, ôn dịch gì đều dẫn đến sự thất truyền của rất nhiều phù lục thần bí, cho đến hiện tại cũng chỉ còn lưu lại bốn loại hình thức của phù lục, bốn loại này phân biệt là: phục văn, vân triện, linh phù, phù đồ. Mà những hình thức này kỳ thật đều có trình độ nông cạn nhất. Khối bản dập này chính là một loại bên nhánh phù đồ, cho nên dù bọn họ tìm được mấy khối bản dập trong đó cũng không cách nào biết được thông tin của cả phù lục, thậm chí cho dù lấy được toàn bộ, gom lại từng loại cũng có thể xuất hiện đồ án bất đồng, như vậy sẽ hình thành một loại phù lục hàm nghĩa khác, cái này như là trò chơi xếp hình vậy. Có đủ loại khả năng.
Ngoài ra khối bản dập này cách hiện tại ít nhất hơn hai ngàn năm, sớm nhất may ra có thể ngược dòng đến thời hậu Đông Hán, trong những đầu mối được biết đến hiện nay cũng chỉ có phù lục cùng loại được phát hiện trong lăng mộ của Tấn nguyên đế, bất quá đồ án hoàn toàn không giống, học giả chuyên nghiệp đều cho rằng tấm phù lục trong lăng một Tấn nguyên đế nọ rất có khả năng xuất phát từ tay đại sư lý học thuật số Quách Phác. Mà hàm nghĩa của nó thế nhân vẫn không cách nào bóc trần rõ ràng được, dường như đó là một hình vẽ mật mã viễn cổ. Khả năng hiện giờ đã không còn bất luận kẻ nào có thể giải đáp mật mã này nữa.
Hai người Trần Như Lan cũng không phải chuyên gia phương diện này, bọn họ càng không có khả năng giải đọc loại mật mã phù lục này, nhưng trong cả quá trình này Trần Như Lan đều cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy thứ gì đó cùng loại. Nhưng cô làm thế nào cũng không nhớ ra nổi.
Cái gì Trần Như Lan cũng chưa làm rõ ràng, thầy cô lại bắt đầu có chút khác thường, ông ta bắt đầu không đến trường, thậm chí có ý tách khỏi Trần Như Lan, từ đó về sau ông ta cũng mượn cớ không cho phép Trần Như Lan vào phòng nghiên cứu, ông ta tự giam mình trong phòng, sau đó Trần Như Lan nhiều lần tới thăm, lúc đó ông ta căn bản không hề bước ra khỏi cửa, mà trong phòng làm việc cũng không có thức ăn. Trần Như Lan mỗi lần đều đem thức ăn mua xong đặt ở cửa, nhưng ngày thứ hai đến thức ăn vẫn đặt ở cửa như cũ. Cứ thế qua hơn vài ngày, Trần Như Lan cảm thấy tiếp tục thế này giáo sư rất có thể đã xảy ra chuyện, cô mời thợ khóa đến giúp vào phòng. Nhưng trong phòng trống không, trên vách tường cả căn phòng đều là hình ảnh các loại ký hiệu cổ quái, thợ mở khóa kia bị dọa xoay người bỏ chạy, Trần Như Lan ở trong phòng tìm hồi lâu vẫn không tìm được thầy, cũng không thấy khối bản dập cổ quái nọ, cuối cùng Trần Như Lan ở giữa ngăn kéo bàn làm việc tìm ra được một tờ giấy. Phía trên thầy nói mình đi tìm một quyển sách, nếu như có thể tìm được sẽ trở về cùng cô hội hợp, tiếp theo có lẽ có thể phá giải được bí mật của phù lục. Ông ta bảo Trần Như Lan nhất định phải giữ bí mật với bên ngoài, còn phải cẩn thận tình hình xung quanh. Cuối cùng câu cẩn thận người bên cạnh kia, khiến cho Trần Như Lan cảm thấy sống lưng rét lạnh. Thầy dường như đã đoán ra được chuyện gì đó đích xác sẽ phát sinh.
Cô chỉ có thể trở lại trường học, nghe lời không cùng bất luận kẻ nào nhắc tới việc này. Nhưng cô phát hiện mặc kệ thời điểm nào đều tựa như có người đang đi theo cô, tiếng bước chân lúc nửa đêm, trong bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện thầm thì, dù một mình một phòng cũng sẽ như có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô. Cho dù khi ngủ cô cũng có thể cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn chằm chằm mình.
Cứ bất an như vậy trải qua một tuần, giáo sư vẫn không có bất cứ tin tức gì, Trần Như Lan cuối cùng chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát, nhưng việc lạ xảy ra, cảnh sát điều tra phát hiện trong đại học của Trần Như Lan căn bản không hề có vị giáo viên kia, Trần Như Lan không tin, dẫn cảnh sát thẳng đến nhà giáo sư, nhưng phát hiện căn nhà nọ cư nhiên có một hộ gia đình xa lạ đang ở, mà bọn họ đã ở căn nhà kia 15 năm rồi, căn bản chưa từng nghe nói có một người như vậy.
Cảnh sát kiến nghị cô đi giám định vấn đề tinh thần. Kỳ thật ý tứ nói chính là cô điên rồi.
Trong cuộc sống tiếp đó, Trần Như Lan cũng không dám nói gì về bản dập hay giáo sư nữa. Bởi vì người xung quanh đã dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô. Cô chỉ có thể tiếp tục ở thư viện làm thuê, sau đó đến trường, trở nên kiệm lời với mọi người. Bởi vì cô không thể khẳng định trong những người cô tiếp xúc đó có phải là những chuyện tồn tại thực sự hay không. Cô rất sợ hãi có một lúc nào đó mình tỉnh dậy, chính bản thân cũng sẽ biến mất.
Cứ như vậy qua vài tháng, thời gian cũng không làm giảm đi nỗi bất an của Trần Như Lan, cô bắt đầu trở nên hoài nghi hết thảy xung quanh, cả ngày vùi mình trong thư viện, tựa như không cần đối mặt với mọi người có thể có được khả năng an toàn lớn nhất vậy. Nhưng mà, cô sai rồi. . . . . .
Đầu tháng 4 là thời gian cao điểm để tảo mộ, Trần gia cũng sẽ đến cổ viên Tân Hải tảo mộ, ngày đó đổ mưa to, trong trí nhớ Trần Hạo, Như Lan đi được nửa đường thì tách ra. Gọi điện cho cô vài lần, nhưng đều không ai nghe máy, mà bắt đầu từ ngày đó Trần Như Lan liền phát điên. Cuối cùng Trần Hạo ở trong nhật ký phát hiện chuyện đã phát sinh hôm đó.
Ngày đó. Trần Gia đi tới Tân Hải, bởi vì bọn họ tới sớm, cho nên Tân Hải vẫn chưa có nhiều người, chung quanh đổ mưa to, tầm mắt cực kỳ mơ hồ, đường nhỏ vô cùng hẹp, chỉ có thể cho phép từng người đi qua. Trần Như Lan đi phía sau Trần Hạo, nhưng vòng đến một nhánh rẽ sâu bên trong nghĩa trang, cô phát hiện người nhà vốn còn đó đã không thấy bóng dáng. Trong nghĩa trang to như vậy cũng không có, chỉ còn lại mỗi mình cô. Cô nhìn xung quanh, xa xa có thể ngửi được một cỗ mùi khét của giấy tiền mả, nhưng cô lại không nhìn thấy người, cô mở điện thoại di động bấm gọi Trần Hạo, nhưng đối phương vẫn đều hiển thị đang có cuộc gọi. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm kiếm mộ bia của thân nhân mình.
Mộ bia dày đặc cơ hồ giống nhau như đúc, nhìn sơ lược qua ngay cả tranh ảnh cũng phi thường giống, cô đột nhiên bắt đầu sợ hãi khó hiểu, từ sau sự kiện kia, thần kinh của cô liền yếu ớt dị thường, cô nghĩ loại cảm giác sợ hãi bất an này lại trở về. Cô cắn môi mau chóng đi về phía trước, cô muốn ra khỏi khu mộ cổ quái này, cô biết nơi này không phải chỗ cô muốn tới. Hơn nữa nơi này cô căn bản chưa từng tới.
Nhưng mỗi lần cô đi vào đường nhỏ chữ thập, cô sẽ phát hiện mình lại tới một phần mộ xa lạ khác, càng chạy phần mộ ở đây càng xa xưa, ban đầu là đá cẩm thạch, càng về sau là mộ đá kiểu cũ, tới cuối cùng cô dừng chân, trước mặt đã là loại nấm mồ bánh bao cổ đại này. Chỉ có một khối mộc bài dựng trước ụ đất.
Cô quay đầu lại lần nữa, phát hiện bốn phía đều là loại nấm mồ bánh bao, nhang phúng điếu tiết thanh minh cắm hỗn độn bên trên. Mà bầu trời vẫn như cũ đổ xuống mưa to như trút, cô lui lại phía sau mấy bước, cơ hồ như trốn chạy trở về. Song vô luận cô chạy trốn thế nào, hoàn cảnh cũng không biến hóa. Mãi đến khi cô rốt cuộc chạy đến kiệt sức, thở phì phò tựa trên một cây khô cổ nghiêng ngả. Cô vừa ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây đen nghịt đã phủ kín cả vùng chân trời.
Cô không biết mình ngẩn người nhìn bao lâu, nhưng vẫn như cũ chỉ có mỗi mình cô. Dần dần, cô tự làm cho mình tỉnh táo lại, cô thử nhắm mắt lại, lúc cô một lần nữa mở mắt ra. Cảnh tượng vẫn không thay đổi. Cô như bỏ cuộc mà đứng thẳng. Một lần nữa đi về phía trước, giờ phút này cô bắt đầu chú ý tới phần mộ xung quanh, trên phần mộ có vài cái tên căn bản không nhận ra, cảnh này khiến phần mộ nhìn qua cực kỳ không chân thật, Trần Như Lan hoài nghi trong phần mộ này có thật sự chứa thi thể hay không?
Ngay tích tắc ý niệm này hiện lên trong đầu cô, mưa to trên bầu trời đột ngột ngừng lại. Giống như đóng cửa đập nước mà bỗng im bặt. Cô nhìn phần mộ cách mình gần nhất, phía trên chỉ có mấy chữ địa danh mơ hồ, dưới mộ bia bày một cái chén bể đã biến đen, cũng không biết trước đây bên trong chứa gì, hiện tại đã sớm hư thối hầu như không còn.
Đột nhiên cô ở trên mộ bia loang lổ kia thình lình thấy được một khuôn mặt lộ ra, cô sợ đến cây dù cầm trên tay đánh rơi trên mặt đất. Cô do dự chỉ chốc lát, nhưng vẫn hướng tới phần mộ bia kia, phát hiện trong khu mộ có chút cổ xưa này cư nhiên còn có xuất hiện một phần mộ hiện đại, loại đá cẩm thạch màu đen ở giữa đám mộ phần thô ráp rách nát này có vẻ vô cùng chói mắt, có cảm giác như là hai mồ mả bất đồng thời không lồng vào nhau. Cô phát hiện trong đó cư nhiên có một cái chính là của giáo sư kia, bức ảnh của ông ta cứ như vậy đặt chính giữa mộ bia, khuôn mặt trắng bệch không có chút biểu cảm nào, Trần Như Lan lúc này hồi tưởng lại thời gian cùng vị giáo sư này qua lại, khiến cho cô sợ hãi chính là cô cư nhiên không hề có chút ấn tượng nào, người này chỉ dừng lại trong ký ức từ khi bản dập kia xuất hiện.
Trần Như Lan bưng trán, cô bắt đầu muốn nôn mửa, thân thể cô bắt đầu chịu không nổi suy nghĩ quỷ dị như vậy. Cô không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra , cô nghĩ hết thảy hiện tại cũng giống như một giấc mộng. Cô quay đầu phát hiện những bức hình trên các mộ bia còn lại cô đều quen biết, những người này chính là những nam nhân đã bắt cóc cô. Cô phát hiện trước mộ bia của giáo sư nọ, đặt một hộp giấy, cô mở hộp, bên trong quả nhiên có khối bản dập thần bí nọ, mà phía dưới bản dập còn có một quyển sách.
Trần Như Lan nghĩ đến lời cuối cùng của giáo sư chỉ cần tìm được quyển sách, ông ta sẽ trở về. . . . . .
Lúc cô cầm lấy quyển sách kia, cô liền cảm giác một trận xây xẩm, bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc: Nó lại đến rồi. . . . . .
Cô vừa liếc mắt nhìn mộ bia kia, cô phát hiện khuôn mặt trên bức ảnh của thầy giáo thay đổi, máu loãng màu đen từ trong ngũ quan của bức ảnh chảy ra, mà toàn bộ ảnh trên các mộ bia xung quanh cũng bắt đầu chảy ra máu đen. Cô nghe trong phần mộ có người thấp giọng nức nở.
Trần Như Lan chưa từng trải qua nỗi sợ hãi giống như bây giờ, cô chịu đủ rồi, cô phải thoát khỏi hết thảy những thứ này, lý trí cô gần như hỏng mất rồi. Cô sợ hãi hướng tới đường trở về chạy như điên, nhưng vô luận chạy thế nào cô đều có thể nhìn thấy mộ bia của những người đó và quyển sách kia. Cô khóc lóc quỳ rạp xuống trước mộ bia, cô kinh hoảng luống cuống lấy điện thoại di động ra, nhưng bởi vì sợ hãi căn bản không cách nào bấm gọi được, cô chỉ không ngừng ấn số, bên tai vẫn như cũ kèm theo thanh âm quen thuộc mà xa lạ nọ: Khất Nhi! Chạy mau! Nó lại đến rồi. . . . . .
Lúc Trần Hạo tìm được Trần Như Lan trời đã sập tối, anh ở trong bụi cỏ phát hiện Trần Như Lan. Cô tựa trong góc ôm điện thoại di động không ngừng ấn số, mà trong miệng vẫn lầm rầm nói nó lại đến rồi.
Trần Hạo lập tức đưa Trần Như Lan đến bệnh viện, bác sĩ chỉ nói cô đã bị kinh sợ cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng không có dị trạng gì khác. Vì vậy bọn họ cứ thế về đến nhà, Trần Như Lan tự giam mình trong phòng. Tư duy của cô giống như một đống hồ dán sềnh sệch, cô không cách nào suy nghĩ được, chỉ theo bản năng muốn ngủ. Trần Hạo ở ngoài gõ cửa, hỏi, nhưng cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: Ngủ.
Nhưng, làm thế nào ngủ đây, ngồi trước bàn làm việc, cô nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, cô hiểu được càng sợ hãi sẽ càng làm bản thân sụp đổ. Cô mở ngăn kéo, nhưng cô phát hiện hộp giấy đặt trước phần mộ cư nhiên cứ thế xuất hiện trong ngăn kéo của cô. Cô không thét chói tai, tựa như hết thảy cô đều đã có dự cảm. Cô run rẩy bắt đầu mở quyển sách này ra.
Sự tình sau đó giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, sau đó Trần Như Lan phát hiện người xung quanh đều đã bị ảnh hưởng của quyển sách này, quyển sách này phảng phất như chính là cái bóng của bản dập, giữa chúng nó có mối liên hệ quỷ dị nào đó. Cô bắt đầu điều tra sự tình này, hơn nữa thử nghiệm một vài phương pháp, nhưng cô phát hiện cô bắt đầu có chút không bình thường. Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện một ít ký ức không thuộc về mình. Ký ức này dường như cùng nội dung trong sách trùng khít. Ký ức này có thể giúp cô làm thế nào vận dụng trận pháp thần bí khó lường trong câu chuyện, nhưng loại ký ức này có đôi khi cũng vô cùng mơ hồ, dường như đều là một loại suy nghĩ chủ quan.
Trong quá trình đọc sách Trần Như Lan phát hiện quyển sách này cũng không phải hư cấu, bên trong nó ghi lại rất nhiều thứ nhìn qua tưởng hoang đường vô lý, nhưng lại có rất nhiều nguồn gốc, mà cô vẫn bị một loại tình tự khó hiểu hấp dẫn. Cô có một loại cảm giác hãm sâu trong vũng bùn mà khó có thể tự kềm chế. Cô gạt người nhà và bạn học, bắt đầu một mình điều tra về lai lịch của quyển sách này và bản dập, đồng thời trong lòng cô còn có một nghi vấn, chính là tại sao lại chọn cô, thanh âm giữa mộ phần cổ quái kia là của ai, Khất Nhi trong miệng người ấy chẳng lẽ chính là con gái nuôi của Khôi Lục Gia trong câu chuyện? Mà người trong câu chuyện rốt cuộc là thật hay hư cấu, bọn họ có bao nhiên người còn sống. Mấy vấn đề này xoay quanh trong lòng Trần Như Lan, cô chỉ có một mình, lúc này rất cần một sự giúp đỡ.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là em trai mình, đứa nhóc kia sở hữu trí nhớ siêu phàm. Song giây tiếp theo cô liền gạt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, cô mơ hồ cảm thấy sự tình này cực kỳ nguy hiểm. Cô đã không cách nào tự kiềm chế, cô không thể hại em trai mình. Vạn nhất cô xảy ra chuyện, gia đình này phải dựa vào Trần Hạo.
Nhưng chuyện tiếp tục quá mức quỷ dị, cô căn bản không có cơ hội lựa chọn đồng đội, đầu tiên là Lão Triệu mạc danh kỳ diệu mà đọc quyển sách này, sau đó là Cố Lão, tiếp theo là Cao Tri Hữu yêu thích sưu tầm đao kiếm, mà ngay cả chú Ân cũng không tránh được quyển sách quỷ quái này. Tiếp theo là Diệp Đĩnh bị mình đưa tới cửa. . . . . .
Trần Như Lan mỗi lần trong quá trình đọc sách đều đặt giả thiết và thí nghiệm của mình vào, rất nhanh cô hiểu được lộ tuyến của cổ mộ thần bí trong câu chuyện là thật, chẳng qua bị tác giả cố ý mơ hồ hóa, phải tìm được con đường thật sự kia, mới có thể hiểu được bọn họ tới cùng trước khi đọc câu chuyện đã gặp cái gì. Đây mới là ngọn nguồn của hết thảy.
Mà khiến cho Trần Như Lan về sau càng thêm kinh ngạc chính là, nguyên lai cô đã từng gặp những người trong câu chuyện đó.
Bởi vì lúc cô đọc đến giây phút cuối cùng, cô đột nhiên nhớ đến một năm trước cô cùng bạn học trong một lần hoạt động thám hiểm sưu tầm dân ca đã đi tới một vùng quê gần Nam Kinh.
Địa phương nhỏ này, ngay cả một cái tên cũng không có. Bốn phía đều là rừng hoang, nơi này cùng cảnh sắc Lâm Húc đi qua trong câu chuyện cực kỳ gần gũi. Ngay cả hướng đi của dòng chảy sông cũng cùng một dạng.
Tới đó vốn không có trong kế hoạch, nhưng mưa to liên tiếp mấy ngày liền, ô tô không có cách nào đi về phía trước, chỉ có thể dừng lại cắm trại ở nơi này. Khi đó bạn học phụ trách đi múc nước đột nhiên chạy trở về, bọn họ nói có thể đã chứng kiến cái gọi là quỷ ảnh, đám người kia mặc áo liệm, cúi đầu đi về phía cánh rừng trước mặt.
Trần Như Lan tưởng rằng những người này đồng dạng là lữ khách bị kẹt lại, liền muốn mời đám người kia đến trại bọn họ trú mưa. Trần Như Lan cùng bạn bè nói một tiếng, chuẩn bị đi đến cánh rừng đối diện nhìn xem, bởi vì mưa to hơn nữa sắc trời đã tối. Vốn tưởng rằng khoảng cách không xa lắm, đi khoảng hơn 20 phút cư nhiên còn chưa đến gần.
Trong rừng có rất nhiều bụi rậm, chạc cây vô cùng phiền phức, cô cố sức đẩy nhánh cây ra hai bên, nhưng vẫn như cũ cảm giác dường như cây cối ở đây có ý thức mà ngăn cản cô đi tới.
Càng chạy cô cảm thấy khí trời càng trở nên lạnh hơn, lúc ấy là mùa xuân, cho dù đổ mưa to, cũng không nên lạnh thành như vậy. Lúc cô rốt cuộc đi ra cánh rừng cổ quái nọ, phát hiện người đã sớm đi không thấy bóng dáng nữa.
Thình lình chân cô bị vật gì đó vướng lấy, cô lảo đảo một cái, phát hiện bên cạnh cư nhiên có một cái động, không lớn, chỉ rộng cỡ nửa cánh tay. Cô lấy đèn pin chiếu vào trong động, phát hiện động cực kỳ sâu, ánh sáng soi không tới đáy. Nhưng tất cả xung quanh đều dùng thạch bích xây nên, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy bích họa màu đỏ son. Mà đồ án quanh bích hoạ cùng đồ án trong bản dập cực kỳ giống. Cô không tùy tiện xuống đó, mà ở xung quanh dạo một vòng, ngay khi cô tiếp tục ngồi chồm hổm người nghiên cứu bên trong động, cô cảm giác thân thể mình bị đẩy mạnh một cái, cô cơ hồ cắm đầu vào trong động, một cỗ mùi thối mục nát và mùi đất bụi thoáng cái bị cô hít vào trong mũi. Cô liền thấy đầu muốn tối sầm, dưới tình thế cấp bách cô lập tức dùng hai tay chống đỡ cửa động, lúc này mới níu được thân thể lại. Bởi vì đèn pin cũng xui xẻo lọt vào trong động, qua hồi lâu mới nghe được thanh âm rơi xuống đất, tiếng vang phi thường thanh thúy. Do chung quanh đều là đá tảng. Trần Như Lan mở to mắt, bên trong động vốn phải đen ngòm chẳng biết tại sao đột ngột xuất hiện một mạt ánh sáng màu lục nhạt, mà một chỗ khác trong động cư nhiên truyền đến tiếng cười của nữ nhân, thanh âm kia cực kỳ quỷ mị, Trần Như Lan là người theo thuyết vô thuần nghe mà cũng nổi da gà đầy người. Sau đó liền có tiếng vang đinh đang liên tiếp.
Cô nhanh chóng từ trong động bò ra, ra tới cửa động, không khí ẩm ướt tiến vào xoang mũi làm cho cô thoáng thư thái, cô vội vàng quay đầu lại nhìn phía sau, nhưng mặt sau không có ai, mà là một tảng đá cỡ nắm tay nện trúng mình, hòn đá nhỏ như vậy làm sao có thể tạo thành lực đẩy lớn như vậy? Cứ như cao thủ trong phim kiếm hiệp.
Đồng thời ngay khi cô đang buồn bực khó hiểu, cô lại một lần nữa quét mắt nhìn cánh rừng, chợt phát hiện giữa cánh rừng mơ hồ có bóng người chớp động, nhân số cũng không ít. Trần Như Lan lén lút đi tới cạnh cánh rừng cô đếm nhân số, tổng cộng bảy người, bảy người này đều mặc áo liệm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bảy người kia như quỷ mị không hề phát ra tiếng động, Trần Như Lan đồng thời chú ý phát hiện còn có một người mặc một thân hồng y đi theo phía sau những người này, bởi vì vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cho nên bảy người kia căn bản không phát hiện sự tồn tại của người này. Mà trong tay hồng y nhân kia túm một vật gì đó, nhưng bởi vì tầm nhìn quá kém. Trần Như Lan thật sự không cách nào thấy rõ. Lúc mắt Trần Như Lan vừa chú ý tới người đó, 'hồng y nhân' giống như lập tức cảm ứng được từ xa xa quay đầu lại nhìn cô một cái. Thông qua phán đoán của Trần Như Lan đó là một nữ nhân, bởi vì tóc cơ hồ hoàn toàn che mất khuôn mặt nàng. Nàng chỉ dừng lại vài giây, sau đó liền đi theo đám người kia tiếp tục đi. Tám người này một đường hướng phía Nam Kinh đi tới.
Mà lúc này Trần Như Lan chẳng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên ngửi được một cỗ máu tanh nồng nặc, tiếp theo tư duy tựa như bị cỗ mùi máu này ăn mòn mất đi tri giác. Chờ tỉnh lại, cô phát hiện mình đã nằm trong lều, cô hỏi làm sao tìm được mình, các bạn đều vẻ mặt mờ mịt, nói căn bản không có ai, sau khi bọn họ cắm lều bắt đầu nghỉ ngơi, Trần Như Lan là người đầu tiên đi ngủ. Sau đó Trần Như Lan vẫn đều cho rằng là mình nằm một giấc mộng vô cùng chân thật, mãi đến sau này cô mới phát hiện bảy người cô nhìn thấy chính là tình tiết đầu tiên bảy người từ trong cổ mộ thoát ra, mà nơi kia hẳn chính là ngôi cổ mộ thần bí nọ.
Trần Hạo nói đến đây thì không nói tiếp nữa, anh ngẩng đầu nhìn Chu Quyết nói: "Tôi muốn tới cổ mộ kia, nơi đó mới là ngọn nguồn của hết thảy chân tướng."
Chu Quyết trầm mặc hồi lâu, cũng không tiếp lời Trần Hạo, lúc này Khỉ Còi mở miệng nói: "Hết thảy những việc theo như lời anh nói tôi nghĩ cũng không có gì đáng phải giấu giếm, tại sao anh không nói ngay từ đầu chứ?"
Trần Hạo bưng trán cười khan nói: "Bởi vì mặt sau của sách có nói tới Khất Nhi kia, mà Khất Nhi vốn tên là Trần Tinh. Khất Nhi là nhũ danh của cô ấy. Nếu xếp theo bối phận, cô ấy hẳn là di nãi của tôi và Như Lan, là chị em ruột của bà nội chúng tôi. Cho nên Trần gia chúng tôi cùng bảy người căn bản không thoát khỏi liên quan."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook