Vòng Bảy Người
-
Chương 15
Chu Quyết để điện thoại xuống, lén lút gỡ áo khoác trên giá áo và ba lô. Đeo ba lô rón rén đi tới cửa, cha mẹ sớm đã ngủ say, cậu mở cửa, trong đêm tối tìm kiếm giày của mình, lúc này cậu phát hiện trong nhà vệ sinh có một đôi mắt sáng lục sắc đang dõi theo cậu. Trong quầng sáng lục sắc lóe ra một loại màu lam quỷ mị, giống như hai viên ma trơi hấp dẫn tầm mắt của Chu Quyết.
Chu Quyết ngừng động tác, ánh sáng lục sắc đảo mắt liền biến mất trong bóng tối. Ngay cả một chút thanh âm cũng không có. Chu Quyết sửng sốt vài giây, nhưng cậu vẫn rất nhanh đóng cửa chính.
Đêm thu đã có chút cảm giác mát mẻ, Chu Quyết chỉ mặc một kiện áo khoác đơn bạc, một trận gió lùa thổi qua, Chu Quyết chỉ cảm thấy một loại lãnh liệt cổ quái vây quanh mình. Tiếp đó từ phía sau cậu truyền đến vài tiếng mèo kêu.
Cả người Chu Quyết run lên, cậu cúi đầu nhìn con mèo nọ không biết từ lúc nào cư nhiên đã chạy tới. Nó không chạy trốn, mà đứng sau lưng Chu Quyết, dùng cái đuôi móc trụ mắt cá chân của Chu Quyết. Chu Quyết và hắc miêu hai mắt nhìn nhau, con mèo nọ lại phát ra tiếng kêu meo meo, cậu nghe được trong nhà truyền đến tiếng ho khan của mẹ. Chu Quyết cuống quít ôm lấy hắc miêu lao xuống cầu thang, không khí ban đêm cực kỳ thanh lãnh. Trong tiểu khu ngoại trừ mình Chu Quyết ôm một con hắc miêu ra, không còn nhân ảnh nào khác.
Kỳ thật nội tâm Chu Quyết ngoài lo âu, còn có một tia may mắn mơ hồ, nếu ban ngày để cho mọi người nhìn thấy mình ôm một con mèo ra ngoài, chung quy cảm thấy có chút quái. Đương nhiên cậu hoàn toàn không ngờ, nửa đêm canh ba để người ta phát hiện cậu ôm một con gì đó mắt xanh đi trên đường, kia mới càng đặc biệt quái hơn ấy chứ!
Bất quá cậu rất nhanh liền phát hiện vấn đề này, cậu đi trên đường cái, thỉnh thoảng một hai người đi đường ngang qua, đều bị cậu dọa sợ. Cậu chỉ có thể nhét con mèo này vào ba lô của mình, lộ ra một khe hở, để con nhóc này thông khí. Cũng may con mèo này coi như thông nhân tính, vào ba lô cư nhiên bắt đầu ngủ bù.
Cậu đi tới ngã tư đường, vẫy một chiếc taxi thẳng đến nơi ở của Trần Hạo.
Khi Chu Quyết ấn chuông cửa nhà Trần Hạo, Khỉ Còi sớm đã tới mở cửa cho cậu, lúc này Trần Hạo vừa đổi một bộ áo dệt kim phi thường hưu nhàn, anh một tay chống trán, tay kia lật xem vật gì đó. Bộ dáng cực kỳ chuyên chú, ngay cả Chu Quyết đi tới trước mặt anh anh cũng chưa phát hiện.
Chu Quyết cúi đầu hô một tiếng: "Anh Trần, tôi tới rồi."
Suy nghĩ của Trần Hạo bị Chu Quyết quấy rầy, anh xoa mũi ngẩng đầu nhìn Chu Quyết, nhưng chưa tới giây thứ hai. Anh đã dùng một cái hắt hơi như chào hỏi Chu Quyết, tiếp đó lại hắt hơi lần nữa. Bộ dáng tiêu sái thong dong lúc trước bị hắt hơi liên tiếp hoàn toàn đánh nát.
Chu Quyết lại rất linh mẫn, nhanh chóng né tránh. Trần Hạo bưng mũi nói với Chu Quyết: "Cậu, cậu mang theo cái gì đến!"
Chu Quyết không rõ ý tứ của anh, lắc đầu. Trần Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng anh căn bản không có biện pháp dừng hắt hơi. Lúc này Khỉ Còi đứng bên cạnh anh nói: "Lão nhị, sao ba lô mày động đậy hả, bên trong có thứ gì? Có vẻ là vật sống."
Chu Quyết lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, cậu nhanh chóng mở ba lô ra, bế con hắc miêu từ bên trong ra. Hắc miêu hiển nhiên còn chưa thể hiểu được bản thân đang ở chỗ nào, hoảng sợ vạn phần níu quần áo Chu Quyết không buông. Mà Trần Hạo mắt vừa nhìn thấy hắc miêu, mặt liền tái đi. Tiếp theo là hắt hơi càng thêm khoa trương, anh gian nan đứng dậy, sau đó đẩy Chu Quyết ra. Chính mình cũng lui vài bước. Anh vọt vào phòng rửa tay lấy ra một khăn lông ướt bưng mũi đi ra. Anh hung tợn nhìn Chu Quyết nói: "Cậu không có việc gì mang mèo tới làm chi?"
Chu Quyết khó xử cười nói đại khái sự tình một chút, Trần Hạo cực kỳ bất đắc dĩ, muốn mắng chửi người nhưng hắt hơi không ngừng. Cuối cùng chỉ có thể trướng đỏ mặt, đứt quãng nói: "Đem nó, hắt xì! Ném đi cho tôi!"
Chu Quyết nhìn con mèo nọ, mèo vẫn như cũ chưa thể từ trong hoảng sợ khôi phục lại, không an phận từ trong ngực Chu Quyết nhảy xuống, nó cảm thấy rất hứng thú với Trần Hạo, người nọ lại sợ nó như hổ rắn. Lui liền vài bước, hắt hơi không ngừng. Chu Quyết biết không thể ném con mèo này, nếu không về nhà mẹ cậu thế nào cũng lải nhải chết cậu. Cho nên làm bộ giả ngu. Chỉ cần anh không lấy dao chém con mèo, tùy tiện bọn họ nháo thế nào cũng được. Khỉ Còi biết loại cá tính này của Chu Quyết, do đó hắn chỉ coi như không thấy.
Trần Hạo vội vàng né tránh 'công kích' của hắc miêu, anh bưng mũi chỉ vào nhà vệ sinh, như ra lệnh con mèo này vào đó. Nhưng hắc miêu căn bản không nghe theo anh, nhàm chán nhìn người này như đang nhìn đồ đần. Trần Hạo liên tục lui về phía sau mấy bước, cứ như vậy giữa người và mèo dây dưa ít nhất 5 phút, Chu Quyết nhìn ra, tiếp tục nữa có khả năng tên họ Trần này sẽ vứt nhà bỏ chạy. Hắc miêu lúc này cũng cảm thấy chơi đủ rồi, quay về hướng Chu Quyết và Khỉ Còi meo một tiếng, tự tiện vào phòng chị của Trần Hạo, khí thế bá đạo ngay cả Chu Quyết cũng có chút kinh ngạc. Cảm thấy ở đây nó mới là lão đại.
Trần Hạo muốn ngăn cản, nhưng lại không dám tiến lên. Bất quá lúc con mèo rời đi, anh quả thật ngừng hắt hơi. Anh túm lấy Chu Quyết còn đang cười trộm, đem cậu xô trên vách tường quả đấm liền muốn tung tới, Chu Quyết ôm hai tay Trần Hạo liên tục hô cứu mạng.
Cậu vội vàng hướng Khỉ Còi nháy mắt cầu trợ, người nọ vẫn như cũ giả vờ không phát hiện. Chu Quyết chỉ có thể chịu lại lần nữa bị xử đẹp. Cậu phát hiện Khỉ Còi cư nhiên từ trong quá trình Trần Hạo bạo lực với cậu thì nghiên cứu tốc độ đường quyền của Trần Hạo. Đột nhiên có một loại bi ai của một lần làm chuột bạch. Trong lòng cậu than thở nói: Đây là huyết án do một con mèo dẫn phát a.
Chu Quyết ôm bụng vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Đừng, đừng đánh nữa. Anh hùng! Hảo hán, đại ca! Đừng đánh nữa! Em cũng không còn cách nào mà, nó muốn theo tới mà. Đúng rồi, anh không phải nói có việc muốn nói với tôi sao! Hãy nói chuyện nghiêm túc đi."
Trần Hạo cảm thấy giáo huấn khá đủ rồi, cuối cùng cho một quyền móc trái. Lúc này mới buông Chu Quyết ra, anh sửa sang lại đầu tóc, sau đó điềm nhiên như không chỉ vào vị trí thư phòng bên cạnh nói: "Các cậu ngồi đi. Trước khi nghe chuyện của tôi. . . . . .Nghe Khỉ Còi nói cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."
Khỉ Còi ừ một tiếng, sau khi ngồi vào chỗ tỉ mỉ đem quá trình kể ra, cuối cùng hắn lấy ra vé xe nọ nói: "Nè, chính là vé xe này."
Chu Quyết che miệng, đầu đang không ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn như cũ không cách nào suy ra được đầu mối. Cậu chỉ mơ hồ cảm giác được, sức mạnh có vẻ ngoài thần bí kia, đã bắt đầu ăn mòn bọn họ, hơn nữa dẫn bọn họ bước lên cái mà nó gọi là 'lữ trình'. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trên vé xe này còn có chút ám chỉ cụ thể hơn. Chẳng qua. . . . . .Bọn họ còn chưa phát hiện.
Chu Quyết trầm mặc hồi lâu, cậu ngẩng đầu nói với Trần Hạo: "Anh nói, anh cũng có chuyện cần kể cho chúng tôi, chuyện gì?"
Trần Hạo thay đổi tư thế ngồi, anh thở dài nói: "Sách ở chỗ tôi."
Nghe được một chữ sách này, Chu Quyết và Khỉ Còi đều nhảy dựng lên, bọn họ mở to mắt nhìn Trần Hạo, rồi người nọ lại lộ ra nụ cười khổ, anh chán nản nói: "Đúng vậy, nó không buông tha tôi. Tôi cũng đã đọc quyển sách."
Chu Quyết cau mày, cậu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trần Hạo nhún vai nói: "A. . . . . .Ngay mấy hôm trước, tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Là từ một khu gọi là Giang Ninh thành phố Nam Kinh gửi tới. Không có ký tên, chỉ có một số di động, tôi gọi qua nhưng là số không đúng. Tôi mở ra phát hiện chính là quyển《 Vòng Bảy Người》nọ. Tôi vốn muốn lập tức thông báo cho các cậu, song. . . . . .Cũng giống như các cậu, tôi không khống chế được dục vọng của mình, vẫn đọc."
Chu Quyết hút khí, anh nửa ngày, nhưng vẫn không nói nên lời nào. Cậu chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu nói: "Đều như nhau rồi, anh cũng trở thành một trong bảy người."
Nhưng thật ra ánh mắt Trần Hạo ảm đạm không ít, trên mặt cũng mất loại cảm giác bình tĩnh trước đây. Chu Quyết tưởng rằng anh sợ, nhưng không ngờ tới Trần Hạo lại nói: "Nếu tôi thành một trong bảy người, vậy lời của chị gái tôi sẽ thành châm ngôn. Chị ấy rất có thể đã. . . . . .qua đời."
Chu Quyết nghĩ đến đoạn cuối nhật ký của chị Trần Hạo quả thật có nói, nếu chị chết, Trần Hạo sẽ trở thành kẻ thay thế của chị ấy. Nhưng cậu thì sao chứ? Cậu là kẻ thay thế của ai?
Cậu vuốt huyệt thái dương nói: "Hiện tại có thể khẳng định, trước chúng ta còn có một nhóm người, bọn họ. . . . . .Bọn họ là vòng bảy người tiền nhiệm. Đúng không?"
Trần Hạo nhắm mắt lại, anh nỗ lực khống chế nội tâm bi thương và bất an. Sau khi anh mở mắt thoáng hồi phục một ít bình tĩnh, anh nói: "Đúng vậy, chị gái tôi là của nhóm bảy người trước, mà bọn họ rất có thể cũng đã không còn ở nhân thế nữa. Mà chúng ta chính là một nhóm mới, kỳ thật hiện tại đã bước lên dấu chân của bọn họ, bị lực lượng nào đó không biết rõ lôi kéo. Thụ động như năm năm trước."
Khỉ Còi ừ một tiếng, hắn nói: "Tôi, lão nhị, Tam Béo, anh, cùng với Lão Cửu chúng ta tổng cộng năm người, còn hai người không biết tên, nếu đủ bảy người, vậy sự tình sẽ ra sao đây?"
Chu Quyết cảm giác sau lưng lại thổi tới một luồng gió lạnh, cậu vuốt cổ nói: "Trước đó mặc kệ, nhưng có một điểm khẳng định, chúng ta phải cùng người trước có điểm bất đồng! Nếu hoàn toàn dựa theo phương pháp của nhóm người trước để lo liệu, kết quả cuối cùng sẽ chỉ lặp lại một lần nữa mà thôi. Chỉ có hoàn toàn phá vỡ quy luật, mới có thể nắm được tiên cơ."
Trần Hạo đồng ý gật đầu, anh tiếp tục nói: "Cho nên, chúng ta không những phải biết rằng nhóm bảy người chết rốt cuộc chết như thế nào, còn có, chúng ta phải làm rõ ràng lai lịch của quyển sách này đồng thời phòng ngừa việc lạ tiếp tục phát sinh. Về phần hai người khác, có lẽ bọn họ còn chưa đọc quyển sách này, cũng có lẽ bọn họ đã đọc. Nói tóm lại có một chút chuyện có thể khẳng định, chúng ta phải biết rõ lai lịch của quyển sách."
Chu Quyết và Khỉ Còi đồng thời mở miệng nói: "Điều tra!"
Ba người nhìn nhau, sau đó đều phát ra tiếng cười, tiếng cười kia nhiều ít có chút bất đắc dĩ. Lúc này từ trong phòng của chị Trần Hạo thình lình truyền ra một tiếng mèo kêu rất nhỏ, thoạt đầu vừa nghe cực kỳ giống một nữ nhân cười lạnh. Tiếp theo là vật gì đó bị lật nhào. Phát ra thanh âm lốp bốp.
Trần Hạo vội vàng chạy vào, nhìn thấy con hắc miêu nọ đang ghé vào trên tủ nhìn bọn họ chằm chằm. Mà trên mặt đất đều là mảnh nhỏ thủy tinh. Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi trừng con mèo nọ, nhưng rồi lại không dám tới gần, anh đẩy Chu Quyết nói: "Đem con thú đó khóa vào nhà vệ sinh cho tôi!"
Chu Quyết vừa mới lĩnh giáo qua sự lợi hại của Trần Hạo, không muốn lại bị giáo huấn lần thứ ba. Cho nên cũng chỉ có thể hậm hực tới gần mèo, sau đó tóm lấy mèo bắt nó từ trên tủ xách xuống. Khi cậu bước vào đám mảnh nhỏ thủy tinh, cậu phát hiện trong mảnh nhỏ hỗn loạn có một tờ giấy, có dấu vết rõ ràng bị đốt trụi. Chu Quyết không để ý hắc miêu nữa, sau khi cầm lấy tờ giấy giao cho Trần Hạo nói: "Anh Trần, anh xem đây là cái gì?"
Trần Hạo bịt mũi, chuyển lực chú ý từ trên người hắc miêu qua tay Chu Quyết, anh tiếp nhận tờ giấy nhìn vài lần sau đó ánh mắt xuất hiện nghi hoặc, anh nói: "Tờ giấy này là một tờ chứng nhận gửi nhận thư. Nhưng địa chỉ bưu ký phía trên đã mờ rồi."
Y lẩm bẩm đi tới đám mảnh vụn thủy tinh, cẩn thận lật lật, quả nhiên anh còn lật ra được tàn tích của mẩu khác chưa thiêu hủy.
Khỉ Còi nói: "Chị gái anh tại sao muốn đem mảnh nhỏ này bỏ vào trong lọ hoa? Nếu muốn thiêu hủy, dứt khoát hủy sạch sẽ không phải tốt hơn sao?"
Trần Hạo cầm hai tờ giấy sau đó trở về thư phòng, bày tờ giấy lên bàn. Anh gọi hai người sang nhìn xem.
Ba người phát hiện, bên ngoài chứng thư nhận gửi nọ, còn có một bức hình, cùng với loại giấy trên bản ghi chép xé xuống.
Chu Quyết đầu tiên cầm lấy bức hình nọ, bức hình chỉ còn bảo lưu lại một phần ba, mà sở dĩ Chu Quyết có thể nhận ra, là nhờ bảng hướng dẫn cố định của viện bảo tàng, nếu không thật sự nhìn không ra đây là quầy hàng của nơi nào.
Trong bức ảnh này không có nhân vật, chỉ là chụp một đồ vật. Nhưng bởi vì 'đồ vật' đã bị thiêu hủy, chỉ để lại một góc quầy trưng bày thủy tinh mà thôi. Cho nên không biết được đây rốt cuộc là quầy trưng bày vật gì.
Trần Hạo lấy ra một quyển sổ, anh rất nhanh ghi chép xuống văn tự trên trang giấy. Sau đó lấy di động ra chụp lại hình vẽ của bức ảnh kia. Anh sải bước qua lại trong phòng, sau đó nói với Chu Quyết: "Con mèo này. . . . . .Thật là huyền miêu?"
Chu Quyết nghiêm túc gật đầu, Trần Hạo khó xử ho khan, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khẩu trang yên lặng không nói gì mang lên. Chu Quyết phát hiện gân xanh trên trán anh đều bạo nổi. Trong lòng lại nổi lên chút hả hê không kiềm được.
Trần Hạo từ trong xấp văn kiện lấy ra đơn chuyển phát nhanh, sau đó anh chỉ vào chứng thư bưu điện nọ nói: "Chữ viết cùng loại, hơn nữa nếu đoán không sai thì là cùng một nơi."
Chu Quyết và Khỉ Còi kề sát vào nhìn, bọn họ phát hiện trên góc trái mảnh giấy, có chữ giang, hơn nữa từ nét bút đến xem quả thật cùng loại. Bất quá muốn xác định là cùng một người viết, thì không cách nào đưa ra bằng chứng hữu lực hơn.
Chu Quyết mở miệng nói: "Mặc dù đầu mối quá ít, nhưng có còn hơn không. Chúng ta có thể từ cả Nam Kinh và thư viện này điều tra. Tóm lại tôi cảm thấy đầu mối này chưa bị thiêu hủy, rất có thể là tin tức cuối cùng chị gái anh lưu lại cho chúng ta."
Hai tay Trần Hạo chống bàn, dựa người nhìn. Anh thong thả mở miệng: "Có mấy vấn đề, các cậu đã quên."
Chu Quyết hỏi: "Vấn đề gì?"
Trần Hạo không ngẩng đầu nhìn cậu, thanh âm của anh bởi vì cách một lớp khẩu trang, có chút trầm, anh tiếp tục nói: "Thứ nhất, quyển sách này cũng không dày lắm, dựa theo năng lực đọc của một người bình thường mà nói, cơ hồ có thể trong bốn giờ có thể đọc xong. Nhưng từ khi cậu lấy được quyển sách này, đến bây giờ, chúng ta ngay cả một phần ba còn chưa xem xong. Có một loại sức mạnh thúc đẩy chúng ta đọc đứt quãng. Đây là vì sao? Các cậu có nghĩ tới chưa?"
Chu Quyết và Khỉ Còi nhất thời không nói gì, đích xác bọn họ luôn đọc đứt quãng tiểu thuyết này, mỗi một lần đều có loại sức mạnh không hiểu nổi ngăn cản bọn họ xem đầy đủ cả quyển tiểu thuyết. Hơn nữa trong bọn họ không ai nghĩ đến chuyện lật tới tờ cuối cùng đọc kết quả của truyện. Kỳ thật Chu Quyết biết, nguyên nhân lớn nhất mà bọn họ không đọc kết quả cuối cùng là vì bọn họ sợ hãi tình cảnh trong truyện sẽ trong lúc bọn họ vô pháp dự liệu phát sinh biến hóa. Mà tình huống kia chính là, quyển sách này tự mình chủ đạo tiến độ và tiết tấu đọc của người đọc sách.
Chu Quyết nhìn chằm chằm sườn mặt của Trần Hạo nói: "Còn gì nữa?"
"Điểm thứ hai, Phùng Lão Cửu đã chết kia hắn đọc tới đâu, có hắn đọc xong toàn bộ tiểu thuyết chưa, vậy hắn tại sao lại chết. Rồi sau đó tiếp tục xuất hiện Lão Cửu, hắn rốt cuộc có phải là thật không. Hắn có lẽ cũng là một cửa đột phá, chúng ta không thể lựa chọn trốn tránh."
Chu Quyết bất đắc dĩ cười nói: "Rất khó nói, hiện tại hắn hoàn toàn không có biểu hiện gì thất thường, so với chúng ta còn bình thường hơn gấp trăm lần."
Trần Hạo nhìn chằm chằm trang giấy, lắc đầu nói: "Không. . . . . .Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã không bình thường. . . . . ."
Chu Quyết nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Trần Hạo như hồi tưởng lại chuyện tình có chút đặc biệt, nheo mắt nói: "Hắn đang nói dối."
Chu Quyết và Khỉ Còi đều có chút không hiểu được ý Trần Hạo, Trần Hạo cũng không dự đoán bọn họ không thể giải thích, tự nói một mình: "Hắn nói hắn đến Tân Cương một tháng, nói cách khác hắn ở Tân Cương lúc còn đang vào mùa hè. Nhưng da tay của hắn lại rất trắng. Cho dù mặc đồ bảo hộ tốt nhất phơi nắng sương, cũng không có khả năng trắng như vậy, khẳng định duy nhất chỉ có thể là hắn đang nói dối. Hắn căn bản chưa từng đến Tân Cương."
Chu Quyết phảng phất như bị sét đánh trực tiếp xuyên qua đại não, Khỉ Còi bên cạnh hắn cũng mở to miệng vừa đủ có thể nhét một cái trứng gà to. Bọn họ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Chu Quyết phịch một tiếng ngồi trở lại trên ghế. Cậu nhìn Trần Hạo mang khẩu trang, Trần Hạo vẫn như cũ nhìn trang giấy, không ngẩng đầu.
Chu Quyết tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
Trần Hạo cười lạnh vài tiếng, anh nói: "Một điểm cuối cùng, cũng là điểm khiến người ta không có biện pháp giải thích. Chính là quyển sách này thông qua cái gì tới tìm bảy người. Bảy người này là tùy tiện chọn lựa, hay có quy định. Tại sao quyển sách này lại vẫn luôn ở lại trong thư viện. Nói cách khác trong thư viện nhất định có nhân tố nào đó bảo vệ quyển sách này."
Chu Quyết nói: "Chúng ta có thể đến hỏi Cố Lão, nếu như có chuyện ông khẳng định biết."
Trần Hạo nghe thấy tên Cố Lão, thân thể nao nao, anh hơi gật đầu đồng ý quyết định của Chu Quyết.
Chu Quyết cúi đầu nhìn bức hình nọ, cậu nói: "Khỉ Còi, gọi Tam Béo tới, chúng ta tiếp tục đọc quyển sách." Cậu nhìn Trần Hạo nói: "Nếu chúng ta có nhiều nghi vấn như thế, vậy chúng ta cứ đọc xem, quyển sách này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lúc này đây chúng ta thử đừng ngừng nữa. Vẫn cứ đọc tiếp. Thử xem có thể đọc đến mức độ nào."
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Chu Quyết, anh nói: "Hiện tại đã quá muộn, các cậu lưu lại ngủ trước đi. Ngày mai lại đọc sách. Tôi để ý mọi người cùng nhau đọc, bảy người bảo trì tiến độ đồng dạng, ai cũng không đọc nhiều hơn. Như vậy có thể an toàn một chút."
Vì thế, lúc này đã cách hừng đông không còn bao nhiêu thời gian. Mặc dù nói đi ngủ, nhưng tất cả mọi người đều không có tâm tư này, vì vậy ba người mỗi một điếu thuốc, liền hút đến tảng sáng. Trong phòng sương khói lượn lờ có chút ma huyễn.
Ba người ngay từ đầu còn nó chút chuyện, nhưng đến cuối cùng đều cắm đầu hút thuốc. Ai cũng không nói thêm câu nào nữa, bởi vì đưa ra nghi vấn không cách nào giải đáp. Đã đến buổi sáng, Chu Quyết gọi điện thoại tới nhà Tam Béo.
Tam Béo cũng một đêm không ngủ, kỳ thật trong lòng cũng rất sợ hãi. Sáng sớm nghe được Chu Quyết gọi điện, vừa biết chuyện Khỉ Còi, cơ hồ ngay cả đằng hắng cũng có vẻ run rẩy. Càng nghe hắn cảm thấy càng sợ hãi, còn chưa nghe xong đã quẳng điện thoại xuống. Vụt chạy đến nhà Trần Hạo, cảm giác có chút giống như nơi đó là chỗ tránh nạn.
Hắn chỉ tiện tay cầm hai cái bánh bao nhân đậu đỏ trên bàn, mẹ của Tam Béo cũng là một người mập mạp, bà lúc la lúc lắc từ trong phòng bếp chạy đến. Cao giọng oán giận đứa nhỏ này sao cả kỳ nghỉ cũng chạy ra ngoài, đương nhiên Tam Béo cũng không quay đầu lại, mà mẹ của hắn lại từ trong khe cửa, phát hiện bức ảnh.
Bức ảnh nọ rất giống bức mà Tam Béo vẫn đặt dưới bàn thủy tinh. Nhưng không cùng một dạng, trên bức ảnh này có thêm ba người, ba người mà mẹ hắn cũng không nhận ra. Mẹ của hắn có chút buồn bực, nhưng vẫn nhặt bức ảnh lên, một lần nữa đặt ở vị trí vốn để hình kia. Nhưng mẹ Tam Béo không chú ý tới, phía sau bảy người kia là một nơi rất kỳ quái, phi thường hoang vu. Đây tuyệt đối không phải thắng cảnh du lịch gì.
Chu Quyết ngừng động tác, ánh sáng lục sắc đảo mắt liền biến mất trong bóng tối. Ngay cả một chút thanh âm cũng không có. Chu Quyết sửng sốt vài giây, nhưng cậu vẫn rất nhanh đóng cửa chính.
Đêm thu đã có chút cảm giác mát mẻ, Chu Quyết chỉ mặc một kiện áo khoác đơn bạc, một trận gió lùa thổi qua, Chu Quyết chỉ cảm thấy một loại lãnh liệt cổ quái vây quanh mình. Tiếp đó từ phía sau cậu truyền đến vài tiếng mèo kêu.
Cả người Chu Quyết run lên, cậu cúi đầu nhìn con mèo nọ không biết từ lúc nào cư nhiên đã chạy tới. Nó không chạy trốn, mà đứng sau lưng Chu Quyết, dùng cái đuôi móc trụ mắt cá chân của Chu Quyết. Chu Quyết và hắc miêu hai mắt nhìn nhau, con mèo nọ lại phát ra tiếng kêu meo meo, cậu nghe được trong nhà truyền đến tiếng ho khan của mẹ. Chu Quyết cuống quít ôm lấy hắc miêu lao xuống cầu thang, không khí ban đêm cực kỳ thanh lãnh. Trong tiểu khu ngoại trừ mình Chu Quyết ôm một con hắc miêu ra, không còn nhân ảnh nào khác.
Kỳ thật nội tâm Chu Quyết ngoài lo âu, còn có một tia may mắn mơ hồ, nếu ban ngày để cho mọi người nhìn thấy mình ôm một con mèo ra ngoài, chung quy cảm thấy có chút quái. Đương nhiên cậu hoàn toàn không ngờ, nửa đêm canh ba để người ta phát hiện cậu ôm một con gì đó mắt xanh đi trên đường, kia mới càng đặc biệt quái hơn ấy chứ!
Bất quá cậu rất nhanh liền phát hiện vấn đề này, cậu đi trên đường cái, thỉnh thoảng một hai người đi đường ngang qua, đều bị cậu dọa sợ. Cậu chỉ có thể nhét con mèo này vào ba lô của mình, lộ ra một khe hở, để con nhóc này thông khí. Cũng may con mèo này coi như thông nhân tính, vào ba lô cư nhiên bắt đầu ngủ bù.
Cậu đi tới ngã tư đường, vẫy một chiếc taxi thẳng đến nơi ở của Trần Hạo.
Khi Chu Quyết ấn chuông cửa nhà Trần Hạo, Khỉ Còi sớm đã tới mở cửa cho cậu, lúc này Trần Hạo vừa đổi một bộ áo dệt kim phi thường hưu nhàn, anh một tay chống trán, tay kia lật xem vật gì đó. Bộ dáng cực kỳ chuyên chú, ngay cả Chu Quyết đi tới trước mặt anh anh cũng chưa phát hiện.
Chu Quyết cúi đầu hô một tiếng: "Anh Trần, tôi tới rồi."
Suy nghĩ của Trần Hạo bị Chu Quyết quấy rầy, anh xoa mũi ngẩng đầu nhìn Chu Quyết, nhưng chưa tới giây thứ hai. Anh đã dùng một cái hắt hơi như chào hỏi Chu Quyết, tiếp đó lại hắt hơi lần nữa. Bộ dáng tiêu sái thong dong lúc trước bị hắt hơi liên tiếp hoàn toàn đánh nát.
Chu Quyết lại rất linh mẫn, nhanh chóng né tránh. Trần Hạo bưng mũi nói với Chu Quyết: "Cậu, cậu mang theo cái gì đến!"
Chu Quyết không rõ ý tứ của anh, lắc đầu. Trần Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng anh căn bản không có biện pháp dừng hắt hơi. Lúc này Khỉ Còi đứng bên cạnh anh nói: "Lão nhị, sao ba lô mày động đậy hả, bên trong có thứ gì? Có vẻ là vật sống."
Chu Quyết lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, cậu nhanh chóng mở ba lô ra, bế con hắc miêu từ bên trong ra. Hắc miêu hiển nhiên còn chưa thể hiểu được bản thân đang ở chỗ nào, hoảng sợ vạn phần níu quần áo Chu Quyết không buông. Mà Trần Hạo mắt vừa nhìn thấy hắc miêu, mặt liền tái đi. Tiếp theo là hắt hơi càng thêm khoa trương, anh gian nan đứng dậy, sau đó đẩy Chu Quyết ra. Chính mình cũng lui vài bước. Anh vọt vào phòng rửa tay lấy ra một khăn lông ướt bưng mũi đi ra. Anh hung tợn nhìn Chu Quyết nói: "Cậu không có việc gì mang mèo tới làm chi?"
Chu Quyết khó xử cười nói đại khái sự tình một chút, Trần Hạo cực kỳ bất đắc dĩ, muốn mắng chửi người nhưng hắt hơi không ngừng. Cuối cùng chỉ có thể trướng đỏ mặt, đứt quãng nói: "Đem nó, hắt xì! Ném đi cho tôi!"
Chu Quyết nhìn con mèo nọ, mèo vẫn như cũ chưa thể từ trong hoảng sợ khôi phục lại, không an phận từ trong ngực Chu Quyết nhảy xuống, nó cảm thấy rất hứng thú với Trần Hạo, người nọ lại sợ nó như hổ rắn. Lui liền vài bước, hắt hơi không ngừng. Chu Quyết biết không thể ném con mèo này, nếu không về nhà mẹ cậu thế nào cũng lải nhải chết cậu. Cho nên làm bộ giả ngu. Chỉ cần anh không lấy dao chém con mèo, tùy tiện bọn họ nháo thế nào cũng được. Khỉ Còi biết loại cá tính này của Chu Quyết, do đó hắn chỉ coi như không thấy.
Trần Hạo vội vàng né tránh 'công kích' của hắc miêu, anh bưng mũi chỉ vào nhà vệ sinh, như ra lệnh con mèo này vào đó. Nhưng hắc miêu căn bản không nghe theo anh, nhàm chán nhìn người này như đang nhìn đồ đần. Trần Hạo liên tục lui về phía sau mấy bước, cứ như vậy giữa người và mèo dây dưa ít nhất 5 phút, Chu Quyết nhìn ra, tiếp tục nữa có khả năng tên họ Trần này sẽ vứt nhà bỏ chạy. Hắc miêu lúc này cũng cảm thấy chơi đủ rồi, quay về hướng Chu Quyết và Khỉ Còi meo một tiếng, tự tiện vào phòng chị của Trần Hạo, khí thế bá đạo ngay cả Chu Quyết cũng có chút kinh ngạc. Cảm thấy ở đây nó mới là lão đại.
Trần Hạo muốn ngăn cản, nhưng lại không dám tiến lên. Bất quá lúc con mèo rời đi, anh quả thật ngừng hắt hơi. Anh túm lấy Chu Quyết còn đang cười trộm, đem cậu xô trên vách tường quả đấm liền muốn tung tới, Chu Quyết ôm hai tay Trần Hạo liên tục hô cứu mạng.
Cậu vội vàng hướng Khỉ Còi nháy mắt cầu trợ, người nọ vẫn như cũ giả vờ không phát hiện. Chu Quyết chỉ có thể chịu lại lần nữa bị xử đẹp. Cậu phát hiện Khỉ Còi cư nhiên từ trong quá trình Trần Hạo bạo lực với cậu thì nghiên cứu tốc độ đường quyền của Trần Hạo. Đột nhiên có một loại bi ai của một lần làm chuột bạch. Trong lòng cậu than thở nói: Đây là huyết án do một con mèo dẫn phát a.
Chu Quyết ôm bụng vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Đừng, đừng đánh nữa. Anh hùng! Hảo hán, đại ca! Đừng đánh nữa! Em cũng không còn cách nào mà, nó muốn theo tới mà. Đúng rồi, anh không phải nói có việc muốn nói với tôi sao! Hãy nói chuyện nghiêm túc đi."
Trần Hạo cảm thấy giáo huấn khá đủ rồi, cuối cùng cho một quyền móc trái. Lúc này mới buông Chu Quyết ra, anh sửa sang lại đầu tóc, sau đó điềm nhiên như không chỉ vào vị trí thư phòng bên cạnh nói: "Các cậu ngồi đi. Trước khi nghe chuyện của tôi. . . . . .Nghe Khỉ Còi nói cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."
Khỉ Còi ừ một tiếng, sau khi ngồi vào chỗ tỉ mỉ đem quá trình kể ra, cuối cùng hắn lấy ra vé xe nọ nói: "Nè, chính là vé xe này."
Chu Quyết che miệng, đầu đang không ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn như cũ không cách nào suy ra được đầu mối. Cậu chỉ mơ hồ cảm giác được, sức mạnh có vẻ ngoài thần bí kia, đã bắt đầu ăn mòn bọn họ, hơn nữa dẫn bọn họ bước lên cái mà nó gọi là 'lữ trình'. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trên vé xe này còn có chút ám chỉ cụ thể hơn. Chẳng qua. . . . . .Bọn họ còn chưa phát hiện.
Chu Quyết trầm mặc hồi lâu, cậu ngẩng đầu nói với Trần Hạo: "Anh nói, anh cũng có chuyện cần kể cho chúng tôi, chuyện gì?"
Trần Hạo thay đổi tư thế ngồi, anh thở dài nói: "Sách ở chỗ tôi."
Nghe được một chữ sách này, Chu Quyết và Khỉ Còi đều nhảy dựng lên, bọn họ mở to mắt nhìn Trần Hạo, rồi người nọ lại lộ ra nụ cười khổ, anh chán nản nói: "Đúng vậy, nó không buông tha tôi. Tôi cũng đã đọc quyển sách."
Chu Quyết cau mày, cậu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trần Hạo nhún vai nói: "A. . . . . .Ngay mấy hôm trước, tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Là từ một khu gọi là Giang Ninh thành phố Nam Kinh gửi tới. Không có ký tên, chỉ có một số di động, tôi gọi qua nhưng là số không đúng. Tôi mở ra phát hiện chính là quyển《 Vòng Bảy Người》nọ. Tôi vốn muốn lập tức thông báo cho các cậu, song. . . . . .Cũng giống như các cậu, tôi không khống chế được dục vọng của mình, vẫn đọc."
Chu Quyết hút khí, anh nửa ngày, nhưng vẫn không nói nên lời nào. Cậu chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu nói: "Đều như nhau rồi, anh cũng trở thành một trong bảy người."
Nhưng thật ra ánh mắt Trần Hạo ảm đạm không ít, trên mặt cũng mất loại cảm giác bình tĩnh trước đây. Chu Quyết tưởng rằng anh sợ, nhưng không ngờ tới Trần Hạo lại nói: "Nếu tôi thành một trong bảy người, vậy lời của chị gái tôi sẽ thành châm ngôn. Chị ấy rất có thể đã. . . . . .qua đời."
Chu Quyết nghĩ đến đoạn cuối nhật ký của chị Trần Hạo quả thật có nói, nếu chị chết, Trần Hạo sẽ trở thành kẻ thay thế của chị ấy. Nhưng cậu thì sao chứ? Cậu là kẻ thay thế của ai?
Cậu vuốt huyệt thái dương nói: "Hiện tại có thể khẳng định, trước chúng ta còn có một nhóm người, bọn họ. . . . . .Bọn họ là vòng bảy người tiền nhiệm. Đúng không?"
Trần Hạo nhắm mắt lại, anh nỗ lực khống chế nội tâm bi thương và bất an. Sau khi anh mở mắt thoáng hồi phục một ít bình tĩnh, anh nói: "Đúng vậy, chị gái tôi là của nhóm bảy người trước, mà bọn họ rất có thể cũng đã không còn ở nhân thế nữa. Mà chúng ta chính là một nhóm mới, kỳ thật hiện tại đã bước lên dấu chân của bọn họ, bị lực lượng nào đó không biết rõ lôi kéo. Thụ động như năm năm trước."
Khỉ Còi ừ một tiếng, hắn nói: "Tôi, lão nhị, Tam Béo, anh, cùng với Lão Cửu chúng ta tổng cộng năm người, còn hai người không biết tên, nếu đủ bảy người, vậy sự tình sẽ ra sao đây?"
Chu Quyết cảm giác sau lưng lại thổi tới một luồng gió lạnh, cậu vuốt cổ nói: "Trước đó mặc kệ, nhưng có một điểm khẳng định, chúng ta phải cùng người trước có điểm bất đồng! Nếu hoàn toàn dựa theo phương pháp của nhóm người trước để lo liệu, kết quả cuối cùng sẽ chỉ lặp lại một lần nữa mà thôi. Chỉ có hoàn toàn phá vỡ quy luật, mới có thể nắm được tiên cơ."
Trần Hạo đồng ý gật đầu, anh tiếp tục nói: "Cho nên, chúng ta không những phải biết rằng nhóm bảy người chết rốt cuộc chết như thế nào, còn có, chúng ta phải làm rõ ràng lai lịch của quyển sách này đồng thời phòng ngừa việc lạ tiếp tục phát sinh. Về phần hai người khác, có lẽ bọn họ còn chưa đọc quyển sách này, cũng có lẽ bọn họ đã đọc. Nói tóm lại có một chút chuyện có thể khẳng định, chúng ta phải biết rõ lai lịch của quyển sách."
Chu Quyết và Khỉ Còi đồng thời mở miệng nói: "Điều tra!"
Ba người nhìn nhau, sau đó đều phát ra tiếng cười, tiếng cười kia nhiều ít có chút bất đắc dĩ. Lúc này từ trong phòng của chị Trần Hạo thình lình truyền ra một tiếng mèo kêu rất nhỏ, thoạt đầu vừa nghe cực kỳ giống một nữ nhân cười lạnh. Tiếp theo là vật gì đó bị lật nhào. Phát ra thanh âm lốp bốp.
Trần Hạo vội vàng chạy vào, nhìn thấy con hắc miêu nọ đang ghé vào trên tủ nhìn bọn họ chằm chằm. Mà trên mặt đất đều là mảnh nhỏ thủy tinh. Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi trừng con mèo nọ, nhưng rồi lại không dám tới gần, anh đẩy Chu Quyết nói: "Đem con thú đó khóa vào nhà vệ sinh cho tôi!"
Chu Quyết vừa mới lĩnh giáo qua sự lợi hại của Trần Hạo, không muốn lại bị giáo huấn lần thứ ba. Cho nên cũng chỉ có thể hậm hực tới gần mèo, sau đó tóm lấy mèo bắt nó từ trên tủ xách xuống. Khi cậu bước vào đám mảnh nhỏ thủy tinh, cậu phát hiện trong mảnh nhỏ hỗn loạn có một tờ giấy, có dấu vết rõ ràng bị đốt trụi. Chu Quyết không để ý hắc miêu nữa, sau khi cầm lấy tờ giấy giao cho Trần Hạo nói: "Anh Trần, anh xem đây là cái gì?"
Trần Hạo bịt mũi, chuyển lực chú ý từ trên người hắc miêu qua tay Chu Quyết, anh tiếp nhận tờ giấy nhìn vài lần sau đó ánh mắt xuất hiện nghi hoặc, anh nói: "Tờ giấy này là một tờ chứng nhận gửi nhận thư. Nhưng địa chỉ bưu ký phía trên đã mờ rồi."
Y lẩm bẩm đi tới đám mảnh vụn thủy tinh, cẩn thận lật lật, quả nhiên anh còn lật ra được tàn tích của mẩu khác chưa thiêu hủy.
Khỉ Còi nói: "Chị gái anh tại sao muốn đem mảnh nhỏ này bỏ vào trong lọ hoa? Nếu muốn thiêu hủy, dứt khoát hủy sạch sẽ không phải tốt hơn sao?"
Trần Hạo cầm hai tờ giấy sau đó trở về thư phòng, bày tờ giấy lên bàn. Anh gọi hai người sang nhìn xem.
Ba người phát hiện, bên ngoài chứng thư nhận gửi nọ, còn có một bức hình, cùng với loại giấy trên bản ghi chép xé xuống.
Chu Quyết đầu tiên cầm lấy bức hình nọ, bức hình chỉ còn bảo lưu lại một phần ba, mà sở dĩ Chu Quyết có thể nhận ra, là nhờ bảng hướng dẫn cố định của viện bảo tàng, nếu không thật sự nhìn không ra đây là quầy hàng của nơi nào.
Trong bức ảnh này không có nhân vật, chỉ là chụp một đồ vật. Nhưng bởi vì 'đồ vật' đã bị thiêu hủy, chỉ để lại một góc quầy trưng bày thủy tinh mà thôi. Cho nên không biết được đây rốt cuộc là quầy trưng bày vật gì.
Trần Hạo lấy ra một quyển sổ, anh rất nhanh ghi chép xuống văn tự trên trang giấy. Sau đó lấy di động ra chụp lại hình vẽ của bức ảnh kia. Anh sải bước qua lại trong phòng, sau đó nói với Chu Quyết: "Con mèo này. . . . . .Thật là huyền miêu?"
Chu Quyết nghiêm túc gật đầu, Trần Hạo khó xử ho khan, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khẩu trang yên lặng không nói gì mang lên. Chu Quyết phát hiện gân xanh trên trán anh đều bạo nổi. Trong lòng lại nổi lên chút hả hê không kiềm được.
Trần Hạo từ trong xấp văn kiện lấy ra đơn chuyển phát nhanh, sau đó anh chỉ vào chứng thư bưu điện nọ nói: "Chữ viết cùng loại, hơn nữa nếu đoán không sai thì là cùng một nơi."
Chu Quyết và Khỉ Còi kề sát vào nhìn, bọn họ phát hiện trên góc trái mảnh giấy, có chữ giang, hơn nữa từ nét bút đến xem quả thật cùng loại. Bất quá muốn xác định là cùng một người viết, thì không cách nào đưa ra bằng chứng hữu lực hơn.
Chu Quyết mở miệng nói: "Mặc dù đầu mối quá ít, nhưng có còn hơn không. Chúng ta có thể từ cả Nam Kinh và thư viện này điều tra. Tóm lại tôi cảm thấy đầu mối này chưa bị thiêu hủy, rất có thể là tin tức cuối cùng chị gái anh lưu lại cho chúng ta."
Hai tay Trần Hạo chống bàn, dựa người nhìn. Anh thong thả mở miệng: "Có mấy vấn đề, các cậu đã quên."
Chu Quyết hỏi: "Vấn đề gì?"
Trần Hạo không ngẩng đầu nhìn cậu, thanh âm của anh bởi vì cách một lớp khẩu trang, có chút trầm, anh tiếp tục nói: "Thứ nhất, quyển sách này cũng không dày lắm, dựa theo năng lực đọc của một người bình thường mà nói, cơ hồ có thể trong bốn giờ có thể đọc xong. Nhưng từ khi cậu lấy được quyển sách này, đến bây giờ, chúng ta ngay cả một phần ba còn chưa xem xong. Có một loại sức mạnh thúc đẩy chúng ta đọc đứt quãng. Đây là vì sao? Các cậu có nghĩ tới chưa?"
Chu Quyết và Khỉ Còi nhất thời không nói gì, đích xác bọn họ luôn đọc đứt quãng tiểu thuyết này, mỗi một lần đều có loại sức mạnh không hiểu nổi ngăn cản bọn họ xem đầy đủ cả quyển tiểu thuyết. Hơn nữa trong bọn họ không ai nghĩ đến chuyện lật tới tờ cuối cùng đọc kết quả của truyện. Kỳ thật Chu Quyết biết, nguyên nhân lớn nhất mà bọn họ không đọc kết quả cuối cùng là vì bọn họ sợ hãi tình cảnh trong truyện sẽ trong lúc bọn họ vô pháp dự liệu phát sinh biến hóa. Mà tình huống kia chính là, quyển sách này tự mình chủ đạo tiến độ và tiết tấu đọc của người đọc sách.
Chu Quyết nhìn chằm chằm sườn mặt của Trần Hạo nói: "Còn gì nữa?"
"Điểm thứ hai, Phùng Lão Cửu đã chết kia hắn đọc tới đâu, có hắn đọc xong toàn bộ tiểu thuyết chưa, vậy hắn tại sao lại chết. Rồi sau đó tiếp tục xuất hiện Lão Cửu, hắn rốt cuộc có phải là thật không. Hắn có lẽ cũng là một cửa đột phá, chúng ta không thể lựa chọn trốn tránh."
Chu Quyết bất đắc dĩ cười nói: "Rất khó nói, hiện tại hắn hoàn toàn không có biểu hiện gì thất thường, so với chúng ta còn bình thường hơn gấp trăm lần."
Trần Hạo nhìn chằm chằm trang giấy, lắc đầu nói: "Không. . . . . .Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã không bình thường. . . . . ."
Chu Quyết nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Trần Hạo như hồi tưởng lại chuyện tình có chút đặc biệt, nheo mắt nói: "Hắn đang nói dối."
Chu Quyết và Khỉ Còi đều có chút không hiểu được ý Trần Hạo, Trần Hạo cũng không dự đoán bọn họ không thể giải thích, tự nói một mình: "Hắn nói hắn đến Tân Cương một tháng, nói cách khác hắn ở Tân Cương lúc còn đang vào mùa hè. Nhưng da tay của hắn lại rất trắng. Cho dù mặc đồ bảo hộ tốt nhất phơi nắng sương, cũng không có khả năng trắng như vậy, khẳng định duy nhất chỉ có thể là hắn đang nói dối. Hắn căn bản chưa từng đến Tân Cương."
Chu Quyết phảng phất như bị sét đánh trực tiếp xuyên qua đại não, Khỉ Còi bên cạnh hắn cũng mở to miệng vừa đủ có thể nhét một cái trứng gà to. Bọn họ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Chu Quyết phịch một tiếng ngồi trở lại trên ghế. Cậu nhìn Trần Hạo mang khẩu trang, Trần Hạo vẫn như cũ nhìn trang giấy, không ngẩng đầu.
Chu Quyết tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
Trần Hạo cười lạnh vài tiếng, anh nói: "Một điểm cuối cùng, cũng là điểm khiến người ta không có biện pháp giải thích. Chính là quyển sách này thông qua cái gì tới tìm bảy người. Bảy người này là tùy tiện chọn lựa, hay có quy định. Tại sao quyển sách này lại vẫn luôn ở lại trong thư viện. Nói cách khác trong thư viện nhất định có nhân tố nào đó bảo vệ quyển sách này."
Chu Quyết nói: "Chúng ta có thể đến hỏi Cố Lão, nếu như có chuyện ông khẳng định biết."
Trần Hạo nghe thấy tên Cố Lão, thân thể nao nao, anh hơi gật đầu đồng ý quyết định của Chu Quyết.
Chu Quyết cúi đầu nhìn bức hình nọ, cậu nói: "Khỉ Còi, gọi Tam Béo tới, chúng ta tiếp tục đọc quyển sách." Cậu nhìn Trần Hạo nói: "Nếu chúng ta có nhiều nghi vấn như thế, vậy chúng ta cứ đọc xem, quyển sách này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lúc này đây chúng ta thử đừng ngừng nữa. Vẫn cứ đọc tiếp. Thử xem có thể đọc đến mức độ nào."
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Chu Quyết, anh nói: "Hiện tại đã quá muộn, các cậu lưu lại ngủ trước đi. Ngày mai lại đọc sách. Tôi để ý mọi người cùng nhau đọc, bảy người bảo trì tiến độ đồng dạng, ai cũng không đọc nhiều hơn. Như vậy có thể an toàn một chút."
Vì thế, lúc này đã cách hừng đông không còn bao nhiêu thời gian. Mặc dù nói đi ngủ, nhưng tất cả mọi người đều không có tâm tư này, vì vậy ba người mỗi một điếu thuốc, liền hút đến tảng sáng. Trong phòng sương khói lượn lờ có chút ma huyễn.
Ba người ngay từ đầu còn nó chút chuyện, nhưng đến cuối cùng đều cắm đầu hút thuốc. Ai cũng không nói thêm câu nào nữa, bởi vì đưa ra nghi vấn không cách nào giải đáp. Đã đến buổi sáng, Chu Quyết gọi điện thoại tới nhà Tam Béo.
Tam Béo cũng một đêm không ngủ, kỳ thật trong lòng cũng rất sợ hãi. Sáng sớm nghe được Chu Quyết gọi điện, vừa biết chuyện Khỉ Còi, cơ hồ ngay cả đằng hắng cũng có vẻ run rẩy. Càng nghe hắn cảm thấy càng sợ hãi, còn chưa nghe xong đã quẳng điện thoại xuống. Vụt chạy đến nhà Trần Hạo, cảm giác có chút giống như nơi đó là chỗ tránh nạn.
Hắn chỉ tiện tay cầm hai cái bánh bao nhân đậu đỏ trên bàn, mẹ của Tam Béo cũng là một người mập mạp, bà lúc la lúc lắc từ trong phòng bếp chạy đến. Cao giọng oán giận đứa nhỏ này sao cả kỳ nghỉ cũng chạy ra ngoài, đương nhiên Tam Béo cũng không quay đầu lại, mà mẹ của hắn lại từ trong khe cửa, phát hiện bức ảnh.
Bức ảnh nọ rất giống bức mà Tam Béo vẫn đặt dưới bàn thủy tinh. Nhưng không cùng một dạng, trên bức ảnh này có thêm ba người, ba người mà mẹ hắn cũng không nhận ra. Mẹ của hắn có chút buồn bực, nhưng vẫn nhặt bức ảnh lên, một lần nữa đặt ở vị trí vốn để hình kia. Nhưng mẹ Tam Béo không chú ý tới, phía sau bảy người kia là một nơi rất kỳ quái, phi thường hoang vu. Đây tuyệt đối không phải thắng cảnh du lịch gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook