Vong Ân FULL
-
74: Phiên Ngoại 5 Thiên Chương Hoa 5
Bàn về mạch nhân tuyến ẩn nấp dưới trướng Tam hoàng tử, mười thành thì hết chín thành mật thám do Trịnh Hủ thầu chắc trong tay, nếu hắn có kế hoạch muốn điều tra Chương Hoa, mười cái Chương Hoa khẳng định từ xa lơ xa lắc, đã bị hắn tra đến ngửa bụng lên trời.
Nhưng Chương Hoa lại như vô tình, cố ý lảng tránh vấn đề của hắn, y chớp khẽ hàng mi mật mật, đẩy chén thuốc về phía hắn một chút: "Tiểu Trịnh đại nhân hôm nay phải dầm mưa lâu thế, vẫn là nên uống hết thuốc trước đã.
”
"Thân thể ta đáy tốt, không cần uống thuốc đâu." Trịnh Hủ nằng nặc không nhận, lại đem chén thuốc đẩy ngược về, sau đó kéo kéo quần áo ẩm ỉ hoài không khô nổi trên người, bẽn lẽn yêu cầu Chương Hoa, "Chỉ là….
quần áo ướt mặc khó chịu quá, chắc phải mạn phép hỏi mượn Chương đại nhân, chuẩn bị giúp ta một kiện quần áo khô để thay.
”
Chương Hoa không tiếp tục cùng hắn thoái thác nữa, nhấc chân thong thả đi ra ngoài gọi quản gia, dặn dò lĩnh thuốc thang xua hàn đến, lại bảo kiếm một bộ xiêm y rộng rãi hơn chút, mới hơn chút đưa lại đây.
Phân phó xong, y trở về nói với Trịnh Hủ: "Năm nay chưa kịp đặt may quần áo mới, đều là những bộ năm trước mặc qua rồi giặt rửa sạch sẽ, Trịnh đại nhân chớ có ghét bỏ", sau đó đem chén thuốc đã bị gió thổi nguội tới nhiệt độ thích hợp kia, lượng lượng chút, chậm rãi uống cạn.
Y không gọi mình là Tiểu Trịnh đại nhân giống vừa nãy.
Trịnh Hủ nhìn Chương Hoa yên tĩnh ngồi đối diện, khuôn mặt đằng ấy thực nhỏ, một cái chén thuốc con con thôi, đã có thể che đi hơn non nửa diện tích rồi, phần lộ ra chỉ còn mỗi đôi chân mày thanh lãnh tự phụ.
Đầu ngón tay Trịnh Hủ khe khẽ cong cong, dùng ánh mắt đo đạc khổ mặt Chương Hoa, kết luận là, một bàn tay của chính hắn liền có thể dễ đàng bao trùm đối phương.
Đúng lúc này quản gia gõ cửa, đưa sang bộ xiêm y vẫn nửa mới, phủ đệ của Chương Hoa thuộc hàng tầm trung, nếu không phải quản gia vì muốn tìm y phục rộng thùng thình phải phí kha khá thời gian, thì hiệu suất còn có thể càng mau.
Tuổi đời Chương Hoa còn quá trẻ, danh xưng lão gia gọi lên nghe có vẻ già nua, gọi thiếu gia thì càng không đúng phẩm cấp, nên trước giờ quản gia đều chỉ gọi Chương Hoa là "Đại nhân", lão bẩm: "Đây là trang phục ngài cần ạ.
”
Chương Hoa gật gật đầu tỏ ý đã biết, thuận tiện đem chén thuốc mình uống xong chuyền sang cho quản gia, dặn dò ông: "Vị tiểu Trịnh đại nhân đây, hôm nay muốn hạ xá ở phủ chúng ta, ngươi đi phòng cho khách thu thập don dẹp một chút, còn có, chốc lát y phục hắn thay xong, nhớ lấy cầm đi hơ lửa hong khô.
”
Trịnh Hủ cũng theo đứng dậy bước đến cửa, khách khí nói: "Làm phiền rồi.
”
Quản gia vội vàng liên thanh từ chối "không dám ạ", nhanh chóng lui khỏi phòng đi làm nhiệm vụ sắp xếp phòng khách, ông vừa khuất bóng, Trịnh Hủ đã lập tức xoay lưng khép kín cửa, cực kỳ tự nhiên bắt đầu tùy tiện lột quần áo ướt âm ỉ trên người.
Hắn phảng phất như không có chút xíu cảm giác không ổn chỗ nào, tỉnh bơ cởi áo khoác bên ngoài, dư quang còn không quên liếc liếc phía chương hoa vài cái, áo ngoài xong lại đựa tay chậm rì rì mở vạt áo trong.
Hồi trước, Chương Hoa đã có dịp vô tình ngó thấy vết thương nhỏ nứt vỡ nơi cổ tay hắn, lần này Trịnh Hủ không biết xấu hổ, đem toàn bộ nửa phần trên đều trần trụi triển lãm ra, hai vết sẹo xấu xí vằn vẹn chắn chéo lưng thoát không qua mí mắt Chương Hoa là chuyện bình thường.
Chương Hoa không quá am hiểu về binh khí, mơ hồ suy đoán vết thẹo ấy hẳn là vết đao gây nên, đâm rất sâu, rất có thể thời điểm đó đã lút tận xương, chỉ quyết hạ tử thủ mới có thể lưu lại vết sẹo sâu đến nông nỗi kia.
Bất quá, ngoại trừ hai vết sẹo dữ tợn ác liệt, cơ gân xương cốt của Trịnh Hủ đều vô cùng cân xứng rắn rỏi, lưng mỏng và tràn trề dẻo dai, vai rộng eo thon, bắp thịt căng cứng lực lượng mười phần, ngoan ngoãn nằm ngủ đông dưới lớp da lúa mạch săn chắc, tất cả hòa hợp nhau mà không hề gây nên xíu cảm giác đột ngột kỳ cục gì.
Tuy nhiên, ở diễn biến thực tế, Chương Hoa kỳ thật chỉ liếc thoáng hắn một cái liền rũ mắt xuống, mấy ngón tay tùy tiện lật xem trang giấy vẽ chi tiết công trình đặt đầu bàn, chuyển động mắt thậm chí còn chẳng thèm nghỉ mệt, bởi vậy, chính bản thân Chương Hoa cũng lạ lùng, thẩm nhủ không rõ tại sao y thế mà có thể nhìn thấy mười mươi vết sẹo trên cơ thể Trịnh Hủ được.
Bằng này tuổi đã nhận được sự trọng dụng tín nhiệm của Tam Hoàng tử, xem ra cũng phải nếm qua không ít khổ sở thì cũng nhiều đớn đau.
Ánh nhìn Chương Hoa lặng lẽ nhẹ nhàng miêu tả bản vẽ đưa ngang trước mặt, đem toàn bộ địa phương mấy bữa kế tiếp phải gấp rút tu chỉnh đều ghi nhớ kỹ trong lòng, sau mới tự tại tùy ý nhấp nhấp uống một hớp trà sâm, đối với cái tên “ liêm sỉ nhét đất” đang cởi quần áo cách y không xa, dứt khoát lựa chọn phi lễ chớ nhìn.
Trịnh Hủ thoát bóng loáng nửa thân trên, không đợi đến chương Hoa đầu bên kia có động tĩnh gì, mắt thấy không thể tiếp tục thi gan cởi nữa, đành phải xoay người đi vài bước về phía y, đến bên cạnh Chương Hoa, cầm lấy khăn tay đặt sẵn trên bàn, chính là cái vừa nãy Chương Hoa đưa cho hắn lau nước mưa, một bên lau hơi nước ẩm ướt dính dính, một bên cố ý ép sát Chương Hoa, lại một bên ra vẻ trấn tĩnh, mở lời: "Đa tạ Chương đại nhân.
”
Chương Hoa bây giờ mới chịu nâng mi mắt, dùng loại nhãn thần “giếng cổ vô ba” đầy bình tĩnh nhàn tản dò dò Trịnh Hủ, duỗi tay đem kiện áo khoác ngoài vắt trên thành ghế gần đấy, đặt tới bả vai hắn, mở miệng mờ nhạt đáp: "Gió đêm hãy còn lạnh, tiểu Trịnh đại nhân vẫn là nên cẩn thận thêm chút.
”
Cách sợi vải đan xen chằng chịt, Chương Hoa cho dù một tấc làn da của Trịnh Hủ cũng đều không phạm phải, động tác lưu sướng tuyệt không có tí ti nào vượt chuẩn mực khuôn phép, nửa săn sóc nửa khách khí.
Nhưng Trịnh Hủ vậy mà suy nghĩ chỉ nhảy ra mỗi cái kết luận qua loa lạc quẻ, tay quan văn quả nhiên thực sự quá là ấm áp mềm mại mà.
Chăn bông mềm mại thoải mái, trong phòng an nhàn yên tĩnh, Chương Hoa đánh một giấc thật thơm, dăm ba bữa hổm rày bôn ba ngược xuôi, mệt mỏi vất vả cùng lo lắng dày đặc mang đến cho thân thể cảm giác phụ tải nặng nề, vì thế hiện tại được nằm lăn lộn trong giường ấm đệm êm, tâm tình Chương Hoa thực thỏa mãn không tồi.
Bên ngoài tia nắng tờ mờ sáng tỏ, mặt trời mấy nay bận ăn tiệc không gặp mặt, giống như đã có ý lộ diện rồi.
Chương Hoa ngồi dậy, đứng lên duỗi duỗi thắt lưng, khoác áo khoác xuống giường, y không nghe thấy động tĩnh luyện kiếm của Trịnh Hủ trong sân, ngược lại có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, liền đẩy cửa bước ra tính xem thử.
Trịnh Hủ vậy mà có ở trong sân, trên người vẫn nguyên si bộ quần áo mượn của Chương Hoa.
Tuy vóc người Chương Hoa không tính là quá thấp, nhưng chung quy rốt cuộc như cũ lùn hơn Trịnh Hủ nửa cái đầu, Trịnh Hủ lại quanh năm tập võ, nhìn thoáng thì nghĩ rằng gầy gò đơn bạc, bắp thịt trên cơ thể thực chất là vô cùng rắn chắc, một bộ thường phục Chương Hoa mặc coi như rộng rãi thoải mái, khoác lên người Trịnh Hủ, lập tức hiện vẻ có chút giật gấu vá vai.
Trịnh Hủ tai nghe được âm thanh cửa mở lạch cạch, quay đầu nhìn thấy Chương Hoa đương bước ra, liền bắt quyền lịch sự chào hỏi, biểu hiện hơi khó xử nói tạ lỗi: "Buổi sáng không cẩn thận, sơ sảy hắt văng nước lên quần áo, đành phải hỏi mượn y phục của Chương đại nhân che chắn chốc lát.
”
Chương Hoa vốn quen nhìn dáng vóc Trịnh Hủ khi xuyên quan phục thị vệ, đột nhiên trông thấy Trịnh Hủ trong bộ áo thường phục bản thân thường mặc, bỗng cảm giác hơi hơi không tự nhiên lắm, vì thế hướng mắt về phía hắn, câu trước ngập ngừng đáp "Được thôi", câu sau lại nhắc lảng tới một đề tài khác: "Tiểu Trịnh đại nhân phát hiện nguyên vật liệu xây dựng bên Nam Giao kia có vấn đề gì sao? ”
Trịnh Hủ lần thứ hai đối Chương Hoa lau mắt mà nhìn, gật đầu nói: "Đúng vậy, đống đất đá xây dựng đó là hàng thứ phẩm.
”
Quản gia như thường lệ, sáng sớm liền đến tiền viện hỏi thăm Chương Hoa có muốn chuẩn bị điểm tâm hay không, Chương Hoa gật đầu, lại dặn dò đốc thúc quản gia, mau chóng đem quần áo Trịnh Hủ sấy khô rồi đưa nhanh sang đây, theo lý do của y là: "Trịnh đại nhân còn có công vụ quấn thân, sợ là chậm trễ không được", sau đó chợt nhớ tới điều gì đó, mặt khác còn bảo quản gia nhớ kỹ hôm nay chuẩn bị thêm vài cái bánh bao.
Đề tài ngả lạc hướng đôi chút, Chương Hoa trong nháy mắt do dự, nhưng vẫn tiếp tục duy trì thái độ điềm đạm, đối Trịnh Hủ nói: "Chuyện này ta sẽ lo liệu, lựa lời cùng Tả thượng thư giải thích, kính xin Tiểu Trịnh đại nhân chớ nhúng tay vào.
”
Trịnh Hủ nhíu chặt lông mày thành chữ xuyên, bộ dáng tức khắc hậm hực không vui.
Bất quá chưa kịp chờ hắn lên tiếng, Chương Hoa giây phút đã nhớ tới Tả Kính vốn dĩ là thủ hạ của ai, mà Trịnh Hủ lại là cấp dưới của vị nào, bởi vậy, trước khi Trịnh Hủ ý tứ phản đối xuất khỏi miệng, y đã tức thì đổi ý, sửa lời: "Thôi, chúng ta quên đi, chuyện Tam điện hạ muốn nhúng tay can thiệp, hạ quan không tiện nghị luận lung tung.
”
Chủ đề bay đến trên người "Tam điện hạ", sắc mặt Trịnh Hủ thập phần rõ ràng chuyển khó coi.
Nhưng là Chương Hoa không thèm lưu tâm vấn đề này nữa, đầu óc y giờ chú trọng sang sự tình vật liệu, có chút mò không ra đầu mối dây nhợ, cứ đăm chiêu nhìn chằm chằm một góc hoa văn khắc tại bàn đá, thẩn thờ ngẩn người.
Trịnh Hủ ngắm màn tóc xõa lả lơi của Chương Hoa, lần lượt chậm rãi theo đuôi tóc suôn thẳng, dùng ánh mắt vuốt ve vành tai và cần cổ Chương Hoa, cuối cùng chuyển về phía mảnh môi hồng nhợt ngạt của người nọ, sắc mặt thê nhưng lại từ từ phấn chấn hẳn.
Bất tri bất giác, hắn không biết từ lúc nào đã dừng chân, đứng ngay ngắn cạnh chương Hoa: "Điện hạ không có muốn nhúng tay vào, hắn chỉ là nghe nói mưa quá lớn, bên công trình Nam Giao có chút bất ổn, lệnh ta qua thăm dò chút thôi.
Chương đại nhân vẫn là nên trình báo sự vụ cho Tả thượng thư đại nhân biết để xử trí đi.
”
Chương Hoa xém xíu bị chất giọng trầm ấm từ khoảng cách áp sát, đột ngột xuyên thấu màng nhĩ dọa cho hết hồn hết phách, quay phắt đầu nhìn nguồn gốc nơi thanh âm phát ra, cũng chính là phương hướng nơi Trịnh Hủ đang đứng.
Ghế đá eo hẹp chật chội, vô tình kéo hai người cách nhau thực gần, bả vai Chương Hoa có thể loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ hôi hổi phả tới từ cơ thể Trịnh Hủ, thong dong từ tốn lượn lờ vây quanh y.
Mất vài giây đông cứng, Chương Hoa bỗng minh bạch ý tứ của Trịnh Hủ, khóe miệng nhếch thành một độ cong nho nhỏ, cũng mượn bầu không khí dát mỏng xen giữa ấy, khe khẽ trả lời Trịnh Hủ: "Được.
”
Trịnh Hủ nghe mà cổ họng bắt đầu khô cằn, đỉnh đầu bốc khói phừng phừng, trong chớp mắt, lần thứ hai trải nghiệm cảm giác bụng dạ khẩn trương của “ tên trộm” lén lút chờ đợi thời cơ lê thê, chui lủi rình rập lẻn vào sân nhà người khác tìm hiểu tình báo vi diệu cỡ nào.
Yết hầu hắn giật giật, nuốt nước miếng thốt một câu ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu: "Chương đại nhân, quần áo của ngài ta mặc lên, hình như có chút nhỏ.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook