Vốn Dĩ Vô Duyên May Nhờ Em Bói Chuẩn
-
Chương 21
“Chiêm Ni như bị sét đánh ngang tai, chính anh trai đã hại chết bố!”
Dường như Chiêm Ni không nhận ra sự khác thường của Liễu Mộc Mộc, ánh mắt cô vẫn nhìn đăm đăm vào vào người đàn ông đi phía trước.
Cô nhớ như in giọng nói đó, chính là của vị luật sự mấy hôm trước tới nhà thông báo di chúc của bố.
Cuộc trò chuyện của hai người phía trước vẫn tiếp tục.
“Thật đáng tiếc, tài sản của ông Chiêm Hồng Nghiệp rất nhiều, nếu thay đổi di chúc, thì cho dù không có cổ phần của công ty, thì tài sản chia cho cô con gái cũng phải hơn trăm triệu nhỉ?”.
Vị luật sư mỉm cười đầy ẩn ý, chỉ nói: “Cậu Chiêm Hồi Thiên đối xử với em gái mình cũng rất tốt, nên cũng không có gì đáng tiếc cả.”
Lúc ông Chiêm Hồng Nghiệp đến xin tư vấn có vẻ khá mơ hồ, cũng không đưa ra quyết định cuối cùng, giờ ông ta nói ra chẳng qua là vì thân chủ của mình đã qua đời, mối quan hệ hợp tác giữa mình và nhà họ Chiêm đã kết thúc.
Có người trả giá cao bảo ông ta tùy tiện nói đôi câu với người khác, mà ông ta cũng không hề nói dối, thế thì hà cớ gì lại không làm chứ.
Nói cho cùng đều là chuyện nội bộ của nhà họ Chiêm, một người ngoài như ông ta, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền thôi là được rồi.
Người bên cạnh cười lắc đầu: “Anh em ruột thịt mà tính toán sòng phẳng với nhau từng đồng đầy ra kia kìa, hiện giờ cô con gái mới được tiêu xài thoải mái, chứ đợi sau này Chiêm Hồi Thiên lấy vợ sinh con rồi, thì sao có thể tiêu tiền của mình cho em gái được nữa.”
Vị luật sư nghe thế thì không trả lời, hiển nhiên là cũng tán thành suy nghĩ của đối phương.
Hai người họ đi xa dần, chỉ còn lại Chiêm Ni đứng thất thần, nhìn theo bóng lưng họ biến mất.
Hơn trăm triệu là khoảng bao nhiêu nhỉ, đối với một cô gái còn chưa bắt tay vào việc kiếm tiền mà nói, có lẽ cả đời cô cũng không tiêu hết được số tiền đó.
Vốn dĩ cô nên được chia từng ấy tiền, nhưng giờ, bố không chia một xu nào cho cô cả.
Anh trai nói sẽ quan tâm chăm sóc cho cô, nhưng cũng chỉ là lo chỗ ăn, chỗ ngủ cho cô mà thôi.
Nếu thật sự quan tâm chăm sóc cô, tại sao lại không chia tiền cho cô?
Đủ loại suy nghĩ phức tạp quay cuồng kêu gào trong đầu Chiêm Ni, thậm chí cô không thèm để ý đến Liễu Mộc Mộc đang ở bên cạnh, mà đột nhiên bỏ chạy.
Liễu Mộc Mộc đứng nguyên tại chỗ không đuổi theo bạn, mà đợi ông Đổng Chính Hào tới tìm.
Những lời vừa nãy cô cũng đã nghe hết, theo cô thấy, tiền tài là thứ có là do may mắn, không có thì do vận mệnh an bài.
Không nhất thiết vì cuộc sống không có tiền mà chán không thèm cố gắng, cũng không nhất thiết vì mất đi của cải vật chất mà cứ ám ảnh mãi không buông.
Ông nội từng dạy cô rằng, bọn họ có thể bói được số mệnh, nhưng không thể hoàn toàn tin vào số mệnh.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được giáo dục theo quan niệm giống như vậy ngay từ khi còn nhỏ, để vuột mất số tài sản thừa kế hơn trăm triệu, xét về tình, thái độ thiếu lịch sự đó của Chiêm Ni có thể tha thứ, nhưng điều này cũng chứng minh một điều, bọn cô thực sự là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
“Con bé nhà họ Chiêm đâu rồi?” Lúc ông Đổng Chính Hào đi tới, chỉ thấy có mỗi mình Liễu Mộc Mộc đứng đó, liền tiện miệng hỏi.
“Bạn ấy vừa về trước rồi.”
Ông Đổng Chính Hào nhìn xung quanh tỏ thái độ hơi bất mãn: “Để con ở đây còn mình thì bỏ về trước à?”.
Liễu Mộc Mộc nhún nhún vai: “Có lẽ là do tâm trạng không vui, dì Khương đâu rồi ạ?”.
Ông Đổng Chính Hào một mình đi tìm cô, nên bà Khương Lệ không đi theo ông ta.
“Đang nói chuyện với người nhà của bà ấy, không biết đang tranh cãi chuyện gì ý.” Khuôn mặt ông Đổng Chính Hào hiện rõ vẻ bực bội, bình thường rất ít khi được nhìn thấy biểu cảm như thế này.
Khi ở bên ngoài, trình độ quản lý biểu cảm của bố cô không kém cạnh gì người nổi tiếng.
Thực ra ông Đổng Chính Hào bực bội cũng có nguyên nhân của nó, trong buổi tang lễ hôm nay, ngoài trừ hai chị em bà Khương Lệ và bà Khương Giai có mặt ra, thì bố mẹ của hai bà cũng đến.
Cho dù người hiện giờ đang đứng đầu nhà họ Chiêm, chỉ vừa mới thừa kế gia sản của ông Chiêm Hồng Nghiệp xong, đã không màng gì đến tình nghĩa thẳng tay đuổi mẹ kế là bà Khương Giai ra khỏi nhà, thì bà ta cũng là người vợ được ông Chiêm Hồng Nghiệp cưới hỏi đàng hoàng.
Con rể qua đời, thân làm bố mẹ vợ đương nhiên phải xuất hiện rồi.
Trước giờ thái độ của ông Đổng Chính Hào đối với gia đình bà Khương Lệ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mỗi dịp lễ Tết chỉ gửi quà đến, chứ người thì không bao giờ sang, ông ta không có đủ sức kiên nhẫn để xã giao với gia đình này.
Đúng là nói đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, hai bố con vừa nhắc đến nhà họ Khương, thì bà Khương Lệ và bố mẹ mình còn cả bà Khương Giai cùng nhau đi tới.
Khuôn mặt bà Khương Lệ dù không có biểu cảm gì, nhưng giậm chân rất mạnh, tốc độ đi cũng rất nhanh, dường như đang nổi cáu.
Bà Khương Giai đi ở đằng sau khoác tay một người phụ nữ tầm bảy, tám mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, đây có lẽ chính là mẹ ruột của hai chị em bà Khương Lệ rồi, bên cạnh là một ông lão cũng tầm tuổi ấy.
Hai ông bà vừa nhìn thấy ông Đổng Chính Hào, khuôn mặt lập tức nặn ra một nụ cười rói: “Nghe nói hôm nay con rể Đổng cũng ở đây, nên bố mẹ đặc biệt qua đây hỏi thăm.”
Ông Đổng Chính Hào lạnh lùng gật gật đầu với bọn họ, coi như là lời chào, hai ông bà cũng không để ý thái độ lồi lõm này của ông ta.
Sau đó nghe thấy bà cụ nói: “Ôi chao, Giai Giai nhà chúng ta đúng là xui xẻo, con rể Chiêm cũng thật là xấu số, còn trẻ như vậy mà đã qua đời.
Để lại một mình Giai Giai, không biết những ngày tháng sau này phải sống như thế nào đây.”
Bà cụ vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang con gái lớn.
Bà Khương Lệ cười khẩy, không chút khách khí nói thẳng: “Trong tay em ấy còn mấy căn nhà, bán bừa một căn đi, thì ngày tháng sau này vẫn tốt hơn khối người.”
Bà cụ không vui vỗ vào người bà Khương Lệ: “Cái con bé này, sao lại nói với em gái mình như thế, con đang ở trong biệt thự, mà lại nỡ để Giai Giai chen chúc trong một căn hộ mấy chục mét vuông, dựa vào việc bán nhà để sống qua ngày mà cũng được sao?”.
Ôi vãi, lần này Liễu Mộc Mộc được mở mang tầm mắt rồi.
Sau khi được mở mang nhờ gặp gia đình ông Đổng xong, cô những tưởng sẽ không còn gia đình nào có thể khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn được nữa, nhưng hôm nay lại một chân trời mới được mở ra ngay trước mắt.
Ông Đổng Chính Hào sầm mặt xuống, chắp hai tay thả trước người, cũng không nói năng gì, chỉ lắng nghe mẹ con họ nói chuyện.
Bố mẹ bà Khương Lệ dường như không biết nhìn sắc mặt người khác thì phải, cho dù ông Đổng không nói câu nào, cũng vẫn nói chuyện rất sôi nổi.
Bà cụ thấy ông Đổng Chính Hào không có phản ứng gì, liền quét ánh mắt về phía Liễu Mộc Mộc, ánh mắt đánh giá cô có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Bà cụ tiếp tục nói với ông Đổng Chính Hào: “Đây chính là con bé con rể Đổng vừa mới đón về đúng không, nghe nói tính cách con bé không tốt lắm thì phải? Đừng để tiểu Kỳ nhà chúng ta phải chịu ấm ức nhé, tiểu Kỳ là con trai duy nhất của nhà họ Đổng các con mà.”
Ông Đổng Chính Hào vẫn cứ trầm mặc, con trai thì đương nhiên là ông ta sẽ coi trọng rồi, nhưng lúc có Liễu Mộc Mộc ở đây, ông ta không dám thể hiện sự thiên vị quá rõ ràng như thế.
Con trai tất nhiên là rất tốt… nhưng con gái ấy mà… ông ta không dám đắc tội đâu!
“Được rồi mẹ, mẹ có thể đừng nói chuyện này nữa được không.” Bà Khương Lệ trừng mắt lườm bà Khương Giai cháy mặt, cắt ngang lời mẹ mình.
Cho dù bà ta có ghét Liễu Mộc Mộc đến đâu, cũng chưa từng nói xấu con bé ngay trước mặt ông Đổng Chính Hào, mẹ bà ta bị bà Khương Giai bơm đểu, căn bản không thèm để ý đến hoàn cảnh của bà.
Bà cụ không hiểu rõ tâm trạng của con gái lớn, hừ một tiếng không vui nói: “Mẹ còn tưởng con tốt bụng lắm, nhưng lại nghe Giai Giai nói, vì nghe lời xúi giục của con nhãi ấy, mà con đuổi Giai Giai ra khỏi nhà bọn con, có chuyện này không?”.
Dứt lời, liền liếc mắt lườm Liễu Mộc Mộc một cái: “Tuổi còn nhỏ mà bụng dạ độc ác gớm.”
Ông Đổng Chính Hào có chút ngạc nhiên nhìn về phía bà Khương Lệ, mấy ngày trước ông ta về nhà đúng là có nhìn thấy bà Khương Giai, khi ấy ông ta đang ở trong xe nên không chào hỏi gì với cô em vợ này, nên cũng không biết em vợ bị đuổi ra khỏi nhà.
Còn nói tiếp nữa thì sợ là không thể thu dọn tàn cục, bà Khương Lệ không thể chỉ trích bố mẹ mình, chỉ đành chĩa mùi dùi vào bà Khương Giai.
“Khương Giai, từ sáng đến tối dì đã nói linh tinh gì với bố mẹ vậy hả!”.
Bà Khương Giai khoanh tay trước ngực, sung sướng nhìn bà Khương Lệ bị bố mẹ dạy dỗ: “Những điều em nói không phải sự thật chắc? Anh rể, cũng không phải em oán thán gì, nhưng đứa trẻ anh xách từ ngoài về, phải dạy dỗ nghiêm khắc vào, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không biết, anh kết hôn với chị em nhiều năm, gì thì gì trên danh nghĩa em cũng là dì của con bé.”
Ông Đổng Chính Hào chần chừ nhìn sang Liễu Mộc Mộc.
Chỉ cần người đứng bên cạnh ông ta là Đổng Duyệt, thì ông ta có thể bắt con bé phải xin lỗi bà Khương Giai ngay.
Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần một câu xin lỗi là xong chuyện rồi.
Con trẻ dù có ương bướng đến đâu, cũng không thể vô lễ với người thân trong nhà được.
Nhưng đổi lại là Liễu Mộc Mộc, thì ông ta thật sự không dám làm bừa, rén lắm.
Ai ngờ, lần này Liễu Mộc Mộc lại trở nên hiểu chuyện như vậy, đối mặt với lời chỉ trích của bà Khương Giai, cô bước ra, cúi đầu nói với bà Khương Giai: “Xin lỗi dì, hôm đó là cháu sai, là cháu không hiểu chuyện, hy vọng dì… đừng trách cháu.”
Ông Đổng Chính Hào và bà Khương Lệ đồng loạt quay sang nhìn Liễu Mộc Mộc với vẻ mặt hãi hùng.
Trái lại bà Khương Giai rất hài lòng với thái độ của cô, khoát khoát tay ra vẻ khoan dung: “Được rồi, dì cũng không thèm so đo với đứa trẻ ranh như cháu.”
Mách tội bà Khương Lệ trước mặt bố mẹ và anh rể xong, còn dạy cho con nhãi con kia một bài học, tâm tình của bà Khương Giai trở nên tốt hơn nhiều.
“Được rồi bố mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.” Bà Khương Giai nói.
Bà cụ đồng ý, lúc sắp đi còn không quên kéo bà Khương Lệ lại dặn dò: “Em gái con cũng khó khăn, sau này có chuyện gì phải giúp đỡ em, biết chưa?”.
Bà Khương Lệ lạnh mặt, không trả lời.
Thấy bà Khương Lệ không nói, bà cụ lại nhìn ông Đổng Chính Hào: “Con rể Đổng à, nhà chúng ta dựa cả vào con đấy.”
Không ngờ bà cụ không nói Khương Lệ nhà chúng ta, mà là nhà chúng ta.
Ông Đổng Chính Hào ghét nhất là nghe thấy mấy lời này, nhưng lại không tiện tỏ thái độ với người lớn tuổi, trong bụng thầm than xúi quẩy, định rằng về sau sẽ tránh xa họ ra.
Bà Khương Giai đưa bố mẹ ra về, ông Đổng Chính Hào cũng đang muốn đi, nhưng lại nhìn thấy Liễu Mộc Mộc vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Ông ta nghĩ thầm, hôm nay con bé cũng coi như hiểu chuyện, biết giữ mặt mũi cho người làm bố như ông ta, dàn xếp rất ổn thỏa.
Nhưng còn chưa đợi ông ta kịp yên tâm được lâu, cả nhà ba người bà Khương Giai mới đi được mấy chục mét, thì bà ta đột nhiên giẫm phải một cái ổ gà, cả người lảo đảo, giày cao gót văng ra xa, mắt cá chân vang lên tiếng rắc.
Bà Khương Giai hét toáng lên, ngã úp mặt xuống đất.
Một loạt động tác diễn ra rất nhanh.
Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc, khiến ông Đổng Chính Hào đờ đẫn quay đầu nhìn về phía đứa con gái nhà mình.
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nở nụ cười tươi tắn như thường ngày: “Bố có định đi giúp một tay không?”.
Yết hầu ông Đổng Chính Hào trượt lên trượt xuống: “Kia là con… Tại sao lại thế?”.
“Không có tại sao gì hết, chỉ là vừa nãy, con đã thành tâm thành ý nhận người thân thôi.”
Không phải người nào cũng được như ông Đổng Chính Hào, miễn nhiễm với mệnh số của cô, khi cô có ý định làm gì đó, những ai nên xui xẻo thì rồi sẽ phải gặp xui xẻo, đặc biệt là những người có quan hệ dây tơ rễ má sâu sắc với cô, ví dụ như thằng em trai hay người dì kia của cô chẳng hạn.
Ông Đổng Chính Hào im lặng hồi lâu.
Mệnh này cũng hung thật đấy, ngay cả một câu xin lỗi của con bé cũng khiến người ta trẹo chân.
Quả nhiên ông ta đã đánh giá thấp ý chí báo thù của con gái mình rồi, hiện giờ ông ta đã bắt đầu suy nghĩ đến việc mấy hôm nữa có nên mua hai căn nhà đề tên Liễu Mộc Mộc rồi tặng cho cô, để xóa bỏ hiểu lầm lần trước không.
Suy cho cùng người làm bố như ông ta vẫn còn gánh nặng gia đình, không thể bị sứt mẻ gì được.
“Đi thôi.” Ông Đổng Chính Hào giả vờ như không nhìn thấy bộ dạng thê thảm của em vợ, rẽ sang đi hướng khác.
Bà Khương Lệ vẫn còn tần ngần không biết có nên qua đó giúp không, nhưng chồng bà ta đã dẫn Liễu Mộc Mộc sải bước bỏ đi rồi.
Bà ta do dự một lúc, rồi vội vàng đuổi theo hai bố con.
Gia đình ông Đổng Chính Hào ra về, còn bố mẹ bà Khương Lệ thì cuống quýt lôi bà Khương Giai dậy.
Vở hài kịch kết thúc, thầy Ninh đứng cách đó không xa xem trò hay, quay sang nói với Chiêm Hồi Thiên ở bên cạnh: “Người mẹ kế kia của cậu, ngoài trừ khuôn mặt ra, thì quả thực chẳng có điểm nào để khen cả.”
Chiêm Hồi Thiên không đáp, hiện giờ bà ta đã sa sút, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra khuyết điểm trên người bà ta.
Trước đây lúc bà ta vẫn còn là bà Chiêm, không một ai dám nửa lời nói xấu.
Rõ ràng chỉ là kẻ thứ ba tâm tư độc ác, chỉ dựa vào đàn ông để trèo cao mà thôi.
Nếu không phải bà Khương Giai mãi không sinh được con, thì vị trí của anh ta trong nhà họ Chiêm e rằng đã bị thay thế từ lâu rồi.
“Được rồi, tôi phải đi đây.
Sau này nhà họ Chiêm phải dựa vào cậu cả đấy.” Thầy Ninh vỗ vỗ lên vai Chiêm Hồi Thiên.
Chiêm Hồi Thiên cung kính nói: “Cháu có được ngày hôm nay, đều là nhờ thầy Ninh dìu dắt, sau này thầy có chuyện gì, xin cứ mặc sức sai bảo.”
Nói xong, đưa cho ông ta một tấm thẻ bằng hai tay.
Thầy Ninh nhận lấy tấm thẻ, cảm thán nói: “Ôi chao, chớp mắt đã năm năm rồi, năm năm trước lúc cậu tới tìm tôi vì không muốn để mẹ kế của mình sinh con, vẫn còn là một thằng nhóc bốc đồng, làm việc không chịu suy nghĩ, giờ đã quản lý cả một công ty rồi, cậu mạnh hơn bố mình năm đó đấy.”
Chiêm Hồi Thiên trầm mặc hồi lâu, nghiến răng nói: “Ông ấy là một gã mất trí.”
Sau khi biết được những việc ông Chiêm Hồng Nghiệp đã làm từ chỗ thầy Ninh, anh ta không thể nhìn thẳng vào người bố mình từng kính trọng được nữa.
Thầy Ninh cười cười nói: “Một người mất trí, sẽ kéo cả nhà cùng xuống vực sâu, hy vọng cậu không khiến tôi phải thất vọng.”
“Thầy yên tâm ạ.” Chiêm Hồi Thiên hứa.
Anh ta sẽ không điên rồ như ông Chiêm Hồng Nghiệp, vì để mở rộng địa bàn kinh doanh, mà điên cuồng hại người, hại người khác còn chưa đủ, ngay cả người thân của mình cũng không tha.
Còn cả người mẹ hiền lành đã sinh cho ông ta hai người con, người đã ở bên anh ta từ nhỏ nữa.
Cùng là người không có quan hệ huyết thống, ông Chiêm Hồng Nghiệp có thể không chút đắn đo hiến tế mẹ ruột của anh ta, nhưng lại tha cho bà Khương Giai ở ngay bên cạnh.
Đây chính là lý do anh ta hận người đàn bà đó, cũng là nguồn gốc cho tội lỗi của bà ta.
Sau khi tỉnh táo lại, Chiêm Hồi Thiên lái xe tới, đưa thầy Ninh về nhà ông ta.
Lúc thầy Ninh xuống xe chuẩn bị đi, thì đột nhiên Chiêm Hồi Thiên gọi ông ta dừng bước.
Anh ta xuống xe, lôi từ trong cốp ra một cái hộp, bên trong cái hộp là một bình hoa màu xám.
Nhìn cái bình, thầy Ninh tỏ ra hơi kinh ngạc: “Sao lại cầm cái này tới đây?”.
Chiêm Hồi Thiên lảng tránh ánh mắt của thầy Ninh, nói nhỏ: “Cháu nghĩ rồi, thứ này để ở nhà không an toàn, cháu không có ý định dùng đến nó, nên thầy Ninh hãy thu hồi lại nó đi.”
Dừng lại một lúc anh ta nói tiếp: “Cháu sẽ chèo chống công ty này, nhưng không phải bằng những thủ đoạn bẩn thỉu giống như bố cháu.”
Đây không phải là quyết định được Chiêm Hồi Thiên đưa ra một cách đột ngột, anh ta trơ mắt nhìn bố mình từ con người biến thành một con quái vật, nếu tiếp tục giữ lại chiếc bình đó, anh ta sợ rằng không sớm gì muộn bản thân cũng sẽ trở thành người như vậy.
Thầy Ninh nhận lấy cái hộp: “Cũng được, hồi đầu lúc đưa thứ này cho bố cậu, cũng không ngờ sẽ gây ra nhiều phiền phức như vậy, cậu không cần đến nó cũng tốt.”
Thấy thầy Ninh không giận mình, cuối cùng Chiêm Hồi Thiên cũng thờ phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi nhìn anh ta lái xe rời đi xong, thầy Ninh áng chừng cái bình trong tay, tự mình nói với mình: “Chậc, người nhà họ Chiêm, đúng là đáng lo đây.”
Ngày thứ hai sau đám tang, Chiêm Hồi Thiên đã bắt tay vào công việc như bình thường, khoảng thời gian này anh ta đều ở công ty làm việc.
Một mình Chiêm Ni ở trong căn biệt thự mênh mông trống trải, cô lấy một cuốn sách lật lật vài trang, nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu, đang định quay trở về phòng mình, thì lại nghe thấy có tiếng chuông cửa.
Cô đi ra mở, thì thấy một người đàn ông ăn mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn, trong tay cầm theo một cái hộp, đứng ở ngoài cổng lớn.
Cô không còn lạ gì tướng mạo của người này nữa, hôm qua ông ta từng xuất hiện trong lễ tang của bố cô, anh trai vô cùng kính trọng ông ta.
Nhìn thấy Chiêm Ni, thầy Ninh nói với cô bằng giọng điệu ôn hòa: “Cháu là Chiêm Ni phải không, chú là bạn của bố cháu lúc sinh thời, chú tới để đưa trả lại một món đồ.”
Chiêm Ni vẫn nhìn ông ta chằm chằm bằng ánh mắt rất cảnh giác, do dự một lúc lâu mới mở cửa ra để thầy Ninh đi vào.
Thầy Ninh cũng không định vào nhà, dường như chỉ định đứng ở ngoài sân nói vài câu với cô mà thôi.
Ông ta giao cái hộp trong tay cho Chiêm Ni, rồi nói: “Đây là món đồ hôm qua anh trai cháu bỏ quên, đúng lúc chú tiện đường, nên mang trả lại, phiền cháu đưa lại cho cậu ấy nhé.”
Chiêm Ni nhận lấy cái hộp, cảm giác có hơi nặng, cúi đầu hiếu kỳ quan sát lâu thêm một chút, rồi mới đáp: “Cháu biết rồi ạ.”
Thầy Ninh mỉm cười nhìn cô: “Vậy chú cáo từ nhé.”
Sau khi thầy Ninh rời đi, Chiêm Ni bê cái hộp đi vào trong nhà.
Cô đặt cái hộp xuống bàn uống nước, sau đó mở nó ra, bất thình lình nhìn thấy chiếc bình màu xám bên trong.
Ngoài chiếc bình, còn có thêm hai ống nghiệm đựng máu trống không bên trong, giống hệt với lọ ống nghiệm chứa máu của cô mà bố đã dùng vào tối hôm đó.
Cô lấy cái bình ra, nhìn vào trong miệng bình, bên trong còn có một mảnh giấy đốt dở, bên trên có ghi ngày giờ sinh.
Cô chợt nhớ đến những lời Liễu Mộc Mộc từng nói với mình, dặn cô phải giữ kín ngày giờ sinh của bản thân, vì ai đó có thể lợi dụng ngày giờ sinh để hại cô.
Nhưng cách đó như thế nào, thì Liễu Mộc Mộc không nói.
Là giống như thế này sao, viết ngày giờ sinh lên một tờ giấy, sau đó đem đi đốt?
Liệu có phải bố cô đã chết như vậy không?
Mấy ngày nay, anh trai cô đi đâu cũng mang theo cái bình bên mình.
Nếu không phải ông thầy Ninh đó gửi lại chiếc bình vào đúng lúc anh trai cô không có ở nhà, thì có lẽ ngay cả cơ hội được chạm vào cái bình đó cũng không có.
Ngón tay Chiêm Ni khẽ đặt lên cái bình, nhưng ngay sau đó lại rụt phắt về như bị điện giật.
Cô lại cầm ống nghiệm đã trống không bên cạnh lên, trong lòng trào lên cảm giác phẫn nộ.
Bố cô đã chết rồi, giờ anh trai cô lại giữ rịt lấy cái bình này, là ai đã dùng hết số máu trong bình ống nghiệm kia, không cần nói cũng biết.
Quả nhiên, anh trai vốn dĩ không định tha cho cô.
Cô nên làm gì đây? Nhờ Liễu Mộc Mộc giúp mình ư?
Không, không nhờ bạn ấy được, vì bạn ấy căn bản sẽ không giúp cô đâu.
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu đã bị Chiêm Ni dập tắt.
Hay là ngả bài ngửa với anh trai? Không, không được, nếu anh trai cô lật mặt, thì tình cảnh của cô khi ấy mới thật sự nguy hiểm.
Lúc này, những lời nói của vị luật sư cô nghe thấy hôm qua ở nghĩa trang không khỏi vang lên trong đầu.
Một tháng trước, bố cô muốn sửa đổi di chúc… vốn dĩ, bố cô định để lại cho một phần tài sản thừa kế hậu hĩnh.
Nếu không phải là anh trai cô, nếu không phải vì anh ta, đoạt mất toàn bộ tài sản của bố…
Đúng, chính là anh trai cô!
Nghĩ đến đây Chiêm Ni như sét đánh ngang tai, chính là anh trai đã hại chết bố!
Cô đột nhiên nhớ ra, anh trai từng hỏi cô về ngày giờ sinh thật sự của bố, chính miệng cô đã nói với anh trai, sau đó không lâu thì bố cô qua đời.
Cái chết của bố cô không hề bình thường chút nào, cô chỉ biết hiện trường cái chết căn bản không có dấu vết của người thứ hai.
Cho đến giờ bên phía cảnh sát vẫn không có động tĩnh gì, chắc chắn là không tra ra được hung thủ.
Nhưng cô đã đoán được hung thủ là ai rồi.
Ngay cả bố ruột của mình cũng hại chết, thì liệu anh ta sẽ thật sự tha cho cô sao?
Chiêm Ni siết chặt ống nghiệm đựng máu trong tay, giống như túm lấy dũng khí giúp cô quyết tâm làm đến cùng.
Cô không biết chuyện ông thầy Ninh đó hôm nay tới đây trả lại chiếc bình có nói trước với anh trai không, cho dù có không nói, thì thời gian còn lại của cô cũng không còn nhiều nữa.
Chiêm Ni ôm cái bình quay về phòng, cẩn thận khóa cửa phòng lại.
Đầu tiên cô giấu chiếc bình xuống dưới gầm giường, nhưng lại cảm thấy không yên tâm, liền lôi cái hộp ra đặt ở dưới gầm bàn, ở vị trí chân cô có thể chạm tới.
Cô ngồi vào bàn, tìm một cuốn sổ mình chưa dùng tới, xé một tờ giấy, cầm bút lên.
Siết chặt cái bút mấy phút, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, viết ra con số đầu tiên.
Một dãy số đơn giản vậy mà cô mất tới năm phút mới viết xong, nhưng sau đó cô lại thất vọng khi phát hiện ra dãy số mình viết là ngày giờ sinh dương lịch, chứ không phải âm lịch.
Vì thế Chiêm Ni lại mở điện thoại ra, tìm cách chuyển đổi ngày giờ sinh trên trình duyệt tìm kiếm.
Cô dễ dàng tìm thấy một trang web, khi ấn vào còn cần phải đăng ký làm thành viên mới có thể đổi được, Chiêm Ni nạp tiền không chút do dự, nhập dãy số vừa viết ra vào đó.
Nôn nao chờ đợi suốt mười mấy phút, cuối cùng cô đã có được ngày giờ sinh âm lịch của Chiêm Hồi Thiên, anh trai mình.
Chiêm Ni viết lại ngày giờ sinh âm lịch ra giấy, lần này thì cô viết liền một mạch không nghỉ.
Cô lôi cái bình từ trong hộp ra, đặt lên bàn, lại đi tìm thêm chiếc bật lửa của Chiêm Hồi Thiên để ở bàn uống nước dưới tầng, sau khi hoàn thành các bước chuẩn bị, một tay cô cầm bật lửa, một tay cầm tờ giấy ghi ngày giờ sinh âm lịch, châm lửa đốt.
Đến khi ngọn lửa gần liếm vào ngón tay mình, dường như cuối cùng Chiêm Ni mới cảm nhận được cơn đau bỏng rát, vội vàng vứt nốt mảnh giấy đã cháy gần hết vào trong cái bình.
Nhìn ngọn lửa trong bình dần dần tắt lịm, biểu cảm thấp thỏm bất an trên khuôn mặt cô cũng trở nên bình tĩnh lại.
Suốt cả một ngày, Chiêm Ni không bước chân ra khỏi cửa phòng, ngay cả cơm cũng không nấu.
Cô cứ yên lặng ngồi trên giường của mình, chờ đợi.
9 giờ tối, nhìn từ cửa sổ phòng mình, cô thấy có một chiếc xe ô tô lái vào trong sân.
Trái tim Chiêm Ni nhảy vọt lên, mở cửa lao xuống dưới.
Chiêm Hồi Thiên vừa mới đỗ xe xong, thì nhìn thấy Chiêm Ni xông tới, nên không khỏi bất ngờ: “Sao lại đi chân đất chạy ra đây thế này?”.
Thấy Chiêm Hồi Thiên bước đến gần chỗ mình, biểu cảm trên mặt Chiêm Ni cứng đờ lùi lại đằng sau mấy bước, giọng nói có chút run rẩy khó mà phát giác ra được: “Vừa nãy chạy nhanh quá, nên em quên mất.”
“Quay lại đi dép vào đi.” Chiêm Hồi Thiên không để tâm đến vẻ kỳ lạ của em gái mình, chỉ nói với em một câu rồi đi vào trong nhà, anh ta bận rộn ở công ty suốt cả một ngày rồi, cả người mệt mỏi rã rời, không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến Chiêm Ni nữa.
Vậy là thất bại rồi.
Chiêm Ni đứng chôn chân trước cổng, hai tay siết chặt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Chiêm Hồi Thiên.
Hay là, suy nghĩ lúc trước của cô đã sai? Liệu có phải có bước nào đó không đúng không?
Tiếp theo phải làm gì bây giờ? Chiêm Hồi Thiên có phát hiện ra chuyện này do cô làm không, liệu anh ta có biết cái bình đang ở trong tay mình không?
Chiêm Ni không ngừng bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại, có lẽ Chiêm Hồi Thiên không biết mình đã biết đến sự tồn tại của cái bình, thậm chí còn biết cả tác dụng của nó nữa, cho dù anh ta có định đòi lại cái bình từ chỗ của cô, thì cũng không sao hết.
Lần này thất bại, thì vẫn còn cơ hội lần sau.
Kết quả mãi cho đến đêm khi đi ngủ, Chiêm Hồi Thiên cũng không hề nhắc nhỏm gì tới chuyện cái bình.
Điều này khiến trái tim treo lơ lửng suốt một đêm của Chiêm Ni cuối cùng cũng được buông lỏng, anh ta không nhắc đến, là do quên mất? Hay là ông thầy Ninh đó quên không nói với anh ta?
Bất kể là vì lý do gì, thì đây cũng là một chuyện tốt.
Nhưng… cô cần phải tìm hiểu rõ cách sử dụng cái bình này nhanh nhất có thể..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook