Vợ Yêu Xinh Đẹp Là Đại Boss
3: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt


Trời tối, Tuế Hòa liền mở to mắt.

Nhìn sáp ong bên miệng một năm như một ngày, nàng không lộ vẻ gì nói câu cảm tạ.

A Hương đối với việc nàng lạnh nhạt tập mãi thành thói quen, cũng không cảm thấy khổ sở ngược lại chỉ nhìn nàng bắt đầu nhai sáp mà hạnh phúc đến mức chảy ra hai hàng nước mắt.

Ăn xong một cây sáp, Tuế Hòa chống ván giường lạnh lẽo ngồi dậy, bước chân cứng đờ đi tới cửa điện thờ phía trước.

A Hương ôm sọt bước nhanh đuổi theo.

Nhóm lửa bắt đầu đốt xấp giấy bên trong cái sọt, trong chớp mắt giấy vàng biến thành hồng rồi biến thành đen, trong phòng dâng lên từng vòng từng vòng khói đen tro bụi.

Mùi hôi thối trên người Tuế Hòa dưới hương thơm của giấy trở nên nhạt hơn vài phần.

Đốt xong hai chồng giấy trong sọt, Tuế Hòa cố hết sức dương dương cổ, ý bảo A Hương ngồi vào bàn gỗ giản dị bên cạnh.

A Hương nhìn nữ nhi nhà mình cứng đờ chậm chạp như rối gỗ, hai mắt ao hãm, gương mặt suy sụp, mũi bà không khỏi có chút cay cay.

Bởi vì trong lòng xúc động, nàng liền duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực.

Nhưng cảm giác được thâm tình trong mắt nàng, Tuế Hòa theo bản năng bắt đầu lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với A Hương.

Cảm nhận được thể xác và tinh thần Tuế Hòa cự tuyệt, A Hương không có miễn cưỡng, ngậm nước mắt chua xót cười, sau đó thu hồi tay ngồi xuống.


Tuế Hòa đứng cách như cũ xa, trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi: “Quan phủ không có phát hiện cái gì dị thường đúng không?”
A Hương lau lau nước mắt nơi khóe mắt, dùng sức gật đầu.

“Rất tốt, giờ Tý tối nay, ngươi lại đi một chuyến ra cửa sau phủ viện, giấu kỹ cái mõ cùng đèn lồng phu canh Tả Nhị Lang theo lời ta nói là được!”
Nhìn thấy A Hương lại lần nữa gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, trong mắt Tuế Hòa rốt cuộc lộ ra một tia ý cười.

Chỉ là nàng rõ ràng đang cười lại thấy cả người A Hương phát lạnh, nàng có chút không được tự nhiên mà rót một ly trà, ở trên bàn hoa viết chuyện mà mình muốn hỏi.

Xuất thân của A Hương cũng không nghèo khổ, không chỉ biết rất nhiều chữ mà thơ từ ca phú cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông.

Chỉ là hơn mười năm trước phát sinh cái hung án kia, không chỉ cướp đoạt quyền được nói của nàng mà còn làm nàng không thể không vứt bỏ những thứ thuộc về mình, trằn trọc khổ sở cuối cùng cũng chạy trốn tới thôn trang nhỏ xa xôi này cẩu thả sống qua ngày.

Tuế Hòa chưa từng có hỏi A Hương nguyên nhân cụ thể bị đuổi giết, nàng chỉ biết người này là mẫu thân của thân thể hiện tại, mặc dù biết bản thân bất quá chỉ là một khối oán linh đang ở trong cơ thể này, cũng trước sau như một đối xử với nàng thật tốt.

Cho nên đối với vấn đề của A Hương, nàng không chê phiền mà lại lần nữa mở miệng giải thích.

“Ngươi hẳn là biết, nữ nhi Tuế Hòa của ngươi đã chết, tức là nói nàng giống ta đều là người không nên tồn tại trên thế gian, cho nên mặc dù ta mượn thi thể nàng để hoàn hồn cũng không thể thật sự làm nàng sống lại.


Nói đến việc này, nhìn thấy trong mắt A Hương hiện vẻ ảm đạm, Tuế Hòa tạm dừng một lúc, thay đổi cách nói mà A Hương muốn nghe:
“Nếu muốn nàng khôi phục bộ dáng nguyên bản, không sợ ánh mặt trời, không cần nhai sáp ăn giấy, sống dậy nhảy nhót xuất hiện trước mặt mọi người, ngươi, chỉ có thể làm theo những gì mà ta nói!”
Nghe vậy, A Hương mạnh mẽ ngẩng đầu, lau khô vệt nước trên bàn, vội vàng viết: Không phải là ta không muốn hỗ trợ, chỉ là…… Chỉ là……
Tựa hồ sợ hãi Tuế Hòa hiểu lầm, A Hương trở nên có chút sốt ruột, nàng muốn giải thích, viết ra hết toàn bộ chuyện hôm nay nàng nghe được.

Vừa đọc xong, Tuế Hòa nhíu chặt mày, nàng suy tư một hồi lâu, cuối cùng hóa phức tạp thành đơn giản, viết xuống một câu mấu chốt nhất – Người đàn ông kia có vẻ như sẽ đoán được!

……
……
Hôm sau không đến giờ Mẹo, tri phủ Hách Minh Đường đang ngủ mơ, bộ đầu Cao Dã cùng mấy cái bộ khoái cũng không đợi thông báo, liền xô đẩy gia đinh cùng vú già trong phủ vội vàng chạy đến phòng ngủ của ông, gõ đùng đùng ngoài cửa.

“Đại nhân! Đại nhân! Vụ án có tiến triển mới rồi!”
Hách Minh Đường bị tiếng gõ cửa doạ tỉnh, phu nhân Trương thị nằm bên cạnh cũng kinh ngạc nhảy dựng, xoát một cái từ trên giường ngồi dậy.

Ngoài cửa, thanh âm của Cao Dã vẫn không ngừng, Hách Minh Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trương thị, ý bảo nàng tiếp tục ngủ đi, ông híp mắt khoác áo mang giày xuống giường đi mở cửa.

“Cao Dã, bản quan nói ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi làm việc không được hấp tấp! như vậy
Có tiến triển thì thế nào? Hôm nay mùng tám, là ngày nghỉ, có chuyện gì thì ngày mai lại nói!”
Nói vừa xong, Hách Minh Đường muốn đóng cửa, Cao Dã Hoàng Tam tay mắt lanh lẹ đồng thời vươn tay chặn cửa.

“Đại nhân, việc này không thể đợi thêm nữa!
Gần hai canh giờ trước, có người trong đêm đến nha môn báo án, trải qua thẩm tra đã có thể xác định người hành hung.


“Này không chuyện tốt sao? Vậy các ngươi còn hoảng cái gì nữa?”
“Bởi vì…… Bởi vì một trong hai hung thủ…… Đã chết!”
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Tri phủ nháy mắt trợn tròn: “Ngươi nói cái gì?”
……
……
Nửa canh giờ lúc sau, phủ đường vang lên tiếng côn thủy hỏa đập đập xuống đất, người chết Tả Nhị Lang nằm ở giữa, có vẻ an bình quái dị.


Sắc trời còn sớm nhưng bá tánh Nghi Lan Thành đã vây đầy ngoài đường, nương tử Tả gia, A Hương cùng với Tuế Hòa cả người bọc bao đen cũng ở trong đó.

Nhưng bởi vì tự biết trên người có mùi tanh hôi cho nên các nàng không có chen lên trước, chỉ che dù đen đứng xa xa phía sau đám người.

Một trận tiếng “Uy —— Vũ” vang lên, Tri phủ Hách Minh Đường mặc quan bào từ hậu đường đi ra.

Ngồi trên ghế quan, nhìn nha dịch đứng hai bên chỉnh tề cùng với bản tường trình tình hình án kiện cụ thể tỉ mỉ từ đầu đến cuối được sắp xếp ngay ngắn bên cạnh nghiêng mực trên bàn của ông.

Ông vô cùng nghiêm túc hắn giọng nói, đem phạm nhân mang lên công đường.

Không bao lâu, một phụ nhân xinh đẹp cùng một người đàn ông cao tám thước bị áp giải nâng vào công đường.

Trên mặt người đàn ông không có một tia máu nào, má lõm hình bẹp, nằm ở trên cáng, hai tay cũng vô lực rũ xuống, liếc mắt một cái liền biết người đó đã chết rồi.

Hách Minh Đường nhìn thoáng qua người đàn ông đã chết, lập tức đem ánh mắt chuyển dời lên người phụ nhân bên cạnh.

Gõ thanh gỗ trên bàn, trầm giọng quát hỏi: “Người nào đang quỳ phía dưới? Nhà ở đâu mau bẩm báo đúng sự thật!”
Phụ nhân quỳ trên mặt đất, vùi đầu thật sự thấp, nghe một tiếng “đông” vang lớn, không khỏi rùng mình một cái: “Bẩm…… Bẩm đại nhân, dân nữ tên Hà Yến, nhà ở hẻm Hòa Điền ……”
Hẻm Hòa Điền cách sườn phố Đông Hòe nơi Tả Nhị Lang chết đi chỉ cách một đoạn hẻm hẹp.

“Cái mõ cùng đèn lồng mà Tả Nhị Lang dùng để gõ mõ cầm canh đều ở ngươi trong phủ bị lục soát ra tới, đây chính là sự thật?”
Hà Yến ngẩng đầu, hai mắt có chút lập loè, sau một cái chớp mắt hoảng loạn, ngẩng đầu quơ quơ đôi tay bị trói bắt đầu kêu oan.

“Ngươi không biết vì sao chúng lại xuất hiện ở trong phủ ngươi, này cũng không quan trọng nhưng sao ngươi lại muốn tiêu hủy mà không giao ra!
Bản quan thật muốn nghe xem, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, sẽ không duyên cớ gì mà đốt mấy cái đó cả?”
“Dân nữ…… Dân nữ…… Là cảm thấy những đồ vật người chết ở trước cửa nhà mình rất đen đủi cho nên đầu óc nóng lên……
Đại nhân, ngài không thể chỉ bằng chút này việc này liền kết luận dân nữ có tội!”
“Ngươi biết rõ quan phủ đang tìm kiếm vật tùy thân của người chết, có điều phát hiện không nghĩ kịp thời bẩm báo nộp lên còn tính toán tự mình tiêu hủy! Ngươi cho rằng bản quan sẽ tin mấy lời này của ngươi ư?
Hay là, ngươi muốn nói, ngươi ở trong nhà mãi nên cũng không biết được hôm qua trên đường đông Hòe phát sinh án mạng?”

“Này……”
Hà Yến chột dạ, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Không phải nàng không muốn trả lời mà là bất luận nàng đáp lại như thế nào đều sẽ bị bắt bẻ cho nên dứt khoát bảo trì im lặng không nói.

Chỉ là tưởng tượng đến cảnh tượng phát sinh ở giờ Tý đêm qua, nàng cảm thấy bản thân vô cùng có khả năng là bị người tính kế vào bên trong bẫy rập nào đó.

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, trước một ngày nàng nghe thấy cửa sau có động tĩnh lạ thường.

Mà lúc nàng tránh tai mắt của người khác lặng lẽ mở cửa ra coi liền thấy hai cái đồ vật không nên xuất hiện ở cửa.

Trong lúc nàng kinh sợ nhặt lên quay vào phủ dục đốt thì trùng hợp bị hàng xóm bắt gặp, sau đó nhanh chóng bẩm báo quan phủ.

Tri phủ cắt ngang Hà Yến trầm tư, rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với người đàn ông đang nằm trong công đường kia?”
“Bẩm…… Đại nhân, dân nữ cũng không…… Nhận biết người này.


“Thật to gan! Chuyện tới giờ rồi còn dám lừa gạt bản quan? Ngươi cho rằng chỉ cần không thừa nhận thì coi như người chết vô đối chứng sao?”
Tâm tình Hách Minh Đường không vui, muốn trực tiếp gọi nhân chứng đến để phụ nhân này hết đường chối cãi nhưng ông không có, mà là lại lần nữa gõ thanh gỗ xuống bàn, uống đến: “Người đâu! Dùng hình cho bản quan! Để xem là miệng của ngươi mạnh hay là côn thủy hỏa của ta mạnh!”
Bọn nha dịch theo tiếng mà động, tiến lên nhanh chóng đè phụ nhân lên mặt đất.

Côn thủy hỏa không chút do dự nào đánh lên người Hà Yến.

Cùng với thanh âm không ngừng xin tha của Hà Yến, sau hơn hai mươi gậy, trên váy áo của nàng liền chảy ra vết máu đỏ thắm.

“Đại…… Đại nhân…… Dân phụ biết…… biết! Cầu xin ngài, đừng đánh nữa……”
Mắt thấy Hà Yến sắp ngất đi vì đau, lúc này Hách Minh Đường mới vươn tay bảo người lui ra, lạnh mặt hừ một tiếng: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nói mau người này là người nào, vì sao ngươi lại cùng hắn giết hại Tả Nhị Lang?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương