Hơn một tháng sau, Giản Thư Hòa hẹn Tô Nhã An đi ra ngoài gặp mặt. Đây là hắn lần đầu tiên chủ động mời nên cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng thấy mặt, ánh mắt của hắn không trong sáng ấm áp mọi khi, mà là ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của cô rất tối tăm, lạnh lẽo.

- Chúng ta kết hôn đi. Hắn ngữ khí kinh người, hại nàng thiếu chút nữa làm rơi đồ uống.

- Như cô mong muốn, n Trúc rời đi, nàng thừa dịp ta đi công tác mà biến mất hút, vô luận như thế nào ta tìm cũng không được tung tích của nàng. Trong một tháng này, hắn giống như nổi điên phái người truy tìm tung tích bạn gái, bốn phía hỏi thăm tin tức của nàng, kết quả không tăm hơi, ngay cả người nhà của nàng cũng không biết nàng ở phương nào, chỉ có bị động mong rằng nàng sẽ bình an.Có thể biến mắt trong như vậy, hắn nghĩ chắc có ” cao nhân” chỉ điểm

- Anh nói cô ấy ra đi không nói 1 lời? Cô rất kinh ngạc hơn nữa hắn lại còn nói ” như cô mong muốn” như vậy là ý gì ? cô chưa từng có ý nghĩ như vậy

- Cần gì phải giả bộ giật mình như vậy ? Chẳng phải cô rất tốn công sức diễn trước ta 1 bộ mặt, sau lưng ta lại giở trò, không phải cô muốn làm vợ ta sao? Hắn nghĩ cô không hổ danh sinh gia trong 1 gia đình chính trị đầy âm mưu và thủ đoạn, thật là cao minh…Trước kia hắn thực đánh giá quá thấp vẻ xảo trá của nàng, mới có thể cho cô ta có thời cơ lợi dụng, ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch giả bộ người tốt, sau lưng lại âm hiểm đối với hắn bạn gái ra tay, khiến hai người bọn họ chia tay. ( L : anh này tự cao thế, làm như ko cưới anh ko có ai lấy chị ấy ko = mà phải chơi trò đó, muốn ra tay thì thiếu gì cách. [cười nham hiểm])

- Xin lỗi, em nghe không hiểu anh nói gì ? Tô Nhã An có nét sợ hãi, càng nghe càng cảm thấy hình như có gì đó không đúng, cảm thấy Giản Thư Hòa giống như hiểu lầm cô rất lớn.

Kết thúc 3 lần hẹn hò, cô dựa theo lời hứa trước nói với cha mẹ mình không vừa ý với hôn sự này nên không thể tiến thêm, nhà họ Giản cũng không hỏi gì cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, nghĩ hắn và bạn gái sẽ có thể sống hạnh phúc, cho nên thoải mái…nhưng bây giờ…

- Cô cứ tiếp tục cái bộ mặt thiên sứ của mình đi, đừng giả ngu, cô đã đi tìm n Trúc bức cô ấy rời đi. Hắn cười lạnh mỉa mai, nhớ tới hôm đó cô tại quán cà phê bức bạn gái hắn, trong nội tâm nổi lên l

ửa giận cho ” kẻ lừa gạt” này.Nhưng hắn sẽ không đau 1 mình, hắn phải lôi nữ nhân đáng hận này phải đau khổ theo ( L : anh thật tàn bạo, thâm độc, ta ghét… tác giả đâu ? đổi người — tác giả : dạ có em…xin lỗi quý vị nhưng mà độ này giá cả leo thang, ta không có tiền thuê diễn viên khác, ko thể phá hợp đồng được. có gì dùng nấy,thông cảm nhiều…[khóc sướt mướt])

- Đúng là em đã đi tìm cô ấy, nhưng không phải như anh nghĩ, em là vì…

- Tôi biết, cô cùng cha mẹ ta 1 ruột, đi tìm nàng tâm sự nhưng thực chất lại nhắc gia thế của ta có nhiều cách xa, hơn nữa gia đìn cô lại hiển hách như vậy…Hắn bén nhọn chế nhạo, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy khả năng cũng sẽ không tin nữ nhân này nhìn như ngay thẳng vô hại như vậy lại diễn trò đùa giỡn

- Em không có…… Cô sợ hãi, phủ nhận sự lên án của hắn. Hôm đó đi gặp bạn gái, hắn là vì thấy hắn vì yêu hao tổn tinh thần, không vui cho nên mới gạt hắn lén lút hẹn Lý n Trúc gặp, hi vọng đối phương đừng bỏ cuộc. Hắn bị ba mẹ quản chế, sẽ không thế giúp bạn gái xử lí mọi chuyện, cô thậm chí còn cho cô ấy mượn 1 khoản tiền để bạn gái hắn thuê phòng ở, an bài cho gia đình cô ấy, để cô ấy không chịu áp lực nữa, yên tâm làm việc, do cô xúc động mà làm, không nghĩ lại cho kết quả như vậy…!

- Tùy cô nói thế nào, tóm lại tôi đồng ý hôn sự này, câu trả lời của cô? Hắn lạnh lùng nhìn nàng

Nghe thì như hắn đang cầu hôn cô, nhưng giọng điệu thì như 1 cuộc cò kè mặc cả làm ăn, đồng ý hay không do mình trả lời

- Thư Hoàn…anh nghe em nói, ngày đó…

- Đáp án của cô! Ta chỉ muốn biết cái này. Hắn lạnh lùng cắt đứt vẻ mặt điềm đạm của cô.

- ……. Tô Nhã An ánh mắt khổ sở, nếu thực hắn muốn cầu hôn thì cô rất cao hứng, nhưng bây giờ đầu óc loạn lên

- À! Thiếu chút nữa tôi quên mất, trước mặt tôi cô có bao giờ nói thật. Hắn giễu cợt nói một tiếng, đứng dậy liếc nhìn nữ nhân giả bộ đáng thương.

- Trước trưa mai cho tôi đáp án. Nói rồi quay đầu rời đi như 1 cơn gió.

Cô giật mình ngồi tại chỗ, sững sờ nhìn vị trí đối diện không có một bóng người , thân thể mảnh mai giống như 1 cành lá rụng, run rẩy cuốn vào giữa cổ thấm lạnh.

Trưa hôm sau, Giản Thư Hòa vô tình nhận điện thoại của Tô Nhã An.

- Như thế nào?

- Thư Hoàn, em nghĩ…nhờ ba của em giúp anh tìm tung tích của Lý tiểu thư được chứ ? Bọn họ quan hệ rộng, có thể sẽ tìm ra tung tích của cô ấy!

Hắn liền giật mình, không nghĩ tới nàng không phải là vội trả lời, mà là giúp hắn tìm người. Chẳng lẽ không phải cô bức n Trúc đi sao? Cô ta định làm trò gì vậy?

Ngày hôm đó hắn rõ ràng nhìn thấy không phải là ảo giác, chính ta cô buộc n Trúc mất tích, hắn sẽ không tin

- Ý của cô là không muốn cùng tôi kết hôn? Hắn lấy đao đâm thẳng vào không để cho cô có cơ hội vòng quanh. Hắn chỉ biết trước mắt hắn đã mất đi nữ nhân mình yêu mến, trong đầu chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là ” trả thù ”

- Anh thật sự muốn cùng em kết hôn? Cô thở dài nói, đêm qua vì vấn đề này lăn lộn khó ngủ đến gần sáng cũng không ngủ ngon.Ai chẳng muốn kết hôn với người đàn ông mình yêu, nhưng người này không yêu mình…

- Cô nghĩ rằng tôi có tâm tư nói giỡn? Hắn khẩu khí không kiên nhẫn, phiền chán.

Cô trầm ngâm trong chốc lát.

- Thôi được, chúng ta kết hôn. Này có lẽ cũng là cô đền bù tổn thất cho hắn. Mặc dù cô chưa từng có ý muốn bức bạn gái hắn đi, nhưng cuối cùng kết quả như vậy, cảm giác mình cũng có liên quan, nên sẽ ở cạnh an ủi hắn, giúp hắn lành vết thương lòng. ( L : sao chị hiền thế, phải e đá cho phát…. – tác giả : ấy, cao thủ bình tĩnh, hắn chưa hết hạn hợp đồng, chết ta lại phải phí bảo hiểm, ta phá sản mất…[hu hu...])

Nói là từ đền bù, nhưng cũng là coi như mình tự chuốc lấy, không lối thoát

- Rất tốt, những chuyện khác giao cho tôi . Hắn cười, nụ cười kẻ tàn nhẫn

Tin vui tới bất ngờ, mới đầu hai nhà biết được tin tức này phản ứng kinh ngạc, nhất là Tô gia, đối với nữ nhi thoáng cái thích bỗng chốc…lại cưới, nhưng vẫn khoa trương thu xếp hôn sự này.

Nghe nói nhà trai đối với nhà gái tình yêu sét đánh, muốn nhanh chóng đem về làm lão bà vì vậy đề nghị trong thời gian ngắn nhất thành hôn, thậm chí còn tìm đại sư đi xem ngày lành nói chỉ có tháng sau ngày tốt, nếu không phải đến tận nửa năm sau.

Nhưng trên thực tế Giản Thư Hòa sở dĩ vội vã như vậy đem Tô Nhã An cưới vào cửa, chỉ là vì muốn sớm một chút thực hiện tâm nguyện hành hạ nàng, đem nàng đẩy vào vực sâu thống khổ.

Hôn lễ thuận lợi tiến hành long trọng tại 1 khách sạn 5 sao, mấy trăm bàn khách, ai ai ca ngợi hôn lễ long trong, xứng đôi…

Đêm đó, Tô Nhã An rửa mặt xong, mặc một bộ đồ ngủ ngồi ở tân phòng, chờ đợi. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chính là vợ chồng. Cô vuốt đốt ngón tay nhìn chiếc nhẫn kim cươngchiếu sáng, tâm tình lại không giống như cô dâu mới gả vui sướng.

vì cô biết anh ta lấy cô không phải vì tình yêu, chỉ cùng Tô gia kết hôn như ký kết 1 hợp đồng làm ăn . Trong quâ trình chuẩn bị hôn lễ, hắn thụ động phối hợp người ta nghĩ hắn tích cực, nhưng chỉ có người trong cuộc là cô mới biết rõ ràng nhất, mọi chuyện đều giao cho cô tự quyết, ngoại trừ việc chụp ảnh cưới, ngay cả nhẫn cũng là mua rồi sửa lại cho vừa cỡ tay mình

- Biết rõ tôi đối với cô không có hứng thú, vì sao lại nguyện ý gả cho tôi? Giản Thư Hoàn đứng tựa cửa nói, khuôn mặt anh tuấn vài phần say, khóe miệng nửa cười nửa không .

- Mặc kệ anh nghĩ em thế nào, em chỉ thật lòng thích anh! Cô đứng lên, vẫn muốn có cơ hội giải thích, nhưng hắn cho cô có cơ hội nói về Lý tiểu thư, còn phản ứng gay gắt…

- Tôi cũng tin tưởng điều đó, nếu không sẽ uổng phí công sức chia rẽ chúng ta. Hắn chế nhạo cô tính kế, bước chân đi về phía giường lớn, tay tháo lỏng cà vạt.

Đúng vậy, hắn chính là biết rõ nữ nhân này thích mình, đã sớm phát giác cô đối với hắn ” hoa rơi hữu ý” cho nên mới nắm chắc nhất định sẽ đáp ứng việc hôn sự này, ngoan ngoãn nhảy vào trong bẫy.

- Thư Hoàn, em thật không muốn cô ấy rời anh đi. Cô định đỡ hắn, nhưng tay hắn lại vung ra

Cô cảm thấy tổn thương khi hắn dùng thái động lạnh nhạt này với mình, biết rõ lòng hắn đang khóc chịu không muốn cưỡng cầu chỉ hi vọng bọn họ có thể làm bạn. Chờ mấy ngày nữa, hắn sẽ tỉnh táo lại, tin tưởng cô thật không có ý xấu.Cô sẽ lui vè phía sau cố gắng làm 1 thê tử tốt để hắn tiếp nhận mình

- . Đừng nói những thứ kia. Tới đây cho tôi nhìn xem cô yêu thích tôi bao nhiêu. Hắn cởi áo khoác ngồi ở mép giường, khuôn mặt tuấn tú giương cao giọng nói càng giống như khiêu khích.

Cô thấp thỏm thở dài, không quen với vẻ mặt này của hắn. Giờ phút này Giản Thư Hòa không có nửa điểm nào ôn nhã, ngược lại giống như ác ma, muốn chỉ thị phạm nhân là cô. Cô sợ hãi đi về phía trước vài bước, vừa mới bước vào phạm vi tầm tay hắn ra túm. Hắn giật áo khoác ngoài của cô, ấn lấy thắt lưng mềm mại, ngẩng đầu lên, mũi liền áp vào trước ngực nàng, nhẹ nhàng đùa bỡn. Ngửi thấy mùi thơm từ thân thể nàng, như 1 con thú khát vọng. Một tay hắn dọc theo sống lưng này di động, 1 tay lại phủ lấy ngực nàng, bừa bãi xoa nắn

Tô Nhã An bởi vì động tác to gan của hắn run sợ, không thích ứng, kinh sợ mà ngượng ngùng, khẽ cắn môi dưới. Hắn giương con ngươi nhìn sắc mặt cô ửng đỏ, đổ mồ hôi, bàn tay nhẹ nhàng như thương tiếc. Nhưng một giây sau, hắn càng làm càn, mở rộng phạm vi trêu chọc, hai tay đồng thời xoa nắm nụ hoa mềm mại như bông, vải mỏng nhìn thấy nụ hoa kia dựng đứng, toàn thân nóng lên.

- Thoải mái sao? Hắn duy trì liên tục dùng đốt ngón tay trêu nàng đỉnh núi nhạy cảm của nàng.

- Ừ. Cô kiều đáp ứng một tiếng, hai chân mềm yếu đối với hắn không lực chống đỡ, hô hấp cũng giống như bị hắn kèm, theo hắn ấm áp vỗ về chơi đùa, cảm giác lâng lâng.

- n Trúc cũng thích vậy ! Cô như bị sét đánh, bỗng nhiên chấn động.

- Làm sao vậy? Hắn tàn nhẫn biết rõ còn cố hỏi, vung lên đồ ngủ của nàng

Cô ngăn chận tay của hắn, nhìn xem người nam nhân trước mặt , xác định hắn không phải là say, mà là vẻ mặt lãnh khốc hai tròng mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm mình.

- Anh dự định đem tôi là vật thay thế ?

- Làm sao có thể, cô vĩnh viễn không bao giờ có vị trí trong lòng ta, cô lấy ta cũng chỉ được cái dnah phận trên danh nghĩa àm thôi, Giản phu nhân. Hắn đùa cợt cô tự nâng giá trị của mình, cho cô 1 đáp án càng thêm tàn khốc đả thương người. Hắn muốn cho cô nến tư vị vĩnh viễn không có được tình yêu

- Đi phòng khách ngủ, về sau không cho phép xuất hiện ở trong phòng tôi .Hắn đẩy cô ra

Nàng lảo đảo vài bước đứng vững mặc lấy áo, mắt hơi đỏ nhìn anh ta.

- Anh căn bản không muốn kết hôn với em!

Nàng sớm biết rằng hắn không phải là cam tâm tình nguyện cùng nàng kết hôn, nhưng so với nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn.Ngọn lửa của hận thù có lẽ đây là nguyên nhân hắn kết hôn với nàng.

“Cô đi ra!.”

Hắn tự mình đi về phía phòng tắm. Tiếng đóng cửa sầm 1 cái làm cho Tô Nhã An giật mình, chân lê từng bước đi. đến tủ quần áo, lấy quần áo của mình. Ai sẽ nghĩ tới, nàng phải trải qua đêm tân hôn như vậy, bị trượng phu chán ghét, đuổi khỏi tân phòng……

Người đó là là Giản Thư Hòa ư ? không giống ? không hề ! Nàng nhớ đó ;là 1 nam nhân ôn nhu, hiền hòa, tại sao giờ này lại lạnh lùng như vậy. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp, nhưng nàng phải nhanh chóng lau nó, nếu không chọc hắn lại càng không vui vẻ. Mặc dù bây giờ hắn đang giận, nhưng Tô Nhã An vẫn tin tưởng sẽ có một ngày chuyển biến tốt đẹp chỉ cần nàng cố gắng, quan hệ của bọn họ nhất định sẽ được cải thiện. Nếu đã lựa chọn kết hôn, nàng sẽ đem hết toàn lực duy trì hôn nhân của bọn họ, vãn hồi tâm của hắn.

Không được khóc nữa, lôi hành lý ra khỏi tân phòng, phải càng thấy kiên cường hơn…..

Tân hôn cuộc sống chính thức mở màn.

Không có tuần trăng mật không có cùng phòng, Giản Thư Hòa lấy lí do nhận chức chủ tịch, có đưa cô qua Hồng Kông 3 ngày đương nhiên cũng phân là giường, hơn nữa hắn toàn bộ hành trình đều xử lý công việc, chỉ có ngủ mới trở về khách sạn ngả đầu đi nằm ngủ một ngày không nói với nàng câu nào. Trở lại Đài Loan hắn suốt ngày bận rộn, xã giao càng ngày càng nhiều, về nhà càng ngày càng muộn, hành lý luôn để ở vali để tùy ý đi nước ngoài công tác, hắn như sống 1 cuộc sống độc thân r

ất “tiêu diêu”Mà nàng là kẻ ngoài cuộc, không được tham dự

Khi gặp gỡ người thân, bạn bè nàng không nói với bất kì ai về tình trạng hôn nhân của mình. Sợ lô ra cha mẹ biết được sẽ dùng biện pháp can thiệp thì với anh ta mà nói cnagf trầm trọng hơn, khó có thể vãn hồi. cho nên nàng lựa chọn một mình phấn đấu, yên lặng gieo mầm hôn nhân của mình.

Mặc dù trượng phu đối với nàng không có bất kỳ thiện ý nào, một mực hờ hững mà chống đối, thậm chí sẽ xen kẽ vài câu châm chọc ai nghe cũng khiến cho sự lương thiện của nàng mệt mỏi. Nhưng là nàng vẫn lạc quan tràn trề ý chí chiến đấu, không bị đánh bại, tiếp tục hướng tới mục tiêu của mình.

“Em hôm qua đi học nấu ăn, anh thích ăn món gì? Chờ em học được làm cho anh ăn.” Thừa lúc hắn ăn điểm tâm nàng mới có cơ hội cùng trượng phu nói thêm vàicâu, chia sẻ một tý cuộc sống, mặc dù chủ yếu là nàng nói 1 mình, nhưng vẫn tranh thủ. ( chứng tự kỉ của cô vợ bị bỏ quên)

Sau khi cưới nàng tạm hoãn kế hoạch cùng bằng hữu mở cửa chỉ tiếp tục vẽ ít bản thiết kế, đem trọng tâm dồn vào g ia định, làm 1 người vợ hiền. Vì vậy gần đây nàng bắt đầu báo danh nói chuyện về cuộc sống hôn nhân, mong cho hôn nhân của họ có thể biến chuyển.

“Tôi rất ít khi ở nhà ăn cơm.” Giản Thư Hòa đáp giọng điệu, vẻ mặt như cái người máy

“Vậy thì chờ khi khi nào về nhà thử ăn 1 chút coi sao.” Nàng vẫn như cũ cười, hào hứng bừng bừng bởi vì nàng chỉ biết nướng bánh mì, nhưng tin tưởng sau khi học tập, tài nấu nướng của nàng nhất định biến chuyển.

“Tôi không muốn ăn đồ cô nấu.” Hắn để dao xuống, dùng khăn giấy lau miệng, cầm cặp tài liệu đi ra cửa

Không có biện pháp là cô ta buộc hắn nói trắng ra nếu hiểu được “Có chừng có mực”, cùng hắn giữ một khoảng cách, hắn cũng sẽ không chủ động đi công kích nàng.Đây là hắn nhân từ lắm rồi ( tên chết dẫm, phải ta cho mi mấy cái đập )

Vài ngày sau, khi hắn sáng sớm bước ra cửa phòng đã ngửi thấy hương cà phê lan tỏa, không tự chủ đi về phía có hương thơm, đó là phòng bếp……Trong phòng bếp người không phải là giúp việc, mà là Tô Nhã An.

Hắn đang muốn quay đầu lại thì nàng đã ra bưng một ly cà phê, nhìn hắn đi tới.Hắn liếc nhìn sự lộn xộn chung quanh phòng bếp cũng biết cô ta cũng rất cực

“Uống một chút xem, em đặc biệt tìmdanh sư học được, không biết có hợp ý anh không?” Nàng vẻ mặt nhao nhao muốn hắn thử, mong đợi thành quả của nàng có thể làm hắn hài lòng. Tuy không nói nhưng nàng nhớ rõ hắn thích uống cà phê, nên đã cất công tìm thầy giỏi xin học

“Tôi bây giờ không thích uống cà phê .” Hắn lạnh nhạt nói, đè nén chính mình coi thường mùi hương cà phê đang lan vào mũi. Quan trọng là hắn không muốn làm cho nữ nhân này vừa lòng đẹp ý.

“À thì ra là vậy……” Nàng nhìn tách cà phê của mình tự biết hắn cũng không dám uống thứ này, chắc nàng làm không ra gì….

Tô Nhã An cố gắng không để cho mình đau buồn, nhanh chóng che giấu nội tâm chua xót không ngừng cố gắng nhìn hắn nói:

“Vậy em về sau pha trà cho anh uống, nhà của em mọi người rất thích uống trà, cho nên em từ nhỏ liền đối với lá trà rất có nghiên cứu, hơn nữa uống trà cũng tốt cho sức khỏe ……”

Giản Thư Hòa không biết thế nào để ngăn trở nữ nhân này, hoài nghi cô ta đến tột cùng có tinh thần lạc quan hay là ngốc không hiểu.

Mấy ngày này mặc kệ hắn đối với nàng châm chọc khiêu khích, nàng vẫn có thể mỉm cười chống đỡ, không nổi giận đối với hắn, không hề oán càng sắm vai thê tử tốt. Hắn rõ ràng nói không muốn ăn, uống bất cứ những gì cô ta làm, nhưng cô ta vẫn sáng sớm làm những chuyện vô dụng này. ( thông cảm không làm chắc điên luôn) Làm hắn như tưởng cô ta hiền thục là 1 nữ nhân tốt. Hắn đau lòng khi đối với nàng như vậy, nhưng tận mắt thấy đó là sự thật ( cái mắt nhà ông đeo kính, thấy gì…)

“Tôi đi làm.” Hắn bỏ lại một bàn bữa sáng, cùng sự quan tâm của nữ nhân, lấy cặp tài liệu đi ra cửa. Tô Nhã An cầm lấy ly cà phê đang nguội dần, ngồi bất động

Nhưng người đàn ông rời đi đó kỳ thật cũng không còn so với nàng vui vẻ tý nào Hắn đem hết toàn lực, mới có thể chống cự “hành động tinh xảo” của nàng, nhắc nhở chính mình đối với nàng hung ác. Hắn không phải là đang khi dễ nữ nhân, mà là đang trả thù tội của cô ta! Khi hắn về thấy cô ta chân co rúc ở phòng khách ngồi trên ghế sô pha.

Nàng tại sao lại ở chỗ này chờ hắn? Nhìn thân hình mảnh mai ôm cánh tay trên ghế run run nhìn là biết ngủ không được thoải mái, hôm trước còn thấy cô ta ho, không sợ lạnh hay sao? Giản Thư Hòa nhăn mày, đáy lòng bắt đầu sinh một cảm giác không nên có đau lòng…… Không, là đồng tình…… Cũng không đúng! Hắn lập tức bỏ qua cái ý niệm trong đầu, một lần nữa võ trang lại lòng của mình. Không đưa tay lay nàng tỉnh, nhưng khi hắn đứng lên lại chạm phải cái bàn gây ra tiếng động

Tô Nhã An mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh, lập tức ngồi dậy, xoa xoa con mắt.

“Anh đã về rồi.” Nàng mắt buồn ngủ nhìn với hắn mỉm cười, bộ dáng có vài phần ngây thơ thanh thuần, như 1 tiểu nữ nhân. Nhưng hắn biết rõ nàng tuyệt đối không phải là!

“Không phải là bảo cô đừng chờ tôi sao?” Hắn nghiêm mặt hỏi, âm thầm ảo não không để ý nàng.

“Em là xem ti vi không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Nàng lấy cớ, vừa nghe liền biết là làm bộ. Có lẽ nữ nhân này chính là như vậy thói quen nói dối cũng có thể có thể là cố ý miêu tả khéo hiểu lòng người làm hình tượng nhu nhược, làm cho hắn sinh cảm giác tội lội. Hắn không để ý nữa, xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Nàng vội vàng gọi hắn lại, từ bên cạnh bàn bên cạnh láy một cái túi giấy.

“Em hôm nay cùng bạn đi giúp chồng nàng mua quần áo, cũng tiện chọn cho anh 1 cái anh thử một chút xem có vừa người không?”

Nàng lấy ra một cái áo polo ướm trên người hắn khoa tay múa chân, nhìn ra sẽ không có gì khác biệt, đi đánh gôn khẳng định rất tuấn tú.

“Cho dù côlàm những thứ này, quan hệ của chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi.” Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng, biết rõ nàng liên tục rất cố gắng muốn có được hảo cảm từ hắn, sau khi kết hôn làm rất nhiều chuyện tất cả đều là vì hắn. Nhưng hắn hận tinh thần bất khuất đó, muốn xé rách bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, cố làm cho hắn cảm giác như cô ta vô tội. Hắn tận mắt thấy , không sai……

Sau khi gặp cô ta, n Trúc ra đi đó là 1 sự thực……

Vì cái gì? Vì cái gì nữ nhân này không chịu thừa nhận chính mình phạm lỗi, sau đó thản nhiên tiếp nhận trừng phạt, vẫn kết hôn, bất quá là một bi kịch! Giản Thư Hòa càng nghĩ càng nổi giận, phẫn nộ, khiến cho lương tâm hắn có áp lực. Hắn đem áo ném vào người nàng, không cảm kích xoay người đi–

“Em sẽ không từ bỏ đâu!” Nàng kiên định hô to, ôm chặt áo trong tay, giống như ôm ấp sự quyết tâm.

“Em…… sẽ liên tục đợi sẽ có 1 ngày quan hệ của chúng ta sẽ cải thiện, nhất định sẽ cố gắng làm cho anh yêu em.”

Hắn không quay đầu, nhưng nghe thấy tiếng cô ấy khóc, tay nắm chặt, chỉ sợ cô ta bi thương như thật, làm cho hắn đồng cảm, nhưng vẫn rất uất hận! Hắn thật không hiểu sao nữ nhân này lại khăng khăng như vậy? Chẳng lẽ cô ta thích bị ngược đãi ( đúng đấy)

Hắn chỉ hy vọng báo thù làm tổn thương cô ta… nhưng cô ta quá nhẫn nhục, chịu đựng cảm thấy cô ta rất ngu ngốc……Giản Thư Hòa mang theo cảm xúc quỷ dị đi về phòng ngủ.

Tô Nhã An đè nén tiếng khóc, tự nói với mình không thể mềm yếu, nàng nhất định có thể làm được. Nàng biết rõ trượng phu tuyệt đối không phải là người xấu, một ngày nào đó hắn sẽ bình tĩnh, một ngày nào đó hắn sẽ tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ khôi phục sự ôn nhu, một ngày nào đó……

Hắn hận còn nàng thì yêu, 1 trận chiến kéo dài không ai nhường ai

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương